***
Tin tức về kẻ biến thái bị bắt khiến các nữ sinh trong trường bàn tán náo nhiệt, tất nhiên Zen cho rằng Miko hẳn sẽ là người vui mừng nhất. Vậy là từ nay anh không cần phải tốn công đưa đón cô bé ấy nữa. Có điều vì lý do nào đó Zen lại cảm thấy có một chút u buồn phảng phất trong trái tim của mình.Dù họ đã thống nhất với nhau sẽ chấm dứt việc đưa đón này lại, nhưng một tuần qua anh vẫn luôn âm thầm đi theo Miko. Anh có thể khẳng định mình không phải là một kẻ bám đuôi, chỉ là anh cảm thấy lo lắng cho cô, đây quả thật là lần đầu tiên Zen lại lo lắng cho một con người chứ không phải là một con mèo. Có lẽ anh đã thay đổi theo đúng như những gì người bạn bác sĩ của anh đã nói, và rằng Miko không hẳn chỉ đơn giản là một chất xúc tác, cô ấy đặc biệt hơn thế. Nhưng dù sao Zen cũng thực sự cần chấm dứt việc lén lút theo sau cô nữ sinh của mình, chắc anh đã quá lo xa rồi.***
Họ vẫn mỉm cười mỗi khi gặp nhau, đôi lúc Miko sẽ giúp anh trong một số công việc giảng dạy, và nếu có bất kỳ thắc mắc nào cô đều sẽ hỏi anh. Tất nhiên, tần suất ấy không còn dày đặc như trước đây, lý do cũng dễ hiểu thôi.Zen vén tấm rèm ở cửa sổ của phòng giáo vụ, anh nhìn xuống sân trường và nhận ra học sinh của lớp anh đang ở dưới. À, hôm nay chúng có tiết thể dục cơ mà."Nữ sinh lớp thầy náo nhiệt quá nhỉ? Đúng là tuổi trẻ..."Zen đánh ánh mắt về phía người bên cạnh, cô gái này tên gì nhỉ? Anh chỉ nhớ bàn làm việc của cô ta ở cạnh mình, và cô luôn hay quan tâm thái quá đến đời sống riêng tư của anh. Kể cả vào thời khắc này, cô ta cũng muốn làm phiền anh. Nhìn chung, Zen không có ấn tượng tốt đẹp mấy đối với cô cho lắm. Không biết là vô tình hay hữu ý mà Zen lại hướng sự chú ý của mình về phía Miko, cô đang cười rất vui vẻ với người bạn tóc ngắn cùng cô gái trông như học sinh tiểu học của mình. Xung quanh cô luôn có những người bạn tốt, và một gia đình ấm cúng mà Zen chưa bao giờ dám mơ tới.Có lẽ đã đến lúc anh nên chấp nhận sự thật rằng, thế giới của cô và anh hoàn toàn khác nhau.***
Miko trở lại với cuộc sống thường nhật vốn có của mình, buổi sáng đi học, buổi chiều tới lớp học thêm đến tận tối, cuối cùng là đi ngủ và vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu. Hana từng nói rằng cuộc sống của Miko thật nhàm chán, và lúc nào cũng bận rộn với việc học tập. Cá nhân Miko thì lại không nghĩ vậy, thực ra định nghĩa về sự thú vị hay hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau. Có thể với Hana, việc những năm tháng tuổi trẻ chỉ xoay quanh ở trường và lớp học thêm thì thật lãng phí. Nhưng còn Miko, cô nghĩ mình thích một cuộc đời an phận như thế này. Bình yên là từ khóa mà Miko luôn kiếm tìm, đáng tiếc mỗi ngày của cô đều luôn phải đối mặt với những thứ mà bản thân cô cũng không thể lường trước được.***
Hắn ta nắm lấy tóc cô và kéo mạnh, lôi cô đến góc tối của một con hẻm nhỏ và bịt kín miệng cô bằng chính chiếc khăn tay mà Miko đã từng đưa cho hắn. Sau đó hắn ném mạnh cô vào tường khiến đầu Miko bị đập vào vật cứng đến chảy máu, hình ảnh xung quanh cô cứ xoay vòng như bánh xe đạp. Cứ mỗi giây cô chống đối, hắn sẽ đấm vào mặt cô cho đến khi Miko không thể nào phản kháng nổi nữa. "Sao thế? Tại sao lại không khóc đi?"Đôi mắt căm thù của Miko nhìn trực diện vào Jiro, đôi mắt ấy muốn biểu đạt một cách rõ ràng rằng, kẻ tồi tệ chỉ biết ức hiếp người yếu hơn như hắn không đáng để cô phải rơi nước mắt. Và thực tế, tỏ vẻ yếu đuối sẽ chỉ khiến kẻ tâm thần này thêm thích thú."M-Mày đang nghĩ tao bị điên ư?" - Jiro nghiến răng, lần đầu tiên hắn ta gặp một cô gái không hề sợ sệt gì khi bản thân đang lâm vào tình huống mà một người bình thường lẽ ra nên sợ hãi đến tột độ là đằng khác. Cô ta còn nhìn hắn như thể hắn chỉ là một con chó hoang, và sự khinh thường lộ rõ trên gương mặt. Điều này khiến Jiro càng thêm tức tối. Hắn ta nắm chặt cằm của Miko và kề sát mặt của mình vào, nhưng ngay lập tức, cô dùng hết mọi sức lực cuối cùng để cốc mạnh trán vào mũi của hắn khiến Jiro thét lên. Hắn ta ôm cánh mũi bị thương và gào ầm khi nhận ra máu xuất hiện trên lòng bàn tay của mình."CON CHÓ NÀY, MÀY SẼ PHẢI TRẢ GIÁ VÌ DÁM LÀM THẾ VỚI TAO!" Jiro trả đũa bằng cách lặp lại y hệt hành động của Miko, nó thực sự rất đau và gây choáng, cô còn có thể cảm nhận được mũi của mình đang chảy máu. Mọi khi Miko sẽ rất bình tĩnh, nhưng lúc này cô không còn giữ được chút lý trí nào và cũng chẳng thể giấu được vẻ kinh hoàng trên gương mặt của mình. Cô có thể nhìn thấy rõ những con quái vật đang vây lại xung quanh họ, một cảnh tượng kinh khủng mà cả đời cô cũng khó có thể tưởng tượng được."Có... nhìn .... thấy... không?""Khóc đi... khóc nữa đi...""Trò vui... hé hé... Trò vui..."...................................................Nhưng còn gì ghê tởm hơn con quái vật mang hình dáng con người ở trước mặt, hắn ta lăm le chiếc điện thoại trên tay trái, bàn tay còn lại mở từng cúc áo của Miko, miệng ngân nga việc trả thù cô đã phản bội lẫn khiến cô không thể thoát khỏi hắn. Miko có thể đoán trước được hắn đang định làm gì, và đe dọa cô bằng những tấm ảnh ra sao. Tầm nhìn của cô nhòe đi, và cơn đau rát từ những cú đấm đến bật máu của gã khốn khiếp Jiro hòa vào nhau. Nhưng Miko sẽ không khóc, cô quyết sẽ không rơi nước mắt vì cái tên khốn kiếp này. Lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực đến như vậy, tại sao chuyện này lại xảy đến với cô?"ĐÂY LÀ CÁI GIÁ MÀY PHẢI TRẢ CHO VIỆC PHẢN BỘI TAO, CON CHÓ CÁI!""Chó cái... chó cái...""Nhìn... thấy chứ..."Miko khẽ nhắm mắt lại, cô mệt mỏi và chỉ muốn đi ngủ một giấc, biết đâu khi tỉnh dậy cô sẽ thoát khỏi cơn ác mộng này.Và không hiểu sao vào khoảnh khắc ấy, hình ảnh của Zen lại hiện lên trong đầu cô. Hẳn vì anh luôn bảo vệ và đối xử dịu dàng với cô, nên vào những giây phút yếu lòng nhất, Miko lại nghĩ đến anh mà không phải bất kỳ ai khác. Đó là lời giải thích hợp lý nhất mà cô có thể biện minh vào lúc này. Có lẽ Miko thực sự đã coi anh như chỗ dựa của mình.***
XoảngChiếc ly trên tay Zen rơi vỡ dưới sàn nhà khiến anh phải nhặt từng mảnh thủy tinh. Không hiểu sao hôm nay anh có cảm giác vô cùng bất an, anh không tài nào tập trung làm việc được và cứ khiến mọi thứ rối tung cả lên. Rốt cuộc anh bị làm sao thế này? Âm thanh lạch cạch phát ra từ chiếc bàn phím, Zen cần phải soạn bài cho buổi dự giờ sắp tới, nhưng những con chữ trên màn hình cứ liên tục xoay vòng trong đầu của anh. Zen thở dài và gập chiếc laptop trên tay, có lẽ anh cần đi ngủ gấp.Một vật ấm áp và mềm mại chạm vào bàn tay của Zen, đó là Mocha, bất giác anh xoa nhẹ đầu của nó khiến lông xù hết cả lên. Nhưng nó cũng chỉ là một con mèo, quá đơn giản để hiểu vẻ ngoài của mình đã bị trở nên kỳ cục, mà chỉ thích thú cựa quậy trong lòng bàn tay của Zen. Và đột nhiên anh nhớ đến Miko, liệu cô đã về nhà an toàn chưa? Anh nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, lớp học của cô ấy đã kết thúc từ cách đây nửa tiếng, hẳn Miko sắp về đến nhà rồi. Có lẽ anh không cần phải quá quan tâm đến cô làm gì, tốt nhất là nên lo cho chính anh thì hơn, chỉ cần cho bản thân một giấc ngủ dài để xua tan đi cơn mệt mỏi.Zen gật đầu tán thành và ôm Mocha vào lòng, nhưng nỗi bất an vẫn còn đó và gặm nhấm linh hồn anh theo từng nhịp.***
Anh chạy hì hục như một cỗ máy mà không biết mệt mỏi là gì, chỉ hôm nay thôi, chỉ hôm nay anh muốn tận mắt nhìn thấy Miko về nhà một cách an toàn. Nhưng đèn phòng của cô ấy vẫn chưa có dấu hiệu được bật lên. Lẽ nào...Zen tức tốc gọi điện cho cô, nhưng tiếng chuông vẫn cứ vang vọng và chẳng có ai bắt máy. Nỗi bất an trong anh càng lớn dần theo từng giây, từng phút một, và anh lùng sục khắp từng ngóc ngách, mặc kệ cho đôi chân trần đang chảy máu vì giẫm phải những mảnh thủy tinh bị ai đó vứt bừa bãi.Reng... Reng...Zen quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, anh tiến lại gần và nhận ra đó là chiếc điện thoại của Miko. Tại sao nó lại bị vứt ở một xó bên đường, và... những tấm ảnh này là gì? Con ngươi Zen co lại, lần này anh có thể khẳng định chắc chắn rằng cô bé đang gặp nguy hiểm."Miko!""Miko! Em ở đâu, hãy lên tiếng đi!""Yotsuya Miko!"Mặc cho anh điên cuồng gào thét gọi tên cô, đáp lại anh chỉ có tiếng quạ kêu và âm thanh chớp nháy của bóng đèn chưa được sửa. Lần đầu tiên trong đời Zen cảm thấy sợ hãi, nó không giống với nỗi ám ảnh của anh đối với mẹ, nó khác hoàn toàn. Đó là nỗi sợ đánh mất một thứ gì đó mà mình trân quý. Từ khi nào Miko đã trở nên quan trọng đối với anh? Zen không có nhiều thời gian để suy nghĩ về việc đó, anh chỉ biết rằng, nếu anh không tìm thấy cô ấy trong đêm nay, anh sẽ hối hận cả đời này."Chàng trai, ở đây!"Zen ngước nhìn về nơi giọng nói phát ra, đó là một linh hồn của một người đàn ông trung niên đeo kính. Ông ta trông rất quen thuộc nhưng anh không tài nào nhớ ra, và anh tự hỏi có phải mình đã hoa mắt vì mệt mỏi chăng?"Đừng chần chừ nữa, hãy đi theo tôi nếu cậu muốn cứu Miko."Được rồi, dù có là ảo giác hay bất cứ cái quái gì thì anh cũng muốn đánh cược vào lần này, chỉ cần anh tìm thấy Miko. Ngay lập tức anh chạy đến vị trí của người đàn ông, ông ta cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến Zen phải tập trung hết mọi giác quan của mình mới có thể đuổi kịp.Ở ngã rẽ cuối cùng, ông ta nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu."Xin hãy giúp con bé!""Đó là điều tất nhiên!" - Zen đáp mà không cần suy nghĩ lấy một giây trước khi lao vào con hẻm tối tăm. Nếu không vì lý do ấy, Zen đã chẳng mất công đi theo ông để làm gì.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip