Chương 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trong những lúc khẩn cấp cần được trấn an, thanh âm của Dương Chiêu Đệ, không thể nghi ngờ chính là hữu dụng

"Vậy ngươi bây giờ là ở bên ngoài?" Dương Chiêu Đệ nghe đến thanh âm trong điện thoại, có tiếng người, có tiếng pháo nổ, phi thường huyên náo, không giống như là bộ dạng ở trong phòng.

Trong lúc vô tình Tề Nhã Nhã đã đem cỏ dại trong bồn hoa nhổ đến sạch sẽ gọn gàng, nàng lau tay sạch sẽ, nói: "Ân, ta đi ra ngoài. Ta không biết làm sao đối mặt với cha mẹ ta, bọn họ rất thương đệ đệ, đối với đệ đệ rất tốt, trong nhà lúc trước chỉ có một mình ta là hài tử, ta vốn không ai có thể so sánh được, cái gì đều không cần ta đến tranh, ta chỉ cần khóc một cái, cha mẹ sẽ đem hết thảy đều chuẩn bị tốt đặt ở trước mặt ta. Cho nên ta vốn không biết có đệ đệ là cảm giác gì."

"Ngươi vận khí thật tốt, ta từ nhỏ đã phải đối mặt với đệ đệ muội muội, rất khó ngây ngô giống như ngươi vậy."

"Xin lỗi ta làm xúc động đến tâm sự của ngươi." Tề Nhã Nhã ý thức được lời bản thân vừa nói có thể là chủ đề Dương Chiêu Đệ không muốn nhắc tới, nàng vội nói xin lỗi.

"Không có việc gì, đã qua rồi. Ngươi chạy ra ngoài như vậy, cha mẹ ngươi có chú ý tới sao?"

"Có a, ta vừa rồi không biết vì cái gì, đầu nóng lên liền lao đi. Bây giờ trở về, ta không dám trở về a, ta sợ cha mẹ ta ở phòng khách chờ ta, đến lúc đó ta nên nói cái gì đây."

"Ha ha...Ngươi cũng có thời điểm nói không ra lời a."

Bỗng nhiên lần này, khoảng cách đã kéo lại gần rồi, khoảng cách cũng ngăn không được cảm giác thân cận này.

Tề Nhã Nhã có một vài lời nói lăn qua lăn lại ở đầu lưỡi, lăn lông lốc vài vòng, tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nàng lại không mở miệng được.

Trong lòng nàng có một con mãnh hổ đang liều mạng húc vào chiếc lồng lý trí do nàng dựng nên, nàng biết rõ trong khoảnh khắc nàng buông bỏ chiếc lồng, đem lời nói thốt ra, sau khi Dương Chiêu Đệ nghe được khẳng định sẽ mất hứng.

Nàng thậm chí có thể nghĩ đến bộ dạng Dương Chiêu Đệ thay đổi sắc mặt, Dương Chiêu Đệ phiền nhất là người công tư bất phân, cũng không thích người bên cạnh có sự tiếp xúc ngoài công việc, Dương Chiêu Đệ từng nói qua, bản thân không muốn loại tình yêu ích kỷ này, lại càng không muốn để lỡ chuyện kiếm tiền của bản thân.

Điều này làm cho Tề Nhã Nhã khổ não, trải qua nhiều tình yêu như vậy, nàng từng được theo đuổi, cũng từng theo đuổi người khác, tuy rằng kết cục tình yêu đều là vết thương chồng chất, nhưng mà mỗi lần bắt đầu đều là thuận lợi như vậy, nàng hẳn là bị làm hư rồi, nàng thậm chí cũng không biết tình yêu là bắt đầu thế nào, không có kinh nghiệm về phương diện này, nàng ở trước mặt Dương Chiêu Đệ trở nên bó tay bó chân.

"Ta suy nghĩ, chờ ta tỉnh táo lại, ta lại về nhà, đến lúc đó ta cùng cha mẹ ta nói chuyện một chút, ta nói bọn họ đừng để trong lòng, ta đã là một người lớn, cũng có thể lý giải bọn họ, huống chi, sau này người có thể bồi bạn cùng bọn họ, là đệ đệ, mà không phải ta."

"Tề Nhã Nhã." Dương Chiêu Đệ bỗng nhiên gọi tên của nàng.

"Ân?" Tề Nhã Nhã ngồi thẳng lưng, chờ Dương Chiêu Đệ ở bên kia điện thoại lên tiếng.

"Phần tài sản vốn thuộc về ngươi, ngươi thật sự không để ý, hay là đang giả bộ hào phóng?" Dương Chiêu Đệ mới không tin có người thật sự giống thiên sứ như vậy.

Tề Nhã Nhã nói: "Ta nói thật sự không để ý, đó là không có khả năng, bởi vì sống hơn hai mươi năm, ta vẫn cho là trong nhà chỉ có một mình ta, bao gồm vấn đề chăm sóc cha mẹ khi về già, đương nhiên là do ta đến đảm trách. Sau đó có thêm một đệ đệ, tâm tình của ta nhận lấy đả kích."

"Ngươi ở nhà hảo hảo đón năm mới a, chờ trở về ta tới an ủi ngươi." Cách điện thoại, Dương Chiêu Đệ nhìn không tới thần sắc của Tề Nhã Nhã, không khỏi có thêm một phần lo lắng, cũng chính là phần lo lắng này, làm cho nàng nói ra một lời sẽ không thể nói ra được ở trước mặt Tề Nhã Nhã.

Tề Nhã Nhã không thể tin vào lỗ tai mình, cầm điện thoại nhìn qua một chút, là số điện thoại của Dương Chiêu Đệ, lại áp vào bên tai, "Lão bản, ngươi nói ngươi muốn an ủi ta..." Lại nhiều lời, cũng không có trọng lượng bằng một câu nói kia, bên ngoài không khí lạnh lẽo cũng bị đuổi tản ra hư không, một mồi lửa đốt lên trong lòng nàng khiến cho gương mặt nàng nóng lên, nàng thậm chí có thể chạy quanh một vòng giữa mùa đông.

"Cho ngươi thêm tiền lương." Dương Chiêu Đệ nói xong, nghe đến trong điện thoại tiếng hô hấp nhẹ đến hầu như không nghe được.

Cho dù không nhìn thấy mặt Tề Nhã Nhã, cũng biết lần này, cùng hai câu nói của nàng, Tề Nhã Nhã liền giống như là đang đi tàu lượn siêu tốc.

Nàng là biết rõ, chính là biết rõ, đây hết thảy mới trở nên có thú vị.

Nàng nghĩ Tề Nhã Nhã cũng thật sự đơn thuần, tâm tình vui vẻ là chân thật như vậy, tâm tình uể oải cũng là vô cùng rõ ràng, nàng cho rằng sau khi lăn lộn trong xã hội, con người đều sẽ chết lặng, vui vẻ là giả vờ, mà sự khổ sở biểu hiện ra ngoài cũng là có mục đích, chỉ riêng Tề Nhã Nhã, thủy chung là một người ngây ngô.

Phần ngây ngô này, làm cho nàng khan hiếm giống như quốc bảo, Dương Chiêu Đệ thậm chí lo lắng mình sẽ hủy đi phần ngây ngô kia của nàng.

Chỉ là thêm tiền lương sao? Tề Nhã Nhã lại muốn ngồi xổm xuống nhổ cỏ rồi.

Dương Chiêu Đệ nói: "Ngươi còn muốn an ủi thế nào?"

Tề Nhã Nhã liền một mạch, nói: "Ta nghĩ giống như lần trước, ngươi hôn lên trán ta một cái." Nói xong, nàng thậm chí vì hành động không biết xấu hổ của bản thân mà cảm thấy xấu hổ, nàng đây không phải là được một tấc lại muốn tiến một thước sao?

Tiểu khu của Tề Nhã Nhã bắt đầu trở nên náo nhiệt, từng nhà đi ra đốt pháo hoa, đặc biệt là hộ lão bản đối diện với Tề Nhã Nhã, còn tìm một công ty chuyên bắn pháo hoa đêm tổ chức một buổi bắn pháo hoa xung quanh vành đai xanh ở tiểu khu, Tề Nhã Nhã xem pháo hoa miễn phí, chụp ảnh gởi đến cho Dương Chiêu Đệ.

Mà ở bên kia điện thoại, Dương Chiêu Đệ ngồi trên bồn vệ sinh chìm vào trầm tư, nàng đã là mẫu thân của một hài tử, thể nhưng lại đỏ mặt.

Nguyên nhân nàng đỏ mặt, thế nhưng lại đơn giản như vậy, đơn thuần như vậy, điều này làm cho chính nàng đều không thể tin được.

Thượng Hải cấm đốt pháo hoa, cho nên không có sự náo nhiệt của năm mới.

Nhưng đến buổi tối vẫn như cũ là náo nhiệt, nghe được bên ngoài huyên náo tiếng nói chuyện, Dương Chiêu Đệ tắt đèn, khe khẽ trở về phòng ngủ, đem hồng bao của Tề Nhã Nhã cũng lấy ra, cùng hồng bao của mình đặt ở dưới gối của Dương Lộ Lộ, nói với Lộ Lộ một tiếng năm mới vui vẻ.

Đêm ba mươi tết, cha mẹ Tề Nhã Nhã ôm lấy nhi tử đã buồn ngủ đi ra. Tề Nhã Nhã đã bị đông lạnh đến không còn tri giác, nhưng mà trong lòng là lửa nóng.

Buổi tối kia Tề Nhã Nhã cùng cha mẹ nói rất nhiều lời, nhìn ra được, cha mẹ Tề Nhã Nhã so với Tề Nhã Nhã càng thêm thấp thỏm không yên, cũng may Tề Nhã Nhã vẫn là ở lại.

Đệ đệ của Tề Nhã Nhã tên Tề Bách Nhiên, nhũ danh là Tráng Tráng. Tề Nhã Nhã nghe được cái tên này, tâm tình càng thêm thất lạc, vì cái gì danh tự của đệ đệ liền dễ nghe như vậy, tên của nàng giống như là đặt qua loa.

Khi thăm người thân, Tề Nhã Nhã cầm được hồng bao lớn nhất từ trước tới nay.

Họ hàng sợ nàng cảm thấy ủy khuất, cũng là mang theo một loại tâm thái đền bù tổn thất, cũng không quản Tề Nhã Nhã đã qua tuổi thu nhận hồng bao, nhất định nhét hồng bao cho nàng.

Tề Nhã Nhã thu hồng bao thu đến mỏi tay, cuối cùng còn dùng một chút máy đếm, mới đem hồng bao đếm hết.

Bà của nàng cũng là người thương nàng nhất, trực tiếp đặt môt tấm thẻ tiết kiệm trong hồng bao, để nàng tự mình muốn dùng cái gì liền cấm lấy mà dùng.

Bà của nàng cầm tay nàng, chân thành nói với Tề Nhã Nhã: "Con không cần khổ sở, những thứ là của con, nhất định sẽ giữ lại cho con."

"Con thật sự không có khổ sở." Tề Nhã Nhã hận không thể bật khóc ngay tại chỗ.

Nhưng câu như vậy, vài ngày trôi qua Tề Nhã Nhã đã nói vô số lần, nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng mà hiệu quả không rõ ràng, cuối cùng nàng cũng giải thích không thông, dưới ánh mắt đồng cảm của họ hàng, nàng lặng yên tìm được hồng bao trong túi quần.

Ở nhà vài ngày, tâm trạng nàng từ từ lấy lại thăng bằng, đi thăm người thân bốn ngày, nàng rõ ràng cảm giác mình là mập lên, nàng ôm lấy một chút tâm trạng may mắn, dùng cân điện tử của mẹ, phát hiện mình mập lên 5 cân.

Mà Tề mẹ vẫn cảm thấy nàng không có nhiều thịt, quá gầy, cần hảo hảo bồi bổ, nói đã hẹn trước lão trung y, bốc thuốc Đông y cho nàng.

Tề Nhã Nhã từ nhỏ liền sợ nhất là đắng, nghe mẹ nói bốc thuốc bổ cho nàng, nàng liền muốn trở về Thượng Hải.

Ngày thứ năm, nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được tình thương của mẹ, bất chấp gia đình ngăn trở, mang theo một cái rương thật to được gia đình chuẩn bị cho, đi nhờ xe của biểu ca, tiến đến Thượng Hải.

Chuyện nhà của Tề Nhã Nhã có thêm một hài tử, họ hàng lúc đó đều biết, biểu ca này cùng gia đình của Tề Nhã Nhã quan hệ xem như tốt, trên đường đi đều thay cha mẹ nàng nói chuyện, chỉ sợ Tề Nhã Nhã để ý.

Tề Nhã Nhã nói mình thật sự không để ý, biểu ca của nàng còn không tin, cho rằng nàng đang làm bộ rộng lượng.

Tề Nhã Nhã mang theo một túi hành lý đặc sản về tới chỗ ở.

Làm cho nàng ngoài ý muốn chính là, trong phòng rõ ràng vẫn mở sưởi ấm, khi nàng vào phòng liền phát hiện nhiệt độ trong phòng vẫn bảo trì 21°, thiếu chút nữa cho rằng Dương Chiêu Đệ đi ra ngoài lại quên tắt sưởi ấm.

Chờ Dương Lộ Lộ nghe được tiếng mở cửa, từ trên lầu lao xuống, giống như một con heo rừng nhỏ mãnh liệt xông vào trong lòng nàng, bộ vị bị đụng đến ẩn ẩn đau đớn nhắc nhở nàng đây hết thảy đều là chân thật.

Vào phòng, đóng cửa lại, ngăn cách không khí lạnh lẽo ở bên ngoài, Tề Nhã Nhã thoát xuống áo khoác, lộ ra áo len do mẹ nàng tự tay đan mặc ở bên trong.

Rất nhiều những họa tiết hoa lan được đan bằng len, khiến cho Dương Lộ Lộ cảm thấy hiếu kỳ, nàng hỏi Tề Nhã Nhã: "Đây là quần áo mới của ngươi sao?"

"Mẹ ta đan áo cho ta." Tề Nhã Nhã đem áo len cũng dứt khoát cởi xuống, bên trong là một kiện áo tay dài, rốt cuộc thư thái.

Dương Chiêu Đệ từ trên lầu chậm rãi xuống tới, trong nhà nàng mặc một chiếc áo len mỏng, phối hợp váy dài, bởi vì không cần đi làm, nàng cũng lười trang điểm, tóc dài dùng một cái kẹp nhựa kẹp lên, còn có vài sợi tóc trốn được một kiếp, phất phơ mang theo khí chất lười nhác.

Trong khoảng thời gian này để xuống công tác, nàng càng giống một bà chủ gia đình, cùng hài tử xem truyền hình, kéo lấy hài tử đi ra ngoài dạo phố, hoặc đến nhà bằng hữu tham gia những buổi ăn tối ấm cúng, đem nàng cũng nuôi dưỡng cho lười biếng rồi, hôm nay càng là ngủ đến mặt trời lên cao mới thức dậy.

Tề Nhã Nhã ngẩng đầu chống lại Dương Chiêu Đệ, bởi vì trong lòng có chút suy nghĩ, nhịn không được, trước tiên di chuyển ánh mắt, cúi đầu nói: "Ta đã trở về."

"Ân, ngươi mập." Dương Chiêu Đệ cũng không biết nên nói cái gì, mở miệng câu nói đầu tiên khiến cho Tề Nhã Nhã thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất.

"Cũng may, mập một chút xíu."

"Nào có, là mập một vòng." Dương Lộ Lộ cho rằng người lớn phải nói thật, mập chính là mập.

Dương Chiêu Đệ nở nụ cười, ý thức được lúc này Tề Nhã Nhã đã xấu hổ đến vô cùng xấu hổ, lên tiếng bảo tiểu đao thủ Dương Lộ Lộ đi vào phòng bếp lấy bát đũa, lưu nàng cùng Tề Nhã Nhã ở lại trong phòng khách.

"Cha mẹ ngươi chịu thả ngươi trở về?" Dương Chiêu Đệ nói, Tề Nhã Nhã có cùng Dương Chiêu Đệ nói qua, cha mẹ nàng đối với nàng là có bao nhiêu nhiệt tình, hận không thể đem những thiếu thốn của mấu năm qua bù đắp lại, cũng không quản nàng có thể chấp nhận hay không, một mặt cấp nàng các loại yêu, mỗi ngày vài bữa cơm cộng thêm ba món tráng miệng, còn hầm tổ yến cho một Tề Nhã Nhã vốn không cần được bồi bổ.

Tổ yến là ngon a, nhưng mà uống quá nhiều cũng không tốt, Tề Nhã Nhã sợ chính mình tiếp tục như vậy nữa, sơm muộn cũng sẽ biến thành dáng người viên cầu như biểu tỷ, cho nên ở nhà mấy ngày đó mỗi ngày đều làm sit up, nhưng mà vẫn có chiều hướng mập lên, ngăn không được.

Dương Chiêu Đệ nhịn không được, nàng động thủ bấm vào cái bụng rõ ràng đã mập lên một vòng của Tề Nhã Nhã, trước đây không lâu, Tề Nhã Nhã còn khoe khoang nói bụng của mình còn có đường cơ, lúc này đã suy sụp.

Tề Nhã Nhã quát to một tiếng rút lui ba bước, biểu hiện thật giống như nữ nhân đàng hoàng bị đùa giỡn.

"Ta sai rồi, ta sau khi trở về nhất định sẽ hảo hảo giảm béo."

"Là mập lên một vòng." Sờ vào liền cảm giác thịt thịt, kỳ thật cũng không tệ, Dương Chiêu Đệ muốn nói không cần tận lực như vậy, nàng không theo đuổi cơ bụng, nhưng mà nghĩ lại một chút Tề Nhã Nhã là mập là gầy cùng nàng có quan hệ gì, nàng lại biểu hiện giống như có liên quan tới nàng a.

"Ta làm đồ ăn, cùng đi ăn đi." Dương Chiêu Đệ mở lời bảo Tề Nhã Nhã đến nhà ăn ăn cơm.

Tề Nhã Nhã rất hiếm thấy Dương Chiêu Đệ xuống bếp, bởi vì Dương Chiêu Đệ là người bận rộn, xã giao nhiều đến đếm không hết, trong nhà lại có a di đúng giờ đến làm đồ ăn, Tề Nhã Nhã cũng biết nấu cơm, vốn không cần Dương Chiêu Đệ động thủ.

Tề Nhã Nhã mang theo thật nhiều đặc sản trở về, trong đó cũng bao gồm một ít lưỡi vịt trong nhà mình.

Dương Lộ Lộ bị đồ ăn vặt câu dẫn, thậm chí không muốn ăn cơm, cơm đối với nàng đã mất đi lực hấp dẫn, rõ ràng nàng càng muốn ăn đồ ăn vặt.

Dương Chiêu Đệ phí hết một phen miệng lưỡi, mới đem Dương Lộ Lộ đang lạc lối khích lệ trở về, nàng đem những chuyện này đều đổ tại trên người Tề Nhã Nhã.

Dương Lộ Lộ ủy khuất nói lời nói thật, "Mẹ làm đồ ăn thật sự ăn không ngon."

Động tác Tề Nhã Nhã cầm lấy đôi đũa bới một miệng cơm lớn liền khựng lại một chút, nàng kỳ thật cũng muốn hùa theo những lời này của Dương Lộ Lộ.

Dương Chiêu Đệ làm đồ ăn, sắc hương đều đủ, hình thức nhìn qua có thể chấm 7 điểm, trên thang điểm 10, điểm số này thật sự không khoa trương chút nào, chính là vị lại kém một chút.

Nhưng mà Dương Lộ Lộ là hài tử, là thân nữ nhi của Dương Chiêu Đệ, nói thật cũng sẽ không như thế nào, nếu như chính mình nói ra lời nói thật, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của nàng.

Dương Chiêu Đệ đem biểu hiện của hai người đều thu nhập vào mắt, nàng để đũa xuống, nói với Dương Lộ Lộ: "Vậy con học làm đồ ăn a, con biết nấu ăn, mẹ liền không nấu nữa, con cũng không cần ăn đồ ăn khó ăn của mẹ."

"Nàng còn là hài tử." Tề Nhã Nhã hy vọng Dương Chiêu Đệ không cần trách móc nặng nề một hài tử như vậy, dù sao nào có ai bởi vì mình làm đồ ăn ăn không ngon, muốn nữ nhi học làm đồ ăn a.

"Ngươi làm đồ ăn ăn ngon ngươi liền làm đồ ăn. Bắt đầu từ hôm nay, một ngày ba bữa ngươi đến làm không phải là tốt rồi sao." Bị nữ nhi nói như vậy, Dương Chiêu Đệ cũng cảm thấy đồ ăn trước mắt đã không còn lực hấp dẫn.

Nàng để bát xuống, nói: "Không muốn ăn, ăn không ngon, đều đừng ăn."

Tề Nhã Nhã biết nếu như mình thật sự nghe theo những lời nói trong lúc tức giận của nàng, đặt chén xuống, đó mới đúng là sai lầm. Nàng vẫn là ăn vài miếng, nói: "Mặc dù có chút mặn, nhưng mà hương vị vẫn là rất ổn, trên cơ bản là có thể ăn."

Dương Chiêu Đệ gắp một miếng sườn kho ở trước mặt nàng, sau đó lại uống một ngụm canh, liền cũng chỉ có thể ăn được như vậy.

"Ta thụt lùi rồi." Dương Chiêu Đệ để đũa xuống, trước kia nàng đi làm công, cũng từng làm trong quán ăn, khi đó nàng biết rất nhiều thứ, biết làm cơm, biết pha cafe, cũng sẽ làm một ít cơm Tây, những năm tháng đó vì muốn tiết kiệm tiền, đều là suy nghĩ làm sao để tiết kiệm tiền.

Ngày tháng sống dễ chịu không được bao lâu, nàng làm đồ ăn liền thay đổi hương vị.

Tề Nhã Nhã đem vài món thức ăn có thể cứu vớt được lại chế biến qua một lần, trải qua diệu thủ hồi xuân của nàng, biến thành không còn khó ăn nữa.

Ăn no rồi, lại là ở trong gian phòng ấm áp, Dương Lộ Lộ có điểm buồn ngủ, nàng ngủ thiếp đi trên ghế sofa trong phòng khách, Tề Nhã Nhã thu thập bàn xong trở lại nhìn thấy như vậy còn đặc biệt đắp chăn cho nàng, sợ nàng sẽ bị cảm lạnh.

Nhìn Dương Lộ Lộ ngủ thư thái như vậy, Tề Nhã Nhã lập tức cũng cảm thấy mí mắt trĩu nặng, nàng ở cạnh ghế sofa tìm một vị trí, theo Dương Lộ Lộ cùng ngủ trưa.

Chờ Dương Chiêu Đệ vào phòng, đập vào mi mắt liền chính là hình ảnh như vậy.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tề Nhã Nhã: Dương lão bản, ta phải đi, ta cảm thấy mình không xứng với ngươi a.

Dương Chiêu Đệ: Vì cái gì?

Tề Nhã Nhã: Bởi vì ta đã không phải là người thừa kế duy nhất của cửa hàng lưỡi vịt nữa rồi.

Dương Chiêu Đệ:??

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip