64. Hợp tác một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đỉnh núi gió rất lớn, đầu mùa đông gió cũng thực lạnh, dần dần thổi lắng nỗi sợ của mọi người.

Sắc mặt Lục tông chủ cùng Pháp Tương biến hóa không ngừng, đạo đức cùng ích lợi ở trong lòng điên cuồng làm đấu tranh.

Các đệ tử tu vi yếu ớt đều trầm lặng, sống chết mặc bây.

Chu Chu Tử chau mày, yên lặng đứng ở bên cạnh Tịch Chu.

Địch Vong Ưu nhìn Lục tông chủ cùng Pháp Tương vọng tầm mắt lại đây, còn có Vương tông chủ ở một bên cố ý kéo dài thời gian đối Linh Khí như hổ rình mồi.

Nàng lạnh mặt, thấp giọng nói: "Đỡ ta đến một bên ngồi xuống."

Tịch Chu nghe vậy đỡ nàng tìm được một khối đá sạch sẽ, cùng nhau ngồi xuống, Chu Chu Tử vẫn ở bên cạnh đề phòng bốn phía.

Địch Vong Ưu nhìn thoáng qua mọi người, nắm chặt lấy cổ tay Tịch Chu, rồi sau đó dựa vào trong lòng Tịch Chu nhắm mắt dưỡng thần.

Tịch Chu ngẩn ra, nhìn về phía Chu Chu Tử: "Giò ngươi cũng lại đây ngồi xuống nghỉ tạm, không cần nói chuyện, miễn cho quấy rầy đến Đại sư tỷ."

Dứt lời, nàng cũng cùng Địch Vong Ưu giống nhau nhắm mắt lại, tĩnh dưỡng tâm thần.

Chu Chu Tử gật đầu, khối đá không lớn, chỉ có vị trí phía sau Tịch Chu để dư lại, hắn không có thu kiếm liền ngồi ở đấy.

Nhìn Lục tông chủ đám người không biết đang đánh chủ ý gì, Chu Chu Tử không khỏi hoảng hốt, đúng lúc này, thân mình Tịch Chu nhoáng lên, dựa vào sau lưng hắn.

Hắn tức khắc ngồi thẳng thân mình, chống đỡ Tịch Chu, trong lòng càng luống cuống, tiểu đồng bọn sẽ không ở ngay lúc này hôn mê đó chứ.

Cảnh trong mơ, Tịch Chu vội đỡ lấy Địch Vong Ưu, "Đại sư tỷ, ngươi muốn nói gì?"

Vừa rồi khi Đại sư tỷ nắm cổ tay của nàng, ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm cỏ mộng dưới ống tay áo, rõ ràng ám chỉ nàng muốn đi vào giấc mộng.

Địch Vong Ưu nhẹ cười: "Ta đem biện pháp sử dụng tử kim lò cùng tử kim tráo nói cho ngươi, tử kim tráo có thể vây khốn một tu sĩ dưới Phân Thần kỳ, ngươi dùng nó vây khốn Pháp Tương, Chu Chu Tử hoàn toàn có thể chế phục hắn, ngươi là Nguyên Anh sơ kỳ, có tử kim lò khôi phục linh lực, cũng không cần lại sợ Lục tông chủ."

Lúc này, nàng đặc biệt may mắn lúc trước quyết định thu hai Linh Khí kia, chính mình dùng để phòng bị bất cứ tình huống nào, trước mắt liền dùng được.

"Đại sư tỷ chính ngươi dùng tử kim lò khôi phục nội lực, ta có thể ứng phó."

"Không ổn, ta bị thương, khôi phục linh lực cũng không làm nên chuyện gì." Địch Vong Ưu lắc đầu, nàng mới vừa tận lực một trận, đã thương cập nội phủ, biện pháp tốt nhất là vật tẫn kỳ dụng, mà không phải chỉ nghĩ tự bảo vệ mình.

Tịch Chu muốn hỏi thương thế nàng, cũng biết hiện tại không phải lúc chậm trễ thời gian, nhanh chóng dụng tâm ghi nhớ phương pháp sử dụng, không cần phải nhiều lời nữa.

Một lát sau, hai người cùng nhau mở mắt.

Cảm nhận được người phía sau ngồi thẳng thân mình, Chu Chu Tử quay đầu lại nhìn thấy Tịch Chu mở mắt, thiếu chút nữa đương trường khóc ra tới, oà oà, thì ra tiểu đồng bọn không có ngất xỉu, thiếu chút nữa hù chết hắn a!

Tịch Chu cho hắn một ánh mắt an tâm, nhìn qua hướng Lục tông chủ cùng Pháp Tương.

Bọn họ đương nhiên muốn động thủ, ai mà không thèm Linh Khí thượng cổ chứ.

Nhưng lại cố kỵ quá nhiều, liên thủ thu thập đệ tử Thiên Kiếm Tông này rồi thì sao nữa, cuối cùng hai người vẫn là muốn phân ra thắng bại, còn nữa lỡ nhu trong lúc cùng Tịch Chu quyết đấu, bị đối phương đánh lén thì sao?

Vậy chẳng khác ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Tịch Chu thấy bọn họ do do dự dự, biết hai người này tuy rằng có điều cố kỵ, nhưng càng là không cam lòng, động thủ là chuyện sớm hay muộn.

Nàng cúi đầu ghé sát vào Địch Vong Ưu, "Sớm biết bọn họ dùng dằng lâu như vậy, vừa rồi nên trước giúp ngươi khôi phục một chút thương thế."

Đến nỗi như thế nào khôi phục, đương nhiên là...

Địch Vong Ưu liếc nàng một cái, mắt tựa thanh đàm, ngầm có ý trách cứ.

Tịch Chu che lại miệng mình, nhỏ giọng nói: "Ta vô sỉ, ta câm miệng."

Ngoài miệng nhận sai, đáy mắt lại treo ý cười.

Đôi mắt vừa chuyển, nàng đột nhiên xoay người, giương giọng nói: "Đại sư tỷ, ta đem linh lực đều cho ngươi, ngươi trước khôi phục."

"Không ổn, ta trên người có thương tích, khôi phục linh lực cũng chỉ chút ít còn không bằng..."

Địch Vong Ưu mở miệng cự tuyệt, nhưng mà Tịch Chu lại hoàn toàn không để ý tới, gục đầu truyền toàn bộ linh lực cho nàng.

Người tu chân lẫn nhau tuy không thể chủ động hấp thu linh lực người khác, nhưng lại có thể bị động thừa nhận, nghĩa là chủ động lấy thì vô dụng, nhưng chủ động cho thì có thể.

Địch Vong Ưu muốn từ chối, lại sợ mâu thuẫn tổn thương đối phương, cho nên không nói nữa.

Không biết vì cái gì, nàng rất là tâm an, có một loại cảm giác gọi là hoàn toàn tín nhiệm, nàng lúc này đối Tịch Chu đó là như thế.

Tịch Chu đem toàn bộ linh lực đều cho Địch Vong Ưu, đáy mắt xẹt qua một tia ám quang, kể từ đó hai tên cáo già kia khẳng định ngồi không yên, nàng có tử kim lò, đến lúc đó lại khôi phục linh lực, ngư ông đắc lợi.

Mà Đại sư tỷ ít nhất cũng có thể khôi phục một ít, cứ như vậy, so biện pháp vừa nãy càng tốt, thay vì đem linh lực tiêu hao cùng người khác, không bằng đều cho Đại sư tỷ.

Quả nhiên, sắc mặt Lục tông chủ cùng Pháp Tương lại thay đổi, cứ như vậy, chỉ có hai người bọn họ là uy hiếp lẫn nhau.

Vương tông chủ ở một bên nhìn, cũng không nhắc nhở hai lão già này là còn có tử kim lò, đánh đi, đánh đến càng lợi hại càng tốt, Địch Vong Ưu tính bọ ngựa bắt ve, thế thì hắn liền làm hoàng tước ở phía sau.

Lục tông chủ loé loé ánh mắt, yên lặng chấp khởi phượng chuỷ đao, không rên một tiếng hướng về phía trước.

"Để lão phu tới lĩnh giáo một chút đao pháp Ngự Đao Tông." Pháp Tương cũng không hề dong dài, vung kiếm đón đi lên.

Giữa sân, đao quang kiếm ảnh đánh thành một đoàn, mọi người yên lặng vây xem.

Ở thời điểm hai người đều tiêu hao linh lực không sai biệt lắm, Lục tông chủ quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Thiên Lỗ.

Tên đồ đệ vụng về này còn đứng ở đó xem diễn?

Xem chuẩn thời cơ nên tiến lên liền lên a!

Lục Thiên Lỗ trong lòng khó xử, tuy rằng làm vậy có chút không lỗi lạc, nhưng sư mệnh như thiên, hơn nữa mắt thấy sư phụ cùng người liều mạng đánh đến ngươi chết ta sống, hắn càng làm không được khoanh tay đứng nhìn.

Cho nên ở khi hai người lại một lần đánh vào nhau, hắn lặng lẽ di động bước chân đi đến phía sau Pháp Tương, rồi sau đó thả người nhảy.

Thầy trò hai người, hai thanh phượng chuỷ đao cán dài một trước một sau đâm hướng Pháp Tương.

Pháp Tương kinh hãi, đã quên Ngự Đao Tông còn có một tên đệ tử Kim Đan kỳ ở đây, mà Dược Tông bọn họ lại không có người để dùng.

"Lão già vô sỉ." Hắn gầm lên một tiếng, không màng Lục Thiên Lỗ ở phía sau, lập tức đâm tới Lục tông chủ.

Nếu tránh không khỏi, vậy lão già này cũng đừng nghĩ được êm đẹp.

Giữa không trung hai người ngã xuống.

"Sư phụ." Lục Thiên Lỗ đâm trúng Pháp Tương liền vội vội thu đao, đi xem xét thương thế Lục tông chủ.

Lục tông chủ khụ ra mấy ngụm máu tươi, nhìn Pháp Tương ngã trên mặt đất, không khỏi lộ ra ý cười: "Đồ đệ giỏi, hiện tại ngươi lớn nhất, đi đem Linh Khí đều thu vào ta Ngự Đao Tông."

Dứt lời, nhìn thấy Chu Chu Tử đi tới, ánh mắt hắn phát lạnh, đã quên Thiên Kiếm Tông còn có một đệ tử Kim Đan kỳ!

Thế chẳng phải là lại muốn đua?

Lục tông chủ tự nhiên cảm thấy tức ngực, sao mà khó khăn với thầy trò bọn họ thế này?

Cũng may Lục Thiên Lỗ là Kim Đan hậu kỳ, đệ tử Thiên Kiếm Tông này chỉ là Kim Đan sơ kỳ, đánh thắng được.

Lục tông chủ vừa mới thở ra nhẹ nhõm, một cái lồng tử kim sắc liền ở phía trên đầu chụp xuống, đem Lục Thiên Lỗ vây ở bên trong.

Tử kim tráo!

Thôi xong rồi, chỉ có thể mặc người xâu xé!

Lục tông chủ trong lòng quýnh lên, một hơi khó thở, trực tiếp ngất đi.

Tịch Chu cũng vào lúc này chậm rãi đứng lên, chấp kiếm đi qua, không có vẻ gì là linh lực hao hết.

Nàng không chút nào do dự mà động thủ, nhất kiếm trọng thương Lục Thiên Lỗ bị tử kim tráo vây khốn, rồi sau đó nhướng mày: "Ai muốn tới đấu một trận?"

Tịch Chu đứng ở giữa sân, trên mặt vũ mị hơi có chút ý vị ngạo thị quần hùng, thịnh khí lăng nhân.

Địch Vong Ưu ngước nhìn, đáy mắt nhu tình vô hạn.

Đỉnh núi yên tĩnh, thật lâu không người động đậy, trong lòng mọi người nghĩ chính là, giờ thì hay rồi, tứ đại Linh Khí tẫn quy Thiên Kiếm Tông.

Nhưng đúng lúc này, Vương tông chủ đứng dậy thấp giọng cười, tiếng cười rất trầm, lại làm người ở đây đều cảm thấy một trận sởn tóc gáy.

"Khống chế Linh Khí ít nhất yêu cầu Kim Đan kỳ tu vi, mà nếu muốn vấn đỉnh thì cần có bốn người đồng tâm hiệp lực, lão phu cũng không muốn lại cùng các ngươi hai tên tiểu bối liều sống liều chết, không bằng mọi người tâm bình khí hòa mà nói chuyện, như thế nào?"

Thế cục trước mắt cùng hắn dự đoán không sai biệt lắm, thao túng Linh Khí yêu cầu bốn người hợp tác, hiện giờ cả bốn đều là người Thiên Kiếm Tông, ít nhất sẽ không làm Linh Khí rơi lạc một phe.

Thân là tông chủ Thiên Kiếm Tông, hắn vẫn là cảm thấy một tia vui mừng.

Bất quá, sau khi vấn đỉnh, nên giải quyết vẫn là phải giải quyết, trước mắt thật ra không cần sốt ruột.

Chu Chu Tử nhìn Tịch Chu, hắn không biết cái gì tứ Linh Khí, cái gì vấn đỉnh, cũng không biết có nên hợp tác hay không.

Tịch Chu thì đi đến Địch Vong Ưu, mặc người khác nói ba hoa chích choè, nàng chỉ nghe Đại sư tỷ.

Địch Vong Ưu bất động thanh sắc mà nhìn Vương tông chủ một cái, tứ Linh Khí vấn đỉnh, khi còn nhỏ, sư phụ từng cùng nàng giảng qua một ít.

Nên hợp tác hay không?

Nàng lại nhìn Chu Chu Tử, chăm chú nhìn thiếu niên vẻ mặt mờ mịt.

Ánh mắt tràn ngập đánh giá, mang theo xem kỹ, vẫn luôn dừng trên người Chu Chu Tử, xem đến hắn đổ mồ hôi lạnh cả người, đây là làm sao vậy?

Hắn theo bản năng mà nhìn về phía Tịch Chu, Vong Ưu tiên tử cứ nhìn chằm chằm hắn là chuyện gì nha? Quá khẩn trương!

Tịch Chu nắm bàn tay, yên lặng xoay người, chặn tầm Địch Vong Ưu, "Đại sư tỷ, nhìn ta."
Ngữ điệu ủy khuất, còn mang theo trắng trợn táo bạo khoe ra.

Mọi người bừng tỉnh phản ứng lại, nữ đệ tử Thiên Kiếm Tông này đã từng nói....

Vong Ưu tiên tử là đạo lữ mà nàng sắp sửa lập khế ước? Xem ra là sự thật.

Địch Vong Ưu chuyển mắt nhìn Tịch Chu, "Ngươi còn muốn trợ hắn?"

Trợ hắn? Trợ ai? Giò?

Tịch Chu ngẫm lại, là nói tới chuyện phong tỏa thông đạo giữa tu chân giới cùng phàm giới sao?

Nàng nhớ tới những chuyện mà Chu Chu Tử đã kể, không xác định gật gật đầu, lại bổ sung nói: "Ta nghe ngươi."

Cho dù có chút không rõ nguyên do, nhưng Đại sư tỷ nếu ở ngay lúc này nhắc tới, tất nhiên là có liên quan, tóm lại gặp được sự tình gì không rõ, nghe Đại sư tỷ là được.

Nàng tin tưởng Đại sư tỷ, bất cứ lúc nào chỗ nào, không có nguyên do, hoàn toàn tin tưởng.

Địch Vong Ưu trong lòng mềm nhũn, làm như bởi vì Tịch Chu luôn nói ' ta nghe ngươi ' những lời này mà bị lấy lòng tới rồi.

Nàng cong cong môi, xoay người nhìn về phía Vương tông chủ: "Thỉnh giảng."

Vương tông chủ âm thầm vui vẻ, đây là đồng ý hợp tác rồi?

Hắn phất tay đem Linh Khí giữa không trung thu lại, lia mắt nhìn Tịch Chu cùng Chu Chu Tử, lại nhìn sang Địch Vong Ưu, "Ba người các ngươi đi theo ta."

Dứt lời liền thả người bay về hướng ngọn núi đá cao nhất.

Địch Vong Ưu theo sát phía sau, Tịch Chu cùng Chu Chu Tử cũng theo đi lên.

Lưu lại một chúng đệ tử ở dưới há hốc mồm, Lục Thiên Lỗ giật giật khoé môi, thấp giọng hô một câu: "Vong Ưu tiên tử, ta cũng nghe ngươi."

Dẫn tới chúng đệ tử sôi nổi nhìn hắn.

Đây là vấn đề nghe theo là có thể được ư? Bất quá....

Nếu có thể được Vong Ưu tiên tử ưu ái, bọn họ cũng nguyện ý nghe a, ngoan ngoãn nghe lời cái loại này, aiss chết tiệt, chung quy là chậm một bước.

Đứng ở chỗ tối cao, Vương tông chủ đem thanh sương kiếm ném cho Chu Chu Tử, lại nhìn về phía Tịch Chu cùng Địch Vong Ưu một người lấy tử kim lò một người lấy tử kim tráo, bình tĩnh nói: "Các ngươi theo lão phu cùng nhau, từng người đem linh lực rót vào bên trong Linh Khí, cho đến kiệt lực là được."

Địch Vong Ưu nhíu mày, cho đến kiệt lực?


____________
Mọi người chuẩn bị đội nón bảo hiểm nhe
(⊙v⊙)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip