-----
Beomgyu vừa tỉnh lại từ vài tiếng trước, nhưng em chỉ ngồi yên một chỗ và không chịu nói gì cả. Dù là Taehyun và Kai đã nhiều lần muốn bắt chuyện với em. Em thậm chí còn không ngước mặt lên nhìn cả hai, mà chỉ cúi đầu nhìn vào quyển sách mà Taehyun vừa mới đem đến. Có điều Taehyun biết thừa là em chẳng đọc gì cả, vì con ngươi của em không hề di chuyển, mà chỉ có mắt em đảo qua theo dòng chữ. Đó lại là một quyển sách in ngược theo kiểu Nhật, nhưng em lại đảo mắt theo kiểu thông thường. Kai bảo rằng đây là một phép thử để cho biết xem em có đang muốn bắt chuyện hay không, và đó là lí do mà cả hai cũng chẳng dám lên tiếng với em, họ nghĩ rằng em cần thời gian để bình tĩnh lại. Thời gian đã trôi qua khá lâu, tới tận bữa trưa, em vẫn chẳng nói gì cả, còn bàn tay em thì lật tới gần nửa quyển sách. Taehyun không muốn em im lặng nữa, vì anh không thể để em nhịn bữa ăn này được, em cần phải bồi bổ để có lại sức khỏe. Anh đi đến giường của Beomgyu và đưa tay ôm lấy khuôn mặt em, nâng nó lên và nhìn thẳng vào đôi mắt của em. Taehyun đau xót nhận ra rằng đôi mắt to tròn xinh đẹp của em giờ chỉ chứa toàn sự đau buồn, và cả nỗi sợ hãi. - Mình đi ăn gì nha, em muốn ăn gì anh mua. - Taehyun nhẹ nhàng hết mức với em, anh lấy ngón cái xoa nhẹ quanh viền mắt của em, đôi mắt vì nhiều đêm thức trắng do những cơn ác mộng. Beomgyu im lặng, em lắc đầu, ý bảo không muốn ăn. - Em phải ăn mới có sức chứ Beomgyu! Nha, mình ăn cái gì đó nha, em muốn ăn cháo hay canh? Beomgyu lại lắc đầu một lần nữa, lần này em lên tiếng, và cái lắc đầu cũng mạnh hơn. - Em không muốn ăn! Taehyun thở dài, anh xoa đầu em, và cố gắng hỏi em lại một cách nhẹ nhàng nhất có thể. - Ngoan, nghe lời anh, mình đi ăn cái gì đó đi...Rồi như chợt nhớ ra rằng Beomgyu có thói quen nghĩ cho người khác, Taehyun lại giả vờ xoa bụng mình, trước đó còn đánh mắt sang Kai một cái. - Đi nha, anh hai đói bụng lắm, em đi ăn với anh... cả Kai nữa!Huening Kai ngay lập tức giả vờ kêu đói: - A đúng rồi, anh cũng đói lắm, Beomgyu đi ăn với bọn anh đi! Lần này Beomgyu không thể từ chối được nữa, em không thích vì em mà người khác phải chịu đói như thế, nên đành chấp thuận theo cả hai đi xuống căn tin tầng trệt để ăn. Đáng lẽ Taehyun có thể đem đồ ăn lên cho em, nhưng anh muốn đưa Beomgyu đi để sẵn tiện đi dạo một tí, phần vì anh cũng không yên tâm khi để em lại, nhưng nếu một mình xuống lấy đồ ăn cho cả ba thì không tiện, mà nhờ điều dưỡng thì lại càng khó vì đang trong thời điểm quá tải của bệnh viện.Khi nhìn thấy cái gật đầu và nghe tiếng "vâng" nhỏ xíu của em, Taehyun đã vui đến mức như thể mình vừa được nhận thưởng, anh liền gấp lại quyển sách em đang cầm trên tay, sau đó nhẹ nhàng gỡ chăn, lấy áo khoác mặc vào cho em, cẩn thận đội cho em một cái nón, sau đó bế em lên. Beomgyu quàng tay ôm lấy cổ anh, dù rất ngại khi được anh bế đi, nhưng hiện tại cổ chân em cũng bị thương, không thể tự đi được. Khi bế em trên tay, Taehyun nhận ra em ốm, rất ốm, cả cơ thể cao hơn mét bảy chỉ nặng tầm năm mươi cân, anh còn cảm nhận được em đang run như thế nào khi được bế lên, nhưng không phải run do ngại hay sợ, mà là run do suy nhược cơ thể. Cảm giác này anh từng trải qua khi thức gần một tuần lễ để làm đồ án, sau đó hai chân đã run đến mức không thể đứng nổi để thuyết trình. Tình trạng hiện tại của Beomgyu chính là như thế, là suy nhược đến mức run rẩy. Điều này càng khiến Taehyun cảm thấy xót thêm cho em, anh chỉ còn ở lại Hàn Quốc mười tám ngày nữa, và trong khoảng thời gian đó, song song với việc tìm hiểu về quá khứ của em, anh nghĩ mình cũng nên có nghĩa vụ bồi dưỡng thêm cho em, tạo cho Beomgyu một thói quen ăn uống lành mạnh, như thế anh mới yên tâm về Pháp được. Anh đưa mắt nhìn khuôn mặt của Beomgyu, tự hỏi rằng từ khi nào mà anh lại có cảm giác muốn yêu thương và chăm sóc cho một người khác đến như thế. Hay chỉ đơn giản vì đây là "em trai nuôi" của anh, nên anh mới muốn thể hiện ra mình là một người anh trai tốt, một người anh trai luôn biết cách nâng niu em trai mình? Taehyun không rõ, anh không thể biết rõ suy nghĩ của bản thân, dù trước giờ anh luôn là người lý trí. Nhưng như Huening Kai đã nói từ trước, Taehyun không giống cậu và cách mà anh thể hiện tình cảm của mình cho Beomgyu, nó cũng không giống như cách Kai thể hiện tình cảm gia đình với Hiyyih.-----
"Tớ có điều này muốn nói với cậu, cậu nghe cho rõ rồi trả lời tớ!""Cậu nói đi, tớ đang nghe!""Cậu... có nghĩ là cậu đang yêu em ấy không? Cậu có nghĩ là cậu đang yêu Beomgyu không, Taehyun?"Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip