Phần 69: Chữa trị Đấu Linh căn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Yêu~~, tâm tình không tệ a! Ta đều đã nghe nói rồi nha."

Trên đường cái, bốn nam tử cùng đường mà đi, cũng đều là tuấn mỹ phi phàm, khí chất cao quý, không khỏi dẫn tới mọi người liếc mắt nhìn qua, mà bốn người này chính là Lãnh Mộ Hàn, Mộ Dung Sùng Tĩnh, Mộ Dung Thích Dật cùng Đoạn Chương.

Chỉ thấy Mộ Dung Sùng Tĩnh đẩy cùi chỏ vào người Lãnh Mộ Hàn bên cạnh, vô cùng thần bí mà tiếp cận người, đùa giỡn nói.

Hắn nhưng là quan sát hắn ta hơn nửa ngày rồi, từ bắt đầu bốn người chạm mặt khóe miệng của Hàn liền vẫn là giương lên, hắn có thể không nhớ rõ Hàn thích cười a, thật giống như trong mấy người quạnh quẻ nhất chính là Hàn a.

Lãnh Mộ Hàn liếc mắt nhìn hắn nhưng không có phản bác, hắn xác thực tâm tình rất tốt, làm sao, đố kị?

Lúc này một đường trầm mặc Đoạn Chương nhíu nhíu mày, một mặt nghiêm túc nói. "Ta cũng nghe nói, Hàn, ngươi thật sự vì một nữ nhân đem Thiệu Lôi trục xuất Thái tử phủ sao?"

Lãnh Mộ Hàn ngừng một lát, nhìn về phía hắn. "Ngươi sẽ muốn lưu một cái thuộc hạ hành sự lỗ mãng, tiến vào thư phòng ngươi không hỏi mà lấy, ở bên người ngươi đùa giỡn sao?"

"Không thể nào! Thiệu Lôi tuy rằng lỗ mãng, tuy nhiên không đến nỗi không hiểu đúng mực như vậy?" Mộ Dung Sùng Tĩnh một mặt kinh ngạc.

Mộ Dung Thích Dật gật gù, biểu thị đồng ý lời giải thích của ca ca mình.

Hơi nghi hoặc một chút nhìn Lãnh Mộ Hàn. Đoạn Chương cũng lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

Lãnh Mộ Hàn tâm trạng chìm xuống, dừng bước, nghiêm túc nói. "Các ngươi không biết? Vậy các ngươi là từ nơi nào nghe được chuyện này?"

Ba người vừa nghe lời ấy, cũng ngừng lại, liếc nhau một cái, trong mắt đều là nghiêm nghị.

Vẫn là Mộ Dung Thích Dật lên tiếng trước nói. "Chúng ta đi Vân nhàn tửu lâu nghe được." Mấy người gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, bốn người liền ngồi ở Vân nhàn tửu lâu bên trong phòng ngăn.

Đoạn Chương nhìn một chút ba người, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở trên người Lãnh Mộ Hàn. "Ta là nghe được trong phủ gia đinh lén lút nghị luận."

"Ta cũng là từ bên ngoài nghe được lời đồn." Mộ Dung Thích Dật tiếp theo mở miệng.

"Đến cùng chuyện gì xảy ra?" Mộ Dung Sùng Tĩnh ít đi một phần cà lơ phất phơ, có thêm một phần nghiêm túc.

Lãnh Mộ Hàn sắc mặt hơi trầm xuống, hắn ngược lại không quá mức lưu ý lời đồn đãi chuyện nhảm bên ngoài, bởi vì thói quen, có thể thói quen nhưng không có nghĩa là yêu thích. Liền đem chuyện đã xảy ra nói một lần.

"Cùng với chúng ta nghe đến xác thực chênh lệch rất lớn." Mộ Dung Thích Dật sau khi nghe xong gật gật đầu, nếu như sự tình là như vậy, như vậy nói còn nghe được.

"Nói cách khác, đây là có người cố ý bịa đặt sinh sự, muốn gây bất lợi cho ngươi, hơn nữa còn là người trong phủ." Đoạn Chương phán đoán.

"Sẽ không." Lãnh Mộ Hàn rất khẳng định hồi đáp. "Tuy rằng ta vốn muốn đem Thiệu Lôi trục xuất Thái tử phủ, nhưng mà ngay tại hôm qua, Linh Nhi xin tha cho hắn, vì lẽ đó, Thiệu Lôi đến nay còn ở trong phủ."

"Vậy là nói, người trong phủ ngươi đều biết, Thiệu Lôi căn bản không có bị trục xuất Thái tử phủ?" Mộ Dung Sùng Tĩnh nói tiếp.

"Mà trước khi ngươi ra lệnh người đó ở Thái tử phủ, sau đó ngươi thay đổi chủ ý, người đó lại không ở..." Mộ Dung Thích Dật dừng một chút, lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát chén trà, sau đó ngẩng đầu.

Trong lòng mọi người có đáp án, Mộ Dung Sùng Tĩnh quay đầu ái muội nhìn về phía Lãnh Mộ Hàn. "Hàn a~, người ta đây chính là yêu mới sinh hận a!"

Lãnh Mộ Hàn trực tiếp quăng cho hắn một cái liếc mắt lạnh lùng.
"Xem ra Thái tử phi của ngươi còn giúp ngươi một đại ân, tin tưởng lời đồn này chẳng mấy chốc sẽ tự sụp đổ thôi." Đoạn Chương đối với Bắc Ảnh Linh Thu phiến diện nhất thời tiêu hơn một chút, không phải hồng nhan họa thủy là tốt rồi.

"Hàn đại ca, huynh hôm nay thật khác thường, sẽ không phải bởi vì Thái tử phi của huynh chứ? Huynh động tâm?" Mộ Dung Thích Dật có chút không thể tin tưởng.

"Không phải nói nàng rất có thể là người của Lãnh Trạch Phong sao?"

Ở trong mắt hắn, Mộ Hàn đại ca từ trước đến giờ là không gần nữ sắc, hơn nữa hôn nhân như vậy, không bài xích liền rất tốt rồi, làm sao có khả năng chỉ trong một tháng ngắn ngủi lại động tâm, huống chi đối phương còn là một phế vật, thân phận lại khả nghi, nghe ca của hắn nói, nữ nhân kia lớn lên cũng thường thường mà thôi.

Nói như thế, bất kể là phương nào xem, cũng không trả lời a!

Lãnh Mộ Hàn liếc nhìn Thích Dập quăng tới tầm mắt, thô bạo trực tiếp. "Có ý kiến?"

"Hắc hắc, không, không ý kiến." Mộ Dung Sùng Tĩnh nâng ghế lên kề sát Lãnh Mộ Hàn một ít, ân cần giúp hắn rót trà, bộ dạng chân chó đến nổi Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương không còn gì để nói.

"Hàn, ngươi xem a, ngươi hiện tại cũng coi như là ôm đến mỹ nhân rồi, như vậy người kia của ta đâu? Ta để ngươi giúp ta tìm lại mỹ nhân ngươi đến cùng có tin tức hay không a? Tiểu gia ta gần nhất đều bị bệnh tương tư, cả ngày trà không nhớ cơm không nghĩ, ngươi xem ngươi xem, ta đều gầy đi nhiều lắm nè!"

Mấy người liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn ta, cuối cùng không nhìn thẳng hắn ta, ăn so với heo còn nhiều hơn! Đây là trà không nhớ cơm không nghĩ biểu hiện đây sao?

"Được rồi, chúng ta vẫn là nói chính sự đi." Đoạn Chương trước tiên nói: "Hàn, lần này Đấu Linh đại hội, năm đại gia tộc khác cũng sẽ đến Tề Dự quốc, ta sợ Nam cung gia tộc sẽ có động tác, cái này cũng là phụ thân ta lo lắng."

Mộ Dung Thích Dật gật đầu biểu thị tán thành. "Nếu lần này Đấu Linh đại hội xảy ra chuyện gì, không thể nghi ngờ trách nhiệm đều sẽ đẩy lên trên người huynh.

Chờ mãi đến lúc chỗ dựa đến, nếu đệ là Lãnh Trạch Phong, đệ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy."

"Làm cho người ta đau đầu nhất chính là thế lực của Nam Cung gia tộc, chỉ là cao thủ đấu khí đỉnh cấp liền có mấy chục người, mà toàn bộ Tề Dự quốc cũng bất quá hơn hai mươi người." Mộ Dung Sùng Tĩnh nói tiếp.

"Bất quá cũng may Hoàng Thượng vẫn là sủng ái đứa con trai này nhất."

"Hàn, ngươi thấy thế nào?" Đoạn Chương nhìn về phía trầm mặc Lãnh Mộ Hàn.

"Nếu mà các ngươi muốn phá hoại Đấu Linh đại hội lần này, các ngươi sẽ bắt tay từ phương diện nào." Lãnh Mộ Hàn giống như tùy ý hỏi.

Ba người nhìn nhau nở nụ cười.

Lại nói đến bên trong Mai Uyển, quả thực như Linh Thu suy đoán, Thiệu Lôi đúng là chưa từ bỏ ý định, nhẫn nhịn vết thương trên người một mình phi thân đi tới bên trên nóc nhà.

Liền như lời của hắn nói, bây giờ Mai uyển Ám vệ đã rút lui, Thái tử lại không ở, thêm vào hắn còn có thương tổn trên người, Bắc Ảnh Linh Thu khẳng định là phòng bị thời khắc yếu đuối nhất, vào lúc này dễ dàng lộ ra kẽ hở nhất!

Quỷ lão đầu quang minh chính đại nhìn Thiệu Lôi lén lén lút lút ở trên nóc nhà nhảy nhót lung tung, sờ sờ cằm, cười đến nham hiểm.

Tiểu tử này liên hợp người khác bắt nạt nha đầu, hắn còn không tìm tiểu tử này tính sổ nha, tiểu tử này vẫn đúng là dám tự động đưa tới cửa! Không cùng tiểu tử này vui đùa một chút đều có lỗi với mình rồi!

Quỷ lão đầu hưng phấn chà xát tay, sau đó chỉ nghe được Ầm một tiếng, Thiệu Lôi trực tiếp từ trên nóc nhà ném xuống trên đất. Trên người vết thương vừa mới có chút kép lại trong nháy mắt xé rách, máu cũng theo rỉ ra, đau đến hắn tê một tiếng, nửa ngày không phát ra được thanh âm nào, đáng thương còn không chỉ dừng lại tại đây, tiếp theo liền nhìn thấy bên cạnh hắn một cây đại thụ đột nhiên gãy vỡ.

Thiệu Lôi dùng hết khí lực toàn thân lăn về một bên, cũng là trong nháy mắt này, đại thụ ngã vào vị trí ban nãy hắn vừa nằm đó, sợ đến hắn một trận mồ hôi lạnh run cả người, mãnh liệt nuốt nước miếng, hắn suýt chút nữa liền chết bên trong Mai Uyển này a!

Nhưng mà chuyện vừa xảy ra xong, hắn một mực còn không biết chuyện gì thế này, chỉ nghĩ chính mình không cẩn thận té xuống, thời điểm không cẩn thận té xuống đem cây đụng ngã.

Tuy rằng trong ký ức hắn rõ ràng là cảm giác bị người đẩy xuống, hắn cũng thật giống như là không đụng phải cái cây này, nhưng điều này có thể sao? Xung quanh một người đều không a! Chẳng lẽ gặp quỷ rồi!

Quỷ lão đầu vô vị bĩu môi, thật sự không đủ hắn đùa a, hai lần liền thành như vậy, thực sự là, yếu! Quá yếu rồi!

Hai canh giờ trôi qua, cả người Linh Thu đau đớn như bị thiêu đốt, mặt trắng bệch, mấy lần gần như muốn ngất đi, trên trán chảy xuống mồ hôi như mưa đem tóc và mặt của nàng đều thấm ướt.

Chỉ là mỗi khi nghĩ đến Mộ Hàn, Linh Thu liền khiến bản thân mình phải tỉnh táo, nhiều lần như vậy, mãi đến tận ám nguyên tố ở trong người đột nhiên tăng vọt.

Linh Thu chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên trống rỗng, mà cả người cũng trở nên mềm mại lên, đau đớn cảm quan theo linh trí đóng kín của mình mà đoạn tuyệt.

Linh Thu tựa hồ nhìn thấy ám linh căn trong cơ thể nổi lên biến hóa nhỏ, thật giống như càng thô càng đen. Cùng theo đó liền thấy đấu linh căn vốn đã khô héo.

Giờ khắc này nó cũng bắt đầu lấy mắt thường thấy được tốc độ bắt đầu gây dựng lại, chỉ là có hơi khác biệt là nó nhìn qua như huyết nhục chồng chất dựng lên nhau.

Mãi đến tận lúc chạng vạng, Linh Thu mới khôi phục linh trí, mở hai mắt ra, đáy mắt một mảnh thanh minh.

Linh lực trong cơ thể tựa hồ dồi dào rất nhiều, chỉ là đau đớn trên thân thể vẫn không có toàn bộ tiêu tan, Hỏa muốn tiến lên nâng Linh Thu, nhưng khi đụng vào người Linh Thu liền làm cho cả người Linh Thu đau đến bốc lên mồ hôi lạnh, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là khô cứng đứng ở một bên nhìn Linh Thu đang chật vật cố chịu.

Linh Thu ngoắc ngoắc môi, nàng nghĩ tới sẽ đánh đổi một số thứ, thế nhưng không nghĩ tới sẽ đau như vậy, xem ra chí ít gần đây là không thích hợp lại xuống ngâm huyết trì, nhưng vừa nghĩ tới Đấu Linh căn trong cơ thể, Linh Thu tâm tình liền vui sướng không ít.
Còn không nghỉ ngơi một lúc, Quỷ lão đầu liền sưu thoáng cái xuất hiện ở không gian. "Nha đầu, nam nhân của ngươi trở về rồi! Cũng nhanh đến Mai Uyển đó!"

"Chủ nhân, lấy hiện tại tình hình này nếu mà đi ra ngoài..." Băng thấy Linh Thu đứng dậy vội vàng lên tiếng.

Linh Thu khoát tay một cái. "Vô sự, ngược lại trước cũng bị thương, liền nói vết thương lại bắt đầu tái phát là được."

Băng và Hỏa thấy Linh Thu nói, không thể làm gì khác hơn là không tiếp tục ngăn trở.

Linh Thu đột nhiên xuất hiện ở bên trong phòng, kỳ thực chỉ cần bất động, không đụng tới đến thân thể, vẫn là không đau lắm, ngay cả khi ngủ, cũng nhiều nhất mới vừa ngủ xuống, lưng có chút đau, lát nữa không xoay người là ổn thôi.

Linh Thu suy nghĩ một chút, vì không cho Mộ Hàn chờ sẽ phát hiện dị dạng, nàng vẫn là trước tiên nằm xuống tốt hơn, sau đó liền nói vết thương có chút đau, trước tiên ngủ.

Mộ Hàn đi tới Mai Uyển, trong phòng còn sáng ánh của ngọn nến.
Đẩy cửa ra không nhìn thấy Linh Thu, đi vào trong phòng, lúc này mới thấy Linh Thu đã ngủ.

Nhìn thấy người mà cả ngày nay đều mong muốn gặp, khóe miệng của Lãnh Mộ Hàn bất giác liền cong lên.

Đi tới, ngồi ở bên giường, Linh Thu đúng lúc mở hai mắt ra, cười nói. "Chàng trở về."

"Ừm." Lãnh Mộ Hàn đáp một tiếng. "Ngày hôm nay làm sao lại sớm ngủ rồi, ăn tối chưa?"

"Ta không đói bụng." Linh Thu mím mím môi, nàng rất đói a, nhưng mà hôm nay ngâm huyết trì đến cả buổi, hiện tại nàng không còn có khí lực để ăn.

Lãnh Mộ Hàn sắc mặt lạnh lẽo. "Hồ đồ, nàng bao lớn rồi, không đói bụng là có thể không ăn cơm sao?" Nói liền đối với ngoài cửa hô. "Người đến, chuẩn bị bữa tối."

Nhìn lấy mặt Linh Thu, Lãnh Mộ Hàn lại nói. "Đứng lên đi, ăn xong ngủ tiếp, được không?"

Linh Thu nhìn Mộ Hàn đối với mình quan tâm như vậy, trong lòng vô cùng cao hứng, nhưng lại không ngừng kêu rên, nàng đau quá a, con ngươi chuyển động, làm nũng nói: "Mộ Hàn ~~, chàng đút ta ăn có được hay không? Ta thật sự buồn ngủ quá. Không có khí lực cầm đũa..."

Lãnh Mộ Hàn tất nhiên là không chịu nổi ánh mắt Linh Thu tràn đầy khẩn cầu, bất đắc dĩ thở dài, chỉ là trong mắt sủng nịch không cần nói cũng biết. "Được, đút cho nàng."

Bữa tối rất nhanh được đưa tới, Lãnh Mộ Hàn cầm lấy bát đũa gấp một chút món ăn ở trong bát.

Đi tới bên giường, thật sự làm a, đây vẫn là lần đầu tiên hắn hầu hạ người khác nha, nhưng một mực, hắn tựa hồ còn có chút yêu thích, nữ nhân này thật sự là khắc tinh của hắn.

Linh Thu nhịn đau nhẹ nhàng ngồi dậy một chút, cái trán tựa hồ như có mồ hôi chảy xuống, nhưng nàng vẫn cười như trước, chỉ lo Mộ Hàn nhìn ra được cái gì.

Lãnh Mộ Hàn gắp một ít món ăn. "Đến, há mồm."

Linh Thu vui rạo rực mở miệng cắn lấy, vừa nhai một bên nhìn chằm chằm Lãnh Mộ Hàn, Mộ Hàn của nàng thấy thế nào đều đẹp nha, đặc biệt thời điểm đút cho nàng ăn từng chút.

"Đến, lại há mồm."

Linh Thu lại ngoan há mồm ăn một miếng cơm.
Dù sao Lãnh Mộ Hàn là lần thứ nhất đút người ăn cơm, khó tránh khỏi để Linh Thu khóe miệng dính một chút cơm.

Linh Thu duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, lại không biết hành động như vậy là cỡ nào trêu chọc trái tim một người đàn ông.

Lãnh Mộ Hàn một tay cầm bát đũa, chậm rãi tới gần, Linh Thu bị nhìn có chút động tình, ngay tại môi của hai người sắp chạm vào nhau, Lãnh Mộ Hàn một tay nhẹ nhàng nắm chặt vào vai Linh Thu.

Vốn là một cử động vô tình, Linh Thu lại bị đau đến mồ hôi lạnh tràn trề, lông mày đều cau lên.

Cảm giác được Linh Thu biến hóa, Lãnh Mộ Hàn tiến lên động tác liền ngừng, vội vàng buông ra vai Linh Thu. "Làm sao vậy?"

Linh Thu bình phục một lúc, cười động viên nói. "Không có chuyện gì, khả năng là chạm vết thương."

"Chạm đến vết thương?" Lãnh Mộ Hàn nhìn vai Linh Thu một chút, rõ ràng hôm qua đều không có chuyện gì, hơn nữa hắn vừa nãy hầu như không có dùng lực.

"Ừm, yên tâm, không có chuyện gì, nói không chắc ngày mai sẽ ổn thôi." Linh Thu cho hắn một ánh mắt an tâm.

Lãnh Mộ Hàn biết Linh Thu không muốn nói, gật gật đầu, con ngươi để xuống tất cả tâm tình.

"Vậy nàng trước nằm nghỉ ngơi một lúc đi." Nói liền tiến lên đỡ Linh Thu.

May mà lần này có chuẩn bị, Linh Thu vẫn cứ nhẫn nhịn bị đụng vào đau, ngoan ngoãn nằm xuống.

Nàng cho rằng nàng đã ngụy trang rất tốt, nhưng Lãnh Mộ Hàn là người nào, Linh Thu bị hắn đụng vào, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, nhưng thân thể lại cứng ngắc là che giấu không được.

Lãnh Mộ Hàn đáy mắt xẹt qua một tia giận. Nhưng cũng không thiếu thương tiếc nàng bị thương. Không chạm vào người nàng, mà chỉ sờ sờ vào đầu của nàng, tận lực cho mình nhìn qua không khác ngày thường: "Mệt mỏi liền đi ngủ sớm một chút, ta đi xử lý công sự."

Linh Thu nhìn Mộ Hàn đi ra ngoài, gian ngoài ánh nến chập chờn, có lẽ là thật sự mệt mỏi, nhìn nhìn, Linh Thu liền ngủ thiếp đi.

Lãnh Mộ Hàn vừa đi ra khỏi phòng, sắc mặt liền trầm không ít. Hắn đã có thể kết luận Linh Thu trên người có thương tích, còn không phải chỉ là một chỗ, nhưng làm hắn tức giận phẫn nộ nhất chính là Linh Thu lại còn muốn giấu hắn.

Chuyện bị thương như vậy tại sao lại giấu giếm? Nàng không muốn sống sao? Nhưng mà nàng thà rằng chính mình chịu đau cũng không muốn nói cho hắn biết, tại sao? Là bởi vì sợ hắn lo lắng, hay là nói nàng lần này bị thương là có quan hệ với Lãnh Trạch Phong.

Mà hắn lại còn muốn đóng giả không biết, chỉ là sợ chân tướng đánh vỡ tình cảm bây giờ, sợ nàng triệt để rời đi hắn.
Hi vọng tất cả đều là hắn suy nghĩ nhiều, nhìn về phía trong phòng, Lãnh Mộ Hàn để tay xuống, suy tư: Bắc Ảnh Linh Thu, nàng đến cùng cho ta hạ xuống sâu độc gì...

Này vừa cảm giác Linh Thu ngủ đến có chút trầm, tỉnh lại thời điểm trời đã sáng choang. Theo bản năng nhìn bên cạnh một chút, bất ngờ, Mộ Hàn vẫn còn, hơn nữa chính nghiêng thân, một cái tay chống đầu nhìn nàng chằm chằm, cũng không biết nhìn bao lâu.

Linh Thu đối với hắn nở nụ cười, liếc nhìn cửa sổ. "Giờ nào rồi?"

"Nhanh đến buổi trưa." Lãnh Mộ Hàn vẫn như cũ nhìn Linh Thu, gần giống như hiện tại chỉ có nàng ở trong mắt hắn.

Trễ như vậy, Linh Thu hơi kinh ngạc. "Vậy sao chàng không đi lâm triều? Phát sinh chuyện gì gấp gáp sao?"

Lãnh Mộ Hàn gật đầu, đúng là phát sinh chuyện gấp gáp. "Nữ nhân của ta bị thương, nàng nói có quan trọng không?"

Là bởi vì nàng! Linh Thu có chút kinh ngạc nhưng lại cảm thấy đây là chuyện Mộ Hàn sẽ làm. "Đồ ngốc, thương thế của ta chỉ là vết thương nhỏ, thế nhưng chàng hôm nay không đi lâm triều không phải cho người khác cơ hội nói xấu chàng sao."

Lãnh Mộ Hàn con ngươi lóe lên, nàng đây là đang lo lắng cho hắn sao. "Không ngại, chút chuyện nhỏ này, thân là Thái tử ta vẫn là có thể ứng đối được, như thế nào, thương tổn tốt hơn chưa."

Linh Thu nhẹ nhàng đụng một cái, có chút rát, nhưng đã không giống ngày hôm qua đau đớn như vậy, hơn nữa nàng cảm giác thân thể bên ngoài khoan khoái, hẳn là không sao rồi.

"Ân nha, tốt hơn rất nhiều." Linh Thu đối Lãnh Mộ Hàn cười cười.
Lãnh Mộ Hàn thấy thế cũng thoáng an tâm một chút. "Có muốn ăn một ít hay không." Dừng một chút.

"Ta đút nàng ăn."

"Ha ha, tốt, Mộ Hàn đút ta!" Linh Thu ngây ngốc nở nụ cười, nàng cảm giác mình thật giống càng ngày càng lưu luyến cảm giác được Mộ Hàn sủng như vậy a.

"Mộ Hàn, ăn xong chàng mang ta đi ra ngoài một chút có được hay không?" Linh Thu đột nhiên mở miệng.

"Thương tổn của nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục." Lãnh Mộ Hàn trần thuật nói, đáp án không cần nói cũng biết.

"Nhưng mà, ta rất muốn cùng chàng đi trên đường phố dạo một chút, ta không sao rồi, thật sự, không tin chàng xem." Nói Linh Thu liền muốn vỗ ngực một cái, lại bị Lãnh Mộ Hàn một phát bắt được cánh tay không an phận của nàng.

Lãnh Mộ Hàn đối với nàng làm nũng không có cách nào, hắn cũng không phải là người hiểu ý mềm lòng, nhưng một mực gặp gỡ nữ nhân này.

"Trên đường phố nhất định phải ngốc luôn ở bên cạnh ta không cho chạy loạn." Ngữ khí thoáng cái nghiêm túc nói với Linh Thu.

Linh Thu gật đầu liên tục, còn nhớ khi đó, hắn biết nàng quanh năm bị giam ở tiểu viện, vì lẽ đó nếu có một ít thời gian liền dẫn nàng đi ra ngoài dạo, nhưng mà nàng lại một lòng muốn hại hắn, lần lượt thiết kế, ám sát...

Nghĩ đến những thứ đó viền mắt của Linh Thu không khỏi ẩm ướt, cúi đầu lau nước mắt, tính ra, nàng còn thật không có thật tốt cùng Mộ Hàn đồng thời đi dạo với nhau nha, có thể làm lại, thật tốt...

Trên đường một mảnh phồn hoa, có lẽ là bởi vì gần đến Đấu Linh đại hội, người trên đường so với dĩ vãng đã nhiều hơn rất nhiều, cũng không ít người nước khác đến.

Mà từ ra Thái tử phủ, Lãnh Mộ Hàn lại như là gà mái hộ gà con vậy, một tay nắm chặt lấy Linh Thu, cẩn thận bảo vệ, làm cho Linh Thu vừa ngượng ngùng vừa buồn cười, nàng nơi nào nhu nhược đến vậy, nàng là thật sự không có chuyện gì có được không!

Nhưng cho dù nghĩ như vậy, Linh Thu cũng như trước rất phối hợp được Mộ Hàn ôm, nàng hiện giờ rất trân quý mỗi một phần Mộ Hàn thương yêu nàng, bao gồm cả việc Mộ Hàn nhất định bắt nàng đeo khăn che mặt mới chịu dẫn nàng ra ngoài.

Nàng biết Mộ Hàn đây là không để cho người khác nhìn nàng.
Hiếm thấy thời gian nhẹ nhõm như vậy, trong lòng Linh Thu cũng có chút thả lỏng hơn, bắt đầu xem những vật nhỏ ở hai bên hàng bán, đây chính là chuyện nàng một đời trước vẫn không có tình cảm mà đi làm.

"Chúng ta tới đó thử xem có được không?" Linh Thu chỉ vào một sạp hàng của ông lão trong đó, bày ở mặt trên một ít đồ trang sức.

"Ừm." Lãnh Mộ Hàn nhìn ra Linh Thu cao hứng, tâm tình cũng rất tốt.
Hai người đi tới trước sạp hàng, Linh Thu ngồi xổm xuống, Lãnh Mộ Hàn là đứng, dù sao cũng là Thái tử, từ nhỏ tiếp xúc hoàn cảnh liền không cho phép hắn kém người khác một bậc.

"Mộ Hàn, chàng xem vòng cổ này thế nào?" Linh Thu cầm lấy một cái vòng cổ màu hắc đồng, dáng vẻ hơi cổ điển, nhưng hình thức lại rất tinh xảo, ở giữa còn gắng lên một viên đá tựa như bảo thạch Lam Ngọc.

"Nàng thích?" Lãnh Mộ Hàn hỏi, mà trong tay đã lấy ra một nén bạc ném cho ông lão bán đồ.

Kỳ thực chỉ cần chú ý xem Linh Thu là có thể phát hiện, trên người nàng mang trang sức thật sự rất ít, hắn không có đi hỏi qua nàng đồ cưới có bao nhiêu.

Nhưng điều này không có nghĩ là hắn không biết.

Nói đến chính là nữ nhi bình thường xuất giá cũng sẽ không giống Linh Thu keo kiệt như vậy, mà hắn càng hối hận chính mình lúc trước không có cho nàng một hôn lễ ra dáng, không có làm chỗ dựa cho nàng khi bị mọi người chế nhạo, nàng nhất định chịu rất nhiều khổ, hắn, có phải hay không thật khốn kiếp.

Linh Thu còn không biết Lãnh Mộ Hàn liền ném một nén bạc trong nháy mắt, đầu óc liền quay vòng, nàng hiện tại chỉ biết nàng hối hận rồi, không nên hỏi ý kiến của Mộ Hàn, hắn có biết không, một cái vòng cổ này cũng bất quá hai lạng bạc vụn, mà hắn vừa ra tay chính là một nén bạc a.

Nhưng mà bạc trả lại có thể cầm về sao? Aizz, Linh Thu chỉ có yên lặng thở dài, xem ra nàng sau này không chỉ phải bảo vệ Mộ Hàn, càng phải giúp Mộ Hàn kiếm bạc và giữ bạc, bằng không nơi nào chống lại hắn tiêu như vậy a, tương lai bọn họ còn phải tốn tiền nuôi hài tử đây...

Bất quá, Linh Thu lại là quơ quơ vòng cổ trong tay, này xem như là Mộ Hàng tặng cho nàng sao, ha ha, Linh Thu tự mình ngây ngốc nở nụ cười.

"Đến, cho ta." Lãnh Mộ Hàn cầm cẩn thận nhìn, ở bên trong đống trang sức kia, cái này đúng là phù hợp với khí chất của Linh Thu nhất, cổ điển mà lại vừa thần bí, chỉ là chung quy là trang sức giá rẻ, nữ nhân của hắn lẽ ra nên mang đồ tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Lãnh Mộ Hàn tập trung linh lực bắt đầu truyền vào bên trong bảo thạch, Linh Thu nhìn động tác của hắn hơi sững sờ: "Mộ Hàn, chàng đây là?"

Lãnh Mộ Hàn nhìn Linh Thu cười, không hề trả lời.

Sau khi linh khí đưa vào xong, chỉ thấy nguyên bản màu xanh bảo thạch Lam Ngọc dừng như ánh sáng lộng lẫy hơn vạn phần, khiến người ta không dời khỏi tầm mắt.

Lãnh Mộ Hàn thoả mãn gật gật đầu, trong lúc đó cổ tay nhẹ chuyển, trong tay liền có thêm một Kim xà to bằng ngón tay, đầu rắn hình tam giác, màu sắc tươi đẹp, vừa nhìn chính là có kịch độc.

Mộ Hàn khi nào thì bắt được tiểu tử này? Linh Thu chân mày nhẹ nhàng nháy một cái, vẫn là nói, kiếp trước, nàng còn có chuyện không biết?

Nếu như, nàng vẫn bỏ sót cái gì, cái kia có phải là đại biểu, kỳ thực lúc trước hắn mỗi lần gặp nàng điều có thể có hàng ngàn vạn loại phương thức chuyển bại thành thắng, tất cả đều chỉ là bởi vì nàng, hắn là cố ý bị thương, cố ý để Hoàng Thượng, Hoàng Hậu trách phạt hắn?

"Linh Nhi, tướng công thật là rất dễ nhìn sao." Lãnh Mộ Hàn đem Kim xà cùng vòng cổ dung hợp sau, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Linh Thu lấy một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn mình, dừng một chút, cố ý cười trêu nói.

Không biết có phải là hắn nhìn lầm hay không, hắn tựa hồ nhìn thấy đau lòng, còn hổ thẹn, hắn không thích nàng nhìn hắn như thế, hắn yêu thích nàng nhìn hắn, sau đó lộ ra nụ cười hạnh phúc, giống như ánh mắt mỗi buổi sáng nàng nhìn hắn..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip