Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bùi Châu Hiền nằm mơ thấy mình bị Tôn Thừa Hoan áp hôn ở trên giường, cảm giác thần hồn điên đảo này khiến cô tỉnh lại, cả người nóng bừng cả mặt.

Nhịp tim vẫn còn đập thình thịch, Bùi Châu Hiền lấy chăn bông che mặt, lăn qua lộn lại, cách đó không xa truyền đến một giọng nói tràn đầy tươi cười vang lên:

"Tỉnh?"

"!" Bùi Châu Hiền đứng hình tại chỗ.

Tấm thảm rất dày, không nghe thấy được tiếng bước chân, chỉ cảm thấy nệm bên người hãm xuống, Bùi Châu Hiền biết là Tôn Thừa Hoan đang ngồi trên đó.

Vào tối hôm qua cô uống quá nhiều, chuyện phát sinh xảy ra sau khi say, đương nhiên là quên hết, nhưng Tôn Thừa Hoan còn đang ở trong phòng của cô, ít nhất cũng thể chứng minh là cô lại bị chăm sóc cả đêm.

Thời điểm Tôn Thừa Hoan chăm sóc cho cô, cô lại mơ thấy một giấc mơ như vậy... Bùi Châu Hiền nằm bất động vẫn không nhúc nhích, cảm thấy rất xấu hổ.

Tôn Thừa Hoan mỉm cười nhìn chăn bông: "Em không thấy chán sao?"

Mười giây sau, hai ngón tay trắng nõn thon dài từ trong chăn bông vươn ra, giống như ốc sên nhỏ thò râu ra, chậm rãi lấy chăn bông xuống, làm lộ ra một đôi mắt xinh đẹp như thủy tinh.

"Em biết em lại uống quá nhiều." Bùi Châu Hiền chuyển động tròng mắt, thẳng thừng hoá giải sự xấu hổ của mình:

"Hôm nay chị không đến công ty sao?"

Tôn Thừa Hoan bị vẻ đáng yêu của cô làm cho tươi cười không thôi: "Là ngày nghỉ."

Lịch trình làm việc của Bùi Châu Hiền cũng tạm dừng từ hôm nay, cô khẽ "Ồ" một tiếng rồi mới nghĩ đến chuyện khác, bỗng nhiên phát hiện ngón áp út tay trái của mình có đeo một chiếc nhẫn.

"Cái này!" Sự kinh hỉ thình lình xảy ra liền chiến thắng sự xấu hổ trong nháy mắt, Bùi Châu Hiền ngồi dậy, quay cuồng bàn tay của mình, rồi lại nhìn chiếc nhẫn:

"Trợ lý Diêu nói, chị tự tay làm một chiếc nhẫn để tặng cho em."

Cô biết sự tồn tại của chiếc nhẫn này, nhưng chỉ sau khi uống say mới mở miệng đòi, cũng không biết đã giấu ở trong lòng bao lâu rồi. Tôn Thừa Hoan dựa vào trên giường, cười như không cười:

"Nhẫn đều đã cho em, có thể đổi một nụ hôn buổi sáng được không?"

Tôn Thừa Hoan đang mặc một bộ đồ ngủ với đường viền cổ áo hơi hở, khi làm động tác cúi người về phía trước, mái tóc đen buông xuống, che trước ngực lại ẩn hiện cảnh xuân bên trong.

Cảnh tượng trong mơ đột nhiên hiện lên trong đầu, ánh mắt Bùi Châu Hiền chạy ra ngoài, đáp xuống trên bàn trang điểm.

Trên đó còn có thêm một số chai lọ không phải của cô, trong số đó có một nắp lọ tinh chất đã được mở, Bùi Châu Hiền nhận ra rằng Tôn Thừa Hoan vừa rồi hẳn là đang ngồi chăm sóc da ở đó.

Tôn Thừa Hoan mang vật phẩm cá nhân chuyển đến phòng của cô, nàng xâm lấn địa bàn của cô, còn ngồi ở trên giường của cô đòi hôn.

"..." Bùi Châu Hiền thân thủ nhanh nhẹn nhảy ra khỏi giường, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.

Tôn Thừa Hoan buồn cười nhìn theo bóng lưng của cô.

Kem đánh răng và bàn chải đánh răng của Tôn Thừa Hoan đang để trên bồn rửa mặt, Bùi Châu Hiền vừa đi vào đã che đôi mắt lại, vài giây sau mới mở khe hở ngón tay ra, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn mình trong gương.

Thay đổi quần áo ngủ sạch sẽ, cũng không ngửi thấy bất cứ mùi gì lạ, Tôn Thừa Hoan đã chăm sóc cô rất chu đáo.

Trên chiếc nhẫn miêu trảo giữa hai ngón tay, viên hồng ngọc rực rỡ lấp lánh, cho dù bị tay che mất nửa khuôn mặt, Bùi Châu Hiền vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của mình, khóe mắt và đuôi lông mày đều không thể kìm nén được.

......

Tôn Thừa Hoan ngồi trước bàn trang điểm, thu dọn chỉnh tề những sản phẩm dưỡng da đã qua sử dụng, trong gương trang điểm cửa phòng tắm mở ra, Bùi Châu Hiền đi ra. Cô không dừng lại tiếp tục đi đến trước mặt Tôn Thừa Hoan, khom lưng xuống hôn nàng.

"..." Tôn Thừa Hoan đón lấy nụ hôn của cô.

Hai đôi môi mềm mại dán vào nhau, Bùi Châu Hiền không quá thuần thục hôn nàng hai lần:

"Chào buổi sáng."

Tôn Thừa Hoan ngẩng mặt lên, mỉm cười nói với cô: "Rất ngọt ngào."

Mỗi một lỗ chân lông của Bùi Châu Hiền đều kêu gào lên quá thẹn thùng, cô quay đầu bò lên giường, nhặt chăn bông lên che mặt.

Tôn Thừa Hoan ngựa quen đường cũ bò đến bên cạnh cô, thương lượng với cô:

"Hiện tại tôi đều rảnh, em có muốn đi đâu chơi không?"

Bùi Châu Hiền ở trong chăn bông lắc đầu.

Tôn Thừa Hoan vuốt tóc của Bùi Châu Hiền: "Đã có kế hoạch rồi, có phải hay không?"

Bùi Châu Hiền bảo vệ tóc của mình, quay mặt lại yên lặng nhìn Tôn Thừa Hoan, lông mi mảnh mai rủ xuống, vành tai đỏ bừng.

Một giây, hai giây... Tôn Thừa Hoan nghiêng người về phía trước, Bùi Châu Hiền nhắm hai mắt lại.

Nụ hôn thân mật ngọt ngào, giống như cảnh tượng trong giấc mơ ngọt ngào đến mê người. Tôn Thừa Hoan cọ chóp mũi, nụ hôn tiếp theo dừng ở trên vành tai của Bùi Châu Hiền.

Tôn Thừa Hoan hôn thật sự rất nhẹ, nhưng Bùi Châu Hiền lại rung động nắm lấy tấm ga trải giường.

"Có một nốt ruồi nhỏ ở đây." Tôn Thừa Hoan cố ý thở ra ở bên tai cô.

Nàng chính là đang phóng hoả, ngọn lửa từ bên tai bắt đầu lan tràn, tim Bùi Châu Hiền đập loạn xạ:

"Chỉ có mỗi một cái đó."

Tôn Thừa Hoan: "Phải không? Kiểm tra một chút."

Không biết bây giờ là mấy giờ, không ai quan tâm đến thời gian trôi qua.

Bùi Châu Hiền dung túng cho Tôn Thừa Hoan say mê kiểm tra, lúc đầu còn có thể kiềm chế, không để phát ra âm thanh kỳ quái nào, nhưng sau đó hoàn toàn mất kiểm soát.

"A Hiền." Tôn Thừa Hoan hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô.

Mất một lúc lâu, Bùi Châu Hiền mới phản ứng lại là Tôn Thừa Hoan đang gọi cô.

"...Ân...ân." Bùi Châu Hiền đang rơi vào ý loạn tình mê, mơ hồ không thể nói thành lời, nhưng vẫn nỗ lực đáp lại.

Tôn Thừa Hoan: "Rất ngoan."

.....

Mặt trời lặn xuống, sắc trời vẫn chưa bị bóng tối bao trùm, tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm dần dần ngừng lại, cánh cửa được kéo ra, Bùi Châu Hiền cầm khăn tắm quấn lấy thân thể ướt đẫm của mình.

Nước ấm làm làn da của cô biến thành một màu hồng phấn xinh đẹp, Bùi Châu Hiền nghiêng cổ lại, trên đó hiện lên đầy những dấu hôn nông và sâu khác nhau, như muốn nhắc nhở cô nhớ lại, cô cùng với Tôn Thừa Hoan đã phóng túng trải qua một ngày như thế nào.

Ngượng ngùng khi xem, cô vội vàng mặc quần áo vào, trong phòng, Tôn Thừa Hoan đã đổi ga trải giường, khi thấy cô bước ra, nàng nói:

"Điện thoại của em đổ chuông."

Bùi Châu Hiền đã một ngày không động vào điện thoại: "Nó nằm ở đâu?"

Tôn Thừa Hoan: "Tôi lấy nó ra từ dưới gầm giường rồi đặt lên tủ đầu giường đằng kia."

Bùi Châu Hiền bước tới để kiểm tra, "Là Tú Anh" cô nói với Tôn Thừa Hoan.

Vừa lúc đó, Thôi Tú Anh gọi điện thoại đến, Bùi Châu Hiền kết nối:

"Tú Anh, tìm mình sao?"

Thôi Tú Anh nghe thấy giọng nói của Bùi Châu Hiền có chút khàn khàn, trong lòng cảm thấy xót xa:

"Bé con đang ở đâu? Đừng ở một mình, chúng ta đi ăn lẩu đi, tỷ tỷ thương cưng."

"Mình đang ở nhà, ăn lẩu sao?" Bùi Châu Hiền nói rồi nhìn qua Tôn Thừa Hoan.

Thôi Tú Anh: "Gần đây hẳn là cậu ăn cũng không có mùi vị gì. Đến đây để mình khai vị cho cậu. Cậu cứ héo mòn như vậy, cả ngày mình đều rất lo lắng cho cậu."

Bùi Châu Hiền che điện thoại lại, đi đến bên cạnh Tôn Thừa Hoan, nhỏ giọng hỏi nàng:

"Tú Anh mời đi ăn lẩu, chị có muốn đi không?"

Tôn Thừa Hoan thấp giọng phối hợp: "Em đi sao?"

Bùi Châu Hiền: "Xem chị."

Tôn Thừa Hoan gật đầu: "Được."

Vì thế Bùi Châu Hiền hỏi Thôi Tú Anh: " Ở đâu? Thừa Hoan cùng đi với mình."

......

Mọi người ra vào trong tiệm lẩu, người phục vụ dẫn Bùi Châu Hiền các nàng đến bàn của Thôi Tú Anh.

Thôi Tú Anh đeo một cặp kính đang chăm chú chơi game với Trịnh Kính Hào. Người phục vụ đưa người đến chỗ mà Thôi Tú Anh vẫn chưa phát hiện, chính là Trịnh Kính Hào đã đứng dậy kéo nhẹ Thôi Tú Anh, nàng ngẩng đầu lên.

"Aizz dô, đến rồi!" Thôi Tú Anh buông điện thoại di động xuống đặt xuống bên cạnh nồi lẩu trên bàn:

"A Hiền nói có Tôn tổng đến, đặc biệt dặn dò chuẩn bị một nồi lẩu hải sản không có thịt bò, không thể ăn thịt bò, chẳng phải là lạc thú nhân sinh giảm đi rất nhiều sao? "

Tôn Thừa Hoan cười nói: "Cũng còn ổn."

Trong căn phòng nhỏ có ba phía, Thôi Tú Anh kéo Bùi Châu Hiền đến bên cạnh mình, dư lại Tôn Thừa Hoan và Trịnh Kính Hào, mỗi người ngồi một bên.

Bùi Châu Hiền quay đầu lại, rũ mi cười với Tôn Thừa Hoan:

"Em với chị cùng nhau ăn nồi lẩu hải sản."

Thôi Tú Anh tiếp lời: "Sao, không phải cậu thích ăn thịt bò nhất sao, cậu cũng bị dị ứng?"

Bùi Châu Hiền: "..."

Lần trước sau khi Tôn Thừa Hoan bị dự ứng, Bùi Châu Hiền đã lên mạng tra qua, thấy một số trường hợp dị ứng nghiêm trọng. Bởi vì vợ của mình có dị ứng với thành phần đồ ăn, khi hai người hôn môi cũng sẽ làm cho cơn sốc xuất hiện.

Mặc dù Tôn Thừa Hoan không bị dị ứng với thịt bò đến mức nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng đủ để khiến Bùi Châu Hiền hoang mang lo sợ, nhưng phần tâm tư này của cô không tiện phơi bày trước mặt mọi người.

Cầm cốc nước lên, Bùi Châu Hiền giả vờ uống nước.

Thôi Tú Anh chỉ là thuận miệng hỏi, hỏi xong liền ném đi, cười tủm tỉm hàn huyên với Tôn Thừa Hoan:

"Hôm nay Tôn tổng không bận sao?"

Tôn Thừa Hoan: "Cũng bận."

Bùi Châu Hiền suýt chút nữa bị sặc nước, Thôi Tú Anh kỳ quái liếc nhìn cô một cái, tiếp tục hàn huyên cùng với Tôn Thừa Hoan:

"Tiệc tất niên cũng đã xong rồi, chắc là cũng sắp nghỉ rồi phải không?"

Tôn Thừa Hoan cười cười: "Ừm."

Thôi Tú Anh: "A Hiền thì sao? Khi nào thì nghỉ?"

Bùi Châu Hiền: "Hôm nay."

Thôi Tú Anh nói: "Được nghỉ cũng không nói một câu nào, cho nên trông cậy vào mình chủ động đi tìm cậu. Bận gì cả ngày hôm nay?"

Bùi Châu Hiền: "..."

Bùi Châu Hiền cúi đầu vuốt vuốt lỗ tai. Đường viền cổ áo len hơi nới lỏng, Thôi Tú Anh dùng ánh mắt sắc bén phát hiện ra dấu vết trên cổ của Bùi Châu Hiền.

Thôi Tú Anh trầm tư ba giây, không rõ có thể xác định, nàng cúi người gần hơn để nhìn cho rõ một chút, ai ngờ khi lại gần, mới phát hiện trên lỗ tai của Bùi Châu Hiền cũng bị mút ra đầy vết dâu tây.

Thôi Tú Anh: "..."

Thôi Tú Anh sởn cả tóc gáy.

Bùi Châu Hiền thấy Thôi Tú Anh đột nhiên nghiêng người đến, lại không nói lời nào, ngây người nói:

"Cậu làm sao vậy?"

Thôi Tú Anh đá chân Trịnh Kính Hào phía dưới dưới bàn:

"Không phải nói muốn hút thuốc sao? Muốn hút thì đi nhanh ra ngoài đi."

Trịnh Kính Hào đang canh giữ nồi lẩu của bọn họ gần như sôi trào: "Hả?"

Thôi Tú Anh nháy mắt ra hiệu với cậu ta.

Trịnh Kính Hào: "Vậy em đi một chút sẽ trở về."

Trịnh Kính Hào cầm điếu thuốc đi ra ngoài, cậu ta đi trước, Thôi Tú Anh liền đi qua ngồi vào vị trí cậu ta, làm trò trước mặt Bùi Châu Hiền, dường như không việc gì mà cứ xoa xoa cái cổ.

Bùi Châu Hiền: "..."

Bùi Châu Hiền đột nhiên có phản ứng, vội vàng lấy đôi tay che cổ lại, Tôn Thừa Hoan không rõ nguyên nhân: "Làm sao vậy?"

Bùi Châu Hiền lắc đầu: "Không...không có việc gì."

"Cổ bị làm sao vậy?" Tôn Thừa Hoan động tác tự nhiên nghiêng cằm của Bùi Châu Hiền sang một bên, muốn nhìn trên cổ của cô, Bùi Châu Hiền kéo tay nàng xuống, đỏ mặt nói:

"Không có việc gì a!"

Sự thân thiết giữa các nàng, nếu nhìn mà vẫn còn không hiểu, quả thật chính là đầu óc bị chậm phát triển. Thôi Tú Anh thiếu chút nữa nhảy dựng lên vì phấn khích, cuối cùng cũng kìm lại được sự phấn khích của mình, nàng nhìn Bùi Châu Hiền cùng với Tôn Thừa Hoan, giơ tay lên:

"Mình có thể mạo muội hỏi một câu được không?"

Tám chín phần là Thôi Tú Anh muốn nói về dấu hôn, Bùi Châu Hiền: "Tú Anh!"

Tôn Thừa Hoan: "Có thể a."

Thôi Tú Anh vỗ bàn một cái, chỉ vào Tôn Thừa Hoan nói với Bùi Châu Hiền:

"Nhìn đi, vẫn là bạn thân của mình hiểu chuyện hơn, mình sẽ hỏi bạn thân của mình."

Tôn Thừa Hoan cười nói: "Cứ hỏi."

"Hai người còn nhớ rõ không? Lần trước khi ăn tôm hùm đất ở cửa tiệm của mình, chúng ta đã chơi một trò chơi nhỏ. Mình đã luôn nghĩ về câu hỏi cuối cùng mà hai người không trả lời, luôn cồn cào trong lòng, rất muốn biết đáp án." Thôi Tú Anh nén cười:

"Nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên của hai người đã xảy ra ở đâu?"

"..." Bùi Châu Hiền phục thật sự.

Tôn Thừa Hoan hỏi Bùi Châu Hiền: "Có thể nói sao?"

Bùi Châu Hiền chống đỡ vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu không nói ra, chỉ sợ rằng đêm nay cậu ấy sẽ không buông tha cho em."

"Ha ha ha!" Thôi Tú Anh lo lắng cho mình cười đến làm càn, bị phục vụ nghe được, sẽ bị đuổi ra ngoài.

"Lần đầu tiên hôn môi." Tôn Thừa Hoan dừng lại một lúc.

Bùi Châu Hiền thầm nghĩ: Là hai ngày trước, vào buổi tiệc tất niên.

Tôn Thừa Hoan: "Là khi Bùi Châu Hiền uống say, tôi đã hôn trộm em ấy."

Bùi Châu Hiền cắt ngang thời gian ăn lẩu, sau khi các nàng tách khỏi Thôi Tú Anh, khi đi ra khỏi tiệm lẩu, Bùi Châu Hiền bám vào tay Tôn Thừa Hoan, một bên đi theo nàng đến bãi đậu xe ngoài trời, một bên hỏi nàng:

"Vậy thì tại sao chị không nói cho em biết?"

Tôn Thừa Hoan: "Nói cho em cái gì?"

"Lần đầu tiên hôn" Bùi Châu Hiền ấp úng nói: "Hôn em."

Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền đan mười ngón tay vào nhau, quay mặt nhìn chỗ khác, giọng nói mang theo gió đêm thổi qua bên tai Bùi Châu Hiền:

"Khi đó em không tỉnh táo..."

Bùi Châu Hiền đi vòng qua đứng trước mặt Tôn Thừa Hoan, đôi mắt lấp lánh như thuỷ tinh của Bùi Châu Hiền nhìn nàng.

Tôn Thừa Hoan khóe miệng cười nhẹ, nhẹ giọng nói:

"Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tôi cũng cảm thấy rất thẹn thùng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip