Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hai người bởi vì chênh lệch thời gian, trên phi cơ lại ngủ một giấc. Cũng tỉnh tương đối sớm. Thời điểm hai người ra khỏi phòng, nhìn thấy nhau đều vô hình sửng sốt một chút.

Tiêu Chiến mặc áo choàng dài màu xám tro, bên trong là một áo lông màu đen cao cổ, phía dưới là quần jean màu đậm, lại thêm một đôi giày đinh màu đen, trên cổ là khăn quàng lông dê màu đen.

Mà Vương Nhất Bác chính là áo lông màu trắng cao cổ, quần dài màu đen, áo choàng dài màu nâu nhạt, cộng thêm giày cổ thấp, trên cổ khăn quàng là màu cà phê. Bất đồng duy nhất là trên đầu Vương Nhất Bác còn mang theo mũ len.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Vương Nhất Bác có chút lúng túng kéo kéo cái mũ của mình, "Nếu không, em đi đổi."

Ở trong lòng Vương Nhất Bác, mặc dù hai người kết hôn, nhưng dù sao cũng là giả. Mặc trang phục tình nhân tựa như cũng không biết Tiêu Chiến sẽ nghĩ như thế nào, có chút lúng túng.

Vương Nhất Bác vừa định xoay người, Tiêu Chiến liền kéo lại cổ tay cậu, "Rất đẹp mắt a, đổi cái gì. Đi."

Không để Vương Nhất Bác suy nghĩ nhiều, Tiêu Chiến đã kéo cậu ra khỏi nhà. Mặc dù ở nước ngoài, nhưng mấy năm này người trong nước du lịch rất nhiều. Vì để tránh phiền toái không cần thiết, Vương Nhất Bác vẫn là mang theo khẩu trang.

Tiêu Chiến cũng không nghĩ tới, chuyến này trở lại còn có thể gặp phải người quen. Thời điểm anh mang Vương Nhất Bác đi dạo sân trường, người nọ sống sờ sờ vọt tới trước mặt anh, dọa hai người giật mình.

"Hi, Sean! Tôi còn tưởng rằng nhìn lầm, thật sự là cậu."

"Martin! Hoa Thế Kiệt. Cậu lưu cấp mấy năm, còn không có tốt nghiệp sao?"

"Đi chết đi, Tiêu Chiến . Tôi bây giờ là thầy cho du học sinh người Hoa được chứ? !"

Trước mặt câu nói kia dĩ nhiên là Tiêu Chiến đùa giỡn, chỉ bất quá anh cũng không nghĩ tới Hoa Thế Kiệt sẽ lưu lại. Lúc ấy bọn họ mấy cái du học sinh, cơ bản đều là gia thế không tệ đi ra học bổ túc.

Tiêu Chiến là tốt nghiệp đại học tới học nghiên cứu sinh, còn có mấy cái khác đều là trực tiếp đến học đại học. Người trong cái vòng này, phần lớn là muốn về tiếp quản công ty gia tộc. Cho dù ở lại New York, cũng cơ bản sẽ đi phố Wall tìm việc làm.

Cho nên Hoa Thế Kiệt ở lại trường học, cũng rất là bất ngờ.

Hoa Thế Kiệt chú ý tới sau lưng Tiêu Chiến còn có người, lễ phép gật đầu, vừa nhìn về phía Tiêu Chiến , "Vị này là?"

Vương Nhất Bác từ sau khi Thế Kiệt xuất hiện, liền lui một bước đứng ở sau lưng Tiêu Chiến, đại khái nhạy cảm nghề nghiệp, lại nhìn Hoa Thế Kiệt là người Trung Quốc, sợ bị nhận ra, bản năng đi sau lưng Tiêu Chiến né tránh.

Tiêu Chiến cũng biết Vương Nhất Bác sợ người lạ, cộng thêm nghề nghiệp, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, "Đây là em trai tôi."

Hoa Thế Kiệt không suy nghĩ nhiều, vỗ cánh tay Tiêu Chiến một cái, "Đi, thời gian vừa vặn, mời các cậu ăn cơm trưa. Chúng ta mấy năm không gặp, ôn chuyện một chút."

Tiêu Chiến đem ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác, thấy Vương Nhất Bác gật đầu, mới hướng Hoa Thế Kiệt đáp ứng. Vương Nhất Bác thật ra là không thích náo nhiệt, nhưng Tiêu Chiến hiếm thấy gặp bạn học, cậu cũng không muốn anh mất hứng.

Hoa Thế Kiệt mang bọn họ đi một phòng ăn tây nổi danh ở kế cận trường học. Ba người ở bao sương ngồi xuống, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ở một bên ghế ngồi xuống, Hoa Thế Kiệt ngồi một mình ở đối diện. Lúc Tiêu Chiến gọi thức ăn phát ra tiếng Anh giọng Mỹ lưu loát, mới để cho Vương Nhất Bác cảm thấy anh thật ở bên này qua bốn năm cuộc sống.

Cho đến lúc đồ ăn mang lên, Vương Nhất Bác mới bỏ xuống mũ cùng khẩu trang.

"Vương, Vương Nhất Bác! Cậu là Vương Nhất Bác!" Hoa Thế Kiệt tiếng hô đinh tai nhức óc, thiếu chút nữa đem Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác dao động ngất đi.

"Có ngạc nhiên như vậy sao?" Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn Hoa Thế Kiệt một cái. Quay lại lại đem mình cắt tốt thịt bò bít tết thả vào trước mặt Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác em trai, có thể hay không bắt tay, ký cái tên, chụp tấm hình? Cậu có thể không biết mình có nhiều nổi tiếng, trong lớp chúng ta những tiểu cô nương kia, từng người từng người đều là mê muội cậu." Hoa Thế Kiệt vừa nóivừa ở một bên xoa xoa tay, sau đó đưa tay hướng Vương Nhất Bác.

Lại bị Tiêu Chiến "Ba " một chút đánh trở về, "Ăn cơm trước, ăn xong nói sau. Nhất Bác em đừng để ý tới hắn. Một người đàn ông, cùng mê gái tựa như."

Vương Nhất Bác ngược lại là cảm thấy có chút nhỏ vui vẻ, mặc dù bây giờ internet phát triển, nhưng cậu cũng không nghĩ tới mình ở nước Mỹ cũng có thể có người thích. Vì vậy hướng Hoa Thế Kiệt gật đầu nói, "Có thể chụp hình. Bất quá phải đợi chúng tôi sau khi rời đi mới có thể phát ra ngoài, có thể không?"

"Dĩ nhiên dĩ nhiên, tôi biết." Hoa Thế Kiệt nói xong làm một cái động tác im miệng.

Ba người vừa ăn vừa tùy ý trò chuyện. Dĩ nhiên chủ yếu vẫn là Hoa Thế Kiệt nói, ánh mắt còn ở giữa hai người quanh quẩn.

"Xong chưa, còn nhìn?" Tiêu Chiến khinh thường cho cậu ta một cái ánh mắt.

"Không phải, tôi chẳng qua là cảm thấy hai người ngồi chung một chỗ thật đúng là đẹp mắt a." Hoa Thế Kiệt vừa nói vừa thở dài, " Nhất Bác cậu không biết, anh cậu trước kia ở trường học được hoan nghênh nhiều như thế nào. Thành tích tốt, dáng dấp còn đẹp trai; bất kể là người Hoa hay là người Mỹ, nam hay nữ, đều thích anh cậu. Anh cậu đi học ba năm, thư tình nhận được đếm cũng không hết. Chúng ta người bình thường nhưng là ao ước không đến a."

Vương Nhất Bác chợt nổi lên hứng thú, "Vậy anh ấy có phải hay không nói qua yêu rất nhiều lần a?"

Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác sẽ chen vào nói, xoay qua chỗ khác nhìn cậu, gặp người tinh thần đang toàn bộ chăm chú nhìn chằm chằm hoa Thế Kiệt cho câu trả lời.

Hoa Thế Kiệt bên này tự nhiên cũng không nhàn rỗi, bận bịu lắc đầu một cái, "Sao có thể a. Anh cậu toàn cự tuyệt. Không biết làm bị thương bao nhiêu người lòng a."

"A? Tại sao a?"

Hoa Thế Kiệt ánh mắt hướng Tiêu Chiến nhẹ nhàng phiêu, "Chậc chậc, cậu ta nói ở Bắc Kinh có người đang đợi cậu ta trở về." Nói xong không quên run lên người. Một bộ dáng vẻ ăn thức ăn cho chó.

"Phải không!" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng. Dư quang quét Tiêu Chiến một vòng, thấy Tiêu Chiến cũng không có ý phản bác, vẫn còn đang bóc tôm ở trước mặt. Cái này làm cho Vương Nhất Bác càng thêm tin chắc lời Hoa Thế Kiệt nói là thật.

Nếu là thật, kia người trong miệng Tiêu Chiến ở Bắc Kinh chờ anh trở về cũng chỉ có thể là tỷ tỷ cậu.

Nhưng là chị cuối cùng vẫn không đợi được anh trở về, khi đó Tiêu Chiến nhất định rất thương tâm đi.

Nửa đoạn sau Tiêu Chiến cùng Hoa Thế Kiệt trò chuyện một ít chuyện trước kia lúc đi học, Vương Nhất Bác cũng không chen vào nữa, ăn no liền cầm điện thoại Tiêu Chiến, dựa vào trên ghế chơi trò chơi.

Bữa trưa tiến hành hơn một giờ, lúc chia ra Hoa Thế Kiệt vẫn phải là phải cầm đến Vương Nhất Bác chụp chung cùng ký tên.

"Sean, lưu cái phương thức liên lạc, các cậu còn ở ba bốn ngày nữa. Có việc có thể liên lạc ta. Không nên khách khí."

"Được. Tôi sẽ không khách khí."

Nói lời từ biệt xong, Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác chậm rãi đi tới hướng bên kia, Vương Nhất Bác không giống lúc buổi sáng lên đường vui thích, tỏ ra có tâm sự tựa như buồn buồn không vui, "Làm sao nhìn không vui?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Không có a." biểu tình nhưng bán đứng cậu. Chẳng qua là Tiêu Chiến cũng không tìm được lý do Vương Nhất Bác đột nhiên biến hóa ưu tư. Rõ ràng lúc ăn cơm còn thật tốt.

Ngay tại thời điểm Tiêu Chiến còn đang nghi ngờ, "Đinh " một tiếng cắt đứt suy nghĩ của anh, một cái tin tức, là Hoa Thế Kiệt.

Hoa Thế Kiệt: Chúc mừng a, cậu cùng em trai Nhất Bác rất xứng đôi.

Tiêu Chiến : ?

Hoa Thế Kiệt: Liền khoảng cách giữa các cậu là số không, khắp nơi còn là bong bóng màu hồng, còn em trai? Cậu nghĩ tôi người mù sao!Tôi nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua Tiêu đại thiếu gia hầu hạ cho người cắt thịt bò bóc tôm đây. Ba năm đi học kia, cậu là một bộ dáng vẻ cao tăng xuất gia. Nói các cậu là anh em, quỷ tin. Nhất Bác là nhân vật công chúng, tôi biết, sẽ bảo mật. Em trai rất khả ái, các cậu rất xứng đôi, chúc các cậu hạnh phúc.

Tiêu Chiến nhìn tin nhắn lắc đầu, khóe miệng cười ra tiếng, chính anh đều không cảm thấy rõ ràng như vậy. Giữa bọn họ mặc dù có giấy kết hôn kia, trên thực tế cũng chưa  đến mức tình nhân. Chính anh đối với Vương Nhất Bác có tâm tư anh là biết, nhưng Vương Nhất Bác đối với anh, cũng sẽ có ý nghĩ kia sao?

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến nhìn điện thoại di động cười ngây ngô, lòng hiếu kỳ khiến cho cậu nhích lại gần "Anh cười cái gì?"

Tiêu Chiến gặp người lại gần, cũng hào phóng đưa điện thoại đến "Sao, tự nhìn."

Vương Nhất Bác nhìn xong, gò má mắt thường có thể thấy được đỏ lên, "Em nơi nào đáng yêu, rõ ràng rất ngầu." Lời ra khỏi miệng, mới phát hiện mình thật giống như bắt lộn điểm chính, bận bịu hốt hoảng bỏ lại một câu, "Lộn xộn cái gì." Nói xong bước nhanh về phía trước mấy bước, cùng Tiêu Chiến kéo ra chút khoảng cách.

Rõ ràng mình vừa rồi cái gì cũng không làm a. Làm sao đều là màu hồng bong bóng. Tiêu Chiến nếu là hiểu lầm nên làm cái gì a. Vương Nhất Bác càng nghĩ như vậy, liền càng phải đi nhanh.

"Ai, em chạy cái gì. Em chớ xấu hổ, người ta cũng nói không sai a. Chúng ta vốn chính là hợp pháp nha . Uy, em trai Nhất Bác đáng yêu, làm sao càng chạy càng nhanh. Chờ anh một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip