Phần 90: Âm thanh giết rắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hắn đều nói như vậy rồi, làm huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên còn có thể nói thế nào nữa, chỉ là không nghĩ đến hắn vẫn luôn trầm ổn lãnh đạm, cũng có một mặt cố chấp tùy hứng như thế.
Mộ Dung Sùng Tĩnh cuối cùng chỉ là thở dài một hơi.

"Quên đi, chỉ hy vọng nàng ta không cần phụ tấm lòng chân thật của ngươi."

Nói là nói như vậy, bất quá hắn đã quyết định, hắn nên vì huynh đệ lén lút gặp gỡ người nữ nhân kia, xem xem rốt cục đến tột cùng là hồ ly tinh như thế nào lại đem huynh đệ luôn luôn thanh tâm quả dục của hắn mê thành như vậy?

Lãnh Mộ Hàn tất nhiên là không biết trong lòng Mộ Dung Sùng Tĩnh suy nghĩ, trở lại Mai uyển, ở trong sân đứng một lúc lâu.
Linh Thu ở trong phòng không chờ được người, liền đi ra khỏi phòng.

"Mộ Hàn?"

Hai người, một người đứng ở trong sân, một người đứng ở cửa, một lúc lâu, nhìn nhau cười.

Linh Thu không hỏi hắn đi nơi nào, mà Lãnh Mộ Hàn cũng không đề cập tới.

"Hiện tại ánh trăng không sai." Lãnh Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Linh Thu cũng bước ra xoay người ngẩng đầu nhìn theo, mặt trăng trong sáng hình như có một vòng bạch quang vờn quanh, cười nói.

"Đúng nha, rất đẹp."

Lãnh Mộ Hàn bước lên hai bước đưa tay ôm lấy Linh Thu, vừa cùng ngắm nhìn ánh trăng vừa nói.

"Linh Nhi, ngày gần đây Đấu Linh đại hội sắp bắt đầu rồi, ta sẽ khá bận, không thể có thời gian dài cùng nàng."

"Ừm, ta biết rồi, chàng yên tâm xử lý công sự đi." Linh Thu xoay người lại tay vòng lấy hông hắn, đem mặt dán ở trên lồng ngực của hắn.

Bởi vì Tuyết Tế, Linh Thu cũng không có khế ước Ly Yên Minh.

Mà ở bên kia, Tuyết Tế đã trở lại Thánh Linh Điện nói với đại đồ đệ của hắn, bây giờ chính là Đại trưởng lão Thánh Linh Điện, Vân Phạm, nói một tiếng, nói hắn đem Thánh Linh điện đưa cho Linh Thu, đồng thời bái Linh Thu làm sư phụ....!Sau đó cũng không có dừng lại, liền biến mất.

Lưu lại Vân Phạm còn sững sờ ở tại chỗ, sư phụ vừa nãy nói cái gì? Thánh Linh điện tặng người rồi? Sư phụ bái sư? Nháy mắt mấy cái.
Tiếp tục ngơ ra.

Tặng người, ân, tặng người...!! Thần mã! Sư phụ hắn đem Thánh Linh điện tặng người rồi! Còn bái sư!!! Trong nháy mắt thiên lôi ầm ầm.

Nhưng mà chờ hắn phản ứng lại, trước mặt nơi nào còn có bóng dáng Tuyết Tế tôn sư, a sư phụ ngài lại chạy mất rồi. Ổn định lại liền liên hệ các vị trưởng lão khác.

Đại điện cao nhất bên trong Thánh Linh Điện, các vị trưởng lão nghe được Đại trưởng lão Vân Phạm thông báo sau, đều đứng hình như bị sét đánh không khác gì Vân Phạm lúc nãy...

Sự tình quá đột ngột, mấy vị trưỡng lão khác cũng không biết sư phụ của sư phụ đến cùng là vị cao nhân nào, bởi vậy nhất thời còn không có cách nào tuyên bố ra ngoài...

Ở bên này...Linh Thu xem ngọc bội trong tay, lăn qua lăn lại, Đấu Linh đại hội? Thánh Linh điện? Cái kia có phải là đại biểu nàng lần này có thể quyết định danh sách tiến vào đúng không nhỉ?

Nếu nàng đem người của Lãnh Trạch Phong đưa vào, đến địa bàn của nàng, diệt trừ bọn họ có phải là dễ dàng hơn chút rồi không ta, tìm chút lý do chính đáng nào đó, nói không chắc, còn có thể làm cho bọn họ biến mất vô thanh vô thức a...

Đi tới phòng nhỏ đối diện, Đổng Vũ đã thu thập xong đồ vật, chỉ chờ Linh Thu dẫn hắn đi.

Hai vị lão nhân còn có chút không nỡ nhìn tôn tử của mình, bất quá bọn họ cũng biết, bọn họ luôn có một ngày phải buông tay, không thể bởi vì bọn họ không muốn mà làm đánh gãy tương lai của tôn tử mình.

Linh Thu mang theo Đổng Vũ lúc đi ra vừa vặn đụng tới Thiệu Lôi, Thiệu Lôi bây giờ đều dính đến Linh Thu đặc biệt gấp gáp, vừa nhìn Linh Thu muốn đi ra ngoài, hắn đương nhiên phải đi theo, có chuyện đùa hắn làm sao có thể bỏ qua?

Linh Thu liếc hắn một chút.

"Ngươi rãnh lắm sao? Không phải thu hai tổ chức sát thủ để ngươi thống lĩnh sao?"

"Hai bên kia ta đã dựa theo quân đội đến huấn luyện, còn có Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh nhìn chằm chằm mà." Thiệu Lôi cười hì hì nói, ý tứ hắn cùng nàng đi, không nên suy nghĩ đuổi hắn đi.

Linh Thu không tin nổi nhìn hắn nói: "Ngươi đúng là tin tưởng bọn hắn."

"Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, này không phải ngươi dạy ta sao." Thiệu Lôi lấy lời Linh Thu đáp lại.

Linh Thu phù ngạch, cái này kêu là dạy dỗ đồ đệ, chết đói sư phụ sao? Thuộc hạ bồi dưỡng thông minh cũng không phải là chuyện tốt? Nàng đột nhiên bắt đầu hoài niệm Thiệu Lôi ngốc manh trước đây, cứ lừa gạt liền bị kích tướng.

"Đi thôi." Quên đi, giống như hắn nói, dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, ngược lại hắn sớm muộn cũng phải biết.

Mang theo hai người đi tới trong rừng tìm một nơi tương đối bí mật, để quỷ đều ở canh giữ xung quanh.

"Đây là địa phương nào? Chúng ta tới nơi này làm gì?" Thiệu Lôi nhìn xung quanh, trống trải cái gì cũng không có a.

Đổng Vũ cũng là hơi nghi hoặc một chút nhìn đông nhìn tây.

Linh Thu nhìn bọn họ quỷ dị nở nụ cười, tại sao nàng muốn đùa cợt bọn họ như vậy chứ? Bất quá ngẫm lại vẫn là thôi vậy, nếu như hiện tại để bọn họ thấy quỷ, nàng lại phải giải thích...., ân sau này lại dọa đi.

Vung tay lên, ba người vèo một cái liền biến mất tại chỗ.

Thiệu Lôi với Đổng Vũ chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua một cái, liền giống như xoay người vậy, xung quanh cảnh sắc liền thay đổi, vốn đang ở rừng rậm đã biến thành bằng phẳng, mà bốn phía có sơn có thủy, có lâm có cốc.

"Oa! Thái tử phi tỷ tỷ, nơi này thật là đẹp!" Đổng Vũ lên tiếng trước nhất.

Thiệu Lôi cũng phản ứng lại. "Này là nơi nào?"

Linh Thu mỉm cười.

"Nơi này là không gian của ta." Sau đó cúi đầu nói với Đổng Vũ: "Vũ nhi, cái này là bí mật của tỷ tỷ, dù là ai đều không thể nói, có biết không? Chính là gia gia nãi nãi của đệ cũng không thể."

Đổng Vũ cũng là một hài tử thông minh, gật gật đầu, bảo đảm nói: "Vũ nhi biết rồi, nhất định sẽ không nói cho người khác, ai cũng không nói."

Linh Thu hài lòng gật gật đầu, nhìn về phía Thiệu Lôi.

Thiệu Lôi tuy rằng trong lòng rất là khiếp sợ, bất quá hắn là người nặng nhất là coi trọng nghĩa khí, người khác tin hắn, hắn tất nhiên là chết cũng sẽ bảo vệ bí mật này! "Hừ, ngươi đừng nhìn ta như thế, ta mới không có thời gian nhàn rỗi ở bên ngoài nói linh tinh mấy thứ này."

Linh Thu buồn cười, nàng lại không nói gì, tính tình của Thiệu Lôi nàng vẫn là rất tin tưởng, bằng không cũng sẽ không cho hắn biết.

"Thanh âm gì?" Đột nhiên Thiệu Lôi ra tiếng.

Linh Thu trừng mắt nhìn, trong mắt loé ra một chút nghịch ngợm, khụ một tiếng, nghiêm túc nói. "Ha, đúng rồi, không gian này của ta dưỡng một ít thứ đặc biệt."

Thiệu Lôi vừa nghe con mắt sáng lên, dưới cái nhìn của hắn, Linh Thu chính là nhân vật nghịch thiên, dưỡng đồ vật nhất định rất cường đại, chẳng lẽ là ma thú? Hoặc là Linh thú? Sẽ không phải là Thần Thú chứ? Rất hiển nhiên, hắn cả nghĩ quá rồi...

Làm Thiệu Lôi nhìn thấy một bộ xương đỏ chính là đang hướng bên này đi tới, bỗng chốc cả người cảm giác muốn cử động một chút cũng không được, này, này đây là xương người, còn có thể chạy a....

"A!!!!!" Dù là một đại nam nhân cũng không khỏi sợ hết hồn, ngơ ngác sau liền nhảy ra phía sau một bước.

Đổng Vũ còn hơi tốt hơn một chút, có thể là nghé con mới sinh không sợ cọp, cũng chưa từng thấy thi thể biến thành bộ xương, nên sợ hãi dĩ nhiên là ít đi nhiều, chỉ là nhìn Bộ Xương Máu, cảm thấy dáng vẻ của nó thật là lợi hại, hắn thật thích nha!

Mà Bộ Xương Máu vốn là không thèm nhìn hai người kia, dính lên Linh Thu, bọn họ không phải quỷ, ăn không ngon, đây là hắn nhận thức.

Linh Thu sờ sờ Bộ Xương Máu, Bộ Xương Máu cũng là dị thường ngoan ngoãn dịu ngoan, Thiệu Lôi nhìn thấy con mắt đều trừng lớn.

Linh Thu buồn cười hỏi. "Làm sao? Ngươi cũng muốn sờ nó sao?"

Thiệu Lôi kinh ngạc. "Không, không, không cần không cần, ngươi sờ, ngươi sờ..." Đùa giỡn! Cái kia.., đó là một bộ xương sống sờ sờ đó! Ai muốn sờ nó chứ!

Bất quá thế giới này có phải hay không thật là huyền huyễn? Ai có thể lại nói cho hắn biết, tại sao bộ xương lại có thể cử động, còn có thể chạy nữa? Nghĩ đến khi chém giết kẻ địch, nếu như những thi thể này biến thành bộ xương đứng lên lần nữa, còn đuổi theo bọn họ chạy... Thiệu Lôi chà xát vai, thật sự quá khủng bố rồi!

"Ha ha, ngươi sợ nha?" Linh Thu vô lại cười haha, tiếp tục trêu chọc hắn.

"Ai! Ai sợ a! Ta là cảm thấy buồn nôn! Ắw..." Thiệu Lôi âm thanh liền dừng, nguyên nhân không gì khác, ai bảo Bộ Xương Máu không hiểu gì khác, nhưng ai ở trước mặt Linh Thu nói xấu hắn, hắn liền hiểu chứ.

Bộ Xương Máu thâm trầm nhìn về phía Thiệu Lôi, kẽo kẹt cọc kẹt cử động, Thiệu Lôi sợ đến mức lập tức ngậm miệng lại, trong lòng lớn tiếng chửi một câu, đây rốt cuộc là quái vật thế! Lại còn biết hắn nói hắn ta buồn nôn.

Đối lập với Thiệu Lôi sợ sệt, Đổng Vũ lại là hai mắt tỏa sáng, hắn muốn sờ a, tại sao Thái tử tỷ tỷ không hỏi hắn? Đại ca ca kia thật ngốc, cơ hội tốt như vậy cũng không biết nắm!

Băng, Hỏa với Quỷ lão đầu cũng trời vừa sáng liền được Linh Thu thu vào không gian đến, chỉ là bọn họ là quỷ, cũng có thể nói là hồn, vì lẽ đó Thiệu Lôi với Đổng Vũ không nhìn thấy bọn họ. Nhìn thấy Thiệu Lôi như thế cũng cân bằng đôi chút...

Đi tới một góc trong không gian, Linh Thu ở bên trong huyết trì lấy hai giọt nước, nhỏ vào hai cái bồn tắm. "Các ngươi ở đây ngâm một chút đi, Đổng Vũ ta dặn đệ một chút, đệ nha, nếu sau khi hồi phủ, liền nói là giúp ta đi mua mì sợi Dương Châu."

Dương châu, Mì sợi Dương Châu? Thiệu Lôi giật giật khoé miệng.

Linh Thu vẫy vẫy tay: "Vào đi, ngâm xong trở ra." Không phải nàng hẹp hòi dùng huyết trì hòa vào nước cho bọn họ sử dụng, mà là vì huyết trì này năng lượng quá mạnh mẽ, hầu như là dẻo dai hoán cốt a! Nàng từng ngâm qua, đau đớn hơn một ngày mới đỡ hơn đôi chút.

Lúc đó ngay cả cử động nhỏ đều đau đến tận xương tuỷ. Tinh thần cũng chấn động không nhẹ. Nên nàng không dám mạo hiểm để cho hai người làm như thế.

Ngay tại Linh Thu chuẩn bị rời đi, lúc này trên cổ liền cảm giác mát lạnh, Tiểu Kim Xà xông ra. "Này! Bản tôn cũng muốn ngâm cái kia!"

Linh Thu dùng tay kéo đuôi nó, đưa nó từ trên cổ kéo xuống, Tiểu Kim Xà bị dốc ngược lại nâng lên. Nữ nhân đáng ghét này! Lại cầm đuôi nó nữa!!!!

"Ngươi chắc chắn chứ?" Linh Thu nhíu mày.

"Đương nhiên!" Tiểu Kim Xà ngẩng đầu lên, quấn lấy cổ tay Linh Thu, không cần đem xách đuôi nó lên có được không?

Linh Thu cười híp mắt nhìn nó. "Vậy ngươi muốn ngâm thuần huyết trì nhất, vẫn là một chút đây?"

"Đương nhiên là thuần nhất!" Thuần khẳng định thuần nhất so với một chút chắc chắn lợi hại hơn a, đương nhiên ngâm thứ lợi hại nhất, này không phải phí lời sao!

Linh Thu gật gật đầu, cười đến để Tiểu Kim Xà có chút sởn cả tóc gáy: "Tốt a."

Nói xong liền đem Tiểu Kim Xà ném đi, ném vào bên trong huyết trì, tuy rằng ra tay có chút tàn nhẫn, bất quá nàng vẫn là rất hiền lành để Băng với Hỏa coi sóc nó, nếu như vật nhỏ này không xong liền đem nó vớt lên.

Bất quá chỉ chốc lát sau, Linh Thu liền nghe được bên trong không gian truyền ra âm thanh giết rắn, a, âm thanh vang như vậy, rõ ràng sức lực vẫn còn rất tốt nha, tiếp tục ngâm đi.

Linh Thu ra không gian, một mình trở lại Thái tử phủ, nhìn như không khác gì, nhưng ai có thể nghĩ đến, kỳ thực lúc đi ra ngoài chính là ba người, trở về vẫn là ba người? Chỉ là Thiệu Lôi với Đổng Vũ bây giờ ở bên trong không gian mà thôi.

Ngày tiếp, rốt cục có quỷ truyền đến tin tức, nói là tìm được Hoa Dực Ca. Nghĩ đến Mộ Hàn gần nhất cũng không thường trở về sớm, suy nghĩ một chút vẫn là nàng nên trực tiếp đi tìm người đi, nhưng vẫn để lại Quỷ lão đầu ở lại trông coi, nếu như Mộ Hàn đến liền truyền tin cho nàng.

Linh Thu đi theo tên Quỷ dẫn đường kia, vận linh lực xuyên qua rừng cây, từ nơi này đi không dễ dàng bị người khác phát hiện, mãi đến tận khi muốn vào thành, Linh Thu mới cất bước đi vào, sờ sờ bụng mình, có chút đói bụng nha, nhìn xung quanh một chút.

"Thính Vũ Hiên" Linh Thu niệm lên tiếng, nhìn bên trong người ăn cơm đều rất yên tĩnh, không giống như tửu lâu náo động, gật gật đầu, giống như không sai, liền chọn nhà này đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip