Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Không bằng cậu tự hỏi chính mình đi." Hoa Thì nói, "Không phải cậu nói Khuất Kinh là ông chủ của mình sao? Cậu sẽ cùng ông chủ của mình bàn luận về vấn đề này à?"

Cùng ông chủ?

Chắc chắn là không.

Huống hồ... Bác sĩ nói có thể chữa khỏi...

Trước mắt cứ giấu mọi người, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chờ bác sĩ chữa khỏi rồi không phải là chưa từng có chuyện gì sao? Không cần xoắn xuýt, cũng không có bất cứ phiền phức gì.

Như vậy không phải rất tốt sao?

Nhưng mà...

Du Chiêu đau đầu, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Nhưng muốn che giấu chuyện này là phải nói dối." Du Chiêu lẩm bẩm, "Nói dối Khuất Kinh cũng không tốt mà?"

"A? Nói dối sếp không phải là chuyện bình thường sao?" Hoa Thì hỏi.

Du Chiêu càng bị thuyết phục.

Hoa Thì lại nói: "Cho dù là vợ chồng, che giấu lừa gạt chỉ sợ nhiều chứ không ít. Có đôi khi, sự ràng buộc trong hôn nhân lại bắt đầu từ những lời nói dối."

Du Chiêu nghe Hoa Thì nói tới rõ ràng mạch lạc, nhịn không được hỏi: "Cậu chưa từng kết hôn, sao lại nói như vậy?"

Hoa Thì: "Tuy rằng tôi chưa kết hôn, nhưng cha mẹ tôi đã kết hôn nha! Nhớ trước kia, năm tớ mười lăm tuổi lần đầu tiên chơi thuốc..."

"Mười lăm tuổi chơi thuốc không phải là phạm pháp sao?" Du Chiêu hỏi.

Hoa Thì nghẹn một chút, xua xua tay: "Làm sao cậu không nghe được trọng điểm vậy?"

"Được được, ngài nói." Du Chiêu thấy Hoa Thì không vui liền bày ra vẻ mặt rửa tai lắng nghe, "Ngài nói đi, trọng điểm là gì?"

"Trọng điểm là tôi bắt gặp mẹ tôi." Hoa Thì đáp.

"Ồ?"

"Sau đó mẹ tôi bảo đừng nói cho cha!" Hoa Thì trả lời, "Lúc trở về nhà, mẹ tôi nói với cha bà ấy đi thẩm mỹ viện. Đây chính là nói dối mà!"

Du Chiêu cau mày: "Vậy cậu nói cho cha cậu không?"

"Đương nhiên là không, tôi nhận tiền của bà ấy. Nhận tiền của người ta, không thể xảo trá." Hoa Thì trả lời, "Nhưng cha tôi cũng không nói cho mẹ rất nhiều chuyện. Hai người bọn họ lừa dối lẫn nhau, bình an mà đi đến ngày hôm nay. Cậu thử nghĩ, nếu bọn họ không lừa gạt đối phương, không chừng tớ đã sớm trở thành đứa nhỏ không cha không mẹ. Làm sao có thể đàng hoàng ăn thịt uống rượu, lái xe đắt tiền? Cho nên, tôi rất cảm ơn bọn họ lừa gạt đối phương, nhiều năm trả giá nỗ lực không ngừng."

Du Chiêu không còn gì để nói, nửa ngày mới mở miệng: "Vậy cậu rất hạnh phúc."

"Đúng vậy." Hoa Thì gật đầu, "Sinh ra trong một gia đình hạnh phúc như vậy, thực sự là may mắn."

Nói rồi Hoa Thì nhún vai: "Không phải tôi nói mát, nhưng nếu cái lão già Du Hải kia nguyện ý lừa gạt Đoạn Khách Nghi, Đoạn Khách Nghi cũng không đến nỗi biến thái như vậy."

Du Chiêu nghe Hoa Thì nói vậy thì có chút kinh ngạc: "Sao lại nói thế?"

"Du Hải thông minh như vậy, làm việc đều không có sơ hở, lẽ nào lừa gạt một Đoạn Khách Nghi rất khó sao? Cậu nghĩ thử xem, Đoạn Khách Nghi từ nhỏ được nuôi như khuê mật, kết hôn xong lại ở nhà, chưa từng lăn lộn bên ngoài, rất ngốc. Cậu xem một chút thủ đoạn mà ông ta đối phó với cậu cũng biết, kì thực đầu óc cũng chỉ bình thường thôi. Du Hải ở ngoài làm chuyện xấu muốn gạt Đoạn Khách Nghi không khó. Nhưng ông ta lười làm thế. Lén lén lút lút không thú vị, bây giờ ông còn lại phát đạt, cảm thấy chính mình bao dưỡng vài tình nhân nhỏ bên ngoài không cần giấu giếm, càng không cần nhìn sắc mặt vợ, mới đâm thủng ảo tưởng của Đoạn Khách Nghi với hôn nhân. Tố chất tâm lý của Đoạn Khách Nghi không ổn, liền chết tâm." Hoa Thì lắc đầu một cái, giọng điệu giống y thầy kể chuyện ngày xưa, "Đây là số mệnh nha!"

Du Chiêu cũng không đồng ý với hành vi của Du Hải, chỉ nói: "Nếu như cậu nói, Du Hải ở ngoài làm xằng làm bậy là không sai?"

"Đương nhiên là sai rồi!" Hoa Thì nói, "Tôi đang nói hai vấn đề khác nhau." Nhìn sắc mặt Du Chiêu không tốt, Hoa Thì đành cười làm lành giải thích: "Du Hải chính là tra nam! Tôi chỉ là đứng trên góc độ hôn nhân của Du Hải và Đoạn Khách Nghi đàm luận mà thôi. Ông ta hoặc vẫn luôn an phận, cho Đoạn Khách Nghi một gia đình thật sự hoàn hảo, nhưng điều này không có khả năng lắm. Vậy thì nên lừa gạt, cho Đoạn Khách Nghi một gia đình hoàn hảo giả. Ý tôi là như thế... Nói chung, tôi cảm thấy hôn nhân là phản nhân tính. Muốn hai người sống chung mấy chục năm mà không làm ra việc khiến đối phương không tức giận là không có khả năng! Nếu có, cũng chỉ có thể là nói dối cho qua! Cho nên tôi mới bảo nói dối là cục đá gắn kết hôn nhân."

Hoa Thì thao thao bất tuyệt, nói có sách mách có chứng, nghe rất có đạo lý. Mà Du Chiêu dù cảm thấy không đúng, nhưng muốn phản bác lại tìm không ra lý do.

Cứ như vậy Du Chiêu cùng Hoa Thì mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí trở nên hơi cứng ngắc. Đúng lúc này điện thoại của Du Chiêu vang lên, cứu vớt khoảng khắc lúng túng trầm mặc.

Là Tiểu Thích, cậu ta có chút vội vàng nói: "Có một nhân viên say nắng té xỉu, phải đưa tới bệnh viện..."

Hôm nay vốn dĩ là ngày Tiểu Thích sắp xếp hoạt động đoàn đội. Du Chiêu đáng lý sẽ cùng tham gia, nhưng vì đã hẹn trước với bác sĩ, liền cười tủm tỉm nói: "Thật ra ông chủ không đi, mọi người chơi càng tận hứng chứ!"

Nhưng rất nhiều nhân viên đều có chung suy nghĩ: Sớm biết sếp không đi, tôi cũng không đi nữa! Ai muốn nắng nóng như thế này còn đi dã ngoại chứ?

Quả nhiên, thời tiết quá nóng, có người bị say nắng.

Tiểu Thích đối với việc này rất tự trách.

Vì vậy, Hoa Thì lập tức lái xe đưa Du Chiêu từ một bệnh viện này tới một bệnh viện khác. Trong bệnh viện, hành lang đều tràn ngập mùi thuốc khử trùng khó ngửi. Du Chiêu nhíu mày, hỏi thăm tình huống cụ thể, Tiểu Thích không nhịn được xin lỗi, nói mình cân nhắc không chu đáo, dẫn tới các đồng nghiệp cũng không quá thoải mái.

Du Chiêu gật gật đầu: "Không sao."

Nói xong Du Chiêu liền đi xem nhân viên kia. Thoạt nhìn người kia đã khôi phục bình thường, không có vấn đề gì lớn. Cô còn cười nói: "Thật ra say nắng chỉ cần ngồi trong bóng râm uống chút nước lạnh là tốt rồi, cũng không cần huyên náo sốt sắng như vậy. Anh Thích cũng quá khoa trương rồi, còn nói cho sếp tổng!"

Lời này vốn không có gì, Du Chiêu nghe lại cảm thấy trong lòng hơi động.

Du Chiêu nửa đùa nửa thật nói với Tiểu Thích: "Đúng vậy, say nắng cũng không phải việc gì lớn! Kì thực hôm nay đi dã ngoại xong trở về, đăng vài tấm hình vui vẻ, tôi cũng không biết mọi người đối với sắp xếp của cậu không hài lòng! Cố tình cậu không đánh đã khai, lóng ngóng chạy tới chỗ tôi thông báo."

"Việc này không phải là đương nhiên sao?" Tiểu Thích trợn mắt, "Xảy ra vấn đề nhất định phải báo cáo!"

Du Chiêu nghe vậy liền hỏi lại: "Nhưng cậu không sợ tôi tức giận, mắng mỏ sa thải cậu sao?"

Tiểu Thích nở nụ cười: "Giám đốc Chiêu chưa bao giờ như vậy."

Du Chiêu nghe thấy lời này không biết nên giận hay cười: "Xem ra tôi thật không có uy! Ngày hôm nay liền mạnh mẽ phê bình cậu!"

"Tôi nhất định tiếp thu." Tiểu Thích trả lời, "Hơn nữa, trước đây giám đốc Chiêu từng nói một tập thể, xảy ra vấn đề gì thì lập tức phải báo cáo, che giấu không báo lên mới là tội lớn."

Du Chiêu lâm vào trầm tư, lời này của Tiểu Thích có chút đạo lý.

Sau khi an ủi nhân viên xong, Du Chiêu liền gọi điện cho Khuất Kinh, hỏi hắn đang ở chỗ nào.

Khuất Kinh cảm thấy buồn cười: "Vợ à, em đang kiểm tra anh hả?"

"Sao em phải kiểm tra anh?" Du Chiêu tức giận.

Khuất Kinh nói: "Vậy là nhớ anh rồi."

Khuất Kinh có một ưu điểm: Chính là vô luận Du Chiêu nói cái gì, Khuất Kinh đều có thể biến thành lời ngon tiếng ngọt.

Chắc cái này là nguyên nhân sau khi kết hôn mà Khuất Kinh vẫn trải qua những ngày tháng vui vẻ.

Du Chiêu bất đắc dĩ nghĩ: May Khuất Kinh là người tính cách rộng rãi. Nếu như đổi thành một người có tính cách ôn hòa, nhất định sẽ bị mình làm cho buồn chết.

Nghĩ tới khả năng kết hôn với một người khác, Du Chiêu chợt cảm thấy cả người không khỏe.

Khuất Kinh ở đầu bên kia điện thoại tự nhiên nói: "Em muốn nói chuyện với anh thì tới tìm anh đi. Anh ở trong công viên đợi em."

Du Chiêu ngẩn ra: "Nắng to như vậy anh đi công viên?"

"Bây giờ đã là chạng vạng tối, không nóng nữa rồi." Khuất Kinh nói, "Em qua đây đi, chúng ta vừa vặn đi dạo một chút rồi về nhà."

Du Chiêu đáp ứng một câu.

Cậu lại nghĩ tới căn dặn của bác sĩ, vì muốn giảm bớt sự kích thích của tin tức tố, Du Chiêu dán liền hai miếng dán. Lúc này cậu mới dám đến gần cái người có tin tức tố siêu nồng Khuất Kinh kia.

Sau khi Du Chiêu tới công viên mới nhớ ra cậu không hỏi vị trí cụ thể của Khuất Kinh. Nhưng công viên này cũng không lớn, tùy tiện đi một chút là có thể sẽ tìm được, thế là không thèm gọi Khuất Kinh, lững thững đi dạo. Công viên này nằm trong khuôn viên khu đô thị, diện tích không lớn. Nhưng chim sẻ dù nhỏ cũng có đầy đủ ngũ tạng. Trong công viên bóng cây dày đặc, có cả thiết bị tập thể hình, còn có giá đu quay và thang trượt cho trẻ em.

Du Chiêu đi tới gần khu vực vui chơi trẻ em, còn chưa đi vào liền nghe một nhóm trẻ con cười cười nói nói. Nghĩ tới bệnh của mình, cậu liền cau mày, ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phía, đã thấy Khuất Kinh đứng trong khu vui chơi nô đùa cùng bọn trẻ.

Một đứa nhóc hỏi: "Cháu có thể ngồi trên vai của chú không?"

Khuất Kinh đáp: "Không thể nha, chỉ con trai chú mới được ngồi thôi."

Đương nhiên, nếu vợ muốn ngồi hắn cũng rất sẵn lòng... Nhưng lời này không thích hợp nói trước mặt trẻ con.

... Khuất Kinh âm thầm suy nghĩ.

Lúc này Du Chiêu đi tới.

Khuất Kinh thấy cậu đến, giang hai tay ôm lấy, giới thiệu với bọn nhỏ: "Đây là ba của con chú."

Bọn nhỏ "Ồ" lên gật đầu, nũng nịu nói: "Chào ba của con chú ạ!"

Du Chiêu dở khóc dở cười, nắm tay Khuất Kinh đi ra. Khuất Kinh quay đầu cùng bọn nhỏ xua tay: "Vợ chú muốn chú về nhà, không thể chơi với mấy đứa nữa, hiểu không?"

Đứa nhỏ đáp: "Biết mà, giống như mẹ cháu muốn cháu về nhà vậy. Không được phản kháng."

Khuất Kinh nở nụ cười, nắm tay Du Chiêu cùng nhau đi.

Tình cảnh này, nếu là lúc trước Du Chiêu chỉ cảm thấy Khuất Kinh tính khí trẻ con, rất thú vị. Nhưng hôm nay lại có chút âu sầu. Khuất Kinh nhìn Du Chiêu suy tư, liền hỏi: "Làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì?"

Du Chiêu cưỡng ép nở nụ cười: "Em.. Em nghĩ... Sao lúc nãy anh không cho đứa nhỏ ngồi lên vai anh?"

"Ồ! Cái này hả!" Khuất Kinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói, "Vì anh chưa từng được ngồi trên vai cha. Cho nên anh cảm thấy vai của đàn ông rất cao quý, chỉ có con của chúng ta mới có thể sử dụng đãi ngộ đặc quyền này."

Du Chiêu nghe tới "con của chúng ta", trong lòng đau âm ỉ, nhưng lại miễn cưỡng cười: "Sao vậy? Khi còn bé cha không cho anh ngồi lên vai của ông hả?"

Nhắc tới đề tài này, Khuất Kinh dường như có chút lúng túng: "Ừm... Bởi vì lớn tuổi mà... Cha anh tương đối muộn mới có anh."

Du Chiêu nhớ tới Cao Bá Hoa từng nói, Khuất Kinh là được nhận nuôi. Mà bất kể là Khuất Kinh, cha Khuất hay Khương Tuệ Tức, đều không đề cập với Du Chiêu một chữ.

Có phải mỗi người đều có một ít bí mật không muốn chia sẻ với người khác không?

Đó không phải là lừa dối, mà là tự bảo vệ chính mình?

Nhận ra Khuất Kinh lúng túng, Du chiêu cũng không hỏi tới, đây là sự tôn trọng cùng hiểu ngầm giữa người trưởng thành.

Mặt trăng lên cao, tỏa ra ánh sáng ôn nhu.

Ánh trăng phản chiếu trong con ngươi thâm thúy của Khuất Kinh.

Thời điểm Khuất Kinh nhìn Du Chiêu vẫn luôn ôn nhu và chăm chú. Thật sự giống như Khuất Kinh nói: tựa như đang ngắm nhìn hoa mân côi nở rộ.

Du Chiêu lại có chút bất an chà xát tay, không có cách nào nghênh tiếp hắn.

Khuất Kinh dường như nhận ra điều gì, hỏi: "Em có tâm sự phải không?"

Du Chiêu bỗng nhiên hỏi: "Em nhớ lúc mới gặp anh dường như không có hứng thú với em?"

Khuất Kinh ngơ ngác: "Hả?"

Du Chiêu chưa bao giờ nhắc lại tình cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Mà Khuất Kinh cũng thế.

Đây cũng là một loại tôn trọng và ngầm hiểu giữa người trưởng thành.

Nhưng rốt cuộc là tại sao...?

Vốn dĩ Du Chiêu không hề cảm thấy sự việc kia có gì lúng túng hay khiến cậu bất an. Dù sao cậu cũng không phải chịu bất cứ thương tổn nào. Nhưng hiện tại Du Chiêu càng ngày càng để tâm đến Khuất Kinh, cậu bắt đầu lo trước lo sau, không biết khi đó Khuất Kinh đã nghĩ gì.

Lần đầu gặp mặt trong tình huống xấu hổ đó, khó trách lúc bọn họ xem mắt, Khuất Kinh không biểu hiện ra sự hứng thú với cậu.

Mà sau đó thì sao?

Tại sao Khuất Kinh lại muốn kết hôn?

"Nói đi, lần đầu tiên gặp nhau anh đã có ấn tượng không tốt về em rồi đúng không?" Du Chiêu vu vơ hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip