[THẾ GIỚI 8] Chương 157+158: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (1+2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Editor: Diệp Hạ

Chương 157: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (1)

Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm xúc xắc trong tay, nhớ tới một vài chuyện.

Thế giới này cách lúc hắn bị ném vào thế giới trừng phạt không lâu.

Rất nhiều chuyện còn rõ ràng trước mắt.

Hắn nhìn mấy chữ "Mỹ nhân phế vật" và "Nằm không cũng thắng" trong tóm tắt kịch bản, chút oán khí trong lòng bỗng dưng biến mất.

Trình Mộc Quân cười: "Bảo sao, tôi còn tưởng lúc trước mình làm người thật sự thất bại đến mức đó."

"Hả?" Hệ thống không hiểu lắm.

"Không có gì, xem kịch bản trước đi."

"Được rồi."

Trình Mộc Quân lật kịch bản, lược qua những chi tiết về phó bản không quan trọng, rất nhanh đã biết tổng quan cốt truyện.

Thật ra cốt truyện rất đơn giản.

Đại khái là, vai chính thụ Lâm Lung thịnh thế mỹ nhan vô tình tiến vào trò chơi sinh tồn vô hạn lưu.

Tất cả mọi người đều cho rằng mỹ nhân yếu đuối này chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị loại, không ngờ cậu lại được các đại lão coi trọng và bảo vệ, ngay cả Boss phó bản cũng không thể chống cự được sắc đẹp của cậu, đối xử thiên vị vô cùng.

Biểu hiện cụ thể như, người chơi bình thường khi kích phát điều kiện tử vong sẽ bị ác quỷ cắn đứt đầu, mà vai chính thụ Lâm Lung thì sẽ nhận được một cái hôn.

Hôn một cái rồi qua cửa.

Nếu chỉ có như vậy thì cũng không liên quan gì đến Trình Mộc Quân, game sinh tồn mà, dựa vào bản lĩnh thôi.

Lâm Lung có thể dựa vào sắc đẹp để qua cửa cũng là một loại bản lĩnh.

Nhưng khi Lâm Lung gia nhập vào đoàn đội của Trình Mộc Quân, càng về sau, phó bản cấp càng cao, Boss càng không dễ lừa như vậy nữa.

Lâm Lung gia nhập ngay lúc đoàn đội mạnh nhất, phụ trách việc thu thập thông tin.

Đội trưởng là vai chính công Hạ Sâm, Trình Mộc Quân là đội phó, là bạn đại học của Hạ Sâm, hai người đều vô tình tiến vào trò chơi vô hạn.

Đương nhiên, là thế giới độ kiếp, "Trình Mộc Quân" chắc chắn có khúc mắc tình cảm với Hạ Sâm.

"Trình Mộc Quân" đã yêu thầm Hạ Sâm ngay từ ngày đầu tiên vào đại học. Khổ nỗi Hạ Sâm lại là trai thẳng, hắn không thể làm được chuyện bẻ cong trai thẳng thiếu đạo đức này, thế nên đã chôn tâm tư xuống dưới đáy lòng.

Trình Mộc Quân đảm nhiệm vai trò "nhà thông thái" của đội, mỗi lần qua cửa gần như đều nhờ vào hắn, sắp xếp mỗi người nên làm việc gì.

Thời gian dài, việc này đã trở nên ăn ý, chỉ có tín nhiệm tuyệt đối và phối hợp mới có thể bảo đảm đoàn đội thoát khỏi tuyệt cảnh hết lần này đến lần khác.

Sau khi Lâm Lung tiến vào đội, mọi chuyện dần trở nên khác đi. Nhìn vẻ đẹp yếu đuối của cậu, đồng đội dần cảm thấy "Trình Mộc Quân" sắp xếp cho Lâm Lung công việc tìm kiếm thông tin là đang tàn phá mỹ nhân.

Mâu thuẫn chậm rãi sinh ra, "Trình Mộc Quân" bị mọi người xa lánh, mà cọng rơm cuối cùng áp đảo hắn là sự hiểu lầm của Hạ Sâm.

"Trình Mộc Quân" tức giận rời khỏi đội ngũ, gia nhập vào đội đối địch, sau đó trong một lần chém giết, đồng đội ngày xưa tương ngộ.

Hắn chết trong tay Hạ Sâm.

Trình Mộc Quân nhìn đến đây, trên mặt không có biểu cảm gì: "Hướng đi rất bình thường của pháo hôi, sao xác suất độ kiếp thành công lại cao như vậy?"

Hệ thống suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Đại khái là, chết trong tay người mình yêu sẽ dễ dàng hiểu ra?"

"Có lý."

Hệ thống rất vui, hiếm khi nó được Trình Mộc Quân tán đồng: "Hehe, xem ra tôi có tiến bộ đó chứ. Đúng rồi, thuộc tính tiêu cực của cậu ở thế giới này là gì? Sao lại OOC?"

Trình Mộc Quân thảy xúc xắc trong tay lên, sau đó chụp lại: "Quy tắc tuyệt đối, bảo thủ không chịu thay đổi."

"Quy tắc?"

"Ừm, chính là quy tắc. Bởi vì quy tắc, cho nên tôi sẽ không có ý định bẻ cong trai thẳng Hạ Sâm, làm tròn bổn phận trí giả trong đội, dựa theo quy tắc sắp xếp vị trí của mỗi đội viên."

Trình Mộc Quân quan sát viên xúc xắc: "Tuyệt đối không phá vỡ quy tắc là thuộc tính rất thích hợp trong game sinh tồn, bởi vì game sinh tồn đều dựa vào quy tắc của mỗi phó bản, tìm ra sơ hở trong đó, sau đó phá giải là sẽ có thể qua cửa."

Hắn thở dài: "Đáng tiếc lại đụng phải người không tuân thủ quy tắc như Lâm Lung, toàn bộ người trong game sinh tồn, ai sau khi gặp cậu ta cũng đều trở nên không tuân thủ quy tắc, tôi rất khó chịu."

Hệ thống run bần bật: "Cậu, cậu khó chịu? Vậy cậu làm gì? Không phải là giết người đó chứ?"

Trình Mộc Quân: "Không có, khi tình yêu biến mất, tôi đã tự rời khỏi trò chơi này."

Hệ thống: "Hả?"

"Ừm, thật ra khi đó tôi đã biết cách để một mình rời khỏi trò chơi, chỉ là tôi còn đồng đội, không muốn đi thôi." Trình Mộc Quân buông tay: "Bọn họ chướng mắt tôi, không hợp tác, vậy nên tôi quyết định đi."

Hệ thống: ".... Vậy sao thế giới lại hỏng?"

"Tôi có biết đâu, nhưng mà cái công năng mới của cậu rất hữu dụng đó, tôi ở trong trò chơi này cho thấy chúng ta đã tiến vào trước khi tôi rời đi, hiện tại tôi một mình, hẳn là đang ở mấy phó bản đầu."

Phỏng đoán này rất hợp logic, bởi vì sau khi tiến vào trò chơi, Trình Mộc Quân phải qua được vài phó bản mới gặp bạn đại học Hạ Sâm.

Sau đó, hai người thành một đội cố định, cùng nhau vượt qua phó bản.

Dứt câu, bốn vách tường xung quanh Trình Mộc Quân trở nên trong suốt, hẳn là tất cả người chơi đã tiến vào khu vực chuẩn bị, cho mọi người một cơ hội làm quen lẫn nhau.

Trình Mộc Quân ngơ ra.

Cái loại ngơ trợn mắt há hốc mồm.

Đây là cái quái gì? Trong sân có tám người, là cửa rất bình thường.

Những người chơi mới đều sẽ được đưa vào phó bản tám người, điều này rất bình thường không có gì.

Nhưng mà, tám người này, trừ Trình Mộc Quân ra, bảy người còn lại đều nhìn rất lạ.

Thậm chí Trình Mộc Quân còn cảm thấy mình chạy sai phim trường rồi, tại sao ai cũng có làn da trắng bóc, mềm mại không tì vết, đôi mắt long lanh như ngậm một hồ nước.

Nhìn xung quanh, Trình Mộc Quân gần như chỉ có thể phân biệt họ dựa vào quần áo và kiểu tóc. Họ không phải hàng copy paste, mà là người chơi.

Vẻ mặt mờ mịt của Trình Mộc Quân đã hấp dẫn sự chú ý của mỹ nhân ở gần hắn nhất.

Mỗi người đều ở trong khối vuông của mình, có thể giao lưu với Trình Mộc Quân cũng chỉ có mỹ nhân bên cạnh.

Mỹ nhân yểu điệu đứng lên, một bước lắc ba lần đi tới trước mặt Trình Mộc Quân, mở miệng hỏi: "Chú em, mới tới à?"

".."

Người trước mắt có làn da mềm mịn đến nỗi gần như có thể búng ra nước, đôi môi như hai cánh hoa nhẹ nhàng khép mở, phun ra âm thanh tục tằn.

"Có phải là cảm thấy giọng của tôi lạ lắm đúng không, không sao, qua phó bản này là tôi có tích phân đổi giọng rồi. Haiz, dù sao cũng phải có trước có sau, giọng không quan trọng lắm, thời khắc mấu chốt tôi chỉ cần ngậm miệng là được rồi." Người này là người thích lảm nhảm, nói vừa nhiều vừa nhanh, làm đầu Trình Mộc Quân choáng hết lên.

Trình Mộc Quân: "Sao anh biết tôi là người mới?"

"Cái mặt khó coi của cậu, nhìn là biết người mới."

Trình Mộc Quân thấy hơi bất đắc dĩ, thân xác của hắn ở thế giới này đúng là rất bình thường, nhưng cũng không không phải là khó coi chứ?

"À, tôi tên Vương Hổ, cậu tên gì?"

"Trình Mộc Quân."

"Được rồi, anh đây cũng không lừa cậu, tôi nói chuyện với cậu cũng chỉ vì mấy tích phân hướng dẫn người mới, cậu không cần lo lắng."

Vương Hổ hùng hổ nói một tràng về những việc cần chú ý và tích phân linh tinh, sau đó lật tay móc ra bình nước ngửa đầu tu ừng ực.

Miệng gã nhỏ, nước tràn ra khóe miệng, chảy xuống cổ. Vương Hổ buông bình nước, ngón tay xanh thon gọn trượt xuống chiếc cổ trắng nõn gầy gò không nhìn thấy yết hầu rồi đến xương quai xanh. Sau đó, ngón tay ướt át rơi trên đôi môi anh đào.

Từ góc độ của Trình Mộc Quân, thậm chí còn có thể nhìn thấy cái lưỡi hồng hồng đang cuốn lấy ngón tay. Hắn không còn lời gì để nói, không biết Vương Hổ đang làm cái gì nữa.

Vương Hổ tập ngón tay xong, hớn hở nói: "Chú em, nhìn kích thích không, có phải rất kích thích không!"

Trình Mộc Quân gian nan mở miệng, cố gắng làm bản thân nhìn không quá kinh ngạc: "Anh làm vậy là sao?"

"Tôi mua video chỉ cách qua cửa từ một đại lão trong Hệ Mị Lực, phải dày công nghiên cứu, học suốt ba ngày ba đêm mới nắm giữ được tinh túy đó."

"..."

Trình Mộc Quân không cảm thấy kích thích, chỉ cảm thấy thế giới này thật xa lạ, căn bản không phải thế giới mà hắn đã từng chơi game sinh tồn.

Giống như những trò chơi điện tử, khi mỗi một người chơi tiến vào, trò chơi sẽ cụ thể hoá đặc điểm của người đó dựa trên 5 loại thuộc tính: thể chất, trí lực, mị lực, tốc độ và sức mạnh.

Trong trò chơi sinh tồn xuất hiện rất nhiều trường phái, hầu hết đều quay chung quanh ba thuộc tính thể chất, sức mạnh và tốc độ để cân nhắc cộng điểm.

Trí lực chỉ có thể xem như thuộc tính phụ trợ, bởi vì thuộc tính trí lực này trước giờ tương đối thần bí, dù có cộng điểm thì nhiều lắm cũng chỉ đạt được một cái buff suy nghĩ lý trí trong tình huống khẩn cấp mà thôi. Trên thực tế năng lực phân tích vẫn không thể cải thiện ngay lập tức, vì thế Hệ Trí Lực rất nhanh đã bị vứt bỏ.

Còn mị lực, chưa từng có ai đi chọn mị lực, dù sao ở trong trò chơi sinh tồn khắp nơi toàn là yêu ma quỷ quái, thứ vô dụng nhất chính là sắc đẹp.

Nhưng tình huống hiện tại dường như có chút khác biệt.

Trình Mộc Quân im lặng một lát, sau đó hỏi: "Hệ Mị Lực, là gì?"

Vương Hổ nhìn thời gian, phát hiện còn mười lăm phút nữa trò chơi mới chính thức bắt đầu, vì thế cũng không tiếc giải đáp thắc mắc cho hắn.

"Chính là tích góp điểm mị lực càng cao càng tốt, đúng rồi, nếu cậu có được điểm cốt truyện đặc biệt có thể thay đổi huyết thống thì đổi cái gì mà nhân ngư ấy, nói chung là cứ đổi mấy cái đẹp đẹp."

Trình Mộc Quân: ".... Vậy, nó có ích lợi gì?"

Vương Hổ: "Cái này lát nữa cậu sẽ hiểu, nhưng tiền đề là cậu có thể sống sót đi ra ngoài."

Gã mở bảng nhiệm vụ trên tay ra, ấn vào mục hình ảnh, bên trên là một người đàn ông da đen vạm vỡ, cao ít nhất 1m95, cơ ngực nảy nở, lông chân đón gió bay phấp phới, đứng một chỗ y như cái cột sắt.

Vương Hổ đắc ý nói: "Nhìn đi, đây là anh mày ban đầu đó."

Trình Mộc Quân: ".... Ngài thay đổi quá lớn rồi."

"Vì mạng sống mà, không ngại." Bảng nhiệm vụ trên tay Vương Hổ vang lên một tiếng "Tích".

"Được rồi, nhiệm vụ hướng dẫn người mới hoàn thành, không tám với cậu nữa, tôi còn phải luyện thân thể nhược liễu phù phong dễ đẩy ngã, nếu không lát nữa bị lệ quỷ đẩy ngã mà quá cứng thì sẽ không qua cửa được."

Vương Hổ lắc eo nhỏ đi đến chính giữa khối vuông của mình, cúi đầu nhìn gì đó trên bảng nhiệm vụ.

Trình Mộc Quân cảm thấy hơi khó thở: "..."

"Hệ thống, cậu ra đây giải thích xem, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cố gắng lùi về phía trước đâu? Cái thứ lung tung rối loạn này, tôi cảm thấy không giống như lúc trò chơi bắt đầu đâu?"

Hệ thống: "Tôi, tôi cũng không biết, nếu không cứ xem tình huống đã?"

Trình Mộc Quân đờ đẫn nhìn Vương Hổ ngồi xổm trên mặt đất lấy từ không gian trữ vật ra một tấm gương lớn, đặt ở trước mặt.

Sau đó gã lảo đảo vài bước, yếu đuối như không xương ngã về phía sau, bắt đầu ư a.

"A, đừng như vậy mà."

Gương mặt trắng nõn của Vương Hổ trở nên ửng đỏ, phối hợp với khoé mắt phiếm hồng, nhìn rất không đứng đắn.

Gã khẽ thở dốc, giống như đang bị thứ gì đó vuốt ve vòng eo.

Diễn viên phái thực lực.

Trình Mộc Quân nhìn tới đơ ra, nếu giọng của đối phương không tục tằn như vậy thì thật sự có thể so sánh với mấy bộ phim không thể nói.

"Chú em, cậu cảm thấy như vậy hấp dẫn không? Đáng tin không?" Vương Hổ đá lông nheo một cái, khóe mắt còn vương chút nước.

Nhưng bộ dáng đàn ông đích thực của Vương Hổ vẫn còn trong đầu Trình Mộc Quân không vứt đi được, mặc dù trước mắt là một gương mặt mỹ nhân, hắn vẫn nhớ tấm ảnh đó, người đàn ông 1m9 vạm vỡ lông chân đón gió bay phấp phới.

Hắn xoa trán, cảm thấy rất mệt mỏi.

Trình Mộc Quân chết lặng vỗ tay: "Rất tuyệt vời, quỷ nhìn cũng sẽ lịch sự hôn một cái."

Vương Hổ nghe hắn khẳng định xong càng thêm vui vẻ.

"Anh đây rất thích cậu, đặc biệt tặng cho cậu một giáo trình cho người mới của đại lão Hệ Mị Lực."

"Tích", Trình Mộc Quân nhìn thấy video Vương Hổ gửi ở khung chat đội tạm thời.

Vương Hổ nhìn gương õng ẹo tạo dáng một hồi: "Chú em à, thật ra nhìn mặt cậu khó coi chút thôi chứ mấy điều kiện khác vẫn không tồi, làn da cũng trắng cũng mịn, eo nhỏ cũng săn chắc, nếu học hành chăm chỉ sẽ có thể làm... " Gã nhíu mày, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuối thật sự khiến người ta thấy thương.

"A, đúng, mỹ nhân khí chất*, chính nó!"

(*) Những người này thường không có ngoại hình xuất chúng, nhưng họ dựa vào các kiểu trang điểm và quần áo khác nhau để tạo nên cảm giác mỹ nhân - Theo: i.ifeng

Nhưng một khi mở miệng, thấy thương không còn sót lại chút gì, còn lại chỉ có cảm giác buồn cười do sự tương phản quá lớn mang đến.

Trình Mộc Quân nặng nề gật đầu: "Anh Vương, em đã biết, thật sự, anh... tiếp tục tập luyện giáo trình của đại lão Hệ Mị Lực đi, cố lên."

Hắn chỉ muốn an tĩnh một chút, cố gắng chấp nhận khả năng lát nữa mình sẽ phải đối mặt với bảy người chơi Hệ Mị Lực khác.

Truyện được đăng tải duy nhất tại quát pát dphh___

_____

Chương 158: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (2)

Trong khoảng thời gian ngắn, khắp phòng chuẩn bị đều bắt đầu "ư ư a a", hết đợt này đến đợt khác, rất náo nhiệt.

Trình Mộc Quân đứng ở nơi vốn là phòng chuẩn bị làm người ta sợ hãi nhìn bảy người vẻ ngoài giống nhau, đều là mỹ nhân nhược liễu phù phong, nằm trên mặt đất với tư thế giống nhau phát ra tiếng khóc như là tán tỉnh, cảm thấy hơi buồn cười.

Hắn không nhịn được phỉ nhổ trong đầu: "Hệ thống, thật sự cái Hệ Mị Lực này cũng cạnh tranh quá đấy."

Hệ thống: "Cạnh tranh gì? Không phải mấy người này đều giống nhau hết à?"

Trình Mộc Quân nghịch viên xúc xắc trong tay: "Không giống nhau, cậu không thấy à, màu tóc của họ khác nhau, Vương Hổ là kiểu da trắng như tuyết tóc đen như gỗ mun, còn người bên kia, tóc nhạt màu, khóe mắt có nốt ruồi nhìn ngây thơ mà lại quyến rũ."

Trên thực tế bảy người vẫn có cá tính riêng, nghĩ cũng đúng, một trò chơi mặc dù có tiêu chuẩn của nó, nhưng mọi người sẽ luôn có những kinh nghiệm thực tiễn riêng do bản thân tổng kết ra.

Giống như Vương Hổ, gã vẫn chưa đổi được giọng nói mềm mại nên cố gắng luyện tập ánh mắt khiêu khích.

Trình Mộc Quân thở dài: "Hệ thống, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu rồi, tôi ngây thơ biết bao nhiêu mới có thể tin tưởng công năng mới của cậu."

Hệ thống không phục: "Trò chơi còn chưa bắt đầu, không phải cậu vẫn là người mới sao? Sao có thể xác định công năng mới của tôi không đáng tin chứ."

"Hệ Mị Lực đã phát triển như vậy rồi, tôi nghĩ cố gắng lùi về phía trước này là cố gắng để tiến vào trước khi cốt truyện bắt đầu..."

Hắn không cãi nhau với hệ thống nữa, trực tiếp click mở vừa video nhập môn Hệ Mị Lực cho người mới mà Vương Hổ gửi đến.

Theo lời Vương Hổ nói, video cho người mới này chỉ cần 9 tích phân là có thể mua được, rất lời.

Video mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

Lâm Lung.

Mặt cậu ta nhìn không khác gì lúc trước cả.

Trình Mộc Quân biết tại sao, bởi vì hắn đã từng là đồng đội của Lâm Lung, biết dữ liệu của cậu ta.

Mị lực của Lâm Lung được trò chơi phán định là 100, điều này chứng minh gương mặt cậu ta hoàn hảo, không cần thay đổi gì, ngược lại, vẻ ngoài của cậu ta trở thành khuôn mẫu mà mọi người noi theo.

Lúc này, từng động tác của Lâm Lung đều toát lên sự hấp dẫn kỳ dị, có vẻ là do điểm mị lực đã tăng lên không biết bao nhiêu.

Đối với Trình Mộc Quân, cậu ta không hấp dẫn chút nào, hồng nhan bạch cốt, cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Thậm chí khi hắn tiến vào thế giới này còn chọn công năng và diện mạo ngẫu nhiên nữa.

Vì thế, hắn lấy một gương mặt bình thường xuất hiện trong thế giới này, trừ đôi mắt là của chính hắn ra thì mọi nơi khác đều không có gì đặc sắc.

Lý do Lâm Lung vẫn còn ở trong trò chơi cũng rất đơn giản, cậu ta chưa từng qua cửa bằng cách phá giải quy tắc, tất nhiên cũng không phát hiện ra cách rời đi.

Nhờ vào mị lực, những tên Boss lệ quỷ đó cho cậu ta một con ngựa, nhưng sẽ không để cậu ta đi, dù sao thì tất cả lệ quỷ đều muốn cầm tù mỹ nhân bên cạnh mình mà.

Lâm Lung hướng dẫn cách nói chuyện, ánh mắt và cách biểu hiện sự sợ hãi khi gặp lệ quỷ, kiêng kị nhất chính là la to làm mất mỹ cảm.

Trình Mộc Quân xem một chút, sau đó tắt video đi.

"Hệ thống, cậu cảm thấy đây là quay về quá khứ sao?"

Hệ thống không còn lời gì để nói: "... Vậy, vậy tại sao cậu lại xuất hiện ở phó bản người mới?"

Trình Mộc Quân: "Ai biết được? Chắc là xui rủi bị xe tông."

Mỗi một người tiến vào trò chơi vô hạn đều bị kéo vào ngay trước lúc chết. Trong chuyến du lịch sau tốt nghiệp, Trình Mộc Quân và Hạ Sâm gặp phải núi đất sạt lở, bị chôn vùi cùng nhau.

Khi tỉnh lại đã xuất hiện ở địa phương khác.

Sau đó là một bản hợp đồng, tiến vào trò chơi, giành lấy cơ hội sống sót, nghe nói chỉ người có ý chí cầu sinh vô cùng mạnh mẽ mới có được cơ hội tiến vào trò chơi.

Trò chơi vẽ cho người chơi một chiếc bánh lớn, đó là sau khi đạt được điều kiện sẽ có thể trở về hiện thực.

Thật sự đã có người trở về, tuy rằng ít nhưng vẫn là có.

Trình Mộc Quân thở dài: "Có lẽ tôi là kẻ xui xẻo đầu tiên, trở về hiện thực rồi lại bị kéo vào trò chơi lần nữa."

Một giọng nói vang lên giữa không trung.

【3, 2, 1—— Trò chơi bắt đầu】

Trên mặt đất xuất hiện vô số ô vuông, lan rộng đến nơi xa không nhìn thấy điểm cuối.

Trong những ô vuông đủ mọi màu sắc, màu đỏ là khu sự kiện chiếm số lượng lớn; màu xanh lục là khu nghỉ ngơi, nơi người chơi có thể tiến vào không gian Chủ Thần nghỉ ngơi một thời gian, cũng là nơi để đổi kỹ năng và thực hiện các loại giao dịch khác.

Sau mỗi một khu sự kiện màu đỏ sẽ là một khu nghỉ ngơi chiếm diện tích lớn, chỉ cần không phải đội có vận may cực kém thì sẽ có thể tiến vào khu nghỉ ngơi sau khi ra khỏi khu sự kiện.

Vận may kém thì không chắc, ví dụ như kẻ xui xẻo Trình Mộc Quân, lúc trước khi mới vào hắn đã tung trúng 3 khu sự kiện liên tiếp, quả thật là xui hơn bất cứ ai.

Còn lại màu tím là khu đặc biệt, bên trong có các loại sự kiện nhỏ để người chơi hoàn thành, sau khi hoàn thành sẽ nhận được điểm dùng để đổi huyết thống đặc biệt.

Nhưng khu màu tím là khu mà tất cả người chơi và đoàn đội dùng chung, hơn nữa sự kiện đặc biệt sẽ giảm dần sau khi tử vong, đồng nghĩa với việc giết chóc vô tận.

Tất cả người chơi sơ cấp đều giống sau, tuyệt đối không muốn tiến vào ô vuông màu tím.

【Xin hãy tung xúc xắc.】

Trình Mộc Quân tùy tiện ném xúc xắc lên không trung, lúc rơi xuống là mặt số "1".

Trước mắt chỉ có ô vuông sự kiện màu đỏ, không còn khả năng nào khác.

Mọi người đều tiến vào ô màu đỏ.

Trước đó có một ô chuẩn bị màu vàng.

Sau khi bước vào, trước mặt mỗi người xuất hiện một rương trang bị.

Trình Mộc Quân mở rương trang bị bằng gỗ ra, nhìn thấy bên trong là đồng phục và cặp sách.

Đồng phục là đồ thể dục trắng xanh thường thấy, trong cặp là một ít văn phòng phẩm và sách tham khảo.

Hắn là người chơi lâu năm kinh nghiệm phong phú, nhìn quần áo và cặp sách là có thể đoán ra bối cảnh sự kiện lần này.

Trình Mộc Quân: "Vườn trường bình thường, phó bản mở đầu cho người mới không khó, cũng không biết Hệ Mị Lực đó sẽ qua như thế nào."

Hệ thống: "Hả? Vườn trường bình thường là cái gì?"

"Ừm, còn có vườn trường quý tộc và vườn trường huyền huyễn nữa, nhìn vào đồng phục là có thể phân biệt, vườn trường bình thường đa số bị ám ảnh bởi việc giải đề, quy tắc trốn thoát khả năng cao sẽ liên quan đến thành tích."

"Quý tộc thì sao?"

"Vườn trường quý tộc thì sẽ xuất hiện các hành vi bắt nạt, dán giấy linh tinh dẫn đến ác quỷ giết người trả thù. Vườn trường huyền huyễn thì thể loại rộng hơn, giả thiết kỳ cục gì cũng có."

Trình Mộc Quân vừa giải thích vừa mặc đồng phục vào, sau đó đeo cặp lên lưng.

Bảy người còn lại cũng vậy, chuẩn bị xong thì bước vào ô vuông màu đỏ, thân ảnh biến mất trong phòng chuẩn bị.

Trình Mộc Quân cũng bước vào theo.

"Shh ——" Cảm giác đau đớn do bị lửa cháy truyền đến từ lòng bàn tay, Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn, xúc xắc trong lòng bàn tay không biến mất, mà biến thành màu đen.

Xúc xắc càng lúc càng nóng, Trình Mộc Quân theo bản năng buông tay, xúc xắc rơi trên mặt đất, vẫn là con số "1".

Trình Mộc Quân nhíu mày: "Không đúng, sao có thể ném xúc xắc ở khu chuẩn bị hai lần?"

Đây là chuyện chưa từng có, trong khu chuẩn bị ném một lần là xúc xắc sẽ biến mất, cho đến khi đạt được điều kiện rời khỏi ô vuông thì xúc xắc mới xuất hiện lần nữa.

Theo xúc xắc rơi xuống đất, ô chuẩn bị màu vàng của Trình Mộc Quân biến thành màu đen quỷ dị.

Phía trước vẫn là ô sự kiện màu đỏ.

Mà trước mặt hắn lại xuất hiện một rương trang bị màu đen, bên trên khắc hình trăm quỷ đáng sợ.

Âm thanh máy móc vang lên: 【Xin người chơi hãy mở rương trang bị.】

Trình Mộc Quân nhíu mày, không mở ra, mà đi vòng qua rương trang bị, ý định đi thẳng vào ô sự kiện màu đỏ.

Không có phản ứng.

Khung cảnh xung quanh không thay đổi.

Âm thanh máy móc vang lên: 【Xin người chơi hãy mở rương trang bị.】

Được lắm.

Xem ra mở rương trang bị màu đen là điều kiện trước nhất để tiến vào ô sự kiện, giống như việc mở rương trang bị màu trắng lúc trước vậy.

Có lẽ có lên quan đến việc hắn tiến vào trò chơi lần thứ hai.

Trình Mộc Quân trầm ngâm một lát, sau đó khom lưng, mở rương trang bị màu đen ra.

Trong rương cũng là một bộ quần áo, màu trắng, bên trên còn có một cái mặt nạ màu bạc.

Trình Mộc Quân cầm quần áo lên mở bung ra, phát hiện đây là một cái áo choàng kỳ quái, bên trên có thêu hoa văn lộng lẫy bằng chỉ bạc, ngoài nó ra không còn gì cả.

Khoá kéo từ cổ dài đến chân, chỉ cần đeo mặt nạ lên, phủ thêm mũ áo choàng là toàn thân sẽ bị che kín mít, không lộ ra một chút da thịt nào.

Có thể nói, sau khi mặc vào, không ai có thể nhận ra người này là ai.

Dưới đáy rương còn có một tấm thẻ, cũng là thứ Trình Mộc Quân chưa từng thấy.

Hắn khom lưng cầm tấm thẻ lên.

Khi tấm thẻ rơi vào trong tay, đầu ngón tay Trình Mộc Quân hơi đau, một giọt máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra, thấm vào mặt trên chiếc thẻ.

Vết máu phát ra ánh sáng đỏ, như rắn uốn lượn vẽ lên tấm thẻ những hoa văn phức tạp.

Trong vài phút ngắn ngủi, bản vẽ thành hình, ánh sáng biến mất.

Đó là một người mặc áo choàng màu bạc, đeo mặt nạ, bàn tay ngửa lên.

Bên trên bàn tay là một cán cân.

Trình Mộc Quân nhíu mày, còn chưa phản ứng lại, tấm thẻ đã hóa thành một luồng sáng hoàn toàn đi vào lòng bàn tay.

Hình vẽ cán cân màu đen xuất hiện trên lòng bàn tay trái của hắn, sau đó cũng biến mất.

【Xác nhận thân phận, xin người chơi hãy mặc trang bị của mình.】

Vẫn là âm thanh cứng nhắc không phập phồng đó.

Trình Mộc Quân biết nếu không mặc cái áo này vào, hắn sẽ không thể rời đi, vì thế lập tức mặc áo choàng hoa lệ và kỳ lạ này, tiếp đó đội mũ, đeo mặt nạ lên.

Sau đó, hắn mới bước vào ô sự kiện màu đỏ.

Ngay khi Trình Mộc Quân bước vào, áo choàng màu bạc trên người hắn biến mất, chỉ để lại bộ đồng phục trắng xanh.

Cảnh tượng xung quanh bắt đầu vặn vẹo, khi bức họa cuộn tròn mở ra cũng là lúc âm thanh ồn ào truyền vào lỗ tai Trình Mộc Quân.

Đây là... cổng trường.

Cổng trường nhìn khá cũ kỹ, bên trên đề mấy chữ to.

Trường Trung học số 1 huyện Thành Bình.

Hàng chữ vốn màu vàng dưới sự ăn mòn của thời gian đã biến thành màu đồng.

Đá cẩm thạch màu đỏ sậm trên cổng trường đã bị hư hỏng phần nào, cổng sắt cũng rỉ sét loang lổ.

Ngoài ra, trên cổng trường còn treo một cái băng rôn màu đỏ mới tinh, nội dung là Chào mừng tân sinh nhập học.

Học sinh xung quanh ùa vào cổng trường.

Trình Mộc Quân xoay người quan sát chỉnh thể bối cảnh, một con phố khá chật hẹp, hai bên đường là khu dân cư cũ.

Phía dưới là một loạt các cửa hàng thường tụ tập ở cổng trường như quán ăn vặt, văn phòng phẩm linh tinh tinh, không có gì đặc biệt.

Nhưng vì ở nơi xa, thế nên không khỏi cảm thấy hơi mờ mịt.

Xem ra phạm vi của phó bản này là trường học và khu phố bên ngoài.

Trình Mộc Quân cất bước, quyết định đi đến tiệm văn phòng phẩm mua ít đồ, thuận tiện tìm kiếm một ít thông tin cơ bản.

Không nghĩ tới, hắn mới vừa nhúc nhích đã có một người không biết chui ra từ đâu khoác vai hắn.

"Chú em Trình, cậu đi đâu đấy?"

Người bên cạnh mặc đồng phục cùng kiểu, nếu không phải nhờ âm thanh tục tằn này, suýt nữa Trình Mộc Quân đã không thể phân biệt đây là ai trong bảy mỹ nhân vừa nãy.

Hắn đáp: "Anh Vương à, tôi định đi tới cửa hàng đối diện hỏi han tình huống của ngôi trường này."

Vương Hổ vung tay lên: "Haiz, không cần thiết, xem anh mày này."

Sau đó, Trình Mộc Quân nhìn thấy Vương Hổ nghênh ngang đi về hướng ông lão bảo vệ ở cửa.

Gã lảo đảo, giả vờ bất cẩn ngã lên người lão bảo vệ.

"A, xin lỗi xin lỗi, sao hôm nay nhiều người vậy nha."

Hơi thở của mỹ nhân như hoa lan, lão NPC bảo vệ lập tức trúng chiêu.

Vài phút sau, Vương Hổ đắc ý mang theo thông tin cơ bản được lão bảo vệ tiết lộ đi tới.

Trình Mộc Quân: ".."

Bây giờ thu thập thông tin đều đơn giản và thô thiển như vậy à?

Hắn vẫn chưa mở miệng lại tiếp tục nhìn thấy một mỹ nhân khác dùng cùng cách đó, bổ nhào vào lão bảo vệ, sau đó đổi được thông tin.

Khi nhìn thấy người thứ tư, Trình Mộc Quân chết lặng, lẩm bẩm:

"Hệ thống, tôi thấy hơi đồng cảm với lão bảo vệ, cậu nhìn phía dưới của gã kìa, cứng rồi lại mềm, không mệt sao?"

Hệ thống: "Hệ Mị Lực khủng bố dữ."

_____

Mong nhận được góp ý từ các chị vì t ít đọc vô hạn lưu nên không biết dùng từ huheo

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip