Lao Ban Thich Gia Ngheo Chuong 24 Hen Ho Ngan Ngui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nói học liền học, Kim Mẫn Đình sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong liền đến trường, thời điểm nghỉ giải lao tìm các bạn học khác thương lượng.

"Các cậu có biết chỗ nào có thể học xe nâng hay không vậy?"

Bạn học A: "Đến chỗ Kỹ thuật đi, tớ biết có một chỗ đáng tin cậy có thể nhanh chóng lấy được chứng chỉ lái xe nâng."

"Thật sao? Còn có thể lấy chứng chỉ?" Kim Mẫn Đình lập tức lập tức lấy cách thức liên hệ, "Cậu làm sao còn có lối tắt này cơ chứ?"

Bạn học gãi đầu: "Thật không dám giấu giếm, chỗ này là nhà tới mở."

"Vậy thì tốt rồi, buổi chiều tớ liền đi báo danh!" Kim Mẫn Đình hưng phấn nói.

Bạn học lập tức gọi điện cho ba, sau đó nói: "Không thành vấn đề, ba của mình nói sẽ đích thân dạy cậu, lúc đi báo danh thì nói tên của tớ là được rồi. Nhưng mà cậu sao lại đột nhiên muốn đi học lái xe nâng thế? Bộ môn của chúng ta hình như không có vai diễn hay nhân vật nào cần phải học lái xe nâng cả."

"Làm sao lại không có, khoảng thời gian rất dài kế tiếp nữa, tớ đều phải làm bạn với xe nâng dấu yêu đấy." Kim Mẫn Đình bỗng nhiên cảm khái nói, "Quả nhiên, cuộc sống chính là một tuồng diễn. Vì để diễn tốt cuộc tình này, tớ dâng hiến thân thể này của tớ, bán đứng cả lương tri của bản thân mình."

"Hả?" Đồng học nhìn trái nhìn phải một vòng, nhỏ giọng hỏi: "Cậu được bao nuôi hả?"

"Cút cút cút, cút qua một bên đi."

---------------

Buổi chiều sau khi kết thúc chương trình học, nàng liền dựa vào địa chỉ tới tiệm xe A Cường chỗ huấn luyện lái xe nâng, sau khi gặp mặt ông chủ của A Cường xong, dùng tốc độ ánh sáng để báo danh.

A Cường nhìn nàng tới lui, cười nói: "Bạn học nhỏ, chú có thể chụp cho cháu một poster để làm dán tường tuyên truyền được không? Phí báo danh có thể miễn phí."

Vừa dứt lời, thì thấy nàng từ trong túi lấy ra một xấp tiền mặt, đặt ở trước mặt ông.

A Cường: "!!!"

Kim Mẫn Đình mang kính râm, đứng ở trước quầy, lén lút mà quay đầu lại nhìn mọi người trong sảnh, nhỏ giọng nói, "Không thể. Hoàn toàn thì ngược lại, chú không thể làm bại lộ hành tung hoặc bất luận ảnh chụp nào của cháu cho người khác, chỉ cần như vậy số tiền này liền là của chú."

Đôi mắt A Cường nhìn trực diện, vẻ mặt có vẻ không thể hiểu được, bạn học nhỏ này cũng không phải là sinh viên nghèo gì, làm thế nào lại còn tới đây học xe nâng nữa chứ?

"Cháu thế này..."A Cường trong lòng có chút kích động, biết đây là bạn học của con gái, nhỏ giọng hỏi: "Tiền của con lấy ra có hợp pháp hay không đó? Đừng nên làm những chuyện chú không dám làm nha."

"Vô cùng hợp pháp, đây là tiền mà ba của cháu cực cực khổ khổ mà kiếm cho cháu tiêu vặt." Kim Mẫn Đình cười nói.

A Cường: "..."

Hai người lập ra thời khóa biểu chương trình học xong, Kim Mẫn Đình mới dự định rời đi, lúc tới cửa, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.

Thời khắc hoàng hô, mặt trời từ đường chân trời chậm rãi buông xuống, ánh hoàng hôn đã đem hơn phân nửa bầu trời điều nhiễm thành màu cam hồng, tầng mây tùy ý tụ lại rồi bung ra tạo thành một phong cảnh rực rỡ vô cùng lớn.

Tâm tình Kim Mẫn Đình rất tốt, nhịn không được mà gọi cho Lưu Trí Mẫn một cuộc điện thoại.

Lưu Trí Mẫn đang vùi đầu làm việc trong văn phòng, điện thoại ở trên bàn rung lên, cô buông bút, sau khi thấy tên người gọi, cầm lòng không đặng mà cong khóe môi lên. Cô tiếp cuộc gọi, một tay khác đè đè cái cổ đau nhức, xoay chuyển đầu thả lỏng một chút.

"Alo, Mẫn Đình." Ngữ khí mang theo ý cười, "Làm sao thế?"

Kim Mẫn Đình: "Trí Mẫn, chị mau ngẩng đầu nhìn xem."

Lưu Trí Mẫn đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp thế này. Tất cả áp lực một ngày làm việc tựa như được thông suốt hơn, trong mắt chứa đầy ý cười.

"Đẹp không?" Kim Mẫn Đình hỏi.

"Đẹp."

"Hì hì, em cũng cảm thấy rất đẹp, ngày thường cũng không chú ý đến. "Gi ọng nói của Kim Mẫn Đình ngọt ngào, cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng đến nụ cười tươi hiện lên trên mặt của nàng, "Vừa nãy em chợt thấy, thật sự vô cùng đẹp a, chỉ muốn ngắm cùng chị thôi, không thể bỏ lỡ cảnh đẹp như vậy a."

Lưu Trí Mẫn nhoẻn miêng cười; "Cảm ơn em, vô cùng đẹp a, tâm tình đều thoải mái hơn không ít rồi."

Kim Mẫn Đình đi ra bãi đỗ xe, cười nói: "Chị hẳn là nên ngẩng đầu lên ngắm nhiều một chút, tuy rằng công việc tại công trường rất bận, nhưng cũng phải tranh thủ thời gian thưởng thức phong cảnh ở trên đỉnh đầu một lát a."

Lưu Trí Mẫn ngẩn người, thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng: "Được."

"Khuân gạch mệt sao?" Kim Mẫn Đình ngồi lên xe, vẫn chưa lập tức xuất phát.

"Mệt quá." Đôi mắt của Lưu Trí Mẫn khẽ giật giật, thình lình lại làm nũng.

Kim Mẫn Đình quả nhiên đau lòng, lập tức ngồi thẳng lưng: "Chị đang ở đâu thế? Em tới tìm chị, em có thể giúp chị khuân gạch!"

Lưu Trí Mẫn không tiếng động mà nở nụ cười: "Không cần đâu, chị sẽ cố gắng, rất nhanh thì kết thúc công việc rồi."

"Em thật sự có thể mà, khuân gạch em là cao thủ đây !" Kim Mẫn Đình vẫn cứ kiên quyết nói, "Chị có thể dẫn em theo a, em vừa lúc có thể làm việc bán thời gian kiếm tiền."

Nhưng Lưu Trí Mẫn không nỡ a, hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

Kim Mẫn Đình: "Vẫn chưa."

Lưu Trí Mẫn nhìn thời gian: "Đi ăn cơm chiên nhé? Chị tranh thủ thời gian."

"Được a!" Mắt Kim Mẫn Đình sáng như đèn đêm, "Vậy chúng ta nhanh đi thôi."

"Ừ."

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Trí Mẫn ở tại chỗ xoay hai vòng, mở cửa kêu Tư Vũ Đồng đi vào.

"Sư phụ, có chuyện gì mà gấp như vậy?" Tư Vũ Đồng không rõ nguyên nhân mà nhìn cô đang gấp đến độ đi tới đi lui.

"Bộ quần áo lần trước tôi mua đang mang về nhà, hiện tại đi lấy cũng không kịp nữa rồi." Lưu Trí Mẫn cởϊ áσ khóa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, " Cởϊ áσ ra."

Tư Vũ Đồng trong lòng run sợ mà che ngực lại: "Sư phụ, chị đây là muốn làm gì? Em là người chính trực đó nha, không tiếp nhận quy tắc ngầm đâu."

"Bớt phí lời." Lưu Trí Mẫn tranh thủ thời gian, trực tiếp ra tay trước.

"A A A! Cứu mạng a! Hu hu hu hu! Sư phụ tha cho em đi mà, em là một người trong sáng như trăng rằm mà!"

Trong văn phòng truyền đến một trận kêu la thảm thiết, người đi ngang qua lập tức đồng loạt tránh né, gửi cho nhau ánh mắt mang theo ý vị thâm trường.

Vài phút sau, Tư Vũ Đồng nước mắt lưng tròng đi ra ngoài, quần áo không chỉnh tề, người bên ngoài nhanh chóng vây thành vòng tròn.

"Lưu tổng rốt cuộc cũng xuống tay với em rồi."

"Lưu tổng đã làm gì với em rồi? Có phải em đã đồng ý để được thăng chức lương đảm nhiệm vị trí giám đốc không?"

"Lần sau còn có loại chuyện tốt như phú bà này, nhớ kỹ giới thiệu với chị."

Từ Vũ Đồng lắc đầu, nức nở nói: "Không phải, sư phụ, chị ấy, chỉ là coi trọng quần áo giá rẻ của em mà thôi."

Everybody: "???"

Tư Vũ Đồng phe phẩy quần áo ở trên người, ủy khuất nói: "Chị ấy nhìn trúng áo khoác cao bồi giá một trăm tệ của em, sau đó dùng vạn tệ đổi lấy áo khoác của em, hu hu hu, sư phụ của em thật sự là một thiên sứ khó hiểu mà."

Mọi người: "OMG!!!"

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, văn phòng tổng giám đốc đột nhiên mở ra, Lưu Trí Mẫn đẩy cửa ra, vội nói: "Tôi đi ăn cơm trước, rất nhanh sẽ trở về."

"Sư phụ mặt của chị rất dơ a! Rửa mặt đi rồi đi ra ngoài." Tư Vũ Đồng la lên.

"Không cần. " Lưu Trí Mẫn phất tay, đây là do chính cô tạo ra kiểu hóa trang "Người công dân lao động cần mẫn"!

Lưu Trí Mẫn lái xe tới thành phố đại học, ngừng ở một góc hẻo lánh ở bãi đổ xe, sau khi xuống xa thì chạy tại chỗ một hồi, đợi đến sau khi gương mặt đổ hết mồ hôi ra, mới vội vàng chạy đến quán Cơm chiên tình yêu.

Cô vừa mới rời khỏi, thì một chiếc xe Maserati màu đỏ sậm đã ngừng lại một góc khác. Kim Mẫn Đình kéo chiếc gương trang điểm trên xe xuống, chà xát tóc, sao khi buộc lên thành củ tỏi, chạy ra ghế phía sau thay đổi một bộ quần áo ở chợ giá sỉ.

Bên ngoài có một đôi tình nhau đi ngang qua, thấy chiếc xe này đang run rẩy rất nhẹ, đồng loại mở to mắt ra, ý vị thâm trường mà liếc nhìn đối phương một cái, xách cái quần chạy nhanh.

Kim Mẫn Đình mở cửa xe, trên lưng mang theo một túi bé vịt vàng hoạt họa, dây chéo ở bên hông, rất đáng yêu, chín tệ chín bao ship.

Nàng chạy nhanh đi ven đường thuê một chiếc xe đạp, vặn vặn vẹo vẹo mà đạp về phía quán Cơm chiên tình yêu.

Đạp được một nửa, bỗng nhiên phát hiện phía trước có bóng dáng vô cùng quen thuộc , nàng theo bản năng mà hô lên một tiếng: "Trí Mẫn!"

Lưu Trí Mẫn quay đầu lại, vui mừng mà cười: "Trường hợp như vậy a."

"Đúng vậy đúng vậy!" Kim Mẫn Đình kích động mà vẫy vẫy tay, nhưng mà, nàng vẫn chưa thể khống chế xe bằng một tay được, mới vừa giơ tay vẫy vẫy xong, đầu xe liền khống chế không nổi mà lắc lư đảo qua đảo lại.

"Cẩn thận!" Lưu Trí Mẫn kinh hô một tiếng.

Kim Mẫn Đình tay chân rối loạn đạp xe về phía mặt cỏ bên cạnh, cả người và xe đều ngã xuống bãi cỏ, đau đến kêu lên ai nha ai yo.

Lưu Trí Mẫn vội vàng vịn xe lại, chạy tới cẩn thận đỡ nàng đứng dây: "Thế nào? Có đau không?"

"Còn hên, em nhảy xuống trước rồi." Kim Mẫn Đình sờ sờ mông, đau đến nhe răng trợn mắt, "Chỉ là mông có chút đau."

Lưu Trí Mẫn theo bản năng muốn đi xoa xoa chỗ đau cho nàng, tay bóp bóp mông của nàng, mới ý thức được hình như có điềm gì không thích hợp lắm.

Lưu Trí Mẫn: "..." Cảm giác vẫn ổn.

Kim Mẫn Đình: /// W ///

Lưu Trí Mẫn đỡ nàng đến quán Cơm chiên tình yêu, bà chủ vừa thấy các cô, liền nói: "Vẫn như cũ nhé?"

"Vâng!" Kim Mẫn Đình cười híp mắt nói.

"Ai yo, cô gái nhỏ lớn lên thật đẹp mà." Bà chủ cười đến mức thấy răng không thấy mắt đâu, tranh thủ bây giờ còn đang vắng người, có thể bớt chút thời gian để tán gẫu: "Có bạn trai chưa a?"

Nụ cười của Lưu Trí Mẫn đông cứng.

"Vẫn chưa." Kim Mẫn Đình cười cười, sau đó nắm tay Lưu Trí Mẫn ngồi ở vị trí phía sau, "Vẫn là không để hành và rau thơm nhỉ."

Lưu Trí Mẫn lo lắng mông nàng ngồi đau, vỗ vỗ bắp đùi của bản thân: "Tới đây ngồi đi."

Kim Mẫn Đình nhìn trái nhìn phải một vòng, nhỏ giọng nói: "Người qua đường quá nhiều."

Kim Mẫn Đình ngồi xuống bên cạnh cô, thấy tâm tình của cô hình như không được tốt lắm, trộm giơ tay gãi gãi cằm cô, tiến đến nói nhỏ bên tai của cô: "Không tức giận, không tức giận, chị tốt nhất, nhất chị rồi."

Lưu Trí Mẫn bị gãi đến ngứa cả lòng, nghiêng đầu liếc nàng một cái, môi vừa lúc đụng vào khóe miệng của nàng, nhịn không được mà hôn lên má lúm đồng tiền của nàng.

Kim Mẫn Đình ngượng ngùng mà tiến vào lòng của cô, lén lút cắn cắn cọ cọ vào cổ của cô.

"Cơm chiên tới rồi đây!" Bà chủ đánh gãy hai cái người đang tiến hành giao lưu thân mật ở một góc kia, lại ngẩng đầu nâng mắt nhìn Lưu Trí Mẫn, ánh mắt sáng ngời, "Vẫn mãi không chú ý đến, hóa ra cô gái này cũng xinh đẹp như vậy, có bạn trai hay chưa a?"

"Con đang hẹn hò, cảm ơn dì." Lưu Trí Mẫn cười nói.

"Ai yo, đối phương kia thật là quá có phúc khí rồi a" Bà chủ cảm khái nói.

"Con! Con! Con cũng cũng hẹn hò này!" Kim Mẫn Đình lập tức giơ tay lên, một bộ dáng đang mong được khen ngợi.

"Không tệ không tệ, đối tượng của các con nhất định rất có phúc khí." Bà chủ cất tiếng cười to.

Kim Mẫn Đình gật đầu tới tấp: "Đúng đúng, chúng ta đều là bé Phúc(*) a!"

(*)福娃 - Phúc Oa: Bé Phúc - Good luck Doll, là linh vật may mắn của Thế vận hội mùa hè Bắc Kinh 2008, do họa sĩ nổi tiếng Trung Quốc Hàn Mỹ Lâm thiết kế.

"Ha ha."

Sau khi ăn cơm xong, hai người lại phải tách ra. Lưu Trí Mẫn vẫn luôn dặn dò: "Không được đạp xe nữa."

"Yên tâm đi, em hiện tại không gấp gì cả, chắc chắn sẽ không đạp xe đâu." Kim Mẫn Đình nhiều lần bảo đảm, "Chị mau đi tăng ca đi, chú ý thân thể nha, tuổi còn trẻ đừng để mệt quá đó."

"Ừ ừ."

Kim Mẫn Đình hối thúc cô đi, chỉ là cô vừa mới đi được hai bước, lại không nỡ để cô đi, chạy tới ôm lấy cô từ sau lưng: "Nếu chị vất vả thì nói với em, em nuôi chị nhé."

Trong lòng Lưu Trí Mẫn mềm nhũn hẳn ra, từ nhỏ cô đã hình thành thói quen sinh hoạt tần suất cao, một khi làm việc chính là cắm đầu mà làm, những cuộc họp mặt gia đình chỉ là những cuộc nói chuyện về công việc và dự án mà thôi, đã rất lâu rất lâu rồi chưa có ai để cô có thể dựa vào.

Cô xoay người dịu dàng nhìn cô gái còn nhỏ tuổi ở trước mắt này, nhéo nhéo sống mũi của nàng: "Em như vậy không tốt đâu."

"Sao vậy?"

"Như vậy chị sẽ không nỡ xa em đâu."

Kim Mẫn Đình cười ha ha: "Vậy thì không tốt sao?"

"Là quá tốt, gặp được em thật sự quá tốt rồi." Lưu Trí Mẫn cúi đầu hôn lên cánh mũi của nàng, "Lần này thật sự phải đi rồi, em trở về trường cũng phải chú ý an toàn a."

"Ừ ừ! Đi đi!" Kim Mẫn Đình phất phất tay, sau khi nhìn cô rời đi, mới xoay người, liền thấy bà chủ đang đờ người ra.

Bà chủ: "Con, các con..."

Kim Mẫn Đình nhanh nhảu giải thích trước: "Dì, dì không nhìn lầm đâu, chúng con đang ở bên nhau, dì có biết tại sao không?"

Bà chủ: "Tại sao?"

Kim Mẫn Đình chỉ vào chiêu bài của bà ấy: "Bởi vì chúng con ăn cơm chiên tình yêu của dì, trúng ma pháp, cơm chiên tình yêu danh bất hư truyền, ai ăn được thì người đó liền có thể có được tình yêu."

Bà chủ bừng tỉnh đại ngộ: "Không hổ là dì!"

Mấy ngày kế tiếp, hai người chỉ có thể ăn một bữa cơm chiều đơn giản cùng nhau mà thôi, tuy rằng hành vi lén thêm hai cái trứng của bà chủ cho các nàng không lấy tiền làm Lưu Trí Mẫn rất khó hiểu, nhưng thời gian gặp mặt ngắn ngủi cũng đủ để các nàng vui sướng chống đỡ cả ngày.

Kim Mẫn Đình cũng vội vàng học lấy chứng chỉ học xe nâng, ngày lấy được chứng chỉ lấy xe nâng, nàng ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó chạy dến chiếc xe nâng mà chụp mấy bức ảnh, đăng tin lên trong vòng bạn bè, giới hạn chỉ có một người có thể nhìn thấy.

[Không phải 0]: Lại là một ngày vất cả cần mẫn lái xe nâng! (Hình ảnh).

Lưu Trí Mẫn bấm like một cái xong, nhanh chóng ở trên mạng tìm được một bức ảnh ở công trường, đăng tin trong vòng bạn bè, chỉ một người có thể nhìn thấy được.

[Trí Mẫn]: Hôm nay gạch có chút nhiều [Hình ảnh]

Kim Mẫn Đình bấm like.

Hu hu hu, Trí Mẫn/ Mẫn Đình vất vả quá đi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip