Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Vào thứ sáu, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng nhau trở về Hải Thành. Khi họ đến nơi thì trời đã tối. Các đồng nghiệp trên xe đều đã ngủ, chỉ có Vương Nhất Bác tràn đầy hăng hái nói chuyện phiếm với Tiêu Chiến. Cậu có chút tò mò tháng sau mới quay phim, tại sao bây giờ lại phải bay thử?

"Khách hàng có những yêu cầu nhất định về thời tiết và động vật trong khu rừng. Họ phải chờ đạt đủ điều kiện thì mới quay hình, và chúng ta mới có thể bay." Tiêu Chiến dừng lại, "Nhưng chúng ta đã ký hợp đồng bảo vệ rừng dài hạn với hồ Thanh Đảo, nên định kỳ sẽ phải đến kiểm tra. Lần này anh mang em bay, lần sau em có thể tự mình đi chấp hành nhiệm vụ."

Đến lúc này Vương Nhất Bác mới hiểu tại sao Tiêu Chiến lại sắp xếp cho cậu đến hồ Thanh Đảo. Nói cho cùng thì cậu ở cùng Tiêu Chiến vẫn có chút ưu ái hơn một chút. Mặc kệ mục đích của anh là vì cái gì, miễn là cậu có thể chấp hành nhiều nhiệm vụ hơn, cậu càng có thể nhanh chóng thăng chức.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến liếc nhìn đồng nghiệp đang ngủ say, ghé lại gần nhẹ giọng gọi cậu, "Trước cuối năm nay có thể lên phi công chính thức chứ?"

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, từ kinh ngạc mau chóng chuyển thành kiên định. Cậu hướng về Tiêu Chiến gật gật đầu, cũng học bộ dáng của anh dán sát lại: "Nếu em hoàn thành 'nhiệm vụ' trước thời hạn, em có thể ngủ trên giường của anh được không?"

Vương Nhất Bác chỉ đang nói đùa, cậu nghĩ rằng Tiêu Chiến sẽ không muốn. Ai ngờ Tiêu Chiến mở miệng đã khiến cậu hối hận ngay lập tức vì nhắc đến chuyện này.

"Sáu tháng sau công ty có đợt thi tuyển phi công mới. Em sẽ có một người bạn cùng phòng." Tiêu Chiến cười cười nhìn Vương Nhất Bác, nhưng cậu lại cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Vương Nhất Bác im lặng một lúc, lấy điện thoại ra không biết gửi tin nhắn cho ai. Một lúc sau, cậu mới đưa điện thoại sang cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác đã hỏi Lưu Mỹ Hân trên Wechat rằng có liệu có trợ cấp nhà ở nếu cậu không sống trong ký túc xá hay không?

Vương Nhất Bác lại ghé sát vào tai Tiêu Chiến, gần đến mức Tiêu Chiến cảm thấy bờ môi của cậu dán vào tai mình, phả ra một luồng khí nóng, dùng chính giọng điệu của anh đáp trả: "Chiến Chiến, em đã rút lại ký túc xá rồi, tiền trợ cấp nhà ở đều để cho anh mua bánh mì nhỏ có được không?"

Tiêu Chiến cảm thấy bên tai tê dại, trong lòng không chịu nổi, đẩy Vương Nhất Bác ra, trừng mắt nhìn cậu. Anh có chút buồn bực, tại sao anh luôn nói không lại được Vương Nhất Bác, mỗi lần người đỏ mặt lại là chính mình, thật sự quá xấu hổ.

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tiêu Chiến lại không nhịn được, bí mật nắm lấy tay anh, tiến lại gần anh nói: "Chiến Chiến, anh còn chưa trả lời em, nếu em chuyển phi công chính thức trước thời hạn, em có thể ngủ trên giường của anh được không?" Cậu vừa nói vừa nhéo nhẹ vào bàn tay Tiêu Chiến.

"Được." Tiêu Chiến mở to mắt ra, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác cười cười, "Em ngủ trên giường, anh ngủ trên sô pha."

"Không được như vậy." Vương Nhất Bác nhất thời không khống chế được cảm xúc, thanh âm có chút to lên. Tiểu Dương ngồi ở ghế trước quay đầu lại liếc nhìn bọn họ, trong lòng thầm nghĩ Vương Nhất Bác nhất định là chọc giận quản lý Tiêu, khéo lại không có nhiệm vụ bay nào nữa.

Tiêu Chiến chờ Tiểu Dương quay đầu lại, lập tức trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác, em phải ở ký túc xá. Em cứ ở phòng anh thì biết nói với đồng nghiệp như thế nào?"

Vương Nhất Bác lập tức cứng họng khi bị hỏi: "Hay là...anh cũng trả lại kí túc xá, hai chúng ta thuê nhà bên ngoài?"

Tiêu Chiến không nói, dùng ánh mắt "Em có bệnh à" nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác lập tức nản lòng. Cậu biết Tiêu Chiến sẽ không đồng ý, là cậu quá nóng lòng. Cậu không muốn ở chung ký túc xá với người khác, nếu phải có bạn cùng phòng, đó nhất định phải là Tiêu Chiến. Nhưng sống ở chỗ của anh quả thực rất dễ bị đồng nghiệp nói ra nói vào. Vương Nhất Bác cũng không biết phải làm như thế nào bây giờ.

Tiêu Chiến thở dài lắc đầu, "Đến lúc đó rồi nói sau. Trước tiên hãy nghĩ đến công việc đi. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc đưa tiền cho anh. Bố mẹ em phải chi nhiều tiền như vậy để cho em học phi công, trước tiên kiếm tiền trả lại cho cha mẹ đi."

"Còn anh, anh có muốn trả lại phần tiền của Dương Tu Kiệt cho cha mẹ anh ấy hay không?"

Tim Tiêu Chiến hơi chùng xuống sau khi nghe thấy lời này. Ngay khi Vương Nhất Bác hối hận vì đã hỏi câu này thì đã nghe Tiêu Chiến chậm rãi nói: "Tiền bảo hiểm của anh ấy là đủ rồi. Chỉ là bố mẹ anh ấy sức khoẻ không tốt, lại chỉ có mình anh ấy. Anh không thể nào mặc kệ được." Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác về điều này, cũng là lần đầu tiên anh nói ra với một người khác ngoài cha mẹ mình.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến sau khi nghe anh nói. Cậu hiểu hết, nhưng gánh nặng của Tiêu Chiến vẫn là quá lớn. Cậu muốn giúp anh, nhưng chính mình hiện tại còn không có năng lực trả lại tiền cho cha mẹ mình. Hơn nữa, Tiêu Chiến hiện tại cũng sẽ không tiếp nhận. Cậu chỉ hi vọng một ngày nào đó, không chỉ cậu đủ mạnh mẽ, mà Tiêu Chiến cũng có thể yên tâm tiếp nhận tình cảm của cậu đối với anh.

***

Xe đưa hai người trực tiếp trở lại ký túc xá, và họ gặp Mã Bân ngay khi bước vào thang máy.

"Anh đi đâu lêu lổng, giờ mới về vậy?" Câu nói đầu tiên của Vương Nhất Bác khiến Mã Bân suýt chết trân tại chỗ. Ngay trước mặt quản lý, Vương Nhất Bác lại không biết lựa lời.

"Cậu bị ngốc à? Tôi không thể làm thêm giờ sao?" Mã Bân nói xong liền liếc nhìn Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh kiểm tra điện thoại.

"Ồ, ra vậy." Vương Nhất Bác ngừng nói, bí mật vươn cổ nhìn vào điện thoại của Tiêu Chiến.

"Nhất Bác, cậu có muốn chơi một hai ván game không?" Mã Bân thấy Vương Nhất Bác dám nhìn trộm điện thoại di động của quản lý, liền vội vàng cắt ngang hành động của cậu.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Tiêu Chiến mới nói: "Không được, tôi vừa đi công tác về, mệt quá. Anh không có việc gì thì cùng anh Lý tham khảo chuyên môn, hoặc là uống trà, tâm sự gì đó đi."

"Cậu có thể câm miệng được rồi đấy. Lúc này uống trà thì cả đêm không ngủ được à?" Mã Bân vươn tay muốn đánh nhưng Vương Nhất Bác đã vội vàng tránh qua một bên đụng phải Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, quên mất ở đây vẫn còn có người khác, trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác. Mã Bân nhìn thấy ánh mắt của anh thì không dám đùa bỡn nữa. Anh ta lo lắng Vương Nhất Bác mới vào không lâu, lại làm lãnh đạo nhìn không thuận mắt thì không tốt lắm.

Cuối cùng cũng lên đến tầng, Tiêu Chiến bước ra khỏi thang máy với điện thoại di động và chiếc túi xách nhỏ của mình, không thèm nhìn đến Vương Nhất Bác. Lúc này, Mã Bân mới để ý thấy Vương Nhất Bác đang mang theo hai chiếc túi, một trong số đó hẳn là của Tiêu Chiến.

"Giúp quản lý xách túi?" Mã Bân thấp giọng trêu chọc Vương Nhất Bác.

"Đúng rồi, anh cũng có mắt nhìn đấy. Mau vào đi thôi, giúp anh Lý rót nước pha trà, có khi anh Lý sẽ chỉ dạy anh nhiều hơn một chút." Vương Nhất Bác nhìn Mã Bân vào phòng mới nhanh chóng đuổi theo Tiêu Chiến.

***

"Chiến Chiến mệt mỏi rồi, có muốn uống nước không? Ăn chút gì nhé? Em gọi cơm!" Bộ dạng ân cần của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến không kịp thích ứng, nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác.

"Không có gì đâu, em chỉ muốn đối tốt với anh một chút. Anh cũng có thể quan tâm đến em nhiều hơn mà. Hehehe." Vương Nhất Bác cười ngây ngô gãi gãi đầu.

"Để anh đặt đồ ăn. Em còn chưa có tiền lương, ăn uống cũng cần tiết kiệm một chút. Anh sẽ xem xét nên làm gì khi có nhiệm vụ. Đi đun một ít nước đi."

" Được rồi, được rồi. Anh muốn ăn cái gì em mua cái đấy! Nếu không đủ tiền, em sẽ tìm cách kiếm tiền, nếu không thì bán thân cũng được."

"Em bị bệnh à? Sao trước đây không thấy miệng em kém đến vậy?" Tiêu Chiến cầm di động gọi một đống đồ chính mình muốn ăn, cuối cùng thật sự không đành lòng, ghi chú thêm một dòng chữ ít cay.

"Chiến Chiến, không thì anh mua em đi? Muốn làm gì đều được." Vương Nhất Bác dựa vào trước mặt Tiêu Chiến, vẻ mặt ủ rũ.

"Được." Tiêu Chiến nhéo nhéo má sữa của cậu, "Em đem hết quần áo mang đi công tác trong vali giặt đi."

"Được." Vương Nhất Bác vội vàng mở hàng lý, thu thập quần áo bẩn, "Chiến Chiến, quần áo trên người cũng thay luôn đi."

Tiêu Chiến quay lại lầu hai thay quần áo ở nhà, từ cầu thang ló ra, thấy Vương Nhất Bác chỉ đứng ở dưới nên ném quần áo xuống dưới lầu. Quần áo rơi trúng đầu Vương Nhất Bác khiến anh cười nghiêng ngả.

Anh trở lại phòng khách, mở TV ra, nép vào ghế sô pha, nghe Vương Nhất Bác bận rộn thu dọn quần áo, nhất thời cảm thấy cuộc sống thế này có vẻ không chân thật.

Máy giặt bắt đầu chuyển động, Vương Nhất Bác ngồi lại bên cạnh Tiêu Chiến, đưa tay ra trước mặt anh.

"Cái gì?" Tiêu Chiến liếc nhìn lòng bàn tay trống rỗng của cậu.

"Làm xong rồi thì phải có thù lao!" Vương Nhất Bác tự nhiên nhìn Tiêu Chiến.

"Em muốn gì?" Tiêu Chiến đặt điều khiển từ xa xuống, cầm điện thoại di động đi, chuẩn bị bấm vào hộp thoại của Vương Nhất Bác để gửi cho cậu một phong bao đỏ.

"Anh có thể sắp xếp cho em một nhiệm vụ bay vào tuần sau không?" Vương Nhất Bác nghiêm túc hỏi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khó tin nhìn cậu, "Em thật đúng là biết lợi dụng cấp trên!"

"Em chỉ muốn bay nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn để giúp đỡ anh!" Chỉ bằng cách bay nhiều hơn, cậu mới có thể được thăng chức lên cơ trưởng sớm hơn.

"Ai cần em giúp đỡ!" Tiêu Chiến thoát khỏi Wechat, mở bản ghi nhớ ra để kiểm tra, "Có một nhiệm vụ vào tuần tới, là một lễ cưới trong thành phố." Tiêu Chiến vốn dự định tự mình thực hiện nhiệm vụ này, bởi vì hôm đó là cuối tuần, lại là đám cưới, nên có một số yêu cầu nhất định đối với sự xuất hiện của phi công, thời gian bay không lâu, nhưng lại phải mất nhiều thời gian chờ đợi tại chỗ.

"Được, được rồi. Em đi một mình sao?" Vương Nhất Bác đoán rằng cuối tuần mới tổ chức hôn lễ, nếu như Tiêu Chiến được nghỉ, không biết có thể đi cùng cậu không.

"Nếu không, cuối tuần anh phải phân công cho em thêm một người và trả thêm tiền lương tăng ca cho người ta sao?" Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, "Mô hình 429, lần gần đây hình như em đã luyện tập với mô hình này."

"Đúng rồi, nhà kho ở Hải Thành chỉ có mô hình 429."

"Tuần sau bay nhiều hơn." Tiêu Chiến gật đầu.

"Còn anh? Anh được nghỉ mà không đi cùng em sao?" Vương Nhất Bác hỏi thẳng khi không chờ được câu trả lời mình muốn.

"Được một tấc lại muốn tiến một thước rồi đấy Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến vỗ đầu cười.

***

Sau hai ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tiêu Chiến bắt đầu bận rộn trở lại. Nhiệt độ ở các thành phố trên toàn quốc đều ấm lên, ở Hải Thành lại càng ngày càng nóng, nhiệm vụ bay cũng càng ngày càng nhiều. Hai năm trở lại đây, nhà nước hỗ trợ mạnh mẽ cho ngành hàng không nói chung, càng ngày càng có nhiều doanh nghiệp kinh doanh hàng không trên cả nước. Thời gian này, Tiêu Chiến luôn nhận được rất nhiều các cuộc gọi từ các công ty săn đầu người.

Tiêu Chiến không có kế hoạch rời khỏi Đông Á, vì vậy anh hầu như không quan tâm đến các cuộc gọi này, chỉ trực tiếp từ chối. Mãi cho đến tối thứ năm, sau khi cùng Vương Nhất Bác ăn cơm, anh lại nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại quen thuộc.

"Xin chào Tiêu Chiến, đã lâu không liên lạc." Người ở đầu dây bên kia tràn đầy tự tin, giọng nói đặc biệt của anh ta khiến Tiêu Chiến dù muốn cũng không quên được.

"Chào anh Lưu. Sao anh đột nhiên lại nhớ ra gọi điện cho em?" Tiêu Chiến nhàn nhạt trả lời.

"Đã lâu rồi anh không liên lạc với em. Từ khi Dương Tu Kiệt rời đi, bên anh rất lộn xộn, hai năm qua rất khó khăn mới có thể sắp xếp lại. Anh vốn luôn muốn liên lạc với em. Anh cũng nghe nói rằng em đã là giám đốc bộ phận bay của Đông Á." Lưu tổng dừng một chút, thở dài tiếp tục nói: "Nếu Tu Kiệt vẫn còn ở đây, cậu ấy hẳn đã là quản lý chuyến bay của Tân Nam. Hai người bọn em đều ưu tú như vậy."

Tiêu Chiến cũng trầm mặc. Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh nghe được rất rõ ràng, vị Lưu tổng này có lẽ là Lưu Tú, tổng giám đốc của Tân Nam.

"Tiêu Chiến, anh đã từng đề cập với Dương Tu Kiệt mời em đến Tân Nam, hai người bọn em có thể ở bên nhau. Thật đáng tiếc."

Tiêu Chiến bắt đầu trở nên bực bội, người ở bên kia điện thoại có thể không biết, nhưng Vương Nhất Bác lại thấy rất rõ ràng. Tiêu Chiến đang nhíu mày, khoé miệng cũng mím chặt.

"Anh Lưu, nếu anh có chuyện gì cứ nói thẳng." Tiêu Chiến thanh âm vẫn nhàn nhạt như cũ, hoàn toàn không thể hiện ra chút nào khó chịu.

"Vậy thì anh nói thẳng nhé. Sự phát triển của Tân Nam quả thực không tốt bằng những năm trước, ngay cả Đông Á bây giờ cũng không so sánh được. Nhưng anh hi vọng em có thể đến Tân Nam, anh có thể giao cho em vị trí phó tổng giám đốc. Tiền lương chắc chắn cao hơn khi em ở Đông Á 50%. Em cũng có thể đưa cả đội bay đến đây. Điều kiện gì anh cũng có thể thương lượng." Thanh âm của Lưu tổng rất thành khẩn, Tiêu Chiến cũng có thể nghe thấy.

Theo như Tiêu Chiến biết, mặc dù sự phát triển của Tân Nam không tốt như những năm trước, nhưng cũng không cần nhiều phi công như vậy, thậm chí không cần đào anh qua. Trừ khi Tân Nam tăng vốn đầu tư trong năm nay để quyết tâm lấy lại vị thế dẫn đầu ngành.

Lưu tổng cũng nhận thấy sự do dự của Tiêu Chiến, và trước khi anh kịp mở lời, ông đã nói thẳng: "Tân Nam nhận được khoản đầu tư lớn của chính phủ trong năm nay, còn được nhà tư bản dầu mỏ sừng sỏ rót vốn. Tân Nam đã im lặng hai năm, bây giờ đã đến lúc phải đưa nó trở lại vị trí cũ."

"Em hiểu, anh Lưu. Nhưng hiện tại công việc của em ở Đông Á rất tốt. Để em suy nghĩ một chút." Tiêu Chiến cắn môi dưới, "Anh Lưu, em muốn hỏi tại sao anh lại chọn em? Có rất nhiều người giỏi hơn em ở trong ngành."

"Có lẽ là do anh hơi hoài cổ. Lúc trước, anh rất thích Tu Kiệt. Mỗi khi có ngày nghỉ, em đều đến tìm cậu ấy. Cậu ấy có một ngày nghỉ cũng sẽ đến Hải Thànhtìm em. Anh lúc ấy liền suy nghĩ hai người các em nếu có thể cùng đến Tân Nam thì sẽ là át chủ bài của công ty. Sau này, anh có thể hiểu tại sao em và Tu Kiệt lại lựa chọn như vậy. Hai người đều xuất sắc và nhiều tham vọng, làm sao một núi có thể chứa được hai con hổ? Nhưng bây giờ Tu Kiệt không còn nữa, anh chỉ nghĩ đến em. Trong hai năm qua, em đã làm việc ở Đông Á. Những người trong ngành đều biết đến và đánh giá em rất cao. Anh nghĩ em chắc hẳn đã nhận được rất nhiều cuộc gọi như thế này, nhưng anh hi vọng rằng nếu em tiếp nhận một cuộc gọi như thế, có thể nghĩ đến tình bạn cũ giữa chúng ta và ưu tiên cho Tân Nam."

Lưu tổng nói rất chân thành. Vài năm trước Tiêu Chiến có thể tin 100% lời nói của ông ta, nhưng anh bây giờ đã khác. Ở trong đội ngũ quản lý, anh có thể nhận ra được ý định thật sự của ông ta không hẳn là như vậy. Lời của Lưu Tú cũng đúng, nhưng còn có các lý do khác, ví dụ như Tân Nam muốn phi công của Đông Á, cũng như bộ phận kinh doanh của Đông Á, thậm chí còn có kế hoạch khác nữa.

"Được rồi, anh Lưu, em sẽ suy nghĩ lại." Tiêu Chiến không từ chối ngay lập tức. Con người hướng chỗ cao là chuyện bình thường, anh đã đi lên chức quản lý này, chức phó tổng giám đốc đích thực càng hấp dẫn, huống chi Tân Nam muốn vực lại không phải là chuyện khó.

Tiêu Chiến cúp điện thoại, liền thấy Vương Nhất Bác đang u oán nhìn mình.

"Làm gì vậy? Ăn no chưa?" Tiêu Chiến tiếp tục cầm đũa gắp chút thức ăn đưa vào miệng.

"Anh định đổi việc à?" Vương Nhất Bác hỏi thẳng. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Chiến sẽ rời khỏi Đông Á, càng không nghĩ rằng mình sẽ tách khỏi anh. Nhưng nếu như Tiêu Chiến quyết định rời đi, cậu cũng nguyện ý đi theo, cũng không chỉ bởi vì cậu thích Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến còn là thầy của cậu, và anh luôn sẵn sàng chỉ dạy cậu thật tốt.

"Có hay không, liên quan gì đến em?" Tiêu Chiến không muốn trút giận lên người Vương Nhất Bác, nhưng quả thực cuộc gọi của Lưu Tú đã khiến anh mất bình tĩnh.

"Anh muốn đổi công việc hay không đối với em không quan trọng. Em sẽ đi nếu anh muốn. Em sẽ đi bất cứ nơi nào mà anh đi, đối với em không quan trọng." Trong lòng Vương Nhất Bác cũng rất khó chịu. Vẫn là bởi vì Dương Tu Kiệt mà Tiêu Chiến dao động.

"Vương Nhất Bác, em đừng ngây thơ như vậy có được không?" Tiêu Chiến ném đũa xuống bàn, đứng dậy, đẩy ghế rời khỏi phòng ăn.

----------

Quản lý Tiêu đang nghiêm túc xem xét việc phát triển sự nghiệp trong tương lai của họ, nhưng Tiểu Vương lại cho rằng anh không thể bỏ xuống được tình cảm với Dương Tu Kiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip