Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 4: Cuộc tấn công nhỏ??!!

 Cái gọi là câu lạc bộ đương nhiên là câu lạc bộ SM, trong câu lạc bộ này, nô lệ đã có chủ sẽ đeo vòng cổ, mặc quần áo theo yêu cầu của chủ nhân, thường thì hở hang và quỳ gối bên cạnh chủ nhân, trong khi đó nô lệ không có chủ thì không bắt buộc, chỉ cần có thể đến và ở lại theo ý muốn.Dịch vụ chu đáo trong sảnh câu lạc bộ cũng rất được yêu thích để mọi người tiêu khiển thời gian rảnh rỗi.

Buổi tối, Lục Xuân đến câu lạc bộ với khuân mặt có dấu tay, có thể nói là đủ thẳng thắn. Lục Xuân nổi tiếng trong câu lạc bộ nhờ vẻ ngoài đẹp trai và từ chối nhận các yêu cầu nô lệ của một số người. Hôm nay bình tĩnh xuất hiện cới cái tát trên mặt, khiến người ta suy nghĩ miên man, chẳng lẽ là đã có chủ nhân? 

Nhưng nhìn cậu ngồi với các bằng hữu, khiến ai ai cũng vạn phần khó hiểu. Lục Xuân ngồi xuống ghế sô pha, trên ghế sô pha đã có một người đàn ông, người đàn ông đó là Âu Dương Diệp, người được Sĩ Ôn công nhận là chủ nhân, hai người cũng là người yêu của nhau, sau khi Sĩ Ôn giới thiệu Âu Dương Diệp với Lục Xuân, hai người liền trở thành bạn tốt của nhau. Âu Dương Diệp cũng là một trong những lão sư kiểm soát quy tắc câu lạc bộ. 

Sĩ Ôn quỳ dưới chân người đàn ông, đeo bịt mắt và bịt tai, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, ngoan ngoãn nằm trong lòng chủ nhân.

 "Như thế này là sao vậy??!!" Nhìn thấy cái tát trên mặt Lục Xuân, Âu Dương Diệp tức giận hỏi.

 Vốn dĩ hôm nay hắn gọi điện thoại cho cậu đến đây để bàn chuyện Bạch Hổ, không ngờ Lục Xuân khiến người ta kinh ngạc như vậy.

"Không có gì cả."Biết Âu Dương Diệp tính tình nóng nảy, Lục Xuân chỉ nhàn nhạt đáp. 

"Bị đánh mà cũng không sao!" Âu Dương Diệp hoàn toàn tức giận, hắn vốn dĩ đã có thói quen đặt Lục Xuân dưới sự bảo vệ của mình, không cho phép bất cứ ai ép Lục Xuân làm cái gì, đây là Sĩ Ôn yêu cầu hắn. Hắn cũng ghét nhất là lọai S dùng sức mạnh và thủ đoạn tiến hành dạy dỗ người khác.

 "Ngươi làm cho Si Ôn sợ hãi." Lục Xuân buộc tội mà nói, vừa rồi giọng nói tức giận của Âu Dương Diệp thực sự làm cho Sĩ Ôn đang ở trong trạng thái nô lệ sợ hãi, làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi lại gần chủ nhân, cảm giác được chủ nhân vừa an tĩnh xuống. 

Nhìn Âu Dương Diệp tràn ngập sủng ái trấn an Sĩ Ôn, Lục Xuân mới nói tiếp: "Bị chó cắn chẳng lẽ muốn cắn lại?"

 "Là ai?" Biết không phải là dạy dỗ sư khi dễ, Âu Dương Diệp giọng điệu dịu đi một chút, nhưng vẫn quan tâm hỏi han.

"Lục Tần!" Lục Xuân bất lực nói.

 "Vậy thì không thể để bị bắt nạt như vậy! Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói đi!" Âu Dương gia là một gia tộc lớn trong lĩnh vực công nghệ thông tin của thành phố, sở hữu nhiều công ty công nghệ đỉnh cao, đồng thời anh cũng là một bậc thầy hacker.

 "Không sao, hiện tại tôi không thể dễ dàng rút đi. Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong. Tôi phải chuẩn bị đầy đủ để xuất thân." Thực ra, Lục Xuân đã muốn thoát ra khỏi sự kiểm soát của Lục gia từ lâu. Bây giờ là một cơ hội tốt, nhưng trên tây cha Lục lại có nhược điểm của cậu, cầu cần phải giải quyết chuyện này.

 "Được rồi, ta nghe Ôn Ôn nói, ngươi có nuôi một con bạch hổ?" Âu Dương Diệp rốt cục đem chủ đề đến trên người Lục Xuân. 

 "Tôi biết cô ấy sẽ nói với ngươi. Không phải là nuôi, nó bị thương! Nó sẽ bỏ đi khi nó vết thương được chữa lành."

" Không nói đến con hổ này là dã thú, mặc danh kỳ diệu xuất hiện một con hổ, ngươi nghĩ nó là một chuyện bình thường sao?"

" Ta biết là không bình thường, nhưng tôi đã điều tra và mọi thư không có vấn đề gì."

"Đưa nó đến sở thú, ở nơi đó nó sẽ được chăm sóc tốt hơn." 

 "Không! Tôi sẽ chăm sóc nó, và nó sẽ không ở bên tôi lâu đâu, ngươi đừng quá lo lắng." Lời nói của Âu Dương Diệp khiến anh nhớ đến lời nói của Lâm Dịch ngày hôm đó, cậu quyết đoán cự tuyệt.

"Đừng lo lắng! Nó là bạch hổ!" Âu Dương Diệp vỗ bàn lớn tiếng nói.

"Suỵt ~ nhỏ giọng chút, sợ người khác không biết à!" Lục Xuân quay đầu nhìn xung quanh, may mà lúc này không có ai. Nhưng lời nói của Âu Dương Diệp đã bị một trong những người đàn ông trang nghiêm và lãnh đạm ngồi ở bàn chính trong đại sảnh cách họ không xa nghe thấy. Sau khi cau mày, anh ta gọi nhân viên lễ tân. Nhưng Lục Xuân không biết gì về những thứ này. Ngay sau đó, nhân viên phục vụ mang đến một ly cocktail và nói với Lục Xuân rằng đây là ly rượu mà người đàn ông đó mời cậu. Đây là quy tắc của câu lạc bộ, Nhìn như tôn trọng nhưng lại không cho phép cự tuyệt. Ở tại câu lạc bộ, nếu bị S nhìn trúng hay là đã có S thì cũng có thể chủ động tiêp cận. Nhưng có một nhóm người đặc biệt trong câu lạc bộ. Bọn họ là một trong những nhóm người đó và họ là chủ và quản lý câu lạc bộ, nếu họ mời một ly cocktail thì người đó có ý, nếu đính kèm thể phòng là một kiểu mời gọi.

 Âu Dương Diệp cũng nhìn người đàng ông đó, họ quen biết nhau, và họ cũng nằm trong năm người quản lý cao cấp của câu lạc bộ và cũng là bạn tốt hắn. Hắn có thể lý giải được hành động của Diệp Minh, Diệp Minh bị kích thích bởi lễ thu nô lệ nên cũng có suy nghĩ về chuyện thu nô lệ tư nhân và Lục Xuân là người mà Diệp Minh nhìn trúng. Chỉ là hôm nay Âu Dương Diệp cảm thấy có chút kỳ quái, dưới sự bảo hộ của hắn thì Diệp Minh cũng không giám làm cái gì, ngược lại nếu trở thành nô lệ của Dạ Minh, thì có thể bảo hộ Lục Xuân chu toàn.

 "Anh ta là Diệp  Minh." Âu Dương Diệp rất chu đáo nên nói: "Diệp Minh cũng thích cocktail, ngươi không phải là không biết đi."

 Nghe đến cái tên Diệp Minh, Lục Xuân rùng mình. Ở thành phố, Hổ Nguyên Diệp Gia, là một người không thể dễ dàng chọc tới, là kể kiểm soát hoạt động đêm trong thành phố, cũng kiểm soát huyết mạch kinh tế. Đối mặt với một người gần như hai tay che trời, Lục Xuân theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng cậu biết điều này là không được phép. Vì thế, kiên trì đến quầy bar, lấy một ly rượu, động tác tao nhã thong dong, thành thạo pha chế một ly rượu.

 Trong khi Lục Xuân pha đồ ​​uống, Diệp Minh ngồi trên quầy bar đối diện Lục Xuân. Lục Xuân rót rượu đã pha chế xong vào trong ly, thêm chút đồ trang trí, lấy ra một chiếc đệm đựng rượu, đặt ly rượu lên, đẩy đến trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông ưu nhã cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Ngon lắm!"

 "Ly rượu đó gọi là gì?" Lục Xuân cảm thấy nhẹ nhõm khi anh ta không chán ghét tay nghề của mình. 

 "Tiệm Cầm Đồ Dục Vọng!" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên, anh ta vừa nhìn rượu trong tay vừa nói, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.

"Trên đời thật sự có tiệm cầm đồ như vậy sao?" Lục Xuân hỏi đột nhiên như đang nghĩ tới điều gì.

 "Nếu vậy, câu có nguyện ý hay không?" Người đàn ông nghe thấy câu hỏi của Lục Xuân, đặt ly rượu xuống nhìn Lục Xuân.

Bị ánh mắt sâu thẳm và sắc bén của người đàn ông nhìn, cậu đột nhiên nghĩ đến con hổ trắng ở nhà, cậu cảm thấy bọn họ giống nhau, nhưng có vẻ không giống nhau, Lục Xuân cảm thấy so sánh như vậy thật kỳ quái, mộtngười với một con hổ sao? Sau một hồi suy nghĩ, cậu nói: "Nếu tôi dùng sự thuần phục và tự do, tôi có thể nhận lại được gì?"

 "Hahahaha!" Giống như một câu chuyện cười, người đàn ông đứng dậy nói:"Rồi cậu sẽ biết."

 Lục Xuân nhìn theo bóng lưng người đàn ông rời đi, trên cơ thể cường tráng, độc đoán và ngông cuồng, anh ta có một khi chất đế vương khiến cậu lại nghĩ tới đại bạch hổ đang ở nhà, rồi lại cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nhìn thời gian đã muộn, Lục Xuân tạm biệt Âu Dương Diệp cùng đám bạn:"Ta đi trước, tối nay vui vẻ!"

"Thời Gian Còn Sớm, Bạch Vũ sẽ mang tới hai cái nô lệ cá nhân của hắn tới đây, Âm thiên cùng Âm Dịch, Âm Thiên là bằng hữu của ngươi, ngươi không ở lại sao?" Âu Dương Diệp cố gắng giữ người lại. (Âm Thiên là nô lệ cá nhân của Bạch Vũ)

"Cảm ơn, chính là ta có chuyện, xin lỗi, để lần sau đi!" Tuy rằng Lục Xuân muốn ở lại, nhưng vẫn còn bạch hổ đang bệnh nặng ở nhà, cậu đành phải từ chối.

 Sau khi rời câu lạc bộ, Lục Xuân lái xe về nhà, vừa mở cửa phòng khách liền cảm thấy hơi lạnh, nhớ tới trước khi rời đi đã mở cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trong lòng thầm mắng bản thân không cẩn thận. Bây giờ trời sẽ rất lạnh vào ban đêm, vạn nhất bạch hổ bị cảm lạnh, bệnh tình nặng thêm thì phải làm sao đây.

Cậu vội vàng đóng cửa sổ, chạy tới kiểm tra cho hổ trắng: "Đại lão hổ, ngươi không sao chứ, ngươi sẽ không bị cảm lạnh, bất quá ngươi có da thú thật dày thì sẽ không sao đi!"

 Lục Xuân sờ sờ bạch hổ, cuối cùng cũng an tâm không có chuyện gì nghiêm trọng, không để ý tới Bạch Hổ ánh mắt tối sầm lại, liền đi tới trước mặt Bạch Hổ nói:" Thực xin lỗi, ta về muộn! Ngươi biết không, hôm nay ta gặp được một người, cũng giống như ngươi. A! A! Đại hổ! Ngươi đang làm gì vậy! A! "

Vừa lúc Bạch Hổ nghe thấy lời của Lữ Xuân, tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên phát hiện vết thương trên mặt Lục Xuân cảm thấy rất khó chịu, áp hai bàn chân trước vào ngực Lữ Xuân,giữ cậu ở dưới thân mình, thấy vẻ mặt có chút sợ hãi của Lục Xuân, anh quay đầu nhắm mắt lại, cảm thấy có chút không thoải mái, liền nhẹ nhàng liếm vết thương trên mặt Lữ Xuân.

 "Hì hì ~ ngứa . . . ưm . . . đại hổ ~ đừng như thế này ~~" Cậu lúc đầu còn có chút sợ hãi, nhưng sau khi bị liếm, biết Bạch Hổ chỉ là lo lắng cho bản thân, cho nên liền buông ra, có một chút không hiểu cảm động, bị liếm ngứa, LụcXuaan bắt đầu vặn vẹo né tránh. Bạch Hổ khi nhìn thấy cơ thể uốn éo của Lữ Xuân liềm cảm thấy ngon miệng, không chú ý tới lại liếm thêm hai cái nữa, một lúc sau Bạch Hổ dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn, cảm thấy dưới hai bàn chân trước của mình có một khối phồng cứng. Trông không giống cơ bắp mà là giống như một khối vải, Bạch hổ dùng móng vuốt nâng quần áo Lục Xuân Lên.

Lục Xuân cảm thấy hành động của Bạch Hổ, cảm thấy kinh hãi, sợ bí mật mà mình giấu bao lâu nay bị phát hiện, sợ mình sẽ lại bị nhìn như yêu quái, nên vươn tay nắm lấy móng vuốt của Bạch Hổ, cố gắng ngăn cản hắn tiếp tục, đồng thời cầu xin: "Đại hổ, đừng, ta cầu xin ngươi, đừng! Đại hổ ~ a! ! ! ! ! ! !"

Bạch Hổ không màng Lục Xuân cầu xin, dứt khoát xé quần áo, cảnh tượng dưới lớp quần áo làm cho bạch hổ sửng sốt.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip