Taedo Chu Va Em Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chú của em hôm nay lại đi công tác rồi, bỏ em ở nhà một mình. Chán chết em đi được, vốn đã quen với sự cưng nựng từ chú, nay lại ở một mình suốt một tuần hơn. Em ngồi trên bàn học chăm chỉ làm bài, chờ chú về. Bỗng chợt, em nhớ ra điều gì đó, mở điện thoại ra xem 24/6, còn một tuần nữa là đến sinh nhật của chú, đồng thời cũng là hôm chú về nhà. Em quyết định sẽ làm một bữa tiệc sinh nhật thật bất ngờ cho chú.

Em lấy trong hộc bàn ra một cuốn sổ tay nhỏ nhỏ xinh xinh, cắm cúi viết những điều cần phải chuẩn bị cho bữa tiệc hôm ấy. Em tỉ mỉ nắn nót viết những con chữ nhỏ đáng yêu như hệt em ấy, em muốn mọi thứ làm cho chú đều phải thật dễ thương và đẹp đẽ. Vì chỉ có mình em nên cũng chẳng làm gì quá cầu kỳ, em định sẽ làm một buổi tiệc nhỏ tại gia, chỉ em và chú. Một phần cũng vì mấy tháng nay, vì tính chất công việc mà chú đi công tác rất nhiều, em muốn nhân dịp này mà hâm nóng tình cảm với chú.

Vì còn một tuần nữa chú mới về, nên thời gian đối với em cũng không quá gấp rút. Buổi sáng đi học, chiều về lại chạy ngay đến lớp học làm bánh. Dù có mệt một xíu nhưng mà vì muốn nhìn thấy nụ cười trên môi chú, mọi mệt mỏi của em đều tan biến.

Thú thật thì lâu rồi em chẳng đụng đến bếp núc, nói một cách chính xác là kể từ khi quen chú. Chú chẳng chịu cho em nấu nướng gì cả, cứ luôn miệng bảo sợ em bị thương nên mỗi khi em định vô bếp nấu ăn lại bị chú cản lại. Từ ấy, em cũng ỷ lại vào chú người yêu tuyệt vời này.

Ban đầu, em còn vụng về lắm , cái thì không cho đường, cái thì lại quên cho sữa, chẳng biết em đã làm hỏng bao nhiêu cái bánh nữa. Chưa kể những lúc lấy bánh ra khỏi lò, không cẩn thận làm bản thân bị bỏng. Nhưng điều đó không thể làm em nhụt chí được, em cứ làm đi làm lại nhiều lần, đến cuối cùng mọi sự cố gắng của em đều thành công. Chiếc bánh em làm tuy không ngon như những chiếc bánh được bày bán ở tiệm được, nhưng đây đều là tấm lòng của em. Cuối cùng chỉ còn việc trang trí cái bánh, em tỉ mỉ nặn những bông hồng khắp chiếc bánh, vì em biết ngoại trừ em ra thứ mà chú thích nhất là hoa hồng. Sau khi trang trí xong, em cất tạm vào tủ lạnh rồi xách túi đi mua đồ trang trí.

Sau mấy tiếng lượn lờ ở siêu thị, em đã mua đủ đồ cần thiết, về nhà thực hiện công tác chuẩn bị. Em mua những đóa hồng rải khắp nhà, ở giữa tạo thành hình trái tim. Trên tường đặt biệt được đính thêm hai quả bong bóng, một cún một thỏ. Mọi người thường hay bảo em và chú giống với hai con vật ấy và bản thân em cũng tự cảm thấy vậy.

Suốt một tuần qua, em đã quá mệt mỏi rồi, ước chừng đồng hồ thật chuẩn xác rồi mới dám về phòng mà thiếp đi, vì em muốn muốn tạo bất ngờ cho chú mà. Nhưng mà đâu ai biết trước được điều gì, vì ngủ sâu mà em đã ngủ quá giờ chú về. Khi em mở mắt thức dậy đã thấy trước mắt mình là lòng ngực của ai đó, em tính cựa quậy thì chợt nhận ra mùi hương quen thuộc của ai đó thì thôi không quấy nữa.

Taeyong bên cạnh thấy em không còn quấy nữa, mỉm cười rồi xoa đầu em, đặt lên trán em một nụ hôn, định vòng tay ôm em vào lòng thì Doyoung chợt nhớ ra điều gì đó, em bật người dậy, mặt hốt hoảng quay qua nhìn Taeyong.

"Sao chú lại ở đây?" Doyoung trưng ra bộ mặt sửng sốt vì trong kế hoạch là em sẽ đến sân bay đón chú, giờ mở mắt dậy đã thấy chú trước mắt. Vậy còn đâu là kế hoạch hoàn hảo của em nữa.

"Nhà của chú, chú không ở đây thì ở đâu?" Taeyong bật cười trước câu hỏi ngây ngô của người nhỏ trước mắt, tay cưng chiều vuốt dọc mũi của em.

"Chú... Chú thấy những gì ở dưới nhà chưa?" Nói đến đây em muốn độn thổ xuống chăn thiệt chứ, vốn sẽ tạo một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho chú, vậy mà đã lỡ để chú thấy mất tiêu rồi.

"Chú thấy rồi. Em nói thử xem, em biến nhà chú thành một bữa tiệc như vậy là vì sao?" Taeyong hơi dùng sức khéo em ra khỏi tấm chăn, dựng em dậy nhìn thẳng vào mắt mình.

"Thì... Thì hôm nay là sinh nhật chú mà, cháu định sẽ tổ chức cho chú một sinh nhật thật là bất ngờ nhưng ai đâu mà ngờ." Doyoung trong lòng Taeyong mà thủ thỉ, môi chu ra dờn dỗi.

Taeyong không kìm lòng được mà hôn một cái chóc vào môi hồng đấy.

"Doyoung đáng yêu làm cho chú sao? Vậy cùng nhau xuống dự sinh nhật chú nhé." Taeyong bế Doyoung vào nhà vệ sinh, giúp em rửa mặt để tỉnh táo rồi mới bế em xuống nhà.

Vừa bước xuống tới phòng khách, Doyoung đòi xuống, không chịu cho bế nữa rồi một mình chạy thẳng vào nhà bếp loay hoay kiếm một cái gì đó. Sau một hồi, đèn bị tắt hết, có một ánh sáng nhỏ xuất hiện kèm theo tiếng hát vang lên khắp nhà.

"Happy birthday to you,
happy birthday to you,
happy birthday, happy birthday
happy birthday to you.
Chúc mừng sinh nhật tuổi 31, chú của em."

Đã lâu lắm rồi, Taeyong mới được tổ chức sinh nhật, một phần vì đã có tuổi, một phần vì cũng chẳng có ai để đón sinh nhật cùng, khiến anh bỗng quên đi, xem đây là một ngày bình thường. Nhưng giờ đây đã không, bên cạnh Taeyong bây giờ đã xuất hiện thiên thần mang tên Kim Doyoung, một thiên thần ấm ấp sửi ấm trái tim anh.

"Chú ước rồi thổi nến đi ạ." Doyoung nãy giờ vẫn cầm cái bánh trên tay, nên hơi có chút mỏi. Mong chú sẽ nhanh hơn một chút.

Taeyong chấp tay, nhắm mặt lại, lẩm nhẩm gì đó rồi thổi vào ngọn nến đang cháy kia. Nến vừa tắt, điện cũng được bật sáng. Đón nhận anh là nụ cười tươi rói của Doyoung.

"Chú của em ơi, cảm ơn chú đã chiếu cố em thời gian vừa qua, cảm ơn chú đã luôn chăm sóc, nuông chiều em. Em biết bản thân mình còn nhiều thiếu sót, mong chú hãy bỏ qua. Chúc chú tuổi mới ngày càng đẹp trai ra, công việc ngày càng phát triển. Chú già của em ơi, hãy thật hạnh phúc nhé, vì đã có em ở đây rồi, em sẽ mãi luôn ở bên cạnh chú. Yêu chú."

Taeyong đưa một tay ra nâng đỡ chiếc bánh kem phụ Doyoung, một tay vòng qua eo em, ôm em vào lòng. Mắt nhắm nghiền, khẽ nghiêng đầu, hôn vài cái nhẹ nhàng lên gò má em. Anh hạnh phúc lắm, cực kì hạnh phúc.

"Cảm ơn em, thỏ nhỏ. Chú rất hạnh phúc khi có em ở bên. Đây là sinh nhật hạnh phúc nhất trong đời của chú." Taeyong buông Doyoung ra, nhìn thẳng vào mắt em rồi lại ấn nhẹ một nụ hôn lên trán em.

"Chú thích là em vui rồi. Chẳng uổng công cả tuần liền học nấu ăn." Doyo vui mừng mà réo lên, nhưng chưa gì đã biết mình nói hớ, liền bịt miệng lại.

"Em nấu ăn? Có bị thương ở đâu không?" Taeyong đang trong trạng thái vui vẻ, bỗng dưng chuyển sang lo lắng, vì anh biết Doyoung tuy thông minh trên trường lớp thế thôi, chứ về vấn đề bếp núc, em lại hậu đậu vô cùng.

"Không sao cả, chỉ là phỏng nhẹ xí thôi. Chú nhìn xem, lành rồi nè." Doyoung đưa bàn tay bị bỏng của mình ra khoe với chú. Quả thật, vết bỏng đó đã lành, tay em vẫn trắng trẻo hồng hào.

Taeyong đau lòng mà nhìn tay em, cầm lấy bàn tay em, hôn nhẹ lên chúng. "Lần sau cấm em vào bếp nữa. Chú không muốn em phải chịu đau."

"Em biết rồi. Mà nãy chú ước gì thế." Doyoung không có khả năng phản kháng chỉ có thể nhõng nhẽo mà chuyển chủ đề khác.

"Bí mật. Nói ra sẽ không thành hiện thật." Taeyong đưa một ngón tay lên miệng, nở một nụ cười bí ẩn

"Ồ" Doyoung không nhận được câu trả lời ưng ý, liền xụ mặt xuống, tay cào cào gấu áo bất mãn.

"Không buồn nhé. Chú hỏi này, bộ nhìn chú già lắm sao mà khi nãy em xưng là chú già?" Taeyong đột nhiên giả bộ nghiêm túc muốn chọc em vui lên một chúc.

"Vâng. Nhìn chú già lắm đấy, chú người yêu già ạ." Đang giận mà nhìn thấy vẻ mặt Taeyong như vậy liền bật cười. Hai tay nâng hai má Taeyong lên xoa nựng.

"Em chê tôi già. Em không yêu tôi nữa rồi. Tôi dỗi cho em coi." Taeyong liền giữ khoảng cách với Doyoung, quay lưng với em, làm vẻ giận dỗi.

"Sao chú đáng yêu thế. Nghe này, dù sau này chú có trở thành ông già 50, 60 tuổi thì trong mắt em, chú vẫn luôn là người đẹp trai nhất. Với cả, chú là người nuông chiều em nhất, em không yêu chú thì yêu ai bây giờ." Doyoung đi đến trước mặt Taeyong, giữ cho mặt anh đối diện với mặt mình.

"Em yêu chú rất nhiều."

"Chú cũng yêu em rất nhiều." Taeyong đưa tay vòng qua gáy của Doyoung, kéo em vào một nụ hôn, một nụ hôn hạnh phúc.

Điều ước của Taeyong thật sự rất đơn giản, anh ước rằng mình và Doyoung sẽ yêu nhau hạnh phúc đến suốt đời.

"Tuổi mới ước rằng, đôi ta sẽ luôn hạnh phúc bên nhau, xây dựng một tổ ấm tràn đầy tình yêu."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip