Mưa dầm (Kakuchou) H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Omochii: tuần sau tôi thì thử...tôi không sợ toán số, tôi sợ toán hình nó đập tôi :))))))).

..........

     Tóm tắt: đêm mưa dầm bạn gặp lại một người mình đã từng rất yêu, và người đó vẫn còn yêu bạn. Tình yêu nồng nàn giữa cơn mưa dầm nơi phố phường tối thui.
     Warning: không hợp vui lòng out. Cảm ơn.

..........

     Thời tiết dạo này thấy thường quá, trong ngày thì trời nắng chói chang, nhưng khi về đêm là những cơn mưa rào dầm dề thi nhau đổ xuống làm mát mẻ vùng không khí khô nóng mà trước đó mặt trời đã để lại.

     Giống như tình yêu của đôi ta, yêu nhau, nhưng lại chia tay nhau. Để rồi khi gặp lại còn vấn vương muôn vàn tình nồng.

     Em yêu anh, và chính anh cũng yêu em. Nhưng chúng ta lại không thể bên cạnh nhau như ngày trước. Từ một cậu thiếu niên suốt ngày rong đuổi đi tìm một vương quốc cùng vị vua, giờ đây anh đã khác hẳn hơn rất nhiều. Lãnh đạm và yên tĩnh.

     "Lâu quá không gặp em."

     "Đúng là lâu nhỉ? Đã gần 10 năm rồi mà."

     Em vội vàng chạy từ đằng xa tới trong bộ dạng ướt sũng. Cơn mưa rào chợt đổ ngang ngay khi em vừa mới ra khỏi tàu điện ngầm. Và cũng may thay...chính cơn mưa đó là thứ se duyên cho hai ta.

     "Em...dạo này khoẻ không!? Vẫn ổn chứ!?."

     "Em vẫn thế..."

     Lau vội những giọt nước lăn dài trên gò má, chiếc áo của em giờ đây đã ướt sũng xuyên thấu cả nội y bên trong, làn da trắng hồng thoát ẩn thoát hiện sau lớp vải ướt nhẹp.

     "Mặc tạm nó vào đi, em sẽ bị cảm vì lạnh đấy."

     Đưa chiếc áo khoác dạ sang, em mỉm cười từ chối. Lần đầu tiên...ngay khi gặp lại ta từ chối nhau.

     "Không cần đâu ạ, chồng em cũng sắp đến rồi."

     Lời nói của em như mũi dao đâm thẳng vào tim tôi. Cũng phải...10 năm lận cơ mà, sau từng ấy năm thì em có đợi chờ tôi làm chi nữa.

     "Em lấy chồng rồi à...bao lâu rồi!?."

     "Hừm...hình như là đã được 2 năm."

     "Em...có hạnh phúc không!? Với...người đó."

     Em nhìn tôi...nhìn thật lâu rồi đỏ bừng mặt cười hạnh phúc, bàn tay trái của em vén nhẹ mái tóc ra sau tai, một cử chỉ đầy quen thuộc.

     "Em hạnh phúc lắm...anh ấy rất tốt với em. Dù có hơi ngốc nghếch nhưng anh ấy là người biết lo toang chăm sóc cho gia đình."

     Có vẻ em tự hào về người chồng của mình lắm. Bấy giờ em lại quay sang nhìn tôi.

     "Còn anh thì sao?. Anh đã kết hôn chưa!?."

     "Chưa..."

     "Tại sao thế!?."

     "Anh vẫn đang...chờ đợi một người."

     Anh chờ, chờ đợi người đó. Nhưng người đó đã có gia đình cùng với hạnh phúc cùa mình rồi còn đâu? Còn chỗ nào cho anh à?.

     Cuộc hội thoại nhanh chóng bị cắt ngang khi chồng em đến đón. Một chiếc ô tô nhỏ khá tầm thường nhưng lại có thể khiến em hạnh phúc như thế. Em chẳng hề quay lại nhìn tôi lần cuối mà rời đi.

     Dường như em đã bỏ lại tôi ở phía sau mất rồi.

     Và rồi ta lại gặp nhau. Vẫn cơn mưa rào, vẫn tại ngay chỗ đó. Hôm nay trông em khác quá...không còn là bộ đồ công sở chật hẹp thường ngày. Một bộ váy ngủ mỏng manh ướt át giữa đêm khuya giá lạnh.

     Đôi mắt em đỏ hoe, gò má hiện lên vết xướt ửng đỏ. Em...khóc à?.

     "Trời về đêm rất lạnh, em mặc cái này vào."

     Choàng giúp em chiếc áo, khi hai ta vừa chạm vào nhau, em liền co người run sợ.

     Cũng phải, phía sau một người chồng em yêu hết mực là một kẻ cuồng ghen. Hôm trước hắn thấy em vô tình thân mật với tôi liền nổi cơn ghen trong lòng. Và kết cục của việc đó...em đã bị đánh rất dã man.

     Không phải lần 1, lần 2,...bao lần rồi. Chồng em nói hắn yêu em, nhưng lại rút giận lên người em như một cái cớ vì ghen tuông.

     "Thằng đó đánh em sao?."

     Chạm nhẹ vào vết bầm ở khoé môi. Người con gái tôi yêu...đáng thương làm sao. Trông em thật nhỏ bé và yếu ớt nhường nào...

     "Em không nên uống nhiều như thế, hại bao tử lắm."

     Tôi cố ngăn em 5 lần 7 lượt, nhưng em nào nghe. Một mực em cứ uống, em uống như nuốt đi những uất ức của mình, dù đã qua, đang xảy ra và chưa tới. Uống cho nuốt hết đắng cay.

     "Haha...Kakuchou-hít!!."

     "Anh nói xem...em có phải bị điên rồi không?-hít!!."

     "Em...vẫn một lòng yêu thằng khốn đó...dù nó đã hạnh hạ thân xác em như thế này."

     Nằm gục trên bàn, em vẫn cầm chặt ly rượu trong tay. Mái tóc rũ rượi cùng nụ cười bi thương. Trong mắt em gần như hết lối thoát cả rồi.

     Ta yêu nhau, yêu nhau rất nhiều, nhưng lại không thể đến bên nhau. Người thì đến với hôn nhân không mấy hạnh phúc, kẻ thì bị cuốn quanh quẩn ở ngoài vòng pháp luật.

     Lại một lần nữa...em gặp tôi. Hôm nay em cũng thế...nhưng chỉ khác mỗi việc cơ thể em dính đầy máu và ướt nhẹp do cơn mưa như rút ngoài kia.

     "Em...giết người rồi."

     "Em đã giết chồng em."

     "Với con dao bếp."

     "..."

     Ôm lấy em vào lòng, em ơi, em chịu đau khổ đủ rồi. Giờ thì em đã được tự do. Hãy đến với vòng tay của tôi và mọi tội lỗi của em sẽ được tha thứ. Dù em có giết thêm ai thì cứ bảo tôi, thay vì để tay em dính máu thì tôi sẽ là người làm thay em mọi việc.

     Những nụ hôn nồng nàn dưới cơn mưa. Kẻ chủ động là tôi, em là người nghiên theo tình yêu đó.

     Hôn nồng thắm và yêu nhiều hơn. Ôm lấy eo kéo sát em vào lòng, gã đẩy em xuống sàn chẳng màn đến việc đã đóng cửa hay chưa mà hành sự.

     Hơi lạnh từ cơn mưa làm ướt sũng cả hai ta nhưng chẳng tài nào dập tắt được cơn lữa tình đang bùng cháy.

      Em vuốt nhẹ vết sẹo dài trên gương mặt tôi mỉm cười. Nụ cười của em vẫn như ngày đó, đẹp và hồn nhiên.

      Áp tay hai gò má và hôn, đêm nay ta là của nhau, chẳng bận tâm đến việc gì ngoài kia nữa.

      "Anh vào nhé."

     "Tới đi...chỉ đêm nay thôi."

     "Đêm cuối cùng của anh và em."

     Đâm thứ đó vào sâu bên trong những vách thịt nhỏ, chật hẹp. Em ôm lấy gã ưỡn hông lên, hơi thở cùng tiếng rên thỏ thẻ bên tai ngọt ngào quá.

     Ngoài kia trời vẫn đổ mưa, nhưng trong phòng nhiệt độ lại càng nóng bỏng hơn khi em và gã hoà làm một.

     "Ah- nhanh nữa đi anh!!!."

     "Tuyệt quá!!! Chơi em mạnh hơn đi!!."

     Nàng thật đẹp khi ở trên giường. Tên chồng của em thật may mắn khi có em. Nữ thần của sắc dục.

     Ngọn lửa tình bùng cháy dữ dội, em ôm lấy gã mà rên, tiếng rên dồn dập. Cơ thể em ngọt ngào quá, cứ như mật ong chảy từ từ trên thân thể ngọt ngào đó.

     Một bức hoạ sắc dục khi em, một thiếu nữ ngây ngô đứng sau tấm vải lụa trắng tinh che đi cơ thể nõn nà của mình. Từng giọt mật ong đổ xuống cơ thể nõn nà đó, dòng mật chảy từ từ, từ từ và chậm rãi trên làn da trắng không tì vết.

     "Anh yêu em."

     "Anh vẫn còn yêu em rất nhiều!."

     "Ha...em cũng thế.!"

      "Cũng còn rất yêu anh."

     Đôi khi tiếng yêu không thể nói ngay thành lời, nó luôn ngập ngừng ở nơi đầu môi kia. Khó nói và chẳng tài nào phát ra được âm thanh của lời yêu đó.

     Đầu lưỡi chạm vào nhau, vị ngọt của tình dục giữa hai ta. Hương vị tình yêu dữ dội quá. Cuốn lấy nhau trao nụ hôn nồng nàn, bên dưới chợt dữ dội hơn. Gã ôm chặt em vào lòng mà thúc. Từng đợi ra vào dữ dội như muốn tàn phá mọi ngóc ngách trong cơ thể này.

     Tinh túy của tình yêu đã đến, gã chẳng màn đến việc bảo hộ hay bắn ra ngoài và rót thẳng vào bên trong. Tinh túy nóng bỏng mà đầy...nó làm căng ứ cả ổ bụng nhỏ bé kia.

     "Xin lỗi em...tại anh không thể nào kiềm chế được..."

     Hôn lên mí mắt ướt đẫm, bên ngoài đã dứt mưa từ bao giờ vậy? Mùi hương từ cơ thể phát ra khiến cho người khác phải rạo rực trong lòng.

     "Kakuchou."

     "Ơi!?."

     "Anh...vậy mà vẫn còn yêu em sao!?".

     Em nằm trong lòng tôi với cơ thể chẳng một mảnh vải che thân, bàn tay nhỏ nằm gọn trong tay tôi. Một sự nhỏ bé và yếu ớt.

     "Phải...vẫn luôn yêu em và chờ đợi em."

     "Chờ?."

     "Cho dù hôm mưa đó ta không gặp nhau, nhưng anh vẫn tin rằng định mệnh sẽ làm cho anh và em gặp lại. Và đó đã thành sự thật, em đang ở đây, cùng với anh."

     "Anh vậy mà lại là một kẻ si tình nhỉ!?."

     "..."

     "Em có dự định gì sau khi giết kẻ đó?."

     "Ngày mai em sẽ ra đầu thú...em đã phạm tội cơ mà."

     "Kakuchou? Anh đi đâu thế!?."

     Gã quay sang cầm lấy điện thoại bấm một dãy số, tay vẫn ôm và kéo em vào lòng không cho em rời đi.

     "Ừ, mày biết cách dọn cái xác hôi hám đó mà?."

     "Xử lí cho sạch vào là được, xoá mọi dấu vết của nó đi, cứ làm như đó là một vụ mất tích là được."

     Gã đang làm gì? À, gã chỉ là đang muốn giúp em dọn dẹp những thứ cần làm thôi.

     Vứt chiếc điện thoại lên đầu giường, gã quay sang ôm em vào lòng vỗ về.

     "Anh sẽ xử lí chuyện đó, em không cần phải ra đầu thú đâu."

     "Nếu em còn muốn giết một người nào đi chăng nữa, cứ nói với anh là được."

     "Giờ thì ngủ đi."

     Ấm áp...trong tiết trời lạnh lẽo giữa đêm, gã kéo em vào lòng ủ ấm cho cơ thể nhỏ bé yếu ớt kia. Đêm đó là đêm đầu tiên khi hai ta nối lại cuộc tình của nhau. Em nhỉ?.

............

     Omochii: quéo quèo...húp ít thịt thôi, giờ thì tui phải làm văn đây :>>

    

  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip