34. Tạm biệt (2/2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
...

Jeon Jungkook chớp mắt, cậu vô thức nhìn lướt qua chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón tay áp út của người kia. Cậu ngẩng đầu lên, bờ mi vẫn ướt át nhưng nụ cười hạnh phúc thì không thể ngăn lại được. Vui vì Taehyung đã giữ đúng lời hứa, hắn cuối cùng cũng có một cuộc đời thật trọn vẹn, một mái ấm gia đình đủ bao dung với bất cứ lỗi lầm nào hắn gây ra và những người thân dành cho hắn tình yêu thương vô điều kiện.

"Tớ biết mà." Jungkook siết chặt những ngón tay. "Tớ rất vui vì cuối cùng cậu cũng có được hạnh phúc của riêng mình và những người luôn bên cạnh để xoa dịu vết thương lòng cậu đã trải qua, những người sẽ thay tớ... và nói với cậu rằng cậu là người tuyệt vời như thế nào."

"Không ai có thể thay thế được cậu hết." Tự bao giờ mà đôi mắt của Kim Taehyung cũng phủ lấy một lớp sương mờ. "Đáng tiếc thay, thế giới của tớ... đã chẳng thể có được cậu." Hắn chậm chạp gỡ tay mình ra khỏi cái nắm chặt, khẽ khàng dùng đầu ngón tay chạm vào những vệt nước ấm nóng trên gương mặt của người đối diện. "Nhưng đừng lo, tớ sẽ không bao giờ quên cậu đâu."

Jeon Jungkook gật đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nỗi nhớ nhung giày vò cậu suốt thời gian qua tưởng chừng vỡ òa khi hơi ấm từ đôi bàn tay kia truyền thẳng đến vùng lưu trữ trong bộ não của cậu. Jungkook thề sẽ khắc ghi thật sâu vào nơi tiềm thức.

"Vậy nên... cậu cũng đừng quên tớ nhé." Taehyung cười buồn bã, dang rộng cánh tay và chờ đợi cậu tiến thêm một bước.

Jungkook đã thật sự làm thế, cậu nhanh chóng sà vào lồng ngực của người kia, vòng tay qua vai và vùi mặt vào cổ áo hắn. Kim Taehyung cũng đáp lại bằng một cách tương tự, ôm lấy hông Jungkook thật chặt, bàn tay đặt trên lưng cậu khẽ khàng xoa nhẹ lên đó như để thông báo cho cậu biết về sự hiện hữu của hắn ngay lúc này.

"Đây là lần cuối cùng." Taehyung thì thầm bên tai Jungkook: "Lần cuối cùng và tớ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cậu."

Jungkook lắc mạnh đầu, nức nở như đứa trẻ nơi vòng tay của người kia, những giọt nước ấm nóng tuôn rơi không ngừng. "Tớ sẽ luôn nhớ tới cậu." Cậu nói cùng tiếng nấc nghẹn: "Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong đời tớ."

"Người cảm ơn phải là tớ mới đúng." Kim Taehyung đáp lời, giọt nước mắt đã đọng lại trên mi hắn. "Cảm ơn vì đã đến bên đời tớ, trong thời điểm tớ tuyệt vọng, cô đơn và hoài nghi về bản thân mình nhất. Cảm ơn vì đã trở thành người bạn lắng nghe những lời tâm sự của tớ, cảm ơn vì đã cho tớ biết rằng tớ cũng có quyền được mơ ước về một hạnh phúc như bao người khác, cảm ơn vì đã giúp tớ hiểu ra cảm giác khi chân thành yêu một ai đó là thế nào."

"Còn cậu... cậu luôn là người vô cùng trân quý đối với tớ..." Jeon Jungkook thì thầm trong tiếng nấc nghẹn.

"Xin lỗi vì lần này tớ không thể nói rằng tớ yêu cậu như lúc tớ còn là một thằng nhóc 19 tuổi nữa rồi." Hắn bật cười khe khẽ. "Giờ tớ đã có gia đình, với một vai trò khác, một vị thế khác, tớ có nhiều trách nhiệm hơn là chỉ dừng lại ở bản thân và cuộc đời tớ, tớ không thể cứ sống ích kỷ mãi như vậy được."

Cậu khẽ gật đầu. "Tớ hiểu... Hãy nhớ là tớ luôn tin tưởng và tôn trọng mọi quyết định của cậu, tớ sẽ đứng về phe cậu bất kể điều gì."

Taehyung cảm nhận được mặt đất dưới chân lại rung chuyển một lần nữa và nó chính là báo hiệu cho cuộc chia ly cuối cùng của cả hai. Trái tim hắn nhói lên và lồng ngực như bị thít chặt. Hắn đã chuẩn bị trước cho điều này, vừa mới thốt ra rằng mình không nên cứ sống ích kỷ mãi, nhưng đồng thời, Taehyung thành thật thừa nhận bản thân cũng bị dằn vặt bởi chính tình yêu mù quáng và những trách nhiệm mình đang mang.

Ngay từ đầu việc họ gặp gỡ nhau đã là điều không thể, đi một cuộc hành trình đủ xa để khắc vào đời nhau những thương nhớ thoáng qua cũng đã được xem như một thành tựu to lớn rồi. Taehyung nhận thức rằng đôi mắt hắn đang dần trở nên nhức nhói hơn bởi những giọt cảm xúc mãnh liệt chẳng cách nào ngừng lại.

"Jungkookie à, tạm biệt cậu, đây là lần cuối cùng của chúng ta rồi."

Jeon Jungkook mở to mắt, như thể bừng tỉnh sau một cơn mê dài. "Tớ... tớ không muốn." Cậu nghẹn ngào nói. "Ở lại thêm một chút nữa thôi, tớ còn rất nhiều điều muốn nói với cậu..."

"Cậu biết mà, chúng ta đâu thể chống lại được quy luật của tự nhiên." Kim Taehyung cay đắng nói. " Đừng quên tớ nhé." Hắn lặp lại một lần nữa. Câu chuyện về những tháng ngày tuổi 19 của hắn và mối tình đầu mang nhiều nuối tiếc ấy rồi cũng đến lúc phải nói lời chào từ biệt.

"Tớ sẽ không bao giờ quên cậu!" Jungkook gần như hét lên. "Tớ không bao giờ quên cậu đâu!"

"Tạm biệt cậu. Cảm ơn vì đã đến, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, trong cuộc đời tớ." Taehyung tách ra khỏi người kia một chút, hai tay giữ lấy vai cậu, đắm chìm trong đôi ngươi màu hạt dẻ chứa hàng vạn vì sao kia. "Tạm biệt, Jungkook thân yêu của tớ."

Những giọt nước lại chực trào từ đôi mắt cậu, Jungkook chậm chạp gật đầu, cố nặn ra một nụ cười hoàn chỉnh nhất dù trong lòng đau đớn như thể bị đâm bởi hàng trăm nhát dao. "Tạm biệt cậu, người bạn quý giá của tớ."

Cậu có thể cảm nhận được khung cảnh sau lưng đang rung chuyển một cách dữ dội, cơn địa chấn đã trở lại và nó chính là hồi còi báo kết thúc thời gian cho cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này. Jungkook vội vàng nắm lấy cánh tay Taehyung như một cách để níu kéo thêm một chút nữa.

"Nếu được sống một cuộc đời khác, tớ ước gì chúng ta có thể sinh ra trong cùng một dòng thời gian." Hắn thì thầm lần cuối trước khi hình ảnh cùng nụ cười buồn bã trên môi dần tan biến vào hư vô.

Jungkook hoảng loạn cố gắng với lấy người kia nhưng đổi lại chỉ là một khoảng không lặng im như tờ ngay trước mặt. Khung cảnh về một mặt đất rung chuyển mạnh và sự vật đang trải qua trận địa chấn cũng biến mất cùng Kim Taehyung, trả cho cậu một màn đêm tịch mịch như thời điểm vừa đặt chân tới nơi này.

Mọi thứ trở về nguyên trạng của nó. Giống như Jungkook vừa thoát ra khỏi một vùng ảo giác, bừng tỉnh giấc giữa cơn mơ ngắn ngủi. Điều đọng lại duy nhất có lẽ là xúc cảm hỗn loạn và hơi ấm đầy luyến tiếc còn vương nơi tiềm thức cậu.

Dù biết rằng khoảng cách giữa hai người là một thứ chẳng thể nào vượt qua được, Jeon Jungkook đã chuẩn bị trước, thậm chí đã từng trải qua cảm giác mất mát này khi mà dòng thời gian của cả hai bị xô lệch khỏi nhau và mối liên kết chấm dứt như cái cách của khoảng một tháng trước, cậu vẫn không ngăn được nỗi đau và tuyệt vọng quặn lên trong lòng.

Trái tim như thắt nghẹn lại ở khoảnh khắc ấy, Jungkook nghĩ rằng mình không thể đứng vững thêm được nữa. Cảm giác nuối tiếc, dằn vặt nhấn chìm cậu trong một đại dương rộng mênh mông khi nhận thức về thực tại đã khiến những giọt nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn. Sự trống trải, mất mát là thứ cậu không cách nào phủ nhận được.

"Hyung à! Jungkook!" Trong cơn tuyệt vọng, cậu nghe thấy loáng thoáng tiếng ai đó gọi tên mình.

Cố xoay người nhìn quanh chẳng biết là lần thứ bao nhiêu trong tối hôm nay chỉ để tìm kiếm xem giọng nói thân thuộc ấy phát ra từ đâu.

"Hyung, tỉnh lại đi anh!"

Cậu nhận ra cơ thể mình đang chịu ngoại lực tác động vào khiến nó trở nên rung lắc một chút và giọng nói ấy vẫn cứ vang lên văng vẳng bên tai. "Jeon Jungkook!"

Cậu giật mình bật người dậy, mắt mở lớn trong hoảng hốt còn hai bên gò má vẫn ướt đẫm nước.

"Jungkook à, anh có sao không?"

Cậu nhận ra người nãy giờ không ngừng kêu tên cậu chính là Taehyung, hắn đang nắm chặt vai cậu với gương mặt mang đầy vẻ lo lắng bất an. Jungkook nhìn xung quanh, nhận ra mình đang nằm dài trên nền đất bên dưới tán cây anh đào cổ thụ, cảnh vật êm đềm chìm trong màn đêm cùng mặt hồ phẳng lặng gần như chẳng có lấy một gợn sóng.

Giống như sự kiện cậu vừa trải qua chỉ là một giấc mơ ấy. Có lẽ nào, đó thật sự chỉ là mơ thôi sao?

"Taehyung này, sao anh lại nằm đây?" Jungkook ngập ngừng lên tiếng.

"Anh không nhớ gì hết à?" Hắn tặc lưỡi. "Vừa nãy, trong lúc em đứng trông chừng anh từ bên kia đường thì em thấy có một tia sáng xẹt ngang qua người anh, đồng thời anh bỗng dưng ngã lăn xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Em vội vàng chạy sang thì phát hiện cái thứ phát ra tia sáng chính là chiếc huy hiệu này nè." Taehyung chỉ tay vào cái thứ đang nằm chỏng chơ trên nền đất.

Cậu hơi rướn người tới, nhặt chiếc huy hiệu lên, không, chính xác thì nó từng là một chiếc huy hiệu bằng bạc có hoa văn được chạm khắc một cách tỉ mỉ và đầy kiêu hãnh, giờ đây đã trở thành một khối sắt đen nhẻm, cháy xém, chẳng rõ hình thù.

"Nó bị làm sao thế này?" Jungkook hơi khựng người, cậu vẫn chưa thể hiểu được vì lý do gì mà chiếc huy hiệu này lại đột biến thành hình dạng như vậy.

"Em chịu thôi. Khi em chạy đến, anh đang nắm chặt cái thứ phát sáng ấy và chỉ mấy giây sau, nó bắt đầu bắn vài tia như tia lửa vậy, em sợ quá nên vội gỡ tay anh để lấy nó ra và ném xuống đất." Taehyung tường thuật lại một cách chi tiết. "Cuối cùng thì anh thấy đó, nó biến hình thành thế này luôn."

Jeon Jungkook chậm chạp đáp lại bằng một cái gật đầu khẽ. Cậu hơi mím môi, cúi gầm mặt để tránh né ánh nhìn chăm chú từ người nhỏ tuổi hơn. Cậu biết là Taehyung sắp sửa nói về điều gì, thế nên vội vàng kéo ống tay áo chùi đi vệt nước còn vương trên gò má.

"Anh mơ thấy gì vậy?" Hắn khẽ hỏi. "Anh đã khóc..."

"Ừm." Jungkook cười buồn bã. "Chỉ là ác mộng thôi, đừng lo cho anh, anh ổn."

Suốt dọc đường trở về nhà đêm hôm ấy, Kim Taehyung nắm chặt lấy tay của người kia và im lặng chẳng nói lời nào. Còn cậu thì mang một tâm trạng ủ rũ, cũng không có ý định phá vỡ bầu không khí trầm lắng giữa hai đứa, Jungkook chìm đắm vào thế giới của riêng mình để rồi chợt nhận ra sự ấm áp từ bàn tay của người nhỏ tuổi hơn dường như đã được cậu ghi nhớ thật cẩn thận vào trong tiềm thức và nó thân thuộc tới nỗi Jungkook nghĩ rằng mình vừa mới trải qua cảm giác này ở một giấc mơ đẹp đẽ nào đó.

Đêm ấy, trong lúc nằm dài trên giường, mắt hướng về phía trần nhà và thả hồn vào dòng suy nghĩ bâng quơ. Sắp xếp chuỗi sự kiện vừa trải qua vào bộ nhớ, từng chút một, từng chi tiết, hành động như thể được ghi lại trong một cuốn phim. Dòng nước ấm nóng chực chờ lăn dài từ khóe mi. Hơn hết, Jeon Jungkook thấy có chút hụt hẫng, buồn bã và những cảm xúc mâu thuẫn cứ chồng chéo lên nhau. Cậu tiếc nuối nhận ra mọi thứ đã hoàn toàn chấm dứt, không có căn cứ nào khẳng định điều này nhưng trong thâm tâm cậu và cả Taehyung nữa, đều hiểu rõ rằng đó là một lời chào từ biệt.

Jungkook hơi thất vọng khi nghĩ đến cái cách gặp gỡ ban nãy, thật ra chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi vào những ngày cuối cùng của mùa hè mà thôi. Nhưng đồng thời, cậu lại phân vân bởi vì hơi ấm từ người ấy chân thật tới nỗi chẳng có cách nào thuyết phục bản thân tin tưởng hoàn toàn vào giả thuyết tất cả chỉ là mơ.

Ngay từ lúc bắt đầu chuyện này, Jungkook đã chuẩn bị cho mình một tâm lý rằng nó sẽ chớm tàn, mà theo cách Kim Taehyung đã nói, bọn họ chẳng thể nào chống lại được quy luật của tự nhiên. Dẫu vậy, Jungkook vẫn không ngăn được trái tim nhói lên từng nhịp thổn thức, âm ỉ và nuối tiếc. Một cơn say qua đi, trôi vào dĩ vãng và trở thành một nỗi hoài niệm tuyệt đẹp khi đêm mùa hè năm ấy chính thức chấm hết.

Dù sao thì, Jungkook vui vì Taehyung đã có được hạnh phúc, hắn trải qua một cuộc đời thật trọn vẹn. Đó là niềm an ủi lớn nhất đối với cậu.

Ngay lúc đang cố nhắm mắt lại để thả mình vào một giấc ngủ với mong muốn rằng nó có thể xoa dịu phần nào những suy nghĩ hỗn loạn đang giằng co trong cậu thì âm báo tin nhắn từ điện thoại khiến cậu bừng tỉnh.

"Ngày mai em sẽ trở về Seoul." Taehyung đã nhắn cho cậu như thế, Jungkook có chút bất ngờ, cậu vẫn nhớ vài ngày trước, hắn bảo sẽ còn ở lại tới cuối tuần.

"Nhanh như vậy sao? Anh tưởng cuối tuần này em mới về Seoul."

"Ừm, ban đầu dự tính là thế. Nhưng sáng mai cô Sooran có việc ghé ngang Daegu, em quyết định đi cùng cô ấy luôn."

"Vậy mấy giờ em mới xuất phát?"

"Em không chắc nữa, có lẽ là tầm trưa."

---

Đúng 8 giờ sáng ngày hôm sau, Jeon Jungkook đã vội vàng rời khỏi nhà để chạy sang chỗ Taehyung, mang theo hy vọng là kịp trước khi hắn rời đi. Chào đón cậu ở cổng là nụ cười hiền dịu của Park Sooran, cô vui vẻ bắt chuyện lúc cả hai cùng bước đến khoảng sân, nơi chiếc xe đã đậu sẵn.

Chưa đầy một phút, Jungkook đã trông thấy Taehyung đang khệ nệ mang vali hành lý bước ra, hắn thành thục đặt nó vào cốp xe rồi quay sang mỉm cười chào cậu.

"Anh tới sớm vậy?"

"May là anh tới sớm đó." Jungkook giả vờ giận dỗi. "Nếu anh mà nghe lời em tới vào lúc trưa thì chẳng thể gặp được em rồi."

"Ô. Sao anh biết em lừa anh?"

Cậu nhún vai, thật ra một phần là do Jungkook may mắn, một phần khác vì cậu muốn có nhiều thời gian với Kim Taehyung hơn một chút nên cố tình đến vào lúc sáng sớm.

"Em thật sự không định chào anh luôn hả?" Giọng Jungkook mang theo chút tủi thân.

"Không phải vậy, em định sẽ ghé ngang nhà ông bà của anh đó chứ." Hắn gãi đầu bối rối. "Em muốn chào mọi người lần cuối trước khi về Seoul. Nhưng mà anh đã lỡ tới đây rồi... Chút nữa em nhờ cô Sooran ghé qua tiệm chào ông bà một tiếng."

Jeon Jungkook gật đầu, cậu hơi cắn môi, đột nhiên chẳng biết phải nói gì.

"Này, đêm qua anh lại khóc đó hả?" Taehyung nghiêng đầu nhìn người lớn tuổi hơn, phát hiện đôi mắt to tròn kia có hơi sưng lên một chút so với bình thường.

Jungkook biết mình chẳng thể giấu giếm được nên chỉ do dự gật đầu, cậu không muốn tiếp tục nói dối Taehyung, nếu có dịp, Jungkook định sẽ thành thật kể cho hắn nghe toàn bộ sự việc vào ngày hôm qua, nhưng có lẽ giờ này không phải là cơ hội tốt để làm điều đó.

"Ừm, lần tới, bọn mình gặp nhau ở Seoul ấy... Anh sẽ kể cho em nghe."

"Đồng ý." Kim Taehyung bật cười. "Hứa nhé?" Hắn giơ ngón tay út ra và đợi người kia thực hiện nghi thức giao kèo, rất nhanh sau đó, Jungkook đã vui vẻ đáp lại.

"Em sẽ tham gia khóa học ngay khi trở về Seoul luôn sao?"

"Ừ, em đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, em phải cố gắng gấp trăm lần mới được."

"Cố lên nha." Cậu cười tươi rói. "Anh tin em sẽ làm được."

Sau câu nói ấy, cả hai đột nhiên lại rơi vào một khoảng lặng khác mà dường như họ chỉ đang chờ đợi đối phương sẽ là người phá vỡ nó đầu tiên. Cuối cùng, Taehyung quyết định nên xung phong làm điều đó.

"Hyung này." Hắn có chút đắn đo khi phải thốt ra những lời này. "Khi về Seoul, em không định sẽ gặp anh đâu." Nhưng ngay lập tức nhận được ánh nhìn bất ngờ và có phần tổn thương từ người lớn tuổi hơn, Taehyung vội vàng chữa cháy. "Không không, chỉ là tạm thời thôi."

"Nhưng... tại sao?" Nét tổn thương trên gương mặt Jungkook vẫn chưa biến mất.

"Em muốn cật lực ôn thi nên em nghĩ chúng ta không gặp nhau vào thời điểm này thì tốt hơn." Hắn giải thích: "Ý em là... em cần tập trung... Nếu gặp anh, em sẽ phân tâm mất." Kim Taehyung gãi đầu bối rối, trái tim trong lồng ngực đập mạnh hơn vài nhịp. "Anh biết đó..."

Jungkook chớp mắt nhìn người đối diện, hắn bắt gặp một vết phiến hồng dường như vừa mới xuất hiện nơi gò má cậu, Taehyung hy vọng nó không chỉ đơn thuần là do ánh nắng.

"Anh... hiểu rồi." Jungkook ấp úng. "Vậy khi nào chúng mình mới... có thể gặp nhau?"

"Sau khi em thi xong." Hắn khẳng định chắc nịch. "À không, sau khi em có kết quả chính thức."

Cậu gật đầu, cũng chẳng nói gì thêm.

"Anh không định hỏi là lỡ em rớt thì sao à?" Kim Taehyung nhướng mày nói tiếp sau khi nhận thức được sự im lặng từ người kia. "Lỡ mà em rớt là chúng mình không gặp nhau luôn đó, anh không có ý kiến gì hết hả?"

"Anh tin em sẽ làm được mà." Jungkook cười khúc khích. "Chúng mình sẽ gặp nhau sớm thôi."

Trước khi rời đi, cậu đã đưa cho hắn chiếc túi giấy mà mình mang theo từ đầu buổi, ngượng ngùng bảo rằng đó là quà chia tay, hy vọng Taehyung sẽ thích chúng.

Tò mò định mở ra xem thì bị Jungkook ngăn lại gần như ngay lập tức. "Đợi khi anh đi rồi hẵng mở." Cậu ấp úng nói.

"Tại sao?" Hắn nhăn mặt. "Có phải anh định chơi khăm em không?"

"Không phải." Jungkook lắc đầu nguầy nguậy. "Tại vì... anh hơi ngại." Khi vừa nói ra những lời này, cậu không nghĩ mình sẽ thành thật đến thế.

Kim Taehyung hơi sững người, ngẩn ngơ nhìn theo Jungkook cho tới lúc chào tạm biệt.

Tới khi đã yên vị ở băng ghế sau trên xe, hắn mới chụp lấy túi giấy và nhanh chóng mở nó ra. Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt là một chiếc bìa khổ A4 màu xanh nước biển, hình dáng giống như mấy tập tranh vẽ mà cậu đã mang theo bên mình trong suốt mùa hè này.

Taehyung săm soi thật cẩn thận, từ mặt trước ra mặt sau, hồi hộp khi nhìn thấy dòng chữ viết tay nắn nót mang đậm dấu ấn của Jeon Jungkook ngay bên dưới trang bìa. "Thân tặng Kim Taehyung - mùa hè rực rỡ nhất." Hắn không thể phủ nhận rằng trong khoảnh khắc ấy mình như bắt gặp những cánh bướm bay, trái tim lại lần nữa đập rộn ràng và một xúc cảm lâng lâng hạnh phúc đến khó tả.

Taehyung lật qua từng bước tranh vẽ, cẩn thận nhớ lại tất cả những kỷ niệm hai đứa đã viết nên trong suốt mùa hè này. Từ chiếc ô màu xanh lá bị hỏng tại lần đầu tiên "hẹn hò", chuyến xe bus mà họ hay đi cùng nhau, những quả táo đỏ Jungkook đã vô tình đánh rơi trong lúc bị Taehyung phát hiện khi lén lút đến thăm mộ ông cố, ngọn hải đăng nơi hai đứa ngắm hoàng hôn trong dịp đi chơi biển Busan, những đám mây đen che khuất bầu trời sao là khung cảnh diễn ra cuộc nói chuyện nghiêm túc về tương lai của Taehyung hay những chiếc bánh nướng thơm ngon được làm bởi bà ngoại Jungkook.

Hắn cảm nhận được sống mũi mình trở nên cay nồng và đôi mắt chứa một tầng nước mỏng. Giờ thì Taehyung đã biết, mùa hè của hắn cũng được cậu trân quý và cẩn thận lưu giữ trong mỗi bức vẽ, rằng ít nhất, Jungkook cũng nghĩ đến chúng giống như cái cách hắn luôn hướng về đối với những kỷ niệm đẹp đẽ mà hai đứa từng đi qua.

Ở bức tranh cuối cùng, Taehyung tìm thấy chân dung của bản thân với mái tóc màu đỏ rượu được tỉ mỉ tô lên bằng loại màu chì chuyên dụng. Chẳng rõ từ lúc nào, giọt nước đã lăn dài trên má và hắn kín đáo dùng mu bàn tay lau đi thật nhanh.

Đó là cách mùa hè của Kim Taehyung trôi qua, một mùa hè mà hắn tin rằng cả đời này cũng chẳng thể nào quên được. Thời điểm lần đầu tiên chịu nhìn nhận bản ngã và cái tôi cố chấp của chính mình, lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ về tương lai, dũng cảm đối mặt với những sai lầm đã gây ra và cố gắng sửa chữa chúng, lần đầu tiên yêu một người khiến hắn phá vỡ tất cả mọi quy tắc trước giờ của bản thân, cũng là lần đầu tiên học cách bao dung, vượt qua phần vị kỷ trong con người vì một ai đó.

Taehyung thậm chí chẳng nhận ra bản thân đã đi một quãng đường đủ dài giữa một thế gian rộng lớn như thế nào để đứa trẻ ương bướng và cứng đầu dần trưởng thành hơn, học cách cho đi và nhận lại, yêu và được yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip