Chương 87-88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 87: Sân khấu biểu diễn

Lục Hữu Nhất cực kỳ may mắn rút trúng thẻ chủ nhân, dù Giang Lạc hơi chết tâm nhưng cậu cũng đã có sẵn một kế hoạch trong đầu.

Cậu không ngăn bọn họ mà vờ tỏ thái độ cực kỳ bất mãn với việc dân thường rút trúng thẻ chủ nhân, nói: "Tại sao trong hộp dân thường lại có thẻ chủ nhân vậy?"

Người phục vụ không hề bất ngờ với thái độ đó của cậu chút nào, trấn an nói: "Thưa quý khách, mong quý khách hiểu cho, kết quả rút thăm không nằm trong dự đoán của chúng tôi."

Giang Lạc cười lạnh, khoanh tay đứng một bên: "Vậy để tôi xem đến cùng các cậu ấy có thể rút được thẻ gì."

Mấy người Lục Hữu Nhất tuy là cùng đến trước nhưng đã chia ra hai cặp, đôi bên giả vờ như không quen biết nhau. Sáu người nhanh chóng rút thẻ xong, đúng như Giang Lạc đoán, trừ Lục Hữu Nhất thì những người khác đều rút trúng thẻ nô lệ.

Giang Lạc cười nhạo một tiếng, trông có vẻ rất hả hê mà nói rằng: "Cũng chỉ đến thế thôi ư."

Cậu tỏ như không còn hứng thú nữa, quay người định đi vào trong hội trường, trước khi đi dường như nhớ ra gì đó nên dừng bước lại quay đầu nói với phục vụ: "Nếu tôi và một chủ nhân khác cùng nhìn trúng một nô lệ thì sao?"

"Tất nhiên sẽ xem tình hình trao đổi của hai người chủ nhân đó thế nào đã." Phục vụ nói: "Ở đây chúng tôi không nghiêm cấm bất cứ điều gì, mọi thứ đều có thể làm, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào."

Phục vụ nói tiếp: "Quý khách muốn rút thêm lần nữa không ạ?"

Giang Lạc hỏi: "Nếu lần rút tiếp theo tôi vẫn không hài lòng, tôi có thể rút đến khi nào mình thỏa mãn được không?"

Phục vụ lắc đầu: "Cho dù đó là quý khách thì cũng chỉ có thêm một cơ hội thôi."

"Vậy tôi không cần." Giang Lạc nói thẳng: "Chi bằng tôi đi tìm chiếc thẻ vương miện bị mất của mình thì hơn."

Phục vụ cười nói: "Thế thì chúc quý khách may mắn."

Mọi người chia làm hai nhóm vào đại sảnh. Rất nhanh sau đó tám người lập tức tập trung vào một góc vắng vẻ.

Văn Nhân Liên thì thầm: "Cậu bị mất thẻ à?"

Giang Lạc lắc đầu: "Tớ rút phải thẻ nô lệ. Mất thẻ chỉ là cái cớ để tớ rút lần nữa thôi, kế hoạch này thất bại nhưng tớ cũng không ôm nhiều hi vọng sẽ thành công. Vốn còn có kế hoạch B và C, đúng lúc Cát Chúc rút được thẻ chủ nhân, tớ và cậu ấy có thể lập thành một đội, Tuy nhiên trong buổi biểu diễn của chủ - nô sẽ phát sinh biến động, vậy là kế hoạch này không thể thực hiện được rồi."

Đối với cục diện nghiêm trọng thế này, trên gương mặt của những người còn lại không khỏi hiện lên thần sắc lo lắng. Nhưng Giang Lạc lại đột nhiên bật cười: "Vốn chỉ có mỗi Cát Chúc được thẻ chủ nhân thôi, còn tớ không được gì, nhưng bây giờ chúng ta có đến hai thẻ chủ nhân, không gian để thao túng cũng rộng hơn rồi đấy."

Đôi mắt sáng ngời của cậu đặt trên người Lục Hữu Nhất: "Đầu tiên, phải cho tất cả mọi người ở đây biết có dân thường rút trúng thẻ chủ nhân."

*

Mùi rượu quẩn quanh, dòng người trong sảnh nhảy múa, bên ngoài gió biển lạnh ngắt còn ở trong lại ấm áp như mùa xuân.

Mùi thơm của thiếu nữ quyện cùng mùi thuốc lá của đàn ông, hòa trong đám người, ai giàu họ nâng ly cạn chén, dùng ánh mắt thăm dò để soi mói con mồi trong đám người ở đây.

Nhưng trong đám đông bỗng dưng phát sinh tranh chấp.

Những người giàu ngẩng đầu nghe ngóng: "Ở đó xảy ra chuyện gì vậy?"

Phục vụ bưng khay nói: "Có người giàu nhìn trúng một dân thường, nhưng người đó bảo mình không phải nô lệ."

Dân thường không phải nô lệ ư? Khá thú vị.

Những người giàu vây quanh để xem, ở nơi xảy ra tranh chấp tụ tập cơ man nào là người. Giữa đám đông, một tên đeo mặt nạ màu bạc và dây chuyền vàng lớn giọng nói: "Nếu cậu không phải nô lệ vậy thẻ đâu đưa tôi xem."

Lục Hữu Nhất cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người như Giang Lạc đã nói, hắn lập tức quẳng ly rượu xuống đất, mặt mũi tỏ vẻ hung ác trừng mắt với Cát Chúc: "Cậu nghĩ tôi nói dối à?"

Cát Chúc bị tiếng ly vỡ làm giật nảy mình, nhưng nhờ đeo mặt nạ nên vẫn cố gắng hoàn thành lời thoại của mình: "Nhanh lên, tôi muốn xem thẻ của cậu, có phải cậu không dám lấy ra không?"

Lục Hữu Nhất khó chịu nói: "Sao tôi lại phải đưa bài của mình cho cậu hả?"

Một người giàu bụng bia hóng hớt cho rằng tên nô lệ này đang nói dối, gã cười lạnh một tiếng rồi nói: "Mày xem nội quy trên tường đi, nội quy đầu tiên của nơi này là không thể từ chối yêu cầu xem thẻ từ người khác."

Lục Hữu Nhất biến sắc, khi tất cả mọi người đều cho rằng hắn thừa nhận bản thân nói dối thì lại thấy cậu dân thường này bất đắc dĩ rút thẻ mình ra, sau đó giơ trước mặt Cát Chúc nói: "Nhìn đi, cậu nhìn đi, tôi đã nói thẻ của tôi là thẻ chủ nhân rồi mà!"

Hắn nương theo đó đưa thẻ trong tay mình cho mọi người xung quanh thấy. Sợ người khác nhìn không rõ, Lục Hữu Nhất còn nâng tay đến mức mỏi rã rời mới thôi.

Tất cả người giàu đều thấy rõ thẻ trong tay hắn.

Bọn họ lập tức mất hứng thú, tốp năm tốp ba rời đi. Còn nhiều người xì xào bàn tán, trong đó là những lời bàn luận kín đáo.

"Dân thường rút được thẻ chủ nhân thật kìa, buổi vũ hội này sắp đặt thế nào vậy?"

"Nhìn tấm thẻ của thằng thường dân đó mà tao buồn nôn, nhóm "chủ nhân" chúng ta mà lại có một con chuột cống lọt vào."

Cát Chúc và Lục Hữu Nhất thành công lui về sau cánh gà, im lặng đến bên cạnh Giang Lạc.

Lục Hữu Nhất và Giang Lạc trao đổi bài cho nhau, Giang Lạc nhỏ giọng: "Các cậu bảo vệ bản thân cho tốt, nếu có ai cần thẻ chủ nhân của Cát Chúc thì đưa người đó, trong mắt người ngoài, hai cậu là người nắm thẻ chủ nhân nên sẽ không ai dám đến trêu chọc các cậu đâu, không những vậy các cậu có thể bảo vệ hai người làm nô lệ, nguy hiểm tạm thời bớt một phần. Kế tiếp lúc thám thính tình hình các cậu nhớ cẩn thận, những thứ khác cứ theo kế hoạch của tớ mà làm."

Giang Lạc lặng yên không một tiếng động lẫn vào trong vũ hội.

Sau khi không còn ai, cậu bắt đầu sửa sang quần áo, nét cười phong lưu lại treo lên mặt rồi hòa vào dòng người bắt chuyện cùng các quý bà.

"Chào buổi tối các vị tiểu thư xinh đẹp." Giang Lạc khẽ nhếch cằm, mái tóc đen tạo thành độ cong ưu nhã ngang vai: "Có thể cho tôi gia nhập cùng các quý cô chứ?"

Các quý bà đánh giá cậu vài lần rồi liếc nhìn nhau, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: "Tất nhiên là được rồi."

Giang Lạc vẫy người phục vụ bên cạnh, tự mình gọi ba ly rượu cho ba quý bà, cười ngọt ngào nói: "Các tiểu thư đang trò chuyện gì vậy?"

Thanh niên tóc đen trông như một quý ông lắm tiền, mà thứ còn giá trị và quyến rũ hơn hết cả chính là dung mạo của cậu, dù gương mặt đã bị che đi phân nửa, nhưng nét dẹp đó và nụ cười trên khóe môi vẫn tuyệt đẹp vô cùng.

"Chúng tôi đang bàn về chủ đề thẩm mỹ." Một quý bà tóc đỏ kìm lòng không đặng mà hồi đáp: "Đang nói đến khi còn trẻ làn da còn căng bóng không chút nếp nhăn ấy mà."

Giang Lạc kinh ngạc nói: "Chẳng phải quý tiểu thư đây vẫn rất trẻ sao?"

Ba quý bà che miệng cười, quý bà tóc đỏ không khỏi nhoẻn miệng cười, bà sờ mặt mình, nén đi sự thỏa mãn mà khiêm tốn đáp: "Cậu nói quá rồi, chúng tôi lên thuyền chẳng phải cũng vì để trẻ hơn sao? Nếu thật sự chỉ mười tám đôi mươi thì chúng tôi đã không cần tới đây."

Giang Lạc híp híp mắt, tiếp tục thuận theo đề tài này mà nói.

"Không biết cá chình máu có khoa trương như lời đồn không nhỉ." Một quý bà khác lo lắng nói: "Nhưng thoạt nhìn phu nhân Tiết gia vẫn luôn giữ dáng vẻ như thiếu nữ đôi mươi vậy. Lúc tôi đi mát xa với bà ấy, những thứ như nếp nhăn hay mỡ đều biến mất, giống như thay đổi thành một người hoàn toàn mới.:

"Tính cách cũng thay đổi không ít, đúng là hâm mộ quá... Tôi từng bảo với ông nhà ước gì mình trẻ như thời đôi mươi, ổng còn cười tôi, nhìn mà xem, chẳng phải bây giờ ngay cả ông ấy cũng lên thuyền rồi à?"

"Đám đàn ông chết dẫm đó có phải lên thuyền vì dung nhan thôi đâu, trong mắt họ, chỉ cần có tiền thì gái đẹp sẽ đếm không xuể ấy nhỉ?"

"Ừm, tôi thấy tin đồn về cá chình máu có thể tăng tuổi thọ còn thái quá hơn cả tin đồn duy trì sắc đẹp cơ."

Cá chình máu có thể tăng tuổi thọ và sắc đẹp.

Giang Lạc như đang suy nghĩ điều gì đó, sau khi nhận được tin tức này cậu không đi ngay mà dẫn dắt cho họ nói thêm, bên cạnh đó còn nhận ra rất nhiều người giàu đeo mặt nạ.

Thoáng chốc đèn trong vũ hội tắt vụt. Ba giây sau, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng xung quanh, để ngọn spotlight chiếu thẳng lên trung tâm sân khấu. Người phục vụ đứng trước micro dưới spotlight, nở nụ cười rạng rỡ nói: "Thưa quý vị, buổi biểu diễn chủ - nô xin phép được bắt đầu ngay bây giờ!"

"Rầm" một tiếng, pháo giấy trên đỉnh đầu phục vụ nổ tung, kim tuyến tung bay đầy trời.

Dưới khán đài đám đông vỗ tay nồng nhiệt, Giang Lạc nghe thấy người giàu bên cạnh mình hưng phấn nói: "Cuối cùng cũng đợi đến lúc chương trình này bắt đầu."

Phục vụ cất cao giọng hào hứng nói: "Quy định của biểu diễn chủ - nô chỉ có một, "chủ nhân" phải đảm bảo an toàn cho "nô lệ", trừ cái đó ra thì buổi biểu diễn do chủ nhân giữ thẻ vương miện quyết định toàn bộ! Vậy bây giờ có cặp chủ - nô nào xung phong lên sân khấu đầu tiên không?"

Khuông Chính ẩn trong đám người bảo vệ Văn Nhân Liên và Trác Trọng Thu ở sau lưng, sợ có người cầm thẻ chủ nhân bắt bọn họ làm nô lệ.

Văn Nhân Liên bất đắc dĩ nói: "To con."

Khuông Chính cúi đầu, Văn Nhân Liên nhìn hắn thành thật nói: "Cậu còn có nguy cơ hơn chúng tôi."

Khuông Chính: "?"

Văn Nhân Liên vỗ vỗ cơ bắp của hắn, nói đầy ẩn ý: "Cậu không biết có bao nhiêu người muốn đem một kẻ cơ bắp cuồn cuộn như cậu lên đài để dạy dỗ đâu."

Khuông chính ngơ một lúc lâu sau Trác Trọng Thu mới hừ một tiếng: "Văn Nhân, cái suy nghĩ đó của cậu nguy hiểm quá đấy."

May mắn sao, trước khi có người nhìn trúng nhóm bọn họ thì vị chủ nhân đầu tiên đã dắt theo nô lệ của mình lên sân khấu.

Cặp chủ nô này có giá trị nhan sắc khác biệt rất lớn, chủ nhân là một ông già rệu rã như đầu heo, nô lệ là một cô vợ trẻ dáng hình đẫy đà vẻ mặt thấp thỏm.

Phục vụ đi đến trước mặt vị chủ nhân thì thầm vài câu gì đó rồi khẽ gật đầu, ngay lập tức có một người cầm một sợi xích chó đến cho vị chủ nhân người giàu kia.

Phục vụ bèn lui khỏi sân khấu.

Chủ nhân người giàu hắng giọng trước micro xong rồi làm bộ làm tịch chắp tay sau lưng, bụng gần như đụng vào chân giá đỡ micro.

"Trước đây tôi từng nuôi một con chó cái, nhưng do nó dám cắn tôi nên đã bị tôi bắt vào nhà bếp, trở thành bữa trưa cho tôi." Lúc lão cất lời, hàm răng vàng khè vô cùng nổi bật: "Hôm nay tôi sẽ biểu diễn tiết mục chó cái không cắn người và chủ nhân cho mọi người chiêm ngưỡng."

Lão nhìn về phía cô vợ trẻ, cười đến mức gương mặt dữ tợn trở nên run rẩy: "Lại đây quỳ xuống, đeo xích chó vào."

Cô vợ trẻ run rẩy quỳ xuống đeo sợi dây xích vào cổ. Lão nhà giàu kéo dây xích, cười ha ha hai tiếng. Lão vươn tay ra như thể đang nói với một con chó thật: "Liếm tay chủ nhân."

Cô vợ trẻ nuốt nước mắt làm theo.

Lão kéo cô vợ trẻ đi hai vòng quanh sân khấu, trong lúc đi còn mắng chửi: "Nhanh lên!"

Nhóm Trác Trọng Thu thấy mà bụng đầy lửa giận, cả bọn đang định gây rối theo đúng kế hoạch thì chợt thấy người chồng của cô vợ trẻ kia tức run người, giây tiếp theo đã phóng thẳng lên sân khấu: "Mày không được chạm vào cô ấy!"

Phục vụ ngăn người chồng lại: "Xin lỗi nhưng anh không được phép lên sân khấu làm gián đoạn biểu diễn chủ - nô."

Thấy được màn này, nhóm dân thường lập tức giật mình bừng tỉnh khỏi buổi vũ hội mơ mơ màng màng. Họ nhìn cô vợ trẻ khuất nhục trên sân khấu mà không khỏi rùng mình. Bây giờ là cô vợ trẻ, liệu tiếp theo có phải bọn họ không? Trong lòng họ vừa hoảng sợ vừa uất ức, thế nhưng chẳng ai dám chống lại đám người giàu. Tất cả dân thường lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, không một ai dám lên tiếng nói chuyện. Trong lúc nhất thời chỉ có tiếng hét giận dữ của chồng cô vợ trẻ: "Tụi mày là đồ khốn nạn! Buông cô ấy ra, tụi mày thả cô ấy ra!"

Lão người giàu trên sân khấu cười lớn với chồng cô vợ trẻ dưới sân khấu, thậm chí càng quá phận đá vào người cô vợ trẻ.

Trong đám dân thường không biết có ai dũng cảm la lên: "Tại sao hầu hết chủ nhân đều là người giàu vậy, còn số đông chúng tôi đều là nô lệ là sao?"

Lục Hữu Nhất lẫn trong đám người hạ tông giọng xuống: "Đúng vậy, tại sao lại thế!"

Sau khi có thêm vài người lên tiếng nữa, những tiếng xì xào bên phía dân thường càng lúc càng to hơn.

Lão nhà giàu trên sân khấu như bị ăn tát ngay chốn đông người, vẻ mặt càng trở nên cay cú hơn. Giang Lạc nghe thấy bên cạnh có người hoang mang nói nhỏ: "Về sau chúng ta còn cần đám dân thường này, bây giờ khiến chúng manh động thì sau này phải làm sao?"

Phía bên kia có người lơ ngơ, nhưng vẫn khinh thường nói: "Sao bọn chúng dám."

Giang Lạc lạnh lùng cong khóe môi, cậu bước ra từ trong đám người.

Lão nhà giàu đứng trên sân khấu thở hồng hộc, lão bị đám dân thường ý kiến nên tức điên lên. Thân là người đầu tiên biểu diễn chủ nô trên sân khấu thế mà lại bị dân thường bất mãn, thật xấu hổ. Lão tàn nhẫn nhìn cô vợ trẻ, cô vợ trẻ cảm thấy nguy hiểm nên lùi về sau, song lại bắt gặp lão đang nở nụ cười toe toét định vươn tay đánh cô ta. Khoảnh khắc ấy một âm thanh đột ngột vang lên.

"Thưa ông Wilton, ông có thể dừng được rồi đấy."

Lão nhà giàu cúi đầu nhìn lại thì trông thấy một người con trai tóc đen đang nhìn mình đầy thích thú, rõ ràng là ở dưới đài, nhưng ánh mắt chẳng khác nào đang từ trên cao nhìn xuống: "Màn biểu diễn này của ông đúng là nhàm chán."

Chương 88: Thân phận thay đổi

Cái tên "Wilton" này là do Giang Lạc hỏi thăm từ ba quý bà mà có.

Đối với trường hợp mà những người giàu đều đeo mặt nạ, một khi người giàu trên sân khấu bị gọi đích danh tương đương với việc bị xé rách lớp cải trang. Wilton vô cùng hoảng loạn, lão không nhớ rõ mình có quen người này.

"Mày là ai?"

Giang Lạc tiến về trước một bước, ánh đèn khiến chiếc bóng của cậu đổ dài dưới đất. Cậu không trả lời câu hỏi này mà bắt đầu coi thường mọi thứ trong vũ hội này.

"Nhạt nhẽo."

"Vô vị."

"Tôi còn cho rằng trò chơi ở đây rất khác biệt, ai ngờ nó chẳng khác gì ngoài kia, thấp kém, kịch bản, không có chút kích thích nào." Giang Lạc quay đầu nhìn về nhóm người giàu: "Lẽ nào các anh thấy nó hay ho lắm à?"

Trên mặt những người giàu có cũng dần trở nên nhạt nhẽo, họ buông tay như cho Giang Lạc một đáp án.

So với sự chống đối từ nhóm dân thường thì lời chê bai tiết mục nhàm chán đến từ nhóm người giàu càng khiến Wilton bực bội hơn. Lão xiết tay mình lại, lửa giận tăng vọt. Ánh mắt mọi người dừng trước thanh niên tóc đen, chờ đợi cậu nói ra hết những lời còn lại.

"Trò chơi đã nhàm chán vậy rồi thì mình đổi quy tắc để nó trở nên thú vị đi chứ." Giọng điệu của Giang Lạc lập tức thay đổi: "Quy định đầu tiên của vũ hội này là "không thể từ chối yêu cầu xem thẻ của người khác", chỉ cần thêm vài chữ vào thôi thì cuộc chơi này sẽ trở nên hay ho hơn nhiều."

"Ví như..." Cậu cong khóe môi: "Trước khi yêu cầu xem thẻ của người khác thì phải đoán xem thân phận của họ là gì."

"Nếu đoán sai, tự động trở thành nô lệ."

Lời vừa nói ra, cả sảnh đồng loạt xôn xao bàn tán.

Phản ứng đầu tiên của người giàu là không đồng ý, nhưng sau khi dạo qua một vòng, lại cảm thấy có vẻ cũng không tệ.

Trong lớp lớp người ở đây bắt đầu dấy lên những cuộc thảo luận bí ẩn.

"Nhưng cách này đúng là hấp dẫn hơn ban đầu nhiều."

"Đó là ai vậy? Đầu óc linh hoạt ghê. Tăng độ thú vị cho trò chơi chẳng qua chỉ là cái cớ, cậu ta thay đổi quy định này thoạt nhìn như đẩy người giàu vào chỗ hiểm nhưng thực tế lại đang trấn an nhóm dân thường. Chúng ta đều cầm thẻ chủ nhân, dân thường mà có đoán đúng thân phận của chúng ta cũng không có thưởng. Hơn nữa hầu hết nhóm dân thường đều mang thân phận nô lệ, rất ít người là chủ nhân nên chúng ta khó có thể đoán sai."

"Tất nhiên chúng ta sẽ chẳng mất mát gì, đưa ra kiến nghị này chẳng phải cũng là người phe chúng ta sao."

"Tôi đồng ý, dù sao tôi cũng sợ đám dân thường kia làm loạn. Dù chuyện xé ra to cũng không sao nhưng chung quy vẫn phiền phức."

"Cho dân thường hy vọng rồi lại bóp nát hy vọng đó, tôi thích."

Lời bàn tán của phía dân thường còn rầm rộ hơn cả bên người giàu.

Dù việc thay đổi quy tắc này ít ảnh hưởng đến họ, nhưng vốn dĩ trò chơi đã không công bằng nên họ không có gan đi khiêu chiến với quyền hạn của người giàu. Tuy nhiên bây giờ có hy vọng thì vẫn tốt hơn so với lúc trước.

Văn Nhân Liên thử hỏi một người trẻ tuổi đeo kính: "Thay đổi như vậy vẫn không công bằng, ít có người giàu nào đoán sai lắm."

"Chưa chắc, chẳng phải lúc nãy cũng có dân thường rút được thẻ chủ nhân sao?" Ánh mắt cậu trai đeo kính lấp lóe, không muốn thảo luận về chủ đề quá mức nguy hiểm này: "Tôi cảm thấy thay đổi vậy cũng tốt, ít nhất chúng ta thuộc hàng nô lệ rồi nên không thấp hơn được nữa đâu, mấy người giàu kia mới thảm. Với cả, mọi người tham gia vũ hội cũng là tự nguyện, bọn họ tự nguyện vì tiền mà đến, cậu lo nhiều quá để làm gì."

Văn Nhân Liên nhíu mày, đột kiên kéo tay cậu: "Hay là chúng ta kháng nghị thêm lần nữa đi, người giàu không thoát kịp càng nhiều hơn nữa."

Cậu trai bốn mắt liều mạng tránh khỏi tay y: "Cậu bị thần kinh à! Cậu quên lúc lên tàu chúng ta đã ký thỏa thuận miễn truy cứu trách nhiệm tử vong rồi sao? Cậu muốn chết nhưng tôi thì không, vất vả lắm tôi mới gom đủ dũng khí và kiếm được khoản tiền, định bụng sống sót trở về rồi nhận tiền thưởng!"

Hất tay Văn Nhân Liên ra, cậu ta buông một tiếng phỉ nhổ, sau đó cúi đầu lẩn vào đám đông: "Xui xẻo."

Văn Nhân Liên rút tay lại: "Thỏa thuận miễn truy cứu trách nhiệm tử vong... tiền thưởng..."

Y nhìn thấy ranh giới hết sức rõ ràng giữa người giàu và dân thường, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Khi vừa đến vũ hội, Văn Nhân Liên đã cảm thấy quái lạ khi nhìn thấy quá nhiều dân thường.

Đối với người nghèo thì đôi khi đồng tiền còn mua được cả mạng sống.

Cũng có thể mua cả danh dự và tư cách làm "người".

*

Tất cả mọi người như cam chịu làm theo quy tắc mà Giang Lạc đưa ra, nhưng ông Wilton trên sân khấu lại nhăn nhó hét to: "Tôi không đồng ý!"

Giang Lạc nhìn lão với ánh mắt vô cảm, đột nhiên cậu bước nhanh đến phía trước, từ bên cánh gà lên thẳng sân khấu, phục vụ vừa rồi còn ngăn chồng của cô vợ trẻ giờ cũng không ngăn cản Giang Lạc. Cậu kéo cô vợ trẻ xuống đài rồi bước đến gần Wilton.

Thanh niên tóc đen cao gầy nắm chặt microphone bằng một tay, cúi đầu nhã nhặn nói bên tai lão nhà giàu xấu xí: "Thưa ông Wilton, ông nên mở to mắt mình đi thì hơn, để còn thấy dân thường đang nhìn ông như thế nào."

"Bọn họ đã biết cuộc chơi này bất công bao nhiêu rồi." Giang Lạc cười một tiếng, giọng nói pha lẫn sự nguy hiểm như cây kim đâm thẳng vào đầu lão: "Khắp nơi trên con thuyền này đều là dân thường, kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, nếu ông bị kiến cắn như vậy thì chúng tôi sẽ vô cùng bối rối đấy."

Đôi con ngươi của Wilton co thắt lại, lão nghe thấy thanh niên tóc đen nói: "Đừng rước thêm phiền toái cho bọn tôi, hiểu chứ?"

Nói xong Giang Lạc lùi về sau một bước, nhìn Wilton lần cuối rồi bước xuống sân khấu.

Lúc Wilton còn đang ngây người thì lão bỗng cảm thấy một cảm giác nguy hiểm cực hạn ập tới.

Lão lạnh cả sống lưng, toàn thân cứng nhắc. Wilton nương theo tầm mắt đáng sợ kia nhìn lại thì thấy một người đàn ông tóc vàng sẫm đứng dựa cột, nhếch mép nhìn chằm chằm lão.

Một lát sau, Wilton bất ngờ điên điên khùng khùng lao từ sân khấu xuống. Lão cười lớn xuyên qua đám đông chạy ra khỏi phòng khiêu vũ.

"Bị điên à..." Người bị lão đụng trúng quay đầu mắng.

Thấy không ai phản đối, Giang Lạc bèn vẫy tay gọi phục vụ rồi thì thầm vài câu. Phục vụ lên sân khấu tuyên bố quy tắc mới: "Xin hỏi còn ai phản đối quy tắc mới của trò chơi do cậu đây đề nghị không?"

Phục vụ chờ khoảng một phút, không thấy ai có ý kiến mới nói tiếp: "Vậy thì bắt đầu từ giờ phút này, nếu muốn kiểm tra thẻ của người khác thì các vị phải đoán đúng thân phận của người đó. Đoán sai tự khắc trở thành nô lệ, dù là nhà giàu hay dân thường."

Âm nhạc khiêu vũ lần nữa vang lên.

Sân khấu trống không, không hề xuất hiện một đôi chủ nô thứ hai lên biểu diễn. Mặc dù người giàu biết mình chiếm thế thượng phong nhưng không ai dám tùy ý ngoi đầu lên.

Bọn họ đảo mắt quanh nhóm dân thường, bỗng một người nhớ ra: "Vừa nãy tên dân thường bốc trúng thẻ chủ nhân là ai?"

Lập tức có người chỉ về phía Lục Hữu Nhất nói: "Là cậu ta bốc được thẻ chủ nhân, nhưng các anh tuyệt đối đừng hỏi thân phận của cậu ta là gì."

Bọn họ ghi nhớ dáng vẻ Lục Hữu Nhất vào đầu, sau đó ăn ý tránh né cậu dân thường này.

Thuyền phó đứng một chỗ âm u phía sau nhóm người bỗng bật cười thành tiếng: "Quả nhiên là một ý tưởng thông minh."

Quyết định như vậy ắt khiến người khác xem nhẹ mà lướt qua Giang Lạc.

Nô lệ sẽ không chủ động đến hỏi thân phận của Giang Lạc, mà người giàu cũng dè chừng hơn với dân thường. Chẳng sợ cầm thẻ bài nô lệ, Giang Lạc vẫn cảm thấy hết sức an toàn. Nhưng nếu không thay đổi quy tắc, dù khí thế Giang Lạc có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng có lúc xuất hiện một người giàu nào đó nổi ý dê đến hỏi thẻ của cậu. Dù sao xem thẻ không mất mát gì, nhỡ đâu người đẹp tóc dài hiếm thấy này lại rút trúng thẻ nô lệ thì sao?

Nhưng nếu tăng thêm điều kiện "đoán sai sẽ bị biếm thành nô lệ", mấy tên ngo ngoe muộn động tay chân với cậu cũng không dám mạo hiểm hành động.

Thoạt nhìn cứ ngỡ là ra mặt cho dân thường nhưng thực tế mục đích chỉ vì bảo vệ chính mình, đồng thời lừa gạt nhóm người giàu ngu xuẩn kia.

Trì Vưu nhếch môi, cơn ác ý bỗng nhiên dâng trào.

Hắn đứng lên, rời khỏi cây cột rồi cất bước về phía sàn nhảy.

Giày da ma sát trên mặt sàn tạo thành âm thanh thanh thúy khép lại khúc nhạc đệm uyển chuyển du dương.

Lúc Trì Vưu vừa mới lẫn vào đám đông, ngay cả khi đứng cách xa nhau hơn mười mét nhưng Giang Lạc như bắt sóng được gì đó, ánh mắt chuẩn xác xuyên qua mọi người dừng trên thân Trì Vưu.

Đôi mắt màu nhạt va chạm với đôi mắt xanh lam đậm.

Giang Lạc vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, lông vũ màu đen khẽ sượt qua tai. Chiếc mặt nạ nằm trên sống mũi càng tôn thêm nước da trắng bệch nhợt nhạt phía dưới. Cậu lẳng lặng đứng yên đó chờ ác quỷ lại gần, tưởng chừng bữa tiệc sắp đi đến hồi kết.

Tất cả mọi người lập tức trở nên giả dối nhạt nhòa. Âm thanh ồn ào nay hóa thành hư vô. Khoảng cách giữa hai chiếc mặt nạ thuần sắc trắng và đen ngày càng rút ngắn. "Cộp, cộp, cộp", tiếng va chạm của giày dần trở nên rõ ràng.

Rốt cuộc ác quỷ cũng đứng trước mặt nhân loại.

Hai người đàn ông anh tuấn, cao ráo, quyến rũ mê người đấu đá lẫn nhau.

Chính sự đối đầu ấy đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt xung quanh.

Giang Lạc và Trì Vưu, ai cũng không muốn là người mở đầu câu chuyện. Kết quả ác quỷ vẫn cất lời trước, hắn cười nhẹ và nói: "Phải công nhận quy tắc mới cậu đề ra cho trò chơi cực kỳ thú vị, cậu Chung nhỉ."

"Cảm ơn." Thanh niên tóc đen lạnh nhạt gật đầu: "Thuyền phó có thể tìm người nào đó chơi thử mà."

Thuyền phó: "Tiếc là toàn bộ người trong phòng khiêu vũ này chỉ có cậu mới khơi dậy lòng hứng thú của tôi."

Giang Lạc nhướn mi nhìn hắn: "Cảm ơn anh sự tán dương của anh."

Rõ ràng giọng điệu không mặn không nhạt nhưng Trì Vưu lại nghe thấy cậu đang chế giễu mình. Thái độ của Giang Lạc đối với anh vẫn luôn như vậy. Song cậu càng tỏ ra cứng cỏi bất khuất, dục vọng phá hủy của ác quỷ lại mạnh mẽ hơn, ác quỷ càng mong muốn được trông thấy biểu cảm tuyệt vọng đó của cậu một lần nữa.

Tốt nhất là dáng vẻ vùng vẫy muốn thoát khỏi đầm lầy cùng với đôi mắt ửng hồng và đôi môi sưng đỏ.

Ác quỷ hoàn toàn không để bụng: "Mặc cho ai đến nhìn thì cậu vẫn luôn ra vẻ mình bốc trúng thẻ bài chủ nhân cả."

Giang Lạc lặng im nhìn hắn, thanh niên tóc đen biểu hiện hoàn mỹ không chút khuyết điểm. Tuy nhiên dưới vẻ ngoài thư thái, không hề rụt rè ấy là cơ bắp căng thẳng có thể tấn công bất cứ lúc nào. Nếu không phải ác quỷ đích thân qua xem thì chưa chắc hắn đã đoán được thẻ mà cậu bốc phải chính là thẻ nô lệ.

Ác quỷ cười, cố ý nói: "Tiếc thay tôi lại muốn làm điều ngược lại với lời nói này."

Cả người hắn toát lên niềm sung sướng không cách nào che giấu, sự ác liệt và hưng phấn lẫn lộn vào nhau. Cho dù là người qua đường cũng nhìn ra hắn mang ý xấu, huống chi Giang Lạc còn đứng ngay trước mặt hắn.

Trước vẻ mặt bình tĩnh của Giang Lạc, ác quỷ chợt cao giọng: "Tôi đoán thẻ của cậu là thẻ nô lệ."

"Thẻ nô lệ?"

Những người hóng hớt xung quanh bàng hoàng khiếp sợ: "Không thể nào, sao cậu ta có thể là nô lệ được."

"Tôi cá cậu ta cầm thẻ chủ nhân, mang mặt nạ trắng là cố ý biến mình thành nô lệ hả?"

Dưới âm thanh chất vấn, tâm trạng ác quỷ thậm chí càng thích thú hơn. Hắn ngâm nga một giai điệu và hỏi: "Đúng không?"

Theo quán tính, Giang Lạc nhìn lên đôi chủ - nô đang trình diễn trên sân khấu, đôi mắt không khỏi nhức nhối. Cậu quay đầu lại nhìn ác quỷ, giọng điệu nguy hiểm: "Anh chắc chưa? Tôi cho anh cơ hội khác để sửa miệng đó."

Ác quỷ khẽ dừng lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó khó giải thích được.

Giây tiếp theo, Giang Lạc vươn tay chạm nhẹ lên ngực trái ác quỷ. Ngón tay cậu thì lưu luyến triền miên nhưng ánh mắt lại như mũi dao sắc bén: "Anh thuyền phó này, có vài lời cần phải suy nghĩ thật kỹ trước khi nói."

Cậu đang dùng trái tim tượng đá để đe dọa ác quỷ.

Cảm giác không giải thích được kia bị câu nói ấy vùi lấp, ác quỷ dừng một chút, tao nhã lễ phép cúi xuống nói: "Cảm ơn sự hào phóng của cậu nhưng tôi đã nhận được đáp án của mình rồi."

Giang Lạc dừng lại, chậm rãi rút thẻ trong túi áo trước ngực ra.

Cậu bình tĩnh xem hoa văn ở giữa mấy giây mới ngẩng đầu nhìn ác quỷ.

Nhìn bề ngoài của ác quỷ không có gì gấp gáp, hắn bình tĩnh như thể nắm hết mọi cục diện, có vẻ đã biết trước kết quả của trò chơi.

Khóe môi đỏ thắm của thanh niên tóc đen từ từ cong lên, độ cong càng lúc càng nhiều rồi dần thành một nét cười quỷ dị.

Cậu lật thẻ lại, hoa văn vương miện màu vàng trên tấm thẻ trắng lấp lánh dưới ánh đèn, thật chói mắt.

"Chúc mừng anh, thuyền phó."

Hai ngón tay cậu kẹp thẻ bài đưa đến trước mắt ác quỷ, nét cười tươi rói không tài nào che giấu được: "Anh đã thành công trở thành nô lệ."

***

Lạc Lạc: Tôi đến làm anh sướng đây

Ác quỷ: ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip