LNTLA 47: Ăn cơm mềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trong phòng y tế, dưới sự yêu cầu cường liệt của bác sĩ và Duẫn Nhi, Đáo Hiện bất đắc dĩ phải cởi áo sơ mi để bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện.

Duẫn Nhi cũng không có tránh mặt, cô đứng ở bên cạnh giường bệnh, tỉ mỉ xem xét nửa người trên của cậu.

Cơ bắp cậu vô cùng cường tráng, nếu như ăn mặc bình thường có lẽ sẽ không nhìn ra được nhưng khi cởi áo ra có thể dễ dàng cảm nhận được từng bắp thịt săn chắc và cơ bụng sáu múi khoẻ mạnh, tuyến nhân ngư uốn lượn đến lưng quần bên dưới, nhìn qua vô cùng gợi cảm.

Thậm chí ngay cả nữ y tá trẻ tuổi đứng bên cạnh cũng không nhịn được sợ hãi than thầm, chỉ là một học sinh cấp 3 mà đã có dáng người như vậy, thật sự là hiếm thấy.

Vết bầm trên người Đáo Hiện so với trên mặt cậu có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều, ở bụng có, sau lưng có và trước ngực cũng có một khối bầm lớn.

Nhìn có chút doạ người, cô có thể tưởng tượng ra được tình hình chiến đấu lúc ấy có bao nhiêu kịch liệt.

Cô nghiêng mắt nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn nhiều thêm một chút, hình ảnh này thật sự khiến cho cô tiếp thu không nổi.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra thương thế trên người Đáo Hiện, sau đó dặn dò cậu: "Đều là những vết thương ngoài da, mỗi ngày bôi một ít thuốc mỡ là được."

Duẫn Nhi thực không yên lòng, hỏi: "Bác sĩ, anh ấy đi đánh nhau với người khác nên mới bị thương, bác sĩ xác định không thành vấn đề đúng chứ? Nội tạng bên trong có bị gì không? Có cần để cậu ấy đi xét nghiệm hay không?"

"Chỉ là vết thương ngoài da, nếu nội tạng có vấn đề thì bây giờ cậu ta cũng đã đứng lên không nổi."

Bác sĩ nhìn cô rồi nói với Đáo Hiện "Về sau đừng ra ngoài đi đánh nhau với người khác nữa, cậu nhìn xem, bạn gái cậu rất lo lắng cho cậu đó."

Đáo Hiện nghe được hai chữ "Bạn gái" thì cúi đầu, mỉm cười ngọt ngào.

Tâm tình Duẫn Nhi lúc này thật sự hỏng bét, dù đã nghe thấy bác sĩ nói cậu không có trở ngại gì nhưng khi nhìn những vết bầm tím trên người của cậu thì vẫn cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Lúc cậu khám xong, bác sĩ cũng nhắc lại một lần nữa, nếu mỗi ngày không thoa thuốc thì sẽ không thể khỏi hẳn.

Đáo Hiện đương nhiên không dám chậm trễ, thương tích trên người thì sao cũng được nhưng vết thương ở khoé môi thì phải mau chóng lành lại, nếu không thì cậu sẽ không thể đi dự tiệc cùng với Duẫn Nhi được.

Sau khi bác sĩ rời khỏi, trong phòng y tế lạnh như băng chỉ còn lại hai người.

Cậu không yên tâm, thật sự không dám nhìn vào mắt cô gái nhỏ, cậu nhẹ nhàng cầm áo lên chuẩn bị mặc vào thì Duẫn Nhi đột nhiên nắm lấy áo của cậu: "Anh chờ một chút."

Âm thanh của cô có chút rầu rĩ, mang theo giọng mũi dày đặc.

Cậu trơ mắt nhìn cô gái nhỏ ngồi xuống giường bệnh, cùng cậu mặt đối mặt, cô thu liễm tầm mắt, thoáng nhìn chằm chằm vào vết thương trước ngực của cậu.

"Đau không?"

"Đau cái gì chứ, hoàn toàn không có cảm giác."

Cậu chính là loại người thích sĩ diện, ngày đó bị đánh đến mẹ nó sắp thăng thiên nhưng lại kiên quyết không chịu thừa nhận.

Duẫn Nhi mở chai thuốc ra, nói: "Trước tiên phải thoa thuốc lên mặt, anh cúi đầu xuống thấp một chút."

Đáo Hiện nhìn ngón tay hồng nhuận của cô dính đầy thuốc mỡ, lúc này mới ý thức được, cô ấy muốn thoa thuốc giúp mình, nhất thời cậu có chút thụ sủng nhược kinh.

Duẫn Nhi nhìn thấy vẻ mặt choáng váng của người đối diện, cô không nói gì, chỉ đơn giản lấy tay ấn đầu cậu xuống, sau đó cẩn thận bôi thuốc mỡ lên khoé môi của cậu.

Đáo Hiện cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của thiếu nữ, một vòng, rồi lại một vòng chạm vào miệng vết thương trên khóe môi của mình.

Thuốc mỡ với hương vị bạc hà mát lạnh làm cho hơi thở của cậu có một chút gì đó dễ chịu.

Động tác của cô rất cẩn thận, rất sợ làm cậu bị đau, ánh mắt đen láy chuyên chú nhìn miệng vết thương trên khóe môi của cậu.

Đáo Hiện say mê ngắm nhìn đôi môi hồng nhuận của người con gái trước mặt, lại kìm lòng không được mà ghé mặt qua.

Liên tiếp bị hôn trộm hai lần, Duẫn Nhi tựa như một chú nai con phi thường nhạy bén, khi nhìn đến ánh mắt của cậu có chút không thích hợp, cô lập tức phản ứng nghiêng đầu tránh đi.

"Lý Đáo Hiện!"

Cậu dường như không sợ gì cả, bàn tay nhanh chóng đặt lên gáy cô, kéo cô ôm vào lòng.

Duẫn Nhi chống tay lên lồng ngực của cậu, ngăn cản hành vi đáng xấu hổ này lại.

"Anh còn như vậy, em liền mặc kệ anh!"

Đáo Hiện lúc này mới lấy lại tinh thần, lập tức buông lỏng cô ra, chớp chớp lông mi dài, tỏ vẻ ngây thơ: "Vừa nãy chỉ là anh muốn nhìn kỹ em một chút, không có ý định khác, em đừng suy nghĩ đen tối như vậy chứ?"

"..."

Tin cậu mới là quỷ!

Đáo Hiện nhìn cô gái nhỏ xấu hổ đến đỏ ửng hai má, tâm tình có chút sung sướng.

Duẫn Nhi dùng lực vỗ lên vết thương trên ngực của cậu, đau đến mức cậu phải rên rỉ lên một tiếng: "Em độc ác quá đó."

"Không làm vậy, anh ngoan ngoãn sao?" Cô tức giận nói: "Xoay người lại, bôi lưng trước."

Đáo Hiện ngoan ngoãn xoay lưng, cô đổ thuốc mỡ lên lòng bàn tay, sau đó thoa đều lên vết thương tím đen trên lưng cậu.

Những khối máu ứ đọng này vừa chạm đến vẫn sẽ có cảm giác, thân thể cậu theo bản năng mà giật giật, bất quá cậu cũng không nói gì.

Duẫn Nhi cảm nhận được sự đau đớn của cậu nên đã dừng lại một chút rồi mới tiếp tục bôi thuốc mỡ và thổi nhè nhẹ lên đó, giúp cậu giảm đau.

Nội tâm cậu có chút ngọt ngào và thoải mái.

"Em đột nhiên đối xử với anh tốt như vậy, anh có chút không thể thích ứng được."

Cô không thèm phản ứng, chỉ là ôn nhu thay cậu thoa thuốc mỡ, Đáo Hiện lại cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Bộ âu phục kia thật sự rất đẹp, nó được treo trong tủ kính, anh vừa đến đã nhìn trúng nó rồi."

"Anh sẽ không nghèo cả đời, em hãy tin anh, anh có thể làm mọi thứ để có thể xứng đôi với em."

...

Đáo Hiện cảm nhận được động tác của cô gái nhỏ phía sau bỗng nhiên dừng lại, cậu nghiêng đầu nhìn cô.

Cô gái cúi đầu, cắn chặt môi đến trắng bệch, dưới những sợi tóc mái, hai mắt cô nhắm lại, nước mắt ứ đọng nơi khóe mắt, dinh dính lên hàng mi cong dài.

Bả vai cô run rẩy, cực lực đè nén để không phải khóc thành tiếng.

Nội tâm cậu nổ tung, tan nát đến đau lòng.

Bàn tay cô còn đặt lên bả vai cường tráng của cậu, cô hít thở sâu, tiếng nức nở lập tức vang lên khiến cho cô bị sặc, Duẫn Nhi vội ho khan hai tiếng, sau đó mới quay mặt qua nơi khác.

Đáo Hiện không nhịn được, cậu xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai tay cậu nắm chặt lấy tay cô, kích động nói: "Anh chỉ nói bậy thôi, em đừng khóc!"

Duẫn Nhi dùng sức rút tay về nhưng cậu lại gắt gao giữ chặt, không có buông ra.

"Duẫn Nhi, anh sẽ không bao giờ nói những lời này nữa, có được hay không?"

Cậu cho rằng Duẫn Nhi là vì lời nói của mình mà khóc, kỳ thật cũng không phải, cô vốn đã nhịn rất lâu, chỉ là trong nháy mắt đó chợt bạo phát mà thôi.

Trùng sinh trở về, cô chưa từng thực lòng rơi một giọt nước mắt, bởi vì nước mắt cũng chẳng có ít lợi gì cả, đó chỉ là vũ khí của một kẻ yếu thế.

Cô muốn trở nên thật mạnh mẽ, bởi vì mạnh mẽ chắc chắn sẽ không rơi nước mắt.

Nhưng khi cô nhìn những thương tích trên người Đáo Hiện, tất cả bi thương và ủy khuất của kiếp trước đến kiếp này bỗng nhiên xông thẳng lên đầu, cô rốt cuộc cũng không chịu nổi.

Đáo Hiện nào biết được suy nghĩ trong lòng cô, cậu chỉ cho rằng lời nói của mình đã làm cho cô phải khóc, cậu bận rộn dùng ống tay áo thay cô lau nước mắt trên mặt, đau lòng đến mức mày cũng nhăn lại thành núi.

Duẫn Nhi khóc một lúc rồi mới thu lại cảm xúc, cô kéo cậu ngồi lên giường, tiếp tục dùng thuốc mỡ bôi lên vết thương cho cậu, một lời cũng không nói.

Đáo Hiện buông mắt nhìn cô gái nhỏ.

Đôi mắt cô ửng hồng, hàng mi dài còn đọng lại nước mắt, hơi thở cũng vô cùng nặng nề.

Đáo Hiện lấy khăn tay từ trong balo đưa tới trước mặt cô, săn sóc hỏi: "Em có muốn hỉ mũi hay không?"

Duẫn Nhi đánh mạnh vào lòng bàn tay cậu làm cho chiếc khăn rơi xuống sàn, không biết cậu nghĩ đến cái gì nữa, kết quả vẫn là không thể nhịn cười.

Nói cái quỷ gì không biết?

Cậu thấy cô nở nụ cười, tâm tình rốt cuộc cũng thoải mái một ít, cậu nắm lấy tay cô, đặt nó lên lồng ngực của mình.

"Duẫn Nhi, em có phải đang đau đang lòng thay anh?"

Cô không nói gì, tay cô chậm rãi di chuyển, vỗ về lồng ngực đầy vết thương tím bầm của cậu, cách làn da nóng cháy và căng chặt, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của cậu đang nặng nề đập loạn từng hồi.

"Về sau, cậu không cần đi đánh quyền nữa." cô nói những lời này hết sức nghiêm túc, cô cắn răng lặp lại từng chữ: "Không – được – đi –."

Đáo Hiện buông tiếng thở dài: "Hiện ca của em muốn đi kiếm tiền mà."

Duẫn Nhi thu liễm ánh mắt, mím chặt môi, đôi mắt chăm chú nhìn vào vết thương trên ngực cậu: "Đáo Hiện, em sẽ nuôi anh."

Cậu bị bốn chữ "Em sẽ nuôi anh" làm cho tức cười, cậu cúi đầu cười rất lâu, cười đến vết thương trên người phát đau, nhưng cậu vẫn là không thể nhịn được.

Tiểu nha đầu này... Đừng đùa chứ?

Bất quá khi cậu nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng, đầy nghiêm túc của cô, một chút cũng không có ý định đùa giỡn, ý cười trên khóe miệng cậu có chút cứng đờ.

Thật lâu sau, Đáo Hiện trầm thấp lẩm bẩm: "Thật?"

Này mẹ nó là sự thật sao?

"Lâm Duẫn Nhi, em có biết mình đang nói cái gì hay không?"

Đây là lần đầu tiên cậu gọi thẳng tên họ của cô.

"Em sẽ nuôi anh."

Đáo Hiện nhếch miệng cười: "Chính em là ốc mà còn không thể mang nổi vỏ ốc, vậy em lấy cái gì mà nuôi anh?"

Duẫn Nhi nghiêm túc đáp: "Anh chỉ cần học hành cho đến nơi đến chốn, có thể đậu trường đại học tốt hay không cũng không quan trọng. Em... Em sẽ cố gắng trở thành người thừa kế của tập đoàn Lâm Thị!"

Lời này vừa nói ra, không chỉ là cậu mà ngay cả bản thân Duẫn Nhi cũng có chút kinh ngạc.

Cô chưa từng nghĩ đến muốn cùng chị em trong nhà tranh đoạt cái gì, bọn họ có tranh đấu gay gắt như thế nào đi chăng nữa cũng không có chút quan hệ nào với cô.

Ước nguyện ban đầu của cô là muốn dựa vào chính sức lực bản thân mình, rời khỏi cái gia đình hút máu kia.

Trở thành người thừa kế của tập đoàn Lâm Thị, vốn là một con đường khác, một con đường khác biệt hoàn toàn với cuộc sống hiện tại của cô.

Duẫn Nhi không biết vì sao lại nói ra những lời này, phải chăng đó là những hạt giống trong lòng, giờ khắc này lại phá đất nảy mầm lên? Cô vì dã tâm của chính mình mà cảm thấy khó có thể tin tưởng.

Trở thành người thừa kế, cô có thể thay đổi vận mệnh của mình, thay đổi vận mệnh của Đáo Hiện, cô có thể cùng cậu trải qua một cuộc sống tốt hơn.

Nhưng nói dễ mà làm được mới thật sự khó, tập đoàn Lâm Thị có vô số chi nhánh, chị em nổi bật trong nhà cũng chiếm không ít, con đường này nhất định là... Lưỡi đao dính máu.

Mẹ kiếp, cậu choáng váng rồi.

Duẫn Nhi ngượng ngùng cầm chiếc áo vò lại ném vào mặt cậu: "Cậu mặc vào trước đi."

Đáo Hiện kinh ngạc cầm lấy chiếc áo sơ mi, sau đó nhìn cô, có chút vui sướng, không thể tin nói: "Mẹ nó, không phải là em muốn gả cho anh đó chứ?"

Duẫn Nhi không thèm nhìn cậu, xoay lưng lại: "Anh mới mấy tuổi mà muốn cưới vợ hả?"

Đáo Hiện nhanh chóng mặc áo vào, lại lôi kéo tay áo của cô: "Anh không nghĩ sẽ cưới vợ nhưng anh muốn cưới em."

"Này." Duẫn Nhi đỏ mặt hất tay của cậu ra: "Anh, đứa trẻ này, đầu óc bị gì thế không biết, toàn nghĩ đến những chuyện không đứng đắn."

Ý cười trên khóe miệng cậu dần dần lan tràn, cậu kéo Duẫn Nhi đến bên người, cả hai cùng ngồi xuống, cậu biết cô da mặt mỏng, vì thế nên không hề nói gì cả.

Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi lất phất qua màn sa mỏng, ánh sáng xuyên qua từng khe hở của cửa sổ chiếu vào phòng, không khí xung quanh là một tầng nhu hòa ấm áp.

Trong phòng y tế tĩnh lặng, trái tim cả hai người cùng lúc đập loạn, bầu không khí dần dần có chút mập mờ khó nói.

Thật lâu sau, Đáo Hiện giống như đang nghĩ tới điều gì đó, cậu xoay đầu nhìn cô, không thể tin nói: "Anh con mẹ nó có phải biến thành một người đàn ông thích ăn cơm mềm?"

Duẫn Nhi hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, đứng dậy bỏ đi.

Thích ăn hay không ăn thì mặc kệ cậu.

**

Bên cạnh cửa sổ trong phòng học, Tương Trọng Ninh thấp thỏm ló đầu ra bên ngoài nhìn Đáo Hiện đang bình tĩnh bước lại gần.

Áo khoác được cậu đặt lên vai, khẩu trang cũng lười đeo, con ngươi buông xuống, khoé môi ứ máu nhếch lên tia cười quỷ dị, không biết là đang tưởng tượng đến chuyện vui vẻ gì.

Tương Trọng Ninh thấp thỏm lên tiếng gọi: "Hiện ca, không có việc gì chứ?"

Đáo Hiện không thèm để ý đến cậu ta, cậu tỏ ra cao quý lãnh diễm bước vào phòng học, như thường lệ lấy sách tiếng Anh ra đọc.

Nhìn rất nhiều từ vựng trong sách, khóe môi cậu lại cong lên.

Tiểu nha đầu này, lông mọc còn chưa đủ mà đòi nuôi cậu sao?

Tùng Dụ Chu gục mặt xuống bàn, nhìn người nọ ngồi ở nơi đó mỉm cười quỷ dị, khóe miệng cậu ta giật giật, Đáo Hiện đây là...

"Đúng rồi, một thời gian ngắn nữa, có lẽ tôi sẽ không đến phòng quyền anh."

Hai người họ kinh ngạc nhìn cậu.

"Cái gì? Không đi?"

"Thật hay giả?"

Đáo Hiện cầm quyển sách trong tay, thuận miệng nói: "Duẫn Nhi không cho tôi đi, lại nói, sắp phải thi giữ kỳ, tôi phải ôn tập."

Hai người dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn, bọn họ cảm thấy mẹ đó đây là gặp quỷ.

Tương Trọng Ninh khó hiểu hỏi: "Không phải đâu, Hiện ca, cậu đùa thật ư? Vì chuyện thi giữa kỳ mà cậu không đi đánh quyền nữa?"

Tùng Dụ Chu nói: "Đúng là đầu heo, trọng điểm là ở câu trước đó, đồ ngốc!"

Tương Trọng Ninh nhớ lại: "Duẫn Nhi không cho tôi đi?"

Nhìn biểu tình ngọt ngào, thiếu đòn của Đáo Hiện, bọn họ hình như đã nhận ra được cái gì đó.

"Hai người như vậy thì tốt rồi!"

"Ừ."

Tương Trọng Ninh hô lớn: "Thì ra trò chơi này đều là khổ nhục kế."

Tùng Dụ Chu sáng tỏ nói: "Vẫn là Duẫn Nhi trong lòng có Hiện ca, nếu là cậu dùng khổ nhục kế, thử xem có người nào phản ứng lại với cậu không?"

Tâm tình Đáo Hiện tương đối sung sướng, tùy ý mắt nhắm mắt mở để cho hai người bọn họ chọc cười, cũng không có tức giận, cậu nhìn ra bầu trời xanh ngắt bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:

"Là cô ấy thương tôi."

Chính cô ấy còn bảo muốn nuôi cậu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip