Longfic Hoan Jaesahi Where Did You Hide The Robot S Heart Chuong 7 Hom Nay La Sinh Nhat Cau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Xuân qua, hạ tới. Hạ rời, thu sang. Thoáng chốc gần một năm nữa đã trôi qua.

Trong mấy tháng này có rất nhiều điều đã đổi thay, ví dụ như TREASURE đã tổ chức thêm một concert ở Hàn, một tour concert ở Nhật để quảng bá full album lần thứ n của nhóm, mọi thứ đều diễn ra vô cùng tốt đẹp.

Ở Seoul, nhiệt độ đã xuống thấp từ sớm. Cứ mỗi độ cuối thu đầu đông, người người khi ra khỏi nhà đã phải khoác lên mình thêm một, hai lớp áo khoác mới có thể tạm bảo vệ bản thân khỏi những căn bệnh đặc trưng của buổi giao mùa đang chực chờ để tàn phá sức khỏe chúng ta ở bên ngoài kia.

Gần đây, công ty đã thả lỏng hơn với hoạt động của các thành viên trong nhóm, một phần là do truyền thống của công ty vào những năm cuối của hợp đồng 7 năm, một phần nữa chiếm thế chủ yếu hơn là do tất cả bọn họ đều đã đang ở tuổi trưởng thành, tất nhiên là một công ty như YG không có cách nào ngăn cấm họ làm gì hết.

Họ đã có thể ra ngoài cùng nhau mà không cần có staff hay quản lí đi theo. Và vì thế, bốn người Jaehyuk, Asahi, Haruto và Jeongwoo cũng thường xuyên ra ngoài dạo phố cùng với nhau.

Dạo gần đây Haruto và Jeongwoo đặc biệt dính lấy nhau. Những năm trước vốn đã dính rồi, nhưng khoảng vài tháng gần đây, bỗng dưng Jeongwoo lại đòi mang hành lý, tư trang, gấu bông rồi đủ thứ trên đời sang ở cùng phòng kí túc xá với Haruto. Khiến cho người bạn cùng phòng real của Haruto là Asahi bắt buộc phải bê giường, xách chăn gối sang ở cùng với Jaehyuk ở cái phòng đơn bé tí tẹo. Hại cho cái phòng vốn đã chỉ có thể kê được một giường, nay miễn cưỡng kê thêm một cái giường nữa y chang bên cạnh, khoảng cách cũng chẳng xa nhau nên Junghwan cứ gọi đó là chiếc "king size" của kí túc xá.

Không ít lần Asahi vào phòng gọi hai đứa nhỏ dậy cũng bắt gặp cảnh một Park Jeongwoo vốn từ giường của mình, nay lại nằm lê lết nửa trên, nửa dưới ở trên giường của Haruto. Có lẽ là cậu nhóc sợ ma, đòi qua ngủ cùng với người bạn đồng niên của mình, và tất nhiên là bị từ chối thẳng thừng. Nhưng với cái tính cách của Jeongwoo nào có chịu chấp nhận số phận một cách dễ dàng như thế. Vì vậy nên mới có cái tình cảnh này đây.

Nói qua thì cũng phải nói lại, lắm lúc cả cái kí túc xá cứ nhộn nhạo hết cả lên nhưng vui thì vẫn cứ là vui. Vì tình bạn của họ đã được gắn kết với nhau tới mức "xưng huynh gọi đệ", "mãi mãi làm bạn tốt" rồi.

Mối quan hệ của Jaehyuk và Asahi trải qua quãng thời gian không ngắn như vậy rồi cũng đã trở lại trạng thái như trước khi có sự tồn tại của cái "show hẹn hò" kia. Dạo gần đây, thậm chí họ bắt đầu thân thiết với nhau hơn cả trước nữa.

Jaehyuk luôn tự tin nói cho mọi người rằng Asahi chính là soulmate của mình. Với khuôn mặt vui vẻ và đôi mắt lúc nào cũng sáng lấp lánh.

Asahi còn nhớ rõ, trong chương trình radio mà cả nhóm vừa tham gia trong đợt quảng bá cho full album gần đây nhất, khi được hỏi về mối quan hệ của mình và Asahi, Jaehyuk đã trả lời rằng:

"Những gì mình nói trước kia tất cả đều là thật. Asahi đúng là báu vật trân quý nhất của đời mình, mình cũng không thể nào sống được nếu không có Asahi ở bên cạnh. Chỉ cần tụi mình nhìn nhau mà không cần mở miệng ra trò chuyện dù chỉ một tiếng, thì tụi mình cũng có thể biết đối phương muốn nói gì rồi."

Rồi hôm đó sau khi kết thúc chương trình, trong khi mọi người đang ra về, Jaehyuk còn vừa đi song song, vừa xoa đầu cậu và nói:

"Sahi à, thật đấy. Tớ sẽ luôn trân trọng cậu. Tin tớ nhé."

Asahi cúi đầu, không nói gì. Cậu quả thực vẫn luôn cố tình tin vào điều đó. Bởi vì cậu thương và cũng trân trọng Jaehyuk rất nhiều...

*

Tháng 8, tháng của Asahi đã tới.

Trước sinh nhật Asahi hai ngày, Jaehyuk, Haruto Jeongwoo cùng Junghwan rủ nhau đi mua đồ trang trí cùng quà tặng để làm sinh nhật cho Asahi. Họ muốn sinh nhật lần này của Asahi sẽ thật đặc biệt, bởi vì tới sinh nhật của mỗi người, Asahi luôn là người đứng ra lên ý tưởng về trang trí và quà tặng, thế nên dịp thích hợp nhất để họ cảm ơn và làm lại điều tương tự cho Asahi không phải lúc nào khác, mà là chính lúc này.

Asahi nhìn như vậy mà vẫn luôn là một người hướng nội, ngoại trừ gia đình, staff, quản lý và các thành viên trong nhóm ra, thì Asahi vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với người ngoài. Cho nên, họ nghĩ làm một bữa tiệc sinh nhật ngay tại nhà thật nhẹ nhàng, ấm cúng vừa đúng với style của Asahi, cũng vừa hay hợp với tính cách của cậu.

Địa điểm mua sắm lần này họ chọn là chợ Dongdaemun.

Dù dường như rất quen thuộc với nơi này nhưng họ đi mãi đi mãi gần cả chục vòng mà vẫn chưa thể tìm được những món đồ trang trí phù hợp với chiếc "phòng chung" ở ký túc xá. Bao nhiêu mùa sinh nhật đã trôi qua ở ngay tại căn phòng đó, và với muôn vàn kiểu trang trí khác nhau, đều do bàn tay Asahi làm hết. Còn họ chỉ là người phụ giúp trang trí mà thôi. Thế nên lần này cùng nhau đi mua đồ, bốn chàng trai không khỏi có nhiều bỡ ngỡ, đắn đo, suy nghĩ.

Cuối cùng, sau 4 tiếng đồng hồ trôi qua ở khu chợ đông đúc tấp nập đó, họ mới có thể đi ra ngoài. Tay ai người nấy đều cầm những túi quà to thật là to.

Ngày hôm sau, nhân lúc Asahi tới công ty do cuộc gọi gấp của anh quản lí, họ cùng nhau tức tốc bày trí lại chiếc "phòng chung" kia. Mà cũng không phải là do anh quản lý chủ động gọi, thực chất là do họ đã bàn bạc trước với anh quản lí rằng anh quản lý sẽ gọi Asahi qua làm việc này, việc kia để kéo dài thời gian, cho họ kịp tạo một chiếc sinh nhật thật "hoành tráng" cho Asahi.

Yoon Jaehyuk phụ trách thiết kế khu vực decor chính, bao gồm cờ có ghi chữ "Happy Asahi Day", chỗ đặt bóng bay, rèm kim tuyến. Junghwan phụ trách việc bơm bóng, buộc bóng và sắp xếp lại bàn ghế sao cho hợp lý. Riêng Haruto và Jeongwoo ngồi loay hoay với những món quà.

Để tỏ lòng biết ơn nhất tới Asahi, họ không chọn nhờ người gói quà hộ mà quyết định tự tay làm tất cả. Từ chọn giấy gói, hộp gói, tới nơ, rồi thiệp,... Tất cả quà của mọi người mua đều chất thành một đống, Haruto và Jeongwoo phải cùng nhau phân loại rồi để vào hộp, buộc nơ.

Thoắt thêm cái nữa, hai tiếng đã trôi qua. Khu vực decor check-in đã được Jaehyuk bày biện xong. Hai bên là hai chùm bóng bay to to mà Junghwan đã ngồi bơm tới muốn liệt cả tay. Còn Jeongwoo và Haruto cũng vừa lúc thắt nơ hộp quà cuối cùng.

Trên mỗi hộp quà đều có ghi tên người tặng và cài luôn cả những chiếc thiệp chứa đầy lời chúc mừng ngọt ngào thắm thiết nữa.

Haruto cẩn thận đếm lại từng món quà. Rồi em chợt quay sang phía Jaehyuk hỏi:

"Jaehyuk hyung..."

Jaehyuk đang chỉnh lại nốt độ nghiêng của những chữ cái bằng bóng dính trên rèm kim tuyến, nghe tiếng Haruto thì quay đầu lại đáp.

"Hả?"

"Hình như trong chỗ này còn thiếu quà của anh đúng không?"

Jaehyuk chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu thừa nhận, dù cho anh vốn muốn giữ bí mật chuyện này, chỉ để riêng mình mình và Asahi biết thôi.

"Asahi là người quan trọng đối với anh. Quà này, anh sẽ tự tặng cho cậu ấy sau. Tụi em không cần lo cho anh đâu, cứ làm tốt việc của bản thân bây giờ là được."

Rồi anh mỉm cười với lũ nhóc và tiếp tục chỉnh sửa lại đôi chỗ ở thân bóng.

Công cuộc trang trí rất nhanh đã được hoàn thành dưới bàn tay "chuyên nghiệp" của 4 chàng trai, mặc dù không được đẹp đẽ một cách hoàn hảo như Asahi đã từng làm cho sinh nhật của bọn họ nhưng cũng có thể gọi là "tạm được".

Sau đó, họ tranh thủ check-in trước vài tấm để có cái tiện up lên cho fans xem. Chẳng mấy chốc, thời gian lại chạy trôi thêm hai mươi phút nữa. Lúc này, đồng hồ đã điểm 9h20 tối.

Âm thanh nhập mật khẩu cửa phòng kí túc vang lên.

Bíp, bíp, bíp, bíp, bíp, bíp.

Vừa vặn 6 số.

Cho tới khi, nghe thấy tiếng nhập mật khẩu thành công, tất cả mọi người cùng ùa ra tới cửa ra vào. Trên tay Jeongwoo và Junghwan cũng cầm thêm hai khẩu pháo bông mini.

Đoàng, đoàng.

"Chúc mừng sinh nhật Asahi hyung."

Asahi vừa mới mở được cánh cửa ra đã bị bọn nhóc một lớn ba bé kia làm cho giật mình. Tâm trạng không vui vẻ lắm vì vừa gặp một vài vấn đề với anh quản lý cũng bị đánh tan đi hết.

Trước mặt cậu là những người cậu yêu quý, hôm nay cũng là sinh nhật của cậu. Vậy nên lí ra không cần phải khó chịu hay buồn phiền vì những chuyện không liên quan bên ngoài mới phải.

Đây mới là "tổ ấm", là "nhà" của cậu. Mỗi người trước mặt đây đều là tình yêu của cậu. Asahi về nhà rồi đây.

"Cảm ơn mọi người."

Asahi nhoẻn miệng cười, hai mắt cong cong cùng khuôn miệng xinh xắn chợt bừng sáng.

Vừa để cậu cởi giày ra thay bằng dép đi trong nhà, bốn người kia đã không nhịn được mà kéo lê xềnh xệch cậu vào trong "phòng khách" - tức phòng cũ của cậu - giờ là chốn tụ tập của cả 5 người và cũng là nơi ăn chơi của các "khách mời" ở dorm khác nữa.

Tất cả đều được trang hoàng cầu kỳ đến rực rỡ và lộng lẫy. Điều hoà cũng đã được bật sẵn, mát lạnh hết cả căn phòng.

Asahi trong lòng chợt sinh ra một loại xúc động mà trước nay hiếm thấy. Nước mắt hiếm hoi nhanh chóng muốn chực trào ra may mắn cũng đã nhịn được lại.

"Happy Birthday to you- Happy Birthday to you..."

Tiếng hát chúc mừng sinh nhật vang lên, ánh đèn vàng cũng bị tắt đi để trả lại sự toả sáng cho ánh sáng của những ngọn nến được cắm cẩn thận trên chiếc bánh to có hình chú Robot Hikun.

"Nhắm mắt lại rồi ước đi."

Jaehyuk là người cầm bánh, cũng là người đứng đối diện với Asahi, anh chầm chậm nói với cậu, đối với cậu nở một nụ cười tươi, ấm áp và dịu dàng. Mọi người xung quanh hát xong cũng im lặng chờ đợi chủ bữa tiệc hoàn thành ước nguyện.

Asahi nhắm mắt lại vài ba giây, rồi thổi tắt nến.

Sau đó, họ cùng nhau cắt bánh. Không có những trò nghịch ngợm như ụp bánh lên mặt nhau, hay lấy kem bánh bôi lên trên áo, trên tóc giống mấy năm về trước, thế nhưng họ lại rủ nhau chơi những trò không kém hơn chút nào. Rất nhiều loại "thức ăn", "thức uống" kỳ lạ được bày ra. Cũng có rất nhiều những câu thách, câu đố, câu hỏi kì dị nhất trên đời cũng được đem ra hỏi. Căn phòng tràn ngập tiếng nói, tiếng cười vui vẻ, náo nhiệt.

Cuộc sống mà, có những lúc vui tươi, rộn ràng, thì cũng có những lúc không gian trầm xuống nữa kia.

Năm nay, mỗi người đều viết cho Asahi một lá thư tay rất dài để cảm ơn cậu vì những gì cậu đã làm cho họ.

Những kỉ niệm, kí ức đẹp đẽ trong quá khứ, kể từ khi họ gặp Asahi cho tới bây giờ đều được viết lại. Những lời yêu thương hay những dự định về một tương lai cứ mãi đồng hành với nhau như vậy cũng đã được thể hiện trên những con chữ. Tất cả khiến cho ai nấy đều xúc động thay Asahi, tới cậu Jeongwoo mau nước mắt cũng đã len lén quay đi quệt nước mắt trên mặt mấy lần, Jaehyuk Ruto với Junghwan cũng rơm rớm. Chỉ có Asahi vẫn nhẹ nhàng cầm những lá thư mà đọc thành tiếng.

Sau đó là tiết mục bóc quà, Junghwan tặng cho Sahi một đôi giày vintage mới. Hai đứa nhóc Haruto và Jeongwoo thì tặng cho Sahi nguyên một bộ quần áo bao gồm cả ti tỉ những loại phụ kiện cùng với một bức tranh sơn dầu rất to mà Sahi dạo này cứ đắn đo mãi không biết nên mua hay không. Lúc Sahi bóc từng món quà ra, có một chú sói con nào đó ưỡn ngực phổng mũi nom rất tự hào. Còn món quà của Jaehyuk là một chiếc áo phông cũng rất đẹp. Anh lựa theo cách ăn mặc thường ngày của Asahi để mua.

Trời đã về khuya, tất cả mọi người sau cuộc ăn chơi suýt phá tung cái kí túc xá lên thì đã chịu đi về phòng của mình ngủ. Jaehyuk và Asahi là hai người dọn dẹp cuối cùng.

Cho tới khi Asahi đã yên vị trên giường và nằm check thông báo trong điện thoại, Jaehyuk mới từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một hộp quà nho nhỏ được gói ghém cẩn thận bằng giấy màu vàng đậm, thắt nơ xanh lá cây. Rồi Jaehyuk đưa ra trước mặt Asahi.

"Sahi à, đây mới là món quà chính tớ muốn tặng cậu này."

Asahi ngừng lại ngón tay đang lướt trên màn hình, cậu buông điện thoại xuống, rồi nhận lấy hộp quà bé xinh, biểu tình có chút ngây ngẩn.

"Tớ tưởng lúc nãy đã là quà của cậu rồi? Sao giờ lại có nữa vậy?"

"Chỉ là tớ muốn tặng riêng cậu, và cho một mình cậu biết thôi."

Jaehyuk vừa cười vừa lấy tay xoa xoa tóc Asahi. Tóc Asahi rất mượt, nhưng sợi tóc khá mỏng khiến cho chẳng mấy chốc trở nên xù lên, cộng thêm với khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác của cậu lại trở thành vô cùng đáng yêu.

Asahi chậm chạp gỡ từng lớp giấy bọc bên ngoài, rồi tới một tấm mút chống sốc mỏng, bên trong là một hộp nhỏ bằng gỗ trầm. Asahi cầm hộp gỗ rồi quay sang Jaehyuk.

"Mở ra xem đi."

Jaehyuk nói.

Asahi thu hồi ánh mắt từ trên người Jaehyuk về lại hộp gỗ nhỏ xinh kia. Trên vỏ hộp không có khắc nhãn hiệu, Asahi cũng hơi bất ngờ một chút. Thế rồi, cậu từ từ mở hộp.

Bên trên miếng đệm nhỏ màu đỏ rượu là một chiếc dây chuyền được thiết kế cực kì lạ mắt. Những móc xích thông thường đã được đổi từ hình mắt xích thành hình trái tim bé bé xinh xinh. Những hình trái tim đó nối tiếp nhau hướng tới mặt dây chuyền. Mặt dây chuyền là một khối cầu nho nhỏ, làm bằng thuỷ tinh rất cầu kỳ và sắc sảo. Bên trong lớp thuỷ tinh lấp lánh ánh lên một hình trái tim nho nhỏ, nhỏ tới mức gần như phải nheo mắt lại mới có thể nhìn rõ được.

Asahi chỉ biết thốt lên một tiếng "oà".

"Tớ cũng có một chiếc nè."

Yoon Jaehyuk thấy Asahi nhìn sợi dây chuyền tới độ mắt không thèm chớp lấy một cái, bèn lên tiếng, đồng thời kéo cổ áo của mình xuống, lấy ra sợi dây chuyền bản thân đang đeo. Asahi nghe Jaehyuk nói cũng quay sang nhìn.

Một chiếc vòng thoạt nhìn không thấy có gì đặc biệt, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy những chi tiết nhỏ nhặt đều có điểm tương đồng với chiếc mà Asahi đang cầm trên tay.

Móc xích của sợi dây trên cổ Jaehyuk cũng là hình trái tim, nhưng lớn hơn hình của Asahi tới gấp đôi lận. Mặt dây chuyền cũng không phải hình cầu mà là một khối có hình trăng lưỡi liềm.

"Cậu có biết "Mặt trăng ôm mặt trời" không? Nếu như cậu đưa hai chiếc dây chuyền này vào gần nhau, thì chúng sẽ tự hút lấy nhau, như thế này này."

Vừa nói, Jaehyuk vừa tiến lại gần Asahi, anh đem mặt dây chuyền của mình sát lại với mặt cầu trên dây chuyền của Asahi.

Cạch.

Bỗng dưng hai chiếc mặt dây chạm vào nhau, rồi giống như hai thỏi nam châm dính chặt vào với nhau. Chất lỏng ở bên trong mặt dây, bao bọc lấy hai hình trái tim bé nhỏ cũng dần dần đổi sang thành màu đỏ.

Không cần nói cũng biết Jaehyuk đã tốn rất nhiều tâm tư vào món quà lần này.

Sống mũi Asahi có chút cay cay.

"Cảm ơn cậu-"

Bàn tay của Jaehyuk dời từ chiếc dây chuyền, đưa lên đặt lên trên mái tóc đen nhánh mượt mà của Asahi. Anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.

"Asahi à, tớ đã nói rằng tớ sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cho cậu. Trước đây tớ nói, thì bây giờ cũng vậy, và tương lai lại càng như thế. Tớ yêu cậu, Sahi của tớ."

Asahi thinh lặng không nói gì, chỉ thấy trước mắt như có làn sương mờ mờ ảo ảo, nước mắt lại giống như chực trào tuôn ra nhưng cậu may mắn vẫn kìm lại được.

Mình có thể coi như một chữ "yêu" này của cậu ấy là "yêu" mà mình nghĩ tới không đây?

Asahi chủ động vươn tay, choàng qua cổ Jaehyuk rồi ôm anh, một cái ôm như cho trái tim đang run rẩy của bản thân mình một đáp án.

Đáp án không lời cho một câu hỏi luôn lặng giữ trong trái tim.

Cậu luôn rung động với mọi thứ mà Yoon Jaehyuk làm cho cậu.

Jaehyuk cũng vươn tay ôm lại Asahi rồi nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu.

"Sinh nhật hạnh phúc nhé, bạn tốt của tớ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip