Tong Hop Truyen 11 108lxm 20 Bi Kich Khi Mua Quan Ao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Mở mắt ra là con đường phồn hoa ở phía trước.

Dòng người nhộn nhịp, từng tiếng rao hàng vang mãi bên đường, có bé trai cầm trong tay cây kẹo hồ lô vừa chạy vừa hét, có mấy đứa bé cũng đuổi theo phía sau, líu lo những khúc đồng dao.

"Bột màu thơm đây~"

"Túi hương bán ở đây này—-"

"Hạt dẻ ngào đường, hạt dẻ ngào đường đây!"

Trước mắt là một bóng hình thân quen.

Mái tóc dài, buộc thắt lưng, thanh kiếm dài treo ở bên hông, bàn tay tái nhợt che lên chuôi kiếm, đen trắng rõ ràng.

Trên người anh vẫn mặc bộ đồ đen nhưng chất vải nay đã khác, đó là loại được may bằng lụa với hoa văn tối màu, trên ống tay được thêu hoa văn màu bạc và trắng, vừa khiêm tốn vừa xa hoa.

Duẫn Nhi đi sau lưng anh như rập khuôn, ngón tay cuộn lại thành nắm đấm nhỏ.

Anh đột ngột dừng bước, xoay người, đi tới cửa hàng phấn ở trước mặt rồi cầm lên một hộp phấn.

"Đẹp không?"

"Đẹp." cô trả lời.

"Cái này thì sao?" Anh lại cầm lên một hộp khác.

"Cũng đẹp."

"Vậy gói lại hết."

Duẫn Nhi muốn cầm lấy bọc thì bị anh tránh đi. Anh xách bọc tiếp tục đi lên phía trước, rẽ trái rồi lại rẽ phải, gần như đi qua sạp nào anh cũng dừng lại mua thêm mấy thứ, một bọc trong tay giờ thành năm bọc, rồi năm bọc lại thành tám bọc, mười bọc, mười sáu bọc... Mấy bọc quơ quơ trên cánh tay anh nhìn còn hơi buồn cười.

"Tướng quân..." Rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa: "Mấy món này kém hơn trong cung rất nhiều, công chúa đều coi thường"

Anh chợt dừng bước, xoay người bước đến gần cô. Cô hốt hoảng lùi về phía sau, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, thấy ống giày đen của anh chỉ còn cách mũi chân mình có ba tấc.

"Những thứ này đều tặng cho em... Em – có thích không?"

Duẫn Nhi mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu thì phát hiện trong góc có một tấm mạng nhện.

Câu chuyện trong mơ đã tăng thêm diễn biến rồi, có nhân vật mới được mở khóa rồi ư?

Cô ngất ngưởng đi vào nhà vệ sinh, vừa ngồi xổm vừa phân loại cốt truyện.

Người mặc quần áo đen đã thành tướng quân. Còn có một người bạn là công chúa? Nhưng kể cả trong mơ đi nữa thì hình như anh ấy vẫn có ý với mình mà.

Diễn biến tiếp theo của câu chuyện này – ewwwwwww....

Chạy như điên chuyển sang hướng máu chó tam giác tình yêu hay gì...

Duẫn Nhi cảm thấy mình không có thiên phú trong việc cải biên tác phẩm.

Điện thoại đổ chuông, mẹ Lâm gọi tới hỏi han.

"Con nói thật cho mẹ biết, con với Thành tổng không có gì đúng không?"

"Không có gì cả."

"Mẹ nghĩ mấy ngày rồi, thái độ của cậu ấy với con hôm đó làm mẹ cảm thấy cậu ấy có ý với con đấy."

"Mẹ, mẹ thấy vẻ ngoài anh ấy như thế nào?"

"Đương nhiên là đẹp trai rồi!"

"Anh ấy là tinh anh của tập đoàn Đường thị, nghe nói là anh em với tổng giám đốc bên đó đấy."

"À..."

"Anh ấy sống trong một căn hộ sang trọng, có giá 130 nghìn tệ một mét vuông."

"!!!!"

"Con gái của mẹ vừa già vừa thất bại, tốt nghiệp đại học hạng ba, không tiền không xe không tài không sắc, mẹ thấy anh ấy có lý do gì mà nhìn trúng con được?"

"Có thể... Do cậu ấy mù?"

"..."

"Khụ, không sao, Tiểu Lâm à, cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân nhan nhản khắp nơi. À hôm trước chú ba con để ý một người, mẹ cũng nhìn qua rồi, không tệ lắm đâu, hẹn tối thứ hai gặp mặt."

"Thứ hai?"

"Đáng ra người ta hẹn cuối tuần nhưng bị mẹ đẩy sang thứ hai rồi, nhân lúc hôm nay được nghỉ thì con đi mua hai bộ quần áo đi. Ai ui, bình thường không nhìn ra, hôm trước con đứng cạnh Thành tổng mẹ mới thấy con mặc quần áo như đồ vỉa hè."

Duẫn Nhi: "..."

Không phải như nữa mà chính là đồ vỉa hè đó.

"Tiền con còn đủ không, mẹ phát lì xì cho."

"Không cần đâu. Tiền con đủ dùng."

Mẹ Lâm im lặng mấy giây.

"Con không cần khách sáo với mẹ, mẹ là mẹ con."

"Con không khách sáo, tiền còn vẫn đủ dùng thật."

"... À, được... Vậy..."

"Thứ hai mẹ gửi địa điểm với thời gian xem mắt cho con."

"Được."

"Bái bai mẹ."

"... Bái bai, nhớ ăn nhiều cơm vào..."

Duẫn Nhi mở tài khoản ngân hàng trên điện thoại ra nhìn.

Số dư còn chưa tới năm nghìn tệ, cô đã tính hết tiền nhà, tiền nước, tiền điện thoại tháng này rồi, còn dư lại lác đác vài đồng.

Chả lẽ lại dùng tiền tiết kiệm để mua TV?

Cô nhìn cái tường trống rỗng trước mặt.

Mặc dù bây giờ rất nhiều người thấy TV đã bị knock out khỏi lịch sử rồi, giờ nó chỉ thành một món đồ phát ra âm thanh lúc người ta nghịch điện thoại mà thôi. Tuy nhiên cô vẫn luôn nghĩ rằng nhà không tivi sẽ không được gọi là nhà.

Cô vẫn luôn nhớ về hồi tiểu học, mỗi khi tan học về nhà sẽ mở tivi ngồi xem hoạt hình Doraemon.

Chú mèo xanh béo ú bay vút lên bầu trời với cây chong chóng tre, cô ngồi trên sofa vừa xem vừa nhai đậu phộng, trong bếp còn vang lên tiếng mẹ xào rau.

Cửa nhà mở ra, bố xách túi đi vào gọi to: "Tiểu Lâm, bố về rồi đây!"

Ấy là những ký ức vui vẻ nhất của cô về người bố ruột của mình.

Hơn hai mươi năm qua, cô chưa bao giờ gặp lại ông, chẳng qua mỗi khi Tết đến sẽ nghe chú ba nói qua vài câu, chú nói sau khi bố kết hôn với người đàn bà đó thì sinh con trai, nhưng tiếc rằng nó là đứa không ra gì, suốt ngày đánh nhau nên bị nhốt vào đồn cả đống lần.

Khi nhắc đến chuyện này, chú ba rất hả hê cười lên sự đau khổ của người khác.

"Em gái mình may mắn quá, bây giờ có đủ cả trai cả gái, đứa nào đứa nấy cũng tài giỏi, Lâm Thịnh Thần đúng là thằng ngu, làm bậy làm bạ ở bên ngoài, đấy báo ứng đến rồi đấy!"

Duẫn Nhi không có ấn tượng tốt về bố mình. Trong ấn tượng của cô, bố lúc nào cũng học hằn, nhất là mỗi khi ông nhìn cô.

Theo lời chú ba nói thì khi cô ra đời, ông nội biết tin cháu mình là con gái nên ông nội thậm chí còn từ chối không nhận cô vào gia phả của dòng họ, không đặt tên cho cô. Bố cũng không nói gì, ngay ngày hôm sau bố đã đặt tên cho cô.

Nghe theo lòng mình, sống thật thẳng thắn.

Đây không phải những gì bố kỳ vọng ở cô bởi cái tên này là thứ phản chiếu cuộc đời ông.

Ông tự nguyện từ chức, tự nguyện ngoại tình, tự nguyện ly hôn, tự nguyện dời đến thành phố khác bắt đầu cuộc sống mới.

Mà Duẫn Nhi chính là người thừa kế hoàn toàn cái ý nghĩa của tên mình.

Kinh hãi tột độ.

Cô kinh hãi cuối cùng vẫn ra ngoài mua quần áo. Bởi vì thẻ lương của cô bất ngờ nhận được một khoản tiền – 700 tệ với chú thích là phí mua sắm quần áo.

Đối với số tiền này, cô nhanh chóng xây dựng kế hoạch. 250 tệ mua quần áo, dành lại 450 tệ, số tiền chắt chiu để mua tivi sẽ chỉ còn 2000 tệ.

Duẫn Nhi ngồi xe buýt đến trung tâm mua sắm uy tín nhất Xuân Thành, nơi này mặc dù hơi cũ nhưng thứ gì cũng có hết, giảm giá quanh năm, nếu bạn chăm chỉ lục sùng thì có khi còn mua được đồ với giá rẻ hơn cả trên taobao.

Duẫn Nhi là khách quen ở đây và có con mắt khá tốt với mấy hàng nhái chất lượng cao. Trong mắt cô thì hàng thật hàng giả không quan trọng, rẻ và bền mới là điều tất yếu.

Vừa xuống xe cô đã chạy thẳng đến mấy tiệm quần áo cô thường hay mua, nhưng bi kịch là các cửa hàng đều đang giảm giá quần áo mùa hè nên đồ mùa thu chỉ nhỏ giọt, cô đi qua đi lại năm tầng khu trung tâm cũng không thu hoạch được gì.

Nhìn đồng hồ thấy đã gần sáu giờ tối, cô buộc phải đổi "chiến trường" đến khu mua sắm ở phố đi bộ cách đây một cây số.

Mặc dù cách nhau rất gần nhưng giá tiền thì khác nhau một trời một vực.

Khu mua sắm trên phố đi bộ toàn là các nhà buôn bán lớn, giá quần áo nhà này lại đắt hơn nhà kia, đến cách thức mua bán của nhà này cũng khác nhà kia, một cái áo phông thôi cũng đã có giá từ 600 tới 700 tệ rồi.

Duẫn Nhi rất mệt mỏi, cả người rất mỏi mệt. Nhất là khi cô thấy một cái váy xấu cực xấu mà bán tận 1500 tệ thì thân thể càng khó chịu hơn.

"Cô gái, chiếc váy này đang được giảm giá năm phần trăm, nếu không cô cứ thử qua xem thế nào rồi đăng ký thẻ hội viên của chúng tôi, còn được thêm sản phẩm tặng kèm."

Nhân viên cực kỳ nhiệt tình khiến cô chạy mất dép, rẽ vào một cửa hàng ngay bên cạnh.

Phong cách ở đây còn thần kỳ hơn, đỏ, xanh lá, xanh dương, tím, tất cả các màu sắc được hòa trộn với nhau, tựa như hộp sơn acrylic 48 màu bị nổ tung vậy.

Phong cách này hình như rất hợp với chị La – Hả?!

Duẫn Nhi thấy chị La đang đứng trước gương thử váy. Chiếc váy voan tuyệt đẹp ướm lên người chị tạo nên vẻ quyến rũ vô cùng.

Chị La cũng nhìn thấy cô: "Tiểu Lâm, em cũng đi mua sắm à!"

Duẫn Nhi: "Ngày mai em phải đi xem mắt nên ra đây mua quần áo."

"Mạ ôi, lần thứ bao nhiêu rồi?"

"Lần 106 ạ..."

"Em đang cố gắng lập kỷ lục Guiness có phải không?"

"Ha ha..."

Bên cạnh chị La còn có một chú khoảng sáu mươi tuổi và một bà lão tóc bạc trắng ngồi xe lăn với khuôn mặt vui vẻ.

"Đây là chồng chị còn đây là mẹ chị." Chị La nhiệt tình giới thiệu.

"Chào chú, chào bác ạ." Duẫn Nhi cười nói.

Chồng chị La nở nụ cười hòa ái, sống lưng thẳng tắp, tóc nhuộm đen tuyền, không hề thua người trẻ tuổi chút nào, chú đứng cạnh chị La rất xứng đôi vừa lứa.

Bà La thấy người quen của con gái nên kéo tay Duẫn Nhi hết sức thân mật: "Cô gái nhỏ năm nay bao nhiêu rồi?"

"Bà ơi, năm nay cháu hai mươi bảy rồi."

"Chồng cháu là ai thế?"

"Bà ơi cháu còn chưa có bạn trai."

"À, được được được, không vội không vội."

"Tiểu Lâm, em nhìn cái váy này đi, hợp với em phết đấy!" Chị La cầm một cái váy chạy tới.

Duẫn Nhi nhìn qua mà suýt nữa ngã ngửa xuống đất.

Váy đỏ tím màu hoa vân anh, in hoa văn dân tộc, đã thế còn lộ vai.

"Chị La, em không mặc được thế này."

"Người trẻ phải mặc mấy thứ tươi trẻ chứ, đừng có lúc nào cũng mặc đồ xám làm gì, trông mất hết sức sống." Chị La vừa nói vừa nhét váy vào tay cô.

"Mặc váy hoa này xinh lắm." Bà La cười vui vẻ hỏi: "Cô gái nhỏ, năm nay cháu bao nhiêu rồi?"

Duẫn Nhi ngạc nhiên sững lại.

"Hai mươi bảy rồi." Chồng chị La cười ha hả tiếp lời.

Bà La: "Có bạn trai chưa?"

Chồng chị La: "Chưa có đâu mẹ."

"À à, tốt, không vội không vội."

Duẫn Nhi nhìn về phía chị La.

Chị La mỉm cười: "Alzheimer, mười năm rồi."

Duẫn Nhi: "... À..."

"Mẹ, mẹ thấy váy này đẹp không?" Chị La xoay một vòng trước mặt bà La, chiếc váy sáng màu óng ánh dưới lớp đèn.

"Đẹp." Bà La cười nói: "Đi nhảy mặc cái này là đẹp nhất."

"Thế mua cái này nhé?"

"Đẹp."

Chị La vui tươi hớn hở đi thanh toán, Duẫn Nhi nhìn về phía chồng chị La.

"Mẹ vợ quên rất nhiều chuyện nhưng chuyện bà nhớ rõ nhất ấy là con gái thích mặc váy hoa đi nhảy." Chồng chị La nhẹ giọng nói: "A Mai nhảy mười năm rồi."

Duẫn Nhi cười: "Chị La là nghệ thuật gia nổi tiếng ở công ty bọn cháu."

Chồng chị La cũng cười: "Đó là điều đương nhiên."

"A Kiện!" Bà La đột nhiên đứng dậy khỏi xe lăn.

Chồng chị La và Duẫn Nhi sợ hãi vội vàng ra đỡ bà nhưng bà La lại gắng gượng muốn tránh thoát, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa tiệm, miệng bà gọi to: "A Kiện! A Kiện! A Kiện!"

"Mẹ!" Chị La cuống cuồng chạy tới: "Sao thế ạ!?!"

"A Kiện! A Kiện!" Bà La chỉ ra cửa gọi to.

Duẫn Nhi: "A Kiện là ai vậy ạ?"

Chồng chị La: "Bố chồng đã mất của chú."

"Mẹ, bố đang ở nhà mà, không có ở đây đâu—" Chị La vội vã trấn an bà La: "Mẹ nhìn nhầm rồi."

"Ở nhà sao? Đúng, ông ấy đang ở nhà chờ mẹ về đây..." Bà La im lặng mấy giây rồi lại kích động, vui vẻ hạnh phúc in hết lên khuôn mặt: "A Kiện! A Kiện!"

"Chị La?" Một thanh âm truyền tới ngoài cửa.

Duẫn Nhi quay đầu, cô nhìn thấy Thành Nghị mặc bộ thể thao màu đen, tay trái anh cầm túi xách của phụ nữ, tay phải thì bị một người đẹp nổi bần bật ôm chặt.

Không khí như ngưng lại, đặc quánh đến mức cô không thể nào thở nổi. Đau đớn sộc vào tim tựa hàng triệu mũi tên bắn thẳng vào người.

Duẫn Nhi chợt siết chặt ngón tay, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay. Cảm giác đau đớn đã biến mất, giờ cô có thể thở được rồi.

Cảm giác vừa rồi giống hệt như trong giấc mơ của cô vậy...

Kỳ lạ quá!

Cô nhìn Thành Nghị với ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ. Biểu cảm trên mặt anh cũng trở nên quái lạ.

Anh trợn mắt, môi mấp máy, giây tiếp theo anh chợt rút cánh tay ra khỏi người đẹp, vứt luôn túi xách cho cô gái, bước hai bước, hai tay nhét vào túi quần.

"Duẫn Nhi, em cũng ở đây à." Khi nói câu này anh đã khôi phục lại dáng vẻ của Ngọc Diện Diêm Vương vô cảm ngày thường, chẳng qua có cao giọng hơn tí thôi.

Chị đẹp đứng bên cạnh anh hình như bị chấn động mạnh, tay xách túi, ánh mắt quay mòng mòng mấy vòng rồi dừng lại trên người Duẫn Nhi.

"Có phải em là – Lâm Duẫn Nhi chi nhánh công ty Xuân Thành?"

Người đẹp mặc bộ thể thao màu trắng, mái tóc dài búi vội trên đầu, mặc dù cô ấy để mặt mộc nhưng làn da vẫn trắng như tuyết, đôi mắt đen láy khiến người ta liên tưởng đến thú cưng vô cùng đáng yêu.

Sao... Quen mắt thế nhờ.

"Xin chào, tôi là Lâm Duẫn Nhi, xin hỏi cô là—"

"Wowwwww!!" Người đẹp nắm chặt tay cô: "Xin chào, chị là Đường Cam Du."

Đường Cam Du?!

Đây không phải là – em gái của ảnh đế Đường Cam Lan, thành viên trẻ tuổi nhất ban giám đốc tập đoàn Đường thị đấy chứ?!

"Đường tổng, xin chào." cô và chị La gật đầu.

"Chào mọi người." Đường Cam Du quơ quơ tay: "Chào bà ạ."

Bà La không nhìn Đường Cam Du mà ánh mắt bà chỉ nhìn chằm chằm Thành Nghị.

"A Kiện." Bà La ngoắc tay: "Tới đây, để cho tôi nhìn ông một chút."

Thành Nghị quay qua nhìn chị La.

Chị La: "Khụ, xin lỗi, mẹ tôi có vấn đề về trí nhớ..."

"Mẹ, chúng ta về nhà thôi, buổi tối còn xem Tiểu Mai nhảy nữa." Chồng chị La nói.

"A Kiện, A Kiện!" Bà La liều mạng đưa tay về phía trước.

Ánh mắt Thành Nghị khẽ động, bước lên phía trước.

"Thành tổng, chúng tôi đi trước!" Chị La liếc chồng mình ám hiệu rồi cả hai đẩy xe lăn chạy nhanh như làn khói.

Trong cửa hàng chỉ còn lại Thành Nghị, Đường Cam Du với Duẫn Nhi đang trợn trừng mắt.

"Cô gái, cô còn muốn thử chiếc váy này chứ?" Nhân viên bán hàng đi tới hỏi.

"Không cần, cảm ơn." cô vội vã bước ra ngoài: "Thành tổng, Đường tổng, vậy tôi về trước—"

"Chiếc váy này rất hợp với em."

Một chiếc váy voan màu xanh da trời đặt ngang qua mặt cô, có lẽ đây là chiếc váy mộc mạc nhất trong cửa hàng này, nó nằm trong bàn tay trắng nhợt của anh hệt như một dòng suối xanh mát.

Da mặt cô co quắp.

"Cảm ơn Thành tổng, tôi thấy không hợp lắm."

"Rất đẹp đó, em thử xem sao!" Đường Cam Du một tay cầm váy, một tay nắm Duẫn Nhi đi thẳng vào khu thử đồ: "Có mấy món ở bên kia chị cũng phải thử mới được"

Duẫn Nhi bị nhét vào phòng thay đồ, phòng bên cạnh là Đường Cam Du. Phòng thay đồ này vừa nhỏ vừa hẹp khiến cô cảm thấy khó thở, thêm cả chóng mặt nhức đầu.

"Tiểu Lâm à, em quen Thành Nghị được bao lâu rồi?"

"Anh ấy ở công ty vẫn giữ cái mặt như quan tài kia sao?"

"Nghe nói Hứa tổng ở công ty nào đó còn đến tận Xuân Thành theo đuổi anh ấy, em gặp anh ta bao giờ chưa?"

"Chị mới đến Xuân Thành hai lần thôi, ở đây có món gì ngon không?"

"Tiểu Lâm, sao em không nói chuyện?"

Đường tổng à, chị cứ nói liến thoắng thế này thì em làm gì có chỗ mà chen vào.

Duẫn Nhi tự dưng nhớ tới mấy bài phỏng vấn Đường Cam Lan trước kia, lúc ấy chị cũng thao thao bất tuyệt nói không ngừng nghỉ như bây giờ.

Chẳng lẽ người họ Đường ai cũng lắm lời vậy à?!

Cô tăng tốc, thay váy thật nhanh rồi kéo rèm đi ra ngoài.

Thành Nghị đang ngồi trên sofa nhìn điện thoại bỗng ngẩng đầu lên. Trong khắc ấy, có ánh sáng một xẹt qua ánh mắt càng tôn thêm đôi mắt màu hổ phách của anh.

Anh cười, hơi nghiêng đầu nhìn, dường như hàng mi anh cũng đang mỉm cười.

Anh nói: "Đẹp lắm."

Khuôn mặt cô bỗng nóng lên.

"Bụp bụp."

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng rèm chập vào nhau, chỉ thấy Đường Cam Du nhanh chóng lôi điện thoại ra với vẻ mặt vô cùng kích động.

"Ôi má ơi! Ngọc Diện Diêm Vương cười kìa! Đã thế còn không cười mỉm, không phải cười mỉm luôn! Thế giới này bị điên rồi!"

Tiếng điện thoại vang lên không ngừng, tất cả đều là âm thanh của wechat đồng thời điện thoại Thành Nghị cũng đổ chuông.

Anh cầm máy lên nhìn, hai mắt nhắm lại rồi khóa màn hình, đứng dậy đi ra trước quầy.

"Váy xanh này bao nhiêu tiền?"

Nhân viên thanh toán nhìn anh không rời mắt, nói mà mặt đỏ bừng: "3800 tệ, đăng ký thẻ thành viên sẽ được giảm giá thưa anh."

"Không cần." anh giơ điện thoại lên.

"Thành tổng." Duẫn Nhi vội vàng chạy tới: "Không không không không không không—-"

"Gói lại cả hai cho tôi." Đường Cam Du đi tới nói: "Quét điện thoại của tớ ý, coi như là quà xin lỗi Tiểu Lâm."

Thành Nghị híp mắt: "Cậu nói cái gì—"

"Tiểu Lâm, quần tất đen trong xe A Nghị lần trước là của chị đấy." Đường Cam Du nói: "Em đừng hiểu nhầm gì hết nhé!"

"Đường Cam Du!" anh chắn trước mặt Duẫn Nhi: "Cậu ngậm miệng lại!"

Đường Cam Du lộ ra vẻ mặt như hồ ly, trao cho Duẫn Nhi ánh mắt quyến rũ: "Lần sau nếu có dịp thì chúng ta ăn cơm với nhau nhé, trò chuyện về A Nghị cái nhỉ, em thấy thế nào?!"

Duẫn Nhi: "..."

Không, mị không muốn trò chuyện!

Đường Cam Du đi rồi.

Duẫn Nhi ôm chiếc váy trị giá 3800 tệ, yên lặng đi sau lưng anh. Anh bước đi trên sàn nhà lát bằng cẩm thạch sáng bóng, bóng lưng đen thẳng tắp như cột cờ.

Duẫn Nhi nhìn, nhìn, bóng lưng trước mắt dần dần dung hợp với cảnh tượng trong giấc mơ cô.

Chắc chắn vì thấy Đường tổng bất ngờ quá nên não bộ bị đình chỉ hoạt động như này!

Duẫn Nhi đập đập đầu mình điên cuồng.

"Duẫn Nhi."

Cô ngẩng đầu: "Hả?"

Mặt anh bỗng phóng đại hẳn lên, cô vừa ngửa về phía sau đã bị anh kéo lại.

Anh giữ khuỷu tay cô bằng một tay, anh hơi cúi đầu nhìn cô, hàng mi dài cong vút hơi run lên, ánh đèn phả xuống làm gương mặt anh sáng như ngọc.

Hơi thở của cô biến mất.

Nhịp tim đập thình thịch của cô biến mất.

Não của cô biến mất.

Cô ngơ ngác nhìn gương mặt Thành Nghị hơi đỏ lên, cả người như rơi vào một giấc mộng ngập sắc hồng, mềm mại, ảo giác, sợ hãi, đau tim...

Thành Nghị buông tay cô, quay đầu nhìn chằm chằm khinh khí cầu trong tủ kính.

"Đường Cam Du là bạn học của tôi."

"Ồ?"

"Lần trước cô ấy đến Xuân Thành, tôi nhận điện thoại, quần tất là... Em có nghe không?"

"À... Có..." cô dời mắt, cứng cổ nhìn bốn xung quanh: "Thành tổng, tạm biệt."

"Chờ—"

Cô chạy hết công suất ra ngoài, bỏ lại tiếng gọi của anh ở sau lưng.

Cô chạy rất nhanh, hình như còn nhanh hơn cả lần chạy 800m nhanh nhất trong những năm tháng đại học, cô chạy về nhà, chui tọt vào phòng ngủ, quấn chăn bọc quanh người mình.

Tim cô vẫn còn nỗi đau mơ hồ như bị một bàn tay thon dài bóp thật chặt.

Ấy là tay của Thành Nghị.

Cô điên cuồng nhắm mắt, ngã xuống giường, không còn gì để mất.

Xong rồi!

Mình thích Ngọc Diện Diêm Vương mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip