Minh Vuong Moc Tiet Thao Minh Vuong That Phong Tung 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
, 56

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Trong không khí truyền đến cá mực nướng thơm nồng, Long Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy Nhã Diệc đã mỉm cười đứng bên cạnh, hai tay tràn đầy cầm đồ ăn cậu phải.

"Làm sao nhanh như vậy sẽ trở lại, đồ uống của em đâu?" Long Ngọc cố ý cười nhạo anh sốt ruột.

Nhã Diệc mỉm cười, nói: "Thân ái không nói muốn uống cho nên vi phu liền trở lại."

"Em không nói anh thì không mua sao?" Long Ngọc nghịch ngợm ngoẹo đầu.

"Đúng nha! Ta nghe lời bao nhiêu nha! Thân ái chỉ đông không hướng tây." Nhã Diệc cười không tiết tháo.

"Vậy được rồi, em muốn ăn mì chua cay! Bỏ nhiều tiêu bỏ nhiều giấm!" Long Ngọc mắt cười nhìn anh.

"Thân ái." Nhã Diệc bất đắc dĩ kêu một tiếng, đưa râu mực đến bên miệng đến cậu, "Ăn đi."

Long Ngọc liền gặm xiên nướng trên tay anh, mắt cười cong cong, sáng sáng, gặm xong một xiên cố ý nói, "Chua cay của em..." Nói còn chưa dứt lời môi thì bị chặn kịp, Nhã Diệc vừa rời đi cậu thì mở miệng, "Chua..." Chỉ nói một chữ lại bị chặn, lại mở miệng còn chưa lên tiếng Nhã Diệc thì lại gần, cậu đẩy không biết xấu hổ kia ra, "Em muốn ăn xiên nướng!"

Quá đáng hận! Cư nhiên dùng chiêu này!

Nhã Diệc liếm liếm môi, cười tủm tỉm nói: "Thân ái còn muốn ăn cái gì, có thể tiếp tục nói, vi phu rất vui lòng... Đút thân ái em ăn no."

Long Ngọc mài răng, đến miệng sói dê xồm sững sờ là không nói ra miệng, bởi vì cậu phát hiện, da mặt người này, chính là sói dê xồm cũng không cách nào bằng được!

Nhã Diệc nhìn Long Ngọc dáng dấp nổi giận đùng đùng lại không có biện pháp bất đắc dĩ, cầm xiên cá mực trong tay đặt vào trong tay cậu, ở trên mặt người hôn một cái, cười nói: "Ngoan, em ở chỗ này chờ, ta đi mua mì chua cay."

"Thật sự?" Long Ngọc không quá tin tưởng, mì chua cay khẩu vị không tốt của cậu, Nhã Diệc vẫn luôn cũng không muốn để cho cậu ăn.

Nhã Diệc nghiêm túc gật đầu, "Thật sự, chỉ có điều chỉ có thể ăn một miếng."

Long Ngọc: "..."

"Anh một người xấu!" Long Ngọc nghiến răng.

Ăn một miếng còn không bằng không ăn đấy, sâu thèm câu đi ra lại không cho thì nhìn đối phương ăn, không thèm chết cậu sao!

"Thân ái, có ăn cũng không tệ." Nhã Diệc cười xấu xa.

"Xí!" Long Ngọc phun anh một ngụm, "Muốn uống nước ép táo lê." Gặm xiên nướng chỉ huy Nhã Diệc.

"Tốt, tốt, tốt, cái này tới." Nhã Diệc ở trên cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng của cậu hôn một cái, liếm liếm môi, "Ừm, mùi vị không tệ."

"Lưu manh." Long Ngọc không nể tình lầm bầm một câu, tiếp tục gặm xiên trong tay.

Nhã Diệc cười nhìn thấy Phượng Giác bọn họ đi tới về phía Long Ngọc, lúc này mới yên tâm xoay người đi mua nước ép táo lê và mì chua cay Long Ngọc muốn.

Nhìn chặt đều bị tên Yến đáng ghét kia nhân cơ hội ngồi, lần này vô luận như thế nào cũng phải có người bên người mới có thể yên tâm.

"Vị nhà cậu kia, làm sao cam lòng cho cậu một mình ở bên cạnh chờ." Phượng Giác đi tới cười trêu chọc Long Ngọc, thuận tay lấy đi một xiên cá mực trong tay cậu, ăn một miếng, phát hiện, mùi vị không tệ.

Cưu Bàn bởi vì chuyện mới vừa rồi, lau không xuống mặt mũi, rẽ đến bên cạnh đi xem ăn vặt với Xích Diễm, không có trực tiếp tới.

Long Ngọc cười tủm tỉm lắc xiên cá mực trong tay, cười nói: "Làm sao có thể nói chỉ có một mình tớ, này không phải còn có anh trai cậu đều qua đây."

"Cậu nha!" Phượng Giác liếc cậu một cái, ánh mắt hướng xa xa nhìn lại, liếc mắt nhìn Y.

"Giác em làm bạn với Long Ngọc, ta đi mua một ít ăn." Y tiếp thu được ánh mắt của cậu ta, tự động rời khỏi.

Thấy Y đi, Long Ngọc ngoẹo đầu nhìn Phượng Giác, "Anh trai cậu muốn hỏi cái gì, cứ hỏi đi."

"Làm sao cậu biết tớ là có lời muốn hỏi cậu?" Phượng Giác gặm cá mực nướng, liếc mắt nhìn cậu.

"Ừm ——! Cảm giác đi." Long Ngọc nở nụ cười.

"Tớ là có lời muốn hỏi cậu." Phượng Giác gặm xong cá mực trong tay, lau miệng, "Đối với hắn, cậu thật sự bỏ xuống sao?"

"Vì cái gì hỏi như vậy?" Long Ngọc nhìn cậu ta.

"Cậu là một người luyến cựu, rất nhiều việc, ngoài miệng nói bỏ xuống, nhưng trong lòng lại không bỏ xuống được." Phượng Giác tương đối sợ hãi Long Ngọc sẽ lần thứ hai một đầu ghim tới, càng sợ cậu chỉ là ngoài miệng nói dễ dàng, mà trong lòng không qua được bậc cửa kia.

"Vậy anh trai cậu hẳn là biết, tớ không những luyến cựu, còn mang thù, trái tim của tớ rất nhỏ, chỉ có thể giữ lại một người, có lẽ hắn đã từng bước vào trong lòng của tớ, lại ở giữ lại trước đó, đã bị loại, hiện tại ở chỗ này!" Long Ngọc chỉ ngực, "Giữ lại là người cưng chiều tớ, thích tớ kia."

"Nếu là ngày nào đó Nhã Diệc không cưng chiều cậu, không yêu cậu, cậu phải làm sao?" Phượng Giác cười hỏi, tuy rằng tính khả năng rất thấp, gần như có thể nói là âm, cậu ta vẫn là không nhịn được lo lắng.

"Vậy tớ thì dây dưa tới cùng với ảnh, chết mẻ cả đời!" Long Ngọc lắc chân nhỏ, "Dù sao tớ đời này thì nhận định anh ấy, anh ấy dám không muốn tớ, tớ giam lỏng ảnh! OOXX một vạn lần!" Cậu ngạo kiều hất đầu.

Phượng Giác nghe vậy, khóe mắt giật một cái, được, coi như cậu ta suy nghĩ nhiều quá.

"Cậu nhận định, vậy thì nắm thật tốt. Chỉ có điều, cậu sau khi có thể giam lỏng anh ta OOXX một vạn lần, vẫn là có chút khó khăn a."

Tuy rằng nói Long Ngọc rất mạnh mẽ, chính là Nhã Diệc càng mạnh mẽ, huống chi chuyện giường, cũng không phải là ai mạnh thì thật có thể chiếm cứ địa vị chủ công, nếu có một ngày thật sự xảy ra chuyện như vậy... Hậu quả, thật đúng là... Có chút xa. "Anh trai, lời này tớ nhưng không thích nghe, hừ, một ngày nào đó, tớ nhất định sẽ đè được ảnh!" Long Ngọc chu mỏ, giận dữ cắn xiên cá mực một cái.

Lại nói tiếp cũng sầu não, rõ ràng rất nhiều lần đều là cậu chiếm thượng phong, chính là kết quả sau cùng, quả thực là để cho người ta bóp cổ tay!

"Được, vậy tớ thì mỏi mắt mong chờ." Phượng Giác bị biểu tình nhỏ ngạo kiều lại không chịu thua của Long Ngọc đùa nở nụ cười, người kia nha, thực sự là chưa từ bỏ ý định.

"Hừ!" Long Ngọc ngạo khí lẩm bẩm một tiếng, sớm muộn gì có một ngày đặt người ở dưới thân!

Đặt ở dưới thân này là không vấn đề gì, không phải là việc tư thế cơ thể, nhưng chịu tội này vẫn là Long Ngọc!

"Tiểu Chân Nhi, nếu là không gặp được Nhã Diệc, không có rời khỏi Ngọc trang, cậu sẽ làm sao?" Phượng Giác nhìn cậu, không thể tưởng tượng, đứa nhỏ bị kẹt ở Ngọc trang chờ chết là bi thảm như thế nào.

"Có lẽ tớ điên mất, kéo mọi người Ngọc trang vì tớ chôn cùng." Cậu cười nhạt, trong mắt cũng tràn đầy ý cười, lại nói lời để cho người ta đau lòng, "Có lẽ tớ sẽ không chịu đựng được, tự động kết thúc. Có lẽ tớ sẽ dùng hết cố gắng chặt tay để cho Ngọc trang đại loạn. Nói chung không có kết quả tốt."

"Thật đúng là nhẫn tâm trước sau như một." Phượng Giác cũng cười, đúng nha, năm đó lúc cậu ta trở về Lăng Tuấn không phải là quang cảnh như vậy sao?

Hai người bọn họ thật sự rất giống, đều là mang thù như vậy.

"Cho nên, anh trai à cậu an tâm được rồi, tớ, là sẽ không trở lại quá khứ, ban ngày yên tĩnh không người, buổi tối bị ám sát, cuộc sống như vậy, tớ qua đủ!" Trong mắt Long Ngọc hiện lên ngoan tuyệt, cậu, là tuyệt đối sẽ không trở lại quá khứ! Từ sau khi mẹ chết, nơi đó không có tốt đẹp, chỉ có thời gian cậu thống khổ nhất!

"Tớ biết, thì coi như cậu muốn trở về, Nhã Diệc nhà cậu cũng sẽ không đồng ý." Phượng Giác cười một tay xoa nhẹ đầu cậu.

Ánh mắt hướng xa, người nghe trộm giấu ở phía sau cây kia, không biết còn muốn nghe tới khi nào, Tiểu Chân Nhi đều nói rõ ràng như vậy, đối phương làm sao chính là không chịu hết hy vọng chứ?

Tiểu Chân Nhi chúng ta cũng không phải thánh mẫu, cũng không phải là bạch liên hoa, là sẽ không đưa trái tim của mình cho người khác đạp hư!

Nhã Diệc và Y thời gian xấp xỉ kéo đồ trở về, Phượng Giác và Long Ngọc đã dời đi trọng tâm câu chuyện, không biết đang nói cái gì, cười ngửa tới ngửa lui.

Xiên cá mực trong tay Long Ngọc còn có mấy miếng, chỉ có điều đã lạnh.

Nhã Diệc đặt vật trong tay ở bên trên tảng đá lớn, từ trong tay Long Ngọc cầm qua xiên cá mực, không chút do dự vứt xuống trong rương thu rác trí năng bên cạnh.

"Làm gì cướp đồ của em!"

"Lạnh, không cho phép ăn. Tới, đây là mì chua cay, thừa dịp nóng ăn một miếng." Nhã Diệc giọng điệu ôn nhu, chỉ có điều động tác lại là cường thế không được nghi ngờ.

Long Ngọc trợn mắt liếc mắt nhìn anh, trong lòng oán thầm, ác bá!

Chỉ có điều, trên tay vẫn là lập tức cầm qua mì chua cay tỏa ra mùi hương, đắc ý tốt đẹp ăn một miếng.

Thật nhiều năm chưa từng ăn qua thứ mùi này đâu.

"Anh trai, có muốn nếm chút hay không, ăn thật ngon." Ở lúc Nhã Diệc muốn cầm mì chua cay đi, thân thể Long Ngọc lắc một cái, cầm mì chua cay trong tay đưa tới trước mặt Phượng Giác, nháy nháy mắt về phía Phượng Giác.

Anh trai, mau giúp tớ bảo vệ! Bằng không thì phải bị ném!

Phượng Giác nhịn không được trong lòng cười thầm, trên mặt lại là vẻ mặt không động, còn kéo giọng hoài nghi hỏi: "Thật sự?"

"Đương nhiên là thật sự."

Nhã Diệc nhìn hai người tương tác qua lại, chân mày cau lại, trong mắt là một mảnh quan tâm.

"Vậy tớ nếm nếm tốt rồi." Phượng Giác gắp một đũa, "Ừm, là ăn thật ngon." Ê ẩm cay ăn ngon lắm!

"Đúng không!" Lúc Long Ngọc muốn cầm về, người đã bị Nhã Diệc ôm vào trong ngực, cậu nghi hoặc nháy mắt mấy cái.

Nhã Diệc mắt cười nhìn Phượng Giác, "Ăn ngon ngươi thì đều ăn đi."

"Được." Phượng Giác cười trả lời, giương mắt nhìn xuống Long Ngọc, quả nhiên một bé đáng thương xuất hiện.

QAQ! Mì chua cay của ta! Nhã là tên tồi! Anh trai là người xấu! Đều bắt nạt mình! Mình phải rời nhà trốn đi! Không trở lại!

Nhã Diệc bóp cằm nhỏ của người quay mặt lại, "Ngoan, đừng nhìn, đây chính là em tự mình đưa cho Phượng Giác, vốn còn muốn sau khi em ăn xong giúp em giữ tươi, chờ lúc muốn ăn thì ăn, không nghĩ đến thân ái nhà ta hào phóng như vậy."

Long Ngọc nghe được lời của Nhã Diệc, quả thực là bi thương tức giận muốn chết, mở miệng cắn ở ngoài miệng Nhã Diệc.

Để cho anh không nói sớm, để cho anh bắt nạt người, người xấu!

Hu hu, mì chua cay của cậu, chờ thật nhiều năm mới thật vất vả ăn đến, thì như thế không có.

"Ra riêng!" Long Ngọc tức giận nói.

"Thân ái, là em tự mình đưa, chuyện không liên quan đến ta." Nhã Diệc "vô tội" nói.

"Xí!" Long Ngọc mới không tin đâu! Cậu dám dùng tiết tháo rời nhà ra đi của Nhã Diệc bảo đảm, nếu là cậu không cho Phượng Giác mà nói, Nhã Diệc tên kia nhất định sẽ đút mì chua cay cậu chỉ ăn một miếng kia vào thùng rác!

"Thân ái, ta còn không so được một chén mì chua cay sao?" Nhã Diệc "đáng thương" hỏi.

Long Ngọc nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: "Chiêu này anh dùng nhiều lắm, miễn dịch."

"Nhìn tới gần nhất thời gian giao lưu tình cảm với thân ái quá ngắn, cần phải trao đổi thật tốt một chút, không bằng chúng ta hiện tại thì trở về đi." Nhã Diệc nói thì đứng lên tới, đưa tay muốn ôm người rời khỏi.

Long Ngọc sợ hết hồn, bây giờ đi về, không chừng phải bị lăn qua lăn lại thế nào, cậu mới không muốn!

"Anh đừng hòng, em còn đói bụng đấy!" Long Ngọc tội nghiệp cầm lấy ống tay áo Nhã Diệc, tư thái thả thấp.

Nhã Diệc cuối cùng vẫn là không có biện pháp nhẫn tâm làm trái ý nghĩ của Long Ngọc, chỉ có thể ở trên môi người hôn một cái, bất đắc dĩ nói: "Tha cho em một lần, ngoan ngoãn, uống chút đồ uống đi."

Phượng Giác nhìn tương tác qua lại của hai người kia, si ngốc nở nụ cười, hai người này bị đối phương ăn gắt gao, cũng không biết là bọn họ người nào khắc người nào, có lẽ là khắc lẫn nhau.

"Anh trai! Cậu thật đúng là ăn sạch!" Long Ngọc phát hiện mì chua cay của cậu bị Phượng Giác ăn sạch, căm hờn, "Cậu đút tớ một ngụm cũng tốt nha! Làm sao thì đều ăn! Cậu cũng không đau ta!"

"Có Nhã Diệc nhà cậu thương cậu còn đủ sao?" Phượng Giác ăn xong một ngụm cuối cùng, hộp thì vào thùng rác.

"Đi sang một bên! Giác là của ta, mới sẽ không thương ngươi đâu!" Y bỏ đá xuống giếng, ghét bỏ vẫy tay về phía Long Ngọc.

Long Ngọc ngậm ống hút, tàn nhẫn hít một hơi nước trái cây, "Anh trai! Tối hôm nay chúng ta đi quán bar! Thì hai người chúng ta!" Cậu tăng thêm câu nói sau cùng, quả nhiên mặt Y biến sắc, lẩm bẩm một tiếng, lại không đi nhìn người đàn ông nhà mình phía sau.

Nhã Diệc cư nhiên không có biến sắc mặt, chỉ là nắm tay Long Ngọc, đầu ngón tay ở trên cổ tay của cậu mơn trớn."Tốt, chúng ta cùng nhau đi quán bar."

Long Ngọc cảm thấy trên cổ tay mát lạnh, cúi đầu vừa nhìn, một vòng tay màu tím nhạt đã đeo vào trên cổ tay của hắn, mà trên Nhã Diệc nắm cổ tay của hắn còn lại là một vòng tay xanh biếc. "Âm Nhã Diệc! Anh cư nhiên đeo lên khóa nhân duyên cho em!"

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: sở từng cái đồng hài không ở nhà

Ổ là cần cù nhỏ giọt dự trữ rương! Đam mê tới thích ta đi!

---0o0o0o0---

*酸辣粉 mì chua cay

* 苹果雪梨汁 nước ép táo lê

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip