Cau La Nam Toi Van Yeu 1 51 Co Tinh Mich Khong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Phát tán tin tức ra ngoài, tôi muốn cậu ta không còn mặt mũi làm người." Ngô Hinh sau khi nói xong những lời này liền cúp điện thoại .

Một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần, Chung Quốc không biết những ngày qua mình đã sống thế nào, mỗi ngày cậu đều vui vẻ đến trường, sau đó tan học về nhà .

Tươi cười trở thành công cụ để che giấu, trong lòng trống rỗng, rơi bao nhiêu nước mắt cũng không đủ. Vẫn chưa có tin tức của Tại Hưởng, mới đầu Chung Quốc còn cho rằng có thể tìm khắp mọi nơi, nhưng hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, Chung Quốc sợ. Thêm một lần nữa lùi về cái vỏ của mình .

Có lẽ ngày mai, anh ấy sẽ xuất hiện, không không, có lẽ là ngày mốt, không sao cả, cho dù ngày mốt không xuất hiện, một ngày nào đó sẽ xuất hiện .

Hiện tại chỉ có thể chờ đợi, cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi .

Tại Hưởng, em không sốt ruột, em còn có rất nhiều thời gian để chờ anh .

Hôm nay vẫn đi học như bình thường, vừa bước qua cổng trường, Chung Quốc liền trông thấy rất nhiều bạn học chỉ trỏ mình, không biết đang nghị luận cái gì, lúc Chung Quốc đến gần bọn họ lập tức lảng sang chuyện khác né tránh cậu, ánh mắt bọn họ nhìn Chung Quốc tực như thấy ôn dịch. Chung Quốc cắn môi dưới, tận lực không để tâm tới ánh mắt xung quanh .

Trong giờ học các bạn cùng lớp thỉnh thoảng lại quay đầu xuống trộm nhìn cậu, điều này khiến Chung Quốc rất khó chịu. Cậu cúi đầu đánh giá bản thân, hôm nay mình có điểm gì kỳ quái, sao tất cả mọi người đều nhìn mình như vậy?

Khi tan học, Chung Quốc vào WC, đám con trai trong WC thấy Chung Quốc đều lẩn tránh, rất nhanh trong WC chỉ còn lại một mình Chung Quốc, Chung Quốc mở vòi nước, cúi người xuống dùng nước lạnh rửa mặt, giọt nước thấm ướt tóc và mi mắt Chung Quốc, Chung Quốc ngẩng đầu nhìn bản thân chật vật trong gương .

"Cậu có biết cái người tên là Chung Quốc không?" Bên ngoài WC truyền đến tiếng nói chuyện, Chung Quốc trốn vào gian ngăn cách, có hai cậu trai đi đến, tiếp tục thảo luận: "Nghe nói cậu ta thích đàn ông, giờ cả trường đều biết rồi."

Tin tức này quá mức khiếp sợ, Chung Quốc dựa vào tường, thì ra là thế, mọi việc hôm nay đã rõ nguyên nhân, tất cả đều đã biết a .

"Biết lâu rồi, thật đúng là không thể nhận ra, bình thường một bộ thanh cao, hóa ra lại làm loại chuyện này."

"Tớ cảm thấy cậu có hứng thú, sẽ không xuống tay với cậu ta đấy chứ."

"Tớ đây thích mấy người giả vờ còn trong trắng cơ, kích thích."

"Cậu thật con mẹ nó hạ lưu."

Chung Quốc xiết chặt nắm tay, hai người bên ngoài phát hiện buồng trong có động tĩnh, liếc mắt nhìn nhau, một người đá văng cửa ra. Trông thấy Chung Quốc liền tà ác cười cười: "Thì ra là cậu a, trốn ở đây muốn nhìn lén con trai đi WC à." Cậu trai kia đến gần Chung Quốc, tiếng cười mà hắn phát ra khiến người ta thật ghê tởm .

"Cút ngay."

"Ái chà, tính tình không vừa nha, có phải không được thằng nào thỏa mãn hay không, có muốn Thắng ca này giúp cậu thỏa mãn không?

"Cậu con mẹ nó tôn trọng người khác đi."

Cái tên tự nhân là Thắng ca kia nở cụ cười: "Tôn trọng, thật đúng là buồn cười muốn chết, rõ ràng cũng giống tôi, giả vờ giả vịt làm gì, tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt, đến lúc đó ở trên giường cậu sẽ biết thư thái đến mức nào. Sao hả?"

"Tôi không giống loại người như cậu, tránh ra."

"Không cho? Nếu cậu không thích ở trên giường, ở trong này cũng được."

Chung Quốc cho Thắng ca kia một bạt tai, Thắng ca có chút tức giận: "Con mẹ nó, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách lão tử thô bạo." Nói xong túm lấy cổ tay Chung Quốc, định vói vào trong quần áo của Chung Quốc, Chung Quốc liều mạng giãy dụa. Đúng lúc này có một thầy giáo bước vào, thấy một màn như vậy, hét lớn: "Các em đang làm gì vậy hả."

Thắng ca cùng cậu trai kia giả bộ vô tội: "Thầy a, không liên quan đến bọn em, là cậu ấy câu dẫn em."

"Các em mau vào lớp đi."

"Vâng."

Dứt lời Thắng ca cười cười với Chung Quốc, rồi cùng cậu trai kia bỏ đi. Thầy giáo nhìn chằm chằm Chung Quốc, dùng ánh mắt mà Chung Quốc không hề thích: "Trò theo tôi đến văn phòng.".

Chung Quốc cúi đầu đi theo sau thầy giáo, khi tới văn phòng, thầy giáo uống ngụm trà: "Trò nếu thích loại chuyện này, giờ đã lên đại học, thầy cô giáo sẽ không quản trò, nhưng chính trò phải chú ý đến lời đồn đại, xem xem họ nói những gì, nơi này là trường học, trò là sinh viên, đừng làm chuyện khiến mình mất mặt.".

Chung Quốc không hề lên tiếng chỉ nhìn thầy giáo, hóa ra ngay cả thầy cô giáo cũng đã biết. Cậu không để lọt vào tai một câu nào, chỉ nhìn cái miệng mở ra khép lại của thầy giáo, tuôn ra những lời có thể làm tổn thương người khác .

Có phải do mình quá nhiều hạnh phúc hay không, cho nên ông trời mới trừng phạt ?.

"Được rồi, trò quay lại lớp đi, tự mình ngẫm lại xem cái gì nên làm, cái gì không nên làm.".

Chung Quốc rời khỏi văn phòng, bước chân nặng nề, nhìn con đường phía trước, lại không biết phải đi như thế nào. Rốt cuộc còn có thể đi đâu? Rốt cuộc còn có một nơi nào đó để mình nương náu. Nhưng rất nhanh, Chung Quốc hít sâu một hơi, đi về phía lớp học. Không sao cả, mình còn chịu đựng được, cứ tiếp tục tổn thương tôi đi, các người thật đáng thương, chỉ có thể dựa vào việc làm tổn thương người khác để tìm thú vui cho mình .

Tất cả thời gian của Tại Hưởng đều dành cho việc đánh đàn, đàn không ngừng, đàn một ngày một đêm, âm thanh bi thương khiến người ta đứt từng khúc ruột. lúc này, Kim Tố đi đến, Tại Hưởng cũng không ngừng lại .

"Em còn muốn như vậy đến bao giờ.".

Tại Hưởng làm như không nghe thấy .

Kim Tố tiếp tục nói: "Qua mấy ngày nữa, Chung Quốc sẽ hoàn toàn quên em.".

Tại Hưởng diện vô biểu tình nói: "Cậu ấy sẽ chờ em.".

"Chờ em? Một chút tin tức cũng không có, nó có thể chờ em bao lâu? Một tháng? Một năm? Hay mười năm?".

"Cho dù là cả đời, cậu ấy vẫn sẽ chờ.".

"A — em quá tin tưởng vào nó rồi, em còn một đống chuyện phiền toái kia kìa, còn hơi sức mà lo cho người khác? Em mẹ nó có bản lĩnh thì không quan tâm đến sống chết của mẹ mà ra ngoài thử xem, em không thể đúng không, nếu em mà đi, mẹ xảy ra chuyện gì, vậy em cả đời này lưng phải đeo cái danh bất hiếu, Tại Hưởng, em chấp nhận đi, đối với tình yêu này em đã bất lực rồi, con cái sao có thể đấu với bố mẹ.".

Tại Hưởng khí định thần nhàn đánh đàn: "Vậy sao?".

"Lại cãi bướng, đúng rồi, quên nói với em, mẹ cưỡng chế thu hồi lại căn phòng em thuê ở ngoài rồi, trong ngày hôm đó còn đuổi Chung Quốc đi, thật sự là đáng thương, một mình đêm hôm mang theo đống lớn hành lý đứng ven đường đợi xe, còn nữa mẹ đem chuyện nó thích đàn ông lan truyền trong trường rồi, hiện tại mỗi người đều biết, mỗi người a. Em nếu là người đàn ông của nó, vậy chạy đi đằng nào rồi?".

Ngón tay của Tại Hưởng ấn thật mạnh lên phím đàn, đàn dương cầm giống như cũng cảm thấy đau, phát ra âm thanh chói tai thống khổ. Kim Tố bịt tai lại, Tại Hưởng đứng lên, từng bước áp sát Kim Tố, nắm cằm Kim Tố: "Các người tốt nhất đừng đụng vào cậu ấy.".

"Nếu em không nhận sai, bố mẹ làm như vậy với nó là chuyện sớm hay muộn, sao hả? Phát hỏa? Muốn đánh chị a.".

Tay nắm cằm Kim Tố siết lại thật chặt. "Không muốn để em sống tốt phải không? Chị chính là chị ruột của em mà." Dứt lời buông Kim Tố ra, đẩy cô ra khỏi cửa, Kim Tố đứng bên ngoài, ngơ ngác, câu nói kia của Tại Hưởng cùng ánh mắt bi thương của hắn, đã bao nhiêu năm rồi mình mới thấy .

Không muốn để em sống tốt phải không? Chị chính là chị ruột của em mà!.

Câu nói của Tại Hưởng vẫn xoay quanh trong đầu Kim Tố, chẳng lẽ mình cứ nghĩ là tốt cho Tại Hưởng, nhưng chỉ không ngừng làm tổn thương nó mà thôi, lẽ nào mình cũng sợ vì em trai mà mất mặt? Cảm thấy Chung Quốc câu dẫn Tại Hưởng, rơi vào kết cục như vậy là trừng phạt đúng tội, nhưng tại sao ngày ấy đến, lại nhận ra chính mình cũng đang tự tay tra tấn Tại Hưởng. Mình thì có gì tốt đẹp hơn chứ?.

Tôi sẽ giúp em đòi lại tất cả mọi khổ sở em mà phải chịu, nhanh thôi ——.

Người yêu không nhận được sự chúc phúc của người khác, tịch mịch không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip