Tong Tai Cung Tong Giam On Nhu Cua Minh 26 Lai Choc Tong Giam Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chủ nhật ngoài tưởng tượng Phác Thái Anh không đi làm, bận rộn nhiều ngày Kim Trân Ni cũng lựa chọn nghỉ ngơi. Kim Trân Ni đối với công việc rất nghiêm túc, có sẵn đầy đủ yếu tốt tâm lý và năng lực chống áp lực, bằng vào nỗ lực từ nhân viên từng bước thăng chức lên cấp quản lý. Chức vị càng cao trách nhiệm càng lớn, bận rộn bất chấp ngày đêm, nhưng khi cô cảm thấy mệt mỏi sẽ tự mình giảm sức ép và điều chỉnh tâm trạng, đặt xuống công việc, không muốn bị bất kỳ quấy nhiễu nào, chủ nhật thích hợp để bản thân thả lỏng.Thoáng cái đã 5 giờ chiều.
Kim Trí Tú: Tiểu Ni Ni!
Kim Trí Tú: Mình sắp tới!Thời gian tan tầm vừa tới, Kim Trân Ni đúng giờ nhận được tin nhắn của Kim Trân Ni, Kim Trí Tú biết ngày mai Kim Trân Ni không đi làm, tâm trạng vui vẻ nở hoa, tự mình tới công ty đón Kim Trân Ni tan ca, nhân tiện ăn chùa. Nếu ngày mai nghỉ, Kim Trân Ni quyết định hôm nay không tăng ca, sau khi trả lời Kim Trí Tú, cô đặt điện thoại xuống, lúc này duỗi người không còn thẳng lưng nữa, sau đó sắp xếp ngăn nắp gọn gàng tài liệu trêи mặt bàn. Vừa dọn vừa suy nghĩ, từ khi cô đến thành phố S cũng hai tháng rồi, chưa từng nghỉ ngơi, ngày mai phải nghỉ ngơi thật tốt thả lỏng, ra ngoài mua sắm hoặc cái gì cũng không làm chỉ ngủ nướng. Nhưng có Kim Trí Tú, ngủ nướng nhất định không được rồi, Kim Trí Tú sẽ kéo cô đi dạo phố chơi, người này chỗ chơi không ngại nhiều. Tài liệu văn kiện thu dọn xong xuôi, Kim Trân Ni cầm bình nước đến phòng trà nước rửa sạch, mới vừa ra cửa thấy Phác Thái Anh ngồi ở sofa, cô nhìn thấy Phác Thái Anh nhìn sang, cười chào hỏi
"Phác tổng."
Phác Thái Anh gật đầu, quét mắt qua bình nước trên tay Kim Trân Ni
"Tan ca sao?"
"Ừm."
Kim Trân Ni trả lời, đi đến bên bồn mở nước, súc bình, phía sau truyền tới giọng Phác Thái Anh
"Còn 1 tuần nữa tới bữa tiệc cuối năm nên khá bận rộn, gần đây em cực khổ rồi."
Kim Trân Ni:"Đó là công việc của tôi."
"Tôi biết em làm việc rất có trách nhiệm, nhưng đừng quá mệt mỏi, chủ nhật nghỉ chứ?"
"Ừm, nghỉ ngơi một ngày."
"Tôi cũng vậy."
Kim Trân Ni:"Cuối tuần vui vẻ."
Cô rửa xong lau nước, đậy lại, xoay người đi đến bên cạnh Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đứng lên vươn tay kéo ống tay áo Kim Trân Ni
"Kim tổng giám, chén kia tôi còn chưa đền cho em, lúc rảnh tôi đưa tới cho em."
Kim Trân Ni muốn nói không cần, nhưng nghĩ tới hai bên không nợ gì nhau, cô gật đầu
"Được."
Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni ra khỏi phòng trà nước, rồi tự vào phòng làm việc của mình. Lần thứ hai Kim Trân Ni ra khỏi phòng tổng giám, cách lớp thủy tinh trong suốt, nhìn thấy dáng người cao gầy dịu dàng đứng lặng ở trước cửa sổ sát đất phòng làm việc, chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Thang máy tới tầng 25, trước khi tan ca cũng không vội đi, cô tới bộ phận hạng mục XM kiểm tra tiến độ hạng mục A, kiểm tra lại kết quả tiến hành phân tích, đánh giá vẫn còn 3 4 tháng hạng mục này mới có thể hoàn thành.So với dự định nửa năm sớm hơn 2 tháng, Kim Trân Ni đối với kết quả này hài lòng, sau đó cùng các nhân viên đơn giản nói một chút công việc, nào ngờ mới tới liền đụng phải "chướng ngại vật" âm hồn bất tán.
"Kim tổng giám, tâm sự chứ?"
"Thật ngại quá, tôi không có thời gian."
Kim Trân Ni ôn hòa từ chối, cất bước vòng qua Trần Thư Như nhưng lại bị người kia ngăn cản lối đi lần nữa.
"Cô yên tâm, làm lỡ không nhiều thời gian của cô, tôi cũng không làm gì với cô, chỉ là muốn nói cho cô chuyện cô không biết, cô sẽ thấy hứng thú."
Trần Thư Như chỉ chỉ bàn trà bên cạnh.
"Được, tôi chăm chú lắng nghe."
Kim Trân Ni hiện lên nụ cười nhạt nếu không nhìn kỹ, xoay người đi vào phòng trà nước.

Gần đây Trần Thư Như tìm tới vài lần, lần trước không chiếm được tiện nghi gì, lần này cũng không ngoại lệ lại tìm tới làm phiền. Dù sao bị công ty điều đi, ít nhiều gì nguyên nhân cũng liên quan tới cô, lấy tính cách Trần Thư Như chỉ sợ trong lòng lại ghi thêm hận mới, càng không cần phải nói tới trước đây còn đụng chạm. Phòng trà nước hiện không có người, Trần Thư Như nhìn Kim Trân Ni ngồi ở quầy rượu, rót 2 ly cafe, đi tới đặt 1 ly trước mặ Kim Trân Ni, ngồi ở vị trí đối diện ngẩng đầu nhìn Kim Trân Ni
"Ngày mai tôi rời công ty."
"Thuận buồm xuôi gió."
Kim Trân Ni cố gắng duy trì nụ cười lịch sự đầy giả tạo
"Trần tổng có chuyện gì cứ việc nói thẳng, tôi không có thời gian."
Trần Thư Như:"Đừng vội."
Kim Trân Ni bình tĩnh, trên mặt thản nhiên, giơ cái muỗng khuấy cafe.
"Xảy ra nhiều chuyện biết bắt đầu nói từ đâu đây."
Trần Thư Như một tay chống cằm, nhìn về phía Kim Trân Ni nheo mắt, cười tự hỏi tự trả lời
"Chi bằng nói từ chỗ các người bên nhau đi."
"Các người? Trần tổng chỉ ai?"
Có liên quan tới Phác Thái Anh, Kim Trân Ni giả vờ không hiểu.
"Cô biết tôi nói tới ai, cô trở về không phải vì Phác Thái Anh?"
Kim Trân Ni đón lấy ánh mắt sắc bén của Trần Thư Như, mỉm cười
"Trần tổng hiểu lầm, tôi và Phác tổng không có bất kỳ quan hệ gì."
"Cô cảm thấy tôi sẽ tin?"
"Có tin hay không là chuyện của cô."
Kim Trân Ni bình tĩnh trả lời
"Không quan hệ tới tôi."
"Mấy năm không gặp, tôi không thể không thừa nhận, cô trưởng thành hơn rồi, không còn là cô của năm đó, ngay cả tôi cũng không phải đối thủ của cô."
Trần Thư Như nhún vai, bưng ly cafe uống vài ngụm. Kim Trân Ni cảm thấy khó hiểu, không muốn để ý tới sự càn quấy của Trần Thư Như, càng không có tâm tình uống cafe gì đó và ở chỗ này đánh đố, đang định đứng lên liền nghe người kia nói
"Tôi bị Phác Thái Anh điều đi, không phải là cô ban tặng?"
Giọng chất vấn u oán, Kim Trân Ni nhìn Trần Thư Như mặt trầm xuống, lần này thì hiểu, thật sự vì chuyện này tính sổ với cô. Kim Trân Ni thản nhiên lãnh tĩnh nói
"Đây là chuyện nội bộ tập đoàn R các người, tôi là người ngoài không có quyền khoa tay múa chân, Trần tổng hẳn là nên tìm công ty mà không phải tìm tôi giải quyết chuyện này."
"Đương nhiên."
Trần Thư Như hiện lên nụ cười lạnh lùng
"Tôi tìm cô không phải việc này."
Kim Trân Ni:"Nói thẳng."
"Cô nhất định muốn biết."
Trần Thư Như vẫn như cũ cố ý dừng, nụ cười trở nên âm lãnh, chăm chú nhìn vào mắt Kim Trân Ni
"Năm ấy chuyện các người ở chung với nhau tại sao bị phát hiện."
"Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì."
Kim Trân Ni mặt không biểu cảm, không thừa nhận.
"Cô hiểu tôi đang nói gì, trốn tránh không có ích lợi, không dám thừa nhận sự thật chính là biểu hiện của sự nhu nhược vô năng."
Trần Thư Như lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Kim Trân Ni với ánh mắt thương hại
"Xem như các người giấu giếm tốt, cô cẩn thận, Phác Thái Anh thì bảo vệ cô để người nhà không phát hiện, các người cho rằng giấu giếm được tất cả nhưng vẫn bị tôi phát hiện."
"Cô nên biết, Phác Thái Anh là người phụ nữ tôi nhìn trúng, một trợ lý nho nhỏ như cô dựa vào cái gì thích Phác Thái Anh? Vì chia cách hai người, tôi đã chuẩn bị rất nhiều."
Kim Trân Ni nghe thấy câu sau cùng, sắc mặt hơi đổi, vô thức ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Trần Thư Như.

Trần Thư Như thấy người kia có phản ứng, bật cười
"Tôi không cam tâm, muốn đem các người vạch trần với truyền thông nhưng lo lắng thanh danh Phác Thái Anh, tôi từ bỏ, cho nên tôi đem chuyện các người ở chung gởi thư nặc danh tiết lộ cho lão Phác gia, làm cho ông ấy giải quyết cô."
"Không ai biết là tôi làm, ông ấy cũng không, Phác Thái Anh càng không."
Trần Thư Như nhìn sắc mặt Kim Trân Ni, cô ta không ngại tiếp tục cầm dao đâm vào vết sẹo của Kim Trân Ni.

"Phác Thái Anh là chủ tịch mới nhậm chức của R, là niềm hi vọng Phác gia, ông ta không thể nào để các người bên nhau, để cô hại Phác Thái Anh, đánh mất bộ mặt Phác gia."
"Ai bảo khi đó cô chỉ là một trợ lý nho nhỏ nhu nhược, Phác Thái Anh vì bảo vệ cô, cô ấy cũng không phản kháng được áp lực ông ấy tạo ra, cô cũng không phản kháng được, nếu như Phác Thái Anh lựa chọn cùng tôi bên nhau, tôi và cô ấy mạnh mạnh liên hiệp thử phản kháng, có thể còn có cơ hội."
Việc này Tiêu Tử Ngọc nói với cô, Kim Trân Ni biết Phác Thái Anh có nỗi khổ tâm, duy chỉ là không biết dĩ nhiên có Trần Thư Như đạp thêm một đạp, cô nhíu mày môi mím chặt, tránh khỏi tầm mắt Trần Thư Như, lý trí nói cho cô biết tốt nhất nên đứng lên rời đi, không nên nghe Trần Thư Như hồ ngôn loạn ngữ, nhưng cô vừa nhẫn vừa nhịn, tay cầm ly không khống chế được run lên.
"Nhưng kết quả khá tốt, các người chung quy là tách ra."
Trần Thư Như hãnh diện
"Khổ tâm của tôi không có uổng phí."
Trần Thư Như nhìn Kim Trân Ni tỉnh táo dị thường, có chút ngoài ý muốn, cô ta nghĩ Kim Trân Ni phải giận dữ hoặc nổi giận nhưng không, lắc đầu
"Xem như các người xa nhau, 3 năm Phác Thái Anh không chấp nhận tôi." Ngón tay cầm ly trở nên trắng bệch
"Vì sao nói cho tôi biết những điều này?"
"Vì sao?"
Trần Thư Như nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười cười nhìn về phía Kim Trân Ni, rằng từng chữ từng câu
"Bởi vì trong lòng Phác Thái Anh chỉ có cô, mà tôi không chiếm được Phác Thái Anh, cô cũng đừng nghĩ tới."
Kim Trân Ni thở dồn dập, trong lòng dâng lên một ngọn lửa, nhìn chằm chằm hướng thẳng về Trần Thư Như.

Trần Thư Như thản nhiên nhìn Kim Trân Ni, không sợ hãi khoanh tay.
"Tôi biết các người không thể bên nhau, chuyện cũng qua lâu rồi, dù sao ngày mai tôi rời công ty, tôi nói ra bởi vì tôi cực chán ghét cô, muốn cô nhớ kỹ, cô thua tôi ở chỗ nào, cô không thắng nổi tôi, cũng để cô nhớ kỹ bài học kinh nghiệm này."
Lời này thành công làm Kim Trân Ni chán ghét, chưa từng thấy qua người phụ nữ nào hèn hạ vô sỉ như vậy, Kim Trân Ni không nhịn được nữa, chợt đứng lên, cầm ly cafe hất lên người Trần Thư Như, rồi xoay người rời đi.
"Kim Trân Ni!!"
Cafe hất lên mặt Trần Thư Như, Kim Trân Ni nghe thấy tiếng Trần Thư Như sắc bén chói tai truyền tới, cũng không quay đầu rời khỏi phòng trà nước. Loại phụ nữ âm hiểm đáng sợ vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, rốt cuộc trong lòng có bao nhiêu đen tối mới không muốn thấy người ta sống tốt. Trước đây cũng bởi vì không chiếm được Phác Thái Anh, mới ở khắp nơi làm khó làm dễ nhắm vào cô. Vào thang máy, nhấn tầng trệt, Kim Trân Ni nhìn mình trong gương hít sâu vài hơi, đầu ngón tay nắm chặt run lên nhè nhẹ, lý trí đã bị Trần Thư Như khuấy thành một đoàn, loạn như ma. Thang máy từ tầng hai mươi lăm xuống lầu một dừng lại, mấy phút sau Kim Trân Ni sắp xếp xong cảm xúc rối bời, áp chế chuyện bất ngờ không vui. Kim Trân Ni vừa đi tới đại sảnh, nghe thấy tiếng cãi vã, giọng quen thuộc, vội vàng bước nhanh tới nhìn, Kim Trí Tú và Phác Sanh hai người oán trời oán đất đẩy qua đẩy lại, không ai nhường ai, Tiêu Tử Ngọc lại dựa trước quầy xem kịch hay. Cái miệng của Phác Sanh vừa độc vừa đáng đánh, không khách khí chọc Kim Trí Tú, chọc tới Kim Trí Tú mặt đỏ tới mang tai, Tiêu Tử Ngọc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, bởi vì đó là nguồn vui của Tiêu Tử Ngọc, nhóc con kia tốt xấu gì cũng vì đại lão bản nhà mình ra miệng chống lại ác khí Kim Trí Tú.
"Kim tổng giám." Tiêu Tử Ngọc mắt thấy Kim Trân Ni đi qua, vội vàng đi tới kéo tay. Kim Trân Ni đau đầu, chỉ chỉ bên kia
"Hai người đó quậy đến ngất trời, chị cũng không quan tâm?"
Tiêu Tử Ngọc:"Để cho hai người đó quậy đi, không ảnh hưởng toàn cục, đúng lúc chị có chuyện nói với em."
"Chuyện gì?"
"Thứ hai có một lịch trình đã sắp xếp, bên xưởng cho ra trang phục mẫu của hạng mục A, rãnh rỗi em cùng lão bản đi xem được không?"
Tiêu Tử Ngọc quay đầu nhìn về phía Kim Trân Ni, chợt nhíu mày
"Sắc mặt em không tốt lắm, cơ thể không khỏe sao?"
Kim Trân Ni lắc đầu tỏ vẻ không sao, liên qua tới hạng mục A, đó là công việc của cô. Cô trả lời
"Em đi."
"Được, chị sắp xếp."
Kim Trân Ni hỏi:"Lịch trình mấy ngày?"
"Hai ngày một đêm."
Tiêu Tử Ngọc lo lắng nhìn Kim Trân Ni
"Em không có vấn đề chứ?"
"Không có."
Tiêu Tử Ngọc thở phào, Kim Trân Ni nói tiếp
"Bất quá em có một yêu cầu."
Tiêu Tử Ngọc:"Hửm?"
"Đặt khách sạn ở xa nhau, chúng ta mỗi người một phòng."
Kim Trân Ni nhớ tới cáo già say rượu, thật sự nghĩ tới mà hãi, không dám đối mặt.
"Được."
Tiêu Tử Ngọc ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng không khỏi nghĩ tới không ở chung cũng không có hi vọng. Chợt nhớ tới một việc, Tiêu Tử Ngọc kéo Kim Trân Ni, hạ giọng nói:l
"Đúng rồi đúng rồi, lão bản nói tan tầm đi theo chị ấy tới siêu thị mua chén, lão bản có phải làm vỡ chén của em?"
Nhắc tới Phác Thái Anh, Kim Trân Ni không tự chủ nhớ tới những lời của Trần Thư Như, mặt cô lạnh đi
"Làm phiền chị nói với cô ấy, không cần mua nữa."
"Vì sao?"
"Không có vì sao."
Kim Trân Ni tâm phiền ý loạn
"Em không cần."
"Em không sao chứ?"
Tiêu Tử Ngọc nhận thấy Kim Trân Ni khác thường, Kim Trân Ni luôn dịu dàng hiền hòa, rất ít khi thể hiện vẻ mặt phiền bực. Kim Trân Ni
"Không sao"
Kim Trân Ni ngón trỏ co lại gõ lên ấn đường, nhìn về phía hai người ồn ào kia, chỉ cảm thấy đầu lại đau, nghe hai người lời qua tiếng lại, từ miệng hai người đó còn phiền hơn cả cáo già kia.
"Thứ hai sắp xếp lịch trình chị nhớ gởi cho em, em tan ca trước."
Kim Trân Ni nói với Tiêu Tử Ngọc, cất bước đi về phía trước. Phác Sanh là người đầu tiên phát hiện Kim Trân Ni đi tới, cô chạy tới
"Kim lão đại."
Kim Trí Tú nhìn thấy Phác Sanh ôm tay Kim Trân Ni, hành động vô cùng thân thiết, tức giận
"Cút cút cút, đi qua một bên, cậu ấy là của tôi!"
"Hừ, cô mới không biết xấu hổ!"
Phác Sanh giương nanh múa vuốt hướng Kim Trí Tú làm mặt quỷ, le lưỡi, bị Kim Trân Ni không khách sáo nhéo mặt, nghiêm túc nói
"Được rồi, đừng quậy nữa, đây là công ty."
Phác Sanh đắc ý hừ hừ
"Cô nghe thấy không, đây là công ty, là địa bàn của tôi, cẩn thận tôi gọi bảo vệ tống cô ra ngoài."
"Con nhóc ranh, dám ném bà đây thử xem." Kim Trí Tú tiến lên vài lần không bắt được Phác Sanh, tức giận trừng mắt
"Kim Trân Ni, cậu đừng cản mình, mình thay Phác Thái Anh dạy dỗ con nhóc này!"
Kim Trân Ni:"Phác Sanh còn nhỏ."
"Hai mươi lăm tuổi còn nhỏ!?"
Kim Trí Tú quả thực không tin nổi, nghe thấy tiếng cười của Tiêu Tử Ngọc, quay đầu trừng mắt. Nhìn thấy Kim Trân Ni bảo vệ con nhóc ranh kia, khí phách có vài phần như Phác Thái Anh, Tiêu Tử Ngọc cười gập lưng, quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa, bọn họ che chở người đều là như vậy.
"Được rồi được rồi, tan tầm thôi."
Kim Trân Ni thật sự không có tâm tình thay họ hòa giải, lôi Kim Trí Tú vội vã rời khỏi. Tiểu tổ tông thấy cô cô tới, chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai, chớp mắt liền mất dạng. Kim Trân Ni vừa ra cửa, phía sau vọng lại giọng nói khẽ
"Xảy ra chuyện gì?"
Bước chân cô dừng lại, Kim Trân Ni biết Phác Thái Anh ở phía sau, không quay đầu lại đi về phía trước, lúc lên xe ngược lại có quay đầu nhìn thoáng qua, cách đó một khoảng xa một đường nhìn chống lại cô, cô nhanh chóng quay đầu, trong mắt lóe lên tia phức tạp. Phác Thái Anh đứng yên tại chỗ, nhìn Kim Trân Ni lên xe Kim Trí Tú rời đi, mím môi.

Khi nãy nhìn nhau, có thể thấy sắc mặt Kim Trân Ni không tốt lắm, cảm xúc thật sự có thể không ổn định.
"Lão bản."
Tiêu Tử Ngọc tiến tới
"Có phải vừa chọc Kim tổng giám giận?"
"Không có.."
Phác Thái Anh nhíu mày suy nghĩ, cả ngày hôm nay bận rộn, qua lại không nhiều lắm, trở về đều ở phòng làm việc của mình.
"Vậy thì kỳ lạ."
Tiêu Tử Ngọc vuốt cằm
"Kim tổng giám vừa rồi bảo em nói với chị, chị không cần mua chén, em ấy không cần."
"Không cần."
"Chính miệng em ấy nói không cần."
Tiêu Tử Ngọc nhìn Phác Thái Anh
"Lão bản, có mua không?"
Phác Thái Anh lên tiếng:"Mua."
Tiêu Tử Ngọc chậc lưỡi, có tiền tùy hứng, dù sao một ngày nào đó vẫn trả lại..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip