─────── ·✧· ───────
"Iwaizumi-san? Anh tìm ai ạ?"
Một giọng nói kéo chàng trai ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Anh chớp mắt, hơi nghiêng đầu nhìn sang đàn em Kindaichi Yutaro năm nhất bên cạnh rồi tập trung lại vào sân đấu phía dưới.
"Không, không có gì..."Cậu thiếu niên im lặng không thắc mắc thêm. Có lẽ cậu đã nghĩ nhầm và dù Iwaizumi-san tìm ai thật thì khi ảnh phủ nhận, cậu không định nhiều chuyện nên quyết định trở lại với những trận mở đầu đang diễn ra.Cả hai đều đặt chú ý vào phần sân của Karasuno và Tokonami. Nhìn thì ai cũng thấy đội quạ nhỉnh hơn rõ ràng, đương nhiên đã dẫn trước khá xa và sắp sửa kết thúc luôn set một.Với tình hình hiện tại và thầm đánh giá xác định được ít nhiều sức chiến đấu cả hai team, họ đều đoán Karasuno rồi cũng sẽ chiến thắng không sớm thì hơi muộn vì Tokonami thực sự là một trường "nhược tiểu".Không có gì đặc sắc. Bởi đối thủ chẳng hề khó nhằn, đám quạ thông minh giữ lại bài tẩy nên ngoại trừ phát hiện tiện thăm dò Libero cùng tay đập cánh mới thì Hajime không thấy có gì níu giữ được ánh nhìn của mình.Đương nhiên bọn họ luôn luôn nghiêm túc dù chỉ đấu tập hay giao hữu, nhưng đối thủ bên kia thực sự không gây được sức ép khiến Karasuno phơi bày mọi con bài của mình.Đó, kết quả đã ngã ngũ luôn rồi - kẻ thắng không ai khác ngoài những con quạ đen chốn phế liệu.Nhìn đám người màu áo đen cam đang rộn ràng hạnh phúc, Hajime im lặng.Đã không còn gì để xem nữa rồi.Kindaichi Yutaro bất lực trước những con người đang làm mình tốn năng lượng không cần thiết dưới kia nhưng Oikawa Tooru lại cho rằng đó là điều tốt, vì thế chẳng phải sẽ rất lợi cho họ sao?Hai năm ba còn lại là Hanamaki Takahiro cùng Matsukawa Issei vừa mới trở lại sau khi theo dõi sân đấu khác, thông báo rằng Dateko bên đó thắng rồi nên trận sau sẽ đụng độ với Karasuno.Anh đảo mắt lướt nhìn nhóm người ồn ào lần cuối trước khi xoay lưng gọi cả đội theo, chính bản thân cũng chẳng rõ tâm tình mình hiện tại.Không chỉ đám quạ phải vượt qua chướng ngại, họ cũng cần chiến thắng thì hai bên mới đối đầu được.Chờ đó, Karasuno.─────── ·✧· ───────
"Thắng rồi... thắng rồi!"Hinata Shoyo ôm ngực lẩm bẩm, cái cảm giác chiến thắng ở một giải đấu thực sự này quả thật quá tuyệt vời rồi!Không ổn, tim cậu đang đập thình thịch nghe rõ từng tiếng, cảm nhận từng giây nhưng không vì sau một trận đấu đã vận động rất nhiều mà bởi con quạ háu đói cuối cùng đã được nếm trải hương vị nó thèm khát nhất!"Hinata.""Eh— vâng, Shimizu-san...?"Nghe gọi, Shoyo giật bắn người nhìn sang để thấy nữ quản lý tóc đen của Karasuno từ bao giờ đứng cạnh.Chị ấy đưa lên bàn tay đang nắm chặt rồi xoè ra để lộ những cục tròn bọc trong giấy gói lục hồng quen thuộc, khiến đồng tử thiếu niên khẽ co lại.Kẹo! Kẹo chiến thắng của Saneka-chan!"S-Sao chị lại...?"Shimizu Kiyoko không để đàn em năm nhất lắp bắp xong đã giải thích: "Lần cuối trước khi đi Aozora-chan đã đưa cho chị, nói để đến lúc thích hợp hãy lấy ra. Chị nghĩ đây là lúc đó - ăn mừng một chiến thắng khởi đầu, phải không?"Như thấy được ngàn sao trong đôi mắt chocolate ấm áp lung linh vì hạnh phúc ấy, Hinata Shoyo gật đầu lia lịa cảm ơn khi thò tay cầm lấy một cái, nhanh chóng bóc ra cho tót vào miệng ngay và Kiyoko chuyển sang chuyền hai năm nhất.Thấy mình cũng có phần, Kageyama Tobio ngoan ngoãn nhận lấy cảm ơn dù thoáng chút ngạc nhiên làm bản thân nói hơi vấp một chút.Xong, chị ra chỗ khác để đưa nó cho các thành viên còn lại bao gồm cả thầy Ittestu lẫn huấn luyện viên Keishin. Sau đó cũng tự bóc lấy một cái mà thưởng thức cho nồng nhiệt thêm cái hương vị chiến thắng này.Vì em nói rằng nó là của cả đội, và đội không chỉ là những thành viên được ra sân.Ai ai cũng chiến đấu, cho dù là cách thức khác nhau, chiến trường khác nhau.Hôm nay bọn họ đã thắng lợi ở trận đầu tiên, nó như là bước đệm trở mình của Karasuno trên con đường Inter High chông gai vương đầy đá sỏi này.Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, chiều nay quạ đen vẫn cần đấu một trận nữa - trận chiến với những bức sắt lừng danh, đội mà năm hai và năm ba đã gục ngã ở giải mùa xuân hồi tháng ba, Dateko.Lơ đễnh đảo mắt khỏi cánh cửa sân đấu để thấy xa xăm một màu xanh gợi nhớ đến mỹ nhân phương xa, Shimizu Kiyoko tự hỏi, "Không biết em nơi ấy sao rồi...?"
____________________________________
~ 𝐓𝐨 𝐛𝐞 𝐜𝐨𝐧𝐭𝐢𝐧𝐮𝐞 ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip