Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Là một người ngoài cuộc Tống Tây Tử đem tất cả đều nhìn thấy rõ ràng.

Chỉ có người trong cuộc như Ưng Nhạc Thiên lại nhìn không ra.

Thành thật mà nói như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Tình ý trong ánh mắt Ưng Nhạc Thiên vốn là giấu không được, hắn chỉ cần tới gần Trương Hâm, tình tự hoàn toàn là vì Trương Hâm mà phập phồng, Trương Hâm hơi nhíu mày, biểu hiện của hắn giống như bị dao nhỏ chém lên người.

Y tá đến làm kiểm tra cho Trương Hâm đều phải dựa vào sự chuyên nghiệp được rèn luyện hàng ngày mới có thể chịu đựng được, nếu không liền đã sớm bật cười.

Trương Hâm còn nói đùa với các y tá rằng Ưng Nhạc Thiên là nội nhân* của hắn, hắn đều tùy tiện không quá để ý, y tá ở chỗ này thường chứng kiến sinh sinh tử tử phân phân hợp hợp, tình cảnh gì đều không mới lạ, huống chi là hai nam nhân hẹn hò, càng không phải là chuyện ly kỳ cổ quái.

(*Từ để chỉ người vợ)

Cho nên Ưng Nhạc Thiên phi thường để ý, hắn vẫn là không thể buông lỏng, còn luôn muốn che giấu chút gì đó. Có đôi khi luôn chú ý chăm sóc Trương Hâm, nhưng vẫn là bó tay bó chân. Hắn luôn che dấu mối quan hệ với Trương Hâm, nhưng mà làm sao có thể che giấu được.

Trương Hâm rất muốn nói với Ưng Nhạc Thiên, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, bọn họ cũng đều biết rồi.

Nói ra đoán chừng Ưng Nhạc Thiên sẽ tức giận, hắn liền phối hợp giả vờ không chọc thủng.

Trương Hâm nhân lúc Ưng Nhạc Thiên không chú ý, thoải mái mà nắm lấy cổ tay hắn.

Ưng Nhạc Thiên rất bất đắc dĩ, từ sau khi Trương Hâm tỉnh lại, cả người liền thay đổi, muốn nói chỗ nào thay đổi, chính là tính cách, một chốc liền giống như một lão hòa thượng nhập định, toàn thân lộ ra một loại hương vị thanh tâm quả dục đại triệt đại ngộ, một chốc liền lại biến thành đại nam hài, muốn có bao nhiêu không biết xấu hổ liền có bấy nhiêu không biết xấu hổ, còn thường lựa chọn một vài lời nói khiến cho người ta đỏ mặt, khiến cho người ta xuống đài không được.

Chỉ là có một thay đổi hết sức rõ ràng, chính là Trương Hâm luôn hữu ý vô ý mà cầm lấy cổ tay Ưng Nhạc Thiên, giống như cầm lấy cổ tay Ưng Nhạc Thiên, có thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn. Ban đầu Ưng Nhạc Thiên là không quen, hình ảnh như vậy luôn là vượt qua giới hạn bằng hữu, Ưng Nhạc Thiên không muốn quan hệ giữa mình mà Trương Hâm được cho ra ánh sáng ở trước mặt người ngoài.

Sau đó Trương Hâm mày dạn mặt dày không quản Ưng Nhạc Thiên là kháng nghị hay là bày ra sắc mặt không hài lòng, vẫn luôn nắm lấy không buông, Ưng Nhạc Thiên cũng tùy hắn, vài ngày trôi qua cũng đã thành thói quen, thói quen bị hắn nắm lấy cổ tay không buông.

"Các ngươi ổn định chút, đừng thể hiện tình cảm nữa, mọi người còn ở đây. Nơi này là phòng bệnh trong bệnh viện, bệnh nhân liền nên có bộ dáng của bệnh nhân." Tống Tây Tử là suy nghĩ cho đôi mắt của những người khác, vẫn là hảo tâm nhắc nhở hai người này.

Trương Hâm cười cười, "Ngươi nhìn không được có thể không nhìn a, liền nhìn sang chỗ khác không phải được rồi sao, còn nói chúng ta thể hiện tình cảm, là chính đôi mắt của ngươi nhìn loạn."

"Đúng rồi, Nhạc Thiên, ngươi liền cứ như vậy mà tha thứ hắn sao, nhưng đau khổ, vất vả ngươi đã nếm qua trước đây thì sao, ngươi vì hắn mà tiều tụy ưu thương, cũng không nhớ đến nữa sao?" Tống Tây Tử không muốn nhìn thấy gương mặt trương dương dương đắc ý của Trương Hâm, cho nên nàng không quên Trương Hâm hẳn là người nên nói một tiếng xin lỗi.

Trương Hâm nhìn Ưng Nhạc Thiên, Ưng Nhạc Thiên vỗ vỗ mu bàn tay Trương Hâm, "Ta sẽ nhớ rõ, ta là người thù dai, đem những chuyện lúc trước hắn có lỗi với ta, thiếu ta, hoàn toàn đều ghi tạc trong lòng."

Trương Hâm nghiêm túc nói: "Hoan nghênh đến báo thù."

"Chỉ như vậy liền tha thứ hắn?"

"Ta không có tha thứ hắn." Ưng Nhạc Thiên kiên định nói.

Tống Tây Tử không tin, thiêu thân lao đầu vào lửa, Ưng Nhạc Thiên nhất định làm lao về phía Trương Hâm.

Trương Hâm nói với Ưng Nhạc Thiên: "Về sau này sẽ sửa đổi, ngươi không thích điểm nào của ta, ta sẽ bắt đầu tự kiểm điểm, nếu như làm sai, ta sẽ sửa đổi, nếu như sửa đổi không được, ta cũng sẽ nói với ngươi, để ngươi tới giúp ta, đem những điểm không tốt kia đều từ bỏ." Thái độ kia, chính là đang nói ta muốn cùng một chỗ với ngươi. So với một Trương Hâm cố chấm không biết nhận sai trước kia là hoàn toàn khác biệt. Ưng Nhạc Thiên đều đang hoài nghi có phải là nhận lầm người rồi hay không.

"Ngươi làm sao vậy?" Này không giống Trương Hâm, Trương Hâm không phải loại người sẽ nói ra những lời này, càng không phải loại người sẽ bỏ xuống tôn nghiêm của mình, thừa nhận sai lầm, lại còn muốn sửa đổi sai lầm, Trương Hâm chính là loại người tự ngạo thậm chí trong mắt người khác là vô lại tự cho là đúng. Ưng Nhạc Thiên âm thầm lo lắng, nghĩ đến chút nữa đi ra ngoài nên tìm bác sỹ, hỏi một chút xem có phải Trương Hâm có bệnh tình gì mà hắn không biết hay không, lời nói của Trương Hâm, nghe như là những lời giác ngộ của một người sắp chết.

Trương Hâm từ trên nét mặt của Ưng Nhạc Thiên thấy được sự hoài nghi, hắn biết lúc trước bản thân là có bao nhiêu thất bại, thất bại đến mức cho dù hắn nói muốn sửa đổi, Ưng Nhạc Thiên vẫn còn chưa tin được.

Trách hắn, trách hắn. Nhưng mà vui mừng chính là ít nhất vào lúc này, hắn đã nhìn đến những hình ảnh kia, khiến cho hắn hoàn toàn giác ngộ, hắn sợ hãi những vết thương còn chưa xuất hiện trên cổ tay Ưng Nhạc Thiên, hắn vẫn còn có cơ hội thay đổi bản thân.

"Ta có thể nói với ngươi ngươi có những khuyết điểm gì." Nếu như Trương Hâm tự mình nói muốn sửa đổi, Ưng Nhạc Thiên liền rất thuận lý thành chương mà quở trách khuyết điểm của Trương Hâm, Trương Hâm, tùy hứng, tự đại, đối với người nhà bao dung vô điều kiện, đối với người bên cạnh lại yêu cầu hà khắc, độc miệng, đúng lý bất nhượng nhân*, còn có... Thoạt nhìn có vẻ như trong lòng Ưng Nhạc Thiên còn có rất nhiều lời muốn nói.

(*Kiểu không biết bao dung cho người khác)

Trương Hâm nghiêm túc lắng nghe, hắn nhìn nhìn Ưng Nhạc Thiên, Ưng Nhạc Thiên nghiêm túc chăm chú mà bày ra khuyết điểm của mình, hắn nghiêm túc chăm chú mà lắng nghe.

Hình ảnh thật khó tin như vậy, chính là có thể phát sinh ở trên người bất kỳ ai, đều sẽ không phát sinh ở trên người Trương Hâm.

Vì vậy Tống Tây Tử đang ngồi bên giường lúc này xoay đầu sang một bên khác, từ bờ vai run lên nhè nhẹ của nàng có thể thấy được, kỳ thật nàng đang cười trộm, nghẹn đến mức thật vất vả, chính hắn cũng đã nhìn ra.

Ưng Nhạc Thiên nói xong, nhìn Trương Hâm không phản bác cũng không tức giận, lại thêm trong khoảng thời gian này sau khi Trương Hâm tỉnh lại biểu hiện phi thường khác thường, hắn cẩn thận mà quan sát đến biểu tình của Trương Hâm, hỏi Trương Hâm: "Ta nói không phải là quá mức rồi đi? Kỳ thật ngươi cũng có rất nhiều ưu điểm. Ta chính là đang nói tổng thể."

Trương Hâm nói: "Không có, ngươi nói rất đúng, ta đang nghiêm túc tự kiểm điểm, vậy, nếu như khuyết điểm của ta nhiều như vậy, tội lỗi chồng chất, chúng ta liền bắt đầu sửa đổi từ những điểm đơn giản nhất."

"Được."

Hai người đạt thành hiệp nghị, Trương Hâm làm ra một động tác của học sinh tiểu học, hắn cùng Ưng Nhạc Thiên tay chạm tay, làm động tác ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không cho phép thay đổi. Điều này làm cho Ưng Nhạc Thiên kinh ngạc đến ngây người.

"Ai, ta nhớ ra rồi, Tây Tử, ngươi có phải có một người bạn cùng phòng tên Xuân Vũ hay không?" Trương Hâm bỗng nhiên nhắc tới Lâu Xuân Vũ.

Tống Tây Tử sửng sốt một chút, "Đúng vậy a, nàng không phải..." Thật kỳ quái, bỗng nhiên hỏi đến Lâu Xuân Vũ đang không có mặt ở nơi này làm gì, hơn nữa lại dùng loại giọng điệu như đối với người xa lạ mà nhắc đến nàng.

"Nàng hiện tại vẫn ổn sao?" Trước mắt Trương Hâm mơ hồ xuất hiện khuôn mặt Tống Tây Tử bị nét bi thương chiếm cứ, giao hòa cùng khuôn mặt trẻ trung của Tống Tây Tử ở trước mắt này, nếu hắn nhớ không sai, người được mai táng trong lòng Tống Tây Tử chính là tên Lâu Xuân Vũ.

"Rất tốt a, ngươi có phải hay không là hồ đồ rồi, lúc trước ngươi cùng Lâu Xuân Vũ trò chuyện, ngươi liền ngã xuống hôn mê bất tỉnh, là Lâu Xuân Vũ gọi 120 tới, còn cùng đi theo tới bệnh viện, ngươi quên rồi sao?"

"Vì cái gì nàng lại ở trong phòng làm việc của ta? Nàng không phải là bạn cùng phòng của ngươi sao? Ai, đầu của ta đau quá." Trương Hâm chỉ cần nhớ đến chuyện này, đầu liền đau đến muốn nổ tung, Ưng Nhạc Thiên lập tức gọi bác sĩ y tá đến, nói với các nàng tình huống đau đầu của Trương Hâm, nhưng mà kiểm tra một lần đều không có vấn đề gì.

Gặp quỷ rồi. Trương Hâm là bị ma quỷ gì nhập vào thân rồi a. Thẳng đến khi rời khỏi bệnh viện, loại cảm giác khiếp sợ này của Tống Tây Tử vẫn luôn được bảo lưu.

Khi nàng nhìn thấy Lâu Xuân Vũ, nói với người kia cảm thụ của mình, bao gồm cả suy đoán của nàng về chuyện đầu óc Trương Hâm là bị tổn thương sau khi làm phẫu thuật.

Sau khi Lâu Xuân Vũ nghe xong, có chút đứng ngồi không yên, nàng miễn cưỡng trấn định lại bản thân, nàng nói với Tống Tây Tử nàng quyết định ngày mai sẽ đến bệnh viện thăm Trương Hâm.

Tống Tây Tử có chút cảm khái, "Thì ra con người đi tới bước ngoặt nguy hiểm, tính cách thật sự đều sẽ đại biến."

"Đó đại khái chính là loại cảm giác hoàn toàn tỉnh ngộ mà cổ nhân nói đến." Dáng tươi cười của Lâu Xuân Vũ có chút miễn cưỡng.

Tống Tây Tử cũng cho rằng như vậy, gật gật đầu, nói: "Hắn còn phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày, nhưng mà ta có nhắc với Ưng Nhạc Thiên trong khoảng thời gian này ngươi làm trợ thủ của ta, trợ giúp cho ta rất lớn, ta để hắn phê duyệt tiền thưởng cho ngươi. Đến cuối tháng, ngươi có thể nhận được một số tiền thưởng lớn, bất quá đây là ngươi xứng đáng được nhận."

Lâu Xuân Vũ nói: "Mong muốn không có được, nhận được tiền xem như đền bù tổn thất cũng tốt."

"Đừng nói nữa, coi như ta van ngươi, Lâu Xuân Vũ đồng học a, ngươi đừng như vậy, ta không quen." Tống Tây Tử giơ tay lên, để Lâu Xuân Vũ nhìn đến da gà nổi trên cánh tay của mình.

Lâu Xuân Vũ đem tâm tình bi thương âm thầm đè xuống, nàng hỏi Tống Tây Tử: "Ngươi có từng yêu qua một người sao? Yêu thật lòng."

"Ta không có." Tống Tây Tử rất khẳng định mà trả lời.

"Mối tình đầu thì sao?"

"Không có, ta không có mối tình đầu, cũng không có người trong lòng, không quản đối phương là giới tính gì, tuổi thế nào, ta có thể phi thường khẳng định mà nói với ngươi, đến hiện tại, ta chưa từng yêu qua một người nài, về sau, ta không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng mà ta trước mắt vẫn là có thể nói với ngươi, ta cho rằng độc thân rất tốt, độc thân làm cho ta vui vẻ, ta nỗ lực phấn đấu, một nguyên nhân chính là muốn chuẩn bị sẵn sàng, làm một lão nữ nhân độc thân có tiền, đến lúc đó ta đã lớn tuổi, ở trong phòng khách sạn sang trọng, giống như một nữ tác giả Âu Mĩ mà ta thích nhất, suốt đời nàng ở trong khách sạn, không thiếu tiền, không thiếu bằng hữu, có mèo có rượu ngon bồi bạn cùng nàng, khi chết đi, khách sạn còn cử hành tang lễ cho nàng. Bằng hữu của nàng tới tham gia tang lễ của nàng, mọi người thật vui vẻ, không có nửa điểm bi thương."

"Nhưng mà, nếu như ngươi gặp được người ngươi yêu nhất thích thì sao?"

"Vậy phải xem người kia lúc nào mới đến rồi, nhưng mà ta có loại cảm giác, đời này người đó sẽ không tới. Hơn nữa lại nói, đó là chuyện sau này, dù sao trước mặt, ta đã chuẩn bị kỹ càng, ta muốn kiếm đủ nhiều tiền, đảm bảo ta tuổi già sẽ vui vẻ tiêu sái."

Lâu Xuân Vũ muốn lớn tiếng nói, ta đến rồi a, đến rồi a, vì cái gì không nhìn ta, không đem ta xếp vào trong nhóm người có thể lựa chọn, hiện tại nàng bỗng nhiên chìm trong tuyệt vọng, nàng thậm chí không biết lúc này mình vì cái gì mà đứng ở đây, tại sao phải bảo trì bình tĩnh, nàng có thể khóc lớn một trận, thay bản thân không biết quý trọng ở kiếp trước mà bật khóc, cũng thay bản thân ở kiếp này mà bật khóc.

Tống Tây Tử muốn mượn chuyện này để thuyết phục Lâu Xuân Vũ, "Ngươi vẫn là chuyển mục tiêu đi, tìm một người thích hợp với ngươi, không cần lãng phí thời gian trên người ta."

"Tại sao phải thay đổi, hơn nữa tình yêu không phải ngươi nói thay đổi liền có thể thay đổi. Tây Tử, ta muốn nói với ngươi một câu, ngươi đừng nóng giận, ta biết từ nhỏ gia đình ngươi hoà thuận, cũng không có bị ngăn trở về mặt tình cảm, điều ta biết về ngươi chính là ngươi không phải loại người tuyệt vọng đối với tình yêu, ngươi vì cái gì sẽ ôm lấy suy nghĩ như vậy?" Tống Tây Tử ở trước mắt Lâu Xuân Vũ, trong lòng có một thế giới cô độc mà nguyên vẹn, là thế giới nàng chưa từng bước chân vào, tự cấp tự túc, vô cùng mạnh mẽ.

"Mỗi người đều là bất đồng, ta có quan điểm như vậy, không phải là bởi vì gia đình cũng không phải vì xã hội, mà là trong quá trình trưởng thành, dựa trên cơ sở đã hiểu rõ bản thân ta dần dần hình thành nên quan điểm này."

Vậy còn ta, ta đang ở đâu, ta ở bên ngoài thế giới của ngươi sao? Trong mắt Lâu Xuân Vũ là tràn ngập tuyệt vọng, nàng cảm thấy một màn này rất quen thuộc, đó không phải là hình ảnh mà nàng từng trải qua từng chứng kiến sao, chỉ là khi đó người khóc lóc cầu khẩn Tống Tây Tử cho mình một cơ hội chính là Lăng Đông Dĩ, hiện tại người khóc không được lại là chính mình.

"Cho nên, ngươi sớm một chút lựa chọn từ bỏ, đối với ngươi cũng là chuyện tốt, ngươi còn trẻ."

Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, "Ta đi tới bên cạnh ngươi, đã đi qua một đoạn đường thật sự rất dài rất dài, những gian khổ trong đó ngươi căn bản là không có cách tưởng tượng nổi, ngươi không đuổi ta đi, ta liền sẽ không đi, ta có lòng tin, dù sao, chết đều đã chết qua một lần rồi, còn sợ cái gì."

Thanh âm Lâu Xuân Vũ càng lúc càng nhẹ, những chữ sau biến thành nỉ non.

Tống Tây Tử chỉ nghe được vài câu phía trước, thở dài một tiếng, là nàng bất đắc dĩ đối với bộ dáng không nghe khuyên nhủ của Lâu Xuân Vũ, không đụng nam tường không quay đầu lại, đụng đến nam tường, cũng không chịu quay đầu lại, đây là làm gì a, muốn cùng mình ăn thua đủ sao.

Là chấp niệm sao? Tống Tây Tử không khỏi tự hỏi.

Lâu Xuân Vũ đi đến bệnh viện vấn an Trương Hâm, sau khi giải phẫu Trương Hâm khôi phục rất tốt, được Ưng Nhạc Thiên cẩn thận chiếu cố, đôi má bởi vì bị bệnh mà lõm vào lúc này đã bắt đầu từ từ có thịt, trên gương mặt cũng có khí sắc hồng nhuận phơn phớt, biểu hiện khác thường của hắn vài ngày trước từng chút biến mất, ít nhiều có chút trở về bộ dáng trước kia.

Ưng Nhạc Thiên nhìn đến Trương Hâm như vậy, trở lại tính cách quen thuộc của người yêu đã làm bạn bên cạnh hắn nhiều năm, nam hài có tâm sự nặng nề vài hôm trước dường như là ảo giác của hắn, phù dung sớm nở tối tàn, chỉ để lại một chút hồi ức, Ưng Nhạc Thiên nói không lưu luyến là không thể nào a.

Mấy ngày đó, Trương Hâm nói với hắn rất nhiều lời nói, những lời móc tim móc phổi, là những lời trong lòng mà bình thường không dễ dàng nói ra.

Những lời này, nghĩ đến liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hai người lăn qua vô số lần ga giường, thân thể không có khoảng cách mà tiếp xúc vô số ngày đêm, nhưng mà Trương Hâm đều không chưa từng thổ lộ chân tình với hắn, chỉ có lần này, một lần giải phẫu khiến cho Trương Hâm thấy được nhiều thứ như vậy, cũng đã suy nghĩ rất nhiều, không chút giữ lại mà đem những này đều bày ra.

Trong vài ngày ở đây hắn đã thấy được tâm của Trương Hâm, tâm ý hết sức chân thành, khiến hắn không nỡ chạm vào, sợ chạm vào sẽ làm hỏng mất. Mà Trương Hâm cũng rất tùy ý đem chân tâm nhiệt tình giao cho hắn, những ngày đó, nếu như Ưng Nhạc Thiên muốn báo thù Trương Hâm, Trương Hâm là nửa điểm cũng không chuẩn bị.

Mà vài ngày sau, một Trương Hâm chân thành thật ý kia liền bị hòa tan, Trương Hâm trước mắt, mới chính là người mà Ưng Nhạc Thiên thân quen nhất.

Trạng thái mơ màng của Trương Hâm giằng co vài ngày, lấy lại tinh thần, hắn nằm trên giường bệnh một thời gian.

Giải phẫu kết thúc đã được một thời gian, nhưng mà Trương Hâm giống như vừa tỉnh lại sau khi được gây tê.

Mấy ngày nay đã trôi qua như thế nào Trương Hâm cũng không nhớ quá rõ, nhưng mà cầm cổ tay Ưng Nhạc Thiên, vuốt lên một vết thương không tồn tại ở nơi đó, đã trở thành thói quen của hắn.

"Nhạc Thiên, ngươi đừng gọt trái cây nữa, ta không ăn. Để dao xuống a." Trương Hâm sợ hãi con dao kia, sợ hãi hình ảnh Ưng Nhạc Thiên cầm dao, điều này làm cho nhịp tim của hắn vô duyên vô cớ mà tăng tốc, giống như sẽ phát sinh ra chuyện gì đó.

Mặc dù Ưng Nhạc Thiên có chút khó hiểu, quả táo gọt được một nửa trong tay, Trương Hâm không ăn cũng chỉ có thể vứt bỏ. Ưng Nhạc Thiên có chút sinh khí, nhưng mà vẫn là làm theo ý tứ của Trương Hâm, đem con dao đặt lại xuống bàn.

Trương Hâm nhìn không tới con dao kia, đặc biệt là trong tay Ưng Nhạc Thiên không còn cầm dao, trong lòng của hắn ổn định hơn rất nhiều.

Vừa lúc đó Lâu Xuân Vũ tiến vào, Lâu Xuân Vũ lưu tâm sự biến hóa của Trương Hâm, bất lộ thanh sắc mà đánh giá Trương Hâm.

"Lâu Xuân Vũ? A, Xuân Vũ, là ngươi, ngươi đến thăm ta a, đến, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện lúc trước còn chưa nói xong." Trương Hâm điểm điểm cái ghế bên giường, tỏ ý muốn Lâu Xuân Vũ ngồi xuống đó.

Lâu Xuân Vũ có nghe Tống Tây Tử nhắc qua sau khi Trương Hâm tỉnh lại có hỏi đến mình, chỉ là giọng điệu rất kỳ quái, giống như đang hỏi một người không quen biết, giống như Lâu Xuân Vũ không phải là cấp dưới của hắn.

Lâu Xuân Vũ biết rõ là vì cái gì.

Lâu Xuân Vũ của kiếp trước, chỉ là bạn cùng phòng của Tống Tây Tử, không phải là cấp dưới của Trương Hâm, cũng không có cơ hội cùng Trương Hâm nói chuyện trong phòng làm việc của hắn.

Trương Hâm sẽ hỏi tên của mình, hỏi mối quan hệ với Tống Tây Tử, vậy nói rõ Trương Hâm trước kia đã trở về. Từ sau khi Tống Tây Tử nói cho nàng biết chuyện kỳ quái này, trong lòng Lâu Xuân Vũ liền đặc biệt lo lắng, luôn suy đoán là tình huống như thế nào.

Nàng biết có người khi làm giải phẫu, hô hấp dừng lại vài giây, người đó có thể nhìn đến một vài chuyện sau khi chết, nhưng mà nếu như được cứu sống lại, liền sẽ khôi phục trí nhớ, hơn nữa đem những hình ảnh kia quên đi.

Nàng hiện tại không biết Trương Hâm có thuộc loại tình huống đó hay không. Cho nên nàng đến thăm Trương Hâm, mục đích chính yếu nhất là muốn xác định xem Trương Hâm có phải là giống nàng hay không, nhớ lại những chuyện của kiếp trước.

Lâu Xuân Vũ bình tĩnh mà ngồi xuống trước mặt Trương Hâm, nhìn thẳng ánh mắt của hắn, nói: "Trương tổng khá hơn chút nào không?"

"Ngươi gọi ta là Trương tổng? Thật kỳ quái, không quen chút nào. Hiện tại nhớ tới, cũng may là có ngươi, ngươi nhắc nhở ta phải làm kiểm tra, nếu không ta cũng sẽ không tìm ra được vấn đề." Trương Hâm được Ưng Nhạc Thiên giúp đỡ điều chỉnh vị trí gối đầu làm chỗ tựa lưng, đổi một tư thế thoải mái, nói chuyện với Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ xác định hắn không có che giấu cái gì, kìm lòng không được mà thả lỏng, bờ vai cứng ngắc cũng buông lỏng xuống.

"Lúc đó là dọa hỏng ta, ta lần đầu tiên nhìn thấy có người thẳng tắp ngã xuống trước mặt ta, vài ngày sau ta vẫn là làm ác mộng." Lâu Xuân Vũ bỏ được gánh nặng trong lòng, cùng Trương Hâm hàn huyên.

Trương Hâm cười nói: "Thật xin lỗi."

"Kỳ thật là lão bản ngươi rất không chú ý chiếu cố bản thân, ngươi đều không phát hiện đoạn thời gian kia tình trạng của ngươi có bao nhiêu kém, ta nghe Tây Tử nói ngươi cũng ăn không ngon miệng, mỗi lần ăn rất ít, đem thuốc dạ dày làm món chính. Đương nhiên ta cũng không phải là thần tiên, ta kiên trì như vậy, là bởi vì ta có một người họ hàng, hắn bị ung thư dạ dày, ban đầu không chú ý, khó chịu cũng không đi bệnh viện làm kiểm tra, xem nhẹ đến triệt để, vừa kiềm tra ra đã không còn kịp rồi. Bởi vì tình huống của hắn cùng Trương lão bản rất giống, ta liền đánh bạo kiến nghị ngươi đến làm kiểm tra một chút." Lâu Xuân Vũ dùng giọng điệu thoải mái mà nói.

"Đúng vậy a, bệnh tới như núi lở, ai có thể nghĩ tới a, vài viên sỏi nhỏ có thể đánh gục một nam nhân to lớn như ta. Sau khi nằm viện kiểm tra ra thêm một đống bệnh." Trương Hâm tựa ở đầu giường, trong lòng cũng rất có cảm xúc. "Đúng rồi, trong khoảng thời gian này ngươi còn chưa rời đi, vẫn còn cùng Tây Tử bận rộn giải quyết chuyện của công ty, cũng không biết có thể hay không làm lỡ đại kế gây dựng sự nghiệp của ngươi."

"Nếu như đã định trước có thể thành công, cũng không cần vội vàng nhất thời, huống chi nàng bận rộn như vậy, bận đến thức đêm tăng ca, khi cần đến ta ta càng không thể rời đi. Nếu như ta đi rồi, để nàng một mình chiến đấu, ta làm không được."

"Tống Tây Tử có người bằng hữu như ngươi, thật sự là may mắn của kiếp này."

Tiễn bước Lâu Xuân Vũ, Trương Hâm hỏi Ưng Nhạc Thiên: "Lâu Xuân Vũ đã kết hôn rồi sao?"

Ưng Nhạc Thiên đối với chuyện vài ngày nay hắn thỉnh thoảng sẽ hồ ngôn loạn ngữ liền đã thích ứng, cho nên khi nghe Trương Hâm hỏi vấn đề này, kiên nhẫn mà trả lời: "Nàng chưa kết hôn, Xuân Vũ là nhân viên của ngươi, ngươi cũng không phải không biết, trong đầu của nàng đều là chuyện công việc."

"Ah, chưa kết hôn, sao ta lại nhớ có người đã kết hôn rồi, hài tử cũng đã có rồi, chẳng lẽ không phải là nàng sao?"

"Nàng mới tốt nghiệp đại học a, người ngươi nói là một đồng sự lúc trước a, bất quá không phải là Lâu này, là Lâu bỏ đi chữ mộc bên cạnh a*, trong danh tự cũng có một chữ Vũ, nàng tốt nghiệp đại học liền đăng ký kết hôn, vừa kết hôn ba tháng liền có hài tử, đó là chuyện của hai năm trước, sau đó nàng sanh hài tử xong liền từ chức, ngươi tức gần chết, nói sau này tuyệt đối không thể chiêu người như vậy. Ngươi hẳn là lẫn lộn nàng và Lâu Xuân Vũ rồi."

(*楼 Lâu này là Lâu Xuân Vũ . 娄 này là Lâu bỏ đi chữ mộc (木) bên cạnh nè)

"Là như vậy sao? Được rồi, có thể là như vậy." Trương Hâm cũng cho là như vậy, hắn gật gật đầu, không để tâm đến những tạp niệm này nữa.

Điện thoại Trương Hâm đặt trên bàn đang chấn động, Trương Hâm cầm lên nhìn qua một lần, là ba ba gọi đến.

Mặc dù Ưng Nhạc Thiên đang bận chuyện của mình, cũng rất để trong tâm tình huống của hắn bên này, thỉnh thoảng nhìn qua, Trương Hâm ấn tắt di động, đặt ở dưới gối, biểu hiện giống như khúc nhạc dạo ngắn ngủi này chưa từng phát sinh qua.

Lâu Xuân Vũ bình tĩnh thực hiện xong thủ tục từ chức, dọn dẹp xong vài vật linh tinh, chia tay cùng đồng sự, chào hỏi qua từng đồng sự mà nàng quen biết. Tuy rằng ban đầu mọi người đối với hành động của nàng phi thường khó hiểu, nàng từ chức là đột ngột, nằm ngoài dự đoán của mọi người, mọi người cho rằng Lâu Xuân Vũ nhất định sẽ trở thành lão sư của công ty sau khi được chuyển vào làm chính thức, nhận lương cao, làm nhân viên cấp cao, tiền đồ vô hạn, nhưng mà cơ hội làm việc tốt như vậy, Lâu Xuân Vũ lại tự mình từ bỏ.

Tống Tây Tử cùng Trương Hâm đối với chuyện nàng rời đi không mang chút tâm tình tiêu cực nào, ngược lại đều là chúc nàng may mắn.

Từ khi biết nàng từ chức là vì muốn gây dựng sự nghiệp, mà không phải là đi ăn máng khác của công ty cạnh tranh, thái độ của mọi người đối với nàng đã hòa dịu hơn rất nhiều. Thậm chí ẩn ẩn có loại xúc động lo lắng thay nàng, dù sao so với tiền đồ rõ ràng khi làm ở công ty, việc đi ra ngoài dốc sức làm việc liền có vẻ rất mạo hiểm.

Chu lão sư cũng tới phòng làm việc giúp Lâu Xuân Vũ thu dọn đồ đạc, Lâu Xuân Vũ lưu lại ít đồ đạc của mình xem như vật kỷ niệm tặng cho Chu lão sư.

Chu lão sư có chút khổ sở, nói với Lâu Xuân Vũ: "Ngươi đừng hối hận a, sau khi ngươi đi ra ngoài nhất định phải phát triển thật tốt, nếu không liền thật mất thể diện, người ta đều sẽ cho rằng ngươi cái được không bù đủ cái mất, từ bỏ công tác tốt như vậy, liền vì đi làm Taobao, có phải ngốc rồi hay không a."

Lâu Xuân Vũ bị lây nhiễm tâm tình thương cảm, "Ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ không để cho các ngươi thất vọng."

"Chúng ta thất vọng không sao, đó là tương lai của ngươi, nếu như ngươi đã lựa chọn, chúng ta chỉ có thể cầu chúc cho ngươi, ta chúc Lâu lão sư tiền đồ vô lượng, vạn sự như ý."

"Vạn sự như ý, những lời này ta liền thích." Lâu Xuân Vũ dùng sức ôm lấy Chu lão sư.

Tống Tây Tử tự thân tiễn Lâu Xuân Vũ, lúc trước, là nàng đưa Lâu Xuân Vũ tới công ty, cũng là nàng đưa Lâu Xuân Vũ đến nơi này, trở thành đồng nghiệp của mình, hôm nay Lâu Xuân Vũ từ chức, nàng lái xe đưa Lâu Xuân Vũ về nhà.

Sau khi về đến nhà, Lâu Xuân Vũ đem những thứ cầm về từ công ty bỏ vào trong phòng của mình, ở trong phòng của nàng, máy tính đang mở, Tống Tây Tử nhìn thoáng qua, trên màn hình là ảnh nền của Taobao.

"Ngươi thật sự chuẩn bị bắt đầu làm Taobao?"

"Là đã bắt đầu rồi, không phải là chuẩn bị bắt đầu." Lâu Xuân Vũ trả lời Tống Tây Tử.

"Bắt đầu từ đâu?"

"Bắt đầu từ thuộc phương diện ta đã quen thuộc, ta đã có một kế hoạch sơ bộ, muốn ta nói qua cho ngươi nghe một chút không?" Lâu Xuân Vũ chỉ là nói đùa, nhưng mà không nghĩ tới Tống Tây Tử lại nghiêm túc, nàng thật sự tìm đến cái ghế ngồi xuống, tỏ ý muốn Lâu Xuân Vũ bắt đầu nói.

Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, nàng đem màn hình máy tính chuyển tới trước mặt Tống Tây Tử, điểm mở một file PPT, là kế hoạch tự nàng lên, bởi vì nàng không có dự định đem kế hoạch này đưa cho người khác xem, thông qua quá trình lên kế hoạch, nàng đã đưa ra một cái nhìn tổng quan sơ bộ đối với vài năm sắp tới, nàng viết rất tốt, nắm bắt được xu hướng phát triển của vài năm tới, mấu chốt nhất là những thay đổi trong chính sách, nàng nhớ lại trước kia, nghĩ thật lâu, muốn tránh đi những rủi ro do chính sách có thay đổi một cách hợp lý nhất, liền phải kịp thời điều chỉnh.

Sau khi điều chỉnh xong, nàng lại xem qua vài lần, xác định không có vấn đề.

Hiện tại, nàng sẽ đem kế hoạch này bày ra trước mặt Tống Tây Tử.

Ban đầu, Tống Tây Tử chỉ là xuất phát từ hiếu kỳ, muốn biết là cái gì khiến cho Lâu Xuân Vũ hạ quyết tâm từ bỏ mức lương hàng năm ổn định, muốn một mình làm việc, mang theo lòng hiếu kỳ mà xem tiếp, cuối cùng xuất hiện một ánh mắt khiếp sợ. Nàng giống như đã bị thuyết phục rồi, nàng thậm chí bắt đầu tin tưởng, chỉ cần Lâu Xuân Vũ có thể kiên định mà tiếp tục làm, liền nhất định sẽ phát tài.

Phần tin tưởng này, không biết đến từ đâu, liền chính nàng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Ta có thể đầu tư không?" Tống Tây Tử hỏi Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ cho rằng Tống Tây Tử sẽ không lạc quan về kế hoạch của mình, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị Tống Tây Tử chối bỏ, nhưng mà Tống Tây Tử vẫn là cho nàng một kinh hỉ ngoài mong đợi.

"Ngươi cảm thấy ta có thể không?"

"Có thể a, không thành vấn đề a, ta tin tưởng năng lực của ngươi, chỉ cần ngươi muốn làm một việc, chỉ cần ngươi nguyện ý kiên trì, liền nhất định sẽ làm được tốt nhất, ta cũng không hoài nghi phẩm chất của ngươi về phương diện này, ban đầu ta không tin ngươi, chẳng qua là ta chưa nhìn thấy kế hoạch của ngươi mà thôi." Tống Tây Tử nói xong, liền đối diện với một Lâu Xuân Vũ đã kích động đến mức sắp nói không ra lời.

Sự tự tin của Lâu Xuân Vũ, kỳ thật rất yếu đuối, nàng dùng hết toàn lực thuyết phục rằng băn thân có thể làm, nhất định sẽ thành công, nhiều công tác tư tưởng như vậy lại không bằng một câu ta tin ngươi của Tống Tây Tử. Đã có những lời này của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ tựa hồ đối với tương lai cũng không có sợ hãi, điều nàng cần phải làm là toàn tâm toàn ý với công việc này. Nàng so với người khác có ưu thế, phần ưu thế này càng cho nàng biết rõ ràng bản thân nên làm cái gì.

"Ta đầu tư cho ngươi, ngươi chia hoa hồng cho ta. Ta không dám mạo hiểm đầu tư cho ngươi quá nhiều, ta lấy ra một phần tiền tích góp của ta, năm vạn đồng, khoản tiền nhỏ này ngươi cảm thấy có thể không?" Tống Tây Tử sợ Lâu Xuân Vũ không có tiền làm chuyện này.

Trong mắt Lâu Xuân Vũ có ướt ý, lắc đầu, "Ta không cần tiền của ngươi. Ngươi đối với ta tín nhiệm như vậy, tiền nói cho liền cho, không sợ ta lấy tiền của ngươi chạy trốn sao?"

"Ngươi không phải là đang ở chỗ của ta sao, ngươi có thể chạy đi đâu."

Lâu Xuân Vũ muốn nói, đúng vậy a, người ở chỗ này, tâm ở chỗ này nàng còn có thể chạy đi đâu.

Tống Tây Tử thuyết phục Lâu Xuân Vũ cầm lấy tiền đầu tư của mình, nàng nói đánh giá cao sự nghiệp của Lâu Xuân Vũ, một mặt là do đã xem qua kế hoạch của Lâu Xuân Vũ, cũng nhìn ra được năng lực nắm bắt của Lâu Xuân Vũ đối với tương lai, một mặt khác, cũng là nhìn từ bản thân Lâu Xuân Vũ, nàng cảm thấy a, dựa vào cá tính của Lâu Xuân Vũ, làm chuyện gì đều có thể thành công.

Ban đêm, Tống Tây Tử liền hỏi Lâu Xuân Vũ số tài khoản, ngày hôm sau, năm vạn đồng liền được chuyển vào.

Tống Tây Tử lại hỏi nàng vài chuyện của cửa hàng, dùng giọng điệu đùa giỡn mà hỏi nàng: "Vậy chờ ngươi phát tài, nhớ chia hoa hồng cho ta, sau này ta có thể hay không ở đại biệt thự, lái Ferrari, liền toàn bộ nhờ vào ngươi."

"Được a, ngươi cứ yên tâm. Chờ ta thành công ta liền nuôi dưỡng ngươi a."

"Ha ha ha, Lâu Xuân Vũ, dã tâm của ngươi thật lớn a, ngươi nói ngươi nuôi dưỡng ta? Được rồi, ta cũng phải nỗ lực a. Nếu không ngươi phát tài rồi ta vẫn là một công nhân viên chức nghèo a, ta thật sự là dựa vào ngươi nuôi."

Tống Tây Tử vung tay lên, ký hợp đồng.

"Hợp tác vui vẻ." Tống Tây Tử đứng lên, chủ động vươn tay, chờ Lâu Xuân Vũ cũng đưa tay ra nắm lấy tay mình.

Lâu Xuân Vũ thấy nàng nghiêm túc như vậy, bị nàng làm cho dở khóc dở cười, cũng đứng lên.

Hai bàn tay đan vào nhau giữa không trung, Lâu Xuân Vũ nói với Tống Tây Tử: "Ngươi chờ a, có một ngày ta nhất định sẽ nuôi được ngươi."

Những lời này dường như có thể bất ra từ trong ký ức, mà thời gian thoáng cái liền đã đi qua một năm.

Tống Tây Tử ngồi trong phòng làm việc nhận được tin nhắn thông báo từ ngân hàng, mỗi tháng, cố định sẽ có một khoản tiền chuyển vào, ban đầu là vài trăm đến một nghìn, từ từ biến thành ba nghìn bốn nghìn, hôm nay nàng nhìn con số chuyển vào, vào tài khoản 7800, đây không phải là một số tiền nhỏ.

Tống Tây Tử theo thói quen mở ra một trang cửa hàng.

Trên màn hình xuất hiện một cửa hàng thực phẩm nhập khẩu phi thường chính quy.

Hơn nữa cửa hàng đã có ba cái vương miện.

Tống Tây Tử cẩn thận nhớ lại một chút, đây mới đã qua một năm rồi a.

Ai có thể nghĩ tới đây từng là một cửa hàng nhỏ không chút thu hút. Cửa hàng kinh doanh chủ yếu là đồ ăn vặt. Nó cũng không quá thu hút giữa rất nhiều của hàng lớn nhỏ trên Taobao, không có gì đặc sắc, không có tiền làm tuyên truyền, dựa vào một ít khách cũ khách hàng quen mà làm ăn.

Ban đầu Lâu Xuân Vũ chính là buôn bán cùng với những khách hàng cũ, đơn hàng cũng không nhiều, một tháng khi vừa từ chức, thu nhập của Lâu Xuân Vũ còn chưa đủ tiền sinh hoạt, ăn vào vốn ban đầu, nhưng nhìn đến nàng mỗi ngày đều có đơn hàng, mỗi ngày đều hao tâm tổn trí đăng hàng, một điểm mấu chốt nhất, cũng là điểm khiến cho Tống Tây Tử bội phục nhất, mỗi một câu giới thiệu khi Lâu Xuân Vũ đăng hàng đều là tự thân nàng viết, nàng sẽ nếm thử mỗi một sản phẩm mà nàng đăng bán, cầm hương vị viết xuống, nàng hành văn tinh tế tỉ mỉ, để khác hàng xem qua, chỉ nhìn đến những con chữ trên màn hình, có thể tưởng tượng được hương vị của bịch bánh bích quy này, thậm chí còn có người đánh giá rằng nhìn dòng chữ miêu tả liền chảy nước miếng.

Mặc dù đơn hàng rất ít, buôn bán không nhiều lắm, lượng tiêu thụ không tốt, Lâu Xuân Vũ cũng sẽ dụng tâm viết những lời giới thiệu này.

Cũng là bởi vì giai đoạn trước đã tích lũy được, khách quen ngày càng nhiều, việc buôn bán của Lâu Xuân Vũ rõ ràng đã gia tăng lên.

Ở tháng thứ ba, trong phòng ở của hai người, bất tri bất giác đã chứa đầy những túi hàng lớn nhỏ, Lâu Xuân Vũ nghiêm túc mà nói với Tống Tây Tử thực xin lỗi.

Thật sự là không có cách nào, buôn bán thật sự quá tốt, hàng nhập vào thoáng cái liền bán hết, Lâu Xuân Vũ đăng bán vài sản phẩm mới, không muốn bởi vì thiếu thùng giấy mà để lỡ việc đóng gói, Lâu Xuân Vũ liền một mạch mua rất nhiều thùng giấy, vì vậy lại chứa đầy sân thượng.

Lâu Xuân Vũ nhìn tình hình trong phòng ở, trong lòng phi thường băn khoăn, nàng biết rõ Tống Tây Tử trước mắt có thể khách khí nói không bận tâm, nhưng mà không thể dựa vào sự khách khí của Tống Tây Tử mà tiếp tục như vậy, Tống Tây Tử sớm muộn cũng sẽ nhìn không được, khuyên mình rời đi.

Tống Tây Tử kỳ thật là chưa từng phản cảm đối với chuyện này, bởi vì trong thời gian nàng cùng Lâu Xuân Vũ sớm chiều ở chung, so với chuyện không gian bị chiếm cứ, điều nàng nhìn thấy nhiều nhất chính là sự chuyện tâm của Lâu Xuân Vũ vào chuyện này, nhìn thấy những nỗ lực liều lĩnh của nàng để lao về phía trước.

Nàng ngược lại còn tới an ủi Lâu Xuân Vũ: "Ngươi sắp xếp vô cùng sạch sẽ gọn gàng, chiếm diện tích mới cũng là chuyện bình thường, dù sao ngươi làm buôn bán lớn như vậy, sau này ngươi có thể đi thuê nhà kho a."

Đầu óc Lâu Xuân Vũ nhanh chóng chuyển động, hỏi nàng: "Có cần đi thuê nhà kho ngay bây giờ hay không a."

"Hiện tại? Nhanh như vậy? Ngươi xác định sao? Lợi nhuận từ việc buôn bán của ngươi còn chưa đủ lớn đến mức phải thuê nhà kho a."

"Ta đi xem qua, tìm xem nhiều một chút, chỉ sợ đến lúc đó cần dùng đến nhà kho, đã không còn kịp."

Nhìn bộ dạng nhiệt huyết sôi trào của Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử cũng bị lây nhiễm, nhưng mà nàng vẫn là bảo trì vài phần lãnh tĩnh, "Ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, thuê nhà kho giá thành rất cao, hơn nữa không phải là chuyện một tháng hai tháng, là chuyện một năm thậm chí là càng lâu dài, ngươi cảm thấy ngươi có thể không?"

"Ta hiện tại không có thời gian để suy nghĩ có thể hay không, ta muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, sau đó bước tiếp theo chính là tiếp tục làm." Lâu Xuân Vũ cầm lấy cái túi trên bàn, liền muốn đi ra ngoài.

Tống Tây Tử ở phía sau gọi nàng: "Xuân Vũ, ngươi trước đứng lại, ngươi vội cái gì chứ. Ngươi quay đầu lại nhìn ta, ta đang ở đây. Ta là người địa phương ở Thượng Hải, ta hiểu nơi này rõ hơn ngươi, bây giờ ngươi đi ra ngoài có thể làm cái gì, đến hỏi từng nơi sao hay là hỏi môi giới, muốn tốn tiền hoa hồng sao?"

Lâu Xuân Vũ thật sự dừng lại, xoay người, đứng tại chỗ chờ Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử nhìn nhìn điện thoại, hôm nay là chủ nhật, nàng vốn có kế hoạch hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hảo hảo giải tỏa một chút tâm tình khẩn trương, sau đó xem một bộ phim, xế chiều đi ra ngoài tìm người uống cafe, buổi tối lại đi dạo dọc theo công viên, chính là những kế hoạch tốt đẹp này, đoán chừng là phải hủy bỏ rồi.

Nàng không có cách nào nhìn Lâu Xuân Vũ bận rộn, bản thân có thể làm ít chuyện lại cái gì cũng không làm, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên nàng gọi Lâu Xuân Vũ lại, chính là muốn giúp người kia.

"Ta lái xe đưa ngươi đi, trước ta hỏi ngươi một chút, ngươi đối với nhà kho có yêu cầu gì." Tống Tây Tử từng có kinh nghiệm tìm địa điểm cho công ty, tuy rằng các yêu cầu là không giống nhau, công năng hình thức cũng không giống nhau, thậm chí phí tổn cũng sẽ chênh lệch rất nhiều, nhưng mà đều là tìm phòng, quá trình là giống nhau, trước tiên phải xác nhận nhu cầu, lại căn cứ vào nhu cầu đi tìm nơi thích hợp, nếu như thật sự tìm không thấy, vậy thì lại dựa theo tình huống mà điều chỉnh.

Có đôi khi có thể gặp được nơi phù hợp với yêu cầu của mình, phần lớn là dựa vào vận khí, đa số mọi người sẽ lựa chọn thỏa hiệp trong quá trình tìm kiếm.

Là lời nói của Tống Tây Tử, giống như làm cho Lâu Xuân Vũ uống xuống một viên thuốc an thần.

Nàng cùng Tống Tây Tử hai người ngồi trước bàn, đem nhưng yêu cầu về nhà kho muốn thuê nói ra.

Lâu Xuân Vũ tính tính toán toán một chút tình hình phát triển của cửa hàng, doanh số đơn hàng dao động khoảng một vạn đơn, đầu tháng liền tiến hành một đợt mở rộng, mức độ tiêu thụ liền sẽ tăng lên gấp đôi.

Trước mắt lợi nhuận đều dùng để nhập hàng, hiện tại còn không có cách nào chi ra một khoảng chi phí lớn.

Hai người lên kế hoạch về ngân sách, Lâu Xuân Vũ hy vọng có thể cách nhà gần một chút, mỗi ngày nàng có thể đi đến nhà kho đóng gói, sau đó có thời gian trở về cùng Tống Tây Tử ăn cơm tối.

"Điểm ấy cũng phải viết xuống?" Tống Tây Tử hỏi Lâu Xuân Vũ, bởi vì xem như là người trong cuộc, nghe đến chuyện Lâu Xuân Vũ để tâm chính là có thể trở về cùng mình ăn cơm hay không, trong lòng vẫn là có chút vui vẻ. Trong khoảng thời gian này, nàng cũng đã quen với tay nghề của Lâu Xuân Vũ, đã quen sau khi tan việc sẽ ngồi trước bàn ăn cùng Lâu Xuân Vũ ăn cơm, trò chuyện một ít chuyện công tác, nếu như phải thay đổi thói quen này, nàng vẫn là có chút không thích ứng.

Lâu Xuân Vũ nhìn nàng một cái, nói: "Viết a. Đây đối với ta mà nói là rất quan trọng."

Tống Tây Tử viết xuống, một điều kiện này xuất hiện rất khác biệt giữa các điều kiện khác, giống như trò chơi gia gia*, những điều kiện trước đều là xuất phát từ nhu cầu của công việc, chỉ có điều kiện này, chính là kỳ quái, Tống Tây Tử lặng lẽ đọc thầm ở trong lòng, đặc biệt hối hận đã viết xuống.

(*Trò chơi đóng vai thành các thành viên trong gia đình)

Bỏ qua điều này, cuộc thảo luận phía sau đều vô cùng thuận lợi, từ cuộc đối thoại này, Tống Tây Tử nhìn ra được Lâu Xuân Vũ đối với sự nghiệp của mình đã nắm rõ toàn bộ, cũng đã nắm giữ được toàn quyền kiểm soát, cho nên nàng có thể nói ra chính xác yêu cầu của nàng, biết rõ bản thân nàng là muốn cái gì, điều này làm cho Tống Tây Tử cũng thuận tiện hơn rất nhiều, Tống Tây Tử chỉ cần dựa theo yêu cầu của Lâu Xuân Vũ mà tìm thì tốt rồi.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Ta muốn trở thành tổng tài bá đạo, sau đó bao nuôi Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử: Ta đây liền làm tổng tài bá đạo của công ty cạnh tranh với công ty của ngươi a, ta không quen ăn cơm được bao, ta vẫn là thích đi làm.

Tác giả: Đến đến đến, ta bán sỉ tổng tài a, muốn làm tổng tài rất giản đơn, chỉ cần làm nhân vật nữ chính, một giây liền làm tổng tài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip