Toi Bi Hao Mon Lao Nam Nhan Quan Lay Chuong 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Dung Lân cho rằng đối phương không có ở nhà, cửa cạch một tiếng từ bên trong mở ra, nam nhân vừa mới gặp qua thân mặc một áo sơmi màu đen quần tây, những ngón tay trắng nõn treo trước ngực: “Chuyện gì?”

Nghe thấy âm thanh, Dung Lân ánh mắt theo bản năng mà nhìn cánh tay đang băng bó trước ngực của đối phương: “A, ngại quá, tôi muốn hỏi tiên sinh biết nơi nào có thể đóng tiền khí đốt không, tôi mới vừa dọn đến đây, không quá quen thuộc nơi này……”

Hoắc Ngôn Sinh: “……” Trăm triệu lần không nghĩ tới vấn đề sẽ là như thế này.

Hai người trầm mặc mà nhìn nhau một lúc, Dung Lân nhìn đường cong cằm đối phương, bỗng nhiên ý thức được chính mình đại khái có lẽ hỏi sai người rồi, bởi vì đối phương thoạt nhìn tựa hồ như cậu, không giống người am hiểu chuyện này.

“Cái kia……”

“Là phải làm cơm sao, nếu không ngại có thể dùng nhà bếp của tôi, tôi kêu trợ…… anh em giúp cậu hỏi một chút?”

Không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, cự tuyệt lúc này,  liền có chút không thích hợp, Dung Lân rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn là cười nói: “Vậy quấy rầy, tiên sinh ăn chưa?”

“Không cần khách khí như vậy,  kêu tôi Hoắc Ngôn Sinh, nói như vậy có thể nấu cho tôi một phần sao?” Dứt lời, Hoắc Ngôn Sinh đưa tay hướng Dung Lân.

Dung Lân cũng đưa tay ra cùng hắn bắt tay: “ Tôi tên Dung Lân, đương nhiên chuyện kia, liền tính tôi nấu cho anh một phần coi như cảm ơn tiên sinh cho tôi mượn phòng bếp, bất quá ngài đừng ghét bỏ thức ăn của tôi làm là được.”

“Sẽ không.” Hoắc Ngôn Sinh cười tính toán nghiêng người để Dung Lân tiến vào, liền nghe thấy Dung Lân bỗng nhiên cười nói: “Cái kia, anh chờ tôi trở về lấy nguyên liệu.”

“Được.” Hoắc Ngôn Sinh thấy cậu chạy về, khóe môi không nhịn được mà nhếch cao, đôi mắt đào hoa đẹp như là lấy các vì sao chân trời để thay thế, bộ dáng lóng lánh óng ánh.

“Bé ngoan, tới đưa hạt dưa sao, bé ngoan, ân ~” âm thanh bất ngờ xuất hiện lập tức phá hư không khí, Hoắc Ngôn Sinh có chút hối hận, tại sao vận chuyển Đô Đô đến đây sớm như vậy.

Nếu nói ngoại hình hắn nhìn giống nam thần, tới lượt Đô Đô, đánh giá liền giảm 20%.

Vì để làm Đô Đô câm miệng, Hoắc Ngôn Sinh hướng Đô Đô đi thật nhanh lấy một bao hạt dưa đổ vào đồ đựng cơm của nó.

Thời điểm Dung Lân trở lại, trong tay cầm mì sợi cùng một túi cherry để lấy lòng mà mang tới đây.

“Mang theo chút trái cây cho anh.”

“Không cần khách khí như vậy, nhưng vẫn cảm ơn, có cần tôi giúp không?”

“Không cần, không cần, chỉ  nấu mì sợi mà thôi.” Dung Lân nói xong nhìn lướt qua Hoắc Ngôn Sinh bên này, “Xin hỏi phòng bếp……”

“Ở bên kia, tôi dẫn cậu đi.” Hoắc Ngôn Sinh nói xong đi qua đi giúp cậu đẩy cửa, bởi vì nơi này hắn chỉ ở một thời gian, cho nên Hoắc Ngôn Sinh ở nơi này sử dụng các đồ gia dụng như bằng không, nhưng khi Trương Vinh Diệu  giúp hắn chuẩn bị nơi ở, đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ.

Dung Lân đi vào nhìn mấy đồ vật kia, liền biết Hoắc Ngôn Sinh cũng rất ít nấu cơm ở nhà.

“Gia vị đều ở bên này.”

“Được cảm ơn.” Dung Lân cười một cái, theo bản năng mà lại nói cảm ơn.

Hoắc Ngôn Sinh cảm giác được cậu đang do dự, liền nghĩ nếu có hắn ở đây cậu khó mà di chuyển, thật chú đáo mà rời khỏi phòng bếp: “Có cái gì tìm không thấy có thể kêu tôi.”

“Được……”

“Không cần cảm ơn.” Không đợi cậu mở miệng nói cảm hắn đã đoạt nói trước bốn chữ này.

Dung Lân sửng sốt một chút, sau đó cười.

Hoắc Ngôn Sinh thấy vậy thuận thế nói: “ Cậu ở nơi này để đi học sao?”

Dung Lân gật đầu: “Là, là tôi năm nay sinh viên năm nhất, còn tiên sinh, tiên sinh là thầy giáo sao?”

“Tôi nhìn rất giống thầy giáo sao?” Nghĩ đến tuổi Dung Lân xuất hiện trên tư liệu, Hoắc Ngôn Sinh bỗng nhiên cảm thấy chính mình có điểm hơi già, hắn lớn hơn Dung Lân có mười tuổi.

Dung Lân cười lắc đầu: “Rất giống, ăn cay sao?”

Xác định đối phương không nguyện ý lộ thông tin cá nhân, Dung Lân chuyển đề tài.

“Tôi không kén chọn.”

“Được.”

“Uống nước có thể chứ, ở chỗ này của tôi hình như không còn món gì khác.”

“Có thể, tôi cũng không kén chọn.”

Mì sợi loại đồ ăn này sẽ không tốn quá nhiều thời gian, Dung Lân lại chỉ biết nấu loại đặc biệt đơn giản này, cho nên tốn sức một hồi cũng nấu xong, đặt hai trứng ốp la trên hai tô mì sợi sau đó cứ như vậy mà mang lên bàn, ở ngoài mùi vị bay ra rất thơm.

Sau khi chờ Hoắc Ngôn Sinh ngồi xuống, Dung Lân mới ý thức được một vấn đề, nhìn nam nhân tay khoanh ở trước ngực: “Cái kia anh……”

“Không có việc gì, cậu không cần phải xen vào, cậu ăn đi.” Hoắc Ngôn Sinh cầm lấy đôi đũa, hơi có chút vụng về mà gắp sợi mì, nhưng mà mỗi lần sắp thành công đều bị trượt rớt.

Dung Lân thấy hắn như vậy đứng lên nói: “Tôi đi đổi cho anh cái nĩa, nĩa hẳn là sẽ dùng tốt một chút.”

“Được, vậy phiền toái tới cậu rồi.” Đôi mắt đào hoa bởi vì Dung Lân săn sóc, mà hiện lên cảm xúc sung sướng.

Thời điểm Dung Lân duỗi tay tìm nĩa bên trong ngăn tủ, Hoắc Ngôn Sinh ánh mắt đảo qua vòng eo trên cơ thể cậu.

Tiểu bạch kiểm vô ý lộ ra da thịt mãnh khảnh, làm đôi mắt Hoắc Ngôn Sinh ảm đạm.

Đêm hôm đó hắn đã từng đụng vào nhiều lần, biết vòng eo thon chắc dưới thân kia mê hoặc như thế nào.

“A, tìm được rồi.” Dung Lân đem nĩa đã trụng nước sôi  đưa cho Hoắc Ngôn Sinh.

“Cảm ơn.”

“Không có việc gì, ăn đi.” Dung Lân ngồi xuống gắp một đũa mì sợi thổi hai ba hơi, ăn một ngụm, ưm, hương vị còn rất ngon.

Hoắc Ngôn Sinh lại không lập tức động nĩa, đôi mắt đảo qua cậu, cảm thấy chính mình có chút vô sỉ, Dung Lân hiển nhiên là không nhận ra hắn, mà hiện tại hắn lại lợi dụng phần đãi ngộ này của cậu mà hưởng thụ……

“Sao lại không ăn?” Thấy hắn phát ngốc, Dung Lân tưởng hắn không thích, đang muốn mở miệng hỏi hắn có phải không hợp khẩu vị hay không.

Liền thấy Hoắc Ngôn Sinh bỗng nhiên đối với cậu cười nói: “Xem ra cậu thật sự một chút cũng không nhớ rõ.”

Dung Lân sửng sốt một chút: “Cái gì?”

Cùng lúc đó, trong đầu lục tung các ký ức, nhưng đều không có ấn tượng với đối phương.

Hoắc Ngôn Sinh đứng lên, không lập tức trả lời cậu.

Thời điểm Dung Lân không biết hắn đang làm gì, Hoắc Ngôn Sinh cầm một cái hộp nhỏ màu đen, đi đến bên bàn đặt cái hộp nhỏ lên, một lần nữa lại ngồi xuống, ý bảo Dung Lân mở ra.

Dung Lân đưa tay cầm lấy cái hộp nhỏ, nhìn thoáng qua Hoắc Ngôn Sinh, theo sau mở ra ——

Dây truyền trang sức mặt ngọc an tĩnh nằm ở bên trong, vừa vặn là dây truyền Dung Lân bị mất, trong nháy mắt, hiểu rõ mọi chuyện, không cần Hoắc Ngôn Sinh nói lời nào, Dung Lân thoáng cái đều rõ ràng.

Dùng sức chớp chớp mắt, Dung Lân ở trong lòng, không tiếng động mà mắng một câu: Đệt.

Đại khái trên đời không có chuyện nào xấu hổ so với chuyện này.

“ Cảm thấy, cứ như vậy gạt cậu, lợi dụng lòng tốt của cậu không được tốt lắm.” Hoắc Ngôn Sinh chủ động đánh vỡ sự im lặng, nhưng mà tay hắn đặt ở trên đùi, không tự giác nắm chặt thành quyền trong lòng không ngừng thấp thỏm đối với hành động bán đứng bản thân này.

Dung Lân ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt chạm đến cánh tay băng bó treo ở trước ngực hắn, bỗng nhiên nhớ tới tai nạn xe cộ ngày đó.

Lúc trước lễ phép câu nệ, trong nháy mắt có vẻ như biến mất, Dung Lân hướng Hoắc Ngôn Sinh nâng cằm lên: “Cánh tay là do bị tai nạn xe cộ?”

Thấy cậu lộ ra tính tình chân thật như vậy đối với mình, Hoắc Ngôn Sinh cười nói: “ Ừm, ngoài ý muốn trên đường đi tìm địa chỉ, bất quá không có việc gì, chỉ là gãy xương, bác sĩ nói tĩnh dưỡng mấy tháng liền tốt lên, đừng lo lắng.”

“Ai……” Câu kia ai lo lắng, cơ hồ là lỡ miệng mà nói, nhưng mà thấy hai mắt đối phương tràn ngập ý cười, Dung Lân  ý thức được đối phương tìm mình đưa đồ mới bị tai nạn, lời chưa kịp nói đã nghẹn trở về: “Anh như thế nào lại ở chỗ này?”

“Tôi ban đầu đã ở đây.” Hoắc Ngôn Sinh vẫn luôn đang nhìn cậu, trong ánh mắt bao dung mang theo ý cười.

Một câu làm Dung Lân ý thức được thời điểm cậu chuyển đến, đối phương xác thật đã ở nơi này, khi nhắm mắt bực bội trong lòng lại nổi lên, chưa từng có ai dạy cậu, nếu quan hệ cùng tình một đêm bây giờ gặp lại phải làm sao đây?

Lại nghĩ đến buổi sáng ngày hôm đó, cậu còn bo tiền cho đối phương ……

“Hoắc tiên sinh tôi cảm thấy chúng ta có thể hay không đem chuyện này thành ngoài ý muốn, xem như không có chuyện gì xảy ra?” Nghĩ tới nghĩ lui, Dung Lân cảm thấy  phải nói rõ ràng cho đối phương nghe.

Hoắc Ngôn Sinh đối với những lời này của cậu cũng không ngoài dự tính, chỉ là có chút thất vọng nho nhỏ, rốt cuộc buổi tối ngày đó hết thảy đều là Dung Lân câu dẫn hắn trước, kết quả hiện tại tiểu say miêu tỉnh táo, lại  nói như vậy với hắn, có thể hay không đem hết thảy chuyện này xem như chưa có phát sinh chuyện gì không?

Trêu chọc hắn lại không nghĩ đến việc phụ trách sao?

Ha, cũng không tính, đã thanh toán tiền rồi.

Đầu lưỡi không tự giác mà liếm răng nanh, Hoắc Ngôn Sinh cười nhìn cậu: “Tôi rất minh bạch,  buổi sáng hôm đó thẻ ngân hàng đã nói lên tất cả, bất quá tôi còn muốn thay chính mình nói rõ một chút, tôi thật sự không làm loại phục vụ này, bất quá thẻ ngân hàng cậu cho tôi, tôi sẽ không trả, coi như là quà cảm ơn, một đêm kia còn rất sung sướng.”

Dung Lân chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, tuy rằng Hoắc Ngôn Sinh trên mặt tươi cười thoạt nhìn như rất bình thường, nhưng Dung Lân cảm thấy người nam nhân này tràn ngập sự nguy hiểm.

Lấy hộp đựng trang sức trên bàn, hướng nam nhân ý bảo một chút: “Cảm ơn anh đem nó trả lại cho tôi, tôi đi trước.”

Cơ hồ là chạy trốn Hoắc Ngôn Sinh. Ra tới cửa đóng cửa lại, Dung Lân suy xét chính mình muốn hay không một lần nữa đổi nơi ở.

Nhìn cậu rời đi, Hoắc Ngôn Sinh cũng không làm ra động tác cản trở gì, khẽ cười một tiếng, cúi đầu cầm lấy đôi đũa, dùng tay trái thuần thục gắp mì sợi ăn.

Tuy rằng có chút lạnh, nhưng không biết có phải hay không bởi vì Dung Lân nấu, Hoắc Ngôn Sinh cư nhiên cảm thấy hương vị còn rất ngon.

Dung Lân về đến nhà đóng cửa lại, thở dài thật mạnh, duỗi tay sờ di động, kết quả……

Nhận thức được chính mình vừa mới đi quá gấp, đem điện thoại để ở trong nhà đối phương, Dung Lân liền muốn hộc máu.

Cậu không có khả năng mà trở lại đó, tuyệt đối không có khả năng.

Hoắc Ngôn Sinh bên này đã ăn xong mì sợi, đem chén đũa bỏ vào máy rửa chén, thời điểm xoay người liền thấy di động đang run run.

Ý thức được khi Dung Lân đi đã để quên, cười một cái, duỗi tay cầm lấy, lại lỡ tay đụng vào, màn hình bỗng nhiên sáng lên —— “Thẩm Đông”.

Hoắc Ngôn Sinh hạ mi, ngón cái nhẹ nhàng xoa, đưa đến bên tai ——

“Alo, Nặc Nặc, đang làm gì đó, đi bar nha!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip