Chương 20 : 【Là anh, Park Jimin, chồng của em.】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
So Yeon nhìn một mảnh tối om ngoài cửa sổ đến xuất thần, điện thoại đột nhiên đổ chuông, màng nhĩ truyền đến tiếng "Ù ù", cô giật mình, hoàn hồn, ngồi xuống.

Là điện thoại của Park Jimin

So Yeon do dự một chút, tắt chuông, không nhận điện thoại.

Cô đã quên hiện tại mình và Jimin đang là trạng thái gì. Cầm cuốn sổ lật xem nội dung của mấy ngày gần đây.

Chuông điện thoại ngừng, cô cũng không bắt máy. Jimin nhìn màn hình điện thoại dần tối đen.

Bây giờ mới hơn mười một giờ, nào có chuyện cô ngủ sớm như vậy. Ngày trước nếu như chưa đến mười hai giờ thì cô sẽ không ngủ.

Có lẽ trí nhớ đã bị suy giảm nghiêm trọng, không nhớ được anh là ai.

Jimin gửi tin nhắn cho cô: 【Là anh, Park Jimin chồng của em.】vừa định nhấn gửi đi, lại ngừng lại, buông điện thoại đi đến thư phòng.

Lúc trước sau khi lĩnh chứng, giấy hôn thú của ai người nấy tự bảo quản, của anh vẫn luôn để trong két sắt.

Cầm giấy chứng nhận kết hôn, Jimin trở về phòng ngủ.

Vừa đi vừa nhìn ảnh chụp, hai người trong ảnh không có chút ý cười nào trên mặt. Tính tình So Yeon lúc đó khác hoàn toàn so với bây giờ.

Cao ngạo, lạnh lùng, tự cao tự phụ, không xem ai vào mắt.

Còn chuyện làm nũng, tùy hứng, hoàn toàn không có trong từ điển của cô lúc ấy. Gia cảnh của cô không để cho cô cần phải làm nũng, vẫn có thể có được tất cả thứ mình muốn.

Lúc cô cưỡi ngựa, hiên ngang thoải mái.

Lúc cô sáng tác, yên tĩnh trầm mặc.

Về sau, lại biến thành như bây giờ.

Cũng có lẽ, cô muốn dùng trạng thái bệnh tật như vậy để che giấu nội tâm bất an và những lo lắng của mình, để cho người bên cạnh cảm thấy căn bệnh này của cô không có gì đáng sợ.

Vì vậy, tính cách cô đã thay đổi rất nhiều.

Lần trước ở nhà của Lee lão tiên sinh trên núi, cô trở nên dịu dàng, giản dị. Anh cho là cô đã học được cách phân biệt phải trái.

Jimin về đến phòng ngủ, mở tin nhắn vừa định gửi đi vừa nãy ra, chụp giấy hôn thú gửi qua, chứng minh anh là chồng cô.

Nhìn thấy ảnh Jimin gửi, So Yeon mỉm cười. Cô cũng mang theo giấy hôn thú của mình, chụp lại và gửi cho anh.

Jimin: 【Ngủ rồi?】

So Yeon: 【Vẫn chưa.】

Điều anh muốn nói là tại sao không nhận điện thoại.

So Yeon xem tiếp bút ký, vẫn còn ba trang chưa đọc hết, 【Mười phút sau gọi lại cho anh.】

Jimin: "....."

Anh vậy mà lại nhìn giờ canh điện thoại thật.

Chờ một lúc, mới ba phút trôi qua.

Năm phút trôi qua.

Sáu phút trôi qua.

Jimin để điện thoại ra xa một chút, cầm sách lên đọc.

Đã mười một phút trôi qua, vẫn chưa có cuộc gọi nào tới.

Hóa ra chờ đợi là cảm giác như vậy.

Jimin bình ổn lại tâm trạng, tiếp tục đọc sách, đọc được một đoạn rồi anh không tự chủ được nhìn đồng hồ. Đã mười lăm phút trôi qua rồi mà cô vẫn chưa có gọi.

Đúng là đồ giây thun.

Cuối cùng, điện thoại cũng vang lên.

Jimin lập tức cầm điện thoại lên, nhưng mười giây sau mới bắt máy, "Đang bận à?"

Giọng nói So Yeon nhẹ nhàng: "Không bận."

Jimin xoa xoa mi tâm, không phản bác được gì. Không bận mà lâu như vậy mới gọi cho anh.

So Yeon cố ý tìm chủ đề nói chuyện: "Anh đoán xem hôm nay em đã gặp ai ở nhà Lee gia gia?"

Jimin đoán được, nhưng không đề cập đến cái tên kia mà hỏi lại: "Hôm nay em đến nhà Lee gia gia?"

"Vâng." So Yeon vẫn tiếp tục đề tài kia, "Ông xã, mau đoán thử xem."

"Không biết."

"Kim Seok Jin."

Jimin không buồn trả lời. Anh biết Seok Jin đang ở trên núi, bộ phim này là do anh đầu tư, nên thư ký Jeong thường xuyên báo cáo tiến độ cho anh.

So Yeon tiếp tục nói, nói cô gặp Seok Jin ở đâu, hai người nói với nhau những chuyện gì, đều là những chuyện liên quan đến kịch bản sắp tới.

Nhắc đến mới nhớ, "Đúng rồi, ngày mai em sẽ đến nhà Lee gia gia đi câu cá."

Jimin: "Hôm nay Seok Jin đã về rồi?"

So Yeon: "Em không biết, chắc là vẫn chưa đâu." Ai biết được, cô cũng không quan tâm.

Jimin nhảy chủ đề cái vèo, "Bên kia trời đang mưa à?"

So Yeon nhìn ra ngoài, vẫn còn mưa, còn to hơn vừa rồi một chút, nhưng chắc sáng mai sẽ ngừng thôi. Bây giờ cô đã quen với kiểu thời tiết bất thường ở trên núi rồi.

Cô nói về thời tiết với Jimin.

Jimin: "Nếu trời mưa thì mai ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng ra ngoài."

So Yeon: "Không đâu, trời mưa câu cá mới lãng mạn."

Jimin không còn lời nào để nói.

So Yeon xoa xoa lỗ tai, trời mưa to như vậy mà côn trùng còn có sức để kêu lớn như vậy, đúng là phiền phức.

Cô nói với Jimin về mùa đông trên núi: "Ở đây không giống như trong thành phố, ở thành phố côn trùng kêu vào mùa hè, còn ở đây thì nó kêu vào mùa đông, còn kêu to hơn mùa hè nữa."

Cơ mặt Jimin ngưng trọng, "Bây giờ vẫn còn kêu?"

"Ừm, vừa nãy kêu, ban đêm cũng kêu." So Yeon nghĩ nghĩ, "Nghe giống như tiếng dế kêu, em cũng không biết là con gì kêu."

Chắc là loài côn trùng vô danh.

Jimin cũng không biết trả lời cô như thế nào.

Đây không phải tiếng côn trùng kêu. Là do cô bị ù tai biên độ nhỏ.

Bệnh tình của cô bộc phát nhanh hơn anh tưởng tượng.

"Có bị ảnh hưởng đến giấc ngủ không."

So Yeon: "Buổi sáng năm giờ em đã dậy rồi." Âm thanh nay rất phiền, nhưng vì chữa bệnh nên cô nhịn.

Bỗng nhiên cô xoa tai, nghĩ đến "Có phải là do em bị bệnh này dẫn đến ù tai không?"

Jimin lừa cô: "Không đâu."

"Bệnh này của em gọi là gì?"

"Không tên."

"....."

Jimin đổi chủ đề, "Nếu ngại tiếng côn trùng kêu ồn ào thì em nghe nhạc một chút đi."

So Yeon xoa xoa cằm, "Em đâu thể vừa ngủ vừa nghe được." Một lúc sau, cô lại nói: "Em ổn mà."

Qua một lúc sau, cô mới nhỏ giọng thì thầm, "Anh ở đây thì tốt."

Hai người nói trăng nói sao một hồi, cô đã buồn ngủ díu cả mắt lại, có thể ngủ đến sáng luôn.

Nếu biết có ngày khó ngủ như vậy, cô đã trân trọng những ngày được ngủ ngon.

Cũng không biết có phải là do anh ở bên cạnh nên cô mới được ngon giấc.

Jimin hiện tại không thể rời Ansan. Chuyện công ty vẫn chưa được giải quyết, anh không trả lời lại.

Hai người không còn gì để nói, cúp điện thoại.

So Yeon bị mấy con côn trùng làm cho tâm phiền ý loạn, dựa thoe đề nghị của Jimin, cô đeo tai nghe lúc ngủ, mở nhạc thật lớn.

Đêm đã khuya, giông bão bên ngoài không nhỏ.

So Yeon đóng cửa sổ thủy tinh lại. Cửa sổ đã cũ, khung cửa sổ bằng gỗ, còn có then sắt cài cửa. Kéo rèm vài lên, cô bắt đầu viết kịch bản.

Ở Ansan, mưa đã nhỏ dần.

Jimin đứng ở cửa sổ một lúc lâu, cũng không bật đèn lên.

Sáng sớm ngày tiếp theo.

Sau một cơn mưa, không khí lại hạ xuống thêm vài độ.

Bảy giờ, Jimin đã đến công ty, sớm hơn so với bình thường.

Sáu giờ thư ký Jeong đã nhận được điện thoại của Jimin, nên bây giờ anh đã có mặt ở văn phòng.

Những báo cáo mang tính khả thi và tư liệu xin nghiên cứu phát minh thuốc mới đều đã được biên soạn đầy đủ, đóng thành văn kiện, hôm nay có thể gửi lên trên hội đồng quản trị xin phê duyệt, thời gian rút ngắn hơn dự tính rất nhiều.

Toàn bộ đều là các nhân viên thức mấy đêm soạn thảo ra.

Cái Jimin quan tâm là, "Những tài liệu liên quan đến Chanyeol đã chuẩn bị tốt chưa?"

Thư ký Jeong: "Đã chuẩn bị tốt."

Jimin: "Sau khi tan họp, gửi một phần cho Park đổng, phần của Park phu nhân thì để lại ngày mai đưa sang, hơn nữa nói rõ cho bà ấy biết là Park Dong cũng chỉ mới biết sớm hơn bà ấy một ngày."

Thư ký Jeong gật đầu, đi phân phó công việc.

Giống như trong dự liêu, đề nghị cấp vốn phát triển nghiên cứu thuốc mới không được thông qua.

Park Dong là người đầu tiên bỏ phiếu phản đối.

Jimin phong đạm vân khinh, thông qua mới khiến cho người ta trợn mắt há mồm.

Tan họp, giống như ở phòng hợp lần trước, chỉ còn Park Dong và Jimin ở lại.

Sắc mặt Park Dong căng cứng, "Jimin, đây là công ty, con đừng có suốt ngày đem ta ra làm trò đùa! Con muốn chữa bệnh cho So Yeon là chuyện của con, con cầm tiền công ty đi đầu tư lỡ thất bại thì sẽ như thế nào?"

Jimin: "Đừng có tìm một cái lí do khiến người khác cảm khái như vậy."

"Bang" một tiếng, chén trà bị đập trên bàn, nước trà sánh ra ngoài không ít.

Park Dong nén giận, rút mấy tờ giấy lau nước trà trên bàn.

Jimin từ đầu đến cuối lạnh nhạt: "Nếu không phải cân nhắc đến vấn đề độc quyền của loại thuốc này, tôi đã sớm đầu tư cho phòng thí nghiệm khác để nghiên cứu, cần gì phải hao tâm tổn trí đưa cho hội đồng quản trị phê duyệt?"

Trung tâm nghiên cứu phát minh của Park thị có năng lực này, anh không cần phải đem ý tưởng dâng cho đối thủ cạnh tranh.

Dù sao thì bất kể Jimin làm gì, người cha "hiên ngang lẫm liệt" này sẽ luôn luôn phản đối anh.

Nếu anh đầu tư cho xưởng thuốc khác, chắc chắc hội đồng quản trị sẽ trách anh nói rằng vì tranh chấp trong gia đình mà cố ý muốn đối nghịch với xưởng thuốc nhà mình.

Nếu lấy danh nghĩa cá nhân để đầu tư cho xưởng thuốc của Park thị thì đám người đó lại lôi lí do muốn chiếm công lao thành của riêng mình ra nói.

Gán tội dễ như trở bàn tay.

Điện thoại Jimin rung lên, mắt liếc nhìn một cái, rồi xoay qua nói với ông: "Ông có một kiện chuyển phát nhanh,đã đến văn phòng rồi, cần ngài đích thân ký nhận." Anh còn cố ý nhấn mạnh chữ "ngài".

Mi tâm Park Dong nhảy một cái, mí mắt phải cũng giật liên hồi, ông dùng sức xoa xoa, nhưng không ngăn được sự giật của nó. Ông chỉ Jimin "Con lại muốn làm trò gì?!"

Jimin: "Trời lạnh, tặng cho ông một món quà nhỏ để sưởi ấm."

Khóe miệng Park Dong co giật, "Park Jimin, anh đủ lông đủ cánh rồi phải không."

Jimin không có thời gian rãnh rỗi tranh cãi với ông.

Cuối cùng, Jimin nói đến Chanyeol, bất quá chả buồn gọi tên ra, đề cập thẳng vấn đề, "Nếu anh ta dám nhắm mắt làm bừa, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bất động sản Mạc thị, tôi sẽ không tha cho anh ta."

Ngữ khí Park Dong chậm lại: "Chanyeol có chừng mực, mỗi người có một cách quảng lý khác nhau, không phải cứ khác con thì đó đều là làm loạn."

Không hài lòng, Jimin xoay người rời đi.

"Jimin, con không còn nhỏ nữa, có tức giận gì có thể trực tiếp tính sổ với ba, đừng đem công ty ra để giải toả buồn bực. Công ty không phỉ là nói để con trút giận!"

Jimin đã cầm tay nắm cửa, dừng lại nhưng không quay đầu.

Tình cha con đến thời điểm này chỉ toàn là bi ai.

Ngữ khí Jimin thấp xuống, "Tôi cho ông một tuần để từ chức chủ tịch với lý do sức khoẻ không tốt."

"Haha" Park Dong cười gằn hai tiếng, "Tôi còn chưa chết đâu là anh đã bắt đầu thương nhớ vị trí này rồi?"

Jimin: "Tôi không quan tâm đến vị trí đó, chủ tịch hội đồng quản trị tiếp theo sẽ do Bae đổng nhậm chức. Ông ấy hoàn toàn có khả năng đảm đương nó."

Bae đổng, phó chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn, đã làm việc ở Park thị hơn hai mươi năm nay, mị lực và năng lực cá nhân của ông ấy hoàn toàn xứng đáng khiến cho Jimin ngưỡng mộ. Ông ấy là người duy nhất đối xử tốt với Jimin trong hội đồng quản trị.

Lý đổng đối với Jimin mà nói, vừa là thầy mà cũng là bạn.

Tay của Park Dong run lên, " Jimin, tôi thật sự đã xem thường anh rồi! Tính kế lên cả người tôi, rồi phủi mình sạch sẽ như vậy."

Jimin: "Không cần phủi, mọi người vẫn biết là tôi làm."

Mạc đổng nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên.

Ông còn chưa nhìn thấy cái gọi là "chuyển phát nhanh" đã biết đó không phải là thứ gì tốt.

Cuối cùng Jimin lại nói thêm: "Nếu là Bae đổng đạm nhận chức chủ tịch này, tôi sẽ không can thiệp vào, những quyết sách của ông ấy, tôi đều toàn lực tán thành."

Anh kéo cửa ra, nhắc nhở lần nữa, "Ông chỉ có thời gian một tuần, lần sau tôi không có dễ nói chuyện như vậy."

"Park tổng, nhân viên chuyển phát nhanh còn đang đợi ở cửa." Thư ký Jeong báo cáo.

"Ừm."

Họ vừa nói vừa đi.

Sắc mặt Park Dong trắng bệt, ngồi thừ người ở phòng họp. Ông không ngờ rằng con trai mình lại ra tay độc ác như vậy.

Park Dong trở về văn phòng liền thấy nhân viên chuyển phát đang đợi. Đây là do thư ký Jeong dẫn đến nên không ai dám ngăn cản.

Nhân viên chuyển phát: "Park Dong, đây là bưu kiện chuyển phát nhanh của ngài, cần ngài ký tên." Anh nhân viên cũng không biết gì, chỉ biết làm công việc của mình.

Mạc đổng ký tên, thư ký yên lặng đem kiện bưu phẩm vào văn phòng. Nặng nề một thùng.

Park Dong phất tay hiệu thư ký ra ngoài. Ông mở thùng tài liệu, lấy một tập hồ sơ trong đó ra xem vài trang.

Đây là hạng mục sau khi Chanyeol đến nhậm chức ở Park thị, lúc đó Park thị đấu giá không trúng thầu, là một công ty đầu tư khác thắng thầu, mà người đứng sau công ty này không ai khác là Chanyeol.

Chanyeol lấy công mưu tư, bí mật hành động đem các dự án của Mạc thị về công ty mình.

Việc đấu thầu này diễn ra từ sáu năm trước. Lúc đó Jimin vẫn còn đang học ở nước ngoài và cũng bắt đầu đề phòng Chanyeol từ đó.

Tất cả các tài liệu ở đây là một chuỗi bằng chứng, hơn nữa còn là nguyên một thùng bằng chứng. Jimin năm đó đã bắt đầu điều tra Chanyeol, mà lúc ấy Chanyeol vẫn chưa phòng bị gì.

Park Dong nhìn nửa thùng tài liệu còn lại, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích.

Ý của Jimin chính là: nếu một tuần sau mà ông không từ chức, thì những việc Chanyeol đã làm sẽ bị phơi bày ra ngoài sáng.

Nếu ông từ chức, thì Chanyeol sẽ vẫn có thể tiếp tục ở lại Park thị.

——

Jimin trở lại văn phòng. Thư ký Jeong pha cho anh một tách trà nóng. Jimin vẫy tay, "Lấy giúp tôi một ly nước lạnh."

Trời hôm nay đã xuống đến không độ.

Thư ký Jeong vẫn làm theo.

"Park tổng, nếu một tuần sau mà Park Dong vẫn không từ chức thì chúng ta phải làm sao?"

Jimin chắc chắn, "Sẽ không." Anh uống vào nửa ly nước, "Ông ta làm sao có thể để đứa con trai tốt của ông ta rời khỏi Park thị được."

Thư ký Jeong không tiếp lời.

Không chỉ anh, là phần lớn người trong tập đoàn đều suy đoán Chanyeol là con riêng của Park Dong.

Lúc Chanyeol ra đời, Mạc đổng và phu nhân, tức là mẹ của Jiminchỉ mới kết hôn được một năm.

Có thể bởi vì Chanyeol lớn hơn Jimin một tuổi, nên mọi người nghĩ, nếu công khai thân phận thì người đời sẽ dè bỉu, lấy thân phận cha dượng con kế, may ra còn được.

Nhưng đến tận bây giờ, Jimin chỉ xem Chanyeol là người ngoài.

Có lẽ là trong lòng bài xích, không muốn thừa nhận.

Jimin nhìn chằm chằm vào máy tính, màn hình tối đen phản chiếu bóng dáng mờ ảo của anh.

Anh uống hết ly nước còn lại, hỏi thư ký Jeong: "Sắp tới có lịch trình gì không?"

Thư ký Jeong: "Tất cả đều ở Ansan, còn có vài cuộc họp."

"Tôi sẽ họp qua video." Suy nghĩ một lúc, anh hỏi thư ký Jeong, "Nếu vợ của cậu không được khoẻ, mà hai người lại cách xa như vậy có phải cậu nên đi thăm cô ấy một chút không?"

Thư ký Jeong: "....." Anh còn chưa có bạn gái đó có được hay không.

Thư ký Jeong nháy mắt bắt kịp tần số, "Tạm gác lại công việc, chăm sóc vợ con mới là việc đàn ông nên làm."

Jimin gật đầu: "Vậy tôi sẽ đi thăm xem So Yeon thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip