Louis Williams Agriche sau khi đến được Mỹ, hắn rất nhanh chóng thì được vào học tại trường 30th Avenue School, còn có tên khác gọi là Q300.
Ngôi trường này chính là dành cho những thần đồng, nằm ở Astoria, thành phố New York. Bởi vì là một ngôi trường dành cho những tài năng trẻ, cho nên sự giáo dục ở đây so với các trường bình thường hoàn toàn không giống. Chương trình giảng dạy ở đây đều rất đặc biệt, ngay cả môi trường cũng đều rất tốt. Thầy hiệu trưởng và giáo viên cũng đều luôn quan tâm đến học sinh, ông ấy mỗi buổi sáng và lúc tan trường đều chào hỏi học sinh, còn đặc biệt nhớ tên của từng người. Giáo viên ở trong trường cũng không phải quá ép buộc chuyện bài tập về nhà, bọn họ trái lại là ủng hộ các em ấy làm việc theo kiểu họp nhóm, ngoài ra thái độ của từng lão sư đều rất thân thiện và cởi mở. Còn nữa, sau giờ học của trường đều có mở câu lạc bộ hoạt động after school, đều là những chương trình rất thú vị, có thể phát triển tư duy của học sinh rất tốt. Chính là vì nền giáo dục xuất sắc như vậy, ngôi trường Q300 này thì thường xuyên có tên ở trong mấy bảng xếp hạng trường học của New York, có khi là trên toàn nước Mỹ (*).
(*) Toàn bộ thông tin đều là trên mạng a, toii cũng không biết bé nhà học trường gì nên chọn đại một trường, mà Q300 nghe nói cũng tốt lắm. Nghe phụ huynh bên đấy review khen quá chừng, còn đánh 5 sao nữa
Ngôi trường này rất tốt nhưng Taminier lại muốn cho Louis nhập học vào trường còn tốt hơn thế này. Nhưng hắn đã từ chối bởi vì đây là nơi có bóng hình người con gái mà hắn đang tìm kiếm
Hiệu trưởng của trường là ông Eden lại đích thân đi ra tới cửa trường đón và dẫn bọn họ đi thăm quan
Đối với sự đón tiếp nhiệt tình này Louis rất ngạc nhiên, dù sao hắn đã kêu Taminier không cần đề cập đến thân phận của hắn. Trong hồ sơ nhập học cũng chỉ ghi hắn là con của gia đình giàu bình thường mà thôi. Chỉ là con trai gia đình giàu bình thường cũng không cần đón tiếp như vậy, đối với tình huống này Louis thật sự rất nghi ngờ
Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng Louis lại không nói ra
" N....cậu Taminier và cháu Louis, chào mừng đến với trường 30th Evenue School " Hiệu trưởng Eden mỉm cười hòa ái nhìn Louis và Taminier, vẻ mặt rất thiếu khách và lễ độ
Louis cảm thấy không đúng, ánh mắt của hắn bên trong có một sự lấy lòng. Có lẽ hiệu trưởng Eden nghĩ hắn là trẻ con cho nên loại ánh mắt đó không thèm che giấu luôn
Bất giác Louis lại nhìn sang Taminier một cách lặng thầm
Taminier không có nhận ra Louis đang nhìn mình, hắn đánh giá hiệu trưởng Eden một lát. Sau đó nhẹ gật đầu đáp " Được hiệu trưởng Eden đích thân đón và dẫn đi thăm quan, thật sự rất vinh hạnh "
Hiệu trưởng Eden nghe vậy liền nở nụ cười thật tươi mang theo vài phần xua nịnh " Đâu có, có thể đón một cậu học sinh ưu tú như cháu Louis đây, tôi cảm thấy rất vinh dự mới đúng "
Lúc nhỏ trẻ con ai mà không kiểm tra IQ chứ và hắn cũng không ngoại lệ. Hơn nữa IQ còn rất cao, trong mắt Taminier, cậu chủ nhỏ nhà mình chính là thâm tàng bất lộ
Mà Louis nghe hiệu trưởng Eden nói mình thông minh nhưng lại không nhìn hắn mà chỉ nhìn chăm chăm vào Taminier thì khóe môi hơi nhuếch lên. Câu nói này rõ ràng có ý tứ là như thế này "đâu có, ngài ghé thăm đã là vinh dự của tôi rồi". Rõ ràng có ý như vậy nhưng lại lấy hắn ra làm lý do, thật coi hắn là trẻ con sao
Trong lòng Louis hơi gợn sóng nhưng đó chỉ là nhất thời, thứ hắn quan tâm là thân phận của chú Nier. Louis chỉ biết chú Nier là bạn của cha hắn và là quản gia của hắn hoàn toàn không có thân phận khác. Chỉ nhiêu đó thôi hoàn toàn không đủ để khiến hiệu trưởng trường học danh giá như vậy hạ thấp mình để lấy lòng. Rốt cuộc là chú Nier có thân phận gì mới khiến hiệu trưởng Eden hành động như vậy?
Louis cực kỳ tò mò nhưng mỗi người đều có bí mật riêng, hắn tuy muốn biết nhưng cũng không ép chú Nier nói ra. Nếu như chú Nier thật sự muốn cho hắn biết, chú ấy nhất định sẽ nói, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi
Taminier dĩ nhiên nhận ra ý tứ của câu nói hồi nãy, lạnh nhạt nhìn Eden, bình thản nói " Vậy xin nhờ hiệu trưởng dẫn đi tham quan rồi "
Tâm tình của hắn bây giờ không vui, cậu chủ nhỏ nhà hắn rõ ràng thông minh như vậy lại còn đáng yêu, cái tên này nhìn một cái cũng không nhìn, chỉ chăm chăm lấy lòng hắn. Đây chẳng phải không cho hắn mặt mũi sao, hơn nữa cậu chủ nhỏ nhà hắn từ khi nào trở nên không đáng nhìn trong mắt ông ta như vậy?
Ông ta...quả nhiên thật khó nhìn!
Độ hảo cảm của Taminier đối với hiệu trưởng Eden thân thiện như Eden tương đối bình thường nhưng đột nhiên lại giảm rồi
Hiệu trưởng Eden có lẽ không ngờ đến rằng mình dốc sức lấy lòng Taminier chỉ vì một chi tiết nhỏ đối với cậu chủ nhỏ nhà Taminier, mà độ hảo cảm của hắn dành cho mình đã tuột dốc không phanh. Nếu ông ta biết, ông ta khóc tiếng máng quá
Hiệu trưởng Eden rất là hăng say dẫn Taminier và Louis đi thăm quan, vừa đi vừa giảng lịch sử hình thành nhà trường. Những tiêu chí mà nhà trường luôn đạt được, cam đoan hệ thống kiến thức sẽ dạy và rất nhiều thứ khác
Louis công nhận, hiệu trưởng Eden tuy hạ mình lấy lòng chú Nier nhưng ông ta là một hiệu trưởng tốt. Ông ta quản lý ngôi trường này rất tốt những phương án dạy học ông ta đưa ra khiến cho tư duy và tài năng của trẻ được bộc phát toàn diện. Những cam đoan của ông ta khiến cho Louis cũng thật hài lòng
" Hiệu trưởng, hôm nay không có học sao? Cháu thấy hơi vắng " Louis cất tiếng hỏi, mặc dù đã đi thăm quan gần hết cái trường nhưng Louis vẫn chưa thấy bóng dáng của một học sinh nào
" À, hiện tại đang là giờ cơm chiều của các em học sinh " hiệu trưởng Eden nhẹ giọng giải thích
Nước Mỹ luôn có tính tự lập rất cao, lúc nhỏ họ giáo dục con cái rất tốt, tạo cho chúng cách sống độc lập. Nên việc một số trường học có học sinh ở lại ký túc xá cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ hay mới mẻ. Bất quá những đứa trẻ này vẫn được về nhà như bình thường nếu như chúng nhớ cha mẹ
Nhắc đến cơm chiều Taminier liền nhớ mình cùng cậu chủ nhỏ lên máy bay đi đến đây từ trưa đến bây giờ chưa có gì bỏ bụng. Chắc cậu chủ nhỏ nhà hắn đã đói rồi, Taminier quan tâm nói
" Louis chắc cháu cũng đói rồi chúng ta đi ăn thôi "
Vừa nói Taminier liền trách mình không chu đáo, nếu là ở Anh Quốc chắc chắn bây giờ cậu chủ nhỏ đã ăn xong chứ không phải bụng đói như bây giờ đâu
Nghe giọng điệu của Taminier, hiệu trưởng Eden tròn mắt ngạc nhiên nhìn chăm chú vào Taminier, hệt như không tin nổi đây là người mà mình nhận biết. Ông ta không khỏi nhìn xuống Louis, cẩn thận suy nghĩ lại sau đó không khỏi nuốt mấy ngụm nước bọt, nhận thức được điều gì đó ông ta vội vàng " Nếu Louis đã đói, chúng ta đi ăn cơm thôi " Nói xong hiệu trưởng Eden liền nhanh chóng dẫn đường, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ tới, cậu bé nhỏ bé đáng yêu kia lại chính là người mà "kẻ hành pháp" quan tâm, hơn nữa còn là hết mực quan tâm Chuyện này, nhất thời khiến cho ông ta khó lòng mà chấp nhận được Taminier lúc này chỉ quan tâm đến cậu chủ nhỏ có bị đói hay không thôi, làm gì có tâm trí quan tâm đến tâm trạng của hiệu trưởng Eden chứ Louis cũng cảm thấy đói rồi, dù sao trẻ con thường hay đói bụng mà hơn nữa hắn đã phải ở trên máy bay mấy tiếng đồng hồ đó Nhà ăn của trường thật sự rất rộng lớn, đủ để chứa hơn 5000 đứa trẻ vào ăn cùng lúc. Nhà trường cung cấp bàn ăn là bàn tròn cùng với ghế rồi, điếm sơ sơ cũng hơn trăm bộ bàn ghế. Vì để phòng ăn thoáng mắt hơn mà hầu như các bức tường ở đây đều được thay bằng kính. Ngồi ăn ở đây vừa hay có thể ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài bàn Lúc mà Louis đi đến phòng ăn thì đại đa số mọi người đã ăn xong và đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau quay về ký túc xá. Ánh hoàng hôn cũng đã nhuốm đỏ cả căn phòng này Hoàng hôn và bình minh là hai phong cảnh mặt trời mà hắn thích ngắm nhất. Hoàng hôn lúc nào cũng lộng lẫy và thế gian đều chuyển thành một màu đỏ. Ở khoảng khắc này cho dù là ai, Louis đều cảm thấy họ và mình rất giống nhau, đều bị hoàng hôn bao hãm lấy Hơn nữa lúc còn nhỏ, cha mẹ hắn coi phim rất thích cảnh hoàng hôn, nói là cảnh hoàng hôn thật lãng mạn và có lẽ từ đó hắn bắt đầu thích hoàng hôn " Cháu ngồi ở đây đợi chú, chú đi lấy đồ ăn cho cháu " Taminier ngồi xuống xoa đầu Louis ôn nhu căn dặn sau đó nhanh chóng bước đi Hắn không an tâm về đồ ăn ở trường, mặc chất lượng dạy học lẫn thức ăn ở đây đều được đáng giá tốt. Nhưng hắn phải đích thân kiểm tra lại mới an tâm Louis rất là ngoan ngoãn mà đi tìm bàn trống ngồi xuống, có lẽ trong gian phòng rộng lớn có đầy bàn ghế rộng lớn này rất dễ kiếm lấy một bàn. Nhưng ánh mắt của hắn lại va phải một thân ảnh một mình cô độc ngồi ăn bên cửa kính Louis nhìn thấy thì không khỏi ngẩn người...là nàng! Hắn đã từng gặp nàng, cô bé tóc nâu đỏ mãi mãi không lớn của hắn. Hắn biết nàng, biết luôn sở thích của nàng, cũng nhìn cuộc đời của nàng trôi qua....nhưng nàng lại không biết hắn! Hắn tiếc nuối....và cũng cảm thấy mình ngu ngốc Và...bây giờ hắn cũng gặp được nàng nhưng lại hoàn cảnh khác. Nàng có thể nhìn thấy hắn và hắn cũng có thể nhìn thấy nàng Hắn...thật sự rất vui...và có chút gì đó gọi là hạnh phúcNàng vẫn giống như vậy, vẫn hiện hữu trong kí ức của hắn không thay đổi gì. Vẫn là mái tóc màu nâu đỏ nói, đôi mắt trong veo u buồn đó nhưng gương mặt không có sự lạnh lùng chỉ có sự lạnh nhạt cùng dễ thương Dù đây không phải là thời điểm kia.. nhưng nàng thật sự rất đẹp...nàng lớn lên sẽ là một cô nương xinh đẹp. Louis đứng từ xa nhìn bóng hình đó, đôi mắt trở nên ôn hòa hơn, hắn... đột nhiên cảm thấy mình thích hoàng hôn hơn rồi Không bởi vì nó là thứ cha mẹ hắn thích....Mà bởi vì.....Dưới ánh hoàng hôn hắn đã gặp nàng!Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip