Chương 1: Diệp Lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
 Nàng tên là Diệp Lam, năm nay hai mươi tám tuổi, là một sát thủ có thứ hạng trên giang hồ, nghe đến tên nàng rất hiếm khi có người không nể sợ, mà mấy tên dám không nể sợ ấy bị nàng cho ra bã làm mồi cho chim ăn hết rồi nên gần như chẳng còn ai trên giang hồ từ hắc đạo đến bạch đạo mà không sợ nàng.

 Bởi vì nàng là Diệp Lam, mười tuổi đã bị bắt cóc mang về cho một tổ chức khét tiếng là khát máu vô tình, mười hai tuổi đã biết cầm súng giết người, trộm cắp, đánh nhau một mất một còn chưa gì mà nàng chưa trải qua.

 Mười bốn tuổi, tổ trưởng của tổ trong tổ chức của nàng dám bắt nạt nàng liền bị nàng dùng thủ đoạn man rợ nhất giết chết, nàng lần đầu gặp Đại Nhất. Trái tim thiếu nữ lần đầu rung động.

 Mười lăm tuổi, Diệp Lam cùng những người bạn thân thiết nhất trong tổ chức bấy giờ bàn mưu trốn khỏi tổ chức nhưng lúc trốn đi bị phát hiện, ông trùm ra lệnh giết hết tất cả ngoại trừ nàng và Nhất Nhất- người đồng đội nàng thương nhất từ lúc vào tổ chức.

 Ngay sau đó, nàng phát hiện ra, hắn là con trai của ông trùm cũng chính là bạn thanh mai trúc mã của mình và đồng thời, là nguyên do khiến cuộc đào tẩu bị phát hiện, đồng đội của nàng vì hắn phản bội mà chết. Nhận ra được sự thật, nàng bày mưu đào tẩu một lần nữa, bị ông trùm phát hiện, cử hắn đi bắt nàng.

 Nàng đoạn tuyệt với Đại Nhất, lập một thỏa thuẩn, hắn cho nàng tự do, nàng tha hắn mạng sống, sợi tơ duyên cuối cùng của nàng và hắn kết thúc, đứt mãi mãi, hắn quay về tổ chức, nàng lưu lạc ở ngoài. Từ đó trở đi, Kiều Tiên không gặp Đại Nhất một lần nào nữa, hắn ở trong tối, nàng ở ngoài sáng, có lẽ đến lúc nàng giã biệt thế giới này, đến khuôn mặt của hắn, cũng chẳng còn có thể nhớ được gì nữa rồi.

 Trách ai được, quả dâu đầu không chua cũng đắng, mối tình đầu không nát cũng tan.

 Ba năm sau, nàng mười tám tuổi, quay trở lại với thân phận là người đứng đầu của một tổ chức khá có tiếng tăm cùng với tổ chức cũ đối mặt, nàng gặp anh, Dương Bác Lâm- một người không hề biết thế giới xã hội đen là gì.

 Hai năm sau, nàng thanh trừng tổ chức cũ đã bắt cóc nàng, giết chết Đại Nhất, báo thù cho đồng đội. Chính lúc nàng nổ phát súng cuối cùng, định buông tay, sau này không dính vào giới xã hội đen nữa, cũng Bác Lâm sống một cuộc sống bình thường.

 Nhưng cũng chính thời khắc đó, anh đi ngang qua, anh phát hiện ra nàng là con quỷ máu lạnh vô tình không phải là cô gái bình thường và thuần khiết anh yêu, anh liền rút ra khỏi cuộc đời nàng bằng cách im lặng nhất, đau lòng nhất. Một Dương Bác Lâm ra đi, không để lại bất cứ thứ gì ở cuộc đời nàng, chỉ để lại một tâm hồn thiếu nữ đau đớn đến tuyệt vọng và một chiếc nhẫn đính hôn bằng bạc vẫn mãi hiện hữu trên bàn tay Kiều Tiên.

 Trái lại, nàng gặp sư phụ, một ông già tóc bạc đầy bản lĩnh khí chất, dân chơi bá đạo vô biên, bái người làm sư phụ, người rất thương yêu nàng, coi nàng như con ruột. Lúc đó nàng tròn hai mươi.

 Năm nàng hai mươi ba tuổi, nàng buộc phải nhìn thấy cảnh tượng sư phụ bị một thế lực khác bắn chết trước mắt mình. Từ hôm đó, nàng đã hiểu được, đầm, váy, áo, son, phấn, tiệc tùng, các chàng trai,....những thứ liên quan đến phụ nữ không bao giờ có thể liên quan đến nàng, nàng thuộc một thế giới khác, thế giới đầy máu tươi và vô tình mới là nàng.

 Năm nàng hai mươi lăm, nàng trả thù cho sư phụ, không những giết chết hết những người đứng sau thế lực đen tối đó mà còn bắt người đứng đầu chặt hết tay chân, biến thành phế nhân vứt ra ngoài đường làm ăn mày, đến lúc hắn ta gần chết thì cho người ra cứu giúp, sau đó, để hắn sống vật vờ suốt những quãng đời còn lại.

Năm hai mươi bảy, nàng nổi danh với thủ đoạn vô tình trong thiên hạ, trở thành...chị đại quốc dân. Nàng nhường chức đứng đầu cho một thành viên thân cận mà nàng tin tưởng nhất: "Liêu Trường" rồi biến mất đi chu du khắp nơi, sống một cuộc sống tự do.

 Năm nay nàng hai mươi tám....

 Đã là mười năm rồi kể từ khi nàng và Đại Nhất, cắt đứt sợi duyên tình khi xưa, phá vỡ lời hứa, lời nguyện thề của nàng và hắn. Đã tám năm rồi, kể từ đêm Dương Bác Lâm bỏ nàng đi trong ngày mưa tầm tã.

Nàng đang ở trong một nhà hàng sang trọng ở Anh, tiếng đàn piano do người đánh nhạc đánh những bài nhạc cổ điển du dương vang khắp phòng.

 Những ánh nên lung linh, những chiếc váy lộng lẫy và bốc lửa của những cô gái, mùi nước hoa đặt trưng của những tên đàn ông giới thượng của thượng lưu trong bộ áo vest cao cấp càng làm nổi bật thêm sự xa hoa của những bức tường, tượng vàng được trang trí trong nhà hàng bậc nhất năm sao.

 Diệp Lam, nhan sắc bình thường phủ lên một lớp trang điểm mang vẻ lạnh lùng và cao quý. Nàng đang ở trong một nhà hàng, ngồi ở bàn riêng và tận hưởng buổi tối của mình bằng ly rượu vang đỏ và vài món ăn nhẹ.

 Diệp Lam nổi bật trong bộ áo đầm màu đỏ xòe và đôi giày cao gót màu son bóng, chân bắt chéo. Đôi mắt già dặn và tàn nhẫn khép hờ, thần trí đung đưa theo điệu nhạc mà người đánh đàn của nhà hàng đang chơi.

 Trên bàn, sơn hào hải vị bày ra không thiếu món nào, nhưng thật đáng bất ngờ khi nàng vẫn chưa động đũa ăn. Những tên phục vị đứng chung quanh vị trí VIP của nàng không hẹn mà hiếu kì, những không tò mò tọc mạch chun mũi vào mà cứ an nhiên tiếp tục đem món lên cho vị tiểu thư siêu giàu này.

  Nàng hơi nhắm mắt lại tổng hợp tất cả những gì của cuộc đời dài đằng đẵng của mình. Thay vì như mọi cô gái khác, sinh ra đời, chơi đùa cùng bố mẹ, đi học, gặp người mình yêu nhất, chia tay, gặp người mình thương nhất, chia tay, gặp người mình cần trân trọng nhất, yêu, kết hôn rồi sinh con. Còn nàng thì khác, từ lúc nàng sinh ra, trên người đã không còn ai là người thân, không cảm nhận được trọn vẹn được yêu thương, bàn tay ngập máu, lạnh lùng vô tình. Từ lúc nàng sinh ra, đã được chỉ định: Mãi mãi không bao giờ bình thường.

 Đáng hận. Diệp Lam đưa cốc rượu vang lên cao rồi ngắm nhìn bản thân xuyên qua ánh đèn sáng xa xỉ chiếu rọi lên ly rượu.

 Nàng ước gì, bản thân là người bình thường, không cần giàu có, người yêu không cần phải xuất chúng, bản thân lại vô cùng tầm thường, như vậy chẳng phái tốt hơn sao?

 Mặc dù sau đó nàng vẫn gặp một người, một tình yêu khác mới và trưởng thành hơn đã nảy nở  giữa nàng và anh nhưng mà nàng nhận ra, nàng chưa từng yêu anh nhiều như cách mà nàng yêu hắn. Ngày mà anh rút khỏi cuộc đời nàng, nàng bỏ mặc, không tìm kiếm, không tra cứu, không níu kéo. Vậy mà cuộc tình thanh xuân ấu trĩ của nàng và hắn, ngày mà phát hiện hắn phản bội, nàng đã vùi đầu vào gối và khóc mấy ngày trời, sau đó còn níu kéo, còn tìm kiếm cái cớ gì đó để biện hộ cho hắn.

 Bây giờ chỉ đành ai oán thở dài, tuổi trẻ.

 Chỉ tiếc là, hắn...chết rồi....chết trong tay nàng năm nàng hai mươi.

 Chỉ tiếc là...trong tim nàng vẫn còn chứa hình bóng một người đã xa như hắn.

 Bấy lâu nay nàng sống trong thù hận, mục đích duy nhất là trả thù, hết trả thù cho cha mẹ đến trả thù cho đồng đội rồi trả thù cho sư phụ. Đến giờ nàng mưới nhận ra, mình đã tốn cả tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của mình chỉ để trả thù.

 Nàng muốn quay lại, làm lại từ đầu...Nếu được lựa chọn, nàng chọn vứt bỏ tất cả, cùng những người mình yêu thương nhất, sống cả một đời bình đạm. Như thế, chẳng tốt hơn sao?

 "Chị gái xinh đẹp, em có thể giúp chị." Một cô gái với mái tóc ỏng ả uốn lọn vàng hoe, đôi mắt to tròn màu xanh lam với hai gò má đỏ hây hây ngây ngô nhìn nàng cười.

 Cô bé mặc một bộ váy dài tới gót chân, xòe ra như những cánh hoa màu hồng hơi sờn, hai cổ tay được trang trí bởi một lớp ren đơn giản. Cô mang đạm khí chất của một cô bé Anh quốc truyền thống, nhưng...nó đang nói tiếng Trung với nàng?

 "Em tên Dạ, em là người Trung Hoa, hiện tại em đang mượn cơ thể cô bé này để nói chuyện với chị, chỉ cần chị nghe lời em, chị có thể làm lại từ đầu." Cô gái mỉm cười, đoi mắt lấp lánh ánh sao đầy huyền bí.

 "Em đừng đùa nữa." Nàng nở một nụ cười, nhâm nhi ly rượu vang trong tay, nhìn từng gợn sóng nước màu đỏ trong ly rượu mỉm cười. Đám trẻ bây giờ thật là. Nàng đảo mắt chua chát cười. Làm gì có thể có chuyện làm lại được từ đầu cơ chứ?

 Diệp Lam nghĩ nghĩ, chắc con bé này từ khu vui chơi mới mở hay mấy cái công viên cần kéo khách đến. Mà thôi kệ, nếu muốn thử thì thử đi, nàng cũng muốn thưởng thức xem con bé này sẽ dẫn nàng tới đâu mà có thể nghĩ đến chuyện người Trung Hoa mượn cơ thể một cô bé Anh quốc. "Nếu như em có thể thì thử đi, dù sao chị cũng đang rảnh."

 Nó gật đầu rồi đột ngột kéo tay nàng đứng dậy, cô bé dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao đến ngang ngực nàng nhưng lực kéo cũng thật mạnh, chẳng khác gì người ta bị xe ngựa giật mạnh vậy, nếu nàng không phải là may mắn bấu víu được vào cạnh bàn thì nàng cũng đã sớm ngã chổng mông.

 Diệp Lam không kháng cự đi theo cô bé lạ mặt mới gặp lần đầu. Bản thân nàng cũng khó tin, nhưng mà trên người cô bé này, toát ra một thứ gì đó vô cùng thân thuộc.

 Cô bé khiến cho nàng cảm giác, có niềm tin tuyệt đối.

 Đi đến một góc nhỏ hành lang của nhà hàng. Cô bé nở nụ cười quay mặt lại với nàng, mắt đối mắt, nhưng mà nụ cười lần này không phải là nụ cười ngây thơ, trẻ trung và hồn nhiên như xưa nữa mà thay vào đó, là sự bá đạo tuyệt đối, nụ cười trống vắng, nhẹ nhàng và thanh thoát: "Chị sẵn sàng rời đi chưa? Nếu chị đi, chị sẽ mãi mãi không boa giờ được quay lại nơi này nữa, người mà chị thân thương nhất, sẽ thấy trên báo ngày mai là chị mất tích không để lại hành tung.

 Có lẽ đã đến lúc buông bỏ rồi. Đôi mắt của nàng chần chậm mở ra, đón chào những ánh sáng dịu dàng của hành lang tối hẹp. Từ phía ngoài, gió lung lay thổi vào từng khe cửa, trượt qua khuôn mặt đầy sương gió, vươn lấy những lọn tóc được xõa lòa xòa trên vai:"Được"

 Âm thanh nhỏ bé của nàng vừa được cất lên thì ngay lập tức, trong ánh mắt của cô bé nọ kia lóe lên một tia sáng nồng đậm ảm đạm.

 Một cách không báo trước, hàng loạt những hình ảnh từ nhỏ đến lớn của bản thân tựa như một thước phim dài luôn tuồn bất tận bắt đầu phát lên trong tâm trí nàng.

 Ngay khi nàng vừa dứt lời liền cảm thấy bản thân bắt đầu rơi vào một chuỗi những mơ hồ dài bất tận, một toán khói trắng xuất hiện lên, một chút gì đó quên lãng, một mùi hương nhè nhẹ.

 Hình ảnh cô bé Anh quốc tan biến vào trong không trung tối mịt mùng của hành lang dài. Thay vào đó là một con hồ ly, xinh đẹp, nhỏ nhắn nhưng lạnh lẽo...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip