Cau La Nam Toi Van Yeu 1 60 Loi Noi Doi Cua Pinocchio

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ngày hôm sau, Chung Quốc mơ mơ màng màng mở mắt ra liền trông thấy Phó Thiến bưng sữa và bánh mỳ đặt trên tủ đầu giường mình, Chung Quốc xoay người ngủ tiếp, thầm nghĩ mình đang mơ, nhưng vài giây trôi qua, tiếng động sau lưng thực chân thật, Chung Quốc lại mở mắt ra lần nữa, quay đầu, quả nhiên thấy Phó Thiến đứng trong phòng mình, mà bản thân chỉ mặc độc quần sịp, cậu nhảy dựng lên từ trên giường, phản ứng đầu tiên chính là nhìn ra ngoài cửa sổ xem có xe của Tại Hưởng ở bên ngoài không .

Phó Thiến nghiêng đầu cười cười: "Tuấn ca ca, đánh thức anh a.".

"Sao cô lại ở đây?" Chung Quốc vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu cảnh tượng lúc này bị Tại Hưởng bắt gặp, mạng nhỏ mới lấy lại được từ hôm qua chắc chắn sẽ mất .

"Em đến thăm anh, sao vậy, Tuấn ca ca không chào đón em ư?".

"Không chào đón." Chung Quốc đã bất chấp cả phép lịch sự, hiện giờ lịch sự đối với Chung Quốc mà nói tùy thời đều có thể hại chết người .

"Tuấn ca ca thật ác, trước đây Tuấn ca ca đối xử với em rất ôn nhu." Phó Thiến có chút bi thương nhìn Chung Quốc .

"Cô đừng nhắc tới chuyện trước đây nữa, chuyện trước đây tôi đã không nhớ rõ, sao còn có thể ôm loại tình cảm đặc biệt nào với cô." Chung Quốc vừa nói vừa mặc quần áo .

"Anh gạt em, em cảm giác được Tuấn ca ca vẫn còn tình cảm với em.".

"Không thể nào, cô có thể cảm giác được chuyện chưa từng xảy ra?" Chung Quốc thoáng kinh ngạc .

Lời này vừa thốt ra liền làm tổn thương Phó Thiến, cô ngồi bệt xuống đất bật khóc nức nở, quá mức yếu ớt rồi, Chung Quốc sợ nhất thấy con gái khóc, tiến lên định vỗ vỗ bờ vai an ủi cô ấy, trong nháy mắt câu cảnh cáo của Tại Hưởng lại nháy ra: "Nếu cậu dám để đứa con gái nào khác chạm vào, hoặc cậu chạm vào người họ, xem lão tử giải quyết cậu thế nào." Chung Quốc vội rụt tay lại: "Cô đừng khóc a, có chuyện từ từ nói.".

"Anh đã bảo không thích em, có gì để nói nữa chứ." Phó Thiến giận dỗi .

"Cô cũng không thể ép buộc tôi thích cô a.".

"Em không ép buộc anh, em chỉ bảo anh thử xem sao, không kết giao một lần, sao anh biết được chúng ta có tình cảm hay không.".

"Tôi thật sự không thể ở bên cô, thử cũng không được.".

"Vì sao? Em xấu đến vậy à?".

"Không, không phải, tôi rất yêu một người, tôi đã đem tất cả mọi thứ cho người ấy, nên không thể dành tình cảm cho bất cứ ai, hy vọng cô có thể hiểu được.".

Phó Thiến sụp đổ rống lên với Chung Quốc: "Em không hiểu, cũng không muốn hiểu, Tuấn ca ca, em không định chia xẻ anh với người khác, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh mà thôi, chẳng lẽ nguyện vọng nhỏ bé đó mà anh cũng không thể thỏa mãn em sao?".

"Tôi không làm được.".

"Vì sao? Anh nói đi, vì sao lại không làm được." Phó Thiến bắt đầu tìm cách gây sự .

Cuối cùng Chung Quốc giống như đã bất chấp tất cả, ngồi trên giường ôm đầu: "Được rồi, tôi sẽ nói thật cho cô biết, kỳ thật tôi không có hứng thú với con gái." Biểu đạt gián tiếp như vậy hẳn là cô ấy sẽ hiểu, Chung Quốc thầm nghĩ .

Phó Thiến ngừng khóc, nhìn chằm chằm nửa thân dưới của Chung Quốc, một lát sau mới phun ra một câu: "Tuấn ca ca, không phải anh bị bất lực đấy chứ, đây là lý do anh vẫn cự tuyệt em?".

Chung Quốc ngẩng đầu, thấy Phó Thiến nhìn nửa người dưới của mình, quyết định tát nước theo mưa: "Đúng, đúng vậy, kỳ thật tôi bị bệnh giang mai.".

Phó Thiến bị dọa sợ, Chung Quốc tiếp tục nói: "Là bạn gái tôi - Bạch Tiểu Tư lây bệnh cho tôi, trước đây cô ấy rất ăn chơi, đã làm mấy việc không sạch sẽ, nhưng tôi không biết, gặp được cô ấy đã nghĩ tìm thấy tình yêu đích thực, kết quả cô ấy lây bệnh giang mai cho tôi, cho dù như vậy, tôi vẫn không thể chia tay với cô ấy. Nghe nói con gái bị bệnh này bên dưới sẽ thối rữa rất kinh khủng, bên dưới Tiểu Tư quả thực chính là cảnh tượng như vậy, bên dưới của tôi cũng đã rụng lông, giống con chó bị ghẻ." Chung Quốc nói năng lung tung, càng nói càng khủng bố, càng nói càng ghê tớm .

Phó Thiến là tiểu thư khuê các đích thực, nghe thấy vậy sắc mặt tái nhợt cúi đầu: "Không đâu, Tuấn ca ca không phải người như thế.".

"Thời gian trôi qua con người cũng phải thay đổi, loại bệnh này còn có thể khiến người ta sống không bằng chết, tôi và Bạch Tiểu Tư thường xuyên đau đớn lăn lộn ở trên giường, bác sĩ nói không trị hết được, cho dù trị rồi cũng sẽ tái phát, không thể sinh con, sinh nó ra không chừng có vấn đề, Thiến Thiến, cô thực nguyện ý cùng tôi trải qua cuộc sống không có tương lai này sao?".

Bạch Tiểu Tư ở đầu bên kia hắt xì một cái thật mạnh .

Phó Thiến do dự, không thể tin được sự thật trước mắt: "Em không tin, là anh viện cớ cự tuyệt em phải không? Không cần gạt em, Tuấn ca ca.".

Chung Quốc nhớ ra lần trước mẹ Chung Quốc có cất bột trân châu ở đây, nhân lúc Phó Thiến không chú ý trộm lấy một ít đặt lên bàn, sau đó học theo dáng vẻ từng thấy trên tivi, lấy thẻ ngân hàng ra, gác chân lên bàn: "Ngại quá, lên cơn nghiện, cô cứ coi như chưa thấy gì, nhất định không được nói với bố mẹ tôi.".

Chung Quốc gạt bột chân trâu lên thẻ, sau đó nhắm mắt lại, đè lại một bên lỗ mũi hít vào, cố nén xúc động muốn chảy nước mắt và ho khan. Sau đó ngửa mặt ra sau, chân run run: "Chà, thống khoái." Phó Thiến chưa từng nghĩ đến việc Tuấn ca ca của mình đã trở thành một người như vậy, hình tượng tốt đẹp trong trí nhớ bắt đầu vỡ tan tành .

"Em, em về đây." Phó Thiến che mặt chạy xuống lầu dưới, đụng trúng bố mẹ Chung Quốc vừa đi chợ về: "Thiến Thiến, sao đã về rồi, không ngồi chơi thêm chốc lát.".

"Dì, cháu, cháu còn có chút việc, đi trước.".

"Đợi đã, để dì bảo Chung Quốc tiễn cháu, con gái đi một mình dì hơi lo, hơn nữa nhìn bộ dáng thấp thỏm của cháu kìa." Mẹ Chung Quốc đoán chắc là Chung Quốc cực tuyệt cô bé, tuy bà đã chấp nhận Bạch Tiểu Tư, nhưng trông thấy dáng vẻ thương tâm của Thiến Thiến, mẹ Chung Quốc có chút không đành lòng .

"Chung Quốc, mau ra đây tiễn Thiến Thiến.".

"Không, không sao đâu a, cháu tự mình đi là được.".

"Không được, nhất định phải để nó tiễn cháu.".

Đầu bên này Chung Quốc đang rửa sạch bột chân trâu trong mũi mình. Tâm không cam tình không nguyện đi ra: "Nhưng mà...".

"Không nhưng nhị gì hết, phải đưa người ta về.".

Chung Quốc xuống dưới lầu, cùng Phó Thiến ra ngoài, đi chưa được bao xa, Phó Thiến như sực nhớ ra cái gì, lại quay đầu; "Anh chờ em một chút, em để quên đồ.".

"Được." Chung Quốc huýt sáo, may mà bản thân thông minh tài trí, giải quyết xong một phiền phức .

Mẹ Chung Quốc mở cửa cho Phó Thiến: "Sao lại trở lại? Có phả quên đồ không?".

Phó Thiến vào nhà, đóng cửa, để tránh người bên ngoài nghe được: "Chú Mạch, dì Tuấn a, có chuyện không nói với hai người không được, hai người mau dẫn Tuấn ca ca đến bệnh viện đi, bệnh giang mai của anh ấy rất nghiêm trọng." Lời này vừa thốt ra, đồ ăn trong tay mẹ Chung Quốc, cùng điều khiển trong tay bố Chung Quốc, đều đáp xuống đất, con mắt trừng lớn .

"Cháu đi trước, đừng bảo là cháu nói ra, Tuấn ca ca không cho cháu nói." Dứt lời liền vội vã đi ra ngoài, bởi vì cũng không xa, hai người đi bộ, cả quãng đường không ai lên tiếng, mỗi người đều có tâm sự riêng. Khi đến nhà Phó Thiến rồi, Phó Thiến cười cười với Chung Quốc: "Tuấn ca ca, tuy không thể chấp nhận anh của hiện tại, nhưng em rất cám ơn anh đã cho em một khoảng thời gian tốt đẹp thời thơ ấu, xem ra hồi ức vĩnh viễn chỉ là hồi ức mà thôi."Nói xong Phó Thiến vào nhà, Chung Quốc cười tủm tỉm, trong lòng cực kỳ vui sướng, vừa trở về, vừa vươn tay lên trời: "Yà hú ———" vậy là có thể trải qua nghỉ hè cùng Tại Hưởng .

Khi qua chỗ rẽ, cậu phát hiện có người đứng ở đó, tập trung nhìn kỹ thì ra là Tại Hưởng .

Tại Hưởng dựa vào tường nhìn nụ cười càng ngày càng cứng đơ trên mặt Chung Quốc: "Cậu còn nhớ đã đáp ứng tớ cái gì hay không?".

Thời gian sai, gặp nhau sai .

Nếu tớ nói đây chỉ là hiểu lầm, cậu sẽ tin tớ ư?.

Đột nhiên, có chút hối hận, nếu không nói dối, chúng ta chỉ cần đối mặt với gia đình .

Mà hiện tại, lời nói dối từng chút từng chút một ly gián chúng ta .

Có phải bản thân quá ích kỷ hay không, chưa từng suy nghĩ cho cậu?.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip