Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Cái gì? Cậu nói cậu cùng với Tôn Thừa Hoan là...." Thôi Tú Anh nói được nửa chừng thì vội vàng nuốt vào, để tránh những người khác trong phòng làm việc ghé mắt qua. Nàng che miệng, khó có thể tin mà trừng mắt Bùi Châu Hiền, đè thấp giọng nói:

"...hiệp ước hôn nhân? Cậu đang đùa mình sao?"

Bùi Châu Hiền: "Có cần mình đưa giấy hiệp ước cho cậu xem?"

Thôi Tú Anh: "...."

Thôi Tú Anh đứng dậy, sải bước tới bàn làm việc, vớt lấy cái ly, rót vào bên trong nửa ly nước sôi để nguội, sau đó ngồi trở lại ghế sô pha nhỏ trong chỗ tiếp khách:

"Cái khác thì mình không nói, nhưng mà 5 năm, không phải là thời hạn chỉ còn hơn một năm sao?"

Bùi Châu Hiền cầm ly nước trái cây trước mặt của mình.

Thôi Tú Anh híp mắt quan sát cô, một hồi lâu mới nói:

"A Hiền, cho mình hỏi một câu ngoài lề, cậu đã từng ngủ với Tôn tổng trong những năm kết hôn chưa?"

Bùi Châu Hiền suýt chút nữa bị sặc nước trái cây, Thôi Tú Anh vẫn không chịu buông tha, vỗ vỗ lưng cô:

"Ngủ rồi? Hay là chưa ngủ?"

Bùi Châu Hiền ho khan một tiếng, phất tay nàng đi:

"Có ngủ, mà không ngủ quá hai lần..."

Ánh mắt của Thôi Tú Anh đột nhiên sáng lên, sau đó Bùi Châu Hiền nói tiếp nửa câu còn lại:

"Nhưng không phải là loại ngủ như cậu đang nghĩ."

Thôi Tú Anh ngây ngốc nói: "Không phải như mình đang nghĩ... đó là ngủ kiểu gì vậy? Đơn thuần chỉ nói chuyện phiếm với chăn bông?"

Bùi Châu Hiền: "A."

Thôi Tú Anh im lặng thật lâu như trôi qua một thế kỷ, chắp hai tay lại:

"Là một người thành niên đã phát dục hoàn toàn về thể chất lẫn tinh thần, khi đối mặt với một đại mỹ nhân ngon miệng như Tôn tổng, thế nhưng cậu lại tâm lặng như nước, cậu thật sự là có thể? Không phải là khi Tôn tổng nằm cùng một giường với cậu, cô ấy cũng không có ý nghĩ nào khác? Haiz, mình nhất thời cũng không biết hai người các cậu rốt cuộc là đang suy nghĩ gì."

Bùi Châu Hiền muốn nói gì đó, màn hình điện thoại trên bàn trà sáng lên.

【Tôn: Hôm nay tôi về nhà hơi muộn, em về sớm nhớ cho cá ăn giúp tôi nhé. 】

Thôi Tú Anh ánh mắt sắc bén, đã nhìn ra nội dung tin nhắn, nàng ngửa cổ:

"Chuyện này đối với cậu không phải là rất có ý tứ sao, về nhà muộn còn đi thông báo với cậu."

"Là bảo mình cho cá ăn." Bùi Châu Hiền cầm lấy điện thoại bấm vào tin nhắn trả lời.

Thôi Tú Anh chụp cô: "Cái đồ ngốc này! Cho cá ăn không phải chỉ là cái cớ thôi sao?"

Bùi Châu Hiền gửi cho Tôn Thừa Hoan một biểu tượng "Ok", quay mặt lại hỏi Thôi Tú Anh:

"Phải không?"

"Tôn tổng có phải hay không thì mình không biết, nhưng mà A Hiền, cậu thật sự bỏ được sao, muốn cùng ly hôn với Tôn tổng sao?" Thôi Tú Anh chỉ vào điện thoại di động của Bùi Châu Hiền hỏi.

Trên màn hình điện thoại là cửa sổ trò chuyện của Bùi Châu Hiền cùng với Tôn Thừa Hoan, hình nền của cuộc trò chuyện là một bức ảnh của Tôn Thừa Hoan.

Trong ảnh, Tôn Thừa Hoan đang đeo khăn choàng màu xanh đậm, làn da trắng sứ, ánh mắt mềm mại, cả người lười biếng mà quyến rũ.

Đó là lần Tôn Thừa Hoan mắc mưa sinh bệnh, Bùi Châu Hiền đã chụp ảnh cho nàng để gửi cho Bùi Lan. Khi đó Bùi Châu Hiền cảm thấy rất đẹp, cô vẫn luôn không xóa, để ở trong điện thoại di động, sau đó ma xui quỷ khiến lại biến thành hình nền trò chuyện giữa hai người.

Thôi Tú Anh: "Hình nền cuộc trò chuyện được cài riêng là ảnh của cô ấy. Loại đãi ngộ ưu ái này cậu đã dàng cho ai bao giờ chưa? Kể cả mình cũng không có."

Bùi Châu Hiền: " Mình thích cô ấy."

"Hả?—" Thôi Tú Anh bị Bùi Châu Hiền dứt khoát làm cho nghẹn họng, nghẹn vài giây rồi mới nói ra một câu:

"Vậy thật ra cậu là kèo trên sao?"

Ngay khi những lời này nói ra, suy nghĩ của Thôi Tú Anh lập tức sinh động, ánh mắt sắc bén của nàng khóa chặt Bùi Châu Hiền:

"Nếu cậu thích cô ấy, làm sao cậu có thể để cô ấy thoát khỏi lòng bàn tay của cậu được? Theo quan sát của mình, Tôn tổng đối với cậu cũng không giống không có ý tứ. Cậu có muốn hành động hay không? Liền đâm thủng lớp giấy cửa sổ đang ngăn cách giữa hai người các cậu!"

Đôi mi mỏng của Bùi Châu Hiền rũ xuống, ẩn chứa đôi mắt lưu li xinh đẹp:

"Khi mình thích Ôn Niệm, nhìn sơ qua có vẻ là tình đầu ý hợp, nhưng đó cũng chỉ là mơ tưởng từ một phía của mình, tự mình đa tình."

Thôi Tú Anh vội la lên: "Đừng như vậy, đây chính là bóng ma tâm lý của cậu khi bị Ôn Niệm ngược mà ra. Làm ơn đi! Đối tượng hiện tại không phải là Ôn Niệm, mà là Tôn tổng! Tôn Thừa Hoan! Đây là hôn nhân của chính cậu, không chủ động đi tranh thủ, làm sao biết có được hay không? Thật sự chờ đến khi hết hạn hiệp ước rồi sẽ chia tay nhau, đường ai nấy đi sao?"

Bùi Châu Hiền uống một ngụm nước trái cây.

Thôi Tú Anh: "A Hiền, cậu nhìn xem mình này, Chung Duẫn gạt mình vì tiền, Cố Hiểu Duy ngoại tình, mình cũng không từ bỏ việc theo đuổi tương lai ngay cả khi liên tục gặp phải những đồ cặn bã đó! Cậu nhìn lại bản thân cậu, bất quá chỉ là một Ôn Niệm. Hiện tại trưởng bối của hai bên đều chúc phúc cho cuộc hôn nhân của cậu và Tôn Thừa Hoan. Điều kiện của Tôn Thừa Hoan lại tốt như vậy, cậu cũng thích cô ấy, quả thật là lương duyên trời cho. Cậu nói đi, cậu dựa vào cái gì mà không đi nổ lực một lần, nắm giữ hạnh phúc của mình?"

Thôi Tú Anh không chút do dự lấy chính mình ra so sánh, Bùi Châu Hiền cười nói:

"Mình đã biết rồi."

Thôi Tú Anh: "Cậu biết là tốt, mình chỉ hy vọng cậu cùng với Tôn tổng tốt..tốt..đẹp..đẹp, cũng hy vọng rằng vận tra nam của mình đến đây là dừng lại!"

Bùi Châu Hiền nhìn ra khu làm việc bên ngoài: "Kính Hào thật sự không tới?"

Thôi Tú Anh vừa nghe thấy tên Trịnh Kính Hào liền héo úa:

"Mình đã không gặp cậu ta kể từ khi cậu ta xuất viện, cũng không trả lời cuộc gọi. Hôm qua mình đã nhắn tin cho cậu ta, nói với cậu ta chữa lành vết thương cho tốt, rồi tiếp tục quay lại đây. Cậu ta đến bây giờ cũng chưa trả lời tin nhắn."

Bùi Châu Hiền: "Chắc là điện thoại bị trục trặc?"

Thôi Tú Anh: "Đừng nhắc đến cậu ta. Uống một ly đi? Mình nghĩ hiện tại chúng ta rất thích hợp vừa uống vừa nói chuyện."

Thôi Tú Anh nói cái gì thì làm ngay, lập tức đi lấy rượu cất trong cửa tiệm, Bùi Châu Hiền cúi đầu thu dọn túi xách:

"Thôi không uống, hôm khác đi, Ôn Niệm hẹn mình đến "SEVEN" gặp mặt, sắp đến giờ rồi."

Thôi Tú Anh thay đổi tốc độ: "Tôn tổng có biết trước đây cậu đối với Ôn Niệm?"

Bùi Châu Hiền chậm động tác lại: "Không biết. Mình có cần nói cho chị ấy biết không?"

Thôi Tú Anh "Nếu cô ấy không hỏi, kỳ thật cũng không cần đi?"

Bùi Châu Hiền gật đầu: "Đi trước."

......

SEVEN, Bùi Châu Hiền đẩy cửa phòng riêng ra, tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu nhìn sang.

Ôn Niệm bóp tắt điếu thuốc trong tay, cười vẫy tay: "A Hiền."

Bùi Châu Hiền đi đến hướng Ôn NIệm, bị Ôn Niệm lôi kéo ngồi xuống ở giữa ghế sô pha.

"Chị nói tìm em có chuyện, là chuyện gì vậy?" Bùi Châu Hiền hỏi nàng.

"Ngày mai chị cùng với các trưởng bối đi ra ngoài nghỉ phép, cho nên hôm nay tìm em ra đây, nhân tiện giới thiệu những người bạn mới cho em biết." Ôn Niệm xoay người qua, làm lộ ra người ngồi bên tay phải:

"Từ Lai, Từ tiểu thư."

Ôn Niệm lại ghé vào tai Bùi Châu Hiền: "'Tứ Quý' mới mở một dòng chăm sóc da mới, nhờ cô ấy làm người đại diện phát ngôn. Hiếm khi tối nay mọi người đều rảnh rỗi, cho nên hẹn gặp mặt."

Từ Lai? Nữ minh tinh tham gia diễn bộ 《 24 giờ nghĩ cách cứu viện 》?

Bùi Châu Hiền nhìn sang, quả nhiên là nàng.

Từ Lai cuộn lên một làn sóng lớn, dáng người lộ ra trong bộ váy đỏ rực. Nàng đứng dậy, đôi chân dài bước qua Ôn NIệm, chen ở bên cạnh Bùi Châu Hiền, cong mắt duỗi tay nói:

"Tôn phu nhân, xin chào, lần đầu tiên gặp mặt.

Bùi Châu Hiền: "Xin chào."

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Từ Lai biết cô, dù sao hot search lần trước của cô cùng với Tôn Thừa Hoan, cũng có nửa công lao của Từ Lai.

"Tôn phu nhân quả thật có khí chất, còn xinh đẹp hơn trong ảnh chụp." Từ Lai nghiêng người lấy ra một ly rượu sạch từ trên bàn, rót một nửa ly rượu đỏ đưa cho Bùi Châu Hiền:

"Tôn phu nhân sẽ uống chứ?"

Bùi Châu Hiền nhìn Ôn Niệm, Ôn Niệm cũng nâng ly lên, Bùi Châu Hiền liền cầm lấy ly rượu vang đỏ, ba người cụng ly, Ôn Niệm và Từ Lai đều uống một hơi cạn sạch, nên Bùi Châu Hiền cũng phải uống cạn.

Trong phòng cũng không có người ngoài, đều là tổ hạng mục của Ôn Niệm, hoặc là người đại diện cùng với trợ lý Từ Lai đưa tới. Người trẻ tuổi tụ tập chơi trò lắc xúc xắc và chơi đĩa quay, được vài vòng thì Bùi Châu Hiền bị lôi kéo uống rất nhiều.

Lúc đầu, Ôn Niệm còn thuyết phục cô uống rượu, sau đó, khi thấy vận may của cô thật sự quá xui xẻo, khi người đại diện của Từ Lai rót rượu cho Bùi Châu Hiền, Ôn Niệm ra mặt ngăn cản, giơ tay che ly rượu của Bùi Châu Hiền và nói:

"Em ấy tửu lượng cũng chỉ có nhiêu đó, không thể uống được nữa."

Người đại diện lập tức lấy ly rượu của Ôn Niệm:

"Được rồi ~ Tôn phu nhân không uống, vậy thì Ôn tổng uống thay cho cô ấy, không thành vấn đề chứ?"

Mọi người đều xôn xao ồn ào mà xem náo nhiệt, Từ Lai đột nhiên vỗ vai Bùi Châu Hiền:

"Tôn phu nhân, là điện thoại của cô đổ chuông phải không?"

Đôi mắt của Bùi Châu Hiền phiếm hồng, xoa xoa nguyệt thái dương, lấy điện thoại ra khỏi túi xách.

"Tôi đã về đến nhà, em có cho cá ăn chưa?" Giọng của Tôn Thừa Hoan truyền vào tai cô.

Bùi Châu Hiền nói: "Vẫn chưa, tôi vẫn chưa về nhà.

Tôn Thừa Hoan: "Uống rượu?"

Bùi Châu Hiền nín thở, một lúc sau mới nói: "Cô có thể nghe ra được?"

Tôn Thừa Hoan cười nói: "Ở nơi nào? Tôi đi đón em."

Bùi Châu Hiền cọ tới cọ lui rồi nói: "Vẫn là không nên phiền đến cô, tôi tự mình bắt taxi về."

Bùi Châu Hiền đang nói chuyện, Từ Lai cầm lấy điện thoại trên tay cô:

"Tôn tổng? Tôn tổng mau đến đón đi. Phu nhân của cô uống quá nhiều, tự mình đi về không an toàn."

........

Bùi Châu Hiền uống rượu không được nhiều, lúc Ôn Niệm nói không thể uống được nữa, cô cũng không có quá liều. Chỉ là trong khoảng thời gian đợi Tôn Thừa Hoan đến đón cô, không biết có phải tâm lý lơi lỏng hay không, cồn tác dụng chậm đi lên, cô dựa vào sô pha, tim đập nhanh hơn, có chút choáng váng.

Ôn Niệm đi tới nhìn cô mấy lần rồi hỏi cô có muốn nôn hay muốn uống nước hay không, Bùi Châu Hiền cảm thấy vẫn còn ổn, liền xua tay, đừng làm động đến cô.

Mọi người vẫn đang vui chơi, Bùi Châu Hiền nhắm mắt lại chỉ cảm thấy ồn ào, cho đến khi Từ Lai lay động cánh tay cô, cô mới chợt nhận ra mình thiếu chút nữa thì đã ngủ rồi.

"Tôn phu nhân, Tôn tổng đến đón cô về nhà." Từ Lai đứng dậy từ ghế sô pha nói với Bùi Châu Hiền.

Tầm mắt của Tôn Thừa Hoan đảo qua, tình cảnh trong phòng rơi vào đáy mắt. Ôn Niệm đi tới chào hỏi nàng:

"Rượu này không gây nhức đầu, A Hiền trở về ngủ một giấc thì sẽ không sao."

Tôn Thừa Hoan: "Tôi đưa em ấy đi trước, các người cứ tiếp tục, xin lỗi không tiếp được."

Mới bước đi một bước Bùi Châu Hiền liền bắt đầu lung lay, Từ Lai đã định buông ra, thấy vậy vội vàng đỡ ổn định cô, vì vậy ba người cùng nhau đi ra khỏi phòng.

Từ Lai: "Tôn tổng, xe của cô đậu ở bên dưới? Tôi giúp cô đưa Tôn phu nhân đi xuống."

Tôn Thừa Hoan nói: "Nếu nhớ không lầm, Từ tiểu thư phải không? Cô là người của công chúng, cho nên cứ như thế này đi xuống có lẽ không quá tiện cho lắm."

"...." Từ Lai mỉm cười buông tay ra: "Được rồi, chúng ta có cơ hội lại gặp."

Từ Lai trở lại phòng, Bùi Châu Hiền áp mu bàn tay vào gò má, bởi vì đang say rượu nên trên mặt rất nóng, ngước mắt nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan, cố gắng đứng yên, nhưng mà vẫn lảo đảo lắc lư.

Cô nói: "Không có uống nhiều."

Tôn Thừa Hoan: "Đi thôi."

Tôn Thừa Hoan đi ở phía trước, Bùi Châu Hiền đi theo sau nàng, nhìn bóng lưng nàng dưới ánh đèn.

Lưng thẳng tắp, đuôi tóc đung đưa, một người rất ưu nhã, ngay cả bóng dáng cũng làm cho người ta không rời mắt được. Trong lòng Bùi Châu Hiền nhẹ nhõm, vui mừng sắp trào ra, nhưng mà, nhưng mà tại sao Tôn Thừa Hoan lại đi nhanh đến vậy?

Bùi Châu Hiền bắt đầu giậm chân trái, cảm thấy không thoải mái nên đổi giậm chân phải:

"Chị chờ em với!"

Tôn Thừa Hoan dừng bước, xoay lại nhìn cô.

Bùi Châu Hiền đưa tay ra: "Đỡ em."

"..." Tôn Thừa Hoan đi trở lại, gương mặt không chút biểu cảm nào sau khi vào phòng, cuối cùng cũng đã hiện lêm tươi cười.

Bùi Châu Hiền tranh thủ đi đến bắt lấy khuỷa tay của Tôn Thừa Hoan, lập tức gắt gao giữ chặt, muốn cùng nàng cùng nhau đi, không ngại đầu nặng chân nhẹ, chưa đi được hai bước liền lảo đảo nhào vào người Tôn Thừa Hoan. Tôn Thừa Hoan đỡ lấy cô, Bùi Châu Hiền từ trong ngực của nàng ngẩng đầu nhìn lên, hai người nhìn nhau, đôi mắt đen lung linh của Bùi Châu Hiền dần dần mở to:

"Trên người chị thơm quá."

Tôn Thừa Hoan: "..."

Như thể có một phát hiện mới lạ nào đó, Bùi Châu Hiền nghiêng đầu không ngừng ngửi cổ của Tôn Thừa Hoan:

"Tại sao chị lại thơm như vậy?"

Tôn Thừa Hoan không thể không bắt lấy bả vai của Bùi Châu Hiền, cố gắng kéo ra khoảng cách với cô:

"Em có biết tôi là ai không?"

Bùi Châu Hiền gật đầu thật mạnh: "Biết."

Cô nói rằng cô biết, nhưng cô cũng không chịu thuận theo, cả người lảo đảo ngã vào Tôn Thừa Hoan. Tôn Thừa Hoan hơi lùi lại một chút, bị trọng lượng cơ thể của Bùi Châu Hiền đè lên, hai người quấn lấy nhau đập vào bức tường trên lối đi.

Tôn Thừa Hoan áp lưng chống vào tường, Bùi Châu Hiền vẫn còn đang ngửi quanh cổ nàng, Tôn Thừa Hoan nói:

"Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu rượu rồi?"

.......

"Ôn tổng, chúng tôi biết cô rất có thành ý. Ngay cả Tôn tổng cũng đến. Lẽ ra vô luận thế nào chúng tôi cũng nên chấp nhận ý tốt của cô." Người đại diện của Từ Lai thở dài:

"Nhưng Từ Lai, tính cách của cô ấy cùng những người khác không giống nhau. Lúc trước Tôn phu nhân cùng với Tôn tổng trên Weibo, sau khi cô ấy ấn thích, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, sợ người khác cho rằng cố ý nịnh bợ Tôn tổng, nên nhanh chóng hủy bỏ."

Ôn Niệm nâng mi: "Hửm?"

Người đại diện: "Hơn nửa tháng trước chúng tôi đã tiếp xúc qua với Dương tổng của quý công ty. Chuỗi bột giặc tẩy rửa hàng ngày mà ông ta phụ trách đang tìm kiếm người phát ngôn mới. Thỏa thuận hợp tác hiện đã được chuyển cho chúng tôi, vào ngày cuối cùng sắp ký kết hợp đồng, tôi tin rằng chuyện này cô cũng đã nghe qua."

Ôn Niệm mỉm cười phủi bụi trên đầu ngón tay.

Người đại diện đưa tay ra: "Ôn tổng, rất mong sự hợp tác khác của chúng ta trong tương lai."

.......

Bùi Châu Hiền ngửi một hồi liền an tĩnh, Tôn Thừa Hoan đưa cô vào trong xe, Lạc Minh Thượng nhìn băng ghế sau:

"Phu nhân uống say?"

Tôn Thừa Hoan: "Say không còn biết gì."

Khi xe đang chạy trên đường phố, Bùi Châu Hiền mơ mơ màng màng, khi đèn đỏ Lạc Minh Thượng đã đạp phanh lại.

Ngọn đèn đường tùy ý chiếu vào mặt Bùi Châu Hiền qua kính cửa sổ, Bùi Châu Hiền bị ánh sáng làm phiền, khó chịu mà nhăn nhăn cái mũi. Ngay sau đó, nguồn sáng biến mất, Bùi Châu Hiền quay đầu về hướng của Tôn Thừa Hoan, hai tròng mắt mở to ra.

Tôn Thừa Hoan đưa tay lên, giúp cô che ánh sáng của đèn đường.

"Chị là vợ của em." Bùi Châu Hiền chỉ chỉ vào Tôn Thừa Hoan, trong giọng nói như được bọc đường:

"Tôn Thừa Hoan."

Nói xong, cô che mặt lại như thể thẹn thùng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip