Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Anh ấy đi chơi gái, vừa vặn gặp phải đội chống mại dâm."

Du Chiêu cực kì kinh ngạc: "Cậu ta... cậu ta đi... đi... Còn đi tham khảo người khác kiếm mối làm ăn?"

Hạ Đào nghe Du Chiêu nói, nhịn không được cười: "Đúng, chính là muốn quan sát nhiều một chút, xem người khác làm thế nào, mới có thể nâng cao trình độ bản thân..."

"Thật không?"

"Đương nhiên là không. Anh ấy bị thương, muốn tìm một nơi để trốn mà thôi. Thôi, anh nhanh đi tìm anh ấy đi."

Du Chiêu đương nhiên nhanh, vội vàng bắt xe tới cục cảnh sát. Du Chiêu xuống xe, đi làm thủ tục bảo lãnh cho Hạ Lăng. Mặt mũi Hạ Lăng sưng vù, lúc Du Chiêu nhìn thấy liền sợ ngây người: "Cậu... cậu làm sao vậy? Bị đánh?"

Hạ Lăng lắc đầu một cái, khóc ròng nói: "Không phải là... Ai, không nói."

Trong lòng Du Chiêu nảy lên suy đoán: "Không phải là liên quan tới Cao Bá Hoa đấy chứ?"

Hạ Lăng biến sắc, sửng sốt nửa ngày mới cười nói: "Anh nói gì thế? Gã là người sĩ diện, coi như chia tay cũng sẽ không đến nỗi đánh người."

Du Chiêu ngẩn ra: "Các anh chia tay?"

"Ừm.." Hạ Lăng nhàn nhạt gật đầu, tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, nói với Du Chiêu, "Chuyện lần này cảm ơn anh, khiến anh thêm phiền toái. Tôi đi trước, lần sau sẽ mời anh ăn cơm." Nói rồi Hạ Lăng liền bắt taxi rời đi.

Đây là việc riêng, tự nhiên Du Chiêu cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ cảm thấy bên kia Cao Bá Hoa cũng quá loạn. Nghĩ tới Cao Bá Hoa, Du Chiêu không khỏi nghĩ tới thân thế của Khuất Kinh.

Hôm nay nhìn Đoạn Khách Nghi nhắc tới nhân số nhà họ Khuất ít ỏi, phản ứng của cha mẹ Khuất, còn có Cao Bá Hoa một mực chắc chắn Khuất Kinh là anh trai ruột của hắn, việc Khuất Kinh được nhà họ Khuất nhận nuôi, không chừng là sự thật.

Chỉ là, Khuất Kinh, cha Khuất và Khương Tuệ Tức không đề cập chuyện này với Du Chiêu. Cao Bá Hoa và Khuất Kinh ở trước mặt Du Chiêu cũng làm bộ không có chuyện gì. Du Chiêu biết, đây là chuyện cậu "không nên" biết. Chuyện không nên biết, vậy không cần biết. Từ nhỏ cậu đã là một đứa nhỏ hiểu chuyện, đạo lý này không thể không hiểu.

Bởi vậy cậu không để ý tới, cũng không dò hỏi, làm một người ngoan ngoãn.

Tuy là nói vậy, nhưng không thể đề cập đến chuyện này khiến cậu cảm thấy chính mình ở nhà họ Khuất đến cùng vẫn chỉ là một người ngoài.

Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, cậu quả thật là người dưng khác họ. Việc riêng tư, gia đình họ không muốn nói cho cậu cũng rất bình thường. Cậu không nên cảm thấy khó chịu mới phải.

Cố tình cậu lại cảm thấy khó chịu, có chút canh cánh trong lòng. Cậu tự nhận, bản thân quả thật khó chiều.

Hạ Đào từ triển lãm nước ngoài trở về đạt được thành tích không nhỏ, mặt mày rạng rỡ về nước.

Hạ Đào còn tặng quà cho Du Chiêu, là một bức họa thêu kiểu Pháp. Bức tranh dùng chỉ thêu sang quý, họa lại một vườn hoa. Hoa hồng dùng chỉ đỏ thủy tinh chế thành, lá ngọc xanh biếc. Bên trên còn thêu một con công lớn. Đuôi công dùng chỉ kim tuyết dệt thành, xinh đẹp hoa mỹ.

Du Chiêu nói: "Quá quý giá, tôi cũng không biết nên treo chỗ nào mới tốt."

"Sao lại quá quý? Tôi còn sợ anh nhìn không lọt mắt đây." Hạ Đào cười nói, "Nhưng tôi thấy phong cách này cũng không phải của anh, quả thật không quá thích hợp. Bằng không anh đem tặng đi. Đủ phô trương."

Du Chiêu có chút bất ngờ: "Cậu tặng cho tôi, sao tôi có thể đem đi tặng cho người khác chứ?"

"Không sao! Tôi không để ý mấy cái này!" Hạ Đào trả lời.

Du Chiêu nửa đùa nửa thật: "Vậy thì tặng cho Đoạn Khách Nghi, chúc ông ta sớm ngày hồi phục."

Hạ Đào nghe vậy cười to: "Vậy thứ đồ này sợ sẽ bị đạp nát."

Hạ Đào ngược lại nói rất đúng. Tranh vừa mang tới phòng bệnh của Đoạn Khách Nghi, y liền tức giận trực tiếp dùng tay xé nát. Nhưng vải the và chỉ kim tuyến vô cùng sắc bén, ngược lại cứa bị thương bàn tay Đoạn Khách Nghi. Đoạn Khách Nghi vừa tức vừa giận, bác sĩ hồi phục chức năng tiến vào, nhìn thấy như vậy liền vội vàng đỡ y ngồi lên giường bệnh, cẩn thận thay y xử lý vết thương.

Đoạn Khách Nghi nhìn gã ___ Mày kiếm mắt sao, cười rộ lên còn có cảm giác văn nhã, có mấy phần bộ dáng Du Hải khi còn trẻ. Đoạn Khách Nghi không khỏi có chút thất thần.

Sau khi tặng tranh đi, Du Chiêu bất giác nhìn lại phòng làm việc của chính mình. Vốn dĩ bức tranh thêu kia được đặt ở vách tường, bây giờ mang đi lại cảm thấy có chút trống trải.

"Thật là kì lạ." Du Chiêu lầm bầm, "Trước đây không treo cũng không cảm thấy gì. Bây giờ trống một chút lại cảm thấy phải treo gì đó mới tốt."

Thế là Du Chiêu liền gọi Tiểu Thích vào, chia sẻ suy nghĩ của cậu. Tiểu Thích liền nói: "Kì thực lúc trước cũng đề nghị ngài treo vài bức, nhưng chọn vài cái ngài đều không thích."

Du Chiêu ngơ ngác, dường như không quá nhớ rõ: "Phải không?"

Tiểu Thích nở nụ cười: "Phải."

Du Chiêu sờ sờ mũi, nói: "Vậy tôi quả thật là khó hầu hạ."

"Sẽ không, sẽ không, là tôi chọn không đẹp..." Tiểu Thích suy nghĩ một chút nói, "Bằng không liền treo ảnh cưới của ngài với chồng đi?"

Du Chiêu nghe vậy bật cười: "Treo kín một bên tường?"

"Chuyện này... Cũng có thể nha." Tiểu Thích suy nghĩ một chút, "Không phải là rất ân ái sao?"

Lý trí Du Chiêu bác bỏ đề nghị này, nhưng về mặt tình cảm lại có chút chờ mong. Nhưng cậu ngẫm lại, chính mình và Khuất Kinh căn bản không chụp ảnh cưới... Trừ tấm ảnh chụp chung khi làm đăng kí kết hôn.

Buổi tối về nhà, Du Chiêu lấy ra đăng kí kết hôn, nhìn chằm chằm bức ảnh kia. Đây là ở cục dân chính vội vàng chụp lại. Lúc đó Du Chiêu cảm thấy lúng túng, nụ cười cực kì cứng ngắc.

Du Chiêu có chút hối hận, sao lúc đó lại không trưng ra biểu cảm nào dễ nhìn một chút chứ?

Khuất Kinh vừa vặn tắm xong đi ra, nhìn thấy Du Chiêu cầm giấy đăng kí kết hôn mặt mày ủ rũ, liền hỏi: "Vợ à, làm sao vậy?"

Du Chiêu chỉ vào giấy đăng kí: "Anh xem, bộ dạng em trông thật ngu."

Khuất Kinh cười ha ha, nói: "Nhìn anh không phải càng ngu hơn sao?" Nói rồi chỉ vào hình chính mình cười ngốc như chú Husky bự.

Du Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt Khuất Kinh trong hình, nói: "Không đâu, anh cười rất xán lạn."

Khuất Kinh vươn ngón tay vuốt nhẹ Du Chiêu trong hình, ôn nhu cười: "Em cũng vậy, rất dễ nhìn."

Du Chiêu có chút ngượng ngùng: "Anh dỗ em hả."

Khuất Kinh từ phía sau ôm lấy Du Chiêu: "Em chính là dễ nhìn."

Du Chiêu cúi đầu, lỗ tai đều đỏ lên.

Khuất Kinh cắn lỗ tai Du Chiêu, nói: "Có phải em muốn chúng ta đi chụp bù ảnh cưới không?"

"Hả?" Du Chiêu giật mình hỏi lại, "Sao lại hỏi vậy? Chúng ta kết hôn cũng lâu như vậy rồi..."

"Cái gì mà kết hôn lâu vậy rồi?" Khuất Kinh khoa trương phản đối, "Chúng ta là vợ chồng son!"

Du Chiêu không nói lại hắn, chỉ đáp: "Tuần trăng mật cũng đã kết thúc, còn muốn đi chụp ảnh cưới?"

"Có gì mà không được chứ?" Khuất Kinh đáp, "Đây là chuyện rất bình thường."

"Thật không?" Du Chiêu không tin lắm.

Khuất Kinh cầm điện thoại lên, gọi cho Thang Kha.

Thang Kha vừa bắt máy Khuất Kinh liền hỏi: "Thang Kha, cậu nói đi, kết hôn mấy tháng sau đi chụp bù ảnh cưới có tính là chuyện kì quái không? Có phải rất bình thường không?"

Thang Kha vừa nghe liền biết giám đốc Khuất lại muốn dỗ vợ. Đồng thời Thang Kha cũng dự liệu được chính mình sẽ phải lên kế hoạch chụp ảnh cưới, tìm studio, chọn địa điểm, chọn trang phục... Nghĩ tới những thứ này đầu Thang Kha liền đau.

Mà càng khiến Thang Kha đau đầu hơn nữa, chính là Hoa Thì đột nhiên kêu to: " Mau tới làm tôi!"

Thang Kha khiếp sợ, đang muốn giải thích liền nghe thấy Khuất Kinh nói: "Được rồi, không làm phiền cậu nữa. Ngày mai lại nói." Nói xong Khuất Kinh liền cúp điện thoại, một cơ hội giải thích cũng không cho Thang Kha.

Sau khi cúp điện thoại Khuất Kinh liền hỏi Du Chiêu: "Em nghe giọng nói kia có giống..."

"Ai..." Du Chiêu cũng đau đầu, "Em cảm thấy Hoa Thì và Thang Kha có gì đó rất lạ."

"Không phải chứ?" Khuất Kinh muốn nổ đầu, "Chuyện này cũng không thích hợp đi? Anh không muốn có 'em dâu' như vậy!"

Du Chiêu "phụt" một tiếng nở nụ cười: "Sao anh lại gọi là em dâu chứ hả?"

"Trên danh nghĩa Thang Kha là thư kí của anh, thực tế anh đã sớm coi cậu ta như em trai rồi."

"Đã nhìn ra, anh thực sự coi cậu ấy là em trai mà sai bảo."

Đối với chuyện cười của Du Chiêu, Khuất Kinh hoàn toàn cười không nổi: "Chuyện này không thích hợp nha!"

"Sao anh lại bận tâm như vậy?" Du Chiêu nói, "Hoa Thì là bạn thân của em, em còn chưa nói gì đâu."

"Hoa Thì là bạn em, đứng trên góc độ này mà nói em đương nhiên sẽ bảo vệ Hoa Thì. Nhưng Thang Kha là một người đàn ông tốt."

Du Chiêu nghe vậy liền mất hứng: "Làm sao? Anh cảm thấy Hoa Thì không xứng với Thang Kha? Hoa Thì không phải là người tốt?"

Khuất Kinh ngược lại thản nhiên: "Dĩ nhiên không phải."

Khuất Kinh thật sự cảm thấy Hoa Thì không phải là một người đàn ông tốt, cũng không muốn giấu Du Chiêu suy nghĩ thật của mình.

Du Chiêu nhìn bộ dạng Khuất Kinh thành khẩn cũng không muốn cùng hắn tranh cãi về vấn đề "nói xấu" bạn thân mình. Khuất Kinh thấy vẻ mặt Du Chiêu bất đắc dĩ, liền nói: "Không phải anh đánh giá phiến diện cậu ấy. Có thể cậu ấy đối với em là bạn thân, một người rất quan trọng. Cậu ấy cũng rất coi trọng em, quý mến em. Nhưng không có nghĩa rằng cậu ấy là một đối tượng kết hôn tốt, càng không có nghĩa là cậu ấy sẽ coi trọng đối tượng kết hôn của mình."

"Cái gì mà đối tượng kết hôn?" Du Chiêu thở dài, "Anh thực sự nghĩ nhiều rồi, Hoa Thì căn bản không có khả năng kết hôn với bất cứ người nào."

"Ồ?" Khuất Kinh không rõ.

"Cậu ấy theo chủ nghĩa độc thân." Du Chiêu trả lời.

Hoa Thì đã nói rất nhiều lần, y sẽ không kết hôn, không thể vì một thân cây mà bỏ cả khu rừng.

"Hơn nữa, tôi cũng không cho những người như cậu tranh thủ!" Lúc đó Hoa Thì đã nói với Du Chiêu như vậy.

"Người như tôi?" Du Chiêu nghe không hiểu, "Là người như thế nào?"

"Chính là muốn dựa vào hôn nhân để thu được khối tài sản lớn của người ta đó!" Hoa Thì dường như không cảm thấy nói mấy lời này với Du Chiêu  là thất lễ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Tôi cũng không thể chiếm tiện nghi quỷ nghèo được!"

Du Chiêu ngượng ngùng nói: "Tôi cũng không phải quỷ nghèo."

Hoa Thì cười ha ha đùa Du Chiêu: "Tôi đã bảo với cậu là đùa thôi mà!"

Du Chiêu lại nói: "Không sao, cho dù tôi kết hôn vì tiền, cũng sẽ không kết hôn với cậu."

Nói chung, Du Chiêu đã hiểu quan điểm của Hoa Thì về "Tình yêu và hôn nhân"... Triết học "tình yêu và hôn nhân" của Hoa Thì chính là không kết hôn, không yêu đương, một đời bình yên.

Cho nên dù Du Chiêu cảm thấy giữa Hoa Thì và Thang Kha có chút mờ ám nhưng cậu cũng không nghiêm túc coi đó là vấn đề gì lớn. Dù sao Hoa Thì thích chơi đùa, Thang Kha lại trầm ổn. Người ham chơi như Hoa Thì với Thang Kha là hai thái cực. Hai người bọn họ không thể cùng nhau.

Chỉ là... Mới nãy Thang Kha đang cùng Khuất Kinh gọi điện thoại, Hoa Thì thế mà lại ở bên cạnh gã, hơn nữa còn to tiếng nói ra từ ngữ "không khéo" như vậy. Du Chiêu muốn xem như không có chuyện gì cũng không nổi.

Du Chiêu không được, Thang Kha lại càng không được.

Thang Kha bỏ điện thoại vào túi, quay đầu lạnh lùng nhìn Hoa Thì: "Cậu làm cái gì vậy?"

Hoa Thì tựa vào cửa, vẻ mặt thiếu đòn: "Anh gọi điện thoại với ai đấy? Thần thần bí bí như vậy? Đối tượng hẹn hò sao?"

"Tôi không có đối tượng hẹn hò." Thang Kha trả lời.

Hoa Thì nghe vậy cười toe toét: "Thật sự không cân nhắc tới tôi sao?"

"Không." Thang Kha trả lời.

Hoa Thì giậm chân: "Tại sao? Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt?"

"Tôi là một người nghiêm túc, đối với cậu mà nói có lẽ trêu đùa tôi rất thú vị đi!" Thang Kha đáp, "Mà tôi không cảm thấy như vậy."

Hoa Thì biến sắc, lại có chút tức giận: "Tôi móc tim móc phổi như thế mà anh lại cảm thấy tôi đang trêu đùa anh?"

Thang Kha lại nói: "Tôi không nhìn ra cậu móc tim móc phổi đấy."

Hoa Thì tức giận: "Anh bị mù! Anh đã thấy tôi đuổi theo người nào cầu 'làm' bao giờ chưa!"

"Rất nhiều." Thang Kha trả lời.

Hoa Thì tỉ mỉ nghĩ lại, dường như có thật, liền vội vàng nói: "Đều là với anh."

Thang Kha lắc đầu: "Cậu với người khác như thế nào, tôi cũng không thể biết được."

Hoa Thì bỗng nhiên nhảy một cái, đè Thang Kha trên sofa, bắt đầu sờ loạn. Nếu là trước đây y sớm đã bị Thang Kha ném đi, còn bị "khởi tố tội quấy rối tình dục". Nhưng bây giờ dù Hoa Thì có làm xằng làm bậy Thang Kha lại không hề phản kháng.

Hoa Thì thấy Thang Kha như vậy liền mừng rỡ không thôi, sau khi xoa nắn một hồi liền cười nói: "Nhìn xem, anh cũng thích mà."

"Đây chính là đối xử khác biệt của cậu với tôi sao?" Thang Kha thân thể nóng rực, nhưng ngữ khí lạnh lẽo, "Cậu đối với người khác cũng từng nói lời như vậy, làm điều như vậy nhỉ?"

Hoa Thì lại chột dạ: "Chuyện này... Này..."

"Như vậy đi." Thang Kha nhàn nhạt nói, "Tôi và cậu làm."

Đôi mắt Hoa Thì trừng to, tròn như mắt mèo.

Thang Kha lại nói: "Làm xong liền kết hôn."

Mắt Hoa Thì trợn lên càng lớn.

Thang Kha nói: "Cậu không muốn thì thôi."

Hoa Thì nghẹn lời.

"Nếu cậu nguyện ý," Thang Kha tiếp tục, "Thì ngồi lên, tự mình động."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip