But Ki Phan Cong Cua Nu Phu Phao Hoi Tu Chuong 1689 Chuong 1701 Yeu Quai Luc 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
An Ngọc Quân thấy chăn động đậy, vội vàng dùng tay đè lại, nói với Ninh Thư: "Tôi không sao, không cần đi bệnh viện, cảm ơn anh."

Ninh Thư lại hỏi một câu, "Thật sự không tới bệnh viện à, tính toán thời gian, cô cũng sắp sinh rồi."

"Tình huống của cô, hay là cứ đến bệnh viện xem sao." Ninh Thư nói.

Đã nói đến mức này rồi, An Ngọc Quân hẳn là có thể nghe hiểu.

Không ai muốn làm cái gì con cô cả.

Hầm canh rắn ăn cũng sợ bị cắn nha.

An Ngọc Quân vẫn là kiên trì không đi bệnh viện, Ninh Thư cũng lười nói.

Cô cũng khuyên hết nước hết cái rồi, nếu thật sự nhiễm trùng hoặc là xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến cô.

Người cùng rắn kết hợp, vì cái gì vẫn đẻ ra quả trứng mà không phải hình người?

Có phải con người xxx yêu quái, lúc sinh ra đều là động vật?

Ninh Thư nhìn An Ngọc Quân khuôn mặt nhợt nhạt, "Hỏi cô một lần cuối cùng, có muốn đi bệnh viện không."

An Ngọc Quân lắc đầu, "Tôi không sao, đi ra ngoài lại có yêu quái đuổi giết, không đi thì hơn."

Ninh Thư:......

Ninh Thư vốn là nhìn An Ngọc Quân sinh con khổ sở, mỗi lần phụ nữ sinh nở là một lần dạo quỷ môn quan, lại còn có vỏ trứng ở trong cơ thể, định đưa cô ta đến bệnh viện, miễn cho thân thể xảy ra vấn đề gì lớn.

Nhưng mà An Ngọc Quân không đồng ý.

Ninh Thư cũng không ảo não, thân thể là của chính mình, chính mình không quý trọng thì coi như xong.

Nếu cô muốn giết người, mấy người này căn bản là không có sức đánh trả.

"Vậy cô nghỉ ngơi đi." Ninh Thư nhàn nhạt nói, lúc ra ngoài liền đóng cửa.

Ninh Thư đứng trước cửa, phóng tinh thần lực, xem xét tình huống trong phòng.

Hai con rắn một đen một trắng từ trong chăn chui ra, chiếm một chỗ trên chăn.

Rắn đen nói với An Ngọc Quân: "Mẹ, người mẹ có thoải máu không, mẹ muốn đi bệnh viện không, vỏ trứng ở trong cơ thể, đối với cơ thể mommy không tốt."

Tiểu loli chạy nhanh nói: "Đúng đấy, mommy, mẹ mau đến bệnh viện đi, không phải chim ưng mù muốn mang mẹ đi bệnh viện à?"

"Chờ hai người tới bệnh viện, con với anh trai trước hết chạy đi, tìm một chỗ trốn đã."

An Ngọc Quân nghe xong lời tiểu loli nói, sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói: "Các con nhỏ như vậy, có thể tới nơi nào."

"Con muốn đi tìm daddy, chim ưng mù nhất định sẽ ra tay với bọn con."

"Mommy, yên tâm, một người trong bọn con ở lại bảo vệ mẹ." Rắn đen nói với An Ngọc Quân.

"Chúng ta ai đi tìm daddy?" Rắn đen nhìn em gái mình.

"Bảo em cố gắng tu luyện thì không tu luyện, bây giờ nên làm cái gì đây?"

"Anh, anh chỉ biết nói em, nếu không thì chúng ta mang theo mommy cùng đi."

"Cùng nhau rời khỏi nơi này."

Rắn đen nghĩ nghĩ, "Cũng được, rời khỏi nơi này, anh cũng có thể bảo vệ mommy, hiện tại chúng ta đi tìm daddy thôi."

An Ngọc Quân lập tức cảm thấy mình có người tâm phúc, sờ đầu con trai lớn, nói: "Được, mẹ nghe con."

Ninh Thư đứng ở ngoài phòng, dùng tinh thần lực nhìn tình huống trong phòng, nhịn không được day day trán.

Hiện tại là tình huống gì vậy, mang theo hai đứa nhỏ đi tìm cha?

Được người tìm đến đâu? Thành công đoàn tụ đâu?

Làm người có thể ôn nhu mềm mại, nhưng cũng nên có nguyên tắc với điểm mấu chốt chứ.

Bị h*ếp, sinh con, sau đó lại đi tìm đàn ông.

Đừng nhìn An Ngọc Quân là người lớn, chính cô ta lại bị hai đứa nhỏ dắt mũi.

Không mảy may cảm thấy Xà Vương kia làm cái gì không đúng.

Vô tri vô giác bị hai đứa nhỏ cảm hoá, gieo hạt giống hảo cảm trong lòng An Ngọc Quân.

Đại Thanh tàn lụi, cái loại tư tưởng cả đời chỉ có một người làm sao vẫn được tiếp nối vậy.

Cơ mà Xà Vương thực lực quá mạnh, dù cho An Ngọc Quân muốn trốn cũng trốn không được.

Phản kháng không được liền thừa nhận.

Lại nói, Xà Vương có thực lực cường đại, lại có giá trị nhan sắc, cũng là nam nhân không tồi.

Coi như hiện tại không yêu, thì kiểu gì rồi cũng sẽ yêu.

Đàn ông yêu bằng dạ dày, đàn bà yêu bằng ***** Phụ nữ đại loại là có cảm tình với người đàn ông có quan hệ da thịt với mình.

*****: Ta cũng không biết là gì, bản convert để vậy @@

Đàn ông có thể rút điếu vô tình, nhưng là phụ nữ lại làm không được.

Huống chi còn sinh hai đứa nhỏ.

Nếu lên kế hoạch muốn đi, vậy còn không đi nhanh lên, cơ mà nếu bọn họ đi rồi, Xà Vương sẽ không tới.

Cô còn muốn tính sổ với Xà Vương.

Không thì phải đi khắp thế giới tìm Xà Vương à.

Ninh Thư vuốt cằm trầm tư, ừm, tạm thời khả năng ba mẹ con An Ngọc Quân rời đi cũng không cao.

Bởi vì hiện tại thân thể An Ngọc Quân quả thực rất suy yếu.

Vỏ trứng ở trong thân thể, cũng giống như nhét nhau thai vào bụng mà không lấy ra.

Hơn nữa không chỉ vỏ trứng, còn có lòng trắng trứng, mấy thứ này lưu lại trong thân thể, không xử lý sạch sẽ, có thể bốc mùi hay không ta.

Đặc biệt lòng trắng trứng còn rất nhiều, cái mùi thối rữa kia ngửi một chút liền mất hồn.

An Ngọc Quân ở cữ, Ninh Thư liền tự mình làm cơm ăn, nấu cho An Ngọc Quân một ít thức ăn dễ tiêu hóa.

Phụ nữ sinh con quá không dễ dàng, nhưng không có nghĩa là Ninh Thư thích An Ngọc Quân.

Hai con rắn vừa thấy Ninh Thư, liền trốn vào trong chăn.

Ninh Thư mặc kệ không hỏi, đã sớm biết mấy đứa sinh ra rồi.

Vào buổi tối, còn lén lút chạy ra khỏi phòng tìm ăn.

Đừng nhìn hai đứa bé này còn nhỏ, dạ dày lại rất lớn, thịt tươi cái gì cũng có thể nuốt.

Ăn của ta, ở nhà ta, còn không cho ta sắc mặt tốt.

Chờ đến lúc hai đứa tiểu quỷ lại lén lút đi ra, Ninh Thư mỗi tay nắm một cái đầu rắn.

Bị nắm đầu, hai con rắn quấn trên cổ tay Ninh Thư.

"Đây rắn từ đâu tới vậy." Ninh Thư đem hai con rắn ném tới ném lui, một tay cầm đầu, một tay cầm cái đuôi, kéo kéo.

"Ồ, còn rất co dãn nha." Ninh Thư cười híp mắt nói.

Hai con rắn nhỏ bị Ninh Thư đùa bỡn, cắn răng một câu cũng không nói, làm bộ như rắn bình thường.

Rất sợ Ninh Thư ăn bọn nó.

Ninh Thư cầm rắn vung qua vung lại, trầm tư nói: "Ừm, làm canh rắn ăn."

Ninh Thư cầm hai con rắn, đi vào phòng bếp, đặt dao phay lên trên thớt, doạ hai con rắn nhỏ sợ đến run rẩy.

Ninh Thư đem rắn trắng cất vào trong nồi cơm điện, đậy vung lại, rắn nhỏ không chui mãi không ra.

Ninh Thư nhìn rắn đen trong tay, "Để ta nhìn xem, jj rắn ở chỗ nào, có phải có hai cái hay không."

Tiểu Hắc xà trợn mắt há hốc mồm, sau đó bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Diều hâu này là tên biến thái, bỉ ổi, trẻ con cũng không tha.

"Mommy, cứu con cứu con!" Rắn đen không có cách nào, chỉ có thể cầu cứu mommy.

No không phải là không muốn chạy trốn, mà là trốn không thoát, nhưng mà bị sơn ưng này bắt được, căn bản là không tránh thoát được khống chế của hắn.

Diều hâu này có chút thực lực.

An Ngọc Quân đang ngủ, nghe thấy tiếng con trai kêu cứu, vội vàng bò dậy, chỉ là đứng dậy quá gấp, bụng có chút đau.

An Ngọc Quân ngay cả dép cũng không kịp mang, để chân trần chạy đến cửa phòng bếp, nhìn thấy con trai mình bị Ninh Thư bắt lấy, sắc mặt xám như tro tàn.

"Anh buông nó ra, buông ra." An Ngọc Quân giống như hổ mẹ bảo vệ con, đoạt lấy rắn đen từ trong tay Ninh Thư, gắt gao ôm vào trong ngực.

"Bé con đâu, bé con đâu?" An Ngọc Quân kinh hoảng thất thố mà tìm con gái khắp nơi.

"Mommy, con ở trong này." Trong nồi cơm điện truyền đến động tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip