Chương 56 Kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lần đầu tiên kiểm tra thai kì là thời điểm mang thai mười hai tuần, cũng chính là ba tháng.

Thời gian này không sai biệt lắm chính là trước sau hôn lễ, căn cứ thời gian Cố Thừa Dịch định ra hôn lễ tới xem, kiểm tra thai kì so hôn lễ muốn sớm, cũng là sau khi hắn trải qua thận trọng suy xét quyết định kiểm tra tình huống bảo bảo trước.

Hôm nay là thứ ba, Cố Thừa Dịch không có đi làm, bồi Thẩm Niệm đi bệnh viện kiểm tra.

Bệnh viện có thông đạo VIP không cần chờ đợi, kết quả ra cũng nhanh, chính là bởi vì nơi để các loại dụng cụ chữa bệnh cùng vị trí tầng lầu bất đồng, thay đổi địa điểm yêu cầu không ít thời gian đi.

Thời điểm lên lầu, ở gần cửa thang máy gặp một bác sĩ nam giá trị nhan sắc hơn người.

Ngay từ đầu, Thẩm Niệm không để trong lòng, đơn thuần cảm thán thế giới này tuấn nam mỹ nữ rất nhiều, thật sự đẹp mắt.

Thẳng đến khi nghe được có hộ sĩ kêu: “Nhậm bác sĩ.”

Thẩm Niệm trong lòng nhảy dựng, nghe tiếng gọi của nữ hộ sĩ kia bác sĩ nam thả chậm bước chân hơn người bên cạnh, cô hướng ngực hắn liếc mắt một cái, trên túi ngực trái cài thẻ chứng minh công tác.

Nhậm Hành Duệ!

Nam phối thứ hai xuất hiện!

Các mục kiểm tra kết thúc, Cố Thừa Dịch bồi tại bên người, Thôi trợ lý chờ lấy báo cáo, Thẩm Niệm lấy ra di động.

Thẩm Niệm: 【 Tỷ muội, cô biết Nhậm Hành Duệ như thế nào làm ở bệnh viện tư nhân sao? 】 trong nguyên tác nam xứng ở bệnh viện công lập, rốt cuộc nhìn từ tình trạng kinh tế của nữ chủ Tô Điềm trước khi gặp được nam chủ, căn bản không có khả năng đi bệnh viện tư nhân.

Vệ Linh Tuyên: 【 Tôi làm! / đắc ý / 】

Thẩm Niệm: 【? 】

Vệ Linh Tuyên: 【 Hắn là ca ca tôi sau khi mẹ tôi tái hôn. 】Cánh của tiểu hồ điệp tùy tiện phất một cái, là có thể ngăn cách cơ hội nữ chủ cùng nam xứng gặp mặt.

Thẩm Niệm: 【 Tôi cảm thấy cô hẳn là họ Tô. 】

Vệ Linh Tuyên: 【?? 】

Thẩm Niệm: 【 Tên Mary. 】

Vệ Linh Tuyên: 【 Ha ha ha tôi nhưng thật ra rất muốn nhân sinh Mary Sue, có bốn ba ba đại lão, năm ca ca đại lão sủng tôi, trở thành bạch nguyệt quang của sáu đại lão, nhưng này không phải không có sao / buông tay / 】

Thẩm Niệm: “……” Cô thắng.

Kết quả kiểm tra thai nhi biểu hiện hết thảy bình thường, cả mụ mụ cùng bảo bảo đều rất khỏe mạnh, hai vợ chồng an tâm mà chuẩn bị hôn lễ.

**

Hôm nay là hôn lễ của Thẩm Niệm và Cố Thừa Dịch, bao khách sạn Giang Đông cả ngày, người không có thư mời liền cửa cũng không thể vào được, trình độ lớn nhất ngăn chặn người xa lạ cùng truyền thông tiến vào.

Khách sạn Giang Đông ngày nghỉ đông như kiến, là vô số người nghỉ phép nhiệt tình yêu đương tại khách sạn, chiếm diện tích lớn, vị trí địa lý thuận lợi, không quá nhiều người đến xem náo nhiệt—— Cố Thừa Dịch thành công làm được tận lực làm hôn lễ đơn giản, không mời quá nhiều người.

Trời còn chưa sáng, công ty hôn lễ cùng người khách sạn liền đi bố trí hiện trường.

Hôn lễ sở dụng hoa tươi cùng nguyên liệu nấu ăn toàn bộ là suốt đêm vận chuyển bằng máy bay lại đây, mới mẻ, sang quý, tân nhân cự tuyệt sử dụng hoa tươi cùng nguyên liệu nấu ăn đã qua đêm, bọn họ chỉ có thể nghe theo.

Rạng sáng bốn giờ, Tô Điềm ấn tắt đồng hồ báo thức, vội vàng rời giường.

Sau khi cô bị phòng làm việc bắt rời khỏi ngành thiết kế trang phục, ngành sản trong nước không có người dám thuê cô, cô chỉ có thể rời khỏi ngành thiết kế sản xuất trang phục, cùng người bằng cấp không cao khác cùng nhau nhận lời mời công tác bình thường.

Công tác ngày nghỉ ở khách sạn Giang Đông, chính là Tô Điềm học muội cùng đại học hỗ trợ giới thiệu. Tô Điềm ở chỗ này công tác một tuần, thói quen dậy sớm ngủ sớm đã có tiết tấu, mệt là có mệt, trời lên cao, thu vào đẹp.

Sau khi vội vàng đuổi tới khách sạn, cô đi theo những người khác vội một ngày, trên đường cũng chưa uống miếng nước.

Nhìn hiện trường hôn lễ bố trí giống như trong mộng, Tô Điềm hâm mộ cực kỳ, không biết thời điểm cô tương lai kết hôn có thể đủ có hôn lễ đẹp như vậy hay không.

Âm nhạc vang lên.

Tô Điềm cùng những người khác nâng đầu nhìn hướng cửa, muốn nhìn xem tân nương tử mỹ lệ, rồi sau đó, cô ngạc nhiên phát hiện, tân nương tử là người cô từng có vài lần gặp gỡ.

Giật mình, cô đột nhiên nhìn về phía tân lang, quả nhiên, cũng là nhận thức! Là Cố Thừa Dịch!

Cô công tác tại đây một tuần, mỗi ngày có người kết hôn, đã sớm mất đi hứng thú mỗi ngày chạy tới xem đến tột cùng là ai kết hôn.

Ai ngờ, một ngày không thấy, thế nhưng là hai người này kết hôn!

Tô Điềm vội một ngày mơ màng hồ đồ, lời nói người chủ trì dựa theo nghi thức vào lỗ tai cô tất cả đều là ong ong ong, cô cực kỳ hâm mộ mà nhìn tân nương đẹp nhất, tân lang soái nhất, kia phảng phất như duyên trời tác hợp hai người.

Trong lòng nhất thời nhảy ra một cái nghi vấn: Vì cái gì người đứng ở trên đó không phải cô đây?

Hô! Tô Điềm bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, cúi đầu không dám lại nhìn, cô như thế nào có thể có suy nghĩ như vậy?

Có thể cùng nam nhân ưu tú như tổng tài tập đoàn Cố Thị kết hôn, nghĩ cũng biết tân nương tử sẽ là một nữ nhân ưu tú cỡ nào, là cô như vịt con xấu xí so ra kém.

Nghĩ như vậy, đáy lòng lại có một giọng nói bí ẩn nhẹ đặt câu hỏi: Thật sự không được sao? Hiện giờ, chuyện cổ tích cô bé lọ lem gả vào hào môn chính là chỗ nào cũng có a.

Trên đài, tân lang tân nương trao nhẫn xong, trên ngón áp út tay phải tân nương nhẫn kim cương dưới ánh đèn lấp lánh sáng lên, Tô Điềm hít hà một hơi, viên kim cương kia thật lớn a!

Tới phân đoạn phù dâu nói chuyện, đi lên chính là Vệ Linh Tuyên, cô có thể nói, chọc cười không ít người, nhưng Tô Điềm nhìn đến thân ảnh phía sau Vệ Linh Tuyên theo bản năng tìm kiếm ở bàn khách mời kia, quả nhiên tìm được Tần Ngọc Huân.

Lúc này, Tần Ngọc Huân chuyên chú mà nhìn Vệ Linh Tuyên trên đài, dường như nữ nhân khác ai đều không thể vào được hắn mắt.

Tình hình như vậy làm Tô Điềm trong lòng đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ. (vl mẹ này, ngồi edit cx cáu nữa trời)

Buổi tối ngày đó ở cửa hộp đêm, cô cũng gặp được Tần Ngọc Huân, nếu không phải nữ nhân trên đài này, Tần Ngọc Huân có phải hay không sẽ đem cô mang về nhà? (cút cút)

Xong việc, Tô Điềm ở trên mạng tìm tòi, cũng từ trong miệng người khác biết được Tần Ngọc Huân là cái dạng người gì.

Giang Đông Tần gia, lấy kiến trúc nghiệp lập nghiệp, đến thế hệ Tần Ngọc Huân này tài sản tích lũy đã là một con số thiên văn thường nhân khó có thể tưởng tượng, chỉ so với Cố gia thiếu một ít.

Nếu ngày đó buổi tối, cô cùng Tần Ngọc Huân về nhà, tương lai không lâu, cô liền sẽ có được một cái hôn lễ tốt đẹp làm vô số người hâm mộ không thôi như vậy.

Trái tim vừa chua vừa đau, Tô Điềm cảm thấy có cái gì rất quan trọng đang trôi đi, vĩnh viễn mà rời cô đi.

“Tô Điềm, mau tới đây!” Có người thấp giọng mà kêu.

“Tới.” Tô Điềm lên tiếng, lau lau nước mắt chạy tới.

Tỉnh mộng, cô vẫn là cái người thường bận rộn bôn ba dậy sớm về trễ vì sinh hoạt kia.

Hào môn thiếu nãi nãi, sợ là chỉ có ở trong mộng suy nghĩ một chút.

Đầu hành lang kia, đổi xong trang phục kính rượu Thẩm Niệm bị Cố Thừa Dịch nâng thong thả lại cẩn thận đi tới, tư thái thân mật, giữa hai vợ chồng là ai đều không thể chen vào hạnh phúc.

Nhìn thấy hai người bọn họ, nghĩ lại chính mình, Tô Điềm đôi mắt lại chua xót, quay đầu liền chạy.

Đặng đặng đặng tiếng bước chân dẫn tới Thẩm Niệm chú ý, cô cảm thấy cái người phục vụ kia giống như đã gặp qua ở nơi nào.

“Làm sao vậy?” Cố Thừa Dịch theo tầm mắt cô nhìn lại, không phát hiện cái gì dị thường.

Thẩm Niệm lắc lắc đầu, “Không có việc gì.” Khách sạn có nhiều người phục vụ như vậy, đại khái là lúc trước thấy quá.

Khách khứa hiện trường hôn lễ số lượng đã trải qua xóa giảm, vẫn là rất nhiều.

Vì thế, phân đoạn kính rượu trừ bỏ trưởng bối Cố gia là một đám kính lại đây, mặt khác có thương nghiệp lui tới, còn lại quan hệ không sâu xa thì kính một bàn một ly, mau chóng kết thúc.

Trước hôn lễ, rất nhiều người đã biết trong bụng tân nương tử hoài người thừa kế đời sau của Cố gia, lại có Cố Thừa Dịch thời khắc bồi tại bên người trấn tràng, không ai khó xử.

Tuy là như thế, kính rượu kết thúc, Thẩm Niệm thiếu chút nữa nằm liệt tại chỗ ngồi.

Vệ Linh Tuyên làm phù dâu một ngày, nhìn Thẩm Niệm mệt như vậy, lòng còn sợ hãi, trực tiếp hỏi câu: “Vẫn là không kết hôn tốt.”

Tần Ngọc Huân: “?!” Em lặp lại lần nữa?

Đinh Hạ Vân nhược nhược mà tỏ vẻ: “Là rất mệt.” Nhìn đến cô cũng tạm thời không nghĩ kết hôn.

Thẩm Niệm xoa xoa eo, sau khi Cố Thừa Dịch thấy giúp cô nhẹ nhàng xoa xoa, “Vất vả, anh bồi em đi nghỉ ngơi trong chốc lát?”

“Không có việc gì.” Có Cố Thừa Dịch hỗ trợ xoa, Thẩm Niệm nhắm ngay mỹ thực trên bàn, cô đói bụng.

Ở thời điểm bọn họ bận rộn, mỹ thực trên bàn đã bị nhóm bạn phù dâu ăn một ít, chờ cô lúc này tới ăn, đồ ăn cũng nguội đến không sai biệt lắm, vừa thấy liền không muốn ăn uống.

Dạ dày Thẩm Niệm kêu gào suy nghĩ muốn ăn, chính là ánh mắt diễn đạt cô không muốn đưa cái gì vào trong miệng.

—— muốn ăn, lại không muốn ăn.

Đúng lúc này, Hậu Tư Phong lại đây, thím Trần đi theo phía sau, thím Trần bưng một tô canh, “Phu nhân, mau nếm thử canh củ mài bồ câu.”

Hậu Tư Phong: “Mệt liền nghỉ ngơi trong chốc lát, ăn một chút gì, đừng để chính mình cùng hài tử bị đói. Đợi chút thời gian không sai biệt lắm, đưa xong vài vị trưởng bối liền đi nghỉ ngơi, những người khác mặt còn không có lớn đến làm thai phụ con ở cửa đưa.”

Thẩm Niệm chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy khả năng bà bà cùng trong dự đoán của cô có điểm khác?

Cố Thừa Dịch nhẹ nhàng mà nhéo eo Thẩm Niệm một chút, lực đạo không nặng, chủ yếu là vì nhắc nhở. Thẩm Niệm vòng eo run lên, ngứa, vội vàng phục hồi tinh thần lại, ngoan ngoãn trả lời: “Được, mẹ.”

Hậu Tư Phong vừa lòng đi rồi, thím Trần khom lưng ở bên tai Thẩm Niệm nói: “Phu nhân, là bà bà cô dặn dò, kêu tôi ngay lúc này đem canh đưa lại đây.”

Thím Trần nói xong liền đi, lưu lại Thẩm Niệm còn có chút ngốc, bà bà tốt như vậy sao?

Tân nương tử phản ứng như là nghe được sự tình thực không thể tưởng tượng, Vệ Linh Tuyên vỗ vỗ đùi Thẩm Niệm, “Làm sao vậy?”

Này không phải chuyện gì không thể đề cập, Thẩm Niệm liền thành thật mà nói: “Canh này là bà bà dặn dò.”

Trong nháy mắt, Vệ Linh Tuyên trong lòng nghĩ chính là: Canh có độc!

Câu phía trước kia nghe tới như là đau lòng Thẩm Niệm, để cô không cần quá mệt mỏi, cũng có thể là vì yểm trợ sau khi Thẩm Niệm trúng độc, giảm bớt hiềm nghi của mình.

Nghĩ nghĩ, cô lại cảm thấy bà bà hào môn quá ngốc, cũng không đến mức làm ra việc ngốc đầu độc ở hiện trường hôn lễ con trai cùng con dâu, lại liên tưởng lời nói trước kia, có lẽ Hậu Tư Phong là thật sự đau lòng Thẩm Niệm đâu?

Vệ Linh Tuyên: “Đói liền ăn chút đi, vội một ngày còn chưa có ăn cái đồ vật gì đâu.”

Thẩm Niệm gật đầu, múc một muỗng canh uống, chờ cô uống đến không sai biệt lắm, thím Trần lại tặng nhiệt đồ ăn lại đây, chớp chớp mắt ý bảo: Vẫn là bà bà cô nói.

Cố Thừa Dịch đúng lúc ở bên tai Thẩm Niệm vì mẫu thân nhà mình giải vây tội danh có lẽ có: “Chúng ta lãnh chứng ngày đó, mẹ từ ta này phải đi bảo bảo B siêu đồ, không cho nàng B siêu đồ, nàng còn uy hiếp ta không cho ta sổ hộ khẩu.”

Nghe vậy, Thẩm Niệm giật mình mà há to miệng.

Hiện tại bà bà hào môn cư nhiên coi trọng hài tử như vậy sao? Nam chủ mới 27 tuổi, không nên vội vã muốn hài tử a.

Suy nghĩ Thẩm Niệm lại chạy, tiếp theo nghe được Cố Thừa Dịch ở bên tai cô nói: “Đêm đó biết em mang thai, mẹ liền nói cho bạn bè của bà, vì không cho người ta nói em nhàn thoại.”

Cái gì nhàn thoại?

Chậm một giây, Thẩm Niệm đã hiểu: Nga, bay lên cành cao biến phượng hoàng sao.

Cô bé lọ lem có thể cùng vương tử hạnh phúc vui sướng sinh hoạt ở bên nhau, là bởi vì cô bé lọ lem bản thân xuất thân quý tộc, mà cô là nữ hài bần cùng xuất thân từ cô nhi viện, cho nên chỉ có như chim sẻ biến phượng hoàng vừa nói.

Mười phần nghĩa xấu cùng coi khinh.

Vừa nói như vậy, bà bà thực tốt a.

Thẩm Niệm xoa bóp lòng bàn tay Cố Thừa Dịch, ý bảo cô đã biết, trong lòng yên lặng mà nghĩ: Nhìn nhìn lại, nếu bà bà đối cô là thật sự tốt, sau này có thể thân cận nhiều hơn.

Nói ví dụ, cùng bà bà học hỏi một chút thời gian mang thai công việc cùng thai giáo?

Rốt cuộc cô chính là cô nhi không có mẫu thân truyền thụ kinh nghiệm đâu, giám đốc Thẩm nghĩ như thế.

Đêm đó, Tô Điềm cực mệt về tới nhà, ngã đầu liền ngủ.

Trong mộng là so với hôm nay nhìn thấy càng long trọng, hôn lễ mộng ảo, cô ăn mặc chuế mãn trân châu, kim cương, váy cưới giá trị ngàn vạn xa hoa chậm rãi đi tới, tân lang vì cô mang lên nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu, có được cảm thán của tất cả mọi người quen biết lẫn không quen biết vì kinh ngạc này.

Dưới đài, bạn trai cũ dây dưa cô không bỏ đầy mặt nghẹn khuất, không dám bức bức, khuê mật ghen ghét trộm thiết kế bản thảo của cô bị trả đũa mãn nhãn, sắc mặt vặn vẹo……

Nơi đó ngồi rất nhiều người đối với cô bỏ đá xuống giếng, mãn nhãn không tình nguyện lại không thể không tiến đến chúc mừng hôn lễ của cô.

Tô Điềm ngực nghẹn người khẩu ác khí người rốt cuộc ra.

Cô quay đầu lại, muốn nhìn rõ ràng nam nhân mình gả là ai, tân lang ngẩng đầu lên, hướng cô mỉm cười.

Gương mặt kia, thế nhưng là Cố Thừa Dịch!

__________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip