Chương 13: Câu chuyện của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thật ra tui có chút nhầm lẫn thông tin ở chương này, hội giao lưu giữa hai trường Tokyo và Kyoto chỉ cho phép học sinh năm hai và năm ba tham gia, thêm nữa là vào thời điểm Yuuta năm nhất thì nó được tổ chức ở Kyoto, và Yuuta chỉ được đóng gói đi cho đủ dân số.

Thành thật xin lỗi mọi người vì nhầm lẫn này.

...

Vậy là nhiệm vụ của tôi đã kết thúc chóng vánh dưới sự lơi lỏng của Okkotsu Yuuta, sau một giây cậu ta ôm tôi lên để tránh khỏi đòn tấn công diện rộng của lũ nguyền hồn thì bùm, đặc cấp của cậu ta lộ diện một cách hoàn chỉnh nhất.

Đương nhiên không có sau đó nữa, vì ờm, ghen nên Rikka đã cho bay màu tất cả lũ nguyền hồn trên núi, dù cách này có chút cực đoan nhưng không thể phủ nhận rằng nó hiệu quả hơn nhiều, nhưng có lẽ khi trở về cậu ta sẽ gặp rắc rối.

Sau vụ hỗn loạn trên núi thì tôi được tài xế đưa về trước Yuuta, ngoại trừ tóc có hơi hỗn loạn thì trên người tôi không hề có một vết thương nào. Tôi có hơi lo lắng cho cậu ấy, vì án tử của Yuuta vẫn còn treo ở đó kia mà.

"Cậu bị thương có nặng không?"

Rút kinh nghiệm từ vụ việc trước đó, lần này tôi đứng cách xa cậu ta một đoạn, lặng lẽ hỏi thăm.

Yuuta ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt vào đầu gối, vết máu khô vẫn còn đọng trên trán cậu, cậu rầu rĩ nhìn tôi:

"Tôi không sao, nhưng có vẻ lại mang đến phiền phức cho Gojo- sensei rồi..."

Giọng cậu nhỏ dần rồi tắt lịm, dáng vẻ rất áy náy, tôi không biết làm sao để an ủi cậu ta, tay vươn ra được một nửa rồi rụt lại.

Xin lỗi nhưng giờ khắc này Yuuta trông rất bảnh trai.

Đặc biệt là lúc cậu hốt hoảng chạy đến ôm tôi.

Tôi tự tát vào gò má mình cho tỉnh táo, đưa cho cậu viên kẹo chanh siêu thị tặng kèm lúc mua hàng:

"Cậu đừng tự trách mình, người có lỗi là tôi, đáng lẽ ra tôi phải tự biết giữ khoảng cách với cậu...ừm, ăn đi, rồi cậu sẽ thấy đỡ hơn"

Tôi lấy hết dũng khí sải bước chân, quyết tâm đặt tay lên tóc cậu vò loạn. Hình như Yuuta bị tôi dọa cho ngốc luôn rồi, cậu ngẩn ngơ để mặc tôi "tra tấn" mái tóc mình.

Nói vò cũng không đúng, vì tôi chỉ dám đặt tay tôi tóc cậu hai giây rồi cong giò bỏ chạy, sau gáy đổ mồ hôi hột, tôi thật sự không muốn bị Rikka chào hỏi thêm lần nào nữa đâu.

"Nhóc chả có tí tiền đồ nào"

Hắn ta thỉnh thoảng lại nói vào tai tôi mấy câu, tôi trợn mắt, phản bác hắn:

"Không phải do tôi không có tiền đồ, mà tôi không muốn bị đánh vì lí do nhảm nhí thế đâu"

"Bị đánh? Thế cơ à?"

Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng thì thầm, tôi nhìn từng hàng cây lướt qua trong tầm mắt, lẩm bẩm:

"Mong là cậu ấy không sao"

Hắn ta lại chen ngang:

"Đương nhiên cậu ta không sao, thứ có sao là nhóc nè, tốt nhất nên đi luyện tập nhiều hơn, bỏ qua vụ thể thuật đi, nhóc cần phải nhuần nhuyễn hơn thuật thức của mình"

"Trọng lực?"

Thuật thức gì kì lạ thế?

"Nhóc đang chê à? Có biết lũ Fujiwara kia dùng cái giá gì để đổi lấy không?"

Tôi im lặng thật lâu, xì một tiếng khinh miệt.

Đôi mắt nặng nề trùng xuống, để mặc cho hắn lải nhãi bên tai.

...

Đã rất lâu rồi tôi không nằm mơ.

Trôi nổi vào một khoảng không gian tĩnh lặng đến mức không vang lên tiếng hít thở, để âm thanh dần rời xa, dưới chân là máu tươi ướt đẫm tràn ngập cả mặt đường, đèn tín hiệu nhấp nháy dừng ngay ô màu đỏ chói lóa.

Bầu trời ở Tokyo không đẹp chút nào, thỉnh thoảng lại xuất hiện vài con nguyền hồn trôi nổi, dù có lơ đi nhưng cũng không thể cản được những âm thanh xấu xí từ tận sâu trong tâm hồn của con người.

Tôi mặc áo thun quần đùi tùy tiện đi dạo phố, ở đây có gương, có đồng hồ, có tất cả mọi thứ tiện nghi, chỉ là không có tôi.

Ở đây không phải là thế giới thật.

Tôi loay hoay với chiếc váy trong cửa hàng, đôi mắt rực sáng khi thấy phụ kiện đi kèm và hàng khuyến mãi. Thật tiếc, vì không thể mang nó ra ngoài thực tại.

Thỉnh thoảng những giấc mơ, những cuộc đời của tôi ở đây lại là điềm báo cho tương lai. Rất ít ai có thể nhúng tay vào, ngoại trừ tên Lục nhãn.

Khi đi qua công viên ở đối diện khu chung cư, tôi bắt gặp đám trẻ con đang chơi đùa với cát. Thấy chúng chơi có vẻ rất vui, tôi không điều khiển được cơ thể mình tiến lại gần. Hai đứa trẻ một trai một gái đang trò chuyện với nhau, bé gái để tóc dài, ngũ quan rất tinh xảo, nhưng thiếu đi nét đáng yêu của một đứa trẻ, nhiều thêm sự trưởng thành. Ngược lại, đứa bé trai rất dễ thương, mái tóc đen xù lên, gương mặt trắng nõn đang ngẩn ngơ nhìn cô bé.

Tôi thử lại gần, phát hiện mình không thể nghe được bất cứ âm thanh gì.

Chỉ thấy cô bé đưa ra một chiếc nhẫn, mà chiếc nhẫn này, lại y hệt chiếc nhẫn trên tay Yuuta.

Tôi sửng sốt nhìn cảnh tượng xung quanh thay đổi, bầu không khí nặng nề bao trùm, tiếng xì xầm bàn tán và tiếng thét vang vọng một khoảng trời, máu tươi nhuộm đỏ góc đường, ngước lên nhìn là gương mặt thất sắc của cậu bé.

Mùi hương tanh tưởi len lỏi vào mọi ngóc ngách, cậu bé đứng đó, muốn hét lên nhưng lại chẳng thể hét, tôi nghe cậu ấy lẩm bẩm điều gì đó. Rồi bất giờ, cậu ta bắt lấy cánh tay tôi.

"Umei"

Rikka đứng phía sau tôi, không cho phép tôi lùi lại, bàn tay to lớn của cô ấy siết lấy bả vai tôi, dường như muốn bóp để xương tôi nứt ra. Tôi nghe cô ấy liên tục lặp đi lặp lại từ "thích".

Yuuta giơ chiếc nhẫn lên cho tôi nhìn, sau đó cậu ấy mỉm cười thật rạng rỡ.

Cảm xúc cuồn cuộn quay trong mắt cậu hóa thành một mảng mềm mại.

"Đừng-"

Tôi hoảng hốt bật dậy, đập vào mắt lại là bức tường trắng toát quen thuộc. Cả người tôi không chút khí lực, mồ hôi tuôn ra như suối, nhưng tay chân tôi rất lạnh lẽo. Chú lực không tương thích kêu gào bóp nghẹn lấy cổ tôi, trái tim dưới lồng ngực hung hăng đập mạnh.

Bóng đen đứng ở đầu giường tôi bỗng chuyển động, tim tôi nhảy khỏi cổ họng, đó không phải là gấu bông sao?! Từ khi nào mà gấu bông của tôi chuyển thành Okkotsu Yuuta thế này?!

Yuuta chắp hai tay ra phía sau, lo lắng nhìn tôi. Vẻ mặt cậu rất chân thành, nếu bỏ qua chuyện nửa đêm cậu xuất hiện trong phòng của tôi thì quả thật tấm lòng này sẽ khiến tôi cảm động.

Đến thì đến đi, cậu ta còn dắt theo Rikka làm gì? Cái bóng to lớn đằng sau cậu "lướt" đến.

Tôi xoa xoa đầu mình, nghẹn ngào thở dốc, liền cảm nhận được cậu ta đang dùng tay giúp tôi vuốt vuốt lưng.

Được rồi, tôi không nỡ mắng.

Cuối cùng mới hỏi ra vấn đề trọng yếu:

"Tôi ngủ bao lâu rồi?"

Cậu ta cười cười, thành thật nói:

"Một tuần"

...

Kì thật lễ hội giao lưu cái quần gì đấy tôi không cần phải tham dự, nên bỏ lỡ một tuần để luyện tập cũng không sao.

Tôi không có án treo như Yuuta, tình huống lại đặc biệt, cộng thêm Gojo Satoru là người bảo hộ nên rất an toàn, chỉ là phải tham gia chào mừng các học sinh Kyoto đến.

Đứng trên bậc thềm đá nhìn xuống, tôi có hơi lo lắng vì chạm mắt ngay với tên cao to vạm vỡ đó. Hắn có một kiểu tóc rất quái dị, gương mặt đầy sẹo, âm thanh vang lên từ tiếng bước chân rất có quy luật, hùng hổ nhưng vững chắc, vừa nghe liền biết là một cao thủ.

(Tôi thấy tóc của Todo cực kì giống hoa bỉ ngạn)

Mấy người còn lại thì không có gì nổi bật.

Ngoại trừ cô gái có ngoại hình giống Maki 100% và cái tên tộc Kamo có mái tóc đùi gà thì học sinh Kyoto nói chung cũng____

"Yếu xìu đúng hơm?"

Làm ơn hãy bỏ cái thói cắt ngang dòng suy nghĩ của người khác, tôi bất giác phát hiện bản thân bắt đầu có thái độ khinh địch, liền quay qua liếc Gojo, cũng nhờ anh ta dạy dỗ cả.

Gojo thì thoải mái hơn nhiều, anh ta một tay khoác vai hiệu trưởng, một tay khoác vai Yuuta. Mái tóc trắng phản khoa học dựng dựng lên, giọng ngả ngớn: "Dù tụi tôi chắc chắn sẽ thắng nhưng cũng chào mừng mọi người"

Quả nhiên lời này vừa nói ra thì chúng tôi đã nhận thêm được rất nhiều ánh mắt thù địch.

Cảm giác có người đang đánh giá mình từ trên xuống dưới, tôi không tiếng động tiến lên, ném cho bọn họ một ánh nhìn khiêu khích, nở nụ cười thân thiện: "Không phục hả? Không phục thì tới đây đánh đi".

Hắn ta ở trong đầu lập tức vỗ tay khen ngợi: "Khá khen cho Umei, mặc dù nhóc rất yếu nhưng đồng đội nhóc mạnh, rất dũng cảm, 10 điểm"

Mọi người đều không ngờ một nữ sinh như tôi có thể nói ra những lời này, nhất thời đều im lặng, ngay cả Maki khí phách cũng ngạc nhiên nhìn tôi, Panda và Toge đang tụ lại nói gì đó, Yuuta một bên tròn xoe mắt, chỉ có Gojo Satoru ôm bụng cười.

Tộc nhân Kamo ở bên kia cũng rất tức giận, đôi mắt vốn híp của hắn giờ đã mở to hết cỡ, hắn bình tĩnh nói: "Theo ta được biết thì ngay cả thuật thức của Fujiwara đây cũng là vay mượn có đúng không, chỉ là một chi tộc nhỏ bé không có quyền lên tiếng đâu"

Tôi khịt khịt mũi, mặc dù chiều cao không đủ, nhưng có bậc thềm này trợ giúp, tôi đứng trên cao nhìn xuống hắn, vậy là có thêm lợi thế rồi: "Tôi có quyền lên tiếng hay không không đến lượt cậu nói, vậy thiếu gia Kamo đây đã biết gì về bí mật gia tộc 'lớn' của mình chưa?"

Gương mặt Kamo Noritoshi khẽ nhăn lại.

Tim tôi lộp bộp một chút, nói bừa mà cũng trúng à, quả nhiên mấy gia tộc lớn đều không phải dạng tốt đẹp gì.

Đúng lúc này thì Aoi Todo tiến lên, tôi bị một lực đạo kéo về phía sau, ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đang đứng sau Yuuta, cậu ta che chắn cho tôi, nhíu mày nhìn Todo, nghiêng người cầm bao kiếm. Không chỉ Yuuta mà cả Maki, Panda và Toge đều tiến lên một bước.

"Chậc, nhân phẩm của nhóc thật tốt, hống hách cỡ đấy mà cũng có người bao che kia kìa, hí hí"

Riêng tôi thì cảm thấy đều này có chút không ổn.

Không khí căng thẳng giữa hai bên bị cắt đứt bởi động tác nháy mắt và xé áo của Todo:

"Thật là một hành động lịch thiệp, cậu trai tóc đen là Okkotsu Yuuta đúng chứ?"

"? Vâng?"

"Cậu là đặc cấp?"

Yuuta bắt đầu thấy ớn lạnh:

"V- vâng"

"Vậy hãy trả lời tôi, cậu thích kiểu phụ nữ như thế nào? Riêng tôi, tôi thích những cô gái cao gầy với cặp mông đầy đặn...như Jennifer Lawrence"

Thằng cha này bị điên rồi, chắc luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip