Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mặt tôi là chàng trai với trang phục đỏ rực, tay áo viền một lớp hoa văn màu đen tuyền, mái tóc ngắn củn phấp phới phủ xuống đôi mắt, gương mặt trầm lắng mà yên bình nhìn tôi.

"Lượng chú lực đã được anh điều chỉnh rồi, mỗi tháng một lần anh sẽ đưa em một lượng lớn hơn, dù có đau cũng phải chịu. Bệnh tuột huyết áp của em sẽ không giảm, thậm chí có khả năng sẽ nghiêm trọng hơn, đừng để bị thương, rất khó cầm máu. Thuật thức của anh em cần phải luyện tập thêm, đừng quá lạm dụng, bổ sung nhiều chất dinh dưỡng một chút, lại cười nhiều hơn, làm quen với bạn bè, những đứa trẻ kia cũng sẽ yên lòng dưới hoàng tuyền"

"Anh không thể ở trong tình trạng này hơn nữa, ngày mai sẽ hóa thành chiếc gương ở phòng em. Umei, sức mạnh của em không phải vây mượn, mà là đổi lấy, đổi sinh mệnh của gia tộc em để em được kế thừa thuật thức và chú lực của anh, trao đổi đồng giá cả. Vậy nên đừng ân hận, em xứng đáng"

"Anh sẽ để lại một thức thần cho em, nó sẽ giúp em mạnh mẽ hơn...đừng lo, sau khi em chết chúng ta sẽ ở bên nhau, vĩnh viễn"

.....

Cao chuyên chú thuật không ngừng đau đầu về cái cơ thể yếu gà đi hai bước thở dốc đi ba bước phun ra ngụm máu này của tôi, cuối cùng quyết định sắp xếp cho tôi một căn phòng ở gần chỗ Shoko nhất. Mà nói là phòng cũng không phải, nó giống một căn nhà nhỏ hơn, bày trí trong phòng tương đối cũ kỷ, vật dụng đầy đủ đơn giản, cấu trúc cũng rất gọn gàng, nhìn tổng thể rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của tôi. Nhược điểm duy nhất làm tôi không hài lòng là ở quá xa phòng học và nơi luyện tập, lại còn gần ký túc xá của nam sinh, dù trong ngôi trường này chẳng có bao nhiêu người.

Chẳng hạn như bây giờ, Okkotsu Yuuta đang trên đường trở về phòng thì gặp tôi đang xách vali liền chạy tới mong được giúp đỡ. Dáng vẻ cậu ta có chút ngại ngùng và chờ mong, điều đó làm tôi khó hiểu.

"Được mà" tôi nói không quá dịu dàng nhưng vẫn tương đối lọt tai, gương mặt cậu ấy thoáng qua nét bối rối rồi nhanh chóng nở nụ cười. Không khí man mát thổi vào chúng tôi, ánh đèn khuya chiếu xuống tạo nên khung cảnh nhu hòa. Okkotsu Yuuta bỗng cất giọng: "Cậu...cũng bị nguyền rủa sao?"

Có lẽ cậu ấy hỏi thế vì chẳng có ai theo học trường cao chuyên chú thuật với cái cơ thể yếu ớt này, tôi quay đầu nhìn cậu ta, vốn muốn tìm chút khí thế nhưng lại bị cách biệt về chiều cao áp xuống, đành miễn cưỡng ngẩng đầu, khẽ nói: "Không giống như cậu với Rikka, tôi không bị nguyền, mà là trao đổi đồng giá".

Cậu ta chớp đôi mắt lục sắc của mình, hỏi: "Trao đổi đồng giá?". Dường như nhớ lại chuyện gì thế, khuôn mặt cậu chấn kinh, sửng sốt che lại miệng, dưới đôi mắt là quầng thâm rõ nét, khiến cậu chật vật trước mắt tôi: "Thành thật xin lỗi, tôi không cố ý chạm vào nỗi đau của cậu".

"Được rồi, tôi không sao đâu"

Tôi cười nói, vươn bàn tay phấn nộn của mình ra chạm nhẹ lên mái tóc lộn xộn của cậu, lại bật cười vì cảm xúc nhồn nhột trong tay.

Yuuta ngơ ngác nhìn tôi, bằng mắt thường có thể nhìn ra tốc độ lan ra màu đỏ ửng trên gò má cậu. Cậu nắm lấy chuôi kiếm treo trên vai, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu, cậu thật sự rất tuyệt vời".

Chuyện này thì có gì để cảm ơn chứ? Hay do tôi ngủ say quá lâu rồi nên không bắt kịp tư duy với người thường? Tôi khó hiểu nhìn Yuuta đang vắt chân lên cổ chạy biến sau khi đưa đống hành lí của tôi đến cửa.

Thật sự rất cần một khóa học giao tiếp

Tôi nghĩ thế.

....

Khóa học của ngôi trường này hình như không thể bắt đầu nếu thiếu đi bất cứ buổi luyện tập ngoài trời nào. Trong một giây phút nào đó, tôi nhận ra những cô cậu học sinh trước mắt tôi ít nhiều điều đã trải qua vài lần sinh tử, bởi tôi cảm nhận được năng lượng nguyền rủa được kiểm soát vô cùng tốt trong cơ thể chúng. Như thế, được gọi là kỳ tài đi? Thật ra trong suốt quãng thời gian tôi sống ở nhà Fujiwara, số lần tiếp xúc với đồng học trạc tuổi mình ít đến khó coi, chỉ duy nhất một lần hướng dẫn thằng bé nhỏ hơn 2 tuổi kiểm soát chú lực, vậy mà nó kém chút chơi hỏng cả thân thể mình, rõ ràng là rất có tư chất, nhưng đầu óc lại cứ ngu dốt như vậy. Từ đó về sau, tôi luôn nghĩ những đứa trẻ ngoài kia cũng thế, nhưng không ngờ ngôi trường này lại có thể đào tạo ra những mầm mống có tương lai thế này. Làm cô gái trưởng thành 25 tuổi như tôi phải cảm thán. Nhưng thật ra tôi thà chết chứ không muốn khen, đặc biệt là nhìn vào thái độ gợi đòn của tên thần kinh Gojo Satoru, rõ ràng là lần đầu gặp nhau rất thân sĩ...

"Fujiwara, cậu đang nghĩ gì thế?"

Trong giọng nói của Yuuta hiện lên chút áp bức, chú lực của cậu ấy cũng đột nhiên xao động. May mắn là khi tôi nhìn sang thì tất cả dị thường đều biến mất, cậu ngồi cạnh bên tôi một khoảng cách không xa cũng không gần, vừa vặn chắn đi hết ánh sáng mặt trời, giúp tôi tránh khỏi cái nắng nóng.

"Nghĩ về cậu"

Tôi không nghĩ đây là một lời tán tỉnh, tôi ở đây được vài tháng rồi và Yuuta- cậu bạn trò chuyện với tôi nhiều nhất có lẽ cũng phần nào lí giải được cách nói chuyện và ý nghĩa câu chữ của tôi. Chúng tôi thân nhau về nhiều mặt, nhưng chủ yếu là do những lần chuyện trò dưới ánh đèn khuya, khi cậu ta đưa tôi về.

Đôi khi cũng bàn về mấy quyển sách văn học, sử học và quá khứ của cả hai.

Nói chung chúng tôi khá hợp cạ, nhiêu đó là đủ để tôi đồng ý việc cậu bỏ kính ngữ với mình.

Yuuta đỏ mặt nhìn tôi, quầng thăm dưới mắt cậu ấy lại trở nặng, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo, chuyên chú quan sát tôi.

À đúng rồi, đây có lẽ là thói quen nhỏ của cậu, đặc cấp Okkotsu đây rất hay nhìn tôi mà thất thần, có khi là vài giây, vài phút hay vài giờ, thậm chí là cả tiết học.

Một lần trước khi ngủ gật thì cậu ta thủ thỉ chúc tôi ngủ ngon, đến cuối buổi tỉnh dậy thì cậu lại hân hoan hỏi tôi giấc ngủ thế nào. Quan tâm có chút thái quá, tôi thật sự hoài nghi cậu trông tôi suốt cả buổi học, bởi lúc nào tôi tỉnh lại giữa chừng cậu cũng tỉ mỉ đưa ra khăn tay lau mặt.

Nó khiến tôi không thoải mái, lượng chú lực đen tối của Yuuta tràn ngập mùi hương nguy hiểm, có cảm xúc thật lạ hòa lẫn trong lượng chú lực khổng lồ của cậu. Tôi cứ sợ nếu một ngày Yuuta không thể kiểm soát thì nó sẽ nhào ra và chực chờ nuốt chửng tôi.

Ánh mắt dinh dính của cậu ấy cũng thế, như thợ săn khóa chặt con mồi, làm tôi khó thở.

"Khụ khụ"

Tôi đưa nắm tay đến bên miệng ho, cậu ta liền vội vàng chạm vào vai tôi, cẩn thận đưa qua một chai nước suối tinh khiết, ân cần hỏi: "Cậu say nắng sao? Có cần tôi đưa đến phòng y tế không?".

Này Panda, chẳng phải cậu phải Okkotsu Yuuta là quý ngài đặc cấp nhút nhát sao, sao giờ cậu ấy trông cứ khác khác thế?

"Không sao, tôi về nghỉ một chút là khỏe. Xin thầy nghỉ tiết sau giúp tôi nhé?"

Yuuta gật đầu lia lịa, mãi đến khi tôi đi rồi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt dán chặt lên tấm lưng mình.

Đáng sợ quá

Vì tớ muốn cậu ấy

Rikka- chan

.....

"Đây là nhiệm vụ thứ 4 của Fujiwara- san nhỉ? Lần này lại là Inumaki- san à?"

Người tài xế lái xe nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nơi Umei và Toge đang ngồi.

Cô gái với mái tóc đen huyền xõa dài xuống ngực, đồng phục cao chuyên truyền thống với khuy áo cài đến tận cổ bị cô mở ra hai cúc, đôi chân trắng nõn bại lộ trong không khí, thỉnh thoảng lại đung đưa.

Toge đưa mắt nhìn xuống chân váy ngắn của cô, lại đảo mắt nhìn về gương mặt nhá nhem vì buồn ngủ, cuối cùng đôi đồng tử tím chớp chớp, có chút đáng yêu cất giọng: "Tsuna".

Toge nói cái gì đương nhiên cô không hiểu, nghiêng đầu thử hỏi: "Sao thế?".

"Tsuna tsuna"

Cậu chỉ vào khung cảnh bao quanh cửa sổ, một vùng trời bị bao quanh bởi tầng mây hắc ám.

Dường như đang nhắc tôi cẩn trọng.

"Ừ thì...cảm ơn?"

"Shake!"

Toge híp mắt.

"......"

"Nhiệm vụ đơn giản thôi ạ, chỉ cần tiêu diệt 3 con cấp 3 và 1 con cấp 2 là hoàn thành, trong trường hợp gặp được người sống trong khu phế tích bỏ hoang thì xin hãy chú ý tình hình thật kỹ sau đó mới ra tay quyết định có cứu hay không, bởi tình trạng trong đó vẫn còn khá đặc biệt"

Tài xế xuống xe, bấm bấm đồng hồ đưa cho Umei: "Nếu có chuyện gì bất trắc xin hãy nhấn vào nút này".

Không phải là trợ giúp mà là ngăn cản mất kiểm soát.

"Vâng"

Cô gục đầu xuống, uể oải đáp lại. Cơn buồn ngủ và cảm giác khó chịu trong cơ thể ùn ùn kéo tới, tầm mắt mơ hồ chỉ có thể đi theo bóng lưng của Inumaki.

Là dự cảm không lành

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip