Chương 28: Yêu chính mình trước khi yêu người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Mình đã hạ quyết tâm rồi. Chỉ còn vài ngày nữa là hết năm nay, muộn quá rồi. Năm sau đính hôn, cuối năm cưới, đi Bolivia hưởng tuần trăng mật, cố gắng đẻ một năm hai đứa. Cậu thấy có ổn không?"

Việc yêu đương của Lộ Tiểu Thiền bạo liệt hơn nhiều so với dự kiến. Mấy ngày nay cô đã lên kế hoạch hoàn chỉnh cho cuộc sống tương lai của mình, có thể nói về chuyện đó bất cứ lúc nào.

Lộ Tiểu Thiền đang ngồi trong phòng khách của nhà Vương Nhất Bác và nói với Tiêu Chiến kế hoạch cuộc đời của mình. Tiêu Chiến dựa vào ghế sô pha với vẻ mặt không quan tâm và ngáp ba lần liên tiếp.

Nghe xong thật sự rất buồn ngủ, Tiêu Chiến vừa vặn nhướng mi, ngắt lời Lộ Tiểu Thiền đang định chia sẻ tên của đứa trẻ sinh ra trong tương lai: "Gần ổn rồi, hai người mới ở bên nhau được bảy ngày."

Cố Ninh Viễn đến đây để giao tài liệu cho Vương Nhất Bác còn có thể hiểu được, nhưng Lộ Tiểu Thiền không mời mà đến, nói rằng cô đến đây để đi cùng Cố Ninh Viễn. Có nhất thiết phải dính nhau như thế hay không? Có cần thiết để hai người cùng giao một tập tài liệu mỏng?

Hơn nữa, Lộ Tiểu Thiền hoàn toàn không coi mình là người ngoài, khoanh chân ngồi trên thảm len sục sạo khay hoa quả, xem món gì đắt nhất.

"Mới được một tuần thôi à?" cô bốc một quả anh đào cho vào miệng và nói với vẻ kiêu ngạo, "Tại sao mình lại có cảm giác như đã biết anh Ninh Viễn nhà mình lâu lắm rồi vậy."

Tiêu Chiến lập tức cảm thấy dạ dày cuộn lại, muốn nhổ nước bọt vào mặt Lộ Tiểu Thiền, "Nhắc nhở một chút là cậu hơn Cố Ninh Viễn ba tuổi, đừng gọi cậu ấy là anh ở đây."

"Cậu chưa nghe nói một câu, tất cả trai đẹp đều là anh trai sao?" Lộ Tiểu Thiền phản bác.

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút về điều đó, "Vậy tại sao cậu không gọi mình và Vương Nhất Bác là anh trai?"

Lộ Tiểu Thiền liếc anh một cái như nhìn thấy cái gì thật bẩn thỉu, "Đồng tính đã kết hôn cũng tính sao? Còn may là mình không tham gia vào liên minh chống đồng tính đấy."

"Liên minh đó vẫn chưa bị giải tán à?"

"Cậu đang nghĩ gì vậy? Từ khi hai đỉnh lưu công khai vài ngày trước, nó đã nhanh chóng được mở rộng thêm mười nhóm trong vài ngày qua. Nếu cậu muốn tham gia, mình có thể nhờ quản trị viên kéo cậu vào." Lộ Tiểu Thiền nhón thêm mấy quả anh đào, liếc thấy Tiêu Chiến đang nhìn cô khinh bỉ: "Cậu có cái gì mà dám khinh thường bọn mình chứ?"

Tiêu Chiến không biết nói gì, vẻ mặt phức tạp nói: "Không có gì, chỉ là mình có chút không thoải mái khi nghe từ "mở rộng."

Lộ Tiểu Thiền: "..."

Chết tiệt, những người đồng tính thực sự rất khó chịu.

01

Không có thời gian tham gia tiệc trà, Vương Nhất Bác đang ở phòng làm việc, ký một ít văn kiện, đều là chuyển nhượng quyền sở hữu tài sản.

Phương Sơn cuối cùng cũng đã huỷ bỏ thủ tục ly hôn và bán một phần cổ phần để cho Giang Hiểu Hoa làm tiền cấp dưỡng. Vương Nhất Bác đoán rằng đây phải là thoả thuận tốt nhất cho cuộc hôn nhân của họ. Khi mọi việc được giải quyết ổn thoả, Phương Sơn tình cờ tìm được việc làm trong một học viện IELTS, anh ta đã tốt nghiệp đại học loại giỏi, cũng xin được một công việc tốt, và đã nhận được visa để ra nước ngoài trước thời hạn.

Thế sự xoay vần, mọi thứ không hề đi chệch mục tiêu, nhưng cũng trở nên hoàn toàn khác.

Trong thời gian này, Vương Nhất Bác liên tục thuyết phục nhiều lần nhưng cha cậu vẫn nhất quyết dọn ra khỏi nhà cũ và sống cùng Phương Vân tại một biệt thự ở ngoại ô thành phố. Tài sản này được giao lại cho Vương Nhất Bác, và cậu không biết phải làm gì với nó.

Đối với Vương Nhất Bác, ngôi nhà cũ mang theo nhiều kỷ niệm với mẹ của cậu, nhưng những kỉ niệm đó cũng dần phai nhạt theo thời gian. Cậu đã từng sống trong thế giới tang thương không muốn tiến về phía trước, nhưng bây giờ cậu đang hạnh phúc, rất hạnh phúc đến mức không muốn quay lại với quá khứ.

Khi bạn mất đi một người thân yêu, bạn luôn trải qua cảm giác đau đớn, sốc và không dám tin tưởng. Cảm xúc mạnh mẽ giống như đá tảng rơi xuống mặt hồ, cho dù có va chạm lớn đến đâu thì mọi thứ cuối cùng cũng sẽ bình lặng trở lại.

Mọi người luôn phải học cách chấp nhận để có thể tiếp tục hướng về phía trước.

"Tất cả người hầu trong nhà cũ đều được chuyển đến ngoại thành. Nếu anh muốn dọn đến, có thể báo cho tôi biết trước vài ngày để tôi thu xếp." Cố Ninh Viễn thu thập các văn kiện của luật sư và cảnh báo một số sự cố có thể xảy ra như thường lệ.

Vương Nhất Bác khép lại cây bút, thản nhiên nói: "Xem nào, Tiêu Chiến có thể không muốn sống trong một căn nhà trống trải như vậy."

Cố Ninh Viễn gật đầu, đang định rời đi thì nghe Vương Nhất Bác nói: "Về việc của Phương Sơn... anh hãy lo chuyện ăn ở cho cậu ấy. Anh không cần phải nói cho cậu ấy biết tiền đến từ đâu, cứ chuyển nó từ tài khoản cá nhân của tôi."

Cố Ninh Viễn không biết vì sao quan hệ giữa anh em họ đột nhiên lạnh nhạt, cũng không muốn biết quá nhiều việc riêng của ông chủ nên cũng không hỏi nhiều.

Cho đến nay, anh ấy chỉ có thể bình luận từ quan điểm của người ngoài cuộc, Cố Ninh Viễn thu lại tập tài liệu và nói, "Anh Vương, anh đã làm rất tốt."

Cố Ninh Viễn hơn Vương Nhất Bác 3 tuổi. Lúc đầu anh ấy khó chịu vì bị cha mình ném sang làm trợ lý của Vương Nhất Bác. Anh ấy cảm thấy mình tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, lại có gia đình giàu có, tại sao lại phải đi làm trợ lý cho thằng nhóc kiêu căng đó?

Thời gian càng trôi qua, anh ấy càng cảm thấy ông chủ thật sự bản lĩnh, trình độ của anh ấy cũng xứng đáng làm một tiểu trợ lý mà thôi.

Rõ ràng chỉ là một câu rất đơn giản, nhưng Vương Nhất Bác vốn dĩ vô cảm nghe được câu này, trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều, cười nhẹ: "Cũng đã biết an ủi người ta rồi. Xem ra thất tình cũng khá có ích đấy."

Cố Ninh Viễn xấu hổ cười, "Đúng vậy, giám đốc Lộ gần đây đối với tôi rất tốt, còn đưa tôi đi ăn rất nhiều đồ ăn ngon."

"Cô ấy trả tiền á?"

Cố Ninh Viễn đỏ mặt: "Tiền lương của chúng tôi chênh lệch rất nhiều. Cô ấy không để tôi trả tiền, nhưng thật ra cũng không tệ chút nào."

Con người keo kiệt như Lộ Tiểu Thiền, người có thể khiến cô tự nguyện trả tiền mới thật sự là chân ái.

Nhưng ngay từ khi họ mới bắt đầu quan hệ, Vương Nhất Bác đã có thể coi là một tiền bối về vấn đề yêu đương. Tiền bối hẳn phải giống tiền bối, nếu không thì Cố Ninh Viễn làm sao tin tưởng được?

Vương Nhất Bác vỗ vỗ cái cằm cạo sạch sẽ có chút kiêu ngạo, giả bộ bày mưu tính kế: "Không tốt lắm đâu. Cô ấy nhất định sẽ nghĩ tới việc này, khéo còn tưởng anh là loại mặt trắng chuyên dụ dỗ quý bà. Hay là tôi tăng lương cho anh?"

"Đúng vậy." Dĩ nhiên là Cố Ninh Viễn rất vui, gật đầu lia lịa: "Thì ra anh luôn mời giáo sư Tiêu đi ăn tối. Tôi phải tìm hiểu và học hỏi anh mới được."

"..." Vương Nhất Bác im lặng vài giây, sau đó ho khan một tiếng, lỗ tai có chút đỏ lên, "Gần đây anh ấy cũng hay trả tiền lắm. Hiện tại chúng ta đừng tăng thêm nữa. Như thế này là tốt rồi, mặt trắng một chút cũng không sao."

Cố Ninh Viễn: "..."

Chết tiệt, những người đồng tính thật sự rất khó chịu.

02

Bữa tiệc dự kiến diễn ra vào dịp Lễ giáng sinh, trước bữa tiệc có tổng duyệt lại tất cả các tiết mục, lời thoại của Vương Nhất Bác chỉ vỏn vẹn có hai câu. Tiêu Chiến xấu hổ khi phải làm phiền cậu vì cậu đang bận rộn cho dự án mới. Lần tập trước cũng không yêu cầu Vương Nhất Bác đến. Nhưng đây là lần tập dượt cuối cùng của cả nhóm, dù thế nào cũng phải nghiêm túc đi tổng duyệt. Do dự hết lần này đến lần khác, Tiêu Chiến vẫn phải yêu cầu Vương Nhất Bác tạm gác lịch trình bận rộn để đến trường mình.

Đương nhiên là Vương Nhất Bác rất vui. So với việc ngày đêm thảo luận kế hoạch và phương hướng phát triển trong phòng họp, cậu càng sẵn sàng đóng vai Thái hậu để giải toả căng thẳng, bất kể Thái hậu là nữ tử có họ Vương hay không.

Khi còn đi học, Vương Nhất Bác không dành nhiều thời gian trong khuôn viên trường ngoại trừ các kỳ thi trên lớp, và việc tham gia các hoạt động bị giới hạn ở việc liệu có ảnh hưởng đến thời hạn tốt nghiệp hay không.

Không phải cô đơn, chỉ là cậu không thích tiếp xúc với mọi người cho lắm.

Cậu không thích nhìn thấy sự ghê tởm của mình trong mắt người khác, thay vì suốt ngày băn khoăn không biết người này có phải thực sự muốn làm bạn với mình không, hay là chỉ nịnh nọt, đeo bám mình.

Chà, suy cho cùng thì vẫn là cô đơn.

Vì vậy, việc tập dượt chương trình với các sinh viên đại học là một điều mới mẻ với Vương Nhất Bác.

Bữa tiệc được tổ chức trong nhà thi đấu, sân khấu rộng hơn phòng tập rất nhiều. Khi các diễn viên đang đợi đến lượt mình, họ lười biếng chạy đến hàng ghế ở rìa khán đài, thậm chí ngồi dưới sàn và nói với nhau về cách biểu diễn.

Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo khoác bông màu đen có riềm đăng ten màu nâu, nét mặt thoải mái, trông không khác gì một sinh viên đại học bình thường.

Tiêu Chiến ra khỏi phòng điều khiển trung tâm nhìn thấy cảnh này, không khỏi dừng lại nhìn một lúc. Trong suy nghĩ của anh, Vương Nhất Bác là một người rất đơn giản. Cậu ấy sẽ cười khi nghe những câu chuyện cười do người khác kể, cũng sẽ xô đẩy, chiến đấu với bạn đồng hành. Cậu chỉ đang làm những gì cậu nên làm ở tuổi này, nhưng đã trở thành một cảnh tượng hiếm có trong mắt người khác.

Một bàn tay đung đưa trước mặt Tiêu Chiến, làm rối loạn tầm nhìn của anh.

"Này, fan cuồng của Vương tổng đấy hả?"

Lộ Tiểu Thiền kéo tai nghe ra khỏi đầu, quàng qua cổ, thu tay lại nói đùa.

Hầu hết các bữa tiệc trong trường học đều do sinh viên tổ chức và thiết kế sân khấu. Lộ Tiểu Thiền và Cố Ninh Viễn ban đầu đến đây để tham gia vui chơi. Cả hai đều rất quan tâm đến vở kịch đặc biệt của Học viện Nghệ thuật, nhưng lại bị lôi kéo đi làm phục vụ như những người lính cứu hộ. Phải mất một giờ để kiểm tra lại thiết kế sân khấu trước khi Lộ Tiểu Thiền có thể thoát ra ngoài.

Cảnh đẹp bị quấy rầy, Tiêu Chiến không thèm để ý tới cô, tiếp tục nhìn Vương Nhất Bác đang chắp tay sau lưng, "Cậu không nghĩ Vương Nhất Bác càng ngày càng trẻ ra hay sao? Ý mình là tâm hồn của cậu ấy."

"Đúng vậy, anh ấy hoàn toàn khác với con người mà mình nhớ trước đây." Lộ Tiểu thiền nghiêm túc nghĩ lại rồi nhận xét, "Anh ấy so với trước kia hoạt bát, cũng dễ nổi nóng hơn trước."

Tiêu Chiến nhếch miệng cười rất đắc ý, "Như vậy thật tốt."

Vương Nhất Bác ở đầu bên kia không biết đang nói chuyện gì với những người bên cạnh, vừa cười vừa vỗ tay xuống sàn.

"Đây có phải là điều tốt không nhỉ? Một người có bản lĩnh như thế nào cũng muốn già dặn về mặt tinh thần. Sự trưởng thành là một trong những biểu hiện của thành công."

Tiêu Chiến liếc cô một cái: "Lộ Tiểu Thiền, cậu ấy mới chỉ hai mươi bốn tuổi."

"Mình biết."

Tiêu Chiến lại nhìn Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng nói: "Tuổi hai bốn nên như thế này."

Lộ Tiểu Thiền suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý.

Đúng vậy, một nghìn đô la cũng không thể mua được tuổi trẻ đích thực.

Vương Nhất Bác ngồi trong đám người rốt cuộc cũng chú ý tới ánh mắt của Tiêu Chiến, giơ tay vẫy mạnh về phía anh, ánh mắt có chút sáng rực dưới ánh đèn không mấy sáng của nhà thi đấu: "Tiêu Chiến! Đến đây nghe những thay đổi mới trong kịch bản của bọn họ đi! Rất hài hước!"

03

Sau buổi tổng duyệt, một vài chàng trai có thể trò chuyện đến gặp Vương Nhất Bác để thêm Wechat, có lẽ chỉ là xã giao, phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác là nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt bối rối.

Cậu giống như một đứa trẻ được giáo dục tốt hỏi giáo viên liệu cậu có thể tiếp xúc với những người này không.

Tiêu Chiến bước đến gần Vương Nhất Bác và nói với mấy người kia, "Đừng tiếp tục gửi tin nhắn cho anh ấy nếu không có chuyện gì. Anh ấy phải đi làm và sẽ không trả lời đâu."

"Em biết mà thầy Tiêu."

"Chúng em cũng có rất nhiều lớp học, chỉ muốn rủ anh Bo chơi game vào ngày nghỉ mà thôi."

"Anh Bo nói anh ấy có máy chơi PSP và somatosensory mới nhất ở nhà, em cũng muốn thử một chút."

Mấy chàng trai thảo luận rất lâu, thậm chí còn nghĩ trước về những trò chơi nào có thể chơi ở nhà Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mỉm cười, tìm kiếm một hồi mới tìm ra mã QR của mình, giơ màn hình di động về phía trước, "Mau quét đi, anh Chiến đang đợi tôi cùng về nhà."

Họ có thể về nhà mà không cần gọi tài xế đến đón. Cố Ninh Viễn cũng có ô tô, tuy tần suất sử dụng  còn ít hơn chiếc Tesla của Vương Nhất Bác, nhưng anh ấy đã có bạn gái, không thể để cô đi tàu điện ngầm mỗi ngày. Vài ngày trước, Cố Ninh Viễn đã gửi chiếc xe đi bảo dưỡng và quyết định lái nó đi nếu có bất cứ việc gì cần để nó không bị rỉ.

Khi Tiêu Chiến thực sự lên xe, anh đã tin vào những gì Vương Nhất Bác nói trước đó.

Cha của Cố Ninh Viễn thực sự là một giám đốc, và ông ấy thích đầu cơ bất động sản.

"Chiếc Range Rover này có đắt bằng Bentley không?" Tiêu Chiến thấp giọng hỏi khi ngồi ở ghế sau, nhìn đi nhìn lại nội thất.

"Không nhiều lắm." Cố Ninh Viễn vừa lái xe, vừa khiêm tốn nói thật, "nội thất tôi chọn cũng không quá đắt, chỉ hơn ba triệu một chút."

Tiêu Chiến nuốt nước miếng. Lộ Tiểu Thiền ngồi ở ghế phụ nhưng nhìn từ phía sau cũng có thể thấy cô đang rất vui vẻ. Tiêu Chiến có chút tiếc nuối nói: "Lộ Tiểu Thiền rất nghèo. Tiểu Cố, cậu có thể nghĩ lại đấy."

Nếu không phải đang thắt dây an toàn, Lộ Tiểu Thiền suýt chút nữa trèo qua đánh anh: "Tiêu Chiến! Tư chất giáo viên nhân dân của cậu đâu? Cậu thô lỗ như vậy sẽ bị sét đánh đấy!"

Vương Nhất Bác không thể tin được Lộ Tiểu Thiền có thể nói ra những lời như vậy. Cậu nhìn Lộ Tiểu Thiền có chút bực bội: "Vậy tại sao cô còn chưa bị sét đánh chết?"

Lộ Tiểu Thiền cả kinh: "Cố Cố, nhìn bọn họ bắt nạt em kìa.

Cố Ninh Viễn nổi da gà, "Trước tiên chúng ta có thể đổi biệt danh được không, giám đốc Lộ?"

Sau khi tán gẫu thêm vài câu chuyện cười, xe tình cờ đi ngang qua nhà cũ của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, nhớ tới một số việc quên không hỏi Tiêu Chiến.

Cậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tiêu Chiến, do dự rồi mới nói: "Ba em và mọi người đã chuyển đi nơi khác. Anh có muốn cùng em dọn về nhà cũ không?"

Mấy ngày nay, Vương Nhất Bác luôn suy nghĩ xem có nên chuyển về ở hay không. Ngôi nhà này hàng năm đều phải sửa đi sửa lại vì đã cũ. Thực tế thì cuộc sống ở đây cũng kém thoải mái hơn nhiều. Tiêu Chiến có thể không muốn chuyển đến đây, và cậu không muốn anh phải làm điều gì đó miễn cưỡng cho mình.

Nhưng cuộc điện thoại khi cậu thuyết phục cha mình không chuyển ra ngoài đã liên tục vang lên bên tai Vương Nhất Bác.

Sau một cuộc gọi không thành công khác, Vương Nhất Bác hỏi cha tại sao lại chọn chuyển ra ngoài sống, và được biết rằng ông cảm thấy việc tái hôn đã mang lại những rắc rối không đáng có cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác chắc chắn cảm thấy rằng cha cậu đã suy nghĩ quá nhiều, khi cậu muốn tiếp tục thuyết phục cha, ông đã chặn trước:

"Nhất Bác, con đã làm rất tốt. Con không cần phải lo lắng nhiều về gia đình này. Cha luôn biết rằng con trông hơi lạnh lùng, nhưng con thật sự tốt bụng."

"Cha đã suy nghĩ rất nhiều trong suốt thời gian qua. Thực ra, con giống mẹ của con. Cha thực sự yêu mẹ con, và con cũng giống bà ấy, xứng đáng được yêu thương."

Vương Nhất Bác chưa bao giờ là người duy nhất muốn hồi sinh cánh đồng hoa lily, và cậu cũng không phải là người duy nhất để cho cánh đồng hoang tàn và không được dọn dẹp. Chỉ là người lớn chấp nhận thực tế sớm hơn trẻ nhỏ mà thôi.

Bầu không khí trong xe đông cứng lại một lúc. Lộ Tiểu Thiền và Cố Ninh Viễn nhìn nhau, quyết định tắt micro, không nói chuyện.

Xe dừng ở đèn giao thông, Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt vô cảm của Tiêu Chiến, trong lòng đã cam chịu rồi.

"Hoặc..."

Hay là cứ giả vờ như mình chưa nói gì?

"Tại sao em luôn hỏi anh có muốn không?" Tiêu Chiến nhìn cậu, nửa khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường, "Mặc dù tôn trọng đối phương không có gì sai, nhưng anh nghĩ em có thể nghĩ đến cảm xúc của chính bản thân mình."

Trong suy nghĩ của Tiêu Chiến, cho dù bây giờ anh có yêu Vương Nhất Bác rất nhiều thì anh vẫn luôn ưu tiên bản thân mình trước nhất. Tính cách của anh là như thế này, chỉ yêu thương người khác khi anh có thể lo được cho bản thân.

Con người ta luôn phải yêu mình trước, yêu người khác rồi mới có tư cách nhận được tình yêu.

Đây là một điều khó khăn với Vương Nhất Bác.

Đôi mắt đẹp kia nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát. Vương Nhất Bác đột nhiên có chút chột dạ. Người thường phát biểu trong cuộc họp tổng kết cuối năm không khỏi có chút lo lắng, do dự hồi lâu mới lên tiếng.

Đèn xanh phía trước xe bật lên, dòng xe chuyển động trở lại. Vương Nhất Bác ngập ngừng nói: "Em muốn chuyển về nhà cũ. Anh đi cùng em có được không?"

Lần đầu tiên, cậu đặt "I want" ở đầu câu.

Tiêu Chiến mỉm cười, nắm lấy tay Vương Nhất Bác: "Được, chúng ta cùng nhau đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip