19.- Chào cậu.Jaemin thoáng bất ngờ khi vừa nhìn thấy Mẫn Hưởng đang ngồi xuống cạnh bên cậu, nhẹ đóng cuốn sách đang đọc dở dang trên tay lại, cậu cũng lịch sự mỉm cười đáp lại anh ta.- Cậu đang đợi Haechan à?Jaemin gật đầu, suýt thì quên mất chuyện Haechan đang bơi ở dưới hồ, liền đưa mắt nhìn xuống. Haechan vẫn đang miệt mài luyện tập, dường như không hay biết về sự xuất hiện của Mẫn Hưởng. Jaemin trong vô thức thả lỏng người nhẹ nhõm, dù ngay sau đó cậu liền nghiêm túc chấn chỉnh lại chính mình, tại sao bỗng dưng lại đi sợ bị Haechan biết chuyện cậu đang ngồi cùng Mẫn Hưởng chứ??- Cậu ấy đúng là xuất sắc hệt như lời đồn. Có thể xin vào cùng một đội tuyển với cậu ấy, lại còn được gặp gỡ nhiều tài năng trẻ của giới thể thao ở đây, tôi thực sự cảm thấy rất vui.Thoáng có chút bỡ ngỡ khi đột ngột nghe thấy Mẫn Hưởng giải bày, Jaemin tròn mắt, lặng thinh nhìn chàng trai đang ngồi gác khuỷu tay lên đầu gối, khom lưng lồng mười ngón tay của anh ta vào nhau, trong đôi mắt đang dõi theo Haechan của Mẫn Hưởng tựa chất chứa nhiều tâm sự.- Nhưng hình như cậu ấy có ấn tượng xấu về tôi...- Cậu cảm thấy như vậy à?- Ừm... Cậu ấy cứ nhìn tôi bằng ánh mắt rất dè chừng và xa cách, như thể... nghi ngờ tôi có ý đồ xấu.- À, đấy chẳng qua là do cậu không phải người Hàn Quốc.- Sao?- ... - Hồi Haechan còn bé, có một lần cậu ấy bị bắt cóc bởi một nhóm người ngoại quốc... Cậu ấy đã rất sợ, bởi vì không thể hiểu nỗi bọn chúng đang trao đổi với nhau điều gì, đang định lợi dụng cậu ấy để làm gì... Từ đó Haechan rất chăm học ngoại ngữ, dù cậu ấy rất ghét ngoại ngữ... Và cậu ấy cũng có ác cảm với người ngoại quốc kể từ đó.- Ra vậy... Haha, thế mà tôi lại cứ suy diễn thái quá...- Tại sao cậu lại chọn bơi lội?- Hả?- Haechan, cậu ấy thích được ở dưới nước, thích cảm giác cơ thể mình săn chắc, cứng cáp hơn sau mỗi lần tập bơi. Cậu ấy cũng thích cái cảm giác thoải mái, uyển chuyển trong lúc bơi, như thể đang được hòa vào làm một với nước, được cùng vận động với nước.- Vậy à...- Ừm! Cậu ấy cũng thích cả cảm giác không còn nghe thấy gì, chỉ nhìn thấy xung quanh một màu xanh bao la, tinh khiết... Hồ bơi giống như là thế giới thứ hai của Haechan. Những lúc cảm thấy căng thẳng, cậu ấy thường ngâm mình dưới nước để bình tâm trở lại. Còn trong lúc thi đấu, cậu ấy sẽ chỉ tập trung bơi thẳng về phía trước!Jaemin cao giọng kể, rồi tình cờ bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Mẫn Hưởng, liền bối rối nhoẻn miệng cười, có lẽ ban nãy trong lúc nói về bạn trai mình, cậu đã vô tư bộc lộ ra quá nhiều sự cảm mến và hào hứng.- ...- Lý do tôi chọn bơi lội... kể ra thì cũng giống với Haechan thôi, nhưng đa phần trong số đó không phải là tự tôi lĩnh hội được tới mức nảy sinh niềm yêu mến, mà là được truyền cảm hứng.Mẫn Hưởng trầm tư hạ tầm mắt hướng về phía hồ bơi:- Tôi đã từng có một đứa em, nó cũng rất thích bơi lội, cũng hết lòng đam mê và hăng hái luyện tập giống như Haechan vậy... À mà thật ra nó cũng từng lấy Haechan làm động lực phấn đấu đấy! Tôi có thể cảm nhận được điều đó qua những lời tâm sự của nó... chuyện nó thích bơi lội như thế nào... thần tượng nhưng đồng thời cũng muốn đánh bại Lee Haechan nhiều ra sao...Giọng Mẫn Hưởng cứ nhỏ dần, nhỏ dần, đến suýt thì đã khiến Jaemin phát sinh nhầm tưởng, rằng chất giọng ấy đã hòa cùng đôi mắt đang ngập tràn hoài niệm của cậu bạn kế bên, trôi theo dòng hồi tưởng.- Vốn dĩ mục tiêu của đời tôi không phải là bơi lội đâu, nhưng tôi muốn giúp em ấy hoàn thành những dự định mà nó luôn ấp ủ, muốn bước thay nó trên con đường hiện thực hóa ước mơ. Tôi từng tin chắc rằng với những cố gắng mà nó đã bỏ ra thì ngày vinh quang ấy sẽ không còn xa nữa... giống như giờ đây tôi vẫn tin rằng nếu như nó còn sống, nó sẽ chẳng hề thua kém Lee Haechan...Jaemin chớp mắt bàng hoàng, kín đáo nhìn sang Mẫn Hưởng. Hóa ra cậu bạn mà anh ta đang nhắc đến là một người đã khuất.- Vậy nên tôi đã lấy nó làm động lực phấn đấu, để vào những giờ phút chiến thắng, tôi sẽ xướng tên nó lên để mọi người cùng vinh danh, để cả thế giới này được biết lý do tôi chọn bơi lội, lý do tôi nhất định phải chiến thắng!Nhìn thấy Mẫn Hưởng cuộn chặt tay, vững vàng nói rõ mục tiêu của đời anh, một vạch đích mà anh ta đang nhắm định thay bạn mình, Jaemin cảm thấy vô cùng ấn tượng. Mẫn Hưởng đã dũng cảm đến Hàn Quốc để thực hiện mơ ước của một người bạn, cho dù một trong số đó là cạnh tranh với người yêu của cậu, thì Jaemin vẫn cảm thấy rất đáng được khích lệ:- Ừm! Cậu nhất định phải chiến thắng! Tôi ủng hộ cậu! Cố lên Mẫn Hưởng!- ...- Sao vậy?Jaemin ngượng ngùng khép miệng lại, Mẫn Hưởng đang nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên, như thể anh ta không ngờ mình sẽ nhận được sự hưởng ứng và động viên nhiệt tình từ Jaemin.Anh ta nghĩ vậy cũng phải, Jaemin thầm chỉnh đốn lại hành vi của bản thân. Cậu là người yêu của đối thủ mà, dù có xúc động cách mấy thì cũng không nên có phản ứng quá khích tới như vậy.- Haha, cảm ơn cậu nhé Jaemin! Tôi cảm thấy lạc quan hơn nhiều lắm!Mẫn Hưởng bỗng hạnh phúc cười xòa, khiến Jaemin cũng đỡ ái ngại hơn, cậu thoải mái vẫy tay:- Ấy! Trong mơ ước không có chỗ cho tiêu cực đâu. Cậu phải luôn giữ tinh thần lạc quan chứ!Đang vui vẻ ngồi cười với Mẫn Hưởng, Jaemin chợt nhìn thấy Haechan đang rời khỏi hồ bơi, việc đầu tiên cậu ta làm ngay sau đấy là hướng mắt về phía hàng ghế, nhìn lên vị trí ngồi của Jaemin.Haechan có thể nghe thấy tiếng cười của Jaemin và một chàng trai khác kể từ lúc cậu ta trồi dậy khỏi lòng hồ, và không bất ngờ khi xác định được hoài nghi của mình là đúng, chủ nhân của tiếng cười còn lại là Lý Mẫn Hưởng.- Tôi phải đi rồi. Tạm biệt cậu.Sau khi nhìn thấy Haechan thu ánh nhìn lại và đi một mạch vào trong phòng thay đồ, Jaemin cũng mau chóng đứng dậy khỏi ghế, dù sao thì cậu cũng không còn biết nói gì thêm với Mẫn Hưởng, nhấn nhá ngồi thêm chỉ càng làm Haechan dễ phát sinh hiểu lầm.- Cậu có đến bữa tiệc ăn mừng ở nhà Jeno tối nay không??Jaemin ngoái đầu lại nhìn người đang vội vàng cất tiếc hỏi, vẻ tiếc nuối đọng lại trong ánh mắt của Mẫn Hưởng, có lẽ anh ta cũng chưa có nhiều bè bạn ở đây, có lẽ hành động đột ngột bỏ đi của cậu hơi khiếm nhã, Jaemin đã thầm nghĩ như vậy, trước khi vui vẻ cười trả lời:- Dĩ nhiên là có rồi! Cậu cũng sẽ đến chứ?- Bạn phát thanh viên tên Lưu Dương Dương có bảo rằng Jeno đã mời hết cả trường nên tôi cũng có thể tham gia nếu muốn. Liệu còn chỗ nào cho tôi không?- Yên tâm! Nhà Jeno rộng lắm!- Vậy gặp lại cậu ở đó nhé?- Ừm!Mẫn Hưởng mím môi cười, hạnh phúc nhìn theo chàng trai đang bước len lỏi qua những hàng ghế để tiến vào phòng thay đồ. Lúc bóng dáng Jaemin đã rời khỏi tầm mắt, anh ta mới nghiêm nghị ngồi trở lại xuống ghế, trầm tư suy nghĩ về kế hoạch tiếp cận cậu...Chuyện đấy tưởng chừng như không khó, nhưng giờ lại trở nên phức tạp hơn dự đoán, bởi vì chính bản thân anh ta đang dần nảy sinh những cảm xúc không nên có đối với người bạn này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip