để tránh rối vì nhà đông con nên tui sẽ gọi như sau:suyeon, seojung: chị (hơi ngượng mồm khi gọi chị seojung thế, tại gọi nàng hoặc chị trà quen rồi)yoojung, sookyung: nànghaerim, doyeon: côsoeun, hyojung: em ( cái này gọi quen rồi đổi không được, mặc dù hơi mất dạy vì nhỏ hơn mà gọi người ta là em...')
.
.
.trong trụ sở fantagiophòng làm việc của suyeonchị đang chăm chú nhìn lá thư trước mặtkiểu chữ này chắc trăm phần trăm có lẻlà của em ấynhưng chả phải cún daeng đã nói tận mắt thấy rồi saochuyện này càng lúc càng phức tạpphải chi ba năm trước không vì tò mò thì chuyện này không tới mức đó
.
.
.hyojung cầm trên tay lá thưđọc vội qua nội dungem hốt hoảng mở to mắtkhông thể tin vào mắt mình điều nàytay vừa chộp tới điện thoạithì mắt lướt đến dòng cuối cùng"nhớ đem theo đầy đủ đấy, nó không dễ như trước đâu"rốt cuộc nó là cái quái gìhyojung nhắn cho ai đó rồi cầm lấy bức thư đi ra ngoài
.
.
.yoojung bật khócthì ra cậu ấy vẫn sốngtuy không phải trong hình hài người thườngnhưng ít nhất qua chuyện năm ấy cậu vẫn bình annhiêu đó thôi là đủ rồi"daeng à, nhớ cậu quá, ba năm rồi chúng ta chưa ômchưa hônvà chưa tâm sự với nhau đấyđợi tớ nhéchỉ cần có mọi người tớ sẽ về bên cún con của tớ sớm thôiyêu cậu"
.
.
.sookyung nhìn đứa nhỏ nhà mìnhsao em ấy mít ướt quá vậylá thư thôi màsookyung tò mò mở lá thư ra xemở trỏng chứa thứ gì kinh dị lắm hay saomà hyojung mếu máo nhắn mìnhđôi mắt nàng mở tođúng thật là kinh dịgiờ thì hiểu tại sao em ấy khóc rồi- em nhắn chị ấy chưa?- chết quên mấtmà đợi hyojung cầm điện thoại lên nhắn hộp thoại nhóm đã sớm ting ting rồiđúng là lão
.
.
.seojung mở mắt sau sáu tiếng ngủ đông trong vòng tay emchị xoay mặt qua ngắm soeunđứa nhỏ này chỉ khi im lặng ngủ ngoan thì mới bớt đi vẻ bất cầnđiện thoại ting ting hai tiếngbáo cho chị biết mình vừa được người quan trọng triệu tậpđọc qua tin nhắnseojung cảm thấy tiếp thu chưa được phần trăm nàophải chăng mới thức nên tế bào não chưa tỉnh ngủ (???)- bảo bối, bảo bối, lão đại kêu mọi người đến kìaseojung lay lay người emchị càng lắc mạnh thì sâu ngủ kang lại ôm chặc hơnseojung quyết định làm một việc mà trước đây chỉ soeun làmchụt một phát vào môisâu ngủ kang mở mắtôi sức mạnh của tình yêu thật to lớn
.
.
.- nè nè, đừng có đi theo tui nữa coicô gái tóc đen xua đuổi- haerim, con đang nói chuyện với ai vậy?mẹ jung nhìn đứa con gái gần 23 tuổi rưỡi mà như 2,3 tuổi hỏi- con nói với mấy con ruồi thôicô nở nụ cười lẫy lừng thương hiệumẹ jung cũng đành chịuai bảo sanh ra đứa con đẹp người mà tánh hơi kì lạ làm chi- mẹ, thứ sáu tuần này là ngày mấy?haerim chợt nhớ hỏi mẹ- mười ba, chi vậy con gái- con ra ngoài được chứ???- cẩn thận vẫn hơn, mẹ không an tâm nếu con ra ngoài một mìnhmẹ jung úp mấy cái bát lên kệ nói- con có bạn mà- bạn? trai hay gái? thẳng hay cong?- là bạn nữ, thẳng hay cong sao con biết, mẹ thiệt là- sợ con mê người ta thôi, không biết hôm bữa là ai khóc lóc với mẹ khi chị khóa trên ôm người yêu đi học nhỉ- mẹ àaaaaatiếng cười ai đó cứ đều đều lọt vào tai côcô quay sang trừng mắt rồi nói gì đótiếng cười lại vang lên, giòn hơnvà chỉ mình haerim nghe được tiếng cười ấy
.
.
.- lão, chuyện này là sao?soeun sau khi đọc lá thư được gửi riêng cho mình hỏi suyeon- theo em ấy nói thì thân xác em ấy đang bị ai đó chiếm - lẽ nào là nóyoojung thì thầm- yoojung em biết nó là gì hảsuyeon bắt được trọng điểm hỏi- mọi người nhớ chuyện ba năm trước chứchuyện đó sao mà quên đượchyojung rùng mình nhớ lại- tớ nhớ, có liên quan đến cậu ấy hả?seojung sau khi lục tìm trong kí ức chuyện năm xưa thì trả lời yoojung- có liên quan
.
.
.
- này này cún, đi sát vào tớ một chútdoyeon với tay kéo yoojung vào sát người mình- uy ui dasuyeon hậu đậu né cành này thì bị cành khác quật vào mặtsookyung không nhịn được cười- lão hậu đậu thế này thì ai mà yêu- kệ tao màycả nhóm 7 người đang cùng nhau đi khám phámột ngôi trường bỏ hoangbên cạnh đó còn làm thêm nhiệm vụ 'bắt ma'ngoại trừ yoojung có thể thấy các vật thể không xác địnhthì suyeon được trời phú cho đôi tai thính cực kìdoyeon với tâm hồn vững trãi, không sợ macòn bộ tứ còn lại thì sở trường phát huy tùy hoàn cảnhnên khó nói lắmnhóm 7 người, lẻ một nên chia theo cặp 2 2 3ji suyeon xuất sắc giành giải bóng đèn của năm khi đi chung với cặp hyojung sookyungngôi trường có một khu kí túc xá nữ, nghe nói ở đấy người cõi âm linh lắmdoyeon cùng yoojung vào căn phòng 107soeun và seojung lên tầng hai phòng 214hyojung sookyung và bóng đèn ji đến phòng cuối tầng hai doyeon lấy trong túi ra một cái gương nhỏdụng cụ 'bắt ma' của cô đấy, cùng một lọ nước nhỏlàm vài nghi thức doyeon dùng cái gương nhìn quanh căn phòngyoojung cảm thấy bàn tay mình bị ai đó nắm lấynàng vội nắm tay cô, ánh mắt rưng rưngdoyeon hiểu ý lấy trong túi một cây súng đặt biệtloại súng này do hyojung chế tạosúng 'bắt ma' đặt biệt dùng bằng máudoyeon nhẹ nhàng giơ súng lêncạch một tiếng cảm giác lạnh lẽo trên tay yoojung biến mất- aaaaaaa tiếng la từ tầng hai vọng xuốngyoojung nắm lấy tay doyeon chạy lên nhưng chân doyeon như bị đóng đinh tại chỗ không thể di chuyểncả hai cảm thấy một cỗ khí lạnh lẽo bao xung quanhyoojung càng cố sức kéo thì hơi lạnh càng dày hơnmàn sương mù hình thành, đôi bàn tay yoojung phút chốc trống rỗngđôi bàn tay to lớn của nàng đã biến mất không một dấu tích- doyeon, doyeonie à, cậu đâu rồiyoojung như bị lạc trong một mê cung khổng lồ không tìm được lối thoátđến khi tỉnh lại là chuyện của hai hôm sau...- năm ấy em không biết tại sao cậu ấy lại mất tích. rõ ràng em đã nắm tay cậu ấy rất chặc nhưng đến khi nhìn lại là một khoảng trốngyoojung buồn xo nhớ lại chuyện cũ- nhưng mà có ai biết chỗ chị ấy hẹn không?sookyung hỏidoyeon gửi thư riêng cho từng người một, nhưng không nổ địa chỉrồi đi bằng niềm tin hả???- yên tâm sẽ có người dẫn đườngsuyeon chắc ăn nói, linh cảm của chị đột nhiên trở nên mạnh mẽ lạ thườngchắc cảm giác sắp có bồ nhỉsuyeon tự nghĩ rồi tự cười- chắc bả lại nghĩ bả sắp có bồsoeun nhìn cái nụ cười đó là hiểu
.
.
.Thứ 6 ngày 13 năm xxxxtại một ngôi trường bỏ hoangkhu kí túc xá nữlại cái cảm giác lạnh gáy nàyyoojung siết chặc tay lãosookyung ôm tay hyojung úp mặt vào vai emseojung thì ước gì bé kang của chị cao lên được tí xíu để chị chui vào lòng cho khỏi sợ- nè em chắc chỗ này chứ, doyeon?haerim từ phía sau đi lên, tay cô ôm một cái balo- doyeon?yoojung quay người lại, nàng muốn thấy cônhưng chỉ có mỗi người lạ xinh đẹp- xin chàongười lạ nói- chào chị, em là yoojung. đây là lão nhà emyoojung huých vai lãocoi bộ linh cảm ai kia lần này đúng rồisoeun nhìn vẻ mặt của lão cười thầm
.
.
.haerim kể sơ lược về chuyện cô thấy được linh hồn doyeon lang thang ngoài đườnguầy coi bộ đội bắt ma sắp có thành viên mới rồi nhatheo doyeon nóinó là một linh hồn đen, đã lợi dụng sương mù dày đặt năm ấy mà chiếm thân xác doyeonnhưng hyojung lại thấy kì lànếu vậy thì tại sao năm đó không ai thấy được kim doyeon người thật hồn giả ở đâucái này khó quá bỏ qua đi- hyojung, có đem theo đủ đồ nghề không?doyeon thông qua haerim hỏi- có nha. để coi.... tỏi ớt, ý nhầm thánh giá, nến, gương và khẩu súng đặt biệtem bày la liệt các món đồ trên đất- yoojung, em có đem muối theo chứ?haerim hỏiyoojung lấy trong túi đeo nhỏ bên hông một bịch muối trắngloại này là muối tinh chế nên rất khó tìmseojung cảm nhận được cái gì đó lành lạnhchị không dám quay đầu lại, chỉ nhắm chặt mắt mà siết tay soeun- aaaaaaa- aaaaaaasuyeon và haerim bị hai dây leo quấn lấy chân lôi tuột đicả năm người còn lại cùng soul doyeon trở tay không kịp- ah- má ơisoeun cũng bị dây leo quấn lấy, hyojung thì sập hố dưới chân- soeun, soeunseojung cố chạy theo nắm lấy tay em- ásập luôn vào cái hố cách chỗ hyojung ba métnơi hai người còn lại đứng bỗng xuất hiện một bức tườngchia cắt yoojung và sookyung
.
.
.- aaa......haerim tỉnh dậy ở một nơi tối đencạch, đèn bật sánghaerim đang ở một buổi diễn pianokhán phòng rộng lớn cùng hàng trăm nghìn khán giảji suyeon nổi bật trên sân khấu với bộ comple đentừng nốt nhạc của bản gloomy sunday vang lênhaerim rùng mình, chẳng phải đây là bản nhạc "tử thần" sao- dừng lại....... dừng lại...... dừng lại đihaerim thấy một suyeon khác đang nhìn chằm chằm người đang chơi đànbỗng nhiên mùi máu từ đâu xộc đến mũi côhàng trăm nghìn khán giả bây giờ đây biến thành những xác chết ghê rợnvà suyeon đang đánh đàn cũng hóa thành một luồn khí đenđây là thứ mà doyeon nói sao?vậy mục tiêu của nó là... suyeon- suyeon cẩn thận
.
.
.sookyung ngồi bật dậycăn phòng với bốn bức tường xanh đậmmang theo cảm giác ngột ngạttiếng băng cát-xét cứ đều đều phát ralà bản hòa tấu piano gloomy sundaytiếng khóc cứ nấc lên nấc lên mãisookyung quay đầu nhìn lại chiếc giườngmột hyojung ốm yếu ôm chiếc gối cũ kĩ thu mình vào trong chănai chả có quá khứ, nhưng nàng không ngờ quá khứ của em lại như thế nàytiếng khóc của bé con hyojung khiến tâm can sookyung đau nhứcbóng đen từ trong băng cát-xét chui ra khiến sookyung hoảng sợđừng nói là 'nó' mà yoojung nhắc tới nhélinh cảm mách bảo sookyung sẽ xảy ra chuyện không haynàng nhanh nhẹn chạy lại giường ôm lấy đứa nhỏ vào lòng mà thủ thỉ mấy lời động viên
.
.
.seojung đã đi loanh quanh ở trong phòng tranh khá lâunơi đây giống trong những giấc mơ mà chị từng gặp quadeja reve sao?seojung mong là thứ mình thấy trong mơ không phải là sự thậtchị không muốn bé con của chị bị tước đi khỏi vòng tay mìnhseojung sững người khi nghe vài nốt của bản hòa tấu khúc gloomy sundaylà bài hát đóbài hát chị đã nghe trong giấc mơ- không không, soeun à, kang soeun đừng nghe nóchị chạy đi, chạy trong nỗi sợ hãi như trong mỗi giấc mơnước mắt chị rơi ngày một nhiềutừng giọt lăn dài trên má cho đến khi có ai đó dùng tay quẹt đi - soeunchị gọi tên em, hai tay nắm lấy bàn tay trên mặt mình- em đây, seojungchị không nói chỉ ôm em thật chặtánh mắt chị lại lia tới bức tranh phía saubức tranh đó... y như trong giấc mơlại cái bóng đen ấy, từ trong bức tranh seojung ôm em không buông, chị siết chặt lấy em như thể chỉ cần buông ra là soeun của chị sẽ biến mất mãi mãi- chị, đausoeun khẽ than, nhưng không cự tuyệt cái ôm của chị- làm ơn làm ơn làm ơn, ngươi đừng tới đây, kang soeun là của lee seojung, không ai bắt đi được- chị seojung, đừng sợ em đâysoeun an ủi, mặc dù không biết thứ gì đã làm chị ấy sợ đến run rẩy
.
.
.- yoojung, yoodaeng, daengdaeng tỉnh lại đidoyeon tha thiết gọicái người gì ngủ lắm thế- doyeonie?!yoojung bật người ngồi dậy, nàng nghe tiếng doyeon gọi- tớ đâyyoojung ngơ ngác nhìn người trước mắt, đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt kiayoojung bật khóc nhào vào lòng doyeon, đúng là cậu ấy rồinàng ôm cô khóc thiệt là lâuđến khi yoojung cảm nhận được cảm giác kì lạ bao quanh thì mới dứt ra khỏi người côáo doyeon ướt một mảngcún này thật là... mít ướt quá trời- khoan đã doyeon, lúc đầu tớ đâu có thấy cậu, sao giờ lại thấy?yoojung thắc mắc- hội ngộ nhau đến đây là đủ rồi nhỉ?giọng nói lạnh lẽo khiến yoojung sợ hãi nép vào lòng doyeon- rồi đến bao giờ anh mới chịu siêu thoát và để yên cho bọn tôi, hửm, yeonghon?doyeon ôm yoojung trong lòng, ánh mắt hướng về người con trai trên cây- khi nào kéo được tất-cả-các-người xuống cùng tôi thì khi ấy tôi mới điyeonghon nghiến răng - vậy thì để anh thất vọng rồi, anh quên bọn tôi là ai rồi hả? chuyện đó sẽ không-bao-giờ-xảy-radoyeon cũng không vừa, cô nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù
.
.
.- suyeon suyeon, tỉnh lại, ở đây tối quá tôi sợ lắm, suyeonhaerim sau khi cứu suyeon thoát khỏi cái bóng đen kia thì rơi xuống một cái hốsuyeon lồm cồm bò dậy, đầu đau nhức sau khi nghe bản nhạc kiahắn vẫn chưa bỏ cuộc nhỉ- này haerim, cô không sao chứsuyeon ân cần hỏi- không sao chỉ là nơi này tối quá, tôi hơi sợ- sợ thì nắm tay tôi nè, không tính tiền đâusuyeon cười, chìa bàn tay ra đồng thời rút cây đèn pin thám hiểm nhỏ trong túi để soi đườngmặt haerim vì câu nói kia mà hồng lên, nhưng cũng nắm tay người kia để thoát khỏi đâysuyeon khẽ cười khi cảm nhận được bàn tay ấy trong tay mìnhđi được mười phút thì suyeon lại nghe bản nhạc ấy cất lênchị siết chặt tay haerim rồi hướng về phía bản nhạc phát ra mà đi
.
.
.sookyung sau khi bảo vệ được bé con hyojung thành công thì căn phòng bỗng chuyển sang một không gian kháctối mịt- sookyung, chị ở đâu? sookyung à lên tiếng đilà tiếng hyojung- hyojung chị đâysookyung hét lên, lấy chiếc đèn pin nhỏ ra để cho em biết đường mà kiếm- sookyung, sookyung, chị đây rồi, chị không sao chứ?hyojung quýnh quáng xoay chị vòng vòng kiểm trasookyung ôm chầm lấy em, như muốn trấn an nỗi sợ ấy- nhóc ngoan, chị ổn mànàng thì thầm vào tai em, hyojung nở nụ cười, ôm lại sookyung- đi thôihyojung siết chặt cái ôm rồi cõng nàng trên lưng, đi đến nơi cần đến
.
.
.- seojung, thỏ con, tỉnh dậysoeun đang rất kiên nhẫn đánh thức chị người yêu bé bỏng của mìnhseojung rốt cuộc cũng chịu tỉnh, chị úp mặt vào bụng soeun mà làm nũng- haha, được rồi đừng làm nũng nữa baby àsoeun chịu không nổi liền cười cười vuốt tóc chị- soeun, chị đã rất sợsoeun biết chị là sợ cái gìcái chết năm đó của yeonghon đã gây ám ảnh chị không ít- yên tâm, một khi em còn ở đây, không ai có thể mang chị ra khỏi vòng tay emsoeun trao cho chị một nụ hônseojung yên tâm thì có, nhưng chung quy vẫn cảm thấy sợmột lần nữa cảm giác bất an ập tới khi tiếng nhạc của bài hát 'tử thần' vang lên
.
.
.doyeon vẫn đang cố gắng bảo vệ cún con của mình khỏi những bóng ma đen thui kiahắn đã đi quá giới hạn rồi'cạch, chíu'tiếng súng nhỏ vang lên, khẩu súng của hyojung thật sự rất tốt- cậu vẫn ngoan cố đến vậy à, yeonghonsuyeon hạ khẩu súng xuốngtay kia chị vẫn nắm lấy tay haerim- tôi đã nói rồi, đến khi nào tôi kéo được tất cả các người xuống mồ cùng tôi, khi ấy tôi mới thôiyeonghon giận dữ, ánh mắt hắn đen ngòm- xin lỗi nhưng tôi nghĩ anh nên dẹp cái suy nghĩ ấy đi'chíu'tiếng súng lại vang lênhyojung xuất hiện, trên lưng em là sookyung đã ngủ thiếp đi từ lúc nào- anh vẫn mở bài hát ấy à, cho dù nó là nguyên nhân cho cái chết của anh?soeun bước ra sau cánh cửanơi họ đứng, trước đây là sân khấu của một trường cao trung nổi tiếngcho tới cái ngày mà hiệu trưởng phát hiện xác chết của yeonghon với lá thư tuyệt mệnh'những người trong ban nhạc ấy, hãy đợi đấy ta sẽ kéo từng người, từng người một xuống địa ngục với ta, gloomy sunday sẽ là nhân chứng cho sự trả thù này'gloomy sunday là bản nhạc được phát khi hiệu trưởng phát hiện xác yeonghonsau đó nhiều ngày, càng nhiều người trong ban nhạc mất tích một cách bí ẩnxác họ được tìm thấy trong tư thế treo cổ, và bản nhạc 'tử thần' đang từ từ phát radần dần, ngôi trường ấy bị mọi người xa lánh rồi bỏ hoangsuyeon, doyeon, soeun và hyojung từng là người trong ban nhạc ấytuy nhiên họ không bị ảnh hưởng bởi bản nhạc đó- tôi nói rồi, tôi sẽ kéo hết đám người trong ban nhạc xuống địa ngục chung với tôiyeonghon tức điên lênhắn lao tới suyeon...âm nhạc cất lên từ chiếc đàn ghitar cũtiếng violin cũng từ từ vang lênchiếc ghitar thứ hai cũng cất lên giai điệuvà cuối cùng, chiếc đàn organ cũng hòa chung tiết tấuđây không phải là bản gloomy sundaylà bài hát mới được cả ban nhạc sáng tác nhầm chúc mừng sinh nhật yeonghon năm ấyhắn sững người nhìn theo các cô- thật ra, bọn tớ không có ý ghét bỏ cậu, bài hát này là dành cho cậu- anh đã nghe được nó rồi đấy, giai điệu mà anh yêu thích- hãy yên nghỉ đi yeonghon, bọn tôi chưa bao giờ ghét anh cả- cảm ơn anh năm ấy đã chỉ tôi chơi violin, tôi rất thích nó- yeonghon, xin anh, tôi xin anh, hãy tha cho họ đi seojung nghe mấy lời nói ấy liền chắp tay lại cầu xin hắnyeonghon khóc, thì ra mọi chuyện là thế ưsự trả thù của hắn là vô nghĩa saonực cười thậtbản nhạc đến hồi kết thúc, và linh hồn hắn cũng tan biến theo
.
.
.- haerim nói a đisuyeon đang đưa muỗn bánh lên miệng cô- chị này, bọn nhỏ nhìn kìahaerim ngại ngại nhưng vẫn ăn mất miếng bánh- bày đặt ngượng với chả ngùngdoyeon cười khẩy chọc côvừa dứt câu là miếng táo đã tới bên mép môidoyeon cười sủng nịnh ăn lấyhai cặp lớn coi bộ hường thắm quá nhỉsoeun đang phát họa lại khung cảnh này, mặc dù hơi nhiều cơm xíu- em đang làm gì đấy?seojung từ phía sau choàng cổ em hỏighi lại những kí ức đẹp- hyojung à, bánh đó là chị seojung làm cho chị mà, trả đâysookyung đang cố với tay để lấy chiếc bánh mà seojung vừa làm cho nàng"này yeonghon, anh ở đấy nhớ sống tốt nhé"
.
.
.
Well tui lại cho ra lò một fic mới nữa đâyCái này định up bữa sinh nhật chị trà rồiMà bữa đó đuối quá đuốiNên dời lại nay mới up nèAi đó khen tui đi😊------------------------------------
Các bạn đọc truyện zui zẻ😊JinK~~Ngày hoàn thành: 8/1/2022
Ảnh lụm trên pinterest:)))))