Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhập học, Kim Duyên chuyển về ký túc xá trong sự chào đón vô cùng nồng nhiệt của Hoàng Yến và Hương Ly.

Những tuần học đầu tiên cũng không có gì đặc biệt, sau khai giảng mới bắt đầu bước vào chương trình chính thức.

Mùa hè Kim Duyên sớm đã đem bài tập lĩnh giáo Khánh Vân, để nàng ấy dạy kèm một thời gian, tiến bộ không ít.

Đầu năm học lại có thêm một tin tốt nữa, chính là ký túc xá của Kim Duyên lại có thêm hai đồng học ở nước ngoài chuyển đến, một phòng lớn sáu người mà có năm người đến ở cũng không quá chật chội.

Sáng sớm Kim Duyên, Hương Ly và Hoàng Yến đã tập trung ở trong phòng chờ hai đồng học mới đến.

Khoảng 7h thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Kim Duyên lĩnh mệnh đi mở cửa.

Từ ngoài cửa bước vào hai cô gái xinh đẹp, một người có mái tóc vàng óng ả, còn một người có mái tóc nâu bồng bềnh, cùng với đôi mắt xanh thăm thẳm như đại dương, vừa nhìn đã nhận ra các nàng không phải người Trung Hoa.

xxxxxxxxxxxxx

Cô gái tóc vàng chăm chú nhìn Kim Duyên, sau đó mới mở miệng nói: "Cô là Kim Duyên?"

Kim Duyên gật đầu, nhận ra mình không có quen biết cô gái này: "Cậu là..."

"Nga, tôi là Khánh Ngân, là em gái của Khánh Vân!"

Kim Duyên lảo đảo lùi về sau, hai mắt trợn lớn, có chút không tin tưởng nổi.

Kháng Ngân cười lộ ra cái răng nanh nhỏ, nói: "Chị ba có nói về chị với tôi, chị ấy nói chị rất đáng yêu, đúng là không có nói dối, chị thật sự rất đáng yêu đó chị dâu."

Kim Duyên xấu hổ cười gượng: "Khánh Vân, chị ấy còn nói gì nữa không?"

"Ân, còn nói, chị ấy nói chị cười rất xinh đẹp." Khánh Ngân nói tiếp: "Chị mau cười cho em chụp một tấm đi!"

Kim Duyên lùi về một chút, nhìn ra sau lưng Khánh Ngân, vội nói lảng sang chuyện khác: "Còn cô ấy..."

Khánh Ngân kéo nữ nhân kia lên, nói: "Đây là Ann, cậu ấy là vị hôn thê của chị ba."

2222222

Trong mắt Kim Duyên lộ ra thần sắc tan rã, là vị hôn thê của Khánh Vân sao?

"Xem kìa, mặt chị dâu tái chưa kìa." Khánh Ngân cười nói: "Chị ba sớm đã từ chối hôn sự này rồi, còn nói muốn kết hôn sớm với chị, mẹ bảo em đến xem có phải chị bị chị ba làm khó dễ hay không thôi."

"Kh... không có đâu..."

"Chị dâu, em so với chị nhỏ hơn sáu tháng, chị không cần phải chú trọng tiểu tiết quá đâu."

Khánh Ngân kéo Ann đến, nói: "Ann, cậu sẽ ở đây, còn kia là vợ của chị ba."

Ann ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra tia khó chịu: "Sharlley yêu một cô gái xấu như vậy sao?"

Khánh Ngân nhăn mặt nói: "Ann cậu quên chị ba nói gì rồi sao? nếu cậu nói xấu chị dâu chị ấy sẽ đuổi cậu về Anh đó!"

Ann liền không nói nữa, nhưng vẫn không khuất phục, nhăn mặt nhíu mày nhìn Kim Duyên.

Kim Duyên có chút mất tự nhiên, không hiểu tại sao từ trên trời giáng xuống một cái Khánh Ngân và Ann khiến nàng hoa mắt chóng mặt, chẳng biết giải quyết thế nào.

333333333333

Hương Ly sớm thấy tình hình nghiêm trọng, nói: "Tiểu Duyên mình đi tìm Mâu sư tỷ, cậu ở đây nhé!"

"Hương Ly khoan đã!"

Nhưng Hương Ly đã sớm mất dạng, mấy ngày nay cứ đi theo Mâu sư tỷ, nhất định là có mờ ám!!!

Hoàng Yến cũng vội cầm balo lên, nói: "Tiểu Duyên mình cũng đi đây!"

Nói xong liền bỏ chạy lấy người.

Trong phòng cũng chỉ còn ba người, Kim Duyên cảm thấy khó thở, gượng gạo cười nói: "Hai... hai người ở đây, tôi đi có chút chuyện."

"Khoan đã chị dâu." Khánh Ngân nói: "Chị đi tìm chị ba sao?"

"Ách... không, tôi đến thư viện."

"Nhưng khi nãy chị ba nhắn em, bảo em nói với chị đến gặp chị ấy."

"À, vậy tôi sẽ đến gặp chị ấy."

"Chị dâu này."

Kim Duyên có chút căng thẳng: "Sao?"

"Đừng căng thẳng." Khánh Ngân cười rộ lên, lộ má lúm đồng tiền nho nhỏ: "Chị cứ gọi em là Khánh Ngân được rồi, sau này chúng ta cũng sẽ là người một nhà mà."

"Ách... vâng..."

Xong xuôi Kim Duyên vội cầm balo chạy đi tìm Khánh Vân hỏi cho ra lẽ.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, Ann đã bất mãn quát lên: "Stella cậu biết rõ mình thích Sharlley cậu lại bảo mình đến đây, cậu muốn mình nghẹn chết sao?"

"Nga? Vậy thì cậu về Anh đi." Khánh Ngân hừ lạnh: "Mình cũng muốn dẫn cậu theo đâu, là do cậu nằng nặc đòi theo, nếu không thích thì về đi, đừng làm phiền mình nữa."

"Stella cậu rõ ràng nói sẽ tác hợp mình với Sharlley mà!" Ann phẫn nộ quát lên, hai mắt trợn trừng giận dữ: "Cô gái phương Đông đó có gì hơn mình chứ? cậu nói đi? mình xứng đáng làm chị dâu của cậu hơn mà!"

Khánh Ngân phi một tràng dài, nói: "Lúc đầu mình tác hợp cho cậu với chị ba là vì mình thấy chị ba không có bài xích cậu, nhưng bây giờ chị ba đã có người yêu, cậu còn ở đây phá rối mình liền đá cậu về. Ann cậu nên nhớ mẹ mình cũng đã đồng ý để chị ba quen với chị dâu rồi, cậu mà gây sự với chị ấy thì đừng trách mình."

"Stella cậu!"

"Tôi thế nào?" Khánh Ngân chỉ tay vào mặt Ann, nói: "Chính bởi cái tính điêu ngoa này của cậu mà chị ba chán ghét cậu đến như vậy, cậu thấy chị dâu tôi không, dịu dàng nhã nhặn, còn rất khả ái, có giống như thứ con gái điêu ngoa như cậu không? Lúc trước chị dâu chưa xuất hiện cậu xem tôi là cái gì? cậu muốn sai tôi thì sai, muốn mắng tôi thì mắng, nếu không phải tôi sợ chị ba nhìn trúng cậu thì tôi có nhẫn nhịn sao? bây giờ thì tôi không cần nhịn nữa, tôi nói cho cậu biết, cậu cút khỏi đây càng sớm càng tốt, đừng làm chướng mắt tôi!"

"Stella!"

"Cút!"

"Tôi sẽ tìm Sharlley hỏi cho ra lẽ!"

"Cứ đi tìm đi." Khánh Ngân châm chọc nói: "Nhưng tôi nói cho cậu biết chị ba sớm đã coi chị dâu là tất cả rồi, còn cậu không là cái thá gì cả!"

Ann nghiến răng ken két, xoay người đi ra ngoài, mạnh tay đóng cửa lại.
...

Đến trước cửa lớp của Khánh Vân, Kim Duyên chần chờ mãi vẫn chưa gõ cửa, bây giờ nếu người ra mở cửa là bạn của Khánh Vân thì nàng phải nói gì đây a?

Vừa vặn một đồng học chạy về, vừa chạy vừa tông cửa vào: "Có tin hot! Có tin hot! Bảng xếp hạng hoa khôi trường chúng ta có thay đổi!"

Đột nhiên đồng học đó chạy ngược lại, tròn mắt nhìn Kim Duyên, sau đó hét toáng lên: "Khánh Vân, lão bà của cậu đến kìa!"

Kim Duyên cảm thấy bản thân nên quay đầu lại và đi là vừa!!!

Nhưng Khánh Vân rất nhanh đã đi ra, thấy Kim Duyên liền mỉm cười, nói: "Sao giờ mới đến?"

"Chị còn hỏi em câu này?" Kim Duyên bất mãn phồng má: "Chị giải thích đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?"

"Vào trong rồi nói."

"Vào lớp chị?"

"Ân."

"Nhưng..."

Khánh Vân nắm lấy tay của Kim Duyên, nói: "Mau vào thôi."

Vừa nhìn vào mắt Khánh Vân, Kim Duyên như bị người mất hồn, ngoan ngoãn để nàng ấy bài bố.

Lúc đi vào Kim Duyên mới cảm thấy hối hận, tất cả cặp mắt của những người trong lớp đều đổ dồn về phía nàng như muốn đục một lỗ thật lớn trên người của nàng vậy. Kim Duyên không dám ngẩng đầu lên, chung thủy nhìn mũi giày của mình, mấy lần kéo tay Khánh Vân muốn rời đi, nhưng tay lại bị nàng ấy giữ chặt hơn.

Khánh Vân dẫn Kim Duyên đến chỗ mình ngồi xuống, nói: "Stella đến chỗ em rồi đi?"

"Stella?"

"Khánh Ngân."

"A, phải, đã đến rồi." Kim Duyên nhỏ giọng nói tiếp: "Còn có Ann..."

"Có phải Khánh Ngân đã nói chuyện Ann từng là vị hôn thê của chị rồi phải không?"

"Cũng có..." Kim Duyên ngẩng đầu lên, nói: "Nhưng lúc đó chị chưa có quen em, sao chị lại từ chối hôn sự thế?"

"Bởi vì chị không thích." Khánh Vân vuốt mái tóc dài của Kim Duyên, ôn nhu nói: "Thật may là chị đã từ chối hôn sự, nếu không làm sao có cơ hội được ở bên em."

Kim Duyên xấu hổ cúi đầu, người này miệng càng lúc càng ngọt rồi!

Nam đồng học lúc nãy cũng chạy đến, cầm điện thoại lên liên tục chụp hình của Kim Duyên, còn cười thập phần quái dị!!!

"Sư ca đang làm cái gì vậy?" Kim y vội che mặt lại, đang yên đang lành sao lại chụp nàng chứ?

Khánh Vân vươn tay ôm lấy Kim Duyên , không vui nói: "Tử Lâm."

Tử Lâm buông điện thoại xuống, bất mãn nói: "Hoa khôi vốn là tài sản của chung, cậu lại sở hữu mất rồi, ít nhiều gì cũng phải cho bọn này chụp hình chứ!"

"Hoa khôi gì?" Kim Duyên tròn mắt: "Hình như sư ca chụp nhầm người rồi."

"Nga, không có đâu, em không biết trường chúng ta xếp lại danh sách hoa khôi rồi sao?"

Tử Lâm đưa điện thoại ra, nói: "Em xem, hoa khôi của trường chúng ta là Kim Duyên nha, là em chứ là ai nữa!"

Kim Duyên suýt chút ngã xuống đất, cái bảng xếp hạng quái quỷ này ở đâu ra thế!?

Khánh Vân cầm lấy điện thoại của Tử Lâm, cũng không mấy kinh ngạc với kết quả này.

Kim Duyên nói: "Ai là người sắp bảng này thế? Có nhầm lẫn rồi phải không?"

"Không nhầm lẫn đâu." Tử Lâm ngồi trên bàn, hắc hắc cười nói: "Lúc trước nhiều người không biết đến em, cho nên mới không có tên của em trong bảng xếp hạng, bây giờ biết em là ai rồi, nên tên của em xuất hiện trong bảng xếp hạng cũng không có gì lạ."

Kim Duyên có chút mạc danh kỳ diệu, định lên tiếng nhờKhánh Vân giúp mình chỉnh sửa lại bảng xếp hạng đó thì bên ngoài có truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa bị một sức đẩy kinh khủng mà mở ra.

Ngoài cửa Ann thở dốc, hùng hổ tiến vào trong lớp, nói: "Sharlley chị ra đây nói rõ cho em!"

Xung quanh truyền đến tiếng xì xào, nữ nhân xinh đẹp vừa bước vào hình như có quen biết với Khánh Vân thì phải?

Một người nhận ra nàng: "Kia chẳng phải là con gái của chủ tịch Wr sao? nghe nói cô ta là vị hôn thê của Khánh Vân đấy."

"Thật sao?"

Tiếng xôn xao càng lúc càng lớn, những người có mặt đều đồng loạt nhìn về phía Kim Duyên.

Ngay cả Kim Duyên cũng không biết phải xử lý thế nào, nàng thoáng nhìn qua Khánh Vân, có lẽ nàng ấy cũng muốn gặp riêng Ann.

"Vậy chị cùng cô ấy nói chuyện đi, em..."

"Em không cần đi." Khánh Vân kéo Kim Duyên ngồi xuống cạnh mình, dịu dàng nói: "Em là lão bà của chị kia mà, không cần phải đi đâu hết."

Kim Duyên ngạc nhiên tròn mắt nhìn Khánh Vân, nàng... nàng đã là vợ của nữ nhân này rồi sao!?
Ann cũng kinh ngạc nhìn Khánh Vân, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, ba bước biến hai chạy đến trước mặt nàng: "Sharlley chị vì cô gái này mà từ chối em sao?"

Khi nói Ann còn cố tình nói bằng tiếng Anh, vì nàng ngại Kim Duyên và người khác nghe thấy.

Nhưng Ann lại không đoán được khả năng ngoại ngữ của Kim Duyên, mặc dù Ann đã nói rất nhanh nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng, không bỏ sót một chữ nào.

Trong lòng Kim Duyên dâng lên một cỗ cảm giác khó hiểu, Ann nói đúng, rốt cuộc nàng có cái gì tốt để Khánh Vân phải yêu nàng? Bản thân ngoài có khả năng ngoại ngữ tốt cùng với cái tính nhu thuận dễ bảo ra thì cái gì cũng không được, vậy nàng có gì hơn Ann chứ?

Khánh Vân ngồi bên cạnh thấy Kim Duyên trầm mặc càng siết chặt vòng tay ôm ấp của mình hơn, không mặn không nhạt nói: "Phải."
"Tại sao chứ?" Ann bất mãn quát lên: "Em chỗ nào không bằng cô ta? chị nói đi!?"

Bị Ann quát một cái, Kim Duyên giật mình, thiếu điều còn chưa lọt xuống ghế. Không ngờ omega ngoại quốc lại hào sảng như vậy, quát một cái liền khiến alpha sợ hãi, không thể nào xem thường được.

Nhưng có một alpha ngay cả trưng ra dáng vẻ giật mình cũng lười biếng, Khánh Vân vẫn như cũ diện vô biểu cảm, nói: "Làm loạn đủ chưa? Tôi nói rõ như thế cô vẫn không hiểu sao? tôi không có thích cô, hôn sự này cũng là do gia đình cô ngỏ ý trước, tôi không hề nói muốn cưới cô làm vợ, vì vậy đừng lúc nào cũng lải nhải làm phiền tôi."

"Sharlley chị nói cái gì thế?" Nước mắt mỹ nhân lã chã rơi xuống: "Chị quên chúng ta từng là thanh mai trúc mã rồi sao? lúc nhỏ chị đối với em rất tốt, chị còn nói chị rất thương em mà, tại sao chị lại nói những lời tàn nhẫn như vậy với em chứ?"

"Tôi khi nào nói mình thương cô?" Khánh Vân nhíu mày, bắt đầu không vui: "Cô lúc nào cũng bịa đặt, nói những điều không có trước mặt mẹ tôi để bắt tôi lấy cô, cô cũng quá ngoan độc rồi."

Bị vạch trần trước mặt nhiều người như vậy Ann cũng có chút xấu hổ, nàng vội nhìn qua Kim Duyên, dùng điệu bộ đáng thương quỳ xuống nói: "Kim Duyên coi như tôi xin cô, tôi thật sự rất yêu Sharlley, cô làm ơn buông tha cho chị ấy đi có được không?"

Kim Duyên lần đầu đối diện với loại sự tình này có chút khó tiếp thu, sợ sệt lùi lại một chút, hai vai cũng run lên vì lo lắng.

Nhìn thấy bộ dáng lo sợ này của Kim Duyên, Ann càng thêm đắc ý, tiếp tục công kích: "Kim Duyên cô ở bên Sharlley cũng không giúp gì được cho chị ấy đâu, chỉ có gia tộc của tôi mới có thể giúp chị ấy thôi, cô làm ơn đừng đi theo chị ấy nữa mà."

Hai vai Kim Duyên thoáng run rẩy, trong mắt lộ ra thần sắc tan rã, khóe mắt cũng đỏ bừng lên, thật sự nàng ở bên Khánh Vân sẽ không giúp gì được cho nàng ấy sao?

"Duyên, đừng khóc."

Khánh Vân ôm lấy vòng eo nhỏ của Kim Duyên , dịu dàng đặt lên trán nàng một nụ hôn trấn an: "Đừng nghe lời cô ta, cứ tin ở chị là được rồi."

"Khánh Vân, em..."

"Chị đưa em đi dạo."

Khánh Vân đứng dậy, nắm lấy tay của Kim Duyên, nói: "Đi thôi nào."

"Ách..."

Còn chưa kịp tiếp thu chuyện gì vừa xảy ra Kim Duyên đã bị Khánh Vân kéo đi trước con mắt hình viên đạn của Ann và tiếng trầm trồ của những người có mặt trong lớp.

Nắng mùa thu ấm áp vô cùng, gió lộng thổi tung suối tóc dài. Chầm chậm rảo bước đi về phía trước, dưới nắng hai chiếc bóng thon dài đổ xuống mặt đất, vai kề vai, tóc mai chạm tóc mai.

Chẳng hiểu tại sao Kim Duyên lại thích cảm giác nắm tay cùng nhau đi dưới nắng như vậy, có cảm giác như tất cả mọi thứ xung quanh đều hóa thành vô nghĩa, chỉ còn nàng và nàng ấy tồn tại. Nhìn sang Khánh Vân, nàng ấy cũng chỉ chừa lại cho nàng sườn mặt thanh tú cùng hàng mi đen dài, càng nhìn càng thấy xinh đẹp. Nhưng trong lòng lại có điểm phiền muộn, Kim Duyên âm thầm thở dài một tiếng, nàng tự nhận bản thân có chút dễ nhìn, lại ngoan ngoãn dễ bảo, nếu lấy về nhất định sẽ là một người vợ đảm đang. Thế nhưng người yêu của nàng không phải là một alpha bình thường, nàng ấy chính là siêu S alpha, sau này sẽ trở thành một công tước vĩ đại như mẹ của nàng ấy, nếu lấy nàng nhất định nàng ấy sẽ chịu thiệt thòi. Nghĩ mãi cũng không thông suốt, bản thân lần đầu gặp nàng ấy cũng không có chút ấn tượng nào, tùy tiện lướt qua liền trở thành dấu ấn, khiến nàng ấy nhớ đến tận bây giờ, nghe qua quả thật có chút khó tin, ngay cả Kim Duyên cũng không tin nổi.

Suốt đường đi Kim Duyên không ngừng thở dài, đôi mắt buồn miên man dõi về một phương trời vô định nào đó.

Nghe tiếng thở dài của Kim Duyên, Khánh Vân hơi quay đầu lại, đôi mắt màu lam chăm chú nhìn nàng.

Kim Duyên cũng nhìn lại Khánh Vân, hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Em lại thở dài."

"..." Kim Duyên cúi đầu, nâng chân đá hòn sỏi nhỏ bên đường, bâng quơ nói: "Không có gì đâu."

"Em còn muốn giấu chị?"

Kim Duyên ngẩng đầu lên, tròn mắt: "Chị biết em đang nghĩ cái gì sao?"

"Phải." Khánh Vân gỡ chiếc lá vàng trên tóc của Kim Duyên xuống, giúp nàng chỉnh lại mấy lọn tóc không vào nếp, nói khẽ: "Nếu yêu còn cần lý do, thì chị cũng lười phải yêu. Duyên, em đừng để tâm nhiều chuyện như vậy, chị thật sự muốn em luôn vui vẻ, nếu ở bên chị khiến em phải thở dài như vậy, chị cũng không dám để em ở bên cạnh."

Kim Duyên buông rũ làn mi dài, nhỏ giọng nói: "Em cũng không biết phải nói sao, em cảm thấy bản thân không xứng với chị, em..."

"Yêu còn cần xứng hay không xứng nữa sao?" Khánh Vân nói với giọng kinh ngạc, đôi mắt lam mở to hết cỡ: "Không phải chỉ cần thích là được rồi sao?"

Kim Duyên không khỏi dở khóc dở cười, nàng nâng tay vuốt ve gương mặt của Khánh Vân, nói: "Tương lai chị chính là một nữ công tước, chị phải lấy một người xứng đáng với chị, không thể cứ thích là lấy được."

"Ý em là chị không nên lấy em sao?"

"Em..."

"Duyên, vì sao em lại nghĩ như vậy?"

"Em..."

Nửa ngày Kim Duyên vẫn không nói nên lời, nàng xoay người lại, hai vai thoáng run lên: "Em muốn về ký túc xá, em..."

"Duyên, em bây giờ lại muốn tránh né chị?"

Khánh Vân xoay người Kim Duyên lại, phát hiện hốc mắt nàng đã đỏ lên, liền cúi xuống hôn lên đôi mắt đào hoa xinh đẹp đó: "Ngốc hài, em nghĩ chị sẽ để em đi sao? em kiếp này nhất định phải gả cho chị, dù cho em có viện lý do gì đi nữa chị cũng sẽ không để em rời khỏi chị."

Kim Duyên mở to mắt, trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy vào, xoa dịu đau đớn trong lồng ngực nàng. Nữ nhân này chính là như vậy, ngoài mặt lạnh lùng, tâm tư khó dò nhưng thật chất là một người rất chung thủy, một khi yêu liền không quan tâm đối phương có quá khứ thế nào, có xứng đôi với mình hay không, chỉ cần yêu liền yêu cho đến tận cùng.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ lướt qua cằm của Kim Duyên, nhẹ nhàng nâng lên, xung quanh dường như phảng phất hương bạc hà thơm ngát.

Gương mặt Kim Duyên thoáng ửng đỏ, cả người không tự giác được mà run lên, chầm chậm khép hờ đôi mắt.

Hai cánh môi nhẹ nhàng áp lên nhau, cảm nhận được sự run rẩy của đối phương cùng hương hoa lan tỏa. Khánh Vân xoay người lại áp Kim Duyên lên một thân cây, chiếc lưỡi ma mãnh lướt qua hai phiến môi mềm, đôi khi mút nhẹ một cái. Không giống như những nữ nhân khác, Kim Duyên không bao giờ trang điểm, mỗi lần hôn môi đều không cảm nhận được hương vị phấn son nồng nặc, chỉ có mùi hoa tử đinh hương nhàn nhạt trên hai cánh môi tản ra.

Kim Duyên giữ lấy vai áo của Khánh Vân, run rẩy đón nhận nụ hôn của nàng ấy, gương mặt phiếm hồng một mảng. Đây cũng không phải lần đầu tiên các nàng hôn môi, nhưng đây lại là lần đầu các nàng hôn nhau ở chốn đông người như vậy, tránh không khỏi ngượng ngùng cùng khó xử. Nhưng thần trí của Kim Duyên rất nhanh bị nụ hôn của Khánh Vân cuốn đi mất, hoàn toàn đắm chìm trong vòng tay cùng nụ hôn ngọt ngào ấy.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá xanh, dưới dàn dương liễu, một đôi tình nhân quấn quít không rời...

. ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip