- anh thấy em giỏi không~
Đương nhiên là em của anh cái gì cũng giỏi rồi, Lưu lão đại cũng không keo kiệt mà giơ ngón tay cái.
- giỏi~
Thằng bé được khen lại càng hăng máu, lại vác gậy đi đập chuột tiếp.
- anh qua đây làm gì?
Vẻ tươi cười dịu dàng vụt tắt, Lưu Vũ mặt lạnh tanh liếc nhìn Tư Mệnh đang có ý đồ xáp lại gần mình. Trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một cục đá. Tư Mệnh cũng biết thứ đó là dành cho mình nên cũng thôi không giở trò, ngoan ngoãn ngồi thẳng.
- đương nhiên là đến chơi với bé đáng yêu rồi~ em không hoan nghênh sao?
- không! mau cút đi đánh quái vật đi.
-quá đáng quá đi~
Lưu Vũ bên này còn đang bận đuổi người thì phía đối diện vang lên tiếng va đập, Lương Dự đã bị cái đuôi vừa mới mọc lại của đại xà quất bay.Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, ghét bỏ xách hắn ta ném về phía Lưu Vũ rồi đi hỗ trợ Cam Vọng Tinh.
Nó linh hoạt tránh được hai cái đầu khổng lồ đang cùng lao đến, mọi người chỉ kịp nghe được tiếng rồng ngâm khi đao rời vỏ thì
đao trong tay Trương Gia Nguyên đã thẳng một đường từ bụng rắn rạch xuống, lộ ra nội tạng đen sì cùng tiếng gào vì đau đớn của đại xà. Cam Vọng Tinh nhanh như cắt chớp lấy thời cơ chặt đứt liên tiếp bốn cái đầu của con rắn lớn, ngay khi chúng nó rục rịch muốn mọc trở lại thì Trương Gia Nguyên cũng tung người bay lên, một trái một phải cùng Cam Vọng Tinh chém đứt lìa bốn cái đầu còn lại.
Bát Kì Đại Xà ầm ầm đổ xuống. Vô số Ngạc Quỷ cùng rắn độc bị hình thể to lớn cùng nọc độc túa ra từ bụng rắn giết chết.
Một cái đầu rắn văng xa xa còn suýt chú nữa đập trúng Patrick đang hưng phấn đập chuột ở bên kia, nó ghét bỏ đá cái đầu sang một bên rồi nói với Trương Gia Nguyên đang thu đao.
- Nguyên ca anh không thể nào nhẹ nhàng một chút sao?
- không thể.
Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Lưu Vũ, cúi đầu để anh lau đi tro bụi dính trên mặt. Thằng bé bĩu môi.
- Vũ ca, mặt em bẩn~
- rồi rồi.
Lưu Vũ không thể nào từ chối đứa nhỏ cao kều luôn mang bộ dạng lạnh lùng này làm nũng với mình được, dùng khăn lụa sạch sẽ tỉ mỉ lau vết bụi trên má Trương Gia Nguyên.
- Bát Kì Đại Xà vốn yếu như vậy sao? Dù gì thì nó cũng là đại yêu trong thần thoại mà nhỉ?
Trương Gia Nguyên dụi má vào lòng bàn tay Lưu Vũ, nheo mắt lười biếng nói.
- chắc là hàng giả thôi, thứ này quá yếu, trước đây em đã từng thấy Lưu Chương chiến đấu với một con Bát Kì Đại Xà rồi, nó mạnh hơn mà cũng xảo quyệt hơn con này rất nhiều.
Lưu Vũ nhìn lướt qua xác con mãng xà trên đất, vô tình trông thấy được mặt đất bên dưới nó hơi lún xuống, chậm rãi kéo con rắn lớn vào trong đất. Cậu nheo mắt, nhạy cảm phát hiện ra mỗi lần xác con rắn bị kéo vào trong đất thêm một chút thì Độ ẩm của con đường cũng ngày một tăng cao.
Còn đang bận suy nghĩ thì bị tiếng nói lảnh lót cắt ngang.
- mặt tôi cũng bị dính bụi này, bé đáng yêu lau cho tôi với~
Tư Mệnh vừa mới đóng băng một Ngạc Quỷ, không chút xấu hổ chìa cái mặt trắng trẻo sạch sẽ của mình về phía Lưu Vũ. Bàn tay vẫn còn vương lại hơi ấm từ Trương Gia Nguyên của cậu thoáng run rẩy, cố gắng lắm mới kiềm lại xúc động muốn một phát tát bay cái mặt xinh đẹp nhưng vô sỉ kia.
- nè nè, bẩn chỗ này nè- CẬU LÀM CÁI GÌ ĐẤYYYYY?
Tiếng nói lảnh lót đã bị thay bằng tiếng gào thét muốn xé tan màn đêm, mức độ huỷ diệt ngang ngửa với tiểu Cửu khi phát hiện bánh của anh bị ai đó ăn vụng.
Patrick không biết đã quay lại từ khi nào, nó còn đang buồn bực vì Lưu Vũ ca của mình bị Trương Gia Nguyên chiếm tiện nghi thì lại bắt gặp cái tên không biết sống chết Tư Mệnh này định giở trò, cậu nhóc quệt một tay đầy bùn đất trên tường, bẹp một cái bôi đầy lên bên má đang chìa ra với Lưu Vũ của Tư Mệnh. Nghe thấy tiếng rít gào cũng chỉ tỉnh bơ đáp.
- tay tôi bẩn, anh muốn để Vũ ca giúp cho mà, dính thêm chút bẩn nữa có là gì?
Tư Mệnh tức không nói nên lời, nên biết ngoại trừ Lam Tư và Lưu Vũ thì hắn cũng là một kẻ vô cùng thích sạch sẽ, cái mặt bị trét đầy bùn đất đen sì này khiến cho Tư Mệnh muốn phát điên.
Hắn đột nhiên muốn giết người.
- nào nào bình tĩnh, để tôi lau cho anh.
Lưu Vũ nhịn không được bật cười, ôm mặt Tư Mệnh quay sang đối diện với mình, cẩn thận
dùng khăn ướt lau đi vết bẩn trên gương mặt còn đang nhăn nhó, thật ra Patrick chỉ bôi có một chút đất lên thôi, tên này vì quá ưa sạch sẽ nên mới bị nhóc kia lừa.
- đừng tức giận.
Tư Mệnh đối diện với tiếu dung xinh đẹp như
sáng bừng lên vì nụ cười rực rỡ kia liền im bặt, chút oán hận cỏn con vì bệnh sạch sẽ cũng biến mất tăm.
Thôi thì, bẩn một chút cũng không sao. Bé đáng yêu cười nhiều lên một chút.
- Pai Pai, em với Nguyên nhi đi kiểm tra một chút, cái xác rắn kia có phải đang bị con đường này nuốt chửng hay không?
Lưu Vũ vừa lau mặt mèo cho Tư Mệnh vừa nói với hai đứa nhỏ phát hiện của bản thân, Tư Mệnh thấy thế cũng liếc mắt nhìn xác vụn của Ngạc Quỷ và rắn rết trên nền đất, phát hiện ra hình thể càng to lớn thì càng chìm vào trong đất nhanh hơn. Hắn cũng nhạy bén nhận thấy mùi tanh nồng giống như bốc lên ngày mưa đã bị thay bằng mùi tanh thoang thoảng của máu.
- bé đáng yêu à, chúng ta cần chạy khỏi con đường này. Lam Tư! Giải quyết nhanh lên!
Tư Mệnh nói nhỏ với Lưu Vũ rồi gọi Lam Tư, anh ta cũng vừa đúng lúc giải quyết xong con Ngạc Quỷ cuối cùng, bên kia Vệ Trang, Hồng Xà và một người vừa của Âm Dương gia cũng vừa vặn làm thịt con Mãng Xà còn lại. Âm Thao trông thấy sắc mặt hai người ngưng trọng liền biết tình hình không ổn, hỏi.
- có phát hiện gì sao?
- ừm, trong số các người ai có thể bay?
Lưu Vũ thoáng gật đầu rồi hỏi, những người còn lại hai mặt nhìn nhau. Có người nói họ có thể ngự kiếm, có người có thể bay, còn có pháp khí phi hành, người áo đen có hoa văn trạm trổ nửa mặt lặng lẽ để lộ ra đôi cánh.
- Cậu phát hiện ra điều bất thường gì rồi, đừng có úp mở nữa?
Trần Minh không nhịn được nói, đột nhiên ánh mắt va phải Patrick cũng đang nhìn mình, đôi mắt đen tuyền không chút gợn sóng nhưng lại khiến cho cậu ta sởn cả tóc gáy, có cảm giác ớn lạnh như bị dã thú nhìn chằm chằm. Đến khi Trần Minh ngậm miệng trốn sau lưng Hồng Xà thì Patrick mới thu tầm mắt. Mà Lưu Vũ thì không rảnh để ý đến cậu ta, cậu chỉ vào cái xác của con rắn khổng lồ đang dần chìm vào đất.
- lập tức mang những người khác rời khỏi con đường này, nó đang muốn một ngụm nuốt sạch chúng ta.
- sao cơ?
Tiết Thanh khó tin nhìn về phía đại xà đằng sau, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
- không ổn rồi, Là Thôn Địa Ngẫu.
( một loại quái vật háu ăn cộng sinh cùng đất)
- mau, hai ba người một tổ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi con đường này!
Nhận thấy độ ẩm cùng nhiệt độ cũng ngày một tăng cao, Âm Thao cao giọng hô lớn, mọi người cũng nhanh chóng hành động. Tư Mệnh không một động tác thừa nhảy lên lưng Hồng Xà, mặc kệ tiếng chửi bới của đồng đội mà để hắn cõng theo mình bay lên không trung, Lam Tư ném Trần Minh cho thành viên có cánh trong đội còn bản thân thì đi cùng thuyền với Âm Thao và Tỉnh Lung, Âm Trạch Hà đi chung pháp khí hình con thuyền với Tiết Thanh, những thành viên của Ảnh và Bạch Dạ Hành, Âm Dương gia đều được xếp lên một con thuyền hoặc ngự kiếm, Hồ Diệp Thao và Louis ngồi trên con hạc giấy khổng lồ, Cam Vọng Tinh ngồi trên lưng một con thú một sừng có cánh, sóng vai cùng hạc giấy lao đi. Linh lực pháp khí có thể bay đều đồng loạt được lấy ra, cả bọn nhanh chóng vọt đi ngay khi con đường ẩm ướt đã nuốt được một nửa con Mãng xà.
- Ê!
Bên này Lưu Vũ còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Trương Gia Nguyên ôm eo bế lên, tung người nhảy vào không trung rồi đáp xuống bên cạnh Patrick, Nhóc đó gọi ra cây chổi thần thân yêu của nó, mang theo Lưu Vũ lẫn Trương Gia Nguyên rồi dùng tốc độ không khác gì bị chó rượt chạy khỏi con đường đang dần bị thu hẹp lại. Xác rắn đã bị nuốt đến hai phần ba, thấp thoáng đâu đó còn nghe được tiếng mắng to của Lưu Vũ.
- thì ra là em, Patrick sao em dám giấu chổi của anh?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip