Tong Hop Truyen 11 Hn 10 Con Yeu Anh Khong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Duẫn Nhi phát hiện mình không thể nói chuyện với người này, nếu không thế nào cũng tức chết. Nhưng nếu anh đã bắt đầu, cô chỉ đơn giản nói.

"Chuyện này rất không bình thường, chúng ta mới gặp lần thứ hai đúng chứ?"

Hoàn toàn không thân quen, nếu không phải anh giúp cô, cô căn bản còn lâu mới làm cái việc như người hầu nhỏ này. Đừng nói lau người, ngay cả rửa mặt, cũng đã quá thật mật, trái với điều cô được dạy.

Thành Nghị trầm mặc vài giây, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, nhắm hai mắt lại.

"Nhưng mà, cậu vừa rồi nói, cũng không đúng lắm." Anh nhắm mắt lại, cúi đầu, để cô giúp anh lau mặt, "Người xưa có câu "Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố" hiểu không?"

Duẫn Nhi giật mình, sau đó đắp cả khăn lông lên mặt anh.

Kể cả như vậy thì liên quan gì đến bọn họ? Sau này nếu anh gặp chuyện gì, muốn cô giúp, chắc chắn cô sẽ máu chảy đầu rơi, không từ chối. Nhưng bảo làm bạn cùng anh...

Độc miệng như vậy, cô không thèm quan tâm.

Vắt khăn lần nữa, lúc chuẩn bị lau lại lần thứ tư, người bệnh tỏ ra phản đối.

"Rửa nữa da mặt tôi cũng mòn nhẵn mất. Cậu sợ cởi quần áo tôi đến như vậy à?"

Tên này trong mắt có tia X quang đúng không, làm sao cái gì cũng nhìn ra được thế?

Duẫn Nhi bị nói trúng tim đen, vì mặt mũi của mình, vẫn kiên trì giặt lau lần thứ tư, sau đó mới ném khăn xuống, đứng trước mặt anh.

Hơi thở của cô bỗng nhiên trở nên không ổn định, cô hô hấp bỗng nhiên liền không thoải mái lên, môi mím chặt, nâng hai tay lên, đặt trên chiếc cúc áo thứ nhất.

Đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cúc áo cũng rất dễ cởi, nhưng sau khi cởi chiếc cúc thứ nhất, tay cô liền bất động.

"Chưa từng thấy thân thể con trai à?" Anh đột nhiên hỏi.

Trong lòng cô đã hoảng loạn rồi, đột nhiên xuất hiện tiếng nói như vậy, như một tiếng sấm, làm cô hoảng sợ.

"A..." Mặt cô nóng bừng lên, sau đó còn ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn anh, "Vì sao tôi phải nhìn thân thể con trai? Tôi cũng đâu phải người cuồng nhìn trộm."

Nhà cô chỉ có hai chị em, bố Lâm công việc bận rộn, thường xuyên không ở nhà, cho dù khi ở nhà, cũng rất chú trọng đến ngoại hình. Còn đám bạn nam học cùng, mọi người ở với nhau chơi là chơi, cũng không cần thiết phải cởi quần áo.

Còn lúc bé, hoặc là những cậu bé còn rất nhỏ...

Cái đấy chắc không tính nhỉ?

Anh thở dài.

"Thôi bỏ đi, không làm khó cậu. Cậu giúp tôi cọ một chút đằng sau lưng, còn lại, tự tôi làm."

Duẫn Nhi: "Sao? Cậu có làm được không?"

Anh rất không khách khí mà trừng mắt liếc cô một cái: "Không được cũng phải được, cậu cũng không nhìn lại bản thân. Vậy nên mới nói làm gì thì suy nghĩ kĩ rồi hẵng làm, cậu nhìn xem, đều tại cậu bốc đồng, bệnh nhân như tôi còn phải tự mình chăm mình."

Anh làm sao tự dưng làm chẹn họng người ta như thế?

Duẫn Nhi bị nghẹn đến đâu ngực, vài giây sau mới nghĩ đến đáp trả: "Ai bảo cậu không chịu nằm viện?".

Cô đưa lên tay, nhanh chóng cởi nốt mấy chiếc cúc còn lại, cố hết sức không để ý đến lồng ngực đang quấn băng gạc của anh, cẩn thận kéo tay áo anh.

"Nâng tay lên một chút."

Quần áo trên người bị cởi xuống.

Cô đi vắt khăn nóng đưa đến, giống như vừa rồi lau mặt cho anh, bắt đầu lau từ chỗ xương quai xanh trước.

Lần đầu tiên cô nhìn thân thể con trai gần như vậy, tay thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận mà chạm vào da anh.

Tim cô sắp nhảy đến cổ họng rồi, bất giác liếm môi. Đồng thời trong lòng còn đọc đi đọc lại: Không sao cả, đây là điều mình nên làm. Mình đang trả ơn, nên làm.

Nhưng mà cậu ta trắng thật đấy.

Không khí có chút xấu hổ, cũng may lúc này anh cuối cùng cũng chịu dừng lại một chút, không nói điều gì chọc giận cô hay làm cô xấu hổ.

Lau xong ngực lại cọ sang phía sau lưng, chắc do trong tay vẫn luôn cầm khăn nóng, Duẫn Nhi ra cả người mồ hôi lúc nào không biết.

Thế này là càng không tắm không được.

Lúc lau cánh tay, vì để tiện lau, cô do dự một chút, rồi vẫn chủ động nắm lấy tay anh.

Không tính bẻ cổ tay, đây chắc là lần đầu tiên cô nắm tay con trai. Tim cô lại đạp nhanh hơn, động tác trên tay ngược lại vẫn rất cẩn thận lại nhẹ nhàng.

Trên mu bàn tay anh vết thương liên tiếp, trên cánh tay cũng có. Có đôi khi không cẩn thận đụng tới, cô đều có thể cảm thấy tay anh run lên một chút rất nhẹ.

Còn may, anh vẫn luôn rất yên lặng.

Lau một lần, giống như chịu một lần cực hình.

Cuối cùng, Thành Nghị nói một câu: "Được rồi."

Duẫn Nhi đến lúc này, mới có lá gan giương mắt nhìn hắn: "Hả?"

"Còn lại tự tôi làm."

Cô như trút được gánh nặng, nhét khăn vào tay anh, vội vàng ra khỏi phòng tắm.

Khoảng mười mấy phút sau, Thành Nghị từ phòng tắm đi ra. Cô rót nước, giúp anh uống thuốc, ngồi lên trên giường, sau đó mới đi xử lý mình.

Cô chọn một bộ quần áo ở nhà của anh, vì không có đồ lót, nên đặc biệt lấy thêm một cái áo hoodie. Quần áo rất lớn, tay áo và ống quần phải xắn lên hai lần mới mặc được.

Sau đó cô liền nhanh chóng giặt quần áo của mình.

May mà máy giặt ở đây có thể tự động sấy khô, không may là đồng phục của cô dính máu, vò nửa ngày cũng không hết.

Trong lúc chờ quần áo khô, cô ngồi lên mép giường, để đỡ xấu hổ, còn làm bộ làm tịch mà lấy sách ra đọc.

Thành Nghị nằm trên giường, ăn không ngồi rồi mà nhìn cô.

"Cậu có chỗ nào không thoải à?" Cô hỏi.

"Cả người đều không thoải mái." Anh đáp.

Thật đúng là không chút khách khí.

"Vậy cậu nhanh đi ngủ đi, ngủ dậy là tốt thôi. Nhưng tôi cảm thấy ngày mai cậu vẫn nên đến bệnh viện thì tốt hơn có đúng không?"

Anh không đáp mà hỏi lại: "Cậu mặc nhiều như thế không nóng sao?"

Duẫn Nhi nhìn xuống thân thể bị bao kín mít: "Vẫn tốt, có điều hòa."

Anh hiểu rõ mà cười, hiếm khi không vạch trần.

"Đang đọc sách à? Chăm chỉ như vậy, thành tích chắc tốt lắm nhỉ?"

Duẫn Nhi lập tức hung hăng trừng hắn: "Cậu đang cố ý cười nhạo tôi đúng không?"

Ở trong nụ cười của anh, vai cô sụp xuống, "Chị tôi rất giỏi, tôi quá mải chơi, là trung bình... Không được cười! Còn cười! Tin tôi đánh cậu không?"

Anh chôn mặt xuống gối, cười đến mức hai vai run lên.

Duẫn Nhi sắp tức điên rồi, xắn tay áo nhào lên giường, nhưng đối với cái người mình đầy thương tích này, cô hoàn toàn không xuống tay được chỗ nào.

Lúc này anh ló mặt ra khỏi gối, cười nhìn cô. Cô quỳ trên giường, giơ hai tay, còn đang tìm chỗ để ra tay.

Ánh mắt lập tức va vào cùng nhau.

Tay cô đông cứng trên không trung, nụ cười trên mặt anh cũng có chút cứng ngắc.

Một lúc sau, anh ho nhẹ một tiếng: "Sẽ không đúng không?"

Duẫn Nhi: "Hả?" Cậu sẽ?

Lúc cô nghĩ đến, những học sinh thích gây chuyện giống như cô, thành tích đều không ra sao như nhau. Mà Thành Nghị, nhìn dáng vẻ so với cô lại có thể giỏi giang hơn.

Cô vừa tò mò thực lực của anh, lại vừa hơi ngượng ngùng với anh, đặc biệt chọn ra một đề toán tự cho là khá khó, lại cẩn thận đỡ anh ngồi dậy, đưa giấy và bút cho anh.

Ngoài dự kiến của cô, Thành Nghị lúc làm bài tập thực ra trông rất nghiêm túc, ngòi bút cọ xát giấy nháp, rất nhanh liền đưa ra các bước giải rất chi tiết, đẩy đến trước mặt cô.

"Cậu xem một chút, không hiểu hỏi lại tôi."

Duẫn Nhi nén lại sự kinh ngạc trong lòng, nhận lấy tờ giấy nháp, nhìn thất thần.

Chữ anh thật đẹp.

Bản thân cô cũng có thể viết chữ tiểu Khải trâm hoa rất đẹp, vì vậy phương diện này, luôn khá kiêu ngạo. Nhưng chữ của anh, không chỉ đẹp mà còn thêm vài phần phóng khoáng.

Mà cách giải của anh, cũng cực kỳ rõ ràng, phân tích cặn kẽ, mỗi một bước đều rất dễ hiểu.

Thâm tâm cô không cam lòng, lại liên tục đổi vài đề bài, anh đều rất nhanh có thể đưa ra đáp án rất hoàn mỹ.

Thành tích cô vẫn luôn trung bình, đối với học bá luôn khá sùng bái và kính phục, ví dụ như Dĩnh Nhi chị cô.

Bây giờ, có thể còn phải thêm một Thành Nghị.

Lưu manh còn có thể là học bá, còn có cho loại người như cô đường sống hay không chứ?

"Cậu còn lợi hại vậy sao." Cô cười nhạo.

"Giống nhau."

Tiểu nhân trong lòng cô ngẩng mặt lên trời thở dài, lại không hiểu sao lại thấy mất mặt, trong lòng buồn bực, lấy lại bút trong tay Thành Nghị.

"Tôi mệt rồi, đi ngủ."

Duẫn Nhi vội đỡ anh nằm xuống, vừa định xuống giường, nghe thấy anh nói: "Tủ quần áo có chăn, cậu lấy lại đây."

Duẫn Nhi gật đầu.

Cô lấy chăn, đặt trên mép giường, trải một nửa nằm lên trên, nửa còn lại để đắp.

"Cậu làm gì đấy?" Hắn hỏi.

"Ngủ." cô nghĩ thầm anh ngốc đúng không, "Cậu bị như vậy chắc chắn có một người bên cạnh."

Anh gật đầu: "Tôi biết. Ý tôi là ai bảo cậu dưới đất?"

Duẫn Nhi khẽ nhếch miệng nhìn anh, nghĩ không biết nếu không ngủ ở đây, cô còn có thể ngủ chỗ nào.

Trên giường?

"Lên giường, nhanh lên đi!" Anh khó khăn dịch người, nhường chỗ cho cô, "Để cho một cô gái nhỏ như cậu ngủ dưới đất, tôi còn là đàn ông sao? Nhưng mà tôi là bệnh nhân, chắc chắn cũng không có chuyện ngủ dưới đất... Được rồi được rồi, nhanh lên đi, bộ dạng tôi cũng như vậy rồi, muốn làm chuyện xấu cũng không làm được. Hơn nữa, tắt đèn, ai còn nhìn được tới ai?"

Trong lúc cô còn do dự, anh đã thay đổi phương hướng, đưa lưng về phía cô: "Tắt đèn."

Duẫn Nhi đứng ở mép giường đứng một lát, mới chậm rãi bê chăn lên, đặt lên trên giường, lại tắt đèn.

"Tôi đi xem quần áo giặt xong chưa một chút." Cô nói trong bóng tối.

Cô chờ quần áo giặt xong, thay vào, lúc này mới cảm thấy tìm về được một chút cảm giác an toàn.

Đến khi về phòng ngủ, không gian yên tĩnh, hơi thở anh đều đều, giống như đã ngủ rồi.

Duẫn Nhi bước nhẹ chân đi qua, lặng yên không một tiếng động lên giường, khẽ gọi hắn vài tiếng: "Này, này."

Không trả lời.

Cô lúc này mới duỗi tay, nhẹ nhàng sờ trán anh.

Không sốt. Miệng vết thương chắc không bị nhiễm trùng.

Cô thả lỏng, ôm lấy chăn, tựa mép giường, nhắm mắt lại.

---

"Duẫn Nhi."

Cô lấy lại tinh thần, vội hỏi: "Không thoải mái ở đâu?"

"Không có, là thấy sắc mặt em không tốt lắm, có phải vẫn rất không khỏe đúng không?"

Duẫn Nhi cười khẽ lắc đầu: "Không sao."

Người lớn cả rồi, rốt cuộc học được cách che vết thương, học được cách nói "Không sao", có lẽ đây là cái gọi là "Trưởng thành".

Giương mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã hơn 9 rưỡi.

Cô rất chân thành mà khuyên anh: "Nếu không tôi đi tắt đèn, anh ngủ một lát đi. Tôi ở ngay phòng phía cuối kia, có việc gì anh gọi điện cho tôi."

"Duẫn Nhi." Anh vội vàng nắm lấy tay cô.

Trong lòng cô nảy lên một loại cảm giác bất lực. Biết rõ nên rút tay ra, rồi lại vẫn luôn không muốn tách ra.

Cô thật sự là càng sống càng thụt lùi.

"Là tôi làm anh bị thương, đúng lẽ nên chịu trách nhiệm." Cô liếm môi, cố làm giọng điệu của mình trở nên nhẹ nhàng một chút, "Nhưng mà, chúng ta đã chia tay nhiều năm rồi, lôi lôi kéo kéo như vậy, không đúng lắm đúng không?"

Anh không lên tiếng, cũng không buông tay, chỉ nhìn cô.

Quá yên lặng.

Cửa sổ mở một khe để thông gió, phía dưới tiến ồn ào lớn như vậy, cũng giống như chỉ là tiếng nói cười náo nhiệt mơ hồ.

Duẫn Nhi nghe được tiếng hít thở của mình rối loạn.

Sự yên lặng áp bách tinh thần và thiêu đốt tầm mắt con người, cổ cô giống như không chịu nổi gánh nặng, cúi thấp xuống.

Đúng lúc này.

"Duẫn Nhi" anh nhẹ nhàng gọi cô "Còn yêu anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip