*
"Chín rồi."Earthquake ngó chăm chăm nửa bên nồi lẩu lục bục nước đỏ au, thậm chí khói bốc lên cũng dường nhuốm đỏ, tay khẽ che miệng, "Chà..."Như đã hẹn, cuối tuần nghỉ cậu trai mắt vàng đến chơi nhà cậu bạn của mình, đồng thời là người ở ké nhà cậu mấy ngày qua."Đừng liều mạng." Người phụ nữ mắt đỏ ngồi đối diện Earthquake, tư thái bình thản, hoàn toàn không nao núng trước nồi nước dùng ma quái hay là xét nét cậu nhóc mà vì nó con trai của cô đã bỏ nhà đi theo đúng nghĩa đen, "Chúng ta có khoảng trời của chúng ta, nước sông không phạm nước giếng." Nói đoạn gõ nhẹ đầu đũa lên nửa còn lại của nồi lẩu uyên ương, nước dùng trong vắt đượm hương, nấm và rau nhấp nhô vui mắt.Thật là một phát hiện thế kỷ, mẹ Thunderstorm không ăn cay!Chính ra cô có thể chịu được cay, nhưng đứng trước trình độ của chú và Thunderstorm thì hoàn toàn chả đáng nhắc tới. Hai cha con một mình một bảng. Earthquake sốc không nhẹ, cứ ngỡ khẩu vị của cậu bạn ngồi cạnh thừa hưởng y xì đúc từ bên ngoại chứ, ai ngờ lại truyền xuống từ người đàn ông trung niên đeo kính gọng vuông, tóc ngắn gọn gàng, kiệm lời bình đạm kia đâu.Earthquake không tài nào tưởng tượng nổi bố Thunderstorm trong vai phó thủ lĩnh băng đua xe cả. Thậm chí, từ lúc cậu bước qua cửa tới giờ mới chỉ giao tiếp với chú ấy dăm câu. Nếu bảo mẹ Thunderstorm tích chữ như vàng thì bố hẳn là đang tích sổ đỏ.Thunderstorm bình thản khuấy nhẹ nồi nước trông như đỏ nặng phù sa, tình cờ bắt gặp ánh nhìn của Earthquake, hỏi, "Thử không?"... Thôi ạ, vẫn không dám liều mạng. Để sau đi.Thú thật Earthquake cứ tưởng bữa ăn sẽ trôi qua trong sự im lặng tuyệt đối, không ngờ cô chú mặc dù không nói nhiều nhưng vẫn đôi lúc dẫn ra chuyện này chuyện kia, cứ đáp qua đáp lại, bầu không khí dần trở nên nhẹ nhàng ấm cúng. Đến nỗi Earthquake chẳng để ý quy tắc "ăn không nói" đã bị quăng lên chín tầng mây. Cuối cùng người thực sự ăn không nói lại chính là Thunderstorm, và người đầu tiên đứng dậy dọn dẹp cũng là cậu. Earthquake nhổm dậy định phụ thì bị cô ngăn lại, "Để hai bố con rửa." Cô sải bước ra ngoài, biến hành lang thành sàn catwalk. Earthquake ngơ ngác theo sau.Phòng khách.Earthquake yên vị trên sô-pha đối diện cô, nãy dùng bữa không thấy gì, giờ người kia chăm chú nhìn cậu, Earthquake phải cố ngăn mình không ngọ nguậy. Màu mắt đỏ thiệt quá đặc thù mà... Người phụ nữ tựa như không phát hiện vẻ bối rối của thiếu niên, ngón trỏ khẽ chạm cằm, hơi ngẩn người. Đúng là giống..."Cô ơi?""À? Hừm, Quake." Ánh mắt của cô chợt trở nên sắc bén, "Muốn nghe chuyện hồi nhỏ của nhóc con không?"Á à.Vậy là sau khi Thunderstorm rửa chén xong, ra phòng khách liền thấy một màn "đào lại chuyện xưa" giữa mẹ và khách đến chơi nhà, nhân vật chính còn là bản thân cậu. Cậu trai mắt đỏ đứng nghệch cạnh cửa, khi nghe đến đoạn cậu nhầm ly rượu của ba là nước ngọt và kết cục xỉn quắc cần câu ở độ tuổi tiểu học thì nhịn hết nổi, "Mẹ ơi!"Mẹ cậu dựng ngón trỏ, "Đấy mới là dạo đầu thôi, chứ còn...""Mẹ!"Thunderstorm cuống quít nhào tới, nói như rít, "Mẹ chừa chút mặt mũi cho con được không?"Mẹ cậu nhướng một bên mày, nhếch môi, nhưng may phước không lột da mặt cậu nữa.Earthquake vậy mà lại chưa buông tha, "Sao cậu nhầm được hay vậy?" Thunderstorm ngửa mặt lên trời, mắt nhắm nghiền, "Hồi đó cậu có được thực hành ngâm trái cây lên men không?"À, hiểu, xui xẻo thật."Tớ rất tò mò sau khi xỉn cậu đã làm gì...""Xin đấy, Quake."Earthquake cười haha, lựa chọn buông tha cho cậu bạn. Tưởng tượng một Thunderstorm nhỏ nhỏ xỉn xỉn, cũng dễ thương ra phết. Về phần chính cậu, thì hoàn toàn không biết cảm giác mất kiểm soát do chất cồn là như nào. Thứ nhất vì chưa đủ tuổi, thứ hai, Earthquake không có hứng thú. Thuốc lá nhẹ hẳn đã là giới hạn của cậu rồi.Ngay cả nicotine cậu cũng đã từ bỏ, nhưng mà, đó dường như là một quyết định đúng đắn.Không thấy chú đâu, hỏi Thunderstorm mới biết chú về phòng rồi. Earthquake đương ngại ngần chẳng biết mình ở đây có làm phiền cả nhà không thì cô nói thẳng, "Ổng ngại đó." Chồng cô chính là kiểu người nếu có thể bớt giao tiếp chắc chắn sẽ chuồn luôn.... Đấy thiệt sự là cựu cấp dưới của cô sao ạ?Ba người vẫn đủ nói chuyện như thường. Earthquake để ý các câu hỏi của mẹ Thunderstorm xoay quanh giữa con trai và cậu, có thể khéo léo kéo cả hai đứa vào, quả nhiên kiệm lời không đồng nghĩa với dở ăn nói. Với lại, trái ngược với ấn tượng nghiêm khắc đáng sợ của lần đầu tiên gặp mặt, lúc này đây Earthquake cảm nhận được sự ấm áp của trưởng bối từ cô.Chắc là... điểm chung giữa các bà mẹ... Earthquake có một chút nhớ nhà.Chẳng biết có tí tâm linh tương thông nào không, chủ đề tiếp theo mẹ Thunderstorm dẫn đến chính là gia đình. Earthquake không giấu giếm bảo rằng mình vốn sống cùng mẹ và ông nội, bố đã mất. Cô nghe xong gật đầu, không lộ ra biểu cảm nào đặc biệt, một điều mà Earthquake rất biết ơn. Nếu đôi mắt ấy mang theo sự thương hại mà nhìn cậu, thật sự sẽ không dễ chịu.Mẹ Thunderstorm bảo lúc nào đó hãy giới thiệu người nhà cậu với cô ấy nhé.Earthquake gật đầu bảo vâng.Earthquake sau khi tải xong 100%: Từ từ đã, cái này, sao giống như... ra mắt hai nhà vậy?Đối diện với cặp mắt trợn tròn màu đá Citrine, Thunderstorm đang tráng miệng bằng ớt chỉ thiên, "?"Tới giờ chiếu chương trình ưa thích của hai vị phụ huynh, Earthquake xin ra về, Thunderstorm cũng đi. Mẹ Thunderstorm đối với việc con trai tò tò theo người khác về nhà như đúng rồi, cô biểu lộ hoàn toàn bình thường. Về phần hai đương sự, họ cũng thấy bình thường luôn.Trên đường đi lấy xe đạp, Earthquake giật giật tay áo Thunderstorm, "Thundy.""Ừ?""Mai cậu về rồi hả?""Phải..." Tuần sau đi học lại rồi. Đôi mắt đỏ đánh về phía Earthquake, "Cậu có muốn tối mai tớ ngủ lại không?"Một đề nghị đầy cám dỗ, nhưng Earthquake vẫn nhớ nhà mình và trường Thunderstorm không tiện đường, nên, "Không sao đâu."Ừ thì, đây không hẳn là một lời nói dối.Thunderstorm sẽ quay lại, hết lần này đến lần khác, và lần khác nữa, cậu ấy sẽ quay lại. Cho nên cậu sẽ không ở một mình lâu. Khi buồn chán vẫn có thể nhắn tin. Chỉ là, cứ nghĩ tới cảnh mở cửa nhà, chào đón mình không phải hơi thở của một người mà là bóng tối đã lâu rồi không thấy...Cậu sẽ ổn thôi.... Ôi, sao lại có người dễ dàng thâm nhập vào cuộc sống của mình, âm thầm lưu lại dấu vết của người đó vậy chứ?Giống như là một thứ cậu đã mong chờ từ rất lâu, lâu đến nỗi không còn nhớ mình từng mong nó nữa, rồi một ngày nó xuất hiện mà cậu chẳng hề để ý, chỉ khi cẩn thận ngẫm lại mới nhận ra."Nè Thundy." Giọng Earthquake bất chợt run lên, "Có muốn nghe một bí mật không?"Hai người dừng lại."Tối hôm đó, tớ đã thấy cậu từ trước."Trong công viên tỏa ánh đèn cam nhạt, trên khung sắt rỉ sét, thiếu niên mắt vàng đã nhìn cậu trai mắt đỏ đạp xe chạy về không ít lần. Im lặng mà nhìn, không có vấn đề gì cả. Rồi một hôm người kia lại dắt xe, coi bộ bánh xe bị xịt lốp hay cán trúng đinh sao đó, dáng vẻ thong thả khác với thường ngày. Earthquake tất nhiên ngồi xem, không hề có ý định thông báo sự tồn tại.Cậu ngửa mặt lên trời, quan sát một chút là đủ.Sau đó cậu bị nhìn trúng, cậu trai mắt đỏ di chuyển ánh nhìn từ trang phục lên ngón tay lên khuôn mặt cậu, thu vào điếu thuốc lá và làn khói mỏng. Có vẻ sốc đến mức thả lỏng tay khiến chiếc xe lăn kềnh ra đất, tới giờ Earthquake vẫn còn nhớ tiếng "coong" vang vọng, vọng mãi.Tối hôm đó có thể đã là một buổi tối bình thường, và tất cả sẽ biến mất khi bình minh đến.Nhưng cậu đã không.Thunderstorm lắng nghe, trong một thoáng, cậu tưởng như người đang lặng lẽ nắm tay mình kể chuyện là cái người của nhiều tuần về trước. Áo măng tô đen, trong bóng đêm bọc lấy bàn tay trắng đến vô thực. Đôi mắt thường rũ xuống, rất đẹp, và luôn từ chối bộc lộ bất kể điều gì.Kì thực, Thunderstorm cũng đã có thể chọn buổi tối bình thường.Có lẽ cậu thiếu niên từ võ đường trở về vốn dĩ luôn bước trên con đường thẳng băng của mình, Earthquake chẳng qua là một lối rẽ tình cờ, giống như con đường nhỏ dẫn tới chung cư ấy. Thế rồi lẳng lặng đến mức không còn đột ngột nữa, con đường nhỏ trở nên thân thuộc và rẽ vào nơi ấy trở thành một thói quen, tất cả bắt đầu từ một bước chân duy nhất.Thunderstorm không hay suy ngẫm về cái gọi là định mệnh, nhưng cậu không nghĩ rằng mối quan hệ lạ lùng này là lẽ đương nhiên. Ừ thì cậu có thể về trễ vô số lần và Earthquake xem cậu lướt qua bao ngày tháng, ừ thì sẽ có đủ các khả năng để đưa hai người vào đúng hoàn cảnh đó, nhưng Earthquake có thể chọn kệ cậu mà cậu cũng có thể không để ý cậu ta. Cho nên, ngày hôm nay chính là kết quả của hai sự lựa chọn tương đồng.Đó là chấp nhận cho một người nữa tiến vào thế giới của mình."Quả thực có ông trời sắp đặt." Thunderstorm ngửa đầu đối diện với bầu trời tím thẫm rây rây hồng, "Nhưng chung quy là lòng người."Earthquake biết nói gì bây giờ?Cậu không hiểu tại sao Thunderstorm lại chọn mình cả, không hiểu tại sao khi mình đã hết hi vọng, đã sống được thật ổn thỏa, thì thứ mình từng khao khát lại trở về bên cậu? Pháo đài cậu dựng nên đã hóa thành căn nhà xây bằng lá bài trước người này, hoàn toàn vô dụng, và cậu, không thấy sợ.Cho dù cậu hẳn sẽ không bao giờ có đủ dũng khí để thú nhận tất cả những gì mình suy nghĩ, cất giấu, vì chính cậu cũng không thể lý giải bản thân."Th... Thunderstorm..." Cậu thiếu niên nắm chặt tay người kia bằng cả đôi tay của mình, bước tới gần, "Nghe này, tớ không biết, tớ không thể hứa mình sẽ trở thành một... phiên bản tốt đẹp hơn, trong tương lai. Có khả năng tớ sẽ không bao giờ nói rõ ra được những vấn đề của mình. Giữa chúng ta cũng không thể hình thành quan hệ cứu và được cứu...""Cậu không cần phải kéo tớ ra khỏi vũng bùn này nhưng mà...!"Kể cả khi "chúng ta" vỡ thành hàng ngàn mảnh vụn, nhiều hơn cậu tưởng, sắc bén hơn cậu tưởng, đâm cậu đến tan nát, đến mức cậu ước gì mình chưa từng đụng vào cái người tên Earthquake này.Làm ơn, đừng đi."Được." Trước khi Earthquake có thể lắp bắp lộn xộn tiếp, Thunderstorm đã kéo cậu ấy, ôm vào lòng, tựa trán mình vào vầng trán lành lạnh, "Earthquake, được rồi."Vành mắt nóng hổi, Earthquake nhắm mắt lại.Ước gì cậu biết tại sao Thunderstorm lại nhìn con người trầy trụa này như thể cậu là cái gì đó mới toanh, nguyên vẹn vậy?Ước gì cậu nhìn thấy chính mình qua góc nhìn của Thunderstorm, dù chỉ để ảo tưởng rằng bản thân cậu, xứng đáng."Thunderstorm." Earthquake nghẹn ngào, "Em rất thích anh."Chỉ cần nói như vậy, sự tồn tại của cậu dường như đã rõ ràng hơn một chút, dán thêm một cái nhãn, thêm một tầng ý nghĩa. Và cậu có lý do để nhặt nhạnh gom góp những mẩu vụn mang tên "chính mình".Mặc cho ngón tay rướm máu.Mặc cho lòng bàn chân ghim đầy vụn thủy tinh.Chỉ cần như vậy, cậu lại có thể tin rằng mình đang sống.*TBC*Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip