Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sau khi lần đó đổ thuốc bắc cho Tôn Thừa Hoan, thời gian đã đi vào tháng 11, Ôn Niệm rủ Bùi Châu Hiền đi xem phim.

Điều này đã được nói trước, Bùi Châu Hiền đồng ý mà không do dự. Sau khi công ty họp thường kỳ, cô vội vàng chạy đến rạp chiếu phim, lúc rời đi chỉ còn vài phút.

Ôn Niệm mặc một bộ váy đen, nước da trắng nõn, mang theo đồ ăn nhẹ đứng dưới cột đèn sáng lấp lánh ở rạp chiếu phim, nổi bật đặc biệt rất dễ thấy. Bùi Châu Hiền đi về phía nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Bùi Châu Hiền, mỉm cười vẫy tay.

Bùi Châu Hiền tiếp nhận túi đồ ăn nhẹ từ tay nàng, hai người cùng nhau kiểm vé rồi đi vào.

"Chờ rất lâu sao?" Bùi Châu Hiền hỏi nàng.

Ôn Niệm: "Mười phút? Chị cũng vừa mới đến."

Đèn trong rạp phụt tắt, Ôn Niệm thân mật mà kéo khuỷa tay Bùi Châu Hiền đi lên bậc thềm. Bùi Châu Hiền theo bảng hướng dẫn con số trên mặt đất và tìm được chỗ ngồi cho hai người.

Mấy ngày nay nhiệt độ ấm lên, váy của Ôn Niệm có hơi ngắn một chút. Vừa vào chỗ ngồi, Bùi Châu Hiền liền cởi áo khoác khoác lên đầu gối Ôn Niệm:

"Ở đây có điều hòa nhiệt độ, tốt nhất vẫn là chị đừng trúng gió."

Ôn Niệm đem áo khoác kéo lên trên, dựa vào lưng ghế thở dài xúc động:

"Từ nhỏ đến giờ chính là em đã chăm sóc chị rất nhiều, A Hiền, chị thật sự phải bù đắp tốt cho em mới được."

Bùi Châu Hiền xoè tay ra: "Được, đưa chi phiếu đây."

Ôn Niệm mỉm cười vỗ tay cô, lòng bàn tay hai người chạm vào nhau:

"Không thành vấn đề, em muốn cái gì thì cứ mở miệng. Tỷ tỷ sẽ cho em"

Bùi Châu Hiền: "Suy nghĩ đã."

Đoạn phụ đề mở đầu xuất hiện trên màn hình lớn phía trước, Bùi Châu Hiền ngồi ngay ngắn, tay hai người đồng thời tách ra, bộ phim chính thức mở màn.

《 24 giờ nghĩ cách cứu viện 》 là một bộ phim chiến tranh đô thị hiện đại. Bùi Châu Hiền đã xem một số bản xem trước trên mạng xã hội. Đây là bộ phim hot nhất gần đây. Ngay cả khi Ôn Niệm không rủ cô đi, cô cũng sẽ tìm thời gian để đi xem.

Ôn Niệm mở gói khoai tây chiên đưa cho Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền đang tập trung vào bộ phim, cầm ăn vài miếng, thầm nghĩ cái này không ngon bằng Tôn Thừa Hoan mua lần trước, ăn rất ngon.... Nhãn hiệu gì nhỉ?

Tuy nhiên, cô đã nhanh chóng bỏ lại sự so sánh về khoai tây chiên ra ngoài sau đầu, nhịp độ của phim rất nhanh. Một cuộc chạy đua với thời gian đang được triển khai trên đống đổ nát của thành phố đầy khói lửa. Chiến đấu đồng sinh cộng tử cùng đồng đội, tình tiết rất kích thích, đem lại cảm xúc mênh mông cho người xem.

Bùi Châu Hiền không ngừng chú ý đến cảnh quay nửa cuối phim, nhóm nhân vật chính đã hy sinh vài người, không khí trong rạp trở nên trầm mặc, nhiều khán giả lấy tay lau nước mắt. Khóe mắt Bùi Châu Hiền cũng đã ươn ướt, ánh sáng bên cạnh Ôn Niệm xẹt qua, Ôn Niệm đang cúi đầu xem điện thoại.

Kể từ khi vào rạp đến giờ, tin nhắn trên điện thoại di động của Ôn Niệm dường như đến không ngừng.

Qua vài phút, Ôn Niệm cầm áo khoác của Bùi Châu Hiền khoác lên trên người, nói khẽ với cô:

"Chị ra ngoài nghe điện thoại."

Ôn Niệm đi ra ngoài đến nửa giờ, khi trở về thì bộ phim đã kết thúc. Trong tiếng nhạc nền giật gân và bi thương, đèn xung quanh bật sáng, cô gái ngồi xem phim ở hàng ghế đầu nhẹ nhàng nói:

"Tàn khốc quá, cách cứu viện kiểu này thật sự có đáng không?"

Bùi Châu Hiền lấy khăn giấy xoa xoa dưới mắt, nhẹ giọng hỏi Ôn Niệm:

"Chị rất bận sao?"

Ôn Niệm giải thích: "Không phải, chỉ là công ty có chút ngoài ý muốn. Trợ lý Chu đang báo cáo với chị."

Bùi Châu Hiền biết Ôn Niệm vất vả như thế nào trong công việc, căn bản cũng không trông cậy nàng sẽ bởi vì sức khoẻ của mình mà hoàn toàn buông tay chuyện của công ty.

Bùi Châu Hiền: "Có nghiêm trọng không?"

Ôn Niệm: "Cũng còn tốt."

"Chị đừng có gạt người, dù sao trước khi đi làm cũng phải chăm sóc thân thể cho tốt đã." Bùi Châu Hiền vừa nói, vừa lấy ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mắt.

Ôn Niệm cười cô: "Cái này em đang khóc quỷ a."

Sau khi rời rạp chiếu phim, đã đến giờ ăn tối, Ôn Niệm đề nghị đi "Lâm Ký" ăn tối, hai người rất ăn ý với nhau.

Lúc Ôn Niệm gọi món ăn, Bùi Châu Hiền nhận được một tin nhắn từ Thôi Tú Anh.

【Thôi Tú Anh: Chết tiệt, trái tim của mình đã bị ngắm bắn, bộ phim mới nhất vừa mới chiếu 《 24 giờ nghĩ cách cứu viện 》, bên trong phim có tay súng bắn tỉa, mẹ tôi ơi, đẹp trai đến mức phạm quy luôn! A Hiền, tối nay cùng mình đi xem đi! 】

Các bức ảnh của tay bắn tỉa lần lượt xuất hiện trong khung trò chuyện.

【 Thôi Tú Anh: [ tình yêu phóng ra ] [ tình yêu phóng ra ] [ tình yêu phóng ra ]】

Chỉ cần nhìn dòng chữ là có thể hiểu được Thôi Tú Anh hưng phấn như thế nào, Bùi Châu Hiền có không chút đành lòng mà dội gáo nước lạnh vào người nàng:

"Mình vừa mới xem xong."

Thôi Tú Anh trực tiếp bấm điện thoại, chua ngoa nói:

"Cậu nói không có thời gian đi cùng mình, còn nói vừa mới xem xong, cậu đi xem phim sao không tìm mình? Nhờ sự nhiệt tình của mình đối với cậu, vé đã mua hết rồi!!"

Bao năm qua Thôi Tú Anh vẫn luôn cùng cô đi xem phim, Bùi Châu Hiền ý thức được sai lầm liền dỗ dành nàng:

"Vậy mời cậu đi ăn tối? Vẫn là uống rượu? Cậu quyết định đi."

Thôi Tú Anh: "Cậu có chuyện gì vậy? Cậu không thể đi cùng với mình sao?"

Màu đỏ trong hốc mắt Bùi Châu Hiền vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô kháng cự theo bản năng:

"Bộ phim này mặt sau còn rất trầm trọng. Mình chưa vượt qua được, mình không thể xem lại lần thứ hai trong thời gian ngắn."

Thôi Tú Anh: "Thật sao? Này tay bắn tỉa của mình đâu? Tay súng bắn tỉa rốt cuộc là sống hay chết?"

Bùi Châu Hiền nói từ "Anh ta...", Thôi Tú Anh vội vàng ngắt lời:

"Chờ đã, cậu đừng nói, đừng nói cho mình biết, đừng tiết lộ, sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của mình, mình muốn chính mình xem."

Bùi Châu Hiền: "..."

"..." Thôi Tú Anh khôi phục lại trạng thái chua xót:

"Vậy cậu cùng xem với ai? Tôn tổng?"

Bùi Châu Hiền theo bản năng nhìn Ôn Niệm, Ôn Niệm đang nói với người phục vụ những gì không ăn được trong nguyên liệu nấu ăn, Bùi Châu Hiền nói với Thôi Tú Anh:

"Ôn Niệm."

Ôn Niệm nghe thấy tên của mình, quay đầu nhìn qua.

Thôi Tú Anh ngẩn người mười giây: "Ồ, chị ấy... chị ấy không sao chứ? Cậu thay mình vấn an với chị ấy."

Bùi Châu Hiền: "Được, đã biết."

Cúp điện thoại, Ôn Niệm đưa thực đơn cho Bùi Châu Hiền:

"Em nhìn xem, em có món nào khác muốn ăn không... Vừa rồi là ai? Cũng mời em xem 《 24 giờ nghĩ cách cứu viện 》?"

Bùi Châu Hiền: "Thôi Tú Anh, cậu ấy cũng đã mua vé hết rồi."

Ôn Niệm: "A.... Sớm biết vậy, rủ em ấy đi xem cùng với chúng ta, em ấy không vui sao?"

"Cậu ấy sẽ không." Bùi Châu Hiền cười cười đưa thực đơn cho người phục vụ:

"Trước cứ như vậy đi."

---

Cả hai người vừa nói chuyện vừa ăn, rất lâu sau bữa ăn mới kết thúc. Trông công ty phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể như lời của Ôn Niệm nói: "Cũng còn tốt." Tâm trạng của nàng không bị ảnh hưởng, ngược lại vẫn luôn rất vui vẻ.

Bóng đêm bao vây đường phố, đứng bên ngoài "Lâm Ký", Ôn Niệm muốn đưa Bùi Châu Hiền về nhà.

Hai người không ở cùng một khu, lại đi hai hướng khác nhau, Bùi Châu Hiền từ chối nói:

"Quá không tiện đường, chị về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Em sẽ tự mình đón xe."

Ôn Niệm giả vờ tức giận: "Vừa rồi mới nói muốn bù đắp cho em, em liền như vậy không cho mặt mũi?"

Thật sự không cần khách khí với Ôn Niệm vì loại chuyện này, Bùi Châu Hiền vừa định nhả ra, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, cô cúi đầu nhìn xem, là Tôn Thừa Hoan.

"Em về nhà chưa?" Tôn Thừa Hoan ở trong điện thoại hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng và chậm rãi.

Bùi Châu Hiền nghe được giọng nói của nàng, hướng về phía ánh đèn khóe miệng hơi nhếch lên:

"Còn chưa về, vừa định trở về."

Tôn Thừa Hoan: "Em ở đâu?"

Bùi Châu Hiền: "Lâm Ký, vừa mới cơm nước xong."

Tôn Thừa Hoan: "Hả? Thật là trùng hợp, tôi cũng ở gần Lâm Ký, có muốn cùng nhau trở về không?"

---

Kết thúc cuộc gọi, Bùi Châu Hiền lắc điện thoại và nói với Ôn Niệm:

"Thừa Hoan vừa lúc ngang qua đây. Em sẽ đi cùng cô ấy, nên đỡ làm phiền chị."

"Ồ" Ôn Niệm đã đoán được đại khái lời nói của Bùi Châu Hiền:

"Cô ấy bao lâu nữa sẽ đến? Chị sẽ đợi cô ấy cùng với em."

Bùi Châu Hiền: "Hẳn là sẽ không lâu lắm."

Tôn Thừa Hoan nói rằng ở gần Lâm Ký, có thể là thật sự rất gần, chưa đầy năm phút liền đến. Thân xe màu đen bóng lưỡng đậu ở bên đường, Bùi Châu Hiền nhận ra, lấy tay chỉ cho Ôn Niệm:

"Cô ấy đến rồi."

Ôn Niệm: "Đi thôi."

Hai người cùng nhau đi đến nơi xe dừng lại, chỉ thấy cửa ghế sau được mở ra, Tôn Thừa Hoan từ bên trong đi ra.

Nàng dường như là vừa rời khỏi một bữa tiệc, trên người mặc một bộ lễ phục, làn da trắng sứ, mái tóc đen buộc thấp.

Bắt gặp ánh mắt của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan từ từ nở một nụ cười. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ngũ quan lập thể của nàng tươi sáng, nụ cười này giống như những vì sao đang tỏa sáng.

Bùi Châu Hiền thầm than không thôi, dung mạo cùng dáng vẻ trời sinh của Tôn Thừa Hoan đẹp đến mức khiến người khác không khỏi ngưỡng mộ.

Ba người đứng yên, Tôn Thừa Hoan nói: "Tiểu Ôn tổng, đã lâu không gặp."

Ôn Niệm cười: "Quả thật đã lâu không gặp."

Bùi Châu Hiền dặn dò Ôn Niệm: "Chúng em đi trước đây, chị chú ý thân thể."

"Ừm ~" Ôn Niệm câu lấy vai Bùi Châu Hiền, nhìn về phía Tôn Thừa Hoan:

"Tôn tổng, khi nào có rảnh thì cùng nhau gặp mặt."

Tôn Thừa Hoan từ đầu vai Bùi Châu Hiền đảo qua, ý cười nhạt nhẽo:

"Sẽ có cơ hội."

Ôn Niệm nhìn hai người lên xe, cửa đã đóng lại, trợ lý Diêu cùng Lạc Minh Thượng ngồi ở ghế trước chào hỏi Bùi Châu Hiền:

"Chào buổi tối, phu nhân."

Bọn họ xưng hô với Bùi Châu Hiền như thế này, tạm thời còn chưa tiêu hoá được và có một chút xấu hổ đáp lại:

"Chào buổi tối."

Lạc Minh Thượng đang định đạp ga thì có người gõ vào cửa sổ phía sau. Bốn người trong xe đồng thời nhìn đến, chính là Ôn Niệm đuổi theo, chỉ thấy nàng hơi lùi lại bắt đầu cởi áo khoác trên người ra.

Lạc Minh Thượng hạ cửa kính xe xuống, Ôn Niệm đưa áo khoác từ cửa sổ qua cho Tôn Thừa Hoan đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ:

"Quần áo của A Hiền, thiếu chút nữa đã quên."

Tôn Thừa Hoan nhận áo khoác của Bùi Châu Hiền từ trong tay Ôn Niệm, Ôn Niệm cong môi nói:

"Bye Bye."

Tôn Thừa Hoan gật đầu: "Bye."

Bánh xe lăn về phía trước, Tôn Thừa Hoan trả lại áo khoác cho Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền không mặc, tuỳ ý gác nó lên ghế.

Xe chạy đã được một lúc lâu, bên trong xe vẫn duy trì yên tĩnh. Trợ lý Diêu nghĩ tới đó, ngả người ra phía sau, hỏi ý kiến của hai người ở ghế sau:

"Có cần bật nhạc lên không? Hay nghe là nghe tin tức?"

Tôn Thừa Hoan không tỏ thái độ, Bùi Châu Hiền liền nói: "Tôi đều có thể, tùy...."

Tôn Thừa Hoan: "Ồn ào."

Bùi Châu Hiền: "..."

Tôn Thừa Hoan thường không từ chối người khác, nếu có từ chối thì cũng là dịu dàng nhẹ nhàng, Bùi Châu Hiền thấy nàng nhắm mắt lại đưa tay ấn nhẹ giữa mày, thầm nghĩ có lẽ Tôn Thừa Hoan mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát không muốn bị quấy rầy.

Bùi Châu Hiền lắc đầu với trợ lý Diêu, trợ lý Diêu nâng gọng kính im lặng quay lại, cùng lúc đó Lạc Minh Thượng quay mặt lại:

"Phu nhân, tối mai tập đoàn sẽ có một buổi tổ chức team building, đặt bao hết toàn bộ phim điện ảnh chiếu gần đây. Có muốn đi xem với chúng tôi không?"

Bùi Châu Hiền thầm nghĩ sẽ không phải lại là 《 24 giờ nghĩ cách cứu viện 》nữa đi?

Lạc Minh Lượng: "《 24 giờ nghĩ cách cứu viện 》!"

Bùi Châu Hiền: "..." Cùng một ngày, cùng một bộ phim, đây là loại sự tình xác suất nhỏ đến mức nào?

Lạc Minh Thượng: "Sản xuất quy mô lớn, tất cả đều là bối cảnh lớn, kích thích đến không tả được!"

Quả thực, hơn nữa đạo diễn không chút nương tay nào khi người xem đang ăn cơm hộp, Bùi Châu Hiền chỉ cần nghĩ đến tình tiết của những cái chết thảm đó, ngực liền cảm thấy khó chịu.

Cô cảm thấy mình hẳn là xem không được.

Rất lâu không nghe Bùi Châu Hiền trả lời, Tôn Thừa Hoan mở mắt ra và nhìn cô.

Tầm mắt hai người nhìn nhau, khoảng bốn năm giây sau, Bùi Châu Hiền nói: "Tôi..."

Tôn Thừa Hoan: "Không rảnh sao?"

Bùi Châu Hiền: "Có rảnh."

....

Bùi Châu Hiền: ???

Bùi Châu Hiền: ....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip