Edit Tinh Te Chi Cong Sinh Thu Chuong 7 Nang Luc Tam Thieu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Mộc Ninh Ngọc và Mộc Ninh Ảnh dùng sức lăn lộn, một lúc sau 2 người đều có chút mệt mỏi,  thấy Mộc Lâm Đồng vẫn không mở ra liền tức giận rời đi.

Sau khi rẽ vào một góc hành lang, hai người nhìn thấy thân ảnh cao lớn của quản gia có mái tóc hoa râm, quản gia Mộc Khải. Kì thật 2 anh em hắn gặp quản gia có chút chột dạ, rốt cuộc cũng là một người nể trọng bên người gia gia. Con cháu chi thứ Mộc gia, từ nhỏ đã đi theo người gia gia, là trợ thủ đắc lực, rất nhiều việc trong Mộc gia đều là ông lo liệu.

Theo lời của mẹ bọn họ, trong nhà họ Mộc, người quản gia giống chó ngồi trước yên ngựa này, quyền lực trong tay còn hơn cha bọn họ. Nói đến đây, mẹ bọn họ cảm thấy gia gia bất công, đối xử với người ngoài còn tốt hơn với con ruột của mình, nên đã ngầm ném vỡ không biết bao nhiêu đồ.

Đối mặt với Mộc quản gia, cha họ còn không dễ dàng trực tiếp gặp, huống chi là bọn họ. Nghĩ đến Mộc quản gia giống gia gia yêu thương phế vật kia có thêm, trước kia rất nhiều thời điểm bắt nạt phế vật kia đều là bị hắn bắt được, lại bẩm báo cho gia gia, hai người không thiếu bị phạt. Trong lòng 2 huynh muội ngày càng mất cân bằng, dù sao lần này họ cũng không làm gì, nghĩ như vậy, hai người càng trở nên đúng lí hợp tình.

Mộc Khải lúc này cũng nhìn thấy hai người, thân thể cao lớn vô thanh vô thức chắn trước hai huynh muội, nhíu mày hỏi: "Tứ thiếu gia cùng Tứ tiểu thư, xin hỏi hai người vì sao lại ở đây?" Sẽ không tới bắt nạt Tam thiếu gia đi, câu nói đằng sau hắn còn chưa nói.

Không phải hắn đa nghĩ, thực sự hài huynh muội này tiền án quá nhiều, thiên phú cao, tình tình lại vô cùng ác liệt, đặc biệt căm thù Tam thiếu. Mộc gia mọi việc lớn nhỏ đều qua tay hắn, thân phận của hắn cũng không chỉ là quản gia ngoài mặt, chính mình đi theo gia chủ nhiều năm như vậy, thái độ của gia chủ với bọn hắn cũng rõ ràng. Và một số việc mẹ của hai huynh muội đã làm bí mật trợ cấp cho bố mẹ bà không biết bao nhiêu lần, cả những việc quá đáng khác. Lão gia tử nhìn phân lượng bà sinh nhi dục nữ cho Mộc gia mới mắt nhắm mắt mở tùy bà.

Mắt hai huynh muội chợt loé, Mộc Ninh Ngọc trả lời nói: "Không phải, chúng ta chỉ đến đây tìm Tam ca chơi, nhưng Tấm ca cũng chưa mở cửa cho chúng ta." Đến nỗi chơi như thế nào, cô không nói, mà nói đến đằng sau, ngữ khí hiển nhiên vô cùng không vui.

Nói xong vội vàng kéo ca ca Mộc Ninh Ảnh rời đi.

Mộc Khải trầm ngâm nhìn bóng dáng họ dời đi, còn những gì họ nói, hắn không tin, vẫn nên đi qua nhìn Tam thiếu.

Bên này Mộc Lâm Đồng đang xem tư liệu, người máy Tiểu Nhất lại nói: "Chủ nhân, bên ngoài có người muốn vào."

Mộc Lâm Đồng vỗ mạnh "bốp" vào chồng tư liệu trên bàn: "Bọn họ còn chưa đi?"

Tiểu Nhất trả lời: "Không, lần này là Mộc quản gia."

"Đồng ý hắn tiến vào."

Tiễn Mộc quản gia đi, lại cùng người máy Tiểu Nhất đấu trí đấu dũng, cuối cùng Mộc Lâm Đồng cũng như nguyện ngồi xổm trước vườn hoa nhỏ cầm cành cây xới đất. Ngoại trừ việc thích ngủ và hổ trắng, Mộc Lâm Đồng còn có một sở thích nhỏ, đó chính là trồng một số loại cây.

Ngoại trừ Mộc lão gia tử, không ai biết kì thật Mộc gia tam phế có lực tương tác với thực vật cực cao, dị thực vô luận có bao nhiêu táo bạo cũng không giơ nanh vuốt với cậu, đều sẽ bị cậu trấn an dịu ngoan xuống. Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của thực vật, thậm chí có thể nghe hiểu thực vật nói chuyện.

Mộc lão gia tử sau khi biết chuyện vô cùng chấn động, sau đó kinh hỉ nói cho cậu biết đây là một hiện tượng dị năng. Thế hệ gia chủ đầu tiên của Mộc gia thời mạt thế cũng có năng lực tương tự, còn phải bảo mật, bất cứ ai cũng không thể nói.

Vừa mới ngồi xuống, Mộc Lâm Đồng liền cảm nhận được thực vật xung quanh đều không thể giải thích trở nên phấn khích. Cậu luôn tự hỏi không biết vì sao mỗi khi anh đến gần, chúng nó đều sẽ phi thường hưng phấn, những dị thực đó còn nghĩ cách tới gần cậu.

Này không, bàn tay dựa vào một tiểu dị thực đã bị hai mảnh lá cây cuốn lấy, nó còn cố gắng nghiêng toàn bộ thân cây sang bên này, còn một bên say mê run rẩy. Cứ như vậy, các dị thực khác cũng ngo ngoe rục rịch, một đám vươn lá cây, duỗi cành cây.

Trong đó có một dị thực hoa hướng dương hướng bông hoa to bằng chậu rửa mặt hướng về phía này, Mộc Lâm Đồng vô cớ nhìn ra một cỗ oán niệm. Đừng nhìn đoá hoa hướng dương này rất đáng yêu nhưng lại có thể phun lửa, không cẩn thận chọc nó, hậu quả rất nghiêm trọng, cụ thể tham khảo râu bị đốt cháy của Mộc gia gia.

Còn có một cây xương rồng bà ở bên phải Mộc Lâm Đồng, những chiếc gai trên cơ thể dường như đang chuyển động, điều đáng sợ hơn là nó cao 3m đứng như một con quái vật. Hiện tại xương rồng bà cao lớn uy mãnh, đang như hổ rình mồi, từng luồng cảm xúc bảo bảo ủy khuất, bảo bảo có nỗi khổ truyền đến.

Mộc Lâm Đồng: "......"

Dường như cậu ngửi được trong không khí mùi chua và mùi thuốc nổ. Mộc Lâm Đồng đỡ trán, bọn cây này, loại tình trạng này cơ hồ mỗi ngày đều phải trình diễn.

Mộc Lâm Đồng không rõ, những thực vật này đều là Mộc gia gia mang đến cho cậu không có việc gì làm dưỡng, còn lại đều là cậu nhặt về. Lúc trước đều nho nhỏ, dị thường đáng yêu, thậm chí có một ít là trồng ra từ hạt giống. Ban đầu rất bình thường, nhưng trải qua tay cậu, một đám biến thành những tồn tại giống quái vật.

Nhớ lời gia gia nói, những thực vật qua tay cậu gen đều được ưu hoá, tất cả đều tiến hoá thành dị thực, rất nhiều còn thức tỉnh dị năng. Sau khi biết năng lực này, cậu cảm thấy gia gia nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ không lo lắng sau này cậu bị người khi dễ. Bởi vì tuy thân thể cậu không thể giải phóng dị năng mộc hệ nhưng lại có thể bồi dưỡng dị thực, thao túng dị thực. Phải biết gia gia cậu chỉ có thể thao túng một ít dị thực cấp thấp, cấp cao chỉ có sau khi kết khế ước mới có thể thao túng. Cho nên cậu kì thực cũng không phải rất phế?

Mộc Lâm Đồng phục hồi tinh thần, bắt đầu xới đất tưới nước trấn an, nhóm gia hoả ăn bậy dấm cũng bình tĩnh trở lại.

Lúc này Mộc Lâm Đồng luôn vô tâm vô phế không biết tại sao nổi lên cảm xúc kinh nghi, ngay cả vẻ mặt bất lực cũng biến thành bối rối.

Mộng bức hồn khối Mộc tam thiếu: ???!!!!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại có cảm xúc này? Mặc kệ, mệt mỏi quá, đi ngủ trước.

Địa Cầu, khu bảo tồn rừng Trường Bạch.

Vừa mới tỉnh táo lại Mộc Lâm Đồng kinh nghi đi qua liền bắt đầu đau đầu,
Tiểu Bạch còn chưa tìm được, lại đem hồn khối chính mình lạc mất, vận số năm nay thật xui xẻo.

Không biết chính mình lần này phong ấn chữa trị hết bao nhiêu thời gian, hồn khối không có chủ hồn quả thật là đại bổ cho tà tu, hơn nữa cũng thể rời bản thể thời gian quá dài, nếu không sẽ ngày càng suy yếu, thời gian về sau nếu không trở về sẽ dần tiêu tán, trừ phi.... Mộc Lâm Đồng nhếch mép cười thầm mình suy nghĩ nhiều, làm sao có thể nghĩ ra khả năng này, điều đó hoàn toàn không tồn tại.

Mộc Lâm Đồng lờ mờ có thể cảm thấy hồn khối không tiêu tán, dường như trong 10 năm có nguyên nhân nào đó rời khỏi bản thể, sau đó không biết đi nơi nào.

Cây cối cao to run rẩy, lá cây phát ra âm thanh xào xạc, cây cối tựa như đang làm gì đó, cành lá khẽ giật, cuối cùng giống như từ bỏ, cả cành lá ủ rũ xuống.

Mộc Lâm Đồng vùng vẫy vài cái, không thể biến thân, cả cây đều mất mát lên.

Thần thức cậu bị thương, không có khả năng phóng đi quá xa, nhưng cậu cẩn thận tìm kiếm, không có tung tích của Huyết Mãng. Thần hồn cậu không có khả năng vô duyên vô cớ đi lạc, trong lúc đó khẳng định đã xảy ra chuyện gì, cậu cảm thấy Huyết Mãng hẳn là biết một chút. Chính là thứ này không biết đã chạy đi đâu, rừng Trường Bạch lớn như vậy, đi đâu tìm?

Vì vậy Mộc Lâm Đồng đành đặt ánh mắt trên đại thụ có chút thần thức. Cậu chọn một cây gần nhất, đại khái cây nhỏ khoảng 200 năm tuổi, không phải cậu không tìm được cây hàng nghìn năm tuổi mà là trong phạm vi 300m đại thụ đã bị hắc động trước đây mang đến lôi kiếp đánh chết. Mà những cây nhỏ xung quanh được hắn dùng làm linh thụ, đối với cây cối có chỗ tốt cực lớn, càng gần càng được lợi, càng sớm mở linh trí.

Cái cây được chọn hiển hiên cũng đã mở linh trí, Mộc Lâm Đồng dùng thần thức hỏi nó: "Cây nhỏ ngươi biết Huyết Mãng đi đâu không, trong vòng 10 năm có đại sự gì không?"

Cảm giác được Mộc Lâm Đồng ý tứ, nó biểu hiện thực kích động nhưng vẫn có chút loạn.

"Đại vương.....Ta vẫn luôn.....vẫn luôn đang ngủ, không biết Huyết Mãng kia..... đi đâu. Nhưng gần đến mùa đông, Huyết Mãng .....ngủ đông. 10 năm nay không có chuyện gì kì quái.

Nhưng 25 năm trước có nhưng khi đó đại vương tỉnh nên nó không có nhiều lời, hơn nữa cây cối đều là từng cây, hỏi gì đáp đó. Mà Mộc Lâm Đồng cũng không nghĩ tới hồn khối của cậu mất tích sớm như vậy cũng chưa tiêu tán.

Nghe xong cây nói, Mộc Lâm Đồng cũng đại khái hiểu được ý nó muốn biểu đạt, chính là sắp đến mùa đông, Huyết Mãng đi chuẩn bị con mồi cho ngủ đông.

Liên tục hỏi những cây xung quanh, sau khi đạt được câu trả lời nhất trí, Mộc Lâm Đồng rốt cuộc hết hi vọng, thu mình trong thân cây nghĩ biện pháp khác.

Gió nhẹ thổi tới, những cây nhỏ quanh linh thụ đong đưa theo gió. Mộc Lâm Đồng nhìn lướt qua, tập mãi thành quen không để ý, cho tới nay, chỉ cần là nơi cậu cắm rễ, phụ cận đều sẽ có chút linh khí thừa ra, gần đó còn có nhân sâm và linh chi quý hiếm phàm giới cần, còn có các dược liệu có công hiệu khác.

Nếu Mộc lão gia tử ở đây, miệng nhất định cười đến vỡ ra, đây đều là dược liệu trân quý, dược liệu trong phương thức chữa trị cho tôn tử đều ở nơi này không sai biệt lắm.

Mộc Lâm Đồng suy nghĩ một hồi, bỏ qua nhiều biện pháp, cuối cùng cũng đặt tầm mât tới linh dược cách đó không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip