Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Con có nguyện ý từ nay về sau yêu hắn, tôn trọng hắn, an ủi hắn, quan tâm hắn, lúc vui vẻ hay hoạn nạn đều nghĩ tới hắn, thật tâm đối xử với hắn không?"

"Con nguyện ý. Chúng con từ nay về sau sẽ mãi mãi ở bên cạnh đối phương, dù vui vẻ hay hoạn nạn, giàu sang hay bần hàn, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều sẽ yêu anh ấy. Tôn kính và quý trọng anh ấy, cho tới khi cái chết chia lìa chúng con."

Ngữ khí Du Chiêu rất nhạt, cậu vẫn cảm thấy phát thệ trong hôn nhân là một chuyện rất kì quái.

Du Chiêu không nói được là do cậu không tin vào hôn nhân, hay là không tin vào lời thề này.

Ngược lại Khuất Kinh rất vui vẻ, vừa hoàn thành nghi thức, ngay tại giáo đường ôm lấy Du Chiêu: "Bây giờ em đã là vợ danh chính ngôn thuận của anh rồi!"

Nhìn Khuất Kinh vui vẻ như vậy, Du Chiêu cũng không tự chủ được mà mỉm cười.

Thang Kha chụp một tấm hình cho Khuất Kinh và Du Chiêu. Trong hình, Khuất Kinh cùng Du Chiêu đứng trước mặt cha sứ, hôn môi.

Tỉ mỉ nhìn, lễ đường không có khách mời, còn có cặp phu phu đã ngà ngà say.

Du Chiêu nhìn tấm hình, thế nào cũng cảm thấy không được. Cậu có chút hối hận vì mình đã không chọn một bộ âu phục cao cấp hơn. Cậu mang theo tâm trạng hoảng hốt mà tới Mỹ, không hề mang theo vài bộ quần áo sang trọng nào, giày kết hôn còn là đôi giày da mua từ ba năm trước."

Du Chiêu chỉ nói: "Không phải nói kết hôn mặc đồ mới mới may mắn sao?"

Khuất Kinh liền nói: "Không sao, không sao. Hôm nay là ngày đẹp, cái gì cũng đều đại cát đại lợi!"

Thang Kha lại nói: "Ngài có muốn gửi ảnh chụp tới cha mẹ không?"

Lúc này Khuất Kinh mới nghĩ tới gì đó, có chút khẩn trương: "Chúng ta không nói tiếng nào liền kết hôn, còn chưa nói cho cha mẹ đâu! Còn không mời bọn họ tới làm chứng... Bọn họ biết được liệu có tức giận không?"

Du Chiêu vừa nghe cũng cảm thấy không thích hợp: Đúng thế, như vậy rất thất lễ.

Xưa nay Du Chiêu đều rất lễ phép, không biết làm sao, hôm nay giống Khuất Kinh nhất thời ấm đầu, chạy tới Las Vegas kết hôn.

Thang Kha lại nói: "Kì thực kết hôn ở Las Vegas rồi trở lại trong nước vẫn cần đi đăng kí một lần nữa. Không bằng lúc đăng kí kết hôn trong nước thì gọi mọi người tới? Như vậy bọn họ cũng sẽ không nói gì."

"Đúng, đúng." Khuất Kinh gật đầu liên tục, lại hỏi Du Chiêu "Em thấy thế nào?"

Du Chiêu liền nói: "Anh nói đúng."

Khuất Kinh lại nói: "Nhưng với Đoạn Khách Nghi, tỏ rõ thái độ vẫn là phải có."

Vì vậy, Khuất Kinh liền cùng Du Chiêu chụp một bức ảnh chung, đăng trong vòng bạn bè, chỉ để một mình Đoạn Khách Nghi thấy được: "Không sợ lời đồn đại, dũng cảm tiến tới!"

Du Chiêu cau mày: "Không sợ đồn đại cũng thôi, sao còn dũng cảm tiến tới? Này với kết hôn có liên quan gì sao?"

Khuất Kinh trả lời: "Anh cũng không biết, chỉ là gieo vần mà thôi."

Du Chiêu lại nói: "Vậy tại sao lại muốn đăng ảnh tự sướng?"

Khuất Kinh nói: "Trong vòng bạn bè muốn đăng cái gì cũng đều phải chụp ảnh, đây không phải là luật bất thành văn sao? Anh thấy mọi người đều như vậy mà."

Thang Kha gật gật đầu: "Tết thanh minh mấy ngày trước có người chụp ảnh tự sướng đăng lên. Giám đốc Khuất ngược lại cơ xảo, trong bài đăng tác giả nói tết thanh minh vui vẻ đăng ảnh mấy cây nến."

Du Chiêu sửng sốt: "... Đây cũng quá không lễ phép?"

Khuất Kinh nói: "Khi đó anh cũng uống chút rượu mà, sau này hối hận mới phát hiện cô ấy đã xóa bài đăng đó rồi."

Du Chiêu lại hỏi: "Cô ấy không chém anh?"

"Chắc chắn sẽ không." Khuất Kinh nói, "Anh là ông chủ của cô ấy."

"..."

Ông chủ, chính là tùy hứng.

Du Chiêu suy nghĩ một chút, hiện tại cậu đã cùng Khuất Kinh kết hôn, vậy Khuất Kinh cũng chính là ông chủ của cậu. Bởi vậy Du Chiêu bày ra thái độ nên có, gật đầu phụ họa: "Không sai, không sai."

Khuất Kinh nắm tay Du Chiêu: "Thật ra chuyện mấy hôm trước em nói với anh anh đều nhớ."

"Chuyện gì?" Du Chiêu có chút mơ hồ.

Khuất Kinh nói: "Không phải là em muốn rời Du thị sao? Em thẳng thắn từ chức đi, anh đăng kí cho em một công ty, em chính là ông chủ."

Du Chiêu càng bối rối: "Nhưng em vẫn chưa nghĩ ra là muốn làm cái gì!"

Khuất Kinh lại nói: "Nói là nói vậy, nhưng em muốn rời Du thị, anh thấy vẫn là vừa hay. Vốn anh không định thúc giục em rời đi, nhưng hai ngày nay sự tình phát sinh quá nhiều.... công ty chó má này rời đi cũng tốt, ở lại cũng không được đối đãi tốt hơn bao nhiêu."

Du Chiêu nghe vậy, cũng cảm thấy khá có lý: "Coi như em rời đi, cũng không cần ngay lập tức mở công ty!"

Khuất Kinh vỗ đùi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Em không biết! Nếu em từ chức, không tìm công việc mới lại lập tức cùng anh kết hôn, người nhà em nói thế nào cũng rất khó nghe! Anh thấy em trai em với ba Đoạn gì đó mồm miệng cũng không vừa! Lần trước hai nhà ăn cơm, em vẫn còn làm ở Du thị đấy. Bọn họ nói chuyện như vậy, chờ em rời đi lại càng không kiêng kị gì. Anh nghĩ, phải cho bọn họ một chút sắc mặt, sau khi rời đi em trở thành ông chủ thì mới coi như là có mặt mũi!"

Du Chiêu cũng không nghĩ tới việc này, chẳng qua là cảm thấy Du Ung và Đoạn Khách Nghi châm chọc khiêu khích cậu đều đã quen rồi, bọn họ cũng chẳng đến nơi đến chốn, không cần thiết phải phí nhiều công sức như vậy chỉ vì muốn chặn miệng ba con bọn họ. Vì vậy Du Chiêu liền nói: "Em ngược lại đã kết hôn rồi, quản bọn họ nói gì làm cái gì."

Khuất Kinh không nghĩ tới Du Chiêu lại dễ nói chuyện như vậy: "Vậy cũng không được."

"Làm sao mà không được?"

Khuất Kinh đáp: "Em suy nghĩ một chút đi, không phải là em còn chưa nghĩ ra sẽ làm cái gì sao? Nói không chừng em lại muốn tới công ty nào đó làm thì sao? Người ta thấy em kết hôn xong liền từ chức, lý lịch trống rỗng, cũng không tiện tìm việc nha. Vẫn là phải có chút hồ sơ lí lịch tương đối tốt một chút. Liền mở công ty đi! Thủ tục cũng đã làm gần xong rồi, cậu nói đúng không, Thang Kha?"

Khuất Kinh chuyển đề tài, quăng tới trên đầu Thang Kha. Thang Kha bất thình lình bị gọi tên, vội vã mà gật đầu: "Đúng, đúng, không khác biệt lắm."

Căn bản là chưa hề làm!

Khuất Kinh một câu lại một câu, đều khiến Du Chiêu suy nghĩ. Du Chiêu nghe hắn nói tới tri kỉ như vậy, cũng không tiện từ chối: "Công ty kia làm về ngành gì?"

Khuất Kinh hỏi: "Công ty kia về ngành gì, Thang Kha?"

Thang Kha liền đáp: "Văn hóa truyền thông."

"Được, cái này rất tốt." Khuất Kinh nói, "Chiêu Nhi của chúng ta vừa nhìn chính là người có ăn có học."

Du Chiêu nghe được trong lòng ấm áp thư thích, vừa trở lại phòng nghỉ liền nằm xuống nghỉ ngơi. Nếu cậu đã quyết định rời khỏi Du thị, cũng lười gọi về cho Du thị bên kia. Điện thoại vẫn để im lặng, quản mưa gió phương nào.

Khuất Kinh thấy Du Chiêu nghỉ ngơi, vội vàng chạy tới phòng Thang Kha: "Cậu xem công ty kia phải làm sao bây giờ? Hai ngày nữa tôi muốn tặng cho vợ!"

Kì thực Khuất Kinh ngoài miệng nói chuyện này đã làm tới bảy tám phần, đều là nói dối. Dù sao Du Chiêu nói chuyện với hắn cũng chỉ mới mấy ngày trước.

Khuất Kinh còn ở Mỹ xử lý việc công, làm sao còn có thời gian mà mở công ty mới. Mà Khuất Kinh vừa nói, chỉ là muốn thuyết phục Du Chiêu gật đầu mà thôi.

Hắn muốn chính là tặng vợ một công ty riêng, khiến vợ không mất mặt với người nhà họ Du.

Thang Kha đốt một điếu thuốc, nói: "Ông chủ, ngài làm sao vừa mới kết hôn liền lừa dối vợ vậy?"

Khuất Kinh cướp lấy điếu thuốc của Thang Kha, dập tắt, nói: "Làm xong liền không tính là lừa gạt!"

"Chậc." Thang Kha nhìn điếu thuốc bị đoạt đi, đành phải nói: "Vậy ngài nói xem phải làm sao bây giờ?"

Khuất Kinh suy nghĩ một chút: "Đăng kí cũng phiền phức, còn phải trình báo một đống lớn giấy tờ, phải thuê văn phòng, tuyển dụng,..."

"Không cần!" Thang Kha nói, "Mua một cái 'công ty rỗng'..."

"Chó má!" Khuất Kinh mắng, "Tôi có thể đưa một 'công ty rỗng' cho vợ tôi sao? Đưa được sao?"

"Ngài muốn làm cái kia trong thời gian gấp như vậy cũng không được." Thang Kha nói, "Theo lời ngài nói, trình báo, tìm văn phòng, tuyển dụng không tốn thời gian sao?"

"Phải." Khuất Kinh tỉnh táo lại, trầm ổn mà đưa ra phương án giải quyết, "Mua lại một công ty đi."

Thang Kha: "... Ngài không phải muốn mua công ty rỗng, mà muốn mua một công ty có đầy đủ văn phòng lẫn nhân công? Thật không?"

"Đúng thế." Khuất Kinh nói, "Tôi có thể đưa một công ty 'rỗng' cho vợ sao? Đưa được sao?"

Thang Kha nhíu mày: "Này cũng không tốt lắm..."

"Sao lại không dễ xử lý?" Khuất Kinh nói, "Không phải có rất nhiều xí nghiệp nhỏ tới tìm chúng ta muốn kêu gọi đầu tư sao? Cậu xem trong đó có nơi nào tương đối thích hợp liền đem tài liệu tới cho tôi... Tôi muốn loại văn phòng ở CBD, trang trí sang trọng một chút, nhân lực khoảng hơn hai mươi người, giá cả không đáng kể. Ngược lại chỗ có thể bán giá đều không đáng kể..."

Thang Kha trầm mặc không nói.

Khuất Kinh lại nói: "Cậu có ý kiến gì sao?"

"Đúng thế." Thang Kha trả lời, "Tôi cảm thấy ngài khả năng là tinh trùng thượng não, ảnh hưởng tới quyết sách. Ngài đã không còn là giám đốc Khuất mà tôi biết nữa."

Khuất Kinh giải thích: "Tôi làm vậy cũng vì muốn Du Chiêu có thể kiêu ngạo đối diện với người nhà họ Du. Em ấy có mặt mũi, tôi mới có mặt mũi, đây là một quyết định cực kì lí trí."

Thang Kha nhíu mày lại: "Ý của ngài là, ngài không có biến thành kẻ sợ vợ?"

"Này! Nói cái gì đó!" Khuất Kinh xua tay lắc đầu, "Cậu nhìn tôi giống sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip