Phiên ngoại: Vân Sơn Thiên Vạn Trọng (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Phiên ngoại: Vân Sơn Thiên Vạn Trọng

Tạ Doãn tỉnh lại là vào lúc nghe được tin tân triều cải nguyên (*) ngày đó.

(*): đổi niên hiệu.

Cải nguyên cũng không phải bởi vì Triệu Uyên chết rồi. Ông ta hiện giờ đã yên tâm thản nhiên làm một Hoàng đế bù nhìn, mọi việc đều ném cho Phạm Nhàn xử lý, không còn cùng hắn diễn vở kịch phụ từ tử hiếu nữa, chuẩn bị qua hai năm liền sẽ công bố thoái vị, Phạm Nhàn còn có thể cho ông an hưởng tuổi già. Cho nên càng được sống thoải mái thì thân hình càng béo mập, trong thời gian ngắn vẫn chưa chết ngay được.

Cải nguyên là bởi vì hoàn triều cố đô, Đại Chiêu cuối cùng cũng có thể cao đầu hãnh diện, đại xá thiên hạ. Ngôn Băng Vân nhận được thư liền bắt đầu ngồi trước giường đọc cho Tạ Doãn nghe. Trong thư Phạm Nhàn viết nhảm cả một tràng, những chuyện lớn nhỏ trong triều đều kể vào, vẫn còn muốn Ngôn Băng Vân hồi triều giúp hắn đấu với Trần Bình Bình. Ngôn Băng Vân cũng lười xem, chọn nhặt tin nào quan trọng để đọc cho Tạ Doãn nghe, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mắt của Tạ Doãn đột nhiên mở ra.


Ngôn Băng Vân lập tức đứng bật dậy, không biết thế nào lại giẫm vào áo choàng của mình. Tiểu Ngôn đại nhân võ công cái thế vậy mà lại mất thăng bằng, nghiêng ngả ngã thẳng xuống giường.

Y nhất thời không dám nói lời nào, sợ là mình đang nằm mơ. Cẩn thận từng li từng tí nắm tay Tạ Doãn đặt lên gò má của mình, cảm thấy bàn tay kia ấm thì ấm nhưng không có chút lực đạo nào, mềm mềm buông thõng xuống. Lực tay Ngôn Băng Vân không có nặng nhẹ, giống như có thể bóp nát tay hắn, nhưng Tạ Doãn vẫn không có chút phản ứng nào, giống như không cảm nhận được gì.

Ngôn Băng Vân thử thăm dò gọi hắn: "Tam ca?"

Tạ Doãn không nhúc nhích, ánh mắt lại nhìn y.

Ngôn Băng Vân lại nói: "Tam ca, nếu ngươi có thể nghe thấy thì nháy mắt một cái nhé."


Tạ Doãn ngừng một hồi lâu, sau đó động tác chậm chạp, nhưng chắc chắn là hắn đã nháy mắt một cái.


Ngôn Băng Vân cuống đến mức nhảy lên, chạy ra án thư nâng bút lên gửi hồi âm cho Phạm Nhàn. Đầu tiên là viết rồng bay phượng múa bốn chữ "Đã tỉnh, mau tới", sau đó lại nghĩ tới Tạ Doãn. Y lại nhanh chạy về, hỏi hắn có khát không, chợp mắt. Có đói bụng không, không chớp mắt. Ngôn Băng Vân liền mang nước tới, nâng đầu Tạ Doãn để y đút nước cho hắn. Hắn dường như không dễ nuốt lắm, hơn phân nửa số nước đều chảy ra ngoài. Trong mắt Tạ Doãn rốt cuộc cũng có một chút thần sắc, tựa hồ như đang cáu gắt, rất không vui với bộ dáng hiện tại của mình. Ngôn Băng Vân kiên nhẫn xoa tay hắn, tự ngậm nước vào miệng rồi đút từng ngụm cho hắn. Chỉ đút chừng hai lần, Tạ Doãn liền nhắm chặt mắt lại. Ngôn Băng Vân hiểu ý của hắn, đặt hắn nằm xuống rồi lại chạy đi viết thư.

Một phong thư viết vô cùng dài dòng. Ngôn Băng Vân xuất thân là tình báo, am hiểu nhất là tóm tắt trọng điểm trong mớ lộn xộn bằng hai, ba câu, nếu có thể tóm tắt trong ba câu y tuyệt đối sẽ không nói nhiều. Hiện giờ không hiểu vì sao lại viết rõ chi tiết hắn tỉnh lúc nào, sau khi tỉnh lại thì thế nào, có khát không có đói bụng không có đau chỗ nào không đều báo cáo hết ra. Phạm Nhàn đọc được mà đau cả đầu, mà thư hắn gửi liên quan đến triều chính thì Ngôn Băng Vân lơ đi coi như không nhìn thấy, cũng chưa từng hồi âm lấy một chữ. Khắp trang giấy đều là "Ngươi mau tới đây, nếu ngươi không rảnh thì kéo Phí Giới tới".


Phí Giới đi một đường từ Bắc đô đến Đoan Thủy, chạy chết ba con ngựa mới tới nơi, sau khi đến ngay cả nước bọt Ngôn Băng Vân cũng không cho ông nuốt, liền đẩy ông đi bắt mạch cho Tạ Doãn.

Phí Giới mở miệng hùng hùng hổ hổ oán trách, tốt xấu gì cũng là đồng liêu, Ngôn đại nhân cũng quá bạc tình bạc nghĩa đi. Một bên phái y đi nấu nước pha trà, một bên bắt mạch cho Tạ Doãn. Kết quả là vừa chạm đến mạch cũng không buồn uống nước trà nữa, chỉ tấm tắc thấy kì lạ. Những năm nay cho hắn uống thuốc, lấy ngựa chết làm ngựa sống cho Tạ Doãn vậy mà thật sự có chút tác dụng, cộng thêm Ngôn Băng Vân ngày ngày cho hắn ngâm trong suối nước nóng, lại vận công cho hắn, cơ thể của Tạ Doãn cơ hồ đã không còn dư độc của Mạnh Nga Thảo. Chỉ là bởi vì nằm quá lâu, cần chút thời gian để khôi phục.

Phí Giới ở lại hai ngày, sau khi xác nhận Tạ Doãn đã có thể nuốt thức ăn mới yên tâm rời đi, trước khi đi còn dặn dò Ngôn Băng Vân, đừng ép hắn nói quá nhiều, từ từ rồi sẽ ổn.

Khuôn mặt của Ngôn Băng Vân đột nhiên biến sắc, liên tục truy hỏi Tạ Doãn mở miệng nói chuyện lúc nào.

"Ngày đó ta đến đã nói rồi mà, ngay thời điểm ngươi đi nấu nước đó." Phí Giới ngỡ ngàng nhìn y, "Hắn vừa tỉnh lại là đã có thể nói chuyện, ngươi không nghe thấy sao?"


Ngôn Băng Vân chợt giật mình, y chưa từng nghe Tạ Doãn nói một chữ từ sau khi tỉnh lại.

Y muốn đuổi theo Phí Giới để hỏi Tạ Doãn đã nói gì, nhưng lại ân ẩn cảm thấy có chút khó xử, chần chừ nửa ngày, cuối cùng vẫn không hỏi ra được.


Là Tạ Doãn không muốn nói chuyện với y.


Ngôn Băng Vân chỉ coi như không có chuyện này, vẫn chăm sóc hắn không rời nửa bước, nhưng y cũng không nhiệt tình như trước, tựa hồ là cố ý quên cho hắn ăn uống. Nhưng Tạ Doãn không mắc mưu của y, sống chết không chịu mở miệng ra yêu cầu. Cùng lắm thì nhắm mắt giả chết, cuối cùng vẫn là Ngôn Băng Vân chịu thua, đành phải bưng đồ ăn và nước đến cho hắn. Trước kia Tạ Doãn bất tỉnh, không ăn cũng không uống, toàn bộ cơ thể đều nhờ vào việc vận chuyển chân khí để chống đỡ. Hiện giờ đã bắt đầu có thể ăn uống, liền không tránh được việc đại tiện tiểu tiện. Ngôn Băng Vân hoàn toàn không so đo, còn Tạ Doãn thì lại hận mình không thể chết quách đi cho rồi. Chưa được hai ngày hắn liền bắt đầu không chịu ăn uống, Ngôn Băng Vân và hắn bắt đầu đấu tranh bằng ánh mắt, cuối cùng vẫn phải dùng biện pháp cứng rắn cạy miệng Tạ Doãn ra đút thức ăn vào. Tạ Doãn tức giận trừng mắt với y, vẫn không chịu nói một chữ.

Ngôn Băng Vân rất nhanh đã quen với ánh mắt ấy của hắn. Y vẫn dùng cách cũ, múc một thìa cháo đút vào miệng mình sau đó cúi đầu cạy miệng Tạ Doãn ra. Y và hắn môi lưỡi triền miên, đầu lưỡi hữu lực quét qua răng hắn. Bọn họ giống như một loài chim sống gắn bó, mỗi miếng ăn đều qua lưỡi Ngôn Băng Vân trước, Tạ Doãn muốn kháng cự nhưng không có khí lực. Ngôn Băng Vân cho hắn ăn xong miếng cuối cùng nhưng vẫn lưu luyến không rời, giống như tiếp tục cọ sát môi hắn, tựa như một nụ hôn.


Cháo không nhạt chút nào, bởi vì Ngôn Băng Vân đã trộn thịt muối vào trong cháo. Y ngồi bên giường nói lải nhải liên miên với Tạ Doãn, nói năm đó hai người chúng ta trốn trong thành Hoa Dung rồi ở tạm trong khách điếm của bà chủ làm tương ấy. Ngôn Băng Vân đã sai người đi tìm —— đương nhiên cái này vẫn là nhờ Phạm Nhàn sai người đi, nhưng mà không tìm được. Y kể rất chi tiết cẩn thận, bởi vì nhiều năm chiến loạn, khách điếm ấy đã không còn ở đó nữa. Ngôn Băng Vân nói đây là y tự học cách làm, thử rất nhiều lần rồi, dù là cũng không được ngon cho lắm, không giống với hương vị trong trí nhớ năm đó của y. Đại khái có lẽ là bà chủ có một phương pháp bí truyền nào đó.

"Tam ca, Phạm Nhàn làm việc vẫn không đáng tin chút nào." Ngôn Băng Vân cho hắn uống thuốc xong, lại nhét một viên kẹo vào miệng hắn. "Chờ ngươi khỏe lại, chúng ta lại quay về tìm tiếp. Hiện giờ thiên hạ đã thái bình, nói không chừng bà chủ đã trở về làm nghề cũ rồi nhỉ?" Tạ Doãn hơi chuyển động trong mắt, xem như nhìn y một chút, vẫn như cũ không nói một lời.

Giọng Ngôn Băng Vân mềm nhũn hỏi hắn, giống như đang khẩn cầu: "Có được không?"

Tạ Doãn khó khăn mở miệng, đầu lưỡi nhô ra ngoài, viên kẹo trong miệng hắn rơi ra, xem ra là bị hắn nhổ đi.


Ánh mắt của Ngôn Băng Vân chợt ảm đạm.


Y im lặng ném viên kẹo rơi ra y phục của Tạ Doãn, lại không nói tiếng nào đi lấy nước lau người cho Tạ Doãn. Chuyện này mỗi ngày y đều làm, sớm đã thành thục rồi. Tạ Doãn chỉ nhắm mắt lại, coi như mình đã chết rồi, bước kế tiếp sẽ là đổi sang một bộ y phục mới cho hắn, sau đó tắt đèn nằm xuống.

Ngôn Băng Vân vẫn luôn cùng giường chung gối với Tạ Doãn. Thời điểm vừa tới Đoan Thủy, Ngôn Băng Vân đã không tiếc cái mạng này mà truyền nội lực cho Tạ Doãn, lòng bàn tay tương liên bảy ngày bảy đêm không dám tách rời. Vất vả lắm chân khí của Tạ Doãn mới ổn định thì y lại ngã xuống. Đoan Thủy không có người nào khác, Ngôn Băng Vân là tự cắn đầu lưỡi của mình để cố gắng chống cự, bởi vì y không thể ngã xuống, y mà ngã thì Tạ Doãn sẽ không có ai chăm sóc. Cứ như vậy chống đỡ mấy ngày, khí lực của Ngôn Băng Vân cuối cùng cũng khôi phục, lại thời thời khắc khắc lo lắng, nằm bên cạnh Tạ Doãn không dám chợp mắt, sợ rằng vừa mở mắt ra, người bên cạnh sẽ không còn thở nữa.

Mạng của Tạ Doãn như một cây nến tàn treo trước gió, Ngôn Băng Vân hận không thể thay cả huyết nhục trong người mình cho hắn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Chính là cứ nơm nớp lo sợ như vậy, bảo vệ hắn như giẫm trên lớp băng mỏng nhiều năm như vậy.


Ngôn Băng Vân đột nhiên dừng lại, y không thay y phục khác cho Tạ Doãn nữa. Tạ Doãn lõa lồ nằm ở nơi đó, rốt cuộc cũng phát giác ra có gì đó lạ lạ, Ngôn Băng Vân đỡ hắn dậy, đỡ thành tư thế nửa ngồi, đệm sau thắt lưng hắn hai cái gối mềm. Tạ Doãn vô thức mở mắt, đã thấy Ngôn Băng Vân nửa ngồi nửa quỳ bên giường, bắt đầu cởi y phục của mình.


Y không thổi tắt ngọn nến, cho nên Tạ Doãn thấy rất rõ ràng. Ngôn Băng Vân vẫn gầy như cũ, những vết thương cũ trên người đều đã dần dần mờ đi, nhưng vết sẹo vẫn đan xen chằng chịt. Có chút không đẹp lắm, tỉ như vết sẹo năm đó bị Thẩm Thiên Khu dùng sắt nóng dí lên, nơi đó vẫn đỏ sậm, dưới ánh nến khiến người khác càng kinh tâm. Qua vòng eo thon thả là tiết khố, y không thèm để ý chút nào, thoát y ngay trước mặt Tạ Doãn.

Tạ Doãn dứt khoát nhắm mắt lại.


Hắn biết Ngôn Băng Vân muốn làm gì, thần trí của hắn sớm đã khôi phục hơn so với những gì Ngôn Băng Vân nhìn thấy.

Ngay từ lúc ban đầu hắn đã có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh, nhưng tất cả đều đứt đoạn thành từng đoạn ngắn. Hắn giống như bị giam trong thân thể hoàn toàn không thuộc về mình, chậm rãi chắp vá những mẩu âm thanh, phỏng đoán chuyện gì đang xảy ra, người bên cạnh hắn là ai. Hắn rất nhanh đã nhận ra thanh âm của Ngôn Băng Vân, cũng cảm nhận được khí tức của Ngôn Băng Vân mỗi đêm nằm bên cạnh hắn. Ngôn Băng Vân thường xuyên đột nhiên choàng tỉnh vào lúc nửa đêm, sau đó đưa tay đi dò mạch đập của hắn, dò hơi thở của hắn, thấy hắn vẫn còn sống mới chậm rãi thở phào một hơi. Phần lớn thời gian y sẽ tiếp tục thiếp đi, nhưng vẫn sẽ lại gần hắn, chăm chú kề sát Tạ Doãn, cẩn thận chậm rãi gọi tên hắn.

Thậm chí có mấy lần y sẽ nắm tay Tạ Doãn để tự an ủi chính mình.

Tạ Doãn cảm nhận được, nhưng hắn không động đậy được. Lần trước thời điểm hắn trải qua nỗi thống khổ do Thấu Cốt Thanh phát tác, phảng phất như bị nướng trên đống lửa suốt nửa tháng, đau đến mức thần trí vỡ vụn thành từng mảnh. Khi đó hắn đã nghĩ vì sao hắn vẫn chưa thể chết một cách dứt khoát? Hắn không ngờ được là hắn vẫn còn có thể chống đỡ nhiều năm như vậy, cuối cùng là muốn được giải thoát thì tại tiến vào một địa ngục khác.


Mỗi lần một lần sống không bằng chết, đều là do Ngôn Băng Vân mang đến cho hắn.


Hắn biết Ngôn Băng Vân khẳng định cũng sẽ hận hắn, đại khái có lẽ là hận hắn không biết tốt xấu đi. Ngôn Băng Vân cũng là người, tục ngữ nói bệnh lâu trước giường cũng chẳng còn hiếu tử, huống chi quan hệ của bọn hắn có thể coi là cái gì.

Kì thật hắn chưa từng cần Ngôn Băng Vân chuộc lỗi thế này.


Tạ Doãn từ từ nhắm hai mắt, nhưng vẫn có thể nghe thấy được. Lúc đầu là tiếng thở dốc nhỏ xíu được Ngôn Băng Vân đè lại, sau đó là tiếng ma sát da thịt. Tạ Doãn không cần nhìn cũng biết y đang sờ đến chỗ nào, hắn không có cách nào không chế hai gò má của mình bắt đầu đỏ lên, cũng không có cách nào khống chế tiểu huynh đệ dưới thân đang chậm rãi phản ứng —— Lúc này hắn thậm chí còn có thời gian nghĩ, làm nam nhân cũng thú vị thật, thần trí vừa bình thường là nửa thân dưới cũng có thể động luôn.

Ngôn Băng Vân cũng nhìn thấy, Tạ Doãn nghe thấy y khẽ cười một tiếng, sau đó một đôi tay liền đưa qua, nắm lấy cự vật đã cứng ngắc giữa hai chân hắn.

Trong một nháy mắt ấy Tạ Doãn còn cho rằng mình có thể cự động luôn được. Nhưng hắn chỉ cảm giác toàn thân đều hung hăng giật một cái, thực tế vẫn là không động đậy được. Hắn rốt cuộc cũng không thể không mở mắt, nhìn Ngôn Băng Vân đã cúi đầu, há miệng ngậm lấy cự vật  đã dựng thẳng của mình.

Sự tê dại bên hông Tạ Doãn đột nhiên vọt thẳng lên đỉnh đầu, lồng ngực của hắn kịch liệt chập trùng hai lần, gương mặt tái nhợt có chút ửng hồng. Hắn rũ mắt nhìn xuống, Ngôn Băng Vân đã thả tóc ra, tóc dài xõa xuống đùi và bụng của Tạ Doãn, khiến hắn bỗng nhiên dâng lên bản năng muốn chạm vào mái tóc kia. Hắn đã cứng hoàn toàn rồi, Tạ Doãn bước chân vào giang hồ đã nhiều năm, chốn phong nguyệt cũng đã đi không ít, dâm từ diễm khúc cũng viết nhiều vô số, nhưng thật sự là vẫn giữ thân trong sạch, xưa nay chưa từng có ai làm chuyện này với hắn. Hắn cảm giác được mình đang chìm vào một nơi vô cùng trơn ướt ấm áp, hắn còn tưởng tượng nếu mái tóc này tản ra, hẳn là hắn có thể nhìn thấy đôi môi ươn ướt của Ngôn Băng Vân.

Chính hắn cũng đã từng thấy vật đó của mình, cũng không cảm thấy có gì đẹp, thế nhưng nằm trong miệng Ngôn Băng Vân lại cảm thấy rất khác. Hắn cảm nhận được Ngôn Băng Vân đang hôn mút dây dưa triền miên, chỉ cảm thấy nhịp tim ở lồng ngực đều sắp nổ tung. Hết lần này đến lần khác Ngôn Băng Vân không chịu buông tha cho hắn, đầu lưỡi quấn quanh cự vật không ngừng liếm láp, càng ngày càng ngậm lâu, thẳng đến khi không ngậm nổi nữa mới thở dài một hơi. Tạ Doãn chỉ nghe thấy "bo" một tiếng, thứ kia gắng gượng bắn lên miệng Ngôn Băng Vân, Ngôn Băng Vân ngẩng đầu nhìn hắn một chút, bên môi còn dính nước miếng cùng với chất lỏng màu trắng từ cự vật của hắn.

Tạ Doãn không nhắm mắt lại nữa.


Ngôn Băng Vân lại cười với hắn, có hơi lui về sau một chút, sau đó cũng mở rộng hai đùi của mình ra. Cái đó của y cũng sớm đã cứng rồi, vừa rồi y cầm cự vật của Tạ Doãn, Tạ Doãn cũng không có cách nào không chế tầm mắt của mình nhìn xuống, trông thấy y ưỡn mông lộ ra một điểm nộn hồng.

Mí mắt của Tạ Doãn khẽ rung hai lần.

Trong phòng này không có thứ gì trơn trơn cả, Ngôn Băng Vân biết thể nào cũng có, nhưng y không muốn phí công đi tìm. Y chỉ dựa vào bản năng, dùng ngón tay đã dính tinh dịch xoa vào nơi tư mật kia. Nơi đó quá chặt, y xoa nhẹ hồi lâu nhưng nó vẫn khít chặt như cũ. Ngôn Băng Vân có chút khó chịu nhéo thân thể một cái, không quan tâm nữa mà đâm thẳng một đốt ngón tay vào, sau đó phát ra một tiếng kêu rên từ mũi.

Đây không phải là đau, Ngôn Băng Vân chưa từng sợ đau. Ngôn Băng Vân không nói ra được, vật kia có phản ứng rất mạnh, lại mang đến cảm giác ngứa ngứa kì quái. Y không thể đẩy hẳn ngón tay vào trong, cửa huyệt tạm thời đã mềm mềm hơn, chặt chẽ quấn lấy tay y. Ngôn Băng Vân nhớ tới cảnh tượng lúc ở trong xe ngựa, ngón tay của Tạ Doãn vừa đụng tới, toàn thân y đều đã mềm nhũn. Y thậm chí không nhớ được Tạ Doãn đã làm thế nào, giống như người kia trời sinh đã hiểu thấu thân thể của y. Mà có lẽ là vì y chưa từng đối tốt với cơ thể này của mình, cho nên nó cũng sinh ra kháng cự với y. Một ngón tay ở trong của y khuấy hai lần, nhưng cửa huyệt vẫn như trạng thái ban đầu. Ngôn Băng Vân trầm thấp thở dốc một hơi, lại luồn thêm một ngón tay nữa vào, sau đó thật sự có chút thô bạo đâm vào.

Từ góc độ này của Tạ Doãn nhìn sang, có thể thấy khẩu huyệt đã thít đến trắng bệch, có chút tội nghiệp hút lấy ngón tay, xung quanh còn hơi ửng đỏ.

Tạ Doãn chỉ cảm thấy cự vật của mình đã căng cứng đến mức đau nhức.


Ngôn Băng Vân tự dùng ngón tay đút vào, y rất dùng sức, nhiều lần như vậy rồi mà vẫn không mở rộng ra được chút nào, giống như có thù với y vậy. Tạ Doãn nhớ trước đây hình như mình không có dùng nhiều sức như vậy, hắn cũng nhớ là địa phương ấy của Ngôn Băng Vân không sâu đến vậy, khi đó hắn chỉ cần cong ngón tay một chút là đã có thể tiến vào. Mà hắn chỉ vừa thoáng dùng sức, Ngôn Băng Vân đã không nhịn được tiếng rên rỉ hoan ái, vật đó của y cũng gắng gượng phun ra tinh dịch. Có lẽ là Ngôn Băng Vân cũng đang nhớ đến cảnh tượng ấy, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ càng lúc càng không kiên nhẫn, y càng nóng nảy thì động tác của tay càng thô bạo, cửa huyệt đã bị y làm cho sưng lên phiếm hồng, chẳng bao lâu sau y đã dần dần rút ngón tay ra, còn mang theo chút ánh sáng của dịch thủy.

Lồng ngực của Ngôn Băng Vân phập phồng hai lần, triệt để rút ngón tay ra. Tạ Doãn thấy y bò về phía hắn hai bước, sau đó còn gảy cự vật đã cương cứng nóng bỏng đến không chịu nổi nữa của hắn. Y chống người lên, cứ như vậy vịn vào Tạ Doãn, để cự vật kia dần dần tiến vào thân thể của y.


Vẫn là quá chặt, Ngôn Băng Vân rên lên hai tiếng, tự mình chuyển động hai lần để thích ứng được với kích thước của Tạ Doãn. Bên trong của y sớm đã xuất ra xuân thủy, thuận theo động tác lên xuống của y mà chảy ra, thấm ướt nơi giao hợp giữa hai người. Y nén lại những tiếng rên theo động tác của mình, không nhịn được ngửa cổ lên, lộ ra vẻ kiều diễm khó tả. Nhưng y biết Tạ Doãn nhìn thấy, hắn vẫn luôn nhìn y và cự vật đang dần dần bị nuốt xuống của hắn, gắng gượng trượt qua vách huyệt từng tấc từng tấc, rốt cuộc cũng đụng phải địa phương mẫn cảm nhất, sống lưng Ngôn Băng Vân mềm nhũn, đột nhiên ngồi thẳng xuống, cự vật dựng thẳng kia đều bị nuốt vào hoàn toàn, lập tức đâm vào nơi sâu nhất. Ngôn Băng Vân cắn răng hô lên, chỉ cảm thấy thân thể như bị đâm thủng, đau đến mức sắp chết.


Ngay lúc này y nghe thấy trong cổ họng Tạ Doãn phát ra một thanh âm khó phân ý vị. Giống như rên rỉ, lại chỉ giống như thở dài.


Ngôn Băng Vân bắt đầu nói chuyện với Tạ Doãn. Kì thật lúc bọn họ ở cạnh nhau vẫn luôn là Tạ Doãn lải nhải nhiều hơn, khi đó Tạ Doãn vẫn chỉ là Đoan Vương, còn trong lòng Ngôn Băng Vân thì vẫn ghi nhớ ước định của Ngô Phí tướng quân ở Bắc đô, chỉ cảm thấy vị Đoan Vương điện hạ này phiền người chết đi được. Y nghĩ không biết có phải khi ấy Tạ Doãn đã nói nhiều quá, nói hết luôn lời trong đời này của hắn rồi, cho nên hiện tại mới không chịu mở miệng. Hắn không chịu mở miệng thì y phải mở miệng thôi.

Ngôn Băng Vân kiểm soát động tác lên xuống của mình, sau đó bắt đầu kể về những lần gặp gỡ của mình và Tạ Doãn.

Y không nhắc tới sự việc năm đó Tạ Doãn mười sáu tuổi kia, y đoán là có lẽ Tạ Doãn không muốn nhắc tới chuyện này. Vậy thì nói từ ngày đó y gặp Tạ Doãn trên sông Tẩy Mặc đi. Kì thật lúc ấy y không nhìn kĩ Tạ Doãn được mấy lần, bởi vì cảm thấy một lát nữa người này khẳng định là sẽ chết trong tay Thẩm Thiên Khu. Lại nói khi ấy hắn cà lơ phất phơ như vậy, y phục mặc cũng chẳng ra làm sao, chạy qua mấy ngọn núi như vậy, cả người phong trần mệt mỏi, thi triển công phu khinh công ra còn tự cảm thấy mình rất tiêu sái. Ngôn Băng Vân thì chỉ cảm thấy hắn khá quen, thật sự không nhớ  hắn chính là Đoan Vương.

Thân dưới của y ngày càng ướt át, xuân thủy cũng chảy ra theo từng lần ra vào. Ngôn Băng Vân dừng lại thở hổn hển hai lần, có thể là mệt mỏi. Phía dưới của Tạ Doãn thật sự quá cứng, mỗi lần cọ sát đều hung hăng thít lại, bên hông nhức mỏi không thôi. Ngôn Băng Vân cố ý di chuyển chậm lại, kéo dài sự tê dại này đến vô tận, hai cánh tay ôm lấy cổ Tạ Doãn, vùi mặt vào hõm vai Tạ Doãn. Tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với hắn.

Đây là lần đầu tiên y nói với Tạ Doãn mấy chuyện vụn vặt này.

Biệt viện này cũng không tính là nhỏ, Đoan Vương điện hạ ra tay rất hào phóng, mua một trạch tử lớn thế này, chỉ là không ngờ tới còn thuê vài người đến hầu hạ. Nhưng Ngôn Băng Vân thì không cần người hầu, từ trong ra ngoài đều là y tự mình dọn dẹp, cũng rất bận. Y còn nuôi cả gà nữa, mỗi ngày đều lấy trứng từ ổ gà đi, mấy con gà già còn mổ vào tay y. Sau đó y cõng Tạ Doãn đến suối nước nóng, trứng gà rửa sạch cũng ngâm trong suối nước nóng, thực sự nghe rất quen. Đây là Tạ Doãn đã nói cho y biết, có điều Tạ Doãn không ăn được, cuối cùng đều là một mình y tự ăn. Tạ Doãn ngủ mãi không chịu tỉnh, y cũng phải chuẩn bị cái gì để ăn, liền ra ngoài tìm thịt rừng, y thích nhất là bắt được hươu, như vậy thì một con có thể ăn được mấy ngày.

Y đã học được món thịt muối. Tiểu Ngôn công tử hai bàn tay không dính nước mùa xuân, ngay cả thời điểm cơ khổ không nơi nương tựa lúc trước cũng sẽ có người làm cơm cho y, hiện tại đều phải học từ đầu.

Nói một hồi, lại cảm thấy những lời mình nói rất vô nghĩa, liền bắt đầu kể những chuyện trong triều mà Phạm Nhàn viết trong thư cho Tạ Doãn nghe, hỏi hắn ngươi cảm thấy Triệu Uyên có thật tâm chịu an phận không? Y đương nhiên là không mong chờ vào việc Tạ Doãn sẽ trả lời. Vẫn không ngừng lại mà nói tiếp, Phạm Nhàn đã được đề vào tôn thất, hắn hiện tại không còn là Phạm Nhàn nữa, đường đường chính chính tên là Triệu Minh Thâm.

Ngôn Băng Vân nói đây chính là những gì ngươi muốn thấy phải không? Mỗi một bước ngươi đều đã hoàn thành. Điện hạ thật sự là tính toán không bỏ sót bước nào, nhưng ngươi chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình.

Thanh âm của Ngôn Băng Vân chợt thay đổi, y đã gấp đến cực điểm, nặng nề lên xuống mấy lần, xuân thủy ẩm ướt chảy ra rất nhiều. Toàn thân y đều run rẩy, dùng sức ôm chặt vai Tạ Doãn, rốt cuộc cũng trầm mặc một hồi, sau đó lại kịch liệt leo đến cao trào.


Y đã bắn lên bụng Tạ Doãn, thậm chí còn văng lên cả ngực hắn. Nhưng của Tạ Doãn vẫn cứng ngắc như cũ, cây côn nóng rực vẫn kịch liệt co rút trong vách huyệt, mặc cho y đã liều mạng lên xuống thế nào vẫn không chịu bắn ra.

Ngôn Băng Vân đột nhiên cười.

"Ngươi không biết đâu, thời điểm ngươi không tỉnh lại, Phạm Nhàn đã nói với ta không bằng tiễn ngươi đi một cách thống khoái." Y nhẹ nhàng nghiêng đầu, môi dán lên cổ Tạ Doãn, động mạch ở cổ cũng nảy lên qua hàm răng của y, "Ta đã đánh hắn một trận, hắn mới không nhắc đến nữa."


Nhưng có lẽ, Phạm Nhàn đã đúng.


Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng tách ra, nhìn thẳng vào mắt Tạ Doãn. Đây là lần đầu tiên y thấy một cảm xúc khác ngoài sự thiếu kiên nhẫn và hờ hững trong mắt Tạ Doãn. Ánh mắt của hắn bình thản hơn, thanh bạch giống như một mảnh hồ tĩnh lặng. Giống như lúc này hắn mới thật sự tỉnh lại.

Tạ Doãn thương xót nhìn người đang ở trên người hắn, bọn hắn vẫn huyết nhục tương liên như cũ.


Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng đưa tay che mắt Tạ Doãn lại, ngừng một lát, sau đó lại buông tay xuống, khoác lên cổ Tạ Doãn. Động mạch vẫn đập, máu trong người vẫn chảy, chứng minh Tạ Doãn vẫn còn sống.


Y nghĩ, từ lúc bắt đầu đáng lẽ ta không nên cưỡng cầu.


Ngôn Băng Vân đột nhiên hé miệng ra, hung hăng cắn lên cổ Tạ Doãn. Một cái cắn này vô cùng tàn nhẫn, dù là không cắn nát da thịt nhưng lại giống như dã thú cắn lên, còn dùng răng day day hai lần.

Y chỉ cần động thủ một cái liền có thể khiến Tạ Doãn ra đi thống khoái, cũng cho chính bản thân y được thống khoái, nhưng y không chịu, lại càng muốn cắn hắn, giống như muốn nuốt trọn Tạ Doãn. Tạ Doãn giống như muốn né tránh một chút, nhưng Ngôn Băng Vân không xác định được có phải do ảo giác của mình hay không.

Y chỉ cảm thấy trong cổ Tạ Doãn mơ hồ phát âm thanh, hậu huyệt của y vẫn đang ngậm chặt cự vật của Tạ Doãn, thậm chí là cắm vào nơi tư mật sâu nhất, khiến cho toàn thân y đều phát run. Cả người y căng cứng dùng lực, răng cũng đang dùng lực, hạ thân cũng dùng lực, cọ sát với biên độ cực nhỏ, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân để giữ Tạ Doãn. Y đột nhiên cảm nhận được cự vật trong thân thể kịch liệt giật một cái, sau đó bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể y.


Một chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy xuống từ miệng Ngôn Băng Vân, y đột nhiên cảm thấy miệng mình tràn ngập một mùi tanh nồng.


Ngôn Băng Vân như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nhìn thấy bên cổ Tạ Doãn đã bị y cắn cho chảy máu, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, vết thương mơ hồ khiến y không nhìn được rõ.


Tại thời điểm Tạ Doãn ngã xuống ngày ấy, máu của hắn hoàn toàn bị Thấu Cốt Thanh làm cho đông cứng, không chảy ra ngoài được. Ngôn Băng Vân không để ý vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vô thức muốn xuống khỏi người Tạ Doãn để đi tìm đồ xử lý vết thương cho hắn. Kết quả là vừa tách ra đã cảm thấy có một dòng nước ấm nóng chảy xuống đùi. Ngôn Băng Vân có chút cứng ngắc, y thấy Tạ Doãn đang rũ mắt nhìn xuống, nhìn về chất lỏng đặc quánh màu trắng như ẩn như hiện dưới chân y.


Sau đó y nghe được một thanh âm khàn khàn nhưng vẫn luôn quen thuộc.

"Không đau."


Ngôn Băng Vân tựa như vừa bị điện giật.


Tạ Doãn nhìn y, hữu khí vô lực lặp lại một lần, "Không đau."


Hắn không nói chỗ nào không đau. Nhưng Ngôn Băng Vân không tin, cắn thành dạng này rồi sao có thể không đau. Y luôn luôn làm hắn bị thương, lúc trước là vậy, hiện giờ cũng thế. Hai chữ này giống như đã hao tốn hết toàn bộ khí lực của Tạ Doãn, hắn rũ mắt xuống, không nói thêm bất kì lời nào nữa.

Ngôn Băng Vân ngẩn người một hồi, chậm rãi đứng thẳng lưng. Sau đó y nhanh nhẹn chạy xuống giường, kì thật trên người vẫn còn chút dinh dính cùng nỗi đau nhức ẩn ẩn, là vừa rồi đâm vào quá mạnh bạo, nhưng y không để ý chút nào.

Y chỉ tùy tiện khoác tạm y phục lên người, một lần nữa đi vắt khăn nóng đến lau sạch người cho Tạ Doãn. Xác thực là vết thương trên cổ Tạ Doãn không sao cả, mặc dù nhìn rất dọa người nhưng vết thương không sâu. Ngôn Băng Vân vẫn cẩn thận lau sạch cho hắn, lại đắp chăn lên cho hắn.

Làm xong hết thảy y mới đứng dậy, thấp giọng nói với Tạ Doãn một câu, "Ngủ đi."


Tối nay y định ngủ ở bên ngoài.


Tạ Doãn mở to mắt nhìn y, tích chữ như vàng nói lần thứ ba trong đêm nay: "Khát."


Ngôn Băng Vân đành đi lấy nước cho hắn, đỡ hắn ngồi dậy cho uống nước. Hiện tại hắn đã có thể tự mình nuốt, không cần Ngôn Băng Vân dùng miệng đút cho nữa.

Uống xong lại nằm xuống, Ngôn Băng Vân vừa dập nến đi, lại nghe thấy Tạ Doãn nhả ra một chữ trong bóng tối.

"Nóng."


"..."

Ngôn Băng Vân nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng lại quay lại vén chăn ra cho hắn, cầm tay Tạ Doãn đặt ra ngoài chăn: "Còn gì muốn phân phó nữa không?"


Không có. Tạ Doãn không nói gì nữa. Ngôn Băng Vân cũng không đứng lên nữa. Tay của y nắm lấy tay Tạ Doãn, không nhúc nhích.

Trong bóng tối, người kia nhẹ nhàng cử động ngón tay. Chỉ có một ngón, hắn chỉ có thể động đậy một ngón.


Nhưng Tạ Doãn vẫn nắm chặt tay Ngôn Băng Vân.

---------------------------

Quả nhiên ngoài BJYX thì cũng chỉ có Doãn Ngôn mới làm tôi soft đến mức này UwU

Tôi vừa xem qua qua mấy chương của p2 rồi, p1 thì toàn cãi nhau giận nhau các thứ xong p2 thì cứ đè nhau ra "làm" thôi =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip