Bảy Ngày Và Mãi Mãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://langocson.wordpress.com/2011/03/25/b%e1%ba%a3y-ngay-va-mai-mai-chap-1/

Summary: Pansy đã gặp gỡ một người đàn ông muggle vào lễ cưới của Draco và Hermione. Cô không chắc mình yêu anh ta hay không nhưng cô nhận ra có lẽ mình không yêu Draco như bản thân vẫn nghĩ. Kết thúc bi kịch với hy vọng được gửi gắm ở thế hệ sau.

***

Căn nhà nhỏ lụp xụp cuối đường Bàn Xoay hôm nay đông vui hơn thường lệ cho dù cả con đường vẫn vắng vẻ như từ trước đến giờ. Ngôi nhà đang được chỉnh sửa lại cho khang trang, dễ nhìn hơn, mảnh vườn quanh nhà cũng bắt đầu xuất hiện những luống hoa rực rỡ sau mỗi lần vẫy đũa phép của cậu trai mập mạp phúc hậu tên Neville. Hermione hài lòng nhìn những người bạn của mình đang xẹt tới xẹt lui giúp cô dọn dẹp nhà cửa chứ nếu để mình cô và Draco thì chắc cả tuần lễ mới xong... Draco đã khước từ yêu cầu trở về trang trại nhà Malfoy mà quyết định sẽ sống mãi ở ngôi nhà của thầy Snape, dù nó không lớn nhưng đủ trang trọng để cả anh và cô đều nhớ về thầy - người đã giúp họ hiểu ra được một điều thật đơn giản - Tình yêu luôn là phép màu của thế gian...

"Hermy! Xem ai đến này!"

Tiếng của Lavender lanh lảnh khiến tất cả đều dừng mọi công việc lại và nhìn ra cổng... Hàng rào đã được Parvati và Lavender tô điểm bằng những bông hoa vải xanh bạc và đỏ tía xen nhau hài hòa... Ông bà Granger đẩy cánh cổng gỗ nhỏ bước vào, theo bên cạnh họ còn có một chàng trai khá bảnh bao mặc quan phục hải quân

"Ba! Má! Ôi ai thế này?"

Hermione bước ra tươi cười, ba má cô đã đến tận đây để xem xét mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai... Và còn một người nữa, người mà cô vô cùng yêu quý mà chẳng bao giờ dám mong anh sẽ về khịp để dự hôn lễ của cô.

"Anh Matt!"

Cô ôm choàng lấy anh. Chàng trai cao lớn quanh năm vắng nhà vì cứ mải lênh đênh trên biển.

"Sao anh bảo sẽ không về được!"

Matt gõ nhẹ lên đầu cô em gái.

"Sao anh lại không về được chứ, có phải ngày nào Hermy cũng lấy chồng đâu!"

"Mọi người!" - Hermione cười mãn nguyện nhìn sang những người bạn của mình - "Đây là Mathias Granger, anh họ của mình, trung úy hải quân Vương quốc Anh! Anh Matt, đây là các bạn của em. Phía góc xa xa kia là Harry Potter, Ron Weasley và Jasmine, vợ của Ron. Bên phải anh là Neville Longbottom và Luna Luvergood. Hai cô gái đang xớ rớ ngoài hàng rào là Parvati Patil và Lavender Brown. Cô nàng đang bê chậu hoa kia là Ginny, vợ của Harry. Còn ba anh chàng đang ngồi trên mái nhà là George Weasley, Dean Thomas, Seamus Finigan..."

"Từ từ nào Hermy! Con nói nhanh như vậy làm sao anh con nhớ kịp!"

Bà Granger ngắt lời cô con gái đang khua khuắng chân tay chỉ về phía các bạn mình nhưng Matt chỉ cười.

"Cô đừng trách em! Con theo được mà!"

"Tiện thể cho hỏi - " Từ trên mái nhà George hỏi với xuống "Chỉ số IQ của anh là bao nhiêu dzậy?"

Matt nheo mắt lại vì vầng mặt trời trên đầu George làm anh chói mắt.

"Sao cậu lại hỏi như vậy?"

"Vì những người theo được Hermione toàn là những người không giống người bình thường!"

"Thế nào là không giống người bình thường?"

"Ví dụ như..." George làm bộ suy nghĩ "Có thể cưa đổ một anh chàng mà không ai dám mơ tơi, như Draco Malfoy chẳng hạn!"

"Á! Anh George!"

Hermione đỏ bừng mặt khi tất cả mọi người xung quanh đều cười ồ vui vẻ... Cô vội vàng kéo ba má và anh trai vào nhà chứ cứ đứng ở ngoài thì không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu tất cả xúm vào trêu chọc cô... Cô chỉ vào chàng trai cao gầy có mái tóc vàng kim đang dùng đũa phép điều khiển cây chổi quét dọn trần nhà.

"Đây là Draco Malfoy! Chồng sắp cưới của em!"

Draco quay người lại, gương mặt anh thấp thoáng vẻ vui mừng.

"Con chào hai bác! Đây là..."

"Mathias Granger, anh họ của Hermy!"

Matt bước lên bắt tay Draco. Chàng trai này - anh nghĩ thầm ngay khi vừa chạm vào bàn tay xương xương lạnh giá - dường như đã trải qua rất nhiều cay đắng...

Ngôi nhà còn vương nhiều bụi bặm, Crookshanks đi loanh quanh hít ngửi các góc nhà xem còn sót lại con chuột nào không...

"Xin lỗi hai bác, tụi con đang dọn nhà nên..."

"Không sao! Chúng ta chỉ đưa Matt đến để nó kiểm tra xem cô em của nó sẽ sống ở nơi như thế nào thôi!"

Ông Granger thích thú nhìn cây chổi đang tự động quét sạch đống mạng nhên trên trần nhà... Ở bên ngoài George đã rời khỏi mái nhà để ịn mặt lên tấm cửa kính ngó coi trong nhà đang xảy ra chuyện gì mặc cho Ginny kêu lên ngán ngẩm "Sao anh lại vẫn nhiều chuyện như vậy chứ?"

"Tôi nói chuyên riêng với cậu nột lát được không?"

Matt lên tiếng trang nghiêm dù trên môi anh vẫn hiện diện nụ cười thân thiện. Draco hiểu ông anh họ của Hermy đang muốn dò xét mình, cũng như những người khác trong giới phù thủy mặc dù anh không biết anh ta hiểu chuyện đến đâu. Draco vẫn còn nhớ rất rõ những ánh mắt sợ sệt không tin tưởng của những học sinh Hogwarts trong ngày đầu tiên anh nhận nhiệm sở. Bây giờ chắc cũng như vậy....

"Được! Chúng ta ra bờ sông!"

***

Mặt nước phản chiếu những tia nắng lấp lánh ngày đầu hạ, dòng sông nàyđã trở nên thân quen với Draco từ khi anh đặt chân đến đây lần đầu tiên với tâm tưởng đã bao lần Hermione đi tìm anh trong vô vọng...

"Tôi nghe nói gia đình cậu phản đối em gái tôi!"

Thảm cỏ trải xanh mướt dưới chân, Draco chỉ cười.

"Bây giờ thì không quyết liệt bằng trước kia nữa..." Anh phóng tầm mắt ra xa. "... nhưng vẫn là phản đối!"

Matt không hỏi tại sao vì anh biết có hỏi cũng chẳng để làm gì, anh vốn tự cho rằng mình chẳng bao giờ có tư cách để can thiệp vào cuộc sống riêng của Hermione.

"Cậu có đủ tự tin để làm em gái tôi hạnh phúc không?"

Nét cười hiện ra trong đôi mắt xanh hấp háy phản chiếu ánh mặt trời của Draco, ngày xưa Harry và Ron cũng hỏi y như thế.

"Tôi tin là có, nhưng đủ hay không thì..." Anh vươn vai hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành, bỏ lửng câu nói...

Matt cười. Anh cảm thấy hài lòng về chàng trai này... Ở cậu ta có chút lạnh lùng cô độc nhưng trong ánh mắt xanh kia anh đọc được sự cương nghị của một trái tim mạnh mẽ sẽ bảo vệ em gái anh trọn đời...

"Từ khi còn nhỏ, Hermy đã chưa bao giờ làm ba má và tôi lo lắng về bất cứ điều gì, ngay cả với quyết định đi học tại trường Phù thuỷ của nó. Nó hứa, và thực hiện lời hứa của mình. Tôi nghĩ chắc cậu hiểu vì sao ba má dễ dàng trao em gái tôi cho cậu như vậy!"

"Cô ấy thông minh, sắc sảo! Dễ dàng bước vào trái tim đã đóng băng của tôi - " Draco quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt nâu thân thiện "Ngay từ lần gặp đầu tiên..."

Ánh sáng trải thảm trên khu phố nhỏ, cuộc sống thật yên bình với những niềm vui giản dị...

Một cái bóng nhỏ xuất hiện xa xa như bị ánh sáng hoà tan cho đến khi trở nên đường nét hơn trong đôi mắt của Matt. Cô gái có mái tóc đen mượt mà và đôi mắt u buồn gọi khẽ:

"Anh Draco!"

Matt thoáng ngẩn người khi nhìn thấy trong đôi mắt buồn kia long lanh vài giọt lệ. Bộ y phục màu xanh điểm vài dải bạc. Dáng hình nhỏ nhắn héo gầy. Cô trở nên lạc lõng so với khung cảnh mơn mởn đầy sức sống xung quanh.

"Cô đến đây làm gì, Pansy?"

Giọng nói của Draco bộc lộ rõ sự khó chịu và khinh mạn, cậu quanh mặt đi rất nhanh ngay khi nhận ra cô gái kia là ai.

"Em muốn nói chuyện với anh!"

Matt mỉm cười vỗ nhẹ lên vai Draco, anh không muốn làm cậu ta khó xử.

"Tôi vào nhà trước!"

"Cám ơn anh! Tôi sẽ vào ngay!"

Mùi hương ngai ngái của cỏ, nồng nàn của những làn gió sông đưa lại qua những tán cây, đã rất lâu rồi Matt mới trở lại đất liền. Sao thấy nhớ vô cùng những ngày thơ ấu chơi đùa cùng Hermione trong vườn nhà. Bây giờ thì em gái anh sắp lấy chồng. Bất giác Matt quay lại nhìn. Cái bóng thê lương của cô gái mặc y phục xanh kia vô tình làm anh day dứt.

***

Anh đứng đó, vẫn cái dáng cao cao gầy gầy và mái tóc vàng kim mà cô đã từng biết. Đằng sau anh còn có một ngôi nhà nhỏ ấm cũng rộn rã niềm vui. Anh ở ngay đó mà sao như xa cách muôn dặm. Buột miệng cô gọi nhỏ:

"Anh Draco!"

Bên cạnh anh còn có một người nữa khoác quân phục xanh đen. Nhưng cô không quan tâm đến người ấy, trong mắt cô chỉ hiện hữu cái cau mày khó chịu của anh:

"Cô đến đây làm gì, Pansy?"

"Em muốn nói chuyện với anh!"

Giọng cô nghèn nghẹn đau đớn, sao anh vẫn nhìn cô bằng đôi mắt băng giá như vậy? Người mặc quân phục kia rời đi để lại không gian riêng tư cho hai người nhưng trong mắt anh, ngoài những sóng nước lăn tăn trên mặt sông ra thì chỉ còn lại những tia nhìn lạnh lùng kiêu bạc:

"Tôi không có gì để nói với cô!"

Cô bước đến nắm lấy tay anh lắc nhẹ:

"Draco! Xin anh hãy nghĩ lại, cô ta chỉ là..."

Anh quắc mắt nhìn cô giận dữ

"Pansy Parkinson!"

Cô sợ hãi buông cánh tay đang vùng ra khỏi tay cô một cách thô bạo. Tại sao anh lại giận dữ như thế chỉ vì một con bé muggleborn, huống hồ con bé ấy thuộc về Gryffindor, đã từng đối mặt với anh trong trận chiến năm xưa? Tại sao anh lại nhìn cô khinh bỉ căm ghét đến thế? Tại sao? Tại sao?

"Tôi đã chán ngấy việc cứ phải nghe cô và má tôi thuyết giảng về huyết thống thuần chủng lắm rồi - " Anh xốc lại vạt áo chùng "Cô hãy về nói với má tôi rằng con trai bà ấy đã chết kể từ khi Chúa tể Hắc ám đóng dấu ấn đen lên tay nó. Còn cô, hãy tự nhìn lại mình và nghĩ xem huyết thống thuần chủng đã làm được gì cho cô, tiểu thư Parkinson!"

Vạt áo chùng phất nhẹ, bóng anh nhỏ dần. Anh đi về phía ngôi nhà rộn rã niềm vui kia. Bỏ mặc cô với làn gió vô tình...

Never had a dream come true...

Nước mắt lăn dài trên gò má. Lạnh quá. Thái độ của anh. Đôi mắt của anh. Ngay cả nụ cười nửa miệng cô đã từng quen thuộc.

Linh hồn cô hóa đá.

***

"Hermy!"

"Hả?"

"Tại sao em lại chấp nhận lời cầu hôn của anh?"

Ngôi nhà đã được sửa sang xong trở nên thoáng đãng, ấm áp và thân thiện hơn xưa. Bức hình Eileen Snape vẫn được treo trang trọng giữa nhà, gương mặt bà giờ đây đã rạng rỡ hơn nhiều.

"Vì em yêu anh! Có thế mà anh cũng hỏi sao?"

"Vậy tại sao em lại yêu anh? Một Malfoy. Một Slytherin. Một Tử thần thực tử..."

Cô bước lại gần anh.

"Có chuyện gì phải không Draco?"

Anh vòng tay ôm cô vào lòng, hương dạ thảo từ tóc cô tỏa ra nhè nhẹ.

"Hôm nay Pansy lại đến gặp anh!"

"..."

"Nhìn cô ấy anh lại nhớ đến mình ngày xưa!"

"..."

"Draco!"

"Hả?"

"Bản thân tình yêu đã là lý do để con người đến với nhau... Không cần phải có các câu hỏi Tại sao nữa!"

Draco chỉ cười, sao đơn giản vậy mà anh không nghĩ ra nhỉ?

"Một phần thế giới này cho rằng em không xứng với anh!" Hermione nói nhỏ.

"Phần còn lại, lớn hơn, cho rằng anh không xứng với em!"

"Không! Còn một phần nữa nói rằng, chúng ta rất xứng đôi!"

Gió lại thổi, len qua các tán lá, ôm ấp những nụ hoa mới chớm và trườn đến bên khung cửa sổ... Gió mang theo một linh hồn đến làm chứng cho một tình yêu đẹp rức rỡ như một đóa hồng bừng nở trinh khiết dưới ánh trăng...

***

Căn phòng nhỏ nơi tháp Bắc của lâu đài Parkinson vẫn sáng đèn dù bầu trời đã được tô điểm bằng một chiếc vòm đầy sao lấp lánh. Phòng của Pansy tràn ngập hai màu xanh bạc đáng tự hào của Slytherin như biểu tượng của huyết thống thuần chủng đang chảy trong cơ thể cô. Bức hình nhỏ lồng trong khung bạc mang gương mặt của Draco Malfoy trong đồng phục Quiddicht năm thứ hai nhìn cô lạnh lùng. Một đoá pansy trắng nở trong bình thủy tinh. Và gương mặt của vị tiểu thư tái đi vì đau buồn.

Cô đã được nuôi dạy để trở thành vợ của Draco Malfoy.

Từ cổ họng cô bật ra tiếng cười chua chát cay nghiệt mỉa mai cho số phận của chính mình. Cứ thế, lệ lại tràn ra mà không thế kìm lại được. Cô thua kém con bé đó ở điểm gì? Cô luôn phục tùng anh, luôn nghe theo lời anh. Gia đình cô. Dòng máu của cô. Tất cả đều thua một con bé muggleborn tầm thường.

Trái tim cô vỡ nát... Cả thế giới này như đã kết thúc rồi...

***

I miss you, missing you
I don't care how hart it is
I just want you be happy
Everything... I do it for you

Những tia nắng đầu tiên của ngày rọi qua khe cửa chiếu sáng chiếc bàn nhỏ đã được dọn trống... căn phòng gọn gàng ngăn nắp của Hermione ngày xưa giờ chỉ còn là một hồi ức...

Matt kéo rèm cửa để nhìn ra bên ngoài, London nhộn nhịp bắt đầu guồng quay cho một ngày mới sôi động cùng những dòng người đông đúc trong làn sương mờ buổi sớm vẫn cố vương lại níu kéo chút yên bình của bóng đêm...

"Một ngày thật đẹp!"

Chàng trai cao lớn tựa mình vào khung kính... Đã hai mươi năm rồi mà đối với anh nơi đây vẫn lạ lẫm như lần đầu đặt chân đến... Hai mươi năm... Thời gian trôi qua thật nhanh, trí nhớ của Matt bây giờ chỉ thoáng qua những tia ký ức kinh hoàng của tai nạn giao thông thảm khốc năm ấy... anh thoát chết trong vòng tay yêu thương của ba má và phải gánh chịu nỗi đau mất đi gia đình khi còn quá nhỏ... Và anh đến đây, với London bên dòng sông Thames êm đềm để sống cùng những người thân duy nhất còn lại, gia đình Granger, gia đình thứ hai,...

"Con đang là gì vậy Matt?"

Bà Granger bước vào căn phòng nhỏ và nhìn đứa cháu trai đang thả hồn lang thang trong làn sương... Matt đã lớn thật rồi, dáng người cao lớn, mái tóc nâu ngắn ngủn loăn xoăn, làn da sạm lại vì nắng gió đại dương, nó giống hệt ba nó, người anh trai yêu quý của chồng bà...

"Thành phố thay đổi nhiều quá thưa cô!"

"Phải! London thay đổi mỗi ngày!"

Matt mở hé cửa sổ để cảm nhận được luồng không khí mát lạnh buổi sớm, giọng anh nhẹ như gió thoảng.

"Đôi khi con cảm thấy hối hận vì đã chọn Học viện quân sự!"

"Con đã khép mình trong một thời gian dài, Matt à! Ban đầu ta đã nghĩ là con không muốn làm phiền chúng ta, rồi ta hiểu ra, con đau đớn vì mất đi gia đình, con không muốn phải trải qua cảm giác đó nữa nên con xa lánh chúng ta, để an toàn cho trái tim con..."

Matt vòng tay ôm lấy bà Granger "Hermy đã giúp con hiểu ra một điều thật đơn giản, Hiện tại là quà tặng của Chúa!... Em ấy xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc!"

"Con cũng vậy!"

***

Bình minh thức dậy thật u ám, Pansy ngồi im trên chiếc ghế bọc nhung nhìn chằm chằm vào bức hình trong khung bạc trên bàn... Hôm nay là ngày đau khổ nhất cuộc đời cô.

Mình đã thua rồi.

Đã bao lần cô níu kéo anh, chỉ xin anh hãy suy nghĩ cho thật kỹ càng trước khi quyết định... nước mắt đã rơi theo những lời cầu khẩn của cô, và bây giờ nó chẳng còn đủ để cô khóc, thêm một lần nữa.

Nắng lấp lánh phản chiếu ánh bạc... Niềm kiêu hãnh lụi tàn... Pansy đứng dậy, lặng lẽ tiến đến bên tủ quần áo, giống như căn phòng, nơi đây tràn ngập hai màu Slytherin đã chọn cho riêng mình. Một chiếc váy xanh dài điểm những bông hoa bạc, rực rỡ đấy, mà sao lại buồn....

***

Boong... Boong...

Chuông giáo đường ngân nga trong trẻo... Yêu cầu duy nhất của ông bà Granger đối với Draco là tổ chức hôn lễ tại nhà thờ. Một mong muốn đơn giản nhưng giàu ý nghĩa và hoàn toàn không khó với anh - đức tin giúp con người ta sống tốt hơn cho mình và cho người khác.

"Tôi là một Malfoy! Đức tin duy nhất của tôi chính là huyết thống của mình!"

Một thời đã qua, dù không đáng nhớ nhưng Draco vẫn nhớ, vẫn hoài niệm mỗi khi anh giấu mình giữa rừng thông nhìn về dinh thự Malfoy đã từng huy hoàng nay im lìm, lặng lẽ... nơi ấy anh đã lớn lên...

"Là chú rể mà sao cái mặt lại thế kia?!"

Ron và Harry đẩy cửa vào, căn phòng nhỏ rực rỡ sắc trắng của hoa hồng... Hermione đã làm được cái việc phi thường là kết nối ba người đàn ông này lại với nhau, và khi ngồi đối diện nhau họ phát hiện ra giữa họ có khá nhiều điểm chung về quan điểm sống và cách sống... Draco loay hoay thắt chiếc cà vạt nhìn hai gương mặt quen thuộc qua gương

"Một chút hoài niệm về cuộc đời mình, không được sao?"

Harry ngồi phịch xuống ghế một cách thô lỗ.

"Không nên nhớ lại những chuyện buồn vào một ngày vui như thế này, Draco!"

"Thô lỗ quá đấy Harry!" Ron cau mày khó chịu. "Trang trọng một chút thì cậu cũng có mất miếng thịt nào đâu!"

"Các quý bà đâu rồi?"

"Ở chỗ Hermione! Truyền đạt kinh nghiệm hay cái gì đó đại loại thế!"

"Cái gì đó đại loại thế là cái gì?" Ginny tươi cười đẩy cửa bước vào cùng Jasmine "Trông anh bảnh quá Draco!"

"Quá khen! Sao hai người lại qua đây?"

Draco vừa trả lời vừa nhăn nhó đánh vật với chiếc cà vạt khó bảo khiến Jasmine chướng mắt, cô xông đến giúp đỡ ngay lập tức như bản năng.

"Hermy đang nói chuyện với anh Matt... Bộ lần đầu anh thắt cà vạt hả Draco?!"

"Hồi hộp trước ngày trọng đại ý mà Jasmine" Harry tủm tỉm cười trước khi Ginny chặn họng "Harry lúc trước cũng vậy đấy!" khiến anh đỏ mặt hét toáng lên đến nỗi phòng bên cạnh cũng nghe thấy.

"Anh đâu có!"

Matt cài bông hồng trắng lên mái tóc bồng bềnh của cô em gái đã được vấn lên gọn gàng bên dưới chiếc miện bạc.

"Thử tưởng tượng xem, năm con người trong một căn phòng chưa đầy hai chục mét vuông!!!"

"Bất quá thì nổ tung căn phòng xấu số ý là cùng!"

Harmione nhìn anh trai dịu dàng. Quân phục đại lễ sang trọng. Đôi mắt hấp háy lúc nào cũng niềm nở thân thiện ẩn chứa trong đó cả một thế giới rộng lớn được anh trải nghiệm bằng những tháng ngày khắc nghiệt trong trường quân sự và lênh đênh trên biển...

"Anh về phép được bao lâu?"

"Bảy ngày!"

"Sao ngắn vậy!"

"Anh xin nghỉ về vì đám cưới của em gái anh, chừng đó là đủ rồi!"

"Vậy bao giờ anh mới có thời gian cho riêng mình?"

"Tương lai chưa đến, Hermy... Hiện tại mới là quà tặng của Chúa! Câu đó em nói!"

"Em mong anh được hạnh phúc..."

Hermione quay sang hôn nhẹ lên gò má rám nắng, Matt nói nốt câu nói còn dang dở của em gái.

"... như em!"

Matt gõ gõ cánh cửa mở hé của phòng bên ngăn lại những tiếng ồn chí chóe bên trong.

"Trừ chú rể, các cô cậu có thể qua thăm Hermy được rồi!"

Draco đã hoàn tất công cuộc chuẩn bị cá nhân của mình một cách khá ổn thỏa... Rất nồi bật với chiếc áo chùng xanh đậm khoác bên ngoài bộ vest lịch thiệp với chiếc cà vạt xanh bạc.

"Cậu cảm thấy thế nào!"

Matt bước vào phòng trong khi bốn người kia lũ lượt kéo ra ngoài... Draco ngồi xuống ghế bành với vẻ không được thoải mái cho lắm

"Một chút hồi hộp... một chút lạ lẫm... À, mời anh ngồi!"

"Bộ cậu chưa dự lễ cưới nào sao?"

"Kiểu phù thủy thì nhiều, nhưng kiểu này thì lần đầu tiên!"

"Giống như sự kết nối giữa hai thế giới!"

"..."

"Hãy làm cho em gái tôi trở thành cô dâu hạnh phúc nhất của cả hai thế giới?!"

"Tất nhiên rồi!"

Draco cười, nụ cười tự tin, kiêu hãnh và có phần... khó ưa như một cam kết giữa hai người đàn ông, đủ để Matt yên tâm trở lại sảnh đường rực rỡ của nhà thờ... Thảm đỏ trải đến chân bệ thờ, trần nhà cao vút được trang trí công phu vang vọng tiếng chuông... Đức Mẹ Maria với vòng tay nhân từ của Người... Nến và hoa... Tất cả tươi mới, trẻ trung và tràn đầy sức sống...

Có một điểm bạc lấp lánh khuất ở góc phòng.

Là cô gái ấy.

Matt đã tưởng rằng mình nhìn lầm nhưng anh tin tưởng vào đôi mắt của một sĩ quan quan trắc trên biển... Đích thức là cô gái mỏng mảnh nhưng gai góc mà anh đã gặp bên bờ sông hôm qua. Như cái tên của cô, Pansy, vô hồn và lạnh lùng, lặng lẽ dán đôi mắt đem láy vào nụ cười thánh thiện của Đức Mẹ như căm hận, giận dữ.

***

Pansy mím chặt môi khi nhìn Hermione khoác tay cha bước vào lễ đường trao lời hẹn ước trăm năm với Draco... Anh nở nụ cười hạnh phúc... Sao lại đẹp đến vậy? Niềm vui cô chưa bao giờ thấy ở anh dù đã bao lần nguyện ước trong tim... Và nụ hôn đóng ấn kết duyên trước Chúa trời... Tai Pansy ù đi không còn cảm giác... Đôi chân cô chôn chặt một chỗ không còn đủ sức chống đỡ sức nặng của cơ thể...

Hết thật rồi!

Cô muốn hét lên thật lớn, muốn gào thét cho thỏa nỗi tuyệt vọng trong tim nhưng cổ họng nghẹn ứ còn trái tim đông cứng lại... Tại sao cô lại đến đây? Tại sao cô lại tự hành hạ bản thân mình như vậy? Hay cô trông chờ một biến cố nào đó để anh có thể quay lại với cô...

Nghĩ lại thì tất cả chỉ là ảo tưởng hão huyền của cô... Cô mong chờ gì ở tình yêu mà cô biết là chỉ cô đơn phương thôi? Anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đến thế kia... Anh chưa bao giờ cười với cô ấm áp thế kia...

Tách.

Một giọt nước rơi xuống đất... Không phải nước mắt...

Là máu.

Pansy quỵ xuống... tình yêu tan vỡ đã đánh gục cô thật dễ dàng...

***

Hermione xoay lưng ném bó hoa về phía đám đông, Lavender nhảy lên tưng tưng khi những đóa sen trắng rơi vào đôi tay hoan hỉ của cô... Tất cả những người xung quanh bắt đầu ồn ào di chuyển, người thì độn thổ, người thì lấy chổi thần, có người đến bằng ô tô. Tiệc chiêu đãi tổ chức tại nhà riêng của cô dâu và chú rể trên đường Bàn Xoay... Matt đưa mắt ra góc phòng, cô ấy không còn ở đó nữa... Tự nhiên Matt tự cười mình, sao lại cứ để ý đến cô ấy thế?

"Sao lại ngẩn người ra thế? Ra xe đi chứ!"

"Không! Cô chú cứ tới nhà Hermy trước đi! Con có chút việc phải gặp cha xứ ạ!"

"Nhanh lên nhé!"

"Vâng!"

Matt nhìn theo bóng dáng vị khách cuối cùng khuất sau cửa rồi quay gót đến bên vị cha xứ hiền hậu.

"Thưa cha!"

"Mathias Granger!"

"Vâng!"

"Con được nghỉ bao lâu?"

"Dạ! Khoảng bảy ngày!"

"Không chỉ để dự lễ cưới của Hermione đúng không?"

"Vâng!"

Vị cha xứ chỉ tay xuống ghế ra hiệu cho Matt ngồi xuống, ông hắng giọng nói nhẹ:

"Con có biết vì sao hôn lễ của Hermione tổ chức tại đây không?"

"Dạ! Đó là truyền thống của gia đình Granger! Tất cả các dịp trọng đại của mỗi thành viên..."

"Đúng vậy!... Con còn nhớ tai nạn của gia đình con chứ?"

"Vâng!"

Đôi tay già nua run run mở ngăn kéo lấy ra một phong bì màu nâu

"Ba của con phải lên đường nhận nhiệm vụ vào đúng sinh nhật lần thứ năm của con..." Giọng Matt trầm lại khi anh phải nhớ đến những mảnh ký ức kinh hoàng thuở nhỏ "... đã tổ chức sinh nhật sớm cho con bằng một chuyến dã ngoại! Và rồi tai nạn xảy ra..."

"Trước khi đi Martin nhờ ta trao cho con thứ này!"

Matt nhận lấy chiếc phong bì được niêm kín bằng dấu sáp có chữ G, giọng nói nhẹ lại ngân lên trước đôi mắt hiền từ của Đức Mẹ.

"Con là một sĩ quan, còn cha con lại một cảnh sát biển, luôn sẵn sàng đối mặt với cái chết... Ngày hôn lễ của ba má con Martin đã để lại đây một lá thư cho má con nếu như ông ấy bất ngờ hy sinh. Rồi sáu năm sau ông ấy quay lại là thay vào ngăn kéo của ta một lá thư khác..."

"Và...?!"

"Ta trao nó cho con khi con đã thực sự trưởng thành, đúng như di nguyện ủa ông ấy!"

"Thưa cha! Có người ngất xỉu ở đây!"

Matt giật mình khi nghe tiếng người gác chuông thảng thốt, anh cùng cha xứ vội vã đi nhanh đến góc phòng... Cô gái mặc váy màu xanh điểm những bông hoa bạc nằm sóng soài giữa hai hàng ghế.

"Anh gọi xe cấp cứu đi!"

"Dạ!"

***

Bệnh viện trắng toát... và mùi thuốc khử trùng... Pansy nằm im trên giường bệnh. Cô đang được truyền đạm...

"Suy nhược cơ thể!" Ông bác sĩ đẩy gọng kính cho ngay ngắn lại "Hình như cô ấy đã không ăn ngủ gì trong nhiều ngày liền! Anh có thể ra sảnh lớn làm thủ tục cá nhân cho cô ấy!"

"Bác sĩ!" Matt thoáng ngẩn người "Nhưng tôi không biết cô ấy. Tôi chỉ gặp qua vài lần!"

"Được rồi!" Đôi mắt ông bác sĩ không lộ chút bối rối nào, dường như ông đã quá quen với trường hợp này "Vậy anh có thể để lại số điện thoại để chúng tôi liên lạc khi cô ấy tỉnh lại..."

"Vâng!"

Vừa lúc đó điện thoại của Matt reo lên giai điệu êm ả của bản Polonaise, anh giật mình khi nhìn vào màn hình hiển thị số của người gọi đến. Vội vàng ghi nhanh số điện thoại của mình cho vị bác sĩ khả kính, anh mở điện thoại, chưa kịp "alo" đã nghe tiếng bà Granger nói như thét:

"Con đang ở đâu thế, Matt! Có biết mấy giờ không?"

"Dạ, con về ngay!"

Phụ nữ khi nổi giận thì rất đáng sợ, nhất là khi người đó lại là cô Anne Granger. Nhanh chóng cáo biệt bệnh viện anh lao như bay về đường Bàn Xoay không quên để lại lời nhắn:

"Đến tối tôi sẽ quay lại!"

***

Hermione nằm vật ra đi văng mệt nhoài để mặc soirre trắng trải dài trên thảm sàn

"Thật là may khi trong đời chỉ có một lần!"

Draco bế con Crookshank đang cọ cọ dưới chân anh và đặt lên bụng cô

"Chẳng phải em đã rất vui hay sao!?"

Crookshank vẫy vẫy cái đuôi xù ra hiệu muốn được nựng.

"Em có bảo là không vui đâu, nhưng nếu không có mọi người giúp một tay thì chắc em đã chết queo rồi!"

"Không nghiêm trọng đến thế đâu!"

Draco mắc áo chùng, áo vest lên giá, nới lỏng nút áo cổ và bước đến ngồi xuống thảm bên cạnh Hermione... Crookshank kêu grù... grù... một cách thoải mái... Anh chạm khẽ bàn tay lạnh lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, gạt những sợi tóc ướt qua một bên:

"Hôm nay em đẹp lắm!"

Cô mỉm cười tinh nghịch

"Em luôn đẹp mà!"

Draco cười... đôi mắt anh hấp háy bộc lộ những cảm xúc ấm áp... Anh nhớ đến một năm vừa qua, năm đầu tiên anh giảng dạy tại Hogwart, anh biết rằng mình đã khác đi nhiều...

"Anh chưa từng nghĩ mình sẽ trở về! Cho đên khi cô McGonagall đến gặp anh..."

"Draco!" Cô đưa tay lên gò má anh.

"... và nói rằng em vẫn chờ anh trở về!" Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và cảm nhận trong đó tình yêu cô dành cho anh. "Cám ơn em! Cám ơn rất nhiều!"

Không gian không quá lớn để tình yêu trở nên nhạt nhoà, cũng không quá nhỏ để trở nên cuồng nhiệt... Tất cả dịu dàng, ấm áp như nụ hôn Draco đặt lên môi Hermione, từ trước đến giờ, luôn nhẹ nhàng và nâng niu như thế...

Chúa trời, đôi khi tạo ra được những tuyệt phẩm khiến chúng ta phải trần trồ kinh ngạc, từ những viên kim cương tuyệt mĩ cho đến những kiệt tác thiên nhiên vĩ đại... Đôi khi Hermione thấy tiếc bởi Crookshank chỉ là một con mèo, vì nếu nó là người thì có lẽ thế giới này đã có thêm một bộ óc lỗi lạc... Nhưng cho dù có là mèo thì Crookshank cũng biết rằng đã đến lúc nó phải nhường ngôi nhà lại cho hại vị chủ nhân, dù nó đã mệt phờ sau cả một ngày dài chạy loăng quăng...

Draco bế bổng Hermione lên... Gió lay lay tấm rèm cửa... chỉ một cái vẫy tay là cánh cửa phòng ngủ mở toang... Làn môi mềm lướt trên vầng trán thanh tú, qua gò má ửng hồng và dừng lại thật lâu trên môi. Dải lụa thắt ngang eo Hermione tuột dần theo từng ngón tay anh... Những ánh nến mờ dần... Hương hoa hồng thoang thoảng mơn man trên bờ vai trần hạnh phúc...

Thế nào là tình yêu?

Anh đã cảm mến cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu cô từ khi anh còn là một cậu bé... Đã hạnh phúc. Đã đau khổ. Đã lựa chọn. Cho đến khi anh nhận ra rằng cô là bến dừng duy nhất cho cuộc đời anh.

Anh yêu em... yêu rất nhiều... Hermy...

***

Phòng bệnh mờ mờ ánh đèn, Pansy vẫn chưa tỉnh, Matt không báo cho Draco biết vì không muốn ngày vui của em gái bị gián đoạn, vả lại anh có đủ tự tin để giải quyết vấn đề... Matt lơ đáng nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng soi vằng vặc, lá thư đã được mở nằm hờ hững trên bàn.

"Em và con!

Anh yêu em, và yêu Matt rất rất rất nhiều... hơn cả bản thân anh nữa... Nhưng trên tình yêu ấy là tình yêu anh dành cho đất nước và lòng trung thành của anh với Nữ hoàng!

Gửi đến em và con cả trái tim anh!

Martin G"

***

Mi mắt Pansy nặng trĩu, cả người cô ê ẩm khiến cô chẳng muốn cựa quậy chút nào, loáng thoáng bên tai cô là một giọng nam trầm đang độc thoại:

"Nào, Alyssia, bình tĩnh nghe mình nói nè... Mình chỉ được về phép bảy ngày thôi... Bảy NGÀY!... cậu có biết tiếng Anh không vậy?... mà hôm nay đã là ngày thứ ba rồi... cậu phải báo trước thì mình mới chuẩn bị được chứ... Biết là cậu chọn đúng kỳ phép của mình nhưng mình đâu có giống cậu, mỗi lần phép là cả tháng trời... Mình đang ở Bệnh viện Trung tâm London... Không! Cậu đừng có đến đây! Mình không đồng ý đâu! Alyssia! Alyssia!... Đồ cứng đầu!..."

"Ai vậy?"

Giọng cô nhỏ nghe như tiếng thì thầm, đôi mắt nheo lại vì ánh mặt trời quá chói. Là dáng một chàng trai khá cao lớn đang đứng bên cửa sổ giữa ánh sáng ngập tràn...

Nghe tiếng cô Matt quay người lại, ánh nắng chiều chiếu xéo qua mặt anh khiến cho không gian phòng đột nhiên bừng lên:

"Cô tỉnh rồi à?!"

"Anh là ai vậy? Và đây là đâu?"

"Cô đang ở Bệnh viện Trung tâm London! Tôi là..."

"Bệnh viện? BỆNH VIỆN?!..."

Pansy hét toáng lên và bật dậy ngay lập tức... Ôi trời ơi, cô đang làm cái quỷ gì mà lại ở trong một mơi... một nơi...

"Cô mới bình phục, không nên kích động!"

Matt nhanh chóng ấn Pansy ngồi xuống giường, phản ứng kiểu này lần đầu anh mới được thấy cho dù trước đó anh đã gặp qua rất nhiều người sợ bệnh viện.

"Anh là phù thủy hả?"

"Không! Một người bình thường, như các cô nói..."

"Muggle!"

Giọng Pansy nghiến lại đầy khinh bỉ, đôi mắt cô nhìn anh tóe lửa như thể anh vừa xúc phạm nghiêm trọng đến cô vậy. Pansy giở tung tấm drap trắng đứng dậy và vớ lấy áo khoác treo trên giá, cô muốn rời khỏi cái nơi tầm thường này... Thật không thể tưởng tượng được, một Máu trong như cô mà lại ngủ trên một cái giưừong của lũ muggles vô dụng... Nhưng bỏ đi ngang xương như vậy cũng không ổn cho lắm:

"Anh tên là gì vậy?"

"Mathias Granger!"

"Có họ hàng gì với Hermione Granger không?"

"Anh họ!"

"Anh không thể trả lời một cách lịch sự với một quý cô sao?"

"Không cần thiết! Cô đâu có cư xử như một quý cô!"

"Anh...! Được rồi, tôi sẽ cám ơn anh sau!"

Pansy quay gót đi thẳng, cô muốn rời khỏi đây ngay-lập-tức... Nhưng hỡi ôi, Bệnh viện Trung tâm thành phố London, bản thân nó luôn là một mê cung đầy ác mộng ngay cả với những y bác sĩ làm việc ở đây mỗi ngày huống chi là với một cô nàg chưa bao giờ thò một ngón chân sang thế giới Muggles như Pansy... cho nên chúng ta có cơ sở để tin rằng, 99% khả năng Pansy sẽ bị... lạc

***

"Khoảng năm phút nữa mình sẽ đến nơi! Cậu ra cổng đón nha!"

"Mình đã bảo là cậu đừng có đến cơ mà!" Matt cáu kỉnh.

"Bớt cáu kỉnh đi! Sẽ nhanh già đấy Matt! Thế nhá!"

Matt với tay lấy áo khoác vắt trên thành ghế, anh còn phải ra sảnh để thanh toán viện phí...

Alyssia Rickman là người bạn thân nhất của Matt trong suốt sáu năm cuối anh học tại Học viện Quân sự Hoàng gia Anh, rồi sau đó anh chọn nhiệm vụ trên biển còn cô làm việc cho Sở cảnh sát London. Và bây giờ cô nàng nằng nặc bắt anh làm chứng cho hôn lễ của cô được tổ chức sau... hai tuần nữa, nếu không cô sẽ hủy đám cưới và khỏi kết hôn... Nhiệm vụ bất khả thi chắc cũng chỉ đến thế này...

Hoặc là ngày đó (tức là cái ngày Alyssia gặp được anh chàng vô phúc kia), hoặc là không bao giờ...

Bạn thân! Thế đấy!

***

Hoàng hôn đỏ rực bên trên các tòa nhà cao tầng, Pansy có cảm giác mình vừa hồi sinh sau khi thoát khỏi tòa nhà 28 tầng trắng toát đáng nguyền rủa kia. Cô lầm bầm trong miệng:

"Lũ muggles chết tiệt!"

Cô bực mình ngó trước ngó sau để coi có ai không rồi còn độn thổ... Cô phát ói khi nghĩ rằng mình còn bị mắc kẹt ở đây thêm chút nữa... Cô muốn căn phòng của mình và vườn pansy trắng cô đã gặp Draco lần đầu tiên...

"Matt! Bên đây! Bên đây!"

Pansy giật bắn mình khi đang chuẩn bị độn thổ thì nghe thấy tiếng thét lanh lảnh của một cô gái trẻ đang đứng bên kia đường... và còn cái gã khó ưa cô gặp trong phòng bệnh khi nãy đang đứng cách cô không xa.

Lạy Merlin! Chừng đó tai họa là chưa đủ hay sao?

Alyssia vẫn còn mặc nguyên sắc phục đàn vẫy tay lia lịa từ bên kia đường... gần ba năm rồi cô mới được gặp lại người bạn thân thiết nhất của mình... gặp Matt bây giờ còn khó hơn cả gặp Nữ hoàng nữa, vì anh đang nhận nhiệm vụ tại bộ phận đặc biệt của Hải quân Hoàng gia, mà cô cũng không rõ lắm về vấn đề này...

Đèn chuyển xanh.

Niềm vui khiến Alyssia lao nhanh qua đường, những vạch trắng vô cảm bây giờ đẹp như thảm hoa hồng vậy...

KKEEEETTTTT

Tiếng phanh xe rít lên ghê rợn... Đất trời đảo lộn... Alyssia chỉ kịp cảm nhận được một cú hẫng khủng khiếp hất văng cô lên không trung và tiếng Matt loáng thoáng.

"Không! Alyssia! KHÔNG!"

Chiếc mũ xanh đen nằm chỏng chơ bên vệ đường... máu trào ra từ mũi và miệng Alyssia... Matt chạy đến bên cô thật nhanh và nâng đầu cô lên một cách nhẹ nhàng.

"Alyssia! Alyssia! Có nghe mình nói không?"

Ngón tay cô khẽ cử động, gương mặt bầm tím cau lại đau đớn.

"Matt...!"

"Mình đây, Alyssia! Cậu chờ một lát đi! Bác sĩ sẽ ra ngay bây giờ!"

Anh nói thật nhanh, thật vững vàng để cô có thể yên tâm dù trái tim anh đang dộng thình thình lo lắng khi thấy một dòng máu đỏ trào ra từ tai trái của cô. Xuất huyết não.

"Mình... không muốn... chết... như thế này...!" Đôi tay cô yếu ớt níu lấy tay anh đau đớn "... mình... sắp có... một... gia đình...!" Nước mắt và máu thấm đẫm vạt áo sơ mi trắng của Matt... Tử thần đang đến, và anh không thể làm gì để cứu lấy người bạn thân thiết nhất...

"... Matt..."

Bàn tay loang lổ máu buông thõng xuống đất, sự sống bị quét sạch ra khỏi thân thể của Alyssia... Matt chỉ im lặng, như bao lần anh chứng kiến đồng đội hy sinh, nhưng lần này, có thêm một giọt lệ trong veo rơi xuống mặt đường.

Pansy nhìn thấy tất cả, và cảm nhận được nỗi đau... Năm xưa cô cũng vậy, bất lực nhìn má cô lìa đời trong sự thờ ơ của người cha lạnh lùng...

Nắng tắt hẳn... Người ta chuyển xác cô gái kia đi... chỉ còn trơ lại dáng đứng lạc lõng của một chàng trai với đôi mắt nâu u buồn.

Vô tình... Pansy thấy ám ảnh.

***

Lễ đường hôm nay cũng màu trắng. Nến. Thảm. Hoa. Và hình ảnh một cô gái dễ thương có mái tóc vàng óng trong bộ quân phục đĩnh đạc... Không có nhiều người đến viếng... chỉ toàn là đồng nghiệp và bạn học cũ...

Người mà Alyssia đáng lẽ sẽ kết hôn cũng là một sĩ quan cảnh sát...

Không gian câm lặng...

Alyssia lớn lên trong trại mồ côi... Alyssia luôn mong muốn có một tổ ấm của riêng mình... Alyssia không bao giờ có được một gia đình...

Mặt đất khép lại, kết thúc một số mệnh... Hai thanh kiếm bạc và lá quốc kỳ sẽ theo cô về với Chúa!

"Ngôi nhà này của Alyssia anh có thể tùy ý sử dụng!"

"Không phải hai người định sẽ sống ở đây sao?"

"Nơi nào cũng có hình ảnh của cô ấy! Tôi không chịu nổi!"

Hương ngọc lan tỏa ra nhè nhẹ trong không gian thanh vắng mùa hạ ngoại ô... Căn nhà nhỏ nằm giữa vườn cây yên ả... Alyssia an nghỉ dưới tán cây lan già ở góc vườn để mãi mãi có thể ở bên tổ ấm cô hằng mơ ước...

Matt ngồi nơi bậu cửa, đôi mắt anh phản chiếu mặt nước hồ lấp lánh... bầu trời đêm điểm sao nhưng vắng lặng... Bên kia hồ là một tòa nhà lớn...

Thật thơ mộng.

Y như cá tính Alyssia.

Sự khắc nghiệt của cuộc đời không biến cô thành một kẻ chai sạn mà ngược lại, khiến cho cô yêu đời, yêu cuộc sống hơn...

Sao Chúa lại tước đi sự sống ở những linh hồn đẹp?

***

Pansy nhìn qua cửa sổ ngắm mặt trăng lấp lánh phản chiếu đáy hồ... vườn pansy trắng mờ mờ trong màn đêm khiến cho tòa lâu đài như đang bồng bềnh giữa mây và gió... xung quanh cô là những con gia tinh cúc cung tận tụy không bao giờ dám hé răng ta thán một lời... xung quanh cô là vàng bạc và cuộc sống hoa lệ...

Vô nghĩa.

Chưa có ai cười với cô như Draco cười với Hermione Granger.

Chưa có ai khóc cho cô như anh chàng khó ưa kia khóc cho cô bạn của anh ta.

Nỗi buồn theo nước mắt đã vơi bớt đi nhưng vẫn còn trong tim một tình yêu đơn phương vô vọng... Thời gian đã trôi qua, cô đang làm gì ở tòa nhà thênh thang này?

Không lý tưởng. Không mục đích sống. Cô không hiểu cô còn sống để làm gì?

Chúa trời thật bất công... Một người khao khát được sống thì lại phải chết... Một người tuyệt vọng với cuộc sống không lối thoát thì vẫn cứ phải tồn tại...

***

Sáng sớm, một làn sương mỏng phủ mờ trên mặt hồ, những chiếc lá đẫm sương rũ mình trước những tia nắng nhạt đầu tiên của ngày... Chiếc thuyền nhỏ bập bềnh nơi mép nước, chỉ vài ngày rời biển mà sao Matt thấy nhớ da diết hương vị mặn mòi của những con sóng bạc đầu.. Con thuyền nhỏ nổ động cơ lướt nhẹ trên mặt nước, vạt sơ mi trắng nghiêng nghiêng theo gió.

Matt tắt động cơ thuyến và nhảy ùm xuống nước, anh thả lỏng mình để nổi trên mặt nước... cái lạnh buốt của buổi sớm xuyên qua da thịt thấm vào trong óc khiến anh phát rùng mình một cách vô thức.

Điều anh sợ nhất?

Sau khi mất đi gia đình Matt đã bị rơi vào tình trạng trầm cảm nặng... Muốn yêu thương nhưng không dám yêu thương vì không còn muốn đối mặt với nỗi đau mất đi người thân nữa... Nhưng anh đã mất Alyssia rồi... Người bạn thân nhất, thành viên thứ năm trong gia đình, người em gái đáng yêu...

Vài chiếc lá vàng rơi nhẹ xuống mặt hồ bập bềnh theo những con sóng lăn tăn do Matt tạo ra... Anh không hề biết mình đang trôi dần về phía tòa nhà lớn đang án ngữ bên kia hồ.

***

"Em định đi đâu thế Hermy?"

Draco lo lắng khi hôm nay Hermione dậy rất sớm để đi chợ rồi lỉnh kỉnh chất đồ đạc lên chiếc xe màu bạc sang trọng của hai người trong khi đêm qua cô trằn trọc suốt đêm.

"Em đến chỗ anh Matt! Má nói anh ấy đang ở nhà chị Alyssia! Tự nhiên em thấy lo lo!"

"Không sao đâu! Anh ấy là một người trầm tĩnh mà!"

Hermione quay lại tròn mắt nhìn ông chồng đang xắn tay áo giúp cô sắp xếp mấy cái túi vào cốp xe.

"Anh mới gặp anh ấy có hai lần mà!"

"Hai lần là đủ để hiểu một con người đơn giản như anh trai em!"

"Thế tại sao em không thể hiểu hết anh trong lần thứ hai chúng ta gặp nhau nhỉ?!"

"Vì anh không muốn em dễ dàng nắm được điểm yếu của anh! Thế thôi!"

"Phải rồi! Có thằng con trai nhà Slytherin nào lại muốn chơi với một đứa con gái nhà Gryffindor chứ!"

"Đừng có hờn dỗi nhanh như vậy! Em là người biết lý do đầu tiên mà!"

"Đâu phải em chứ..."

Hermione xụ mặt quay đi khiến Draco vỡ lẽ cô đang nói gì... anh phá lên cười, cái mặt giận yêu kia dễ thương không chịu được.

"Không lẽ em ghen với con Crookshanks?!"

"Á! Em đâu có nói thế!"

"Rõ ràng là thế mà!"

***

Bồng bềnh trôi hoài theo làn nước, nắng càng lúc càng rực rỡ hơn, những cánh bướm dập dờn bay men theo vườn hoa khiến Matt chú ý... Toàn một màu trắng... Hoa pansy khoe cánh dưới ánh mặt trời... Khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng khiến anh ngẩn người đứng thẳng dậy và lên bờ. Những lối đi dài trải sỏi uốn mình xung quanh các thảm cỏ và luống hoa. Tòa nhà chĩa những tháp nhọn lên trời uy nghiêm không hề che dấu những dấu vết cổ xưa trên từng viên gạch, phiến đá của kiến trúc Rococo cổ điển...

"Anh đang làm gì ở đây?"

Pansy khoác chiếc áo dài màu trắng đang dạo bước quanh vườn thì đứng sững lại khi nhìn thấy một anh chàng ướt như chuột lột từ đầu đến chân đứng trong vườn nhà mình, và lại càng ngạc nhiên hơn khi anh ta quay mặt lại, cô nhanh chóng chuyển từ ngạc nhiên qua thái độ ta - đây - biết - thừa:

"Hay anh đến đây để đòi tôi cám ơn!?"

Matt nheo mắt nhìn cô gái anh đã quen mặt ngay từ ấn tượng đầu tiên.

"Không lẽ đây là nhà cô?"

"Dĩ nhiên!"

"Một ngôi nhà thật tuyệt!"

Matt phóng tầm mắt ra xa, nơi đây lộng lẫy như một cung điện có thể dễ dàng quyến rũ con người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên... Giọng anh hào hứng.

"Giống lâu đài Versaille quá! Chỉ có điều là không lớn bằng!"

"Anh có bị làm sao không?"

"Hả?!"

"Tự nhiên anh vào vườn nhà người ta rồi lại khen lấy khen để tòa nhà!"

"Tôi đâu khen lấy khen để. Tôi mới nói có hai câu thôi!"

"Cũng vậy cả thôi! Bây giờ mới anh ra khỏi đây dùm tôi! Tôi không thích người lạ vào nhà mình, nhất là một muggle bất tài như anh!"

"Đây là cách cô cám ơn người đã giúp đỡ cô à?"

"Phải! Nếu không phải anh đã giúp tôi thì tôi đã tống cổ anh ra khỏi đây ngay khi tôi nhìn thấy anh rồi!"

"Cô ở đây với ai?"

"Một mình! Anh đi đi!"

Matt quay ra lối đi trải sỏi, anh chỉ qua bên kia hồ.

"Tôi sống tạm ở bên kia!..."

Mặt hồ lăn tăn gợn sóng theo làn gió nhẹ, Pansy nhìn thấy trong đôi mắt nâu là cả một tầm nhìn mênh mông, bất chợt cô thấy xao xuyến khi anh nhìn cô mỉm cười.

"Sống một mình thì cô đơn lắm! Cô nên mở lòng mình ra!"

Cứ như vậy, Pansy nhìn cái bóng trắng của chàng trai khuất dần... Cô đơn? Chưa ai nói như thế cả... thế giới bên ngoài là một mớ hỗn loạn, vì vậy cô mới tự giam mình trong nhà...

***

"Hai người đến đây từ bao giờ thế?"

Matt vừa bước vào nhà đã thấy Hermione loay loay cùng Draco trong bếp, anh phì cười khi nhìn Draco khoác chiếc tạp dề điểm toàn hoa lá của Alyssia.

"Cậu cũng biết vào bếp sao?"

Hermione trả lời thay.

"Draco nấu đồ ăn ngon lắm đó anh! Anh ấy chu du khắp thế giới trong suốt năm năm trời không thèm báo với em một tiếng..."

"Đó là do nguyên nhân khách quan!" Draco vừa nêm món soup vừa trả lời trong khi Matt dựa người vào bậc cửa quan sát cặp vợ chồng mới cưới:

"Vậy còn có việc gì cậu không làm được không Draco?"

Draco hơi nghiêng đầu tinh nghịch

"Không có gì cả!"

"..."

"Sao hai người lại đến đây?"

"Má gọi điện cho em bảo là anh đang ở đây!"

"Rồi sao?"

Hermione nhăn mặt khi nghe thấy giọng xách mé của ông anh, cô chống nạnh hùng hồn:

"Anh tưởng em không biết chắc, anh là loại người mà nếu không có người khác lo lắng cho thì nhất định sẽ bỏ mặc bản thân mình!"

"Draco!" Matt làm như không nghe thấy câu trách móc của Hermione mà quay sang Draco "Làm thế nào mà cậu yêu được cô em khó tính của tôi thế?"

"À! Đó cũng là do nguyên nhân khách quan!" Draco tủm tỉm cười đáp lại.

"Hai người im đi! Đồ đàn ông nhiều chuyện!" Hermione giận dỗi rời khỏi bếp ngay lập tức "Tôi mặc kệ đấy!"

Thật là may khi Matt vẫn bình thường sau cái chết của Alyssia... Hermione bước ra vườn, tấm bia mộ nằm ngay bên dưới gốc lan già bây giờ vẫn còn được phủ kín hoa pansy trắng, loại hoa Alyssia thích nhất... Nắng phản chiếu vào mắt cô qua tấm kính xe hơi, cái xe này là thỏa thuận giữa cô và Draco, anh rất ghét độn thổ, còn cô thì cực kỳ sợ bay, cho nên mua một cái xe để tận hưởng cuộc sống là một giải pháp tối ưu...

"Thưa cô!"

Hermione giật mình quay lại khi nghe tiếng nói chói tai của một con gia tinh nhỏ thó đang khúm núm.

"Cô chủ của Kasper sai Kasper sang trả cho chủ nhân ngôi nhà này chiếc đồng hồ ông ấy đánh rơi bên vườn..."

Con gia tinh cung kính trao cho Hermione chiếc đồng hồ to bản của Matt (mà Hermione tặng anh vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của anh) rồi biến mất... Đưa mắt qua bên kia hồ cô thấy một tòa nhà lộng lẫy nhưng có vẻ như... trống rỗng.

"Anh Matt!"

Bàn ăn đã được dọn ra, Hermione cầm chiếc đồng hồ bước vào nhà, căn phòng ngập màu trắng hoa pansy và những khung hình xinh xắn ghi lại những khoảnh khắc trưởng thành của Alyssia. Cô trao đồng hồ cho anh trai:

"Chủ nhân của tòa nhà bên kia gửi trả anh!"

Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ nghi ngờ.

"Bên đó là phù thủy hả anh? Em thấy một con gia tinh..."

"Lâu đài Parkinson!" Giọng Draco khô khốc. Anh biết sớm muộn gì cũng phải nói đến vấn đề này một khi anh đã đặt chân đến đây. "Đó là nhà của Pansy Parkinson... Cô ta sống ở đó một mình!"

Matt và Hermione ngồi vào bàn mà không rời mắt khỏi cái giọng đều đều của Draco.

"Lâu đài đó là quà cưới ba anh tặng cho vợ chồng Parkinson. Sau khi bà Marina Parkinson mất thì chỉ còn Pansy ở đó. Nó tên là White Pansy Place vì có một vườn pansy trắng rất lớn trong khuôn viên... Sao lại nhìn anh như thế? Chẳng lẽ em nghĩ anh chưa đến đó bao giờ sao?"

"Không!" Hermione nhấp một ngụm nước trái cây "Chỉ là anh chưa bao giờ kể cho em những chuyện kiểu như vậy!"

"Đó là phần ký ức anh muốn lãng quên, Hermy!"

"Thật trùng hợp!" Matt góp chuyện khiến Draco tò mò.

"Cái gì trùng hợp!"

Matt chỉ ra quanh nhà

"Pansy trắng là loại hoa mà tôi và Alyssia thích nhất!"

"Tại sao!"

"Với Alyssia thì cô ấy nghĩ nó giống cô ấy, mỏng mảnh nhưng mạnh mẽ. Còn với tôi thì đơn giản là vì nó là hoa cưới của ba má tôi!"

"Anh đã gặp Pansy Parkinson chưa?" Hermione đột ngột chen vào khi cả ba đang vừa dùng bữa, vừa nói chuyện. Matt hỏi lại.

"Ai?"

"Chủ nhân của..."

"Là cô gái đã gặp tôi hôm trước lễ cưới!" - Draco chen ngang.

"Gặp rồi!"

"Cái gì?" Hermione ré lên trong khi Matt điềm nhiên trả lời tiếp.

"Và không chỉ một lần!"

"Anh đã gặp cô ấy?" Draco hoài nghi phải hỏi lại cho chắc chắn.

"Lần mới đây nhất là khi nãy!"

Hermione bỏ dở miếng sandwich nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông.

"Hai anh đang nói đến Pansy Parkinson hả?"

"Ừ!" Draco cũng nhìn cô với vẻ rất ngạc nhiên "Anh tưởng em phải biết chứ!"

"Khoan! Khoan! Chúng ta đang nói đến cái cô nàng suốt ngày bám lấy anh ở Hogwarts hả?"

"Không phải suốt ngày, nhưng mà... ừ, chính là cô ấy!"

Hermione quay sang Matt.

"Cô ta là phù thủy thuần chủng! Còn anh, Matt, anh là một muggle!"

"Ừ!"

"Cái gì mà ừ, cô ta là loại người không thèm liếc mắt đến những người mà cô ta cho là thấp kém hơn mình..."

"Bình tĩnh nào Hermy! Mọi chuyện đâu tệ đến thế!"

"Không tệ?!" Hermione lườm Draco một cái sắc lẻm "Em không tha thứ cho kẻ nào làm hại anh trai em đâu!"

"Anh đâu còn là con nít, Hermy!"

"Nhưng cô ta có phép thuật, còn anh thì không!"

"Được rồi mà Hermy! Anh là anh trai của một phù thủy giỏi! Anh biết làm gì mà!" Matt dịu dàng trấn an em gái "Với lại ngày mốt anh cũng hết phép, sao em phải lo chứ!"

"Tính cô ấy là vậy mà!" Draco vẫn chưa hết nhăn nhó sau cái lườm dài cả cây số của Hermione khi nãy. Hermione bụm miệng nói nhỏ với ông anh:

"Anh xem! Cái mặt kia rất đáng yêu, đúng không!?"

***

Pansy đứng nép mình sau bụi cây nhìn bóng chiếc ô tô khuất dần nơi cuối đường... Cô đã sang đây từ khi nhác thấy bóng Draco nhưng nhìn anh âu yếm bên người khác càng khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt.

"Cô yêu Draco đến thế sao?"

Pansy quay lại thì thấy Matt đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào.

"Thế nào là tình yêu?"

"Là được thấy người mình yêu thương hạnh phúc!"

"Đó là tình yêu của anh sao?"

Gió lay lay tán lan trong ánh chiều đỏ rực, một loại màu sắc khiến người ta cảm thấy xốn xang... Trong đôi mắt hạt dẻ của Matt hiện lên rất rõ câu trả lời mà Pansy cần. Giọng anh trầm tĩnh lịch thiệp:

"Mời cô vào nhà!"

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra rồi khép lại, so với tòa nhà mênh mông mà Pansy đang sống thì nơi đây còn nhỏ hơn cả phòng riêng của cô, nhưng kiến trúc độc đáo với chất liệu chủ đạo là gỗ khiến ngôi nhà có được nét cổ kính, sang trọng. Trên tường, trên bàn treo rất nhiều khung hình bất động của một cô gái có mái tóc vàng óng và nụ cười rực rỡ như ánh nắng mùa thu. Một cô gái đẹp khiến chính Pansy cũng phải ngưỡng mộ:

"Là vợ anh hả?"

Matt bật cười.

"Tôi chưa có vợ! Mới 25 tuổi mà lấy vợ thì hơi sớm!"

"Draco cũng chỉ mới 23 thôi!"

"Ý tôi không phải vậy! Bộ trong tôi giống người có gia đình lắm sao?... À... Mời cô ngồi! Cô cứ tự nhiên!"

Pansy ngồi xuống chiếc ghế bành màu kem trong khi đôi mắt cô không ngừng ngó nghiêng căn phòng:

"Có thật là anh ở đây không? Sao tôi lại không biết nhỉ?"

"Đây là nhà của bạn tôi! Tôi chỉ ở tạm đây vài hôm thôi!"

"Vậy anh ta đâu?"

Matt hơi khẽ nghiêng đầu.

"Cô ấy đã lên Thiên đường rồi!"

Pansy hơi sững lại, hình như cô hiểu anh ta đang nói đến ai... Matt đặt ly nước xuống bàn rồi anh cầm lên một khung ảnh hình bông hoa có hình của anh và Alyssia trong lễ tốt nghiệp.

"Là cô ấy phải không?"

"Phải! Người bạn thân nhất của tôi!"

Matt nhìn bức ảnh đầy hoài niệm yêu thương.

"Cô ấy học cũng tôi sáu năm cuối ở Học viện Quân sự... Hoạt bát, lạc quan nhưng cũng rất thông minh sắc sảo... Vui cũng cười mà buồn cũng cười, chỉ đến khi nào trút bỏ bộ quân phục mới tấm tức khóc một mình!"

"Anh biết rõ về cô ấy vậy sao?"

"Không có gì về Alyssia mà tôi không biết!" Matt khẽ cười "Còn cô thì sao?"

Đôi mắt Pansy không còn quét đi khắp phòng nữa mà trở lại trên gương mặt người đàn ông đối diện cô.

"Anh nói như vậy là có ý gì?"

Matt thở thật sâu trước khi bắt đầu câu chuyện của mình.

"Tôi là anh họ của Hermione, ba má tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, tôi không muốn trở thành gánh nặng với cô chú tôi nên tôi vào học tại Học viện Quân sự Hoàng gia... Rồi lớn, rồi trưởng thành, rồi làm nhiệm vụ... Cứ bình lặng như thế nhưng lúc nào cũng tràn đầy niềm vui, luôn có những giây phút đẹp, những người bạn, người đồng đội tốt, những khoảnh khắc khó quên khi ngắm bình minh huy hoàng trên biển. Quả thật là có thể cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt vời của cuộc sống..."

"Cuộc sống đẹp ư?" Pansy cười buồn. Cô thả hồn mình miên man theo những dòng suy nghĩ Matt vừa gợi mở... Có giây phút nào trong cuộc đời cô là đẹp? Một người cha thờ ơ lạnh lùng. Một cuộc sống gói gọn trong lâu đài Pansy Trắng. Một tương lai ảo tưởng làm vợ Draco. Và bây giờ tất cả đã sụp đổ... Sống vô định thế này thì có ý nghĩa gì "Cuộc sống đẹp ở chỗ nào chứ?"

"Cô tuyệt vọng đến thế sao?"

Pansy khép nhẹ mi mắt không trả lời.

"Alyssia rất muốn sống... để có thể tiếp tục cảm nhận cuộc sống, nhưng cô ấy lại phải chết! Còn cô, cô đang được sống giữa một thế giới ngập tràn hương sắc lại vật vờ như một bóng ma, như thế cô không thấy đáng tiếc hay sao?"

"Anh hiểu cuộc đời đến đâu?"

"Không có khát vọng sống thì sẽ không thể cảm nhận cuộc sống!"

Matt dang rộng đôi tay như đang mơ về một nơi xa xăm.

"Bởi vì có sự sống nên mới có ý nghĩa của sự sinh tồn... vì trước biển vạn vật đều trở nên nhỏ bé!"

"Tách"

Con gia tinh hiện lên ở giữa phòng cúi đầu thật thấp không dám nhìn vào Pansy và Matt.

"Thưa cô chủ, ông chủ đã đến! Ông chủ sai Kasper mời cô chủ về nhà!"

Pansy nhìn con gia tinh với vẻ không vừa lòng:

"Tự nhiên cha ta đến đây làm gì?"

"Kasper không được rõ thưa cô!"

"Kasper!" Pansy quắc mắt phật ý khiến con gia tinh hốt hoảng cúi đầu xuống thấp hơn.

"Kasper thực sự không biết, thưa cô!"

"Được rồi!" Pansy đặt ly nước xuống và đứng dậy "Cám ơn anh vì đã tiếp đón..." Cô mở cửa bước ra ngoài "... mặc dù tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô bạn muggle của anh lại mua được ngôi nhà này!"

"Tôi cho là ngẫu nhiên thôi! Cha cô tên là gì?"

"Rodrigue Parkinson! Sao?"

"Không có gì!"

***

Cánh cửa gỗ khép lại, Matt ngồi im lặng thêm một lúc lâu cho đến khi màn đêm bao phủ toàn bộ ngôi nhà, nhấn chìm anh vào màu đen huyền bí. Rồi anh đứng dậy đến bên tủ gỗ kê gọn ở góc phòng để có thế tô điểm thêm cho căn nhà một bình pansy trắng rất lớn. Bên trong ngăn kéo là một phong bì lớn màu vàng nhạt...

Ai đã bảo lãnh cho Alyssia vào Học viện Quân sự?

Ai đã tiến cử cô ấy vào Sở cảnh sát London?

Ai đã giúp đỡ cô ấy mua căn nhà này?

Mặt trước của tấm phong bì chỉ ghi duy nhất một dòng chữ màu xanh đậm

"R. W. PARKINSON"

***

Phòng sách cao vút chất đầy những cuốn sách bọc da kên kệ và trên cả chiếc bàn lớn đặt chính giữa sảnh đá màu đen. Người đàn ông khoác áo chùng đen có mái tóc vàng óng đang ngồi sau bàn cất giong lạnh lùng khi Pansy đẩy cửa bước vào:

"Con giao du với lũ muggles tầm thường đó từ lúc nào thế?"

"Là cha cố ý phải không?"

Không ngước mắt lên nhìn con gái giọng ông vẫn đều đều vô cảm.

"Con đang nói gì thế?"

"Ngôi nhà bên kia hồ!"

"Là sao?"

Pansy cười nhạt, cha cô đang nghĩ cô là con nít chắc, dù gì cô cũng đã được đào tạo từ Slytherin, nơi hội tụ của sự khôn ngoan bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Cô bình thản ngồi xuống đối diện với người cha vô tâm.

"Khu vực này đã được yểm bùa chống muggles, tại sao cô ta lại mua được ngôi nhà đó?"

Đôi mắt xám của ông lóe lên giễu cợt.

"Cả tòa lâu đài với con là chưa đủ sao?"

"Dĩ nhiên là quá đủ, thậm chí là đủ cho cả cuộc đời ý chứ! Nhưng cha muốn nhốt con ở đây đến bao giờ khi mà chẳng còn ứng viên nào để con giúp cha duy trì huyết - thống - thuần - chủng - đáng - tự - hào này!?"

"Như vậy có nghĩa là con được phép qua lại với lũ muggles vô dụng kia sao?"

"Chứ cha đã làm được gì cho con? Huyết thống thuần chủng đã làm được gì cho con?" Pansy mỉa mai người cha lãnh đạm "Biết đâu Draco đã chọn con nếu con là một muggle kiểu như Granger vậy!"

"Vậy con muốn gì?" Ông Parkinson không buồn quan tâm đến thái độ xấc xược của cô con gái "Đừng có ở đó mà gào thét, hãy tự thân hành động trước khi đòi hỏi ở người khác!"

Muốn gì ư? Chẳng phải từ trước đến giờ mọi ý muốn của con đều là của cha sao?

***

Một bình minh nữa lại tới... Ngày mai Matt sẽ về nhà để ở bên ông bà Granger trước khi trở lại đơn vị. Anh mang cây đàn guitar cũ ra mộ Alyssia bên gốc lan già để gảy lên giai điệu du dương của bản Romance lãng mạn. Alyssia đã từng mơ sẽ đi nghỉ tuần trăng mật tại Pháp, được rảo bước trên các đường phố của kinh đô ánh sáng với người cô yêu. Tiếng nhạc ngân lên trong không gian tĩnh lặng buổi sớm, quện vào hương ngọc lan quyến rũ, ve vuốt những ngọn cỏ còn đẫm sương. Những ký ức ùa về theo mỗi lần dây đàn rung lên, Matt chưa bao giờ nghĩ sẽ đàn cho Alyssia nghe trong tình trạng này.

Bỗng nhiên tiếng đàn im bặt, nhường không gian lại cho tiếng bước chân gấp gáp của vị khách lạ khoác áo chùng đen. Matt không quay người lại mà chỉ lặng lẽ hỏi:

"Bây giờ ngài mới đến sao?"

Bó pansy trắng đặt nhẹ lên mộ Alyssia. Đôi mắt Matt chỉ khẽ nheo lại khi anh tựa lưng vào gốc cây

"Hoa pansy là sự nhớ nhung, nhớ nhung cả đời! Như mẹ của Alyssia vậy!"

"Cậu vẫn luôn oán hận ta như thế!"

Giọng nói của vị khách lạ trầm đục lạnh lùng lọt thỏm vào sự im lặng. Cho đến khi vị khách lạ kia rời đi thì Matt mới buông giọng khàn khàn.

"Mong ông đừng biến Pansy thành một Alyssia thứ hai!"

Không còn tiếng đàn, cũng chẳng còn tiếng bước chân. Matt lặng lẽ đứng dậy nhìn cô gái đang mỉm cười trên tấm bia mộ rồi đi vào nhà.

***

Chiếc phong bì lớn có tên Rodrigue Parkinson được cất trở lại tủ gỗ. Ánh nắng nhạt chiếu qua của kính như giễu cợt. Có quá nhiều sự trùng hợp. Hay Chúa muốn thử thách sức chịu đựng của anh khi sắp đặt cuộc đời anh như một trò đùa?

KẸETT

Cánh cửa gỗ mở ra và Pansy hiện diện nơi ngưỡng cửa.

"Cha tôi mới ở đây phải không?"

"Phải!"

"Ông ấy sang đây làm gì?"

"Cô nên đi hỏi ông ấy!"

"Nếu ông ấy sẽ nói thì tôi đâu phải sang đây! Sao anh lại không lịch sự với một quý cô như thế?"

"Vì cô đâu cư xử như một quý cô!"

"Được rồi!" Pansy miễn cưỡng nói thật nhẹ nhàng "Anh có thể cho tôi biết cha tôi sang đây làm gì không?"

Nhưng Matt im lặng... Anh phải nói sao đây, nói rằng chủ nhân của ngôi nhà này là chị gái cùng cha với cô ấy ư? Anh đứng dậy và lấy từ ngăn kéo hai phong bì lớn nữa trao cho Pansy. Một cái mang tên R. C. RICKMAN

"Cô đọc đi!"

Pansy thực sự rất khó chịu về thái độ của Matt. Từ hồi cô gặp anh đến giờ anh luôn rất niềm nở và lịch thiệp, bầu không khí u ám này khiến cô cảm thấy bức bối. Cô mở phong bì lấy ra một tờ lý lịch. Góc trái là tấm ảnh bất động của một người đàn bà khá đẹp có mái tóc hạt dẻ và đôi mắt của sự nhẫn nhục cam chịu

Rosline Clayer Rickman
Sinh ngày 25 tháng 6 năm 1955
Mất ngày 27 tháng 10 năm 1982
Tại London
Tình trang hôn nhân: Không
Nhân thân: Một con gái
Nghề nghiệp: Nhân viên bảo hiểm - Công ty Bảo hiểm Pro & Pro

"Anh đưa cái này cho tôi làm gì thế?"

"Cô đọc tiếp cái này!" Matt đưa cho cô chiếc phong bì còn lại. A. R. C. RICKMAN

Alyssia Rosline Clayer Rickman
Sinh ngày 18 tháng 4 năm 1980
Mất ngày 12 tháng 6 năm 2003
Tại London
Tính trạng hôn nhân: Không
Tình trạng nhân thân: Không
Nghề nghiệp: Cảnh sát - Sở Cảnh sát London

"Lại còn cái này nữa!" Pansy nhăn nhó

"Cô hãy đọc tiếp đi"

Quá trình học tập và công tác
1978 - 1982: Sống cũng mẹ tại số 53 St Maria, London
1982 - 1994: Sống tại Viện mồ côi Flowers
1994 - 2000: Theo học tại Học viện Quân sự Hoàng gia Vương quốc Anh
2000 - 2003: Công tác tại Sở Cảnh sát London

"Nghĩa là sao?"

"Cô đọc thêm cái này nữa!" Matt đưa tiếp cho Pansy một tờ giấy màu hồng... càng đọc gương mặt cô càng tái đi, cô thảng thốt kêu lên

"Cô ta là chị gái tôi à?"

"Đúng vây! Có quan hệ huyết thống gần!" Matt nhắc lại nguyên văn câu kết luận ghi trong giấy. Anh đứng lên thay nước cho bình hoa trắng ở góc phòng để mặc cho Pansy vần vò tờ kết quả xét nghiệm DNA... Mãi đến khi nắng vàng chiếu xuyên khe cửa anh mới trở lại để giải đáp cho những thắc mắc đang nổ tung trong đầu cô.

"Nếu cô để ý thì cô sẽ thấy những dấu ấn của cha cô trong suốt cuộc đời Alyssia!... Ngôi nhà số 53 St Maria... Viện mồ côi Flowers..."

"Đều thuộc sở hữu của gia đình Parkinson!"

"Đúng vậy!... Và làm thế nào để một cô gái mồ côi cha mẹ lại có thể vào học tại Học viện Quân sự rồi ra làm việc cho Sở Cảnh sát London nếu không có sự bảo trợ của một người có thế lực?!"

"Cha tôi sao?"

"Cô có biết cha cô đang làm gì không?"

"Tôi không quan tâm!"

"Ở thế giới chúng tôi ông ấy là một người có tiếng tăm, một thương gia có thế lực trong chính quyền thành phố!"

"Ha! Thật khó tin!" Pansy cười nhạt "Đó mà lại là người cha căm ghét muggles của tôi cơ đấy!"

"Cô có thể không tin!" Matt gục gặc đầu. Anh bình thản ngả mình ra ghế chăm chú nhìn Pansy lật tới lật lui những trang giấy. Anh có nên nói với cô không? Tâm trí Matt trôi tuột về thời niên thiếu khi anh mới 18 tuổi đứng trước lựa chọn sẽ phục vụ cho lực lượng nào... Lần đầu tiên anh gặp ông Parkinson - lần đầu tiên anh thấy Alyssia vui đến thế...

"Anh biết chuyện này từ khi nào?"

Tiếng của Pansy kéo anh về thực tại lãnh đạm

"Cách đây bảy năm!" Anh nhìn cô đầy ẩn ý "Tôi không bao giờ quên lần đầu tiên gặp ông ấy trong khuôn viên trường!" Pansy đặt những tờ giấy xuống và lắng nghe "Phong thái ung dung, lịch thiệp, giao tiếp thân thiện, dễ mến... Thật là một ấn tượng tốt đẹp!"

Nhìn cô im lặng anh đột ngột mở lời

"Cô dùng điểm tâm với tôi nhé!"

"Tùy anh!"

***

Alyssia quỳ trên sàn đá lạnh cầu khẩn

Matt mím môi nhẫn nhịn

"Trước pháp luật mọi người đều bình đẳng!"

Căn phòng càng lúc càng tối do ánh mặt trời bên ngoài đang tắt dần. Alyssia biết một khi Matt đã quyết định thì không gì có thể lay chuyển được... Sao cô lại dính vào chuyện này? Sao cô lại đồng ý điều tra về tai nạn giao thông thảm khốc của gia đình Matt? Để rồi phát hiện ra đó không phải là một tai nạn mà là một vụ mưu sát có chủ đích. Để rồi phát hiện ra chủ mưu dàn dựng nên tai nạn ấy không phải ai khác mà chính là cha cô... Các điều tra của ông Martin Granger đã đụng chạm đến các hoạt động làm ăn của Rodrigue Parkinson...

Tiếng Alyssia nghèn nghẹn đau đớn:

"Mình biết chứ! Mình biết cậu sẽ không bao giờ tha thứ chừng nào ông ấy chưa bị trừng phạt... nhưng... nhưng ông ấy là cha mình... và người điều tra ra tội ác của ông ấy lại là..."

Alyssia tấm tức khóc. Cả cuộc đời cô chưa phải cầu xin ai bất cứ điều gì, nhưng cha cô đã tước đoạt của Matt một gia đình êm ấm

"Sao mọi chuyện lại trở thành thế này?"

"Alyssia!"

"Mình chỉ mong mỏi có được một gia đình thôi, không được sao Matt?"

"Alyssia!"

...

"Cô đang nghĩ gì vậy?"

Matt ngừng ăn nhìn Pansy lơ đãng ngắm bó pansy trắng ở góc phòng

"Cha tôi!"

"Tôi có cảm giác cô khác rất nhiều so với lời kể của Hermione!"

Pansy cười mỉa mai

"Chắc tôi là một cô nàng thuần huyết kênh kiệu luôn ra vẻ ta đây là bề trên kẻ khác đúng không?"

"Không đến mức như thế!"

Pansy nhấp một ngụm nước mà không nhìn vào đôi mắt nâu lấp lánh phản chiếu nắng sớm

"Nếu là tôi trước đây thì đúng vậy đấy!... Nhưng có nhiều chuyện đã xảy ra! Sự thật là tôi cũng chẳng thể nào nhận ra chính mình nữa... Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ sẽ có ngày tôi ngồi ăn sáng với một người như anh!"

"Như tôi?"

"Muggle vô dụng!"

"Vậy sao?" Matt bật cười. Pansy lắc lắc đầy không hề đùa cợt

"Cô ta là... chị tôi?! Vậy tại sao cô ta không biết phép thuật?"

"Sau lưng Alyssia có một cái ấn màu xanh đen! Hermione nói nó niêm phong năng lực pháp thuật của cô ấy!"

Pansy nhìn chằm chằm vào chiếc vòng có đính gia huy nhà Parkinson trên tay cô. Cô hiểu cả rồi. Cô có một người cha thật tuyệt vời... *cười đau đớn*... Yêu một muggle và niêm phong năng lực pháp thuật của con gái để mẹ con họ có thể sống một cuộc đời an bình. Trong khi đó ông ta đối xử với cô...

"Ít nhất thì cô cũng còn có một người cha!"

Pansy rời mắt khỏi chiếc gia huy khi Matt bỏ dao nĩa xuống

"Ý anh là gì?!"

Matt cười buồn

"Cô đang có một gia đình, một Hiện tại hạnh phúc!"

"Sao hễ mở miệng ra là anh lại ca ngợi cuộc sống đẹp thế?"

"Sự thật là như vậy mà! Hiện tại là quà tặng của Chúa!"

"Cuộc sống của tôi là địa ngục..."

"Không!" Matt chặn ngang lời Pansy đang nói "Trái tim cô là địa ngục!"

Anh đứng dậy, hơi nghiêng người để nâng tay dìu cô rời khỏi bàn ăn

"Tôi sẽ cho cô thấy thế giới này đẹp đến thế nào!"

***

London mùa hè đẹp rạng rỡ trong sự dung hòa của những nét kiến trúc cổ điển và hiện đại... Đường phố ồn ào những dòng xe cộ chen nhau trên đường vì giờ làm việc đã bắt đầu.

"Cô có biết gì về thế giới của chúng tôi không?"

Công viên trung tâm chỉ lác đác vài người đi dạo buổi sáng, mặt hồ lăn tăn theo những lần vỗ cánh của bầy thiên nga đang thảnh thơi bơi trên hồ... Pansy thích thú ngắm khung cảnh mơn mởn đầy sức sống xung quanh

"Hoàn toàn không!"

Matt chỉ tay về phía tòa lâu đài lấp ló bên trên tán cây:

"Kia là điện Birmingham, nơi ở của Hoàng gia, biểu tượng quyền lực của chúng tôi! Kiến trúc của nó khá đẹp nhưng riêng tôi thấy nó không đẹp bằng nhà cô... Nếu cô rảnh, cô nên sang Pháp vì nhà cô khá giống Versaille!"

"Biểu tượng quyền lực?"

"Nữ hoàng của chúng tôi ở đó!"

Đã rất lâu rồi Pansy mới cảm thấy thư thái đến thế này. Trước đây niềm tự hào mang dòng máu thuần chủng khiến cô phải gồng mình đứng thẳng trong khuôn phép lễ nghi của dòng tộc... đến khi sự cao quý ấy sụp đổ cô trở nên lạc lõng không biết phải làm gì, hy vọng duy nhất là tin vào tình yêu vô vọng cô dành cho Draco. Và bây giờ, cô lại ngồi trong không gian thanh bình của một thế giới mà cô từng khinh rẻ.

"Anh còn chưa nói anh đang làm gì?"

Matt cười hiền

"Thật tiếc là chúng ta đang ở London! Tôi rất muốn cô nhìn thấy biển! Thấy cuộc đời tôi!"

Họ cùng nhau rảo bước trên những con đường lát gạch đã cả trăm năm tuổi, đôi khi tạt vào một tiệm cafe, ghé qua một tiệm sách, dừng chân bên hàng hoa ven đường hay một shop lưu niệm để Matt mua tặng cô một chiếc kẹp tóc

"Tôi không có đủ tiền để tặng cô một vật có giá trị!"

Pansy ngó nghiêng chiếc kẹp đang ngự trên mái tóc đen óng của cô

"Đá quý và kim cương thì nhà tôi không thiếu!"

"Ủa? Trung úy Granger?"

Giọng nói trầm trầm khiến Matt chú ý đến một người đàn ông đứng tuổi nghiêm nghị cạnh một người phụ nữ trung niên rất đẹp. Anh vội đưa tay lên chào

"Có tôi thưa Đại tá Stanley!"

Ông Stanley cũng đưa tay chào lại anh một cách lịch sự

"Tôi tưởng anh có nhiệm vị trên tàu Victoria 3! Hay đi chơi với bạn gái trước khi lên đường?"

Ông đánh mắt đầy ẩn ý về phía Pansy đang lơ đãng đi dạo quanh các quầy hàng không chú ý đến sự bối rối của Matt

"Thưa ngài, tàu Victoria 3 sẽ khởi hành vào 7.00 am thứ Hai ngày 14 tháng 6. Tôi đã xin phép để 7.00 am Chủ nhật 13 tháng 6 sẽ có mặt tại cảng!"

"Vậy thì tôi không quấy rầy anh!" Gương mặt ông giãn ra thành một nụ cười

"Vâng ! Cám ơn ngài!"

Hôm nay là thứ Sáu... Thời hạn nghỉ phép sắp hết...

"Cô Parkinson!"

"Hả?"

"Chúng ta đi ăn trưa nhé!"

***

Nghĩa trang trung tâm London bạt ngàn màu xanh cỏ trải thảm dưới chân những bức tượng và phù điêu lạnh lẽo. Lác đác có vài người đến thăm người thân. Matt bước thư thái trên lối đi lát đá, lần nào đến đây anh cũng thấy thoải mái... còn Pansy, sự lạ lẫm của nơi đây khiến cô kinh ngạc. Matt đã đưa cô đến nhiều nơi, để cô gặp những con người không có phép thuật nhưng vẫn nỗ lực hết mình cho cuộc sống của mình dù họ giàu sang hay nghèo hèn, sung sướng hay đau khổ.

Tấm bia mộ nằm trên cỏ bằng đá cẩm thạch trắng có khắc những dòng chữ màu xanh biển

Martin.A.Granger
Sinh ngày 26 tháng 8 năm 1952

Mất ngày 19 tháng 7 năm 1983

Eleanor.S.Granger
Sinh ngày 12 tháng 5 năm 1955

Bầu trời lồng lộng gió... Matt ngồi xuống thảm cỏ ngắm hoàng hôn phủ mình lên không gian tôn nghiêm cùng tiếng chuông chiều ở một nhà thờ gần đó. Pansy cũng ngồi xuống cạnh anh

"Hôm nay tôi đã luôn tự hỏi mình là ai!"

Matt nheo mắt lại nhìn cô

"Cô chưa bao giờ tự hỏi mình như vậy sao?"

Pansy đưa tay bứt những lá cỏ mỏng mảnh, cô nhớ lại khi nãy, khi cả anh và cô đang đi dạo trên đường thì có một bà cụ với tay không tới nút bấm trên cột đèn giao thông. Anh đã nắm tay lôi cô đến giúp bà già đó.

Lần đầu tiên cô nắm tay một người trên đường.

Lần đầu tiên cô giúp đỡ một kẻ khác.

Lần đầu tiên cô cảm thấy vui vui khi nhận một lời cảm ơn.

Cô nhìn anh với đôi mắt thiện cảm hơn rất nhiều

"Cám ơn anh!"

"Vì cái gì?"

"Đã dành cả một ngày cho tôi!"

Matt quay lại nhìn cô, anh đùa

"Không cần đâu! Tôi chỉ tiện đường thôi! Lần nào về nhà tôi cũng đến đây mà!"

"Tại sao anh lại..." Pansy ngắc ngứ cố tìm từ cho thích hợp

Matt ngả mình nằm dài ra thảm cỏ

"... Vì cô là em gái của Alyssia!"

"Anh đã từng gặp tôi rồi sao?"

"Alyssia đã cho tôi xem ảnh của cô. Cô đừng nhìn tôi như thế. Alyssia là một cảnh sát giỏi, cô ấy có thể phá được những vụ án tưởng như bế tắc huống chi chỉ là tìm hiểu về một người. Lần đầu tiên gặp cô tôi đã rất ngạc nhiên, liệu trên đời có được sự trùng hợp đến thế không. Nhưng rồi tất cả như một trò đùa vậy, tôi gặp lại cô... và nhìn thấy nỗi đau của cô!" Anh nhìn sâu vào mắt cô "Mất đi tình yêu không có nghĩa là mất tất cả!"

Giọng cô nhẹ tênh.

"Draco đã từng hỏi tôi Huyết thống thuần chủng đã làm được gì cho cô? Lúc đó tôi mới bắt đầu tự hỏi mình tại sao Draco lại chọn em gái anh? Tại sao tôi lại sống? Tôi sống để làm gì khi mà mình còn không hiểu nổi chính bản thân?" Cô mỉm cười "Anh thì lại khác! Anh phóng khoáng như một cơn gió vậy! Tôi có tất cả mà vẫn tuyệt vọng, còn anh chẳng có gì nhưng luôn vui vẻ!"

Matt nhìn cô hóm hỉnh

"Tôi có nhiều thứ mà cô không có đấy chứ!"

Pansy bật cười

"Anh lại sắp nói anh có một hiện tại hạnh phúc chứ gì!"

"Cô biết không?" Matt ngồi thẳng dậy "Hoa đẹp khi hoa nở, một cô gái đẹp khi cô ấy cười!"

***

Màn đêm buông xuống ngôi nhà nhỏ bên hồ, Matt ngồi trên bậc cửa đàn cho Pansy nghe những bản nhạc mà anh và Alyssia yêu thích bằng cây guitar cũ kỹ. Đom đóm lập lòe trong hương ngọc lan thoang thoảng. Khi con người ta đã có được sự đồng cảm nhất định thì không nhất thiết phải có ngôn ngữ để diễn đạt thành lời.

Matt nhẹ nhàng hôn lên môi Pansy trong ánh đèn ngủ dìu dịu màu hồng. Ánh trăng hắt qua cửa sổ. Họ đã yêu nhau chưa? Không ai biết nhưng ở bên anh Pansy thấy yên bình, loại cảm giác mà sau 23 năm tồn tại trên cõi đời cô mới biết đến...

***

Chuông điện thoại reo nhẹ giai điệu êm ả của bản Polonaise, Pansy cựa mình dưới tấm chăn mỏng, Matt với tay ra bàn rồi cố gắng nói thật nhỏ khi nhìn thấy chiếc huy hiệu Hải quân nhấp nháy trên màn hình

"Alo! Tôi là Mathias Granger!"

"Trung úy Granger?"

Matt ngồi thẳng dậy

"Vâng!"

"Tôi là thiếu tá Robertson! Anh được lênh điều động khẩn cấp làm nhiệm vụ trên tàu ngầm Cambridge 2614 xuất phát tại cảng Manchester lúc 11 giờ trưa nay do Thượng úy Bernet gặp tai nạn trong khi kiểm tra kỹ thuật tàu đêm qua!"

Matt liếc nhanh đồng hồ điện tử. Mới 4 giờ sáng.

"Vâng!"

"Chúng tôi cần anh có mặt tại cảng lúc 7 giờ sáng nay!"

"Vâng thưa ngài!"

Gương mặt Pansy lúc ngủ cũng không thoát khỏi tâm trạng nặng nề cô mang trong tim. Đôi mày đẹp nhíu lại mệt mỏi. Làn da tái xanh vì chủ nhân của nó đã chẳng chịu đoái hoài gì đến mình từ mấy tháng nay. Matt bấm số điện thoại nhà, tiếng máy trả lời tự động vang lên bên tai anh

"Đây là điện thoại của Anne và Frank Granger, hiện tại chúng tôi không có nhà, bạn hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp!"

"Con, Matt đây ạ! Con định hôm nay sẽ về nhà nhưng kế hoạch thay đổi đột ngột nên phải đến Manchester ngay! Con xin lỗi cô chú, con sẽ về quê cũng cô chú vào dịp sau! Gửi đến cô chú và em một ngày tốt lành! Con sẽ về nhà ngay khi có thể!"

Matt nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, anh lấy quần áo rồi vào phòng tắm. Trời chưa sáng... Anh đặt một lá thư lên bàn rồi lặng lẽ rời đi.

***

Pansy dang rộng tay để gió biển lùa qua tóc, mơn man quanh cô. Nắng vàng nhạt đùa giỡn cùng những con sóng bạc. Phóng khoáng xôn xao. Thật dễ chịu. Như tấm lòng của Matt

Xa xa, bên mỏm đá có một cặp vợ chồng trẻ đang dạo bước cùng nhau. Pansy biết họ là ai. Cô đưa tay vén một lọn tóc vương trước mặt. Draco và Hermione khoác tay nhau đi bên mép nước, hạnh phúc. Cô đã từng quay quắt nguyền rủa cái hạnh phúc ấy nhưng sao bây giờ lòng cô lại yên bình một cách lạ thường đến thế? Tình yêu rốt cuộc là gì?

Là được thấy người mình yêu thương hạnh phúc.

Có thật là cô yêu Draco không? Hay cô muốn lấy anh chỉ vì ước muốn đó có trong cô từ khi cô còn là một cô bé? Hay đó là niềm kiêu hãnh của một tiểu thư quý tộc có tất cả trong tay? Cô không biết, và có lẽ không còn muốn biết nữa...

Pansy quờ tay sang bên cạnh. Cánh tay cô đập vào khoảng trống. Mặt trời lên cao chiếu qua khe rèm. Đôi mắt đen chớp chớp vài cái rồi mở ra. Ngôi nhà vắng lặng. Tờ giấy màu xanh nhạt nằm dưới chiếc hộp gỗ chạm khắc rất đẹp

"Tôi có nhiệm vụ khẩn cấp phải đi ngay! Xin lỗi vì đã không từ biệt em!
Tôi hy vọng em cho tôi cơ hội được gặp lại em trong lần sau tôi trở về
Matt"

Pansy đưa tay vén rèm nhìn qua bên kia hồ. White Pansy Place đẹp đấy, không hiểu sao lại vô cảm đến lạ. Cô nhanh chóng mặc quần áo vào người và về nhà...

Cánh cửa thư viện vẫn sừng sững như một bức tường thành. Đọc sách và uống café tại thư viện là thói quen mỗi sáng của cha cô

"Cha!"

Ông không hề có cử động nào chứng tỏ ông biết đến sự hiện diện của con gái.

"Hãy cho con làm việc cùng cha!"

Hiệu ứng của câu nói này là ông Parkinson ngẩng đầu lên ngay lập tức.

"Con vừa nói gì?"

Pansy bình thản ngồi xuống ghế nhắc lại câu nói của mình.

"Hãy cho con làm việc cùng cha!"

Ông Parkinson bật cười mỉa mai.

"Con biết đùa từ bao giờ thế?"

"Con không đùa!" Pansy hoàn toàn nghiêm túc khi đáp trả "Con không muốn mãi là con rối trong tay cha!"

Hai đôi mắt nhìn nhau không khoan nhượng... Pansy chưa bao giờ là một cô gái mạnh mẽ nhưng cô cũng không phải là một cô gái yếu đuối chấp nhận bị giam lỏng tại nơi này.

"Tùy con!"

11.00 am thứ Sáu ngày 11 tháng 6, tàu ngầm nguyên tử hiện đại nhất thế giới mang tên Cambridge 2614 rời cảng với thủy thủ đoàn gồm 19 người.

***

"Hermy! Không được ăn vụng!"

Draco la lên khi thấy Hermione mon men lại gần nồi soup vẫn còn bốc khói nghi ngút trên bếp. Cô đổi giọng ngọt ngào nịnh nọt

"Cho em nếm chút đi! Tại anh nấu ngon quá chớ bộ!"

Crookshank vươn vai ngáp dài trong chiếc rổ thân quen đặt bên cạnh chiếc ghế bành màu xanh lá không thèm quan tâm đến hai vị chủ nhân đang cự nự trong bếp.

"Khi nào bọn Harry đến thì em sẽ được ăn!"

"Nhưng còn cả tiếng nữa mới tới giờ hẹn mà! Draco! Cho em nếm thử đi! Đi mà!"

"Không lay chuyển được anh bằng cái mặt cún con đó đâu! Đưa anh lọ muối nào!"

KEEETT

Cửa mở. Harry và Ron lao vào như một cơn gió.

"Tụi mình đến rồi đây!"

Hermione cười sung sướng.

"Tụi mình vừa nhắc đến các cậu xong! Ginny và Jasmine đâu?"

"Ở ngoài phòng khách!" Harry đặt giỏ trái cây lên bàn bếp "Tụi này nôn nóng chờ được thưởng thức tài nghệ của cậu đó Draco!"

"Xời! Cậu làm như lần đầu tiên tôi nấu cho cậu ăn không bằng! Em ra nghe điện thoại đi Hermy!"

Hermione rời khỏi bếp. Chiếc điện thoại réo inh ỏi trong phòng khách trong khi Ginny và Jasmine đang hí hửng nựng mớ lông xù của Crookshanks.

"Alo! Hermione Gran... à Malfoy nghe!"

"Cô Hermione Granger?" Giọng phía bên kia có vẻ dè dặt.

"À vâng! Là tôi đây!"

"Tôi là Trung sĩ McColby thuộc Trung tâm Thông tin An ninh Quốc gia! Chúng tôi vừa nhận được tin về anh trai cô từ tàu ngầm Cambridge 2614"

"Khoan đã! Tôi tưởng anh trai tôi đang nghỉ phép mà!"

"Trung úy Granger được triệu tập khẩn cấp lên tàu Cambridge 2614 lúc sáng nay! Chúng tôi đã thử liên lạc với gia đình nhưng không ai có nhà!"

"Vâng! Ba má tôi đã về quê! Có chuyện gì sao?"

"Mong cô bình tĩnh! Tàu ngầm Cambridge 2614 gặp sự cố bất ngờ! Chúng tôi đang cố gắng giúp đỡ các thủy thủ nhưng Trung úy Granger, cô biết rồi đấy, là Nhân viên an ninh đặc biệt nên..."

"Không! Không thể thế được!"

Hermione hét lên thảng thốt khiến mọi người trong nhà giật mình.

"Mong cô hết sức bình tĩnh!" Tiếng nói trong điện thoại cố gắng thật nhẹ nhàng trấn an cô "Chúng tôi đang làm hết sức có thể! Mong cô và gia đình thông cảm cho chúng tôi! Các vị có thể đến đây..."

Hermione buông rơi điện thoại. Cô đứng sững nhìn Draco nơi cửa bếp.

"Matt... anh ấy..."

Hermione nghẹn ngào nói không lên lời. Crookshanks vùng vẫy vì bị Ginny nắm chặt cái đuôi xù, con mèo quẫy đạp lung tung quơ chân đúng chiếc remote đặt trên ghế. Nữ phát thanh viên đài BBC đang đứng trên boong tàu.

"Chúng tôi vừa nhận được tin tàu ngầm cứu hộ Elizabeth 52 đã kết nối thành công với Cambridge 2614. Việc cứu hộ sẽ tiến hành ngay lập tức. Tàu ngầm nguyên tử Cambridge số hiệu 2614 gặp nạn lúc 16 giờ 32 phút giờ địa phương khi va chạm với dải đá ngầm trên mép vực Lotus. Tàu mang theo thủy thủ đoàn gồm 19 thành viên. Phát thanh viên Sandra Plenty tường thuật từ Hàng không mẫu hạm Q.UK"

"Đi nào Hermy!"

Draco nắm lấy bàn tay lạnh toát của vợ lắc nhẹ. Anh cũng đã từng đánh mất gia đình của mình. Cô nhìn anh bằng đôi mắt thất thần khi anh khẽ gật đầu.

"Chúng ta cùng đi!"

"Vâng! Trung tâm Thông tin An ninh Quốc gia!"

"Xin lỗi các cậu nha!"

Draco dắt Hermione ra cửa. Ngôi nhà ấm áp đầy tiếng cười khi nãy bị bao phủ bởi một bầu không khí trầm lắng.

"Hai người cứ đi đi! Tụi này sẽ ở đây chờ hai người!"

... Phòng điều khiển liên lạc có một màn hình lớn ở chính giữa, xung quanh là khoảng 20 máy vi tính và kỹ thuật viên chưa kể đến các nhân viên mặc sắc phục liên tục di chuyển vội vã.

"Cambridge 2416! Báo cáo tình hình! Bạn còn giữ được bao lâu nữa?"

"Cambridge 2416 báo cáo!" Tiếng Matt vẫn trầm và bình tĩnh như thường "Tôi sắp tắt lò phản ứng hạt nhân! Thời gian dự kiến còn lại là 36 phút. Hiện có hai thủy thủ vẫn còn trên tàu! Hết!"

Hermione bước vào cái không gian gấp gáp khẩn trương ấy. Màn hình lớn hiện lên sơ đồ tàu ngầm Cambridge 2416 và các điểm va chạm. Người sĩ quan đi cùng Hermione và Draco nói vừa đủ nghe.

"Nối máy với Cambridge 2416! Em gái của Trung úy Granger đã đến!"

Một nửa phòng quay lại nhìn hai người lạ trong giây lát rồi quay lại với công việc.

"Trung tâm gọi Cambridge 2416! Mathias Granger! Bạn có nghe rõ không?"

"Vâng! Tôi vừa báo cáo tình hình cách đây..."

"Em gái của anh vừa đến!"

"Hermy?"

Lệ tràn khóe mắt, Hermione đã cố nhưng không thể kìm nổi dòng nước nóng hổi lăn trên gò má đã tái đi vì lo lắng. Cầm micro lên cô cố nói thành tiếng.

"Vâng!"

"Em khóc phải không?"

"Đâu có!" Hermione nói dối nhưng Matt quá hiểu cô em gái yêu quý của mình.

"Sớm muộn gì thì ngày này cũng đến mà!"

"Em biết! Nhưng... " Hermione nức nở "... em không nghĩ nó lại đến sớm thế này!"

"Anh xin lỗi!... Em vừa mới kết hôn!"

Hermione gục đầu vào vai Draco thổn thức. Đột nhiên có tiếng của một kỹ thuật viên:

"Cambridge 2416! Nhiệt độ và áp suất trong khoang đang giảm!"

"Tôi vừa tắt lò phản ứng hạt nhân!" Matt trả lời thản nhiên trong không gian im phắc của phòng điều khiển "Thủy thủ cuối cùng vừa rời tàu! Cambridge 2416 sẽ ngừng hoạt động sao 26 phút nữa!"

"Báo cáo tình trạng ôxi!" Kỹ thuật viên trưởng lai đến micro chính, mặt ông tái đi khi nghe câu trả lời

"Còn đủ để duy trì trong bảy phút nữa!"

"Tại sao các người không đưa anh ấy rời khỏi tàu?" Đến giờ Draco mới lên tiếng. Kỹ thuật viên trưởng lắc đầu.

"Tàu va chạm với đá ngầm, áp suất nước đã khóa chặt phòng điều khiển, chúng tôi chỉ có thể tiếp cận với khoang thoát hiểm. Ngoài trung úy Granger đã có năm thủy thủy khác hy sinh khi cố tìm cách giữ tàu khỏi rơi xuống vực..."

"Cậu không cần phải lo lắng!" Matt cười "Nhiệm vụ của tôi là ở lại với tàu cho đến phút hoạt động cuối cùng!"

"Nhưng..."

"Tôi đã chuẩn bị tinh thần từ khi gia nhập Ban An ninh đặc biệt! Tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình như thế thì cậu phải chúc mừng tôi chứ!"

"Như thế là vô trách nhiệm!" Draco lạnh lùng "Anh có được danh dự nhưng lại bỏ mặc nỗi đau của người thân!"

Matt im lặng một lát rồi trả lời.

"Phải! Tôi chưa bao giờ là người có trách nhiệm!"

"Áp suất nước đang tăng, thưa ngài!" Một giọng nữ kêu lên gấp gáp. Matt tuyên bố chắc nịch.

"Yêu cầu Elyzabeth 52 tách kết nối. Chênh lệch áp suất làm Cambridge mất cân bằng và sắp rơi xuống vực! Tôi..."

"Trung úy Granger!"

"Đứt liên lạc rồi thưa ngài!"

Phòng điều khiển chững lại trong một tích tắc rồi bùng lên ồn ào, cường độ làm việc tăng lên gấp vài lần. Hermione chết lặng trong vòng tay vững chãi của Draco. Ngoài kia biển vẫn êm đềm trong màn đêm mùa hạ, nhưng trong lòng biển có sự xáo trộn từ trái tim của những người đang đứng trên lục địa.

10.22' pm

Tiếng nói bị bạt đi bởi gió biển phát ra từ loa.

"Q.UK xác nhân tàu Cambridge 2416 đã rơi xuống vực Lotus. Năm thủy thủ Elios Kar, Daniel Carmichael, Harold Molies, Julian Jennings, Robert Vernet và nhân viên an ninh đặc biệt Mathias Granger đã hy sinh lúc 21h53' phày 11 tháng 6!"

Tất cả nhân viên trong phòng điều khiển lặng lẽ đứng dậy và cúi đầu.

Trung úy Granger gửi đến gia đình và bạn bè cả trái tim mình. Gửi đến cô Parkinson lời xin lỗi chân thành.

***

Đóa pansy trắng trong bình thủy tinh đã héo úa từ bao giờ, Pansy mang bình hoa ra khỏi phòng, cô muốn thay bằng một bình hoa khác. Phòng khách vẫn sáng đèn. Cha cô đang nói chuyện với một người đàn ông khác áo choàng xanh đen. Tiếng nói không lớn, chỉ vừa đủ nghe.

"Bao giờ?"

"Khoảng 10 giờ tối nay!" Giọng kia khàn khàn đáp lại.

"Không thể cứu được sao?"

"Cậu ta ở phòng điều khiển, là nơi xa nhất của con tàu! Áp suất nước khóa chặt cửa không cho chúng tôi tiếp cận!"

"Chẳng phải Cambridge 2416 là con tàu hiện đại nhất sao?"

"Dòng hải lưu lạnh trên vực Lotus đổi hướng đột ngột. Nếu không có Granger thì chúng tôi đã không cứu được 13 người kia!"

"Đổi một lấy 13?"

"Chấp nhận hy sinh là nhiệm vụ của cậu ta!"

"Được rồi!"

Tiếng gót chân nện xuống sàn xa dần. Ông Parkinson nói đột ngột bằng giọng lạnh tanh.

"Nghe lén không phải là hành động của một tiểu thư đâu!"

"Anh ta chết rồi sao?"

Pansy bước ra từ sau cánh cửa, trên tay cô vẫn là bình hoa pansy đã tàn. Ánh nến soi tỏ đôi mắt vô cảm của người đàn ông.

"Ai?"

"Mathias Granger!"

"Ừ! Cách đây vài giờ!"

Với vẻ bình tĩnh đáng ngạc nhiên, Pansy quay gót đi vào bếp, bỏ bông hoa tàn vào thùng rác rồi trở về phòng. Căn nhà bên kia hồ im lìm, không hề có dấu hiệu cho sự hiện diện của ai đó. Mặt trăng lấp lóa cùng sóng nước lăn tăn. Pansy chỉ nói thật khẽ.

"Nếu anh cho em thời gian, có lẽ em sẽ yêu anh!"

***

Cuối tháng ba, trời se se lạnh, Hermione ôm Crookshanks vào lòng trong ngôi nhà vắng vẻ. Còn hơn hai tháng nữa hết năm học, Draco chưa về. Giai điệu du dương của những bản nhạc giao hưởng càng làm ngôi nhà thêm yên bình.

Cốc! Cốc! Cốc!

Hermione liếc đồng hồ. Mười giờ đêm. Ai còn đến nhà cô vào giờ này? Hiện diện nơi ngưỡng cửa là một con gia tinh ôm trong tay một nùi chăn tã, nó cúi đầu thật thấp:

"Cô chủ của Kasper mong mỏi phu nhân Malfoy ban cho một ân huệ!"

Con gia tinh ấn đứa bé vào tay Hermione rồi biến mất. Hai bức thư được kẹp trong tay cô bé xinh xắn đang say ngủ

"Hermione Malfoy!
Sinh con ra mà không nuôi dưỡng, tôi là một người mẹ vô trách nhiệm nhưng tôi không thể để con tôi sống trong sự dè bỉu, khinh thường của dòng tộc chỉ vì cha nó là một muggle.
Xin cô hãy xem đây là ân huệ duy nhất cô dành cho tôi... Tôi sẽ quay lại ngay khi có thể đón bé. Tên bé là Verdandi.
Hiện tại là quà tặng của Chúa!
Pansy Parkinson"

Lá thư thứ hai đã mở sẵn chỉ có vài dòng nghiêng nghiêng quen thuộc của Matt.

"Tôi có nhiệm vụ khẩn cấp phải đi ngay! Xin lỗi vì đã không từ biệt em!
Tôi hy vọng em cho tôi cơ hội được gặp lại em trong lần sau tôi trở về
Mathias G."

***

"Học sinh các nhà đi theo giáo sư chủ nhiệm nhà của mình!" Giọng của giáo sư McGonagall vẫn uy nghiêm như ngày nào Draco còn đi học "Markshal Malfoy! Trò ở nhà Gryffindor cơ mà, sang Hufflepuff làm gì?"

"Con xin lỗi cô!" Markshal cười toe toét rồi nhanh chóng đứng vào hàng của học sinh nhà Gryffindor. Sảnh đường ồn ào tập trung cả trăm học sinh vì 12 năm rồi quyền tổ chức cuộc thi Tam Pháp thuật mới trở lại với Hogwart.

Chiếc thuyền hiện lên trên mặt hồ lớn, cánh buồm mang huy hiệu trường Dumstrang nhòa dần trong ánh hoàng hôn. Học sinh Dumstrang bắt đầu cởi bỏ những chiếc áo lông thú để bước vào Đại sảnh đường tràn ngập tiếng vỗ tay.

"Các trò! Trở lại vị trí của mình đi nào!"

Verdandi cố gắng nói thật lớn để làm dịu đi những tiếng ồn. Draco mỉm cười tự hào nhìn cô con gái nuôi chững chạc trong vị trí Thủ Lĩnh Nữ Sinh, vậy mà mới ngày nào nó còn bé nhỏ, ngơ ngác dự lễ phân loại ngày đầu tiên đến trường.

"Verdandi Granger!"

Sảnh đường ồn ào im bặt khi nghe Draco xướng lên cái tên mà ai cũng biết là cô con gái nuôi yêu quý của anh. Cô bé dễ thương có đôi má bầu bĩnh và mái tóc nâu loăn xoăn chụp chiếc nón phân loại lên đầu... Tiếng nói vang lên trong đầu Verdandi

"Một cô bé đặc biệt! Rất đặc biệt! Con có một người mẹ thuần chủng. Ba má nuôi cũng là những con người xuất sắc của Hogwart! Con muốn vào nhà nào?"

"Thế con có thể vào nhà nào?"

"Lém lỉnh nhỉ! Ta cho con tự chọn!"

"Nhà Hufflepuff có được không ạ?"

"Rất biết sức mình! HUFFLEPUFF!" Chiếc nón xướng lớn.

Mọi người ồ lên kinh ngạc. Nếu Verdandi vào nhà Gryffindor hay Slytherin hoặc Ravenclaw thì còn dễ hiểu. Verdandi đặt chiếc nón xuống ghế, mỉm cười với Draco rồi đi về phía bàn nhà Hufflepuff. Đột nhiên chiếc nón cất tiếng hỏi.

"Tại sao con lại chọn nhà Hufflepuff?"

Verdandi quay người lại cười thật tươi.

"Vì tình yêu con dành cho đất nước và lòng trung thành với Nữ hoàng!"

"Con về chỗ đi Verdandi!" Draco vỗ nhẹ lên vao con gái rồi anh gọi tiếp "Markshal Malfoy!"

Một vài tiếng xì xào trên các dãy bàn khi thằng bé giống Draco y chang bước lên.

"Hai đứa con của thầy Malfoy cùng nhập học!"

"Ấy là chưa kể đến mấy đứa nhà Potter và Weasley nữa!"

Chiếc nón chưa kịp chạm vào mái tóc vàng kim của Markshal đã nói ngay.

"Nhà Griffindor!"

Mất đứa học sinh cười rúc rích.

"Khổ nhỉ! Hai đứa con, chẳng đứa nào vào nhà của thầy!"

***

Đoàn học sinh của Học viện Beaubatons lục tục kéo vào Đại sảnh đường, đi đầu, song hành với bà Hiệu trưởng là một nam sinh cao lớn có mái tóc đen và đôi mắt nâu ấm áp trong bộ đồng phục xanh biển...

Trần nhà hôn ám lấp lánh vài ngôi sao cuối cùng của mùa thu, các học sinh mới đến nhanh chóng tìm chỗ ngồi trong bốn dãy bàn, ngẫu nhiêu làm sao khi anh chàng đẹp trai kia ngồi đối diện với Verdandi. Bên phía bàn Gryffindor Markshal, James và Rose nháy mắt nhìn nhau tinh nghịch.

"Chào bạn!" Chàng trai kia niềm nở "Mình là Willam Parkinson!"

"Verdandi Granger! Hân hạnh được làm quen!"

Đúng lúc đó tiếng của giáo sư McGonagall cắt ngang màn chào hỏi.

"Vậy là sau 12 năm, cuộc thi Tam Pháp thuật trở lại với trường Hogwart. Luật thi đấu các trò đã rõ, ta không cần phải nhắc lại nhưng chỉ những học sinh đã tròn 17 tuổi mới được đăng ký dự thi. Các trò có 24 giờ để bỏ tên mình vào cốc lửa... Bắt đầu!"

Ánh lửa bập bùng cháy trong những quả bí ngô của đêm hội Ma, chiếc cốc lửa đặt giữa sảnh, xung quanh là các học sinh im lặng chờ Giáo sư McGonagall xướng lên cái tên đầu tiên.

"Quán quân Trường Dumstrang Anna Lucrencia!"

Cô gái có đôi mắt sắc sảo và gương mặt góc cạnh rời khỏi chỗ ngồi đến bắt tay cô McGonagall rồi đi về phía cửa trái.

"Quán quân Học viện Beaubatons William Parkinson!"

Không gian bùng lên tiếng vỗ tay khi chàng trai tươi cười đứng dậy.

"Quán quân Học viện Hogwart Verdandi Granger!"

Căn phòng lớn nổ tung trong niềm vui, Verdandi là Thủ Lĩnh Nữ Sinh của trường nên chuyện cô được chọn không có gì là lạ cả. Cô đưa mắt lên giáo ban, ba má cô đang mải nói với nhau chuyện gì đó mà không chú ý đến xung quanh. Đây là lần thứ ba má cô, Hermione Malfoy được mời làm giám kháo cuộc thi.

Ánh lửa bập bùng trong lò sưởi xua đi sự lạnh lẽo do không khí hồi hộp tạo nên.

"Các con thấy thế nào?"

"Dạ! Vẫn ổn ạ!"

Percy Weasley đẩy gọng kiếng sừng bị trễ trên mặt.

"Bài thi đầu tiên của các trò sẽ diễn ra vào ngày 12 tháng 12 trước sự chứng kiến của toàn bộ các học sinh. Bài thi thứ hai được tổ chức vào ngày 5 tháng 2. Và ngày 21 tháng 5 là bài thi thứ ba. Các trò được miễn tất cả các kỳ thi. Các trò có thắc mắc gì không?"

"Dạ không!"

"Vậy các trò có thể về nghỉ!"

"Verdandi! Con ở lại gặp chúng ta một chút!" Giọng của Hermione thật lạ. Neville Longbottom mỉm cười với Verdandi trước khi rời phòng.

"Cố lên con nhé!"

"Có chuyện gì vậy thưa ba má?" Verdandi hỏi ngay sau khi căn phòng chỉ còn lại ba người. Hermione nắm lấy tay con gái.

"Việc trục với Cambridge 2614 đã diễn ra từ hai tuần nay!"

"Vâng! Con biết!"

"Ngày mai họ sẽ đưa ba con lên khỏi mặt nước!"

Im lặng.

Giọng Draco khàn khàn.

"Con có muốn đến Manchester không?"

"Con..." Verdandi nghẹn ngào.

"Ta đã đem laptop của con đến đây. Giáo sư McGonagall đã cho phép con sử dụng để theo dõi chương tình trục vớt. Con cũng được phép sử dụng phương tiện liên lạc để có thể kết nối với Hàng không mẫu hạm Edward!"

"Vâng! Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn!"

Draco vòng tay ôm cả hai mẹ con vào lòng. 17 năm qua Verdandi chỉ biết đến cha mình qua những tấm ảnh và lời kể. Có lẽ con gái anh không có đủ bình tĩnh để đến gặp Matt.

***

Sáng chủ nhật. Những bông tuyết đầu mùa phủ lên lâu đài. Bàn ăn nhà Hufflepuff đông hơn thường lệ bởi sự có mặt của các thành viên từ các nhà khác. James Potter, Markshal Malfoy, Rose Weasley - học sinh năm thứ bảy nhà Gryffindor. Albus Potter - năm thứ năm và Caroline Malfoy - năm thứ tư nhà Slytherin. Lily Potter, Thomas Weasley và Hannah Longbottom - năm thứ hai nhà Ravenclaw. Tất cả ngồi xung quanh Verdandi bên chiếc laptop màu bạc của cô. Microphone cài trên tai, cô cùng các bạn theo dõi chương trình tường thuật.

"Sau 13 ngày tiến hành làm việc liên tục, hiện tại Cambridge 2614 đã được đưa lên sát mặt nước, chỉ ít phút nữa thôi cần cẩu sẽ kéo Cambridge 2614 lên Hàng không mẫu hạm Edward. Cambridge 2614 gặp nạm lúc 16 giờ 32 phút chiều ngày 11 tháng 6 năm 2003 khi va chạm với dải đá ngầm trên vực Lotus. Đến 21 giờ 53 phút cùng ngày tàu rơi xuống vực Lotus mang theo năm thủy thủ Elios Kar, Daniel Carmichael, Harold Molies, Julian Jennings, Robert Vernet và nhân viên an ninh đặc biệt Mathias Granger! Tại thời đểm đó Cambridge 2614 là tàu ngầm nguyên tử hiện đại nhất thế giới, đó là lý do tại sao chúng ta phải mất đến 18 năm sau mới có thể tiến hành trục vớt... Chúng tôi đã nối được liên lạc với Verdandi Granger, con gái duy nhất của Trung úy Granger... Granger, em có nghe tôi nói không?"

"Vâng! Em nghe!" Tiếng của Verdandi phát ra từ loa máy tính.

"Em đang ở đâu?"

"Dạ! Trường nội trú!"

"Em đang cảm thấy thế nào?"

"Em... không rõ lắm! Có lẽ là một chút hồi hộp!"

"Có mặt ở đây là 13 thủy thủ còn sống trong ngày đó và cả người thân của những thủy thủy đã hy sinh. Em có muốn nói gì với họ không?"

"Em hy vọng họ đã và sẽ sống thật tốt, sống thay cho phần của những người đã mất nữa!"

"Cám ơn em!... Và... Chúng tôi đã thấy Cambridge 2614 rời khỏi mặt nước...!"

Những bàn tay thân quen nắm lấy nhau chia sẻ sự an ủi với Verdandi theo từng bước tàu ngầm được mở. Máy quay lia theo các thao tác của kỹ thuật viên. Phòng điều khiển vẫn còn nguyên vẹn, những công tắc và nút bấm vẫn sáng bóng do suốt 18 năm được giữ trong môi trường yếm khí... Và... Như có phép màu vậy... quân phục đại lễ xanh thẫm... đôi mắt nhắm nghiền... mái tóc ngắn ngủn loăn xoăn... Không ai cử động. Di hài Mathias Granger vẫn y như 18 năm trước, không có bất cứ dấu hiệu nào của hiện tượng xác ướp hóa ngoại trừ một lớp băng mỏng đóng quanh cơ thể anh.

Verdandi bật khóc trong vòng tay vỗ về của em trai. Trên tay ba cô có một đóa hoa khô. Hoa pansy.

Trung úy Granger gửi đến cô Parkinson lời xin lỗi chân thành.

***

William im lặng nhìn bàn ăn nhà Hufflepuff bị bao phủ bởi bầu không khí thương cảm. Anh đã định đến chúc mừng Verdandi nhưng anh sững sờ khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông yên bình trong giấc ngủ vĩnh hằng. Anh biết người đó. Trong album của má anh có rất nhiều bài báo về ông - người đã chấp nhận chết để cứu lấy đồng đội.

"Đó là người đã đem ta trở lại với cuộc sống!"

Mỗi năm vào ngày 11 tháng 6 má anh lại một mình trở về White Pansy Palace. Bây giờ có lẽ anh đã hiểu.

***

Vũ hội Giáng sinh

Verdandi bước lên sàn nhảy với William Parkinson. Cô thích thú nhìn bạn bè mình mắt tròn mắt dẹt vì ngạc nhiên (và cả ghen tỵ nữa). Hai quán quân khiêu vũ cùng nhau là điều chưa từng có trong các cuộc thi Tam Pháp thuật do tính chất cạnh tranh của các bài thi.

"Cô Granger! Xin hãy cho tôi vinh dự được làm bạn nhảy của cô trong đêm Giáng sinh tuần sau!"

Verdandi bất ngờ đến độ đánh rơi cả cuốn sách dày cộp trên tay khi William quỳ xuống sàn thư viện nhìn cô đắm đuối (^^). Dù cô và anh đã trở thành bạn tốt nhưng... Phải mất cả phút sau dây thanh quản của cô mới hoạt động lại bình thường.

"Đây là điều chưa từng xảy ra...!"

"Đặc biệt một chút sẽ đáng nhớ hơn! Cô đồng ý chứ cô Granger?"

"À vâng!"

Sau câu À vâng! ấy là một đêm hội mà Verdandi thề rằng cô sẽ không bao giờ quên.

Cây thông Noel lấp lánh sáng đèn. Đêm về khuya, không khí sảnh đường vẫn còn nguyên sự náo nhiệt nhưng sảnh đường vắng mất hai thành viên. Verdandi bước song hành cùng William trên hành lang dài, họ dừng chân ở một góc khuất sau văn phòng Draco. Tuyết phủ trên mặt bàn ghế đá, trên những cành cây khẳng khiu

"Tiếc quá! Đang là mùa đông!" Verdandi rùng mình vì lạnh "Nếu là mùa hè thì rất đẹp!"

"Làm sao cậu biết được chỗ này hay vậy?"

"Má nói! Nơi kết nối những trái tim!"

"Nhưng có hơi lạnh!"

William cởi áo khoác lên vai Verdandi, chiếc váy màu xanh điểm bạc của cô (do Markshal tặng bất chấp cái mặt nhăn nhó của bà chị) rất đẹp nhưng chẳng có ích chút nào trong việc giữ ấm. Cô khẽ gật đầu.

"Cám ơn anh!"

Họ tiếp tục đi quanh lâu đài.

"Anh sống ở Pháp bao lâu rồi? Tiếng Anh của anh rất chuẩn!"

"Mùa hè tôi đều về Anh! Má tôi có một ngôi nhà ở ngoại ô London!"

"Con trai của dòng họ Parkinson nổi tiếng!" Verdandi bật cười.

"Sự giàu có sẽ khiến cô thấy khổ sở!" William nhìn cô "Nếu được lựa chọn tôi muốn được sống trong một gia đình bình thường hơn!"

"Tại sao?"

"Má tôi đã rất vất vả để bảo vệ tôi chỉ vì ba má tôi là những phù thủy gốc muggle!"

"Anh đang nói cái gì thế? Chẳng phải anh mang họ Parkinson sao?" Verdandi nhướng mắt ngạc nhiên, nhưng William cười hồn nhiên.

"Tôi là con nuôi!"

Verdandi im lặng. Cô đã từng tưởng rằng William là anh họ của cô... Trái tim cô đột nhiên nhói lên. Gia tộc Parkinson đã chấp nhận một đứa con gốc muggle thì sao má cô lại chối bỏ cô vì cô là con gái một người không có phép thuật?

Họ đi một vòng rồi trở lại sảnh chính. Không gian lắng xuống một cách kỳ lạ. Đứng giữa sảnh là một người đàn ông gí nua khoác chiếc áo chùng đen. William nói nhỏ vào tai Verdandi.

"Ông ngoại tôi! Người tài trợ cho cuộc thi lần này!"

Ông Parkinson quay qua nhìn thẳng vào Verdandi mới bước vào, cô hoàn toàn chẳng thích ánh mắt sắc lạnh ấy chút nào.

"Ta đến để gặp cháu gái ta!"

"Để làm gì thưa ngài?" Draco lên tiếng từ bàn giáo viên "Ngoài ngài ra thì ở đây chỉ có một người mang họ Parkinson!" Anh đánh mắt đầy ẩn ý về phía William. Nhưng người đàn ông kia hoàn toàn không bối rối mà đáp trả ngay.

"Có lẽ ta nói chưa rõ ràng chăng!? Ta đến để gặp cháu gái ta, Verdandi Granger!"

Mọi đôi mắt đều hướng về Verdandi. Má Hermione đã từng nói một ngày nào đó chuyện này có thể xảy ra. Cô hít một hơi thật sâu rồi bước thẳng lên.

"Tôi là Verdandi Granger! Nhưng tôi không phải là cháu gái ông!"

Đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô.

"Cháu là con gái của Mathias Granger?"

"Đúng vậy!"

"Con của Mathias Grannger dĩ nhiên là cháu gái của ta!"

"Biến cố nào đã khiến ông chấp nhận con gái của một muggle vậy?"

Verdandi đáp trả đầy thách thức. Cô có thừa sức mạnh để bảo vệ bản thân và gia đình.

"Nếu là một gã muggle tầm thường nào đó thì không đời nào ta chấp nhận, nhưng với Mathias Granger ta không có lý do để phản đối!"

"Tại sao!" Giọng phụ nữ phẫn nộ như chất vấn. Pansy Parkinson hiện diện nơi ngưỡng cửa. 18 năm đã qua, Pansy đã chín chắn hơn nhưng đôi mắt đen vẫn hằn nguyên nét mệt mỏi ngày xưa. Cô nhìn cha mình bằng đôi mắt giận dữ "Vì anh ấy là bạn thân nhất của Alyssia? Hay vì cha đã giết ba má anh ấy?" Pansy bước từng bước chậm rãi "Cha đừng nghĩ con sẽ để yên cho cha nếu cha dám đụng một ngón tay vào cuộc sống của con bé!"

"Má!"

"William! Ta không muốn con gặp rắc rối vì vậy đừng nói gì cả!" Cô quay sang cha mình "Thế nào thưa cha!"

Giọng ông Parkinson vẫn lạnh ngắt như nước đá.

"Con bé là người thừa kế chính thống của gia tộc Parkinson! Ta không thể để cháu gái ta lưu lạc bên ngoài được!"

"Phải! Đó cũng là cách cha đối xử với con. Và cha nhìn đi... Kiệt tác vĩ đại của cha!" Pansy chỉ vào mình "Cha hãy xem cha đã dày vò đứa con gái ruột của cha như thế nào!"

"Nó là hậu duệ của gia tộc Parkinson! Nó phải thừa kế trách nhiệm của gia đình!" Ông không lùi bước trong cuộc đấu khẩu với con gái

"Xin đừng tùy tiện quyết định tương lai của tôi như vậy!" Verdandi đã ra bàn ngồi với gia đình mình từ bao giờ. Xung quanh cô là ba má và hai em "Tương lai của tôi sẽ do tôi tự quyết định. Hoàn tất chương trình học tại Hogwart tôi sẽ học tiếp tại Học viện Quân sự Hoàng gia rồi phục vụ cho Hải quân! Đó - là - cuộc - đời - tôi!"

Verdandi nhấn mạnh từng từ kiên quyết, đôi mắt cô sáng rực nhiệt huyết. Cô đã từng thảo luận rất nhiều với ba má nuôi và cả Draco lẫn Hermione đều không phản đối lựa chọn của cô. Họ tôn trọng cô. Cô là thành viên của nhà Hufflepuff - ngôi nhà của sự trung thành, là con gái của Mathias Granger - người đã chấp nhận chết để cứu lấy đồng đội, cô được Hermione và Draco Malfoy nuôi dạy suốt 17 năm qua... Verdandi dứt khoát.

"Huyết thống không làm nên con người mà chính con người mới làm nên số phận của mình. Nhưng ngoài huyết thống ra thì tôi và ông chẳng có gì liên hệ với nhau. Tôi là Verdandi Granger, ba má tôi là Hermione và Draco Malfoy, hai em tôi mà Markshal và Caroline Malfoy! Tôi không biết ông thưa ngài Parkinson!"

Chưa bao giờ Draco thấy tự hào về con gái hơn lúc này. Con bé đã lớn thật rồi. Ông Parkinson cứng họng không nói thêm được câu nào. Pansy giễu cợt.

"Cha vừa lòng rồi chứ?"

"Ta sẽ không để yên chuyện này đâu!"

Ông già quay gót bỏ đi. Pansy thở ra nhẹ nhõm. Cô nhìn về phía Verdandi, con gái cô đang có một cuộc sống hạnh phúc, cô không có tư cách để phá vỡ cuộc sống đó... Cô cũng rời đi mà lòng bao ngổn ngang...

Tôi là Verdandi Granger, ba má tôi là Hermione và Draco Malfoy, hai em tôi mà Markshal và Caroline Malfoy!

***

Verdandi im lặng ngồi bên cửa sổ suy tư... những gì đã qua... Tuyết trắng tinh khôi không đem lại chút thanh thản nào cho cô. Ngày mai cô sẽ đối diện với William ra sao đây? Hình ảnh người cha gục chết trong quân phục đại lễ giữa đại dương trở lại trong tâm trí cô. Collins lững thững bước đến dụi đầu vào tay cô chủ nhỏ, nó giống y chang Crookshank từ cái mặt bèn bẹt cho đến cái đuôi xù nhỏng lên trời.

"Hoa đẹp khi hoa nở, một cô gái đẹp khi cô ấy cười!"

Verdandi giật mình quay lại. Chàng trai 25 tuổi đứng bên chiếc bàn nhỏ. Quân phục xanh đen, mái tóc loăn xoăn ngắn ngủn, chiếc mũ đội lệch có gắn quốc huy.

"Ba!"

"Con đang nghĩ gì vây?"

"Ba đã chết rồi mà!" Verdandi đặt Collins xuống giường và bước lại gần bên Matt. Cô đưa tay chạm vào thân thể người cha nhưng tay cô rơi vào khoảng không. Matt cười hiền.

"Đây chỉ là một giấc mơ thôi con gái!"

"Nhưng sao con lại biết mình đang mơ?"

"Đó là sự kỳ diệu của bộ não con người!"

Anh ngồi xuống ghế, đôi mắt hấp háy thân thiết. Verdandi hỏi nhỏ.

"Ba luôn dõi theo con sao?"

"Ừ! Ta chưa từng rời mắt khỏi con trong suốt 17 năm qua!"

Verdandi cũng ngồi xuống, cô im lặng một lát rồi mới nói.

"Con phải làm gì bây giờ?"

Matt nhìn con gái chăm chú.

"Tên con nghĩa là Hiện tại, và như Hermy nói, hiện tại là quà tặng của Chúa vì thế suốt cuộc đời mình ta luôn sống cho hiện tại, chưa từng nghĩ đến ngày mai hay tương lai..."

"Chính vì vậy ba mới dễ dàng từ bỏ cuộc sống!"

Matt bật cười

"Nếu ta biết ta sẽ có một cô con gái đáng yêu như con thì biết đâu ta sẽ không quyết định như thế! Con là tặng vật quý giá nhất mà Chúa ban cho ta!"

"Ba có yêu má không?"

"Nếu ta nói không con có buồn không?"

Verdandi lắc đầu.

"Bảy ngày là khoảng thời gian quá ngắn ngủi để có một tình yêu, nhưng nếu có thêm thời gian thì có lẽ..."

Bàn tay vô hình của anh chạm vào tay con gái.

"Con phải có niềm tin vào chính mình nhưng hãy quan tâm đến nỗi đau của người khác! Ta nghĩ con có đủ chín chắn để hiểu được nỗi đau của má con và thông cảm cho cô ấy!"

"Con chưa bao giờ trách bà ấy hết, chỉ là... chỉ là..."

"... Con thấy buồn vì không được cô ấy yêu thương?"

"Vâng!"

"Con hãy thử đổi vị trí của con cho William xem, khi ấy con sẽ hiểu!"

Verdandi chớp mắt thức dậy, hai dòng lệ đã khô còn đọng lại trên má. Collins cuộn tròn bên cô chủ. Trời hửng sáng. Cô thay quần áo rồi xuống Đại Sảnh đường. Cô sẽ ăn sáng cùng Markshal và Caroline. Rồi sẽ đến gặp William. Rồi sẽ...

Hãy quan tâm đến nỗi đau của người khác.

Verdandi nghĩa là hiện tại.

Cô nghĩ cô hiểu rõ mình cần phải làm gì...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip