Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nghe được tuyên bố của Đoạn Khách Tân, Thang Kha cùng Khuất Kinh đều ngây cả người. Mà Đoạn Khách Tâm dường như không phát hiện ra lời nói của mình có bao nhiêu kinh hãi, điềm nhiên như không, còn vui mừng nói: "Khuất Kinh, đi xuống, cùng ngâm suối nước nóng."

Từ chối thì bất kính, Khuất Kinh đành phải xuống hồ.

Thang Kha tự xưng là người chính trực, không thể cởi quần áo tiếp khách hàng, mà thư kí của Đoạn Khách Tâm cũng vậy, đơn giản cùng Thang Kha trở thành thành trì vững chắc giữ cửa.

Cứ như vậy, Khuất Kinh cùng Đoạn Khách Tâm, hai alpha đơn độc ngâm mình trong hồ.

Khuất Kinh có chút lúng túng, chỉ nói: "Thật ra tôi không thích tắm suối nước nóng..."

Đoạn Khách Tâm nghe vậy ngẩn ra, suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì không ngâm." Đoạn Khách Tâm đứng lên, "Là trực tiếp làm luôn, đúng không?" Nói rồi trực tiếp cởi bỏ khăn tắm bên hông.

Khuất Kinh muốn che mắt đã không còn kịp, cứ như vậy mà thấy được cái xx của một alpha cơ bụng tám múi khác. Khuất Kinh theo bản năng lấy tay che mắt: "Cái đệch."

Đoạn Khách Tâm nói: "Làm alpha, vậy mà lại thẹn thùng như thế?"

Khuất Kinh nghe vậy cũng cảm thấy phản ứng của chính mình không đủ A, cũng liền ưỡn ngực đứng lên. Đoạn Khách Nghi liếc mắt nhìn tiểu Khuất Kinh, giống nhau nói: "Cái đệch!"

Khuất Kinh chỉ nói: "Tôi thấy hình như giám đốc Đoàn hiểu lầm cái gì. Tôi là người đã kết hôn."

"Như vậy mới kích thích mà." Đoạn Khách Tâm không hề có liêm sỉ.

Khuất Kinh nghẹn một chút, thầm nghĩ: Họ hàng thân thích bên nhà vợ đều kì quái như vậy sao?

Đoạn Khách Tâm còn nói: "Cậu yên tâm, tôi chỉ là vui đùa một chút mà thôi, sẽ không làm ảnh hưởng tới hôn nhân của cậu đâu."

"Xin lỗi, tôi đi về trước." Khuất Kinh cũng không nói thêm gì với Đoạn Khách Tâm, đi thẳng tới bên cạnh hồ, phủ thêm áo tắm.

Đoạn Khách Tâm nhìn sống lưng Khuất Kinh, cười nói: "Làm sao? Không bàn chuyện làm ăn nữa à?"

Khuất Kinh quay lưng: "Làm ăn bằng chuyện này, không bằng tôi đi mở kĩ viện?"

"Tôi thì không giống sao?" Đoạn Khách Tâm vung tay, "Nếu tôi làm ăn cũng bằng cái này, tiểu đệ của tôi cũng không đủ dùng. Không thể mà!"

Nói xong, Đoạn Khách Tâm cũng đi tới bên cạnh hồ, phủ thêm áo tắm: "Có lẽ là tôi có chút hiểu lầm, mong cậu tha thứ. Cậu không vui, tôi còn có thể cưỡng gian cậu sao?"

Khuất Kinh cau mày: "Hiểu lầm? Tôi làm cái gì để cho anh hiểu lầm?"

Đoạn Khách Tâm nói: "Không phải cậu, là anh trai tôi."

"Đoạn Khách Nghi sao?" Khuất Kinh không nhịn được gọi thẳng tên húy, cũng không xem đó là trưởng bối của mình.

"Ừm." Đoạn Khách Tâm gật gật đầu, "Anh ấy nói có chút ám muội. Tôi cho là anh ấy nói chuyện này... Ai, không nói cái này nữa, chúng ta coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra đi."

Khuất Kinh nghe vậy, trong lòng mặc dù có chút khó chịu nhưng vẫn gật đầu, cùng Đoạn Khách Tâm đi ra ngoài. Thang Kha thấy hai người thần sắc như thường cũng không nói thêm gì. Bốn người đi tới phòng ăn, vừa dùng bữa vừa bàn công việc, không có gì bất thường. Đoạn Khách Tâm cũng không nhắc tới việc không nên làm, biểu hiện rất bình thường. Lúc này Khuất Kinh mới thả lỏng.

Quên đi sự việc lúng túng kia, Đoạn Khách Tâm thoạt nhìn là người sảng khoái lại thẳng thắn, nói chuyện còn khá dí dỏm. Rất khó để tin hắn sinh hoạt với Đoạn Khách Nghi, lớn lên trong cùng một hoàn cảnh.

Nhưng có lẽ, hoàn cảnh sống của bọn họ xác thực là không giống nhau.

Cho dù cùng lớn lên trong một gia đình, một là omega trưởng thành, một là alpha trẻ tuổi nhận muôn vàn sủng ái, có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Bọn họ trao đổi một lúc cũng đến đêm khuya. Đoạn Khách Tâm như là sợ đối phương hiểu lầm, cường điệu nói mấy lần: "Tôi ngủ lầu hai, cậu không quen liền ngủ ở lầu một là được rồi. Liền tách ra, tách ra."

Khuất Kinh cũng cường điệu, nói: "Được, vậy thì tách ra. A, tôi ở lầu một, ngài ở lầu hai."

"Được, tách ra." Đoạn Khách Tâm cũng lặp lại, nửa ngày lại hỏi, "Vậy, cậu không để ý tôi gọi kỹ nữ chứ?"

"A?" Khuất Kinh ngẩn ra.

Đoạn Khách Tâm lại cường điệu: "Tôi ở lầu hai, tách ra nha."

"Ừm..." Khuất Kinh gật đầu, cười nói "Ngài cứ tự nhiên."

Xem ra, đêm nay Đoạn Khách Tâm không làm được một cái mông là không thể.

Khuất Kinh rửa mặt xong, nằm trong phòng bắt đầu gọi điện thoại cho hoa mân côi của hắn. Bây giờ đã rất muộn, thật ra hắn cũng sợ hoa mân côi đã ngủ.

Không nghĩ tới, Du Chiêu tiếp điện thoại rất nhanh, thanh âm cũng rất tỉnh táo: "Chồng ơi?"

"Ừ, là anh." Khuất Kinh nói, "Vợ à, đã ngủ chưa?"

"Vừa mới chuẩn bị ngủ." Du Chiêu trả lời.

Khuất Kinh nở nụ cười: "Có phải là em chờ điện thoại của anh không?"

Du Chiêu càng ngượng ngùng: "Ừm..."

Tim Khuất Kinh ngọt ngấy, nói: "Nhớ anh không?"

"Nhớ."

"Anh cũng nhớ em." Khuất Kinh nói, "Nói đến, đây là buổi tối đầu tiên từ khi kết hôn chúng ta tách ra nhỉ?"

"Ừm..." Du Chiêu yên lặng gật đầu, "Đúng thế..."

"Aa~~~ giám đốc, ngài mạnh chút aaaaa..." Trên lầu truyền tới âm thanh khó miêu tả.

Khuất Kinh đầu tiên phục hồi lại tinh thần, có chút hốt hoảng nói: "Ai, vợ ơi, em nghe anh nói..."

"...Ừm, anh nói đi."

"A a a a a a a ... giám đốc ... sâu một chút!! Sâu một chút a a a a a ! Không được a!!! Quá sâu!!!!"

Đầu Khuất Kinh muốn nổ tung, cầm điện thoại di động tới ban công, ngẩng đầu liền thấy đôi cẩu AA ở ngay ban công tầng trên phát ra tạp âm. Khuất Kinh giương giọng hô: "Các người mở máy phóng đại âm thanh làm à?"

"Thật không tiện..." Thanh âm Đoạn Khách Tâm truyền đến, "Tôi dùng OO chặn cái miệng kỹ nữ kia lại, thật không tiện ha. Cậu nghỉ ngơi thật tốt!"

Lúc này Khuất Kinh mới cầm điện thoại di động trở về phòng, lại cùng Du Chiêu nói: "Là như vậy..."

Du Chiêu bên kia dường như thở phào nhẹ nhõm, chỉ nói: "Em nghe thấy được, là giám đốc tiểu Đoạn sao?"

"Ừ, là gã." Khuất Kinh nói, "Gã ấy mà, tính tình cùng Đoạn Khách Nghi cũng khác nhiều lắm."

Du Chiêu cười nói: "Phải không? Em cũng chưa gặp gã được mấy lần, thật sự không biết."

"Gã hẳn là thuộc nhóm alpha nhu cầu dồi dào, đi bàn chuyện làm ăn mà không làm không được. Mất tiền đều phải làm cái kia." Khuất Kinh nói.

Du Chiêu lại nói: "... Ừ, là như vậy à... khách sạn suối nước nóng các anh đi... là khách sạn tình thú. Không làm chuyện kia không đi."

"?!" Khuất Kinh kinh hãi, "Thật không?"

Đương nhiên là thật.

Du Chiêu muộn như vậy không ngủ được, không phải bởi vì biết Khuất Kinh tới khách sạn kia đâu.

Khuất Kinh không lên lầu hai, cho nên không thấy bên trong trang bị 'đồ dùng phong phú'. Đoạn Khách Tâm lại nhìn ra, trong lòng ngứa ngày mới nghĩ tìm người bồi gã qua đêm. Ban đầu, bởi vì Đoạn Khách Nghi sắp xếp cho Đoạn Khách Tâm cùng Khuất Kinh tới đây, Đoạn Khách Tâm mới cho là có thể XXOO với Khuất Kinh, không nghĩ tới là một hồi chuyện cười. Đoạn Khách Tâm cũng không tiện quấy rối Khuất Kinh, đành phải tìm một tay lão luyện, miễn cho đám 'trang bị' lầu hai bị bỏ phí.

Khuất Kinh suy nghĩ hồi lâu, nói: "Không đúng, vợ. Nếu em biết, làm sao lại không nói cho anh?"

Du Chiêu nghẹn một chút, nửa ngày mới chậm rãi nói: "Em nghĩ anh biết."

"Anh..." Khuất Kinh suy nghĩ một chút, "Anh nên biết sao?"

Du Chiêu ngược lại không biết nói gì cho phải.

"Vậy em nên nhắc nhở anh chứ?" Khuất Kinh nói, "Em xem, khiến anh thật lúng túng."

Du Chiêu không biết nên nói gì, đành phải trả lời: "Đúng vậy. Anh nói đúng, là em sơ sót."

Khuất Kinh trong miệng lẩm bẩm: "Thật là... Làm sao Thang Kha cũng không nói."

"Thang Kha là người chính trực mà, phỏng chừng cũng không biết." Du Chiêu trả lời.

Khuất Kinh nghe vậy, nhịn không được hỏi: "Vậy làm sao em biết?"

Du Chiêu vội vàng nói: "Vốn dĩ em không biết, hôm nay nói chuyện cùng Hoa Thì, cậu ấy nói cho em."

Khuất Kinh nghe vậy cũng có chút đau đầu, chỉ nói: "Được rồi. Đến cũng đã đến, cũng không có biện pháp. Em nghỉ ngơi trước đi, sáng mai anh sẽ về nhà."

Nghe được lời này của Khuất Kinh, trái tim thấp thỏm cả một ngày của Du Chiêu rốt cuộc yên ổn: "Ừm. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Khuất Kinh nói.

Cúp điện thoại, Khuất Kinh lúc này mới nằm xuống, nói thầm trong lòng: Này đều là chuyện quái gì nha!

Khuất Kinh ngủ thẳng tới nửa đêm, bỗng nhiên bị chút động tĩnh làm tỉnh lại. Là do có người nhấc chăn của hắn, dọa hắn giật mình, nhảy dựng lên. Dưới ánh đèn, một omega mặt mày ẩn tỉnh nhìn hắn chăm chú.

Trong phút chốc Khuất Kinh còn tưởng mình gặp quỷ, nhìn kĩ mới thấy đối phương hóa ra là người sống sờ sờ. Nếu là người, Khuất Kinh cũng không sợ, chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta: "Cậu là ai?"

Omega kia mặt đầy xuân tình nói: "Đại gia, em tới hầu hạ ngài"

"Không cần." Khuất Kinh lạnh nhạt nói, "Mời cậu rời đi."

"Đừng mà... Ngài không cần em phục vụ, vậy chúng ta nói chuyện phiếm cũng tốt mà!" Omega mặt đầy ủy khuất, "Em mới tới liền trở về, sẽ bị mắng rất thảm."

"Mời cậu lập tức rời đi, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát."

"Đại gia... Tin tức tố của ngài thật mãnh liệt..." Omega tựa hồ thật sự bị tin tức tố ảnh hưởng, hô hấp trở nên gấp gáp, sắc mặt ứng hồng, "Làm sao bây giờ? Em nóng quá... Ngài đến giúp em một chút đi..."

"Được!" Khuất Kinh giúp người làm niềm vui, nhấn omega ở đầu giường, ngắm chuẩn mông tiêm cho cậu ta một liều thuốc ức chế loại mạnh.

Omega kêu oa một tiếng, mặt không đỏ, hô hấp thông thuận, cả người bình tĩnh.

Omega nằm trên giường nhanh chóng tiếp nhận trạng thái "thánh nhân", muốn tao cũng không tao nổi, thậm chí còn hiếm thấy mà xấu hổ.

Ngược lại là Khuất Kinh, hắn cau mày nghiền ngẫm: Trong phòng tự nhiên chạy tới một con vịt*. Chuyện này rất quái lạ, nhất định phải làm rõ, nếu không sau này bị chụp ảnh, quay video, có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng. Cũng không phải sợ, một alpha đứng trên đỉnh thành công như mình, có thể sợ loại bê bối này sao? Sợ nhất chính là vợ hiểu lầm.

(*) Vịt = MB (money boy)

Khuất Kinh cho rằng biện pháp ổn thỏa nhất chính là báo cảnh sát. Có cảnh sát làm chứng, độ tin cậy liền lớn hơn.

Vì vậy, hắn chuẩn bị bấm điện thoại báo cảnh sát. Omega đang nằm trên giường nhìn thấy Khuất Kinh bấm điện thoại báo cảnh sát, sợ đến nhảy dựng lên mà cúp điện thoại, hỏi: "Đại gia, ngài làm gì vậy?"

Khuất Kinh nói: "Cậu lén lút xông vào phòng của tôi, tôi đương nhiên phải báo cảnh sát."

Omega nọ xanh cả mặt: "Đại gia? Ngài đùa em sao? Em là nhân viên phục vụ ở khách sạn này mà?"

"Cái gì?" Khuất Kinh ngạc nhiên lại nghi ngờ, "Cậu đừng nói dối."

"Em làm sao dám?" Omega cũng gấp lên, giơ tay thề thốt, "Thật sự! Không tin ngài có thể hỏi lễ tân, đại gia, em thật sự là nhân viên phục vụ! Hơn nữa, em là nhân viên phục vụ được gọi tới... Ngài hiểu không? Ngài không gọi, làm sao em dám tới? Đại gia, có phải ngài trêu đùa em không?"

Khuất Kinh nghe vậy liền kéo omega chạy tới lễ tân, chất vấn: "Người này tại sao lại chạy tới phòng của tôi?"

Lễ tân kinh ngạc cực kì: "Chuyện này... Đây là phần bên trong món ăn ạ"

"Món ăn?" Khuất Kinh bối rối, hỏi "Món ăn gì?"

Vì vậy, lễ tân lấy ra hóa đơn, món ăn tên gọi "Vịt nướng tỷ dực song phi*, mua A tặng O".

(*)Tỷ dực song phi: Chỉ tình vợ chồng thắm thiết, bầu bạn không rời hoặc hai người tâm đầu ý hợp, sóng vai trên con đường sự nghiệp, kết làm cộng sự

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip