Minh Vuong Moc Tiet Thao Minh Vuong That Phong Tung 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
, 2

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline


Trên mặt tường to lớn, thanh âm của TV không phải là cái gì khác, rõ là lúc hai người yêu yêu, âm thanh của tiết mục ngắn là do Âm Nhã Diệc ác thú quay lại!

Thảo nào thanh âm kia quen tai như vậy, rõ ràng chính là thanh âm của cậu!

Cái tên không biết xấu hổ này, lại dám quang minh chánh đại như thế xem loại cuộn phim này!

Long Ngọc tức giận ngút trời, muốn đem hình chiếu tiêu hủy! Đây cũng quá mất mặt!

"Thân ái, đây chính là của anh nha. "Nhã Diệc cười xấu xa nói.

Long Ngọc tức giận không cười, có thể là gần nhất quá nhàm chán tính tình không tốt, gật đầu, "Được, anh cứ từ từ xem." Trong lòng Nhã Diệc cảm giác sai sai, tựa hồ thật .

Long Ngọc thở phì phò đi tới cửa.

"Thân ái, đây là muốn đi nơi nào." Nhã Diệc từ phía sau đem người ôm.

Long Ngọc cười lạnh khuôn mặt nhăn nhó, cũng không nhìn anh cái nào, từ trong kẽ hở hàm răng vứt ra mấy chữ.

"Anh không phải là có nó liền hài lòng sao?"

"Làm sao sẽ." Nhã Diệc đem người ôm chặt hơn, phi thường không có tiền đồ lập tức nói, "Thân ái anh sai rồi."

"Hừ." Long Ngọc ngạo kiều xoay mặt, ai tin anh chứ.

"Thân ái, anh lấy danh dự cam đoan đó!"

Long Ngọc tốn hơi thừa lời, "Anh còn có uy tín sao? "

"Không có sao?" Vẻ mặt Nhã Diệc ngây ngô manh manh.

(0.0)

Anh cảm thấy uy tín của mình tốt vô cùng nha.

Long Ngọc vươn tay không lưu tình bấm mặt anh một chút, "Bán manh cũng không được, anh không phải là Thời Vũ, ngoài ra, anh cũng không có cái gì gọi là uy tín, nếu không thì, bổn thiếu chủ có thể bị anh lừa gạt tới tay sao."

"Thân ái, không nên như vậy nha." Nhã Diệc làm bộ đáng thương nhìn cậu, "Anh thực sự biết sai rồi."

"Biết sai rồi là tốt rồi." Cằm Long Ngọc khẽ nâng một cái, "Anh thích thì từ từ xem, nghe nói nghe nói trên thuyền bay này thanh niên tài giỏi đẹp trai không ít, anh không cần phải lo lắng, sẽ có người nguyện ý bồi bổn thiếu chủ chơi đùa, xin lỗi không tiếp được." Long Ngọc đẩy móng vuốt anh ra, liền đi mở cửa.

Tay chậm rãi đưa ra, cậu biết, người phía sau muốn đổ dấm chua, cho anh khi dễ em! Hừ!

Nhã Diệc đang nghe cậu nói muốn đi tìm thanh niên tài giỏi đẹp trai, hai tròng mắt xanh sẫm trong nháy mắt tối sầm xuống.

Cho dù biết Long Ngọc chỉ là thuận miệng chọc anh, cũng sẽ không thực sự đi tìm người nào, thế nhưng đối với anh mà nói vẫn là rất để ý.

Ở trong nháy mắt Long Ngọc đưa tay mở cửa, liền đem tay của người nắm ở tại trong tay, ôn nhu lại phi thường cường thế đem người chặn ngang ôm lấy, hướng về phòng ngủ đi đến. Thời điểm đi ngang qua phòng khách, ánh mắt hơi lóe lên, TV chiếu hình còn đang phát hình phim nhựa không hài hòa rầm một tiếng nổ tung, mùi khét nhàn nhạt từ bên tổng công tắc truyền ra.

Long Ngọc đối với hành vi bạo lực của người nào đó, không tiếng động cong khóe miệng một cái.

Cái tên phá sản này! Phá hỏng đồ là phải đền tiền!

Cậu là không quan tâm một chút tiền ấy, thế nhưng loại coi tiền như rác không giải thích được này vẫn làm cho cậu rất khó chịu.

Nhã Diệc cúi đầu nhìn người trong lòng còn dám mất thần, sâu kín nói: "Thân ái, không chuyên tâm, sẽ có trừng phạt. "

Long Ngọc ngẩng đầu vô tội nhìn anh, bẻ ngón tay đếm, "Thứ nhất, cuộn phim cũng không phải em quay, thứ hai, người phá sản không phải là em, thứ ba, phải chuyên tâm cái gì? Thứ tư, anh dữ dội như vậy làm cái gì? Trái tim nhỏ bé của em nha!" Cậu vỗ ngực một cái bày tỏ bị giật mình.

Nhã Diệc đột nhiên có một loại tốn hơi thừa lời ở trên người cậu, cái tên không có lương tâm này! Anh tức giận là vì người nào nha? Là ai đem anh ép thành như vậy!

"Thân ái." Thanh âm không khỏi giảm vài độ.

"Làm gì?" Long Ngọc tiếp tục giả bộ vô tội, "Này, buông em xuống." Cậu mới không cần tiến vào phòng ngủ đâu, nhất định ra không được!

Long Ngọc đạp duỗi chân, ý bảo Nhã Diệc bỏ mình xuống.

Nhã Diệc cũng không phải ngu, lúc này thả người, cũng không phải là phong cách của anh.

Thịt đến tận miệng, sao có thể để bay đi mất được.

"Thân ái, lúc này giả ngu cũng không phải là chuyện tốt." Nhã Diệc đột nhiên phi thường ôn nhu cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói rằng: "Em hiểu được. "

Long Ngọc nhướng mày cười, "Nga, nếu như vậy Minh vương đại nhân, liền tiếp chiêu đi!"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trong mắt phượng của cậu lóe lên một đạo ánh sáng màu tím, trong nháy mắt sợi tóc mềm mại biến thành màu tím, rồi đột nhiên dài ra, rất nhanh kéo dài tới trên mặt đất.

Da thịt trắng nõn tôn lên một đôi mắt yêu mị, hai tròng mắt màu tím óng ánh thấu triệt tỏa sáng, môi mỏng đỏ giống như có thể nhỏ ra máu, cái lỗ tai nhỏ nhọn lộ ra từ mái tóc, rất là khả ái, đầu lưỡi khéo léo liếm qua môi, ngón tay no đủ vuốt mái tóc trước mắt, cười yêu nghiệt khanh khách không ngừng, làm cho mặt đỏ tim đập.

Nhã Diệc nhìn yêu nghiệt trước mắt, chỉ cảm thấy cổ họng phát khô. "Thân ái, em như vậy là phạm quy!"

Ngoài miệng lên án, ánh mắt lại một điểm luyến tiếc dời đi, Long Ngọc Tu La hóa càng thêm có một loại khí chất mê hoặc người.

Long Ngọc cười tủm tỉm nhìn người nào đó, tay bạch ngọc mơn trớn môi đỏ mọng của mình, "Anh cư nhiên không bị mê hoặc, như vậy có vẻ tài năng của Minh Vương đại nhân phi thường định lực,"

Nhã Diệc khẽ nguyền rủa một tiếng, "Thân ái, em cái tên tiểu yêu tinh câu người này!" Dứt lời, liền đem người áp đảo ở trên giường lớn mềm mại, môi sớm không dằn nổi hôn lên xương quai xanh bên ngoài trên cổ của cậu.

Anh có thể đối với tất cả mọi người có định lực, duy chỉ có chịu không nổi một ánh mắt khiêu khích của người trong lòng, ai bảo cái người này là người đặt ở đầu quả tim anh.

"Ôi." Long Ngọc rên rỉ một tiếng, "Đừng nóng lòng nha. "

Theo thanh âm rên rỉ cậu, ánh mắt của Nhã Diệc cũng thay đổi, chỉ muốn lập tức đem người đặt dưới thân nuốt vào trong bụng!

Tay Long Ngọc đặt lên cánh tay anh, một cái sợi dây rất nhỏ từ trên cổ tay trợt ra, hướng trên cổ tay của Nhã Diệc quấn lấy.

Dây thừng Tiên ma, trên trói tiên, dưới trói tiểu yêu, có thể trói Minh Vương đại nhân sao?

Long Ngọc cũng là suy đoán, khống chế sợi dây đi trói Nhã Diệc, đột nhiên, sợi dây từ trên cổ tay cậu bị lôi ra, cậu giương mắt chống lại nụ cười tà của Nhã Diệc, cậu chỉ là không sao cả cười cười, vươn tay, muốn tiêu hủy sợi dây!

"Thân ái, đây là cái gì? Hửm? "Nhã Diệc sao có thể để cho cậu nhanh như vậy liền hủy diệt chứng cứ, ngón tay vừa chuyển sợi dây ngay trên tay của mình, mặt mỉm cười hỏi người, một tiếng hửm càng nói uyển chuyển kéo dài.

"Nha, đây là cái gì? Nhã Diệc, anh cầm sợi dây làm cái gì." Trên mặt Long Ngọc mang nụ cười khéo léo, mặt không đỏ không thở mạnh vu oan, dù sao cũng sợi dây ở trên tay Nhã Diệc.

"Thân ái không biết đây là cái gì nha, vậy thì thật là đáng tiếc." Nhã Diệc cũng không bởi vì cậu vu oan mà tức giận, trái lại cười càng ôn nhu, Long Ngọc nhìn cũng không nhịn được có điểm đỏ mặt.

Mọi người đều nói cậu là yêu nghiệt, kỳ thực cái tên này mới là rất yêu nghiệt có được hay không!

Vốn là lớn lên dễ nhìn như vậy, còn cười như thế, ai chịu nổi!

"Không biết là không biết." Long Ngọc cắn chặt chính là không thừa nhận sợi dây này là do cậu dự định trói Nhã Diệc.

"Không biết cũng không quan hệ, rất nhanh sẽ biết." Nhã Diệc cười, ngón tay hơi lạnh sờ qua gương mặt đỏ bừng của Long Ngọc lau một cái.

Trong lòng Long Ngọc cả kinh, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền phát hiện hai tay đã bị kéo tới đỉnh đầu, giữa cổ tay nhanh chóng bị cái gì trói chặt.

"Âm Nhã Diệc, anh buông ra!" Đây chính là cậu dùng tới trói người, thế nào hiện tại lại đảo ngược lại a!

"Thân ái đừng nóng vội, vi phu thất trách, cư nhiên không biết thân ái thích chơi loại trò chơi này, nếu thân ái cũng đã chuẩn bị đạo cụ, lần này nói cái gì cũng phải thỏa mãn cho em. "Nhã Diệc mặt mày mang ý cười, ở trong mắt Long Ngọc nhìn, đó chính là ánh nhìn say đắm trần trụi!

Long Ngọc nhanh chóng tỉnh táo lại, bĩu môi nhướng mày, nhắm mắt lại lúc mở ra, hơi nước mông lung, cắn cắn môi dưới, động động cổ tay, "Đau Nhã Diệc, buông ra, cổ tay đau."

Nói như vậy, cái tên thê nô Nhã Diệc hơn phân nửa chịu không nổi làm cho thân ái nhà mình khó chịu, nhưng bây giờ ở vào thời điểm này, Long Ngọc cái dạng này, anh chỉ cảm thấy phía dưới trướng đến lợi hại.

"Thân ái, ngoan, lập tức không đau." Hôn nhẹ môi của Long Ngọc, theo một đường đi xuống, hôn đến trên cổ, lưu lại một cái ấn ký.

"Âm Nhã Diệc!" Long Ngọc trừng anh, người này! "Buông ra!"

"Anh không." Ôn nhu phun ra hai chữ, ngón tay từ từ cởi quần áo của Long Ngọc. "Sắc lang! Lưu manh! Cầm thú!" Long Ngọc thở phì phò rống anh, hai chân đạp loạn, rất có điệu bộ quấy rối, sẽ không cho anh thực hiện được! Lại không chú ý, quần áo đã sớm mở rộng ra.

"Thân ái, đây chính là chính em nói." Nhã Diệc nhìn thân thể giấu ở quần áo như ẩn như hiện Long Ngọc, ánh mắt càng tối tăm.

Cậu giờ phút này nằm ở trên giường lớn tuyết trắng, nhưng mà bởi vì sợi tóc quá dài, tóc màu tím xõa ra xốc xếch rải rác ở trên giường, cả người càng giống như là nằm ở trong một mảnh màu tím.

Thân thể trắng nõn và sợi tóc màu tím, hai loại màu sắc đối với Nhã Diệc mang tới chấn động không thể bảo là không lớn.

Nếu thân ái nói anh là sắc lang, lưu manh, nếu không phải thay đổi hành động, chẳng phải là quá có lỗi với ý tốt của thân ái nhà anh sao!

Nhã Diệc nghĩ như thế, cặp mắt sâu biến thành màu đen, dùng nhiệt tình nóng như lửa, đem lão bà nhà mình hung hăng ăn một lần lại một lần!

Long Ngọc ngay từ đầu còn đang suy nghĩ cái gì thời điểm có thể nhân cơ hội đem sợi dây mở ra, ý loạn tình mê đại kế phản công của mình, ai biết cái thứ chết tiệt này làm sao làm đều mở không ra!

Làm cậu tức giận muốn chết, thế nào đều không rõ vì sao cậu một chút đã bị khóa lại, thế nhưng Nhã Diệc liền hoàn toàn không có việc gì.

Đợi đến cuối cùng, cậu đã sớm mệt toàn thân bủn rủn, đâu còn nhớ rõ cái gì phản công, ngay cả sợi dây lúc nào bị mở ra cũng không biết.

Đợi được sau đó thật lâu, Long Ngọc mới biết được, Minh vương tuy rằng sinh ở lục giới, thế nhưng cũng không thuộc về tiên ma, mà là thứ ở ngoài với lục giới, đây cũng là nguyên nhân cơ bản nhất vì sao cậu trói người, trái lại bị trói!

Thông cổ bác kim, Minh hậu đại nhân tâm trí cực kỳ tốt hơn so với người hậu thế, lại có mấy người biết, cư nhiên cuối cùng thua ở trong một chuyện tình thông thường.

Long Ngọc hận a!

Tuy rằng lần này thất bại, bất quá cậu cũng sẽ không bỏ qua, một ngày nào đó, cậu! Nhất! Định! Phải! Phản! Công! Thành! Công!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip